Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc
Chương 9: Nam Thiên Quốc Diệt Vong Hậu Truyện
Đội kị binh của Nam Thiên, sau khi tiêu diệt xong quân đoàn cự thuẫn, liền vội vã lui về phía sau trận tuyến, được lệnh của An Dương Vương, kị binh Nam Thiên tiếm được công đầu, không được ham chiến.
Nam Thiên quân bắt đầu thực hiện kế sách, binh không động tướng không dời. Toàn lực quan sát diễn biến của trận tuyến, chờ xem động thái tiếp theo của Nguyên Đế.
Bắc quân cường binh đông lớp lớp, địch đông ta ít. Trông chờ vào trân thế thì mới có thể tùy thời bẻ gãy mũi nhọn của địch quân. Và làm nên bước ngoặt chiến thắng quân sự trong giây phút cuối cùng. An Dương Vương đã nghĩ như vậy.
Tiếp theo sau đó Bắc Quốc liên tiếp tung ra những đợt tấn công như vũ bão, từng quân đoàn một, từng quân đoàn một, liên tiếp tiến công.
Mục đích của Bắc Quốc đã quá rõ ràng, chính là muốn làm tiêu hao sinh lực đội quân của An Dương Vương. Nếu cứ tiếp tục như vậy, quân đội Nam Thiên quốc có tinh nhuệ đến đâu, cũng bị làm cho mệt mà chết.
An Dương Vương lúc này đã biết rõ âm mưu của địch nhân, liền tổ chức một đợt công kích quy mô rất lớn, đánh thẳng vào mạn phải cánh quân Bắc Quốc, chính là một trăm vạn quân. Hơn một triệu quân…
Lúc này quân đội cánh phải Bắc Quốc, chưa có chuẩn bị gì, đã phải hứng chịu một đòn công kích khủng khiếp như vậy, cũng không chống đỡ được, liên tiếp bị diệt sát, liên tiếp có những tiếng thét ghê rợn vang lên.
Đợt tấn công quy mô lần này, Nam Thiên quân không những làm thiệt hại nặng nề cánh phải đội quân Bắc Quốc, mà còn làm triệt tiêu hoàn toàn nhuệ khí của đội quân này.
Bất quá, sự nhụt sĩ khí đó cũng không thể duy trì lâu. Các binh sĩ Bắc Quốc nhìn đảo về chiến trường, rồi nhìn đảo về ưu thế bên mình, có sự vượt trội về số lượng rõ ràng. Nhuệ khí nhất thời lại tăng vọt.
Hơn một trăm vạn quân Nam Thiên quốc điên cuồng tấn công, thọc sâu vào lòng địch, ánh mắt họ đỏ lừ, như chìm vào cơn chém giết, với họ, tất cả bây giờ chỉ là giết.
An Dương Vương cũng hăng máu không kém đội quân của mình, Đoạn Huyền Kích liên tiếp quét ra, bức ra những màn sáng từ đầu kích. An Dương Vương đi đến đâu, từng mảng từng mảng binh sĩ bay tung tóe thét vang, tiếng kêu sợ hãi thảm liệt khắp chiến trường, An Dương Vương lúc này chẳng khác nào một chiến thần hung bạo, khiến cho binh tốt của Nguyên Đế hoảng sợ vỡ mật.
An Dương Vương tiếp tục xông lên, lao vào binh tốt Bắc quân như trốn không người. Đoạn Huyền Kích vung lên lại có thêm một người nữa ngã xuống. Đoạn Huyền Kích một lần bổ xuống, uy lực mạnh phi phàm, một kích như Thái Sơn Áp Đỉnh, nặng tựa ngàn cân. Một tên Thiên Hộ Tướng Bắc quân không may mắn, gặp phải một kích của An Dương Vương bổ xuống, máu thịt bay tung tóe. Sức mạnh của cao thủ nội khí tầng ba sơ kì thật quá mạnh mẽ, khiến cho mã binh bắc quân người người run rẩy. Lúc này những con ngựa cũng cảm thấy nguy hiểm, đối mặt với sự uy hiếp của An Dương Vương. Kị binh Bắc quân không khống chế nổi bọn chúng, liền để cho những con ngựa dày xéo chính quân đội của mình. Nhìn từ xa xa, một mảng Kị binh đang tán loạn tứ phía, hung ác hạ vó ngựa giết chính phe mình.
