Biến Thái Thầy Giáo: Cô Học Sinh 23 Tuổi
Chương 24: Thành, em rất nhớ anh
Vừa đến chủ nhật, Hải Tiêu Tiêu thoải mái ngồi tàu điện ba tiếng để về nhà mình. Còn không quên mua chút đồ ở thành phố A về làm quà cho bố mẹ.
Tâm trạng cô cực kì tốt, vì sao à?
Vì cô nghe tin Trương Diệp Thành phải đi tập huấn chắc cả tuần tới sẽ không gặp mặt anh ta, làm sao cô không vui được.
Ngày ngày bị chèn ép đùa giỡn cô thật sự chịu không nổi nữa rồi. Dù sao đi nữa cô đường đường cũng là đai đen Tán Đản, thế mà chưa bao giờ đủ sức lực phản kháng lại anh ta, có nói ra người ta cũng không tin cô biết võ. Thật mất mặt...
Không lẽ mới một năm không luyện liền thất thủ ư? Vậy nên trong đầu cô đã bắt đầu lên kế hoạch luyện tập hăng hái.
Thanh niên thì phải trẻ - khỏe - thông minh!!! Đó mới là niềm tự hào của đất nước được...
* * *
Cùng lúc đó, ở trong một bữa tiệc tẩy trần mà Tích Mẫu Phong tổ chức để đón Lý Diệp Chi về, không khí cực kì vui vẻ.
Trương Diệp Thành cả người là bộ vest màu trắng trông giống như một vị hoàng tử lạnh lùng mà cao ngạo.
Khuôn mặt thập phần lạnh băng, cả người toát lên một sức hút đẹp đẽ khiến các cô gái xung quanh phải đỏ mặt ngại ngùng lướt nhìn.
Có một vài cô gái mạnh dạn lại gần làm quen nhưng cũng bởi vì thái độ lành lùng xa cách của anh mà e thẹn bỏ đi.
- Cậu không vui sao?
Mẫu Tích Phong từ đâu đó cầm theo ly rượu chậm rãi đi về phía Trương Diệp Thành, rồi rất ung dung ngồi xuống bên cạnh anh. Không có tiếng đáp lại lời của y, anh chỉ trầm mặc không nói.
- Lý Diệp Chi đã tới.
Y nhàn nhã liếc mắt về phía cửa. Nơi đó có bóng dáng nhỏ nhắn của một người con gái. Chiếc váy hở vai màu đỏ thẩm ôm sát cơ thể lộ ra đường cong đầy đặn, vùng eo được khéo léo quấn bằng ruy băng đen tăng thêm sức quyến rủ. Mái tóc dài, uốn cong thả bồng bềnh che đi một mảng da thịt lộ ra sau lưng. Khuôn mặt rất xinh đẹp, cách môi đỏ mọng hận không thể chà đạp một phen...
Nhiều người đàn ông xung quanh đã bắt đầu dòm ngó muốn làm quen, nhưng Lý Diệp Chi không hề để ý đến, nâng đôi giày cao gót đính vài viên đá sáng lấp lánh đi về phía Trương Diệp Thành và Mẫu Tích Phong, miệng cong lên một nụ cười rạng rỡ.
- Thành, em rất nhớ anh.
Lý Diệp Chi vừa dứt lời liền ôm lấy cánh tay Trương Diệp Thành, ngực cọ sát vào người anh, hận không thể nhào vào lòng anh.
Anh không trả lời, ánh mắt lặng lẽ nhìn người phụ nữ đang ôm tay anh.
Cả khuôn mặt đều là mừng rỡ, nhưng anh cảm thấy khuôn ngực khó chịu, không hề có cảm giác thân quen.
Vì vậy anh lạnh lùng gỡ tay cô ta ra, đứng lên đi qua ghế ngồi bên cạnh.
Lý Diệp Chi chợt ngẩn người. Sau đó lấy lại cảm xúc cười với anh.
- Có lẽ anh còn chưa nhớ ra em. Không sao! Thành, em có thể đợi.
- Lý tiểu thư nên gọi tôi là Trương tiên sinh hoặc Trương Diệp Thành, chúng ta còn chưa đến mức quá thân quen.
Anh lạnh nhạt đáp, đối với người phụ nữ này anh không hề có cảm giác, mà còn có một chút chán ghét.
Lý Diệp Chi thu lại nụ cười, cúi đầu xuống, mắt đẫm lệ.
- Có lẽ là bởi vì anh bị tai nạn...nên mới quên em. Nhưng em sẽ đợi...đợi anh nhớ ra em.
Khuôn mặt cô ta đã đỏ bừng, cố gắng không run rẩy mà nói rõ ràng.
Trương Diệp Thành không đáp, mọi người đều nói với anh rằng người phụ nữ trước mặt này là vị hôn thê của anh, cũng là người anh yêu nhất. Bởi vì vụ tai nạn tháng trước mà anh quên hết tất cả những chuyện liên quan đến cô ta.
Anh không tin hoặc là không muốn tin. Lúc anh bị tai nạn, lúc anh nhập viện, lúc anh tỉnh dậy, anh chưa hề gặp cô ta, đến lúc anh về nước chưa từng gặp.
Trong lòng anh vẫn tin tưởng, người anh yêu không phải cô ta, người anh yêu chỉ có một người mà thôi, không bao giờ thay đổi. Trước đó anh đã yêu Hải Tiêu Tiêu, không thể nào sau đó lại yêu một người khác được.
Chỉ là anh không nhớ đến Lý Diệp Chi, nhưng mọi tình cảm của anh, anh đều nhớ rõ.
- Thành à, Diệp Chi là vị hôn thê của cậu đấy, lúc trước tôi cũng thấy cậu rất quan tâm em ấy. Dù mất trí nhớ cũng phải có cảm giác gì đó chứ.
- Không có cảm giác.
Trương Diệp Thành lạnh nhạt nói.
- Hai người cũng đã đính hôn, nên người cậu yêu hẳn là Diệp Chi.
Mẫu Tích Phong lên tiếng để nói rõ cho anh nghe.
- Không phải cứ là vị hôn thê của tôi là người tôi yêu. Biết đâu còn sự tình khác.
- Nhưng lúc trước cậu và em ý rất yêu nhau...
- Cậu thấy sao, tôi nhớ hai chúng tôi ở nước ngoài, còn cậu thì ở trong nước...
Anh không nói tiếp, chỉ bình thản lắc lắc ly rượu trong tay.
Mẫu Tích Phong nghẹn họng. Mẹ nó, dù mất trí nhớ hay không thì y vẫn không nói thắng được Trương Diệp Thành.
Má nó, chẳng thú vị gì hết.
Y uống hết ly rượu trong tay như trút giận.
- Em biết là lúc anh khó khăn nhất mà em không ở bên cạnh anh, đây là lỗi của em. Nhưng đây cũng là quả báo dày vò em khi anh không nhớ ra em. Nhưng em sẽ cố gắng, đến lúc anh nhớ lại mọi chuyện rồi chúng ta lại làm hòa nhé, được không?
Lý Diệp Chi run rẩy nắm gấu váy, gương mặt tha thiết nhìn anh. Trong ánh mắt đầy đau khổ và áy náy.
Nhận thấy sự trầm mặc của anh, cô ta cho là anh đã đồng ý nên vui vẻ cười.
- Bác Trương dạo này có khỏe không? Em còn chưa về thăm bác ấy, tí anh cùng đưa em về nhé?
- Ông ấy rất khỏe.
Trương Diệp Thành chỉ trả lời một câu nói rồi đứng lên đi thẳng ra ngoài, không hề có ý định trò chuyện với cô ta.
Mẫu Tích Phong cũng đi theo, lúc đứng lên ánh mắt dịu dàng ấm áp khi nảy vừa bênh vực cho Lý Diệp Chi đều biến mắt không thấy đâu. Y cười lạnh một tiếng.
- Tôi cảm thấy cô không hợp lí!
Bỏ lại một câu đầy thâm ý, y cất bước đi ra ngoài.
Người phụ nữ này, tạo cho y một cảm giác không chân thực, rất giả dối.
Chuyện của Trương Diệp Thành và cô ta, y cũng chỉ nghe người nhà Trương Diệp Thành kể lại chứ không hề chứng kiến, nên y không tin tưởng cô cũng là lẽ đương nhiên.
Lý Diệp Chi nhìn họ rời khỏi bữa tiệc, cô ta không nói gì, lặng lẽ uống cạn y rượu trong tay, sau đó nhận một cuộc gọi rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh.
" Đã điều tra người phụ nữ đó chưa? "
" Được rồi, tiếp tục theo dõi mọi động tĩnh của cô ta, tôi sẽ gửi một nửa số tiền vào tài khoản của anh."
Gác máy, Lý Diệp Chi khẽ cười mỉa mai.
" Trương Diệp Thành, không ngờ anh lại quan hệ với trẻ vị thành niên..."
Đây có lẽ sẽ là điểm yếu của anh ta, cô ta phải nắm bắt thật tốt.
Chưa kịp đắc ý xong, cô ta nhận được một tin nhắn, sắc mặt bỗng khẽ trắng bệch, vội vã rời khỏi bữa tiệc.
Tâm trạng cô cực kì tốt, vì sao à?
Vì cô nghe tin Trương Diệp Thành phải đi tập huấn chắc cả tuần tới sẽ không gặp mặt anh ta, làm sao cô không vui được.
Ngày ngày bị chèn ép đùa giỡn cô thật sự chịu không nổi nữa rồi. Dù sao đi nữa cô đường đường cũng là đai đen Tán Đản, thế mà chưa bao giờ đủ sức lực phản kháng lại anh ta, có nói ra người ta cũng không tin cô biết võ. Thật mất mặt...
Không lẽ mới một năm không luyện liền thất thủ ư? Vậy nên trong đầu cô đã bắt đầu lên kế hoạch luyện tập hăng hái.
Thanh niên thì phải trẻ - khỏe - thông minh!!! Đó mới là niềm tự hào của đất nước được...
* * *
Cùng lúc đó, ở trong một bữa tiệc tẩy trần mà Tích Mẫu Phong tổ chức để đón Lý Diệp Chi về, không khí cực kì vui vẻ.
Trương Diệp Thành cả người là bộ vest màu trắng trông giống như một vị hoàng tử lạnh lùng mà cao ngạo.
Khuôn mặt thập phần lạnh băng, cả người toát lên một sức hút đẹp đẽ khiến các cô gái xung quanh phải đỏ mặt ngại ngùng lướt nhìn.
Có một vài cô gái mạnh dạn lại gần làm quen nhưng cũng bởi vì thái độ lành lùng xa cách của anh mà e thẹn bỏ đi.
- Cậu không vui sao?
Mẫu Tích Phong từ đâu đó cầm theo ly rượu chậm rãi đi về phía Trương Diệp Thành, rồi rất ung dung ngồi xuống bên cạnh anh. Không có tiếng đáp lại lời của y, anh chỉ trầm mặc không nói.
- Lý Diệp Chi đã tới.
Y nhàn nhã liếc mắt về phía cửa. Nơi đó có bóng dáng nhỏ nhắn của một người con gái. Chiếc váy hở vai màu đỏ thẩm ôm sát cơ thể lộ ra đường cong đầy đặn, vùng eo được khéo léo quấn bằng ruy băng đen tăng thêm sức quyến rủ. Mái tóc dài, uốn cong thả bồng bềnh che đi một mảng da thịt lộ ra sau lưng. Khuôn mặt rất xinh đẹp, cách môi đỏ mọng hận không thể chà đạp một phen...
Nhiều người đàn ông xung quanh đã bắt đầu dòm ngó muốn làm quen, nhưng Lý Diệp Chi không hề để ý đến, nâng đôi giày cao gót đính vài viên đá sáng lấp lánh đi về phía Trương Diệp Thành và Mẫu Tích Phong, miệng cong lên một nụ cười rạng rỡ.
- Thành, em rất nhớ anh.
Lý Diệp Chi vừa dứt lời liền ôm lấy cánh tay Trương Diệp Thành, ngực cọ sát vào người anh, hận không thể nhào vào lòng anh.
Anh không trả lời, ánh mắt lặng lẽ nhìn người phụ nữ đang ôm tay anh.
Cả khuôn mặt đều là mừng rỡ, nhưng anh cảm thấy khuôn ngực khó chịu, không hề có cảm giác thân quen.
Vì vậy anh lạnh lùng gỡ tay cô ta ra, đứng lên đi qua ghế ngồi bên cạnh.
Lý Diệp Chi chợt ngẩn người. Sau đó lấy lại cảm xúc cười với anh.
- Có lẽ anh còn chưa nhớ ra em. Không sao! Thành, em có thể đợi.
- Lý tiểu thư nên gọi tôi là Trương tiên sinh hoặc Trương Diệp Thành, chúng ta còn chưa đến mức quá thân quen.
Anh lạnh nhạt đáp, đối với người phụ nữ này anh không hề có cảm giác, mà còn có một chút chán ghét.
Lý Diệp Chi thu lại nụ cười, cúi đầu xuống, mắt đẫm lệ.
- Có lẽ là bởi vì anh bị tai nạn...nên mới quên em. Nhưng em sẽ đợi...đợi anh nhớ ra em.
Khuôn mặt cô ta đã đỏ bừng, cố gắng không run rẩy mà nói rõ ràng.
Trương Diệp Thành không đáp, mọi người đều nói với anh rằng người phụ nữ trước mặt này là vị hôn thê của anh, cũng là người anh yêu nhất. Bởi vì vụ tai nạn tháng trước mà anh quên hết tất cả những chuyện liên quan đến cô ta.
Anh không tin hoặc là không muốn tin. Lúc anh bị tai nạn, lúc anh nhập viện, lúc anh tỉnh dậy, anh chưa hề gặp cô ta, đến lúc anh về nước chưa từng gặp.
Trong lòng anh vẫn tin tưởng, người anh yêu không phải cô ta, người anh yêu chỉ có một người mà thôi, không bao giờ thay đổi. Trước đó anh đã yêu Hải Tiêu Tiêu, không thể nào sau đó lại yêu một người khác được.
Chỉ là anh không nhớ đến Lý Diệp Chi, nhưng mọi tình cảm của anh, anh đều nhớ rõ.
- Thành à, Diệp Chi là vị hôn thê của cậu đấy, lúc trước tôi cũng thấy cậu rất quan tâm em ấy. Dù mất trí nhớ cũng phải có cảm giác gì đó chứ.
- Không có cảm giác.
Trương Diệp Thành lạnh nhạt nói.
- Hai người cũng đã đính hôn, nên người cậu yêu hẳn là Diệp Chi.
Mẫu Tích Phong lên tiếng để nói rõ cho anh nghe.
- Không phải cứ là vị hôn thê của tôi là người tôi yêu. Biết đâu còn sự tình khác.
- Nhưng lúc trước cậu và em ý rất yêu nhau...
- Cậu thấy sao, tôi nhớ hai chúng tôi ở nước ngoài, còn cậu thì ở trong nước...
Anh không nói tiếp, chỉ bình thản lắc lắc ly rượu trong tay.
Mẫu Tích Phong nghẹn họng. Mẹ nó, dù mất trí nhớ hay không thì y vẫn không nói thắng được Trương Diệp Thành.
Má nó, chẳng thú vị gì hết.
Y uống hết ly rượu trong tay như trút giận.
- Em biết là lúc anh khó khăn nhất mà em không ở bên cạnh anh, đây là lỗi của em. Nhưng đây cũng là quả báo dày vò em khi anh không nhớ ra em. Nhưng em sẽ cố gắng, đến lúc anh nhớ lại mọi chuyện rồi chúng ta lại làm hòa nhé, được không?
Lý Diệp Chi run rẩy nắm gấu váy, gương mặt tha thiết nhìn anh. Trong ánh mắt đầy đau khổ và áy náy.
Nhận thấy sự trầm mặc của anh, cô ta cho là anh đã đồng ý nên vui vẻ cười.
- Bác Trương dạo này có khỏe không? Em còn chưa về thăm bác ấy, tí anh cùng đưa em về nhé?
- Ông ấy rất khỏe.
Trương Diệp Thành chỉ trả lời một câu nói rồi đứng lên đi thẳng ra ngoài, không hề có ý định trò chuyện với cô ta.
Mẫu Tích Phong cũng đi theo, lúc đứng lên ánh mắt dịu dàng ấm áp khi nảy vừa bênh vực cho Lý Diệp Chi đều biến mắt không thấy đâu. Y cười lạnh một tiếng.
- Tôi cảm thấy cô không hợp lí!
Bỏ lại một câu đầy thâm ý, y cất bước đi ra ngoài.
Người phụ nữ này, tạo cho y một cảm giác không chân thực, rất giả dối.
Chuyện của Trương Diệp Thành và cô ta, y cũng chỉ nghe người nhà Trương Diệp Thành kể lại chứ không hề chứng kiến, nên y không tin tưởng cô cũng là lẽ đương nhiên.
Lý Diệp Chi nhìn họ rời khỏi bữa tiệc, cô ta không nói gì, lặng lẽ uống cạn y rượu trong tay, sau đó nhận một cuộc gọi rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh.
" Đã điều tra người phụ nữ đó chưa? "
" Được rồi, tiếp tục theo dõi mọi động tĩnh của cô ta, tôi sẽ gửi một nửa số tiền vào tài khoản của anh."
Gác máy, Lý Diệp Chi khẽ cười mỉa mai.
" Trương Diệp Thành, không ngờ anh lại quan hệ với trẻ vị thành niên..."
Đây có lẽ sẽ là điểm yếu của anh ta, cô ta phải nắm bắt thật tốt.
Chưa kịp đắc ý xong, cô ta nhận được một tin nhắn, sắc mặt bỗng khẽ trắng bệch, vội vã rời khỏi bữa tiệc.
Tác giả :
ViViDaiNhan