Biến Thái Thầy Giáo: Cô Học Sinh 23 Tuổi
Chương 6: Em thật ngang bướng, tôi phải dậy dỗ lại em
Sáng sớm, Hải Tiêu Tiêu lại như thường lệ vừa gặm bánh mì vừa đi bộ đến trường.
Cách này vừa tiết kiệm thời gian ăn sáng của cô, vừa tiện tập thể dục buổi sáng để cho thân thể khỏe mạnh.
Trường của cô cũng không xa, đi bộ khoảng 15 phút là tới, khu vực quanh đây khá yên bình, không hề gặp kẻ xấu. Tuy vậy nhưng cô cũng không đi học buổi tối hoặc về quá trễ.
Đang vừa đi vừa hát vài điệu nhạc cô thích thì một chiếc xe đạp trắng xám dừng trước mặt cô.
- Lên đi, tôi chở cô tới trường.
Ôn Hạ Thanh tươi cười nói, trong ánh nắng ban mai, nụ cười ấy thật ấm áp và dịu dàng.
Nhìn đồng phục của mình và cậu ta giống nhau, Hải Tiêu Tiêu mới biết thì ra hai người cùng trường.
Có người chở thì cô mắc gì phải dày vò mình đi bộ.
Cô dứt khoát vui vẻ ngồi lên yên sau xe đạp.
Bánh xe lăn bánh, dưới những cây cổ thụ đang vươn những cầm lá xum xuê, dưới cái nắng vàng ban mai.
Có một đôi trai gái vừa đi xe đạp vừa trò chuyện vui vẻ.
Thật là một khung cảnh đẹp đẽ!
Cười khẽ một tiếng, người đàn ông đi xe ô tô dừng lại lặng lẽ nhìn đôi trai gái đang đi phía trước.
Nhấn chân ga, bánh xe chạy vượt qua đôi nam nữ nọ, bỏ lại họ ở phía xa tít.
Đến trường, Hải Tiêu Tiêu vui vẻ cảm ơn Ôn Hạ Thanh, thì ra cậu ta rất cởi mở, nói chuyện với cậu thật vui.
- À, phải rồi tôi học lớp 6 cô học lớp nào vậy?
- Tôi học lớp 8, cách lớp cậu hai lớp nha.
- Ừ, vậy tan học tôi đèo cô về, dù sao chúng ta cũng cùng đường.
- Ừm, vậy thì cảm ơn cậu rất nhiều, tôi vào lớp trước đây, tạm biệt.
- Tạm biệt.
Ôn Hạ Thanh nhìn cô hướng lớp đi vào mới thu lại ánh mắt nóng bỏng, dắt xe vào chỗ đậu xe cho học sinh.
* * *
- Thầy dạy Ngoại Ngữ mới quả thật là soái, ước gì thầy ấy là của riêng tớ.
- Cậu nằm mơ giữa ban ngày ấy à, Thầy Trương là của Mĩ Mĩ, còn ai xứng với thầy ấy hơn Mĩ Mĩ xinh đẹp của chúng ta chứ.
- Đúng vậy, Mĩ Mĩ là phù hợp nhất.
Người được gọi là Mĩ Mĩ là lớp phó học tập, vừa xinh đẹp lại giàu có, là một Tiểu Thư ngạo mạn nhất, nam sinh theo đuổi cô ta phải xếp thành hàng dài quanh sân trường.
Hải Tiêu Tiêu bước vào lớp học nghe mọi người bàn tán chuyện gì đấy cũng không quan tâm lắm.
Lặng lẽ đi về đúng chỗ ngồi của mình.
" Cạnh " một xấp giấy đặt lên bàn cô, ngước mắt lên chính là một đôi kính đen đầy sát khí.
Mẹ ơi, thì ra là Lớp trưởng tiểu bạch Hứa Trúc của cô, bộ mặt sắt ấy vẫn như bình thường đang nhìn chằm chằm cô.
- Hải Hoa Tiếu, chiều hôm qua cậu nghỉ học, bây giờ đem tất cả bài tập này nộp cho thầy Trương, sẵn tiện xin thầy cho làm bài kiểm tra bù.
Mặc kệ cho Hải Tiêu Tiêu mặt đơ phổng, lớp trưởng tiểu bạch hiên ngang rời đi.
- Số cô ta thật tốt, sắp được gặp thầy Trương đẹp trai rồi, biết vậy hôm qua mình cũng nghỉ học cho rồi.
- Cậu bị ngốc à, nếu hôm qua cậu nghỉ thì làm sao gặp được thầy Trương chứ.
- A, phải ha, đúng vậy.
Nhìn đống tài liệu trên bàn, Hải Tiêu Tiêu vẫn còn ngơ ngác thì cô bạn Lương Lương bên cạnh tốt bụng quay sang nhắc nhở.
- Chiều hôm qua cậu không đi học nên không biết, giáo viên Ngoại ngữ đã thay người mới, rất là đẹp trai nha.
Vừa nói vừa sáng hai con mắt, chỉ thiếu chảy nước miếng nữa thôi.
- Mau đi đi, cơ hội tiếp xúc với thầy giáo Trương trẻ đẹp như thế là có hạn đấy.
Hải Tiêu Tiêu xì mũi, cô cũng không có mê trai như thế nha.
Cô ôm tập bài tập đến phòng giáo viên tổ ngoại ngữ trong ánh mắt ghen tị của bọn con gái trong lớp.
- Thầy Trương, em đến nộp bài kiểm tra hôm qua của lớp 8 ạ.
Vừa gõ cửa phòng, cô vừa nói.
Bên trong im lặng một hồi rồi mới vang lên một giọng nói trầm ổn.
- Vào đi.
Nghe vậy, cô từ từ mở cửa bước vào, như trên ghế lại không phát hiện có ai cả, cô lại đặt xấp giấy lên bàn, nhìn thoát qua xung quanh.
- Hôm qua em nghỉ học nên đến xin làm bài kiểm tra bù.
Trong lúc cô đưa mắt đánh giá căn phòng, thì cửa phòng bị đóng lại, vang lên tiếng khóa trái.
- Đây là tự đưa mình vào hang cọp sao?
Trương Diệp Thành lười biếng tựa vào cửa, ánh mắt như có như không nhìn chằm chằm vào thân hình cô.
- Anh..., hóa ra là anh...
Hóa ra là anh chính là giáo viên ngoại ngữ mới của lớp cô, người được bọn con gái mê mệt, tranh giành.
Cô khinh bỉ nhìn người đàn ông trước mặt như nhớ những hành động của anh ta ngày hôm qua.
Thật bỉ ổi.
- Ánh mặt đó là sao, mới chưa đủ một ngày không gặp mà em đã nhớ tôi thế à.
Trương Diệp Thành bỗng dưng ép tới, cô theo phản ứng của bản thân lùi về sau, không cẩn thận ngã nhào lên ghế Sopha.
Anh được nước thuận tới, đè lên người cô, hai người ngã ngồi lên ghế Sopha.
- Anh muốn làm gì? Đây..., đây là trường học anh không được xằng bậy.
Cô hoảng sợ muốn đẩy anh ra nhưng bất lực, cơ thể anh thật cường hãn.
- Trường học! Hóa ra em muốn tôi xằng bậy ở đây.
Anh cười yêu nghiệp, không quan tâm cô đã giận đến đỏ mặt thuần thục cởi từng cúc áo của cô ra.
- Buông tôi ra, khốn kiếp.
Cô quơ tay loạn xạ, miệng không ngừng chửi bới, bất quá con mèo nhỏ xù lông trông rất dễ thương.
Anh kìm hai tay cô lại giữ chặt lên đầu, hai chân giữ chặt đôi chân đá loạn của cô. Anh cúi xuống ngặm lấy vành tai đã đỏ ửng, ở đó vừa cắn mút vừa thổi khí.
- Ư...ư.
Cơ thể cô chấn động rung lên nhè nhẹ.
- Mau buông, buông tôi ra.
Cô như hét lên nhưng anh vẫn không hề đế tâm dời môi xuống cổ, hít hà hương vị ngọt ngào chỉ thuộc về cô.
- Ư... em gái anh.
Anh ngước mắt nhìn cô, tháo đôi kính xuống, đáy mắt thoáng một tầng sương mù động tình.
- Tôi không có em gái.
Nghe anh nói vậy cô càng giận dữ hơn.
- Tiểu đệ nhà anh.
- Không phải nhà anh mà còn là "nhà em" nữa đó.
- Anh... Bỉ ổi.
Cô trừng lớn mắt mắng, quả là đồ mặt dày.
- Cái miệng nhỏ nhắn này quá rảnh rỗi phải không?
Dứt lời anh cúi xuống áp chặt môi lên môi cô, tham lam hưởng thụ hương vị say đắm ngọt ngào.
- Ư...
Lưỡi anh luồng lách qua từ chỗ trong miệng cô, dây dưa cùng cái lưỡi đinh hương của cô.
Cô cố phản kháng, dùng lưỡi chặn những đợt tấn công của anh.
Cuối cùng bị bức ép quá đáng, cô nhắm chặt mắt, cắn xuống. Một mùi tanh nhè nhẹ lan tỏa hết khoang miệng.
Anh rời khỏi môi cô, mày khẽ nhíu, khóe môi thấm đượm máu tươi kinh hồn.
- Em thật ngang bướng, tôi phải dậy dỗ lại em.
Cách này vừa tiết kiệm thời gian ăn sáng của cô, vừa tiện tập thể dục buổi sáng để cho thân thể khỏe mạnh.
Trường của cô cũng không xa, đi bộ khoảng 15 phút là tới, khu vực quanh đây khá yên bình, không hề gặp kẻ xấu. Tuy vậy nhưng cô cũng không đi học buổi tối hoặc về quá trễ.
Đang vừa đi vừa hát vài điệu nhạc cô thích thì một chiếc xe đạp trắng xám dừng trước mặt cô.
- Lên đi, tôi chở cô tới trường.
Ôn Hạ Thanh tươi cười nói, trong ánh nắng ban mai, nụ cười ấy thật ấm áp và dịu dàng.
Nhìn đồng phục của mình và cậu ta giống nhau, Hải Tiêu Tiêu mới biết thì ra hai người cùng trường.
Có người chở thì cô mắc gì phải dày vò mình đi bộ.
Cô dứt khoát vui vẻ ngồi lên yên sau xe đạp.
Bánh xe lăn bánh, dưới những cây cổ thụ đang vươn những cầm lá xum xuê, dưới cái nắng vàng ban mai.
Có một đôi trai gái vừa đi xe đạp vừa trò chuyện vui vẻ.
Thật là một khung cảnh đẹp đẽ!
Cười khẽ một tiếng, người đàn ông đi xe ô tô dừng lại lặng lẽ nhìn đôi trai gái đang đi phía trước.
Nhấn chân ga, bánh xe chạy vượt qua đôi nam nữ nọ, bỏ lại họ ở phía xa tít.
Đến trường, Hải Tiêu Tiêu vui vẻ cảm ơn Ôn Hạ Thanh, thì ra cậu ta rất cởi mở, nói chuyện với cậu thật vui.
- À, phải rồi tôi học lớp 6 cô học lớp nào vậy?
- Tôi học lớp 8, cách lớp cậu hai lớp nha.
- Ừ, vậy tan học tôi đèo cô về, dù sao chúng ta cũng cùng đường.
- Ừm, vậy thì cảm ơn cậu rất nhiều, tôi vào lớp trước đây, tạm biệt.
- Tạm biệt.
Ôn Hạ Thanh nhìn cô hướng lớp đi vào mới thu lại ánh mắt nóng bỏng, dắt xe vào chỗ đậu xe cho học sinh.
* * *
- Thầy dạy Ngoại Ngữ mới quả thật là soái, ước gì thầy ấy là của riêng tớ.
- Cậu nằm mơ giữa ban ngày ấy à, Thầy Trương là của Mĩ Mĩ, còn ai xứng với thầy ấy hơn Mĩ Mĩ xinh đẹp của chúng ta chứ.
- Đúng vậy, Mĩ Mĩ là phù hợp nhất.
Người được gọi là Mĩ Mĩ là lớp phó học tập, vừa xinh đẹp lại giàu có, là một Tiểu Thư ngạo mạn nhất, nam sinh theo đuổi cô ta phải xếp thành hàng dài quanh sân trường.
Hải Tiêu Tiêu bước vào lớp học nghe mọi người bàn tán chuyện gì đấy cũng không quan tâm lắm.
Lặng lẽ đi về đúng chỗ ngồi của mình.
" Cạnh " một xấp giấy đặt lên bàn cô, ngước mắt lên chính là một đôi kính đen đầy sát khí.
Mẹ ơi, thì ra là Lớp trưởng tiểu bạch Hứa Trúc của cô, bộ mặt sắt ấy vẫn như bình thường đang nhìn chằm chằm cô.
- Hải Hoa Tiếu, chiều hôm qua cậu nghỉ học, bây giờ đem tất cả bài tập này nộp cho thầy Trương, sẵn tiện xin thầy cho làm bài kiểm tra bù.
Mặc kệ cho Hải Tiêu Tiêu mặt đơ phổng, lớp trưởng tiểu bạch hiên ngang rời đi.
- Số cô ta thật tốt, sắp được gặp thầy Trương đẹp trai rồi, biết vậy hôm qua mình cũng nghỉ học cho rồi.
- Cậu bị ngốc à, nếu hôm qua cậu nghỉ thì làm sao gặp được thầy Trương chứ.
- A, phải ha, đúng vậy.
Nhìn đống tài liệu trên bàn, Hải Tiêu Tiêu vẫn còn ngơ ngác thì cô bạn Lương Lương bên cạnh tốt bụng quay sang nhắc nhở.
- Chiều hôm qua cậu không đi học nên không biết, giáo viên Ngoại ngữ đã thay người mới, rất là đẹp trai nha.
Vừa nói vừa sáng hai con mắt, chỉ thiếu chảy nước miếng nữa thôi.
- Mau đi đi, cơ hội tiếp xúc với thầy giáo Trương trẻ đẹp như thế là có hạn đấy.
Hải Tiêu Tiêu xì mũi, cô cũng không có mê trai như thế nha.
Cô ôm tập bài tập đến phòng giáo viên tổ ngoại ngữ trong ánh mắt ghen tị của bọn con gái trong lớp.
- Thầy Trương, em đến nộp bài kiểm tra hôm qua của lớp 8 ạ.
Vừa gõ cửa phòng, cô vừa nói.
Bên trong im lặng một hồi rồi mới vang lên một giọng nói trầm ổn.
- Vào đi.
Nghe vậy, cô từ từ mở cửa bước vào, như trên ghế lại không phát hiện có ai cả, cô lại đặt xấp giấy lên bàn, nhìn thoát qua xung quanh.
- Hôm qua em nghỉ học nên đến xin làm bài kiểm tra bù.
Trong lúc cô đưa mắt đánh giá căn phòng, thì cửa phòng bị đóng lại, vang lên tiếng khóa trái.
- Đây là tự đưa mình vào hang cọp sao?
Trương Diệp Thành lười biếng tựa vào cửa, ánh mắt như có như không nhìn chằm chằm vào thân hình cô.
- Anh..., hóa ra là anh...
Hóa ra là anh chính là giáo viên ngoại ngữ mới của lớp cô, người được bọn con gái mê mệt, tranh giành.
Cô khinh bỉ nhìn người đàn ông trước mặt như nhớ những hành động của anh ta ngày hôm qua.
Thật bỉ ổi.
- Ánh mặt đó là sao, mới chưa đủ một ngày không gặp mà em đã nhớ tôi thế à.
Trương Diệp Thành bỗng dưng ép tới, cô theo phản ứng của bản thân lùi về sau, không cẩn thận ngã nhào lên ghế Sopha.
Anh được nước thuận tới, đè lên người cô, hai người ngã ngồi lên ghế Sopha.
- Anh muốn làm gì? Đây..., đây là trường học anh không được xằng bậy.
Cô hoảng sợ muốn đẩy anh ra nhưng bất lực, cơ thể anh thật cường hãn.
- Trường học! Hóa ra em muốn tôi xằng bậy ở đây.
Anh cười yêu nghiệp, không quan tâm cô đã giận đến đỏ mặt thuần thục cởi từng cúc áo của cô ra.
- Buông tôi ra, khốn kiếp.
Cô quơ tay loạn xạ, miệng không ngừng chửi bới, bất quá con mèo nhỏ xù lông trông rất dễ thương.
Anh kìm hai tay cô lại giữ chặt lên đầu, hai chân giữ chặt đôi chân đá loạn của cô. Anh cúi xuống ngặm lấy vành tai đã đỏ ửng, ở đó vừa cắn mút vừa thổi khí.
- Ư...ư.
Cơ thể cô chấn động rung lên nhè nhẹ.
- Mau buông, buông tôi ra.
Cô như hét lên nhưng anh vẫn không hề đế tâm dời môi xuống cổ, hít hà hương vị ngọt ngào chỉ thuộc về cô.
- Ư... em gái anh.
Anh ngước mắt nhìn cô, tháo đôi kính xuống, đáy mắt thoáng một tầng sương mù động tình.
- Tôi không có em gái.
Nghe anh nói vậy cô càng giận dữ hơn.
- Tiểu đệ nhà anh.
- Không phải nhà anh mà còn là "nhà em" nữa đó.
- Anh... Bỉ ổi.
Cô trừng lớn mắt mắng, quả là đồ mặt dày.
- Cái miệng nhỏ nhắn này quá rảnh rỗi phải không?
Dứt lời anh cúi xuống áp chặt môi lên môi cô, tham lam hưởng thụ hương vị say đắm ngọt ngào.
- Ư...
Lưỡi anh luồng lách qua từ chỗ trong miệng cô, dây dưa cùng cái lưỡi đinh hương của cô.
Cô cố phản kháng, dùng lưỡi chặn những đợt tấn công của anh.
Cuối cùng bị bức ép quá đáng, cô nhắm chặt mắt, cắn xuống. Một mùi tanh nhè nhẹ lan tỏa hết khoang miệng.
Anh rời khỏi môi cô, mày khẽ nhíu, khóe môi thấm đượm máu tươi kinh hồn.
- Em thật ngang bướng, tôi phải dậy dỗ lại em.
Tác giả :
ViViDaiNhan