Vài tên Thiên Hộ tướng khi bắt đầu trận chiến còn đánh giá, quân lực hai phe thực sự quá chênh lệch. Nam Thiên quân dù có tinh nhuệ đến đâu cũng không thể so với sức chín trâu hai hổ, cũng không thể lấy một địch mười lấy trăm địch vạn. Thế nhưng tình cảnh trước mắt khiến bọn chúng đều sợ hãi than lên, An Dương Vương uy vũ đến như vậy, lại thêm chi thứ Nam Thiên quân hùng dũng lao lên, như cọp beo lao vào bầy dê. Binh sĩ Bắc quân chạy nhốn nháo, mấy tên Thiên Hộ Tướng chứng kiến sức mạnh khủng bố của An Dương Vương, cộng thêm loạn quân không thể kiểm soát, lúc này bỗng xuất hiện suy nghĩ muốn bỏ chạy. An Dương Vương mạnh đến như vậy, không ai dám chắc mình có thể đỡ nổi một kích kia của ông ta.
Nam Thiên quân tương quan trên trận chiến, so với quân binh Bắc quốc đông đảo lớp lớp. Chỉ như một phiến lá nhỏ giữa một cái hồ rộng lớn. Thế nhưng mỗi một binh sĩ Nam Thiên quân lại tựa như Thiên binh Thiên giới, đánh đến đâu máu chảy đầu rơi, thi thoảng mới có một người bị vây công mới ngã xuống. Quả thật sức chiến đấu quá khủng khiếp, Nguyên Đế Bắc quốc Tần Hoài Công, thậm chí còn so sánh. Một tên Bách Nhân Tướng của ông ta, sợ rằng cũng chỉ có thể so sánh với một binh sĩ Nam Thiên quân. Chênh lệch về sức mạnh đến như vậy, khiến Tần Hoài Công không ngừng than lên khiếp sợ.
Thậm chí không chỉ dừng lại như vậy. Tần Hoài Công còn âm thầm cảm thấy rằng, dường như mỗi khi một binh sĩ Nam Thiên quân ngã xuống, lại càng làm cho binh sĩ Nam Thiên quân kích phát lên sự hung bạo, càng đánh càng mạnh mẽ, như Ma nhân khát máu điên cuồng. Đám quân binh này, không phải là người, mà là quỷ mất rồi. Tần Hoài Công khuôn mặt càng trở nên trắng bềnh bệch.
Chẳng bao lâu, đạo quân Bắc quốc hùng mạnh kia như bị chuột gặm nhấm. Bị ăn mòn từ bên trong, dần dần ngã xuống âm thầm, như sâu mọt đục khoét, sức người đều trở nên rệu rã. Ban đầu chỉ là quân đội cánh phải của Bắc quân xảy ra tình trạng như vậy, nhưng đến bây giờ, toàn bộ Bắc binh đều chịu ảnh hưởng. Binh sĩ Nam Thiên len lỏi vào trận hình Bắc binh, khiến cho trận tuyến của Bắc quân bày ra đều hoàn toàn tan rã.
Thời gian cứ như vậy trôi đi, Bắc quân con số binh sĩ tử nạn đã bắt đầu tăng lên theo cấp số nhân. Từ mấy trăm người, mấy ngàn người rồi cho đến mấy vạn. Chớp mắt, xác chết đã chất đống la liệt, Nam Thiên quân như sói vào bầy dê, vẫn đang điên cuồng lao lên cướp đoạt sinh mạng Bắc binh. Máu thịt bay tung tóe càng nhiều, tựa như một cơn bão Huyết tinh lan tràn không trung.
Bắc binh quân sĩ khí phần nhiều dựa vào quân số, nhưng mà trong tình trạng lúc này. Bọn chúng đều cảm thấy điểm bám víu cuối cùng cũng rất mong manh. Tất cả đều nhắm mắt chờ đợi, đều mong chuyện này sẽ mau chóng trôi qua, và đây cũng chỉ là một cơn ác mộng.
Chiến trường kêu vang thảm liệt, binh khí Bắc quân chạm vào nhau run lên cành cạch thể hiện sự sợ hãi. Mỗi một người đều bặm môi tím tái, sức cầm vũ khí đánh trả lúc này cũng không có, toàn bộ đều bị nỗi sợ hãi lấn át hết tâm can trí óc.
Nguyên Đế Bắc quốc Tần Hoài Công, lúc này mặc đế bào uy nghi, từ trận doanh Bắc quốc nhìn ra chiến trường, than lên một câu:
“Nếu ta có được chi binh này, còn lo chi không lấy được Thiên Hạ!"
“Hừ…Không biết tự lượng sức!"
Đạo bào Vô Cực Tông Kha Vũ, lúc này bỗng khẽ hừ nhẹ vẻ khinh thường. Đôi mắt tỏ ý thâm độc nhìn ra chiến trường, từ bàn tay lão bắn ra luồng khí lưu uy áp lên không trung.
Tức thì, bỗng xuất hiện một đám nhân mạng đến hơn trăm tên. Loạt loạt xuất động khinh công chớp nhoáng xuất hiện từ sau doanh tướng trận bay lên. Người người đều tỏa ra sát khí đậm đặc, ánh mắt hờ hững quét xuống toàn trường. Như đang chứng kiến tất cả những người ở đây đều là sâu bọ. Không lâu sau đó, hơn trăm tên này lao vào giữa trận chiến, vũ động thi thoảng trên không trung. Bàn tay từng người lần lượt vung lên thủ ấn, làm ra chú ngữ lạ kì. Bên tay phải mỗi người cầm đoản kiếm dài gần độ một mét, từ đầu kiếm kết hợp với chú ngữ lập tức tạo nên hiện tượng kì ảo. Trận trận luồng khí lưu tỏa ra thành màn sáng màu xanh. Chớp mắt như gào thét lao đến chi quân đội Nam Thiên quân.
“Oành!!"
Khí lưu màu xanh như hoành không xuất thế, hung bạo lao đến binh tốt Nam Thiên quân, khiến cho người người khuôn mặt đều trắng bềnh bệch. Khí lưu gầm gào như mãnh thú, trực bất cứ lúc nào cũng muốn toàn quân bị diệt. Nam Thiên quân gần như rơi vào nỗi tuyệt vọng lấn sâu. Đúng lúc này, bỗng từ không trung lại lập tức xuất hiện một đám người khác, cũng độ hơn trăm người. An Dương Vương nhìn từ xa vung trường kích, vuốt bộ râu tỏ vẻ hài lòng. Hơn trăm người kia trang phục đều một màu trắng muốt, trên tay mỗi người đều không cầm binh khí, tuy nhiên lại đều có đeo một chiếc nhẫn. Đễ ý trên mặt nhẫn, luôn luôn sáng loáng một chữ ‘Triệu’ rất lớn. Đây hẳn là môn nhân của Triệu Thánh Tông. Trăm người này, cũng đều là cao thủ nhất mạch đệ tử của Triệu Thánh Tông. Mỗi người khi xuất hiện, đều tỏ ra ưu thế cao ngạo xuất chúng. Căn bản mỗi tên đệ tử Vô Cực Tông bên kia trận tuyến, cũng có điểm không thể so sánh.
An Dương Vương hài lòng tấm tắc:
“Bắc quân lần này lui binh xem ra vẫn còn kịp, bằng không ngay cả đại quốc cũng không giữ nổi!"
Kha Vũ lão Đạo Sư lại cười nhạt:
“Tên đế quèn như ngươi không phải đắc ý, chuyện hay vẫn còn đang trước mắt…"
Đệ tử Triệu Thánh Tông một điểm khinh công đại phát, nhoáng cái đã xuất hiện trước trận tuyến Nam Thiên quân. Vừa lúc khí lưu màu xanh nhạt đánh tới, lập tức hơn trăm người đủng đỉnh ngự trên không trung mạnh mẽ đánh ra luồng sáng trắng bạc đánh bay đi màn khí lưu màu xanh. Môn nhân Vô Cực Tông thấy nháy mắt công kích của mình đều đã bị hóa giải, liền trở nên ngây người trong chốc lát. Về phía môn nhân Triệu Thánh Tông, mấy người không dừng lại ở đó, tận dụng ưu thế trong tấn công. Nhân lúc đối thủ còn đang trong trạng thái không chú tâm, lập tức đánh ra trận thế cuồn cuộn về phía Bắc binh…
“Mị… Huyễn… Động … Tâm … Thuật!!!"
Lại có loạt loạt tia sáng trắng nữa nổi lên, như cuồng phong gào thét, như lốc xoáy hung tàn mạnh mẽ. Gầm gào lao đến, như muốn một ngụm nuốt trọn Bắc binh quân. Nguyên Đế Tần Hoài Công giật mình sợ hãi, một màn này mười mấy năm trước không biết đã lấy đi bao nhiêu tính mạng của Bắc binh quân. Điều này khiến Tần Hoài Công không kìm được phải nhìn về phía Kha Vũ lão Đạo Sư như cầu cứu. Chỉ thấy lão giả Kha Vũ lúc này dường như không thèm để ý, vẫn vểnh râu trê lên quan sát trận thế.
Bắc binh quân chớp mắt bị màn sáng trắng li ti bao phủ, trong mắt mỗi người dần xuất hiện sự ngây dại. Lúc này tâm chí bọn chúng như bị bao phủ bởi ác ma, nhất loạt gào lên, lần lượt chĩa binh khí về phía phe mình, lao vào chém giết lẫn nhau. Môn nhân Vô Cực Tông vẫn còn đang bần thần, rất lâu sau khi đã có vô số Bắc binh quân bị thảm sát. Lúc này chúng mới làm ra hành động, cả đám lục tục nhốn nháo chuẩn bị xếp trận hình. Kha Vũ lão Đạo Sư nhìn thấy một màn này rất không vừa mắt, liền tức giận hét lớn:
“Lũ vô dụng!!"
Một tiếng giận dữ này của Kha Vũ lão Đạo Sư, như đánh thức tỉnh toàn bộ môn nhân Vô Cực Tông, lúc này bọn chúng mới vội vã hình thành trận tuyến. Cũng không còn một điểm nhốn nháo xuất hiện, tất thảy đều bắt đầu trấn tĩnh trở lại. Đệ tử Triệu Thánh Tông lúc này biết ưu thế đã mất, cho nên cố gắng tận dụng quét ra công kích nhanh hơn về phía Bắc binh quân.
“Vù vù…"
“Phá… Huyễn… Tâm… Minh… Thuật!!!"
Đằng sau tiếng gió thổi ào ào đến. Đệ tử Vô Cực Tông hơn trăm người cũng hét lớn về phía không trung. Lập tức ngay sau đó, loạt loạt màn sáng xanh lại xuất hiện, như triều cường cao nhất đang trào tới, lần lượt đẩy lui Mị Huyễn Động Tâm Thuật của Triệu Thánh Tông. Đệ tử Triệu Thánh Tông lúc này đều trở nên biến sắc, cố gắng đánh ra công kích chống cự lại màn sáng xanh kia, nhưng tất thảy đều vô dụng. Màn sáng trắng li ti bao phủ toàn bộ Bắc binh quân lúc này thoáng chốc đã bị đẩy sạch bay.
“Oanh!!"
Tiếng nổ bạo tạc, sau đó không ít đệ tử Triệu Thánh Tông đều bị phản phệ, nhất loạt đều phun ra máu tươi đỏ lòm. Trong mắt mỗi người đều xuất hiện tia hoảng sợ không tin nổi. Trận thế mấy trăm năm của Triệu Thánh Tông, là căn cốt lập phái, không ngờ hôm nay lại bị người ta khắc chế. Lúc này trưởng môn nhân Triệu Vô Tùy cũng không có mặt để chỉ đạo đám đệ tử, chỉ có duy nhất một vị trưởng lão. Nhưng vị trưởng lão này lại là đầu tàu công kích, cho nên lực phản phệ ông ta phải hứng chịu cũng là lớn nhất. Lúc này đã lâm vào hôn mê sâu, rất có thể còn không tỉnh lại. Đệ tử Triệu Thánh Tông nhất thời không biết phải làm gì, đều trân chối nhìn xuống chiến trường tỏ vẻ bất lực…
Bắc binh quân được màn sáng xanh như triều cường kia lao đến trợ trận. Chẳng mấy chốc đã thoát ra khỏi Mị Huyễn Động Tâm Thuật của Triệu Thánh Tông. Người người đều khôi phục ý thức, lại đánh ánh mắt oán độc về phía Nam Thiên quân. Sĩ khi lúc này của Bắc binh quân đều dâng trào, đều cảm thấy thù hận Nam Thiên quân vì đã không chế bọn chúng như vậy.
An Dương Vương lúc này phát hiện trạng thái Bắc binh quân cũng đã thay đổi, Đoạn Huyền Kích vung lên bắt đầu nhận thấy có sự chống trả cường liệt. Lại nhìn về phía môn nhân Triệu Thánh Tông, thấy toàn bộ bọn họ đều đã thất thủ, liền cảm thấy có điềm hung hiểm. Biết lần này có khả năng toàn quân bị diệt…
Nam Thiên quân ban đầu trận chiến, người người đều như Thiên binh Tiên giới, đánh tới đâu là có đầu lâu kẻ thù rơi xuống. Nhưng dù sao bọn họ cũng đều chỉ là phàm nhân, tiếp tục đánh sẽ ngày càng tiêu hao sức lực. Lúc này lại nhận lấy công kích đầy thù hận của Bắc binh quân. Chớp mắt có người đuối sức không chịu nổi đã ngã xuống.
An Dương Vương cũng chém giết trong bất lực, đôi mắt vì giết chóc quá nhiều nhân mạng nên đã dần trở nên đỏ máu. Nhân thấy ngày càng có nhiều binh sĩ Nam Thiên ngã xuống. Biết rằng trận thế đã mất, liền ảo não gào lên:
“Lui binh…"
“Lui binh…"
Mấy vị đại tướng Nam Thiên quân cũng không ngừng hét lên, trực tiếp chỉ đạo chi binh chủng của mình. Dần hình thành một trận tuyến vòng tròn, vây lấy An Dương Vương phía trong. Liều mạng trùng kích vòng vây để trốn thoát. Đệ tử Triệu Thánh Tông người người cũng đều liều mạng, khung cảnh vô cùng u ám.
Sau một đợt công kích quy mô, lúc này trận thế Nam Thiên quân đã hoàn toàn tan rã. An Dương Vương thất thểu dẫn tàn quân lui về trận tuyến phòng thủ. Miệng còn lẩm bẩm run rẩy:
"Bại binh, bại binh... Một trăm vạn quân tinh nhuệ của trẫm… Giờ đây chỉ còn tàn quân hai mươi bảy vạn… Đế chế Nam Thiên trẫm dày công gây dựng, chẳng lẽ sẽ sụp đổ tại đây!"
Sau đó An Dương Vương trong nỗi thất vọng tràn trề, cuối cùng chỉ còn có thể làm ra quyết định. Đem tàn quân Nam Thiên uy mãnh hai mươi bảy vạn quân còn lại, lui về trận tuyến Chi Lăng. Hình thành lá chắn phòng thủ cuối cùng, lần này nếu trận tuyến còn thất bại, xem như đã là ngày tàn thật sự của Đế chế Nam Thiên.
Nam Thiên quân ngoài tàn binh hai mươi bảy vạn, còn một chi binh chủng lớn mạnh bảy mươi vạn quân phía sau. Tất thảy là chín mươi bảy vạn người, An Dương Vương tuy tỏ ra mệt mỏi, nhưng vẫn còn ánh nên một tia hy vọng. Vẫn còn muốn đánh một trận cuối cùng.
Tam Quan ba cửa đã bị Bắc binh quân ồ ạt chiếm đóng. Lúc này chỉ còn chiến tuyến Chi Lăng nhỏ bé để tử thủ. An Dương Vương cho bày chín mươi bảy vạn binh ở đây, người người đều đeo khăn trắng trên đầu. Thanh kiếm mỗi người đều là những vệt máu khô nâu đậm đã dính lấy nhớp nháp. Sức lực lúc này đều đã cạn kiệt, nhưng vẫn còn muốn liều mạng.
Ba ngày sau.
Chi binh chủng đầu tiên của Bắc binh quân đã xuất hiện, tạm thời vẫn chưa hề công kích. Nhưng Nam Thiên quân chờ đã lâu, sức người cũng dần mỏi mệt, ý chí đã giảm sút. An Dương Vương nhìn thấy tình cảnh này đã bày một bể tuyệt vọng. Một đạo tín quân được gửi về đế đô cầu Triệu Thánh Tông viện thủ. Nhưng An Dương Vương cũng biết là không kịp, nếu lần này lui khỏi Chi Lăng, Nam Thiên quân căn bản muốn đánh một trận nữa cũng không thể. Chi Lăng như nút thắt cổ trai, mất đi nút thắt này. Coi như toàn bộ đế chế Nam Thiên đều như vườn thông hè thoáng. Mặc sức cho Bắc binh quân dày xéo, ưu thế về trận địa coi như có thể nói là hoàn toàn vứt bỏ.
Đến ngày tiếp theo, bảy chi binh chủng còn lại của Bắc binh quân đã đồng loạt xuất hiện. Lúc này Nguyên Đế Tần Hoài Công tỏ vẻ thượng quốc Thiên triều, hạ ra một đạo ý chỉ muốn An Dương Vương thần phục. Bắc quân sẽ lui về, từ nay không còn trên Đại lục Đông Châu đế chế Nam Thiên. Nhưng An Dương Vương sao có thể chịu nhục như vậy, ông ta còn lập tức sai chặt đầu tín sứ. Trận chiến này là không thể tránh khỏi. Mấy ngày sau, Bắc binh quân hung bạo ồ ạt tiến công. Chiến tuyến Chi Lăng trở thành chiến tuyến thảm liệt nhất trong lịch sử mấy trăm năm của đế chế Nam Thiên. Bảy chi binh chủng, hơn bảy trăm vạn binh, con số này dùng để tấn công bất cứ quốc gia nào, chỉ trong vòng một ngày đã có thể lấy được vô số lần. Thế nhưng ở chiến tuyến Chi Lăng này, phải mất gần mười ngày mới khiến cho toàn bộ chi binh chủng của Nam Thiên quân hoàn toàn thất thủ. Tại Tam Quan Bắc binh quân thiệt hại hơn hai trăm vạn binh. Hôm nay Nguyên Đế Tần Hoài Công tức giận không ngại thiêu binh, quân số Bắc binh thiệt hại tại đây đã lên đến mấy trăm vạn nhưng vẫn chưa muốn dừng lại. Ép cho gần trăm vạn quân của An Dương Vương, mỗi một người đều đánh đến chết không hàng.
Cuối cùng không lâu sau… An Dương Vương đế quân… cũng phải tử nạn.
Nam Thiên quân bắt đầu thực hiện kế sách, binh không động tướng không dời. Toàn lực quan sát diễn biến của trận tuyến, chờ xem động thái tiếp theo của Nguyên Đế.
Bắc quân cường binh đông lớp lớp, địch đông ta ít. Trông chờ vào trân thế thì mới có thể tùy thời bẻ gãy mũi nhọn của địch quân. Và làm nên bước ngoặt chiến thắng quân sự trong giây phút cuối cùng. An Dương Vương đã nghĩ như vậy.
Tiếp theo sau đó Bắc Quốc liên tiếp tung ra những đợt tấn công như vũ bão, từng quân đoàn một, từng quân đoàn một, liên tiếp tiến công.
Mục đích của Bắc Quốc đã quá rõ ràng, chính là muốn làm tiêu hao sinh lực đội quân của An Dương Vương. Nếu cứ tiếp tục như vậy, quân đội Nam Thiên quốc có tinh nhuệ đến đâu, cũng bị làm cho mệt mà chết.
An Dương Vương lúc này đã biết rõ âm mưu của địch nhân, liền tổ chức một đợt công kích quy mô rất lớn, đánh thẳng vào mạn phải cánh quân Bắc Quốc, chính là một trăm vạn quân. Hơn một triệu quân…
Lúc này quân đội cánh phải Bắc Quốc, chưa có chuẩn bị gì, đã phải hứng chịu một đòn công kích khủng khiếp như vậy, cũng không chống đỡ được, liên tiếp bị diệt sát, liên tiếp có những tiếng thét ghê rợn vang lên.
Đợt tấn công quy mô lần này, Nam Thiên quân không những làm thiệt hại nặng nề cánh phải đội quân Bắc Quốc, mà còn làm triệt tiêu hoàn toàn nhuệ khí của đội quân này.
Bất quá, sự nhụt sĩ khí đó cũng không thể duy trì lâu. Các binh sĩ Bắc Quốc nhìn đảo về chiến trường, rồi nhìn đảo về ưu thế bên mình, có sự vượt trội về số lượng rõ ràng. Nhuệ khí nhất thời lại tăng vọt.
Hơn một trăm vạn quân Nam Thiên quốc điên cuồng tấn công, thọc sâu vào lòng địch, ánh mắt họ đỏ lừ, như chìm vào cơn chém giết, với họ, tất cả bây giờ chỉ là giết.
An Dương Vương cũng hăng máu không kém đội quân của mình, Đoạn Huyền Kích liên tiếp quét ra, bức ra những màn sáng từ đầu kích. An Dương Vương đi đến đâu, từng mảng từng mảng binh sĩ bay tung tóe thét vang, tiếng kêu sợ hãi thảm liệt khắp chiến trường, An Dương Vương lúc này chẳng khác nào một chiến thần hung bạo, khiến cho binh tốt của Nguyên Đế hoảng sợ vỡ mật.
An Dương Vương tiếp tục xông lên, lao vào binh tốt Bắc quân như trốn không người. Đoạn Huyền Kích vung lên lại có thêm một người nữa ngã xuống. Đoạn Huyền Kích một lần bổ xuống, uy lực mạnh phi phàm, một kích như Thái Sơn Áp Đỉnh, nặng tựa ngàn cân. Một tên Thiên Hộ Tướng Bắc quân không may mắn, gặp phải một kích của An Dương Vương bổ xuống, máu thịt bay tung tóe. Sức mạnh của cao thủ nội khí tầng ba sơ kì thật quá mạnh mẽ, khiến cho mã binh bắc quân người người run rẩy. Lúc này những con ngựa cũng cảm thấy nguy hiểm, đối mặt với sự uy hiếp của An Dương Vương. Kị binh Bắc quân không khống chế nổi bọn chúng, liền để cho những con ngựa dày xéo chính quân đội của mình. Nhìn từ xa xa, một mảng Kị binh đang tán loạn tứ phía, hung ác hạ vó ngựa giết chính phe mình.
Vài tên Thiên Hộ tướng khi bắt đầu trận chiến còn đánh giá, quân lực hai phe thực sự quá chênh lệch. Nam Thiên quân dù có tinh nhuệ đến đâu cũng không thể so với sức chín trâu hai hổ, cũng không thể lấy một địch mười lấy trăm địch vạn. Thế nhưng tình cảnh trước mắt khiến bọn chúng đều sợ hãi than lên, An Dương Vương uy vũ đến như vậy, lại thêm chi thứ Nam Thiên quân hùng dũng lao lên, như cọp beo lao vào bầy dê. Binh sĩ Bắc quân chạy nhốn nháo, mấy tên Thiên Hộ Tướng chứng kiến sức mạnh khủng bố của An Dương Vương, cộng thêm loạn quân không thể kiểm soát, lúc này bỗng xuất hiện suy nghĩ muốn bỏ chạy. An Dương Vương mạnh đến như vậy, không ai dám chắc mình có thể đỡ nổi một kích kia của ông ta.
Nam Thiên quân tương quan trên trận chiến, so với quân binh Bắc quốc đông đảo lớp lớp. Chỉ như một phiến lá nhỏ giữa một cái hồ rộng lớn. Thế nhưng mỗi một binh sĩ Nam Thiên quân lại tựa như Thiên binh Thiên giới, đánh đến đâu máu chảy đầu rơi, thi thoảng mới có một người bị vây công mới ngã xuống. Quả thật sức chiến đấu quá khủng khiếp, Nguyên Đế Bắc quốc Tần Hoài Công, thậm chí còn so sánh. Một tên Bách Nhân Tướng của ông ta, sợ rằng cũng chỉ có thể so sánh với một binh sĩ Nam Thiên quân. Chênh lệch về sức mạnh đến như vậy, khiến Tần Hoài Công không ngừng than lên khiếp sợ.
Thậm chí không chỉ dừng lại như vậy. Tần Hoài Công còn âm thầm cảm thấy rằng, dường như mỗi khi một binh sĩ Nam Thiên quân ngã xuống, lại càng làm cho binh sĩ Nam Thiên quân kích phát lên sự hung bạo, càng đánh càng mạnh mẽ, như Ma nhân khát máu điên cuồng. Đám quân binh này, không phải là người, mà là quỷ mất rồi. Tần Hoài Công khuôn mặt càng trở nên trắng bềnh bệch.
Chẳng bao lâu, đạo quân Bắc quốc hùng mạnh kia như bị chuột gặm nhấm. Bị ăn mòn từ bên trong, dần dần ngã xuống âm thầm, như sâu mọt đục khoét, sức người đều trở nên rệu rã. Ban đầu chỉ là quân đội cánh phải của Bắc quân xảy ra tình trạng như vậy, nhưng đến bây giờ, toàn bộ Bắc binh đều chịu ảnh hưởng. Binh sĩ Nam Thiên len lỏi vào trận hình Bắc binh, khiến cho trận tuyến của Bắc quân bày ra đều hoàn toàn tan rã.
Thời gian cứ như vậy trôi đi, Bắc quân con số binh sĩ tử nạn đã bắt đầu tăng lên theo cấp số nhân. Từ mấy trăm người, mấy ngàn người rồi cho đến mấy vạn. Chớp mắt, xác chết đã chất đống la liệt, Nam Thiên quân như sói vào bầy dê, vẫn đang điên cuồng lao lên cướp đoạt sinh mạng Bắc binh. Máu thịt bay tung tóe càng nhiều, tựa như một cơn bão Huyết tinh lan tràn không trung.
Bắc binh quân sĩ khí phần nhiều dựa vào quân số, nhưng mà trong tình trạng lúc này. Bọn chúng đều cảm thấy điểm bám víu cuối cùng cũng rất mong manh. Tất cả đều nhắm mắt chờ đợi, đều mong chuyện này sẽ mau chóng trôi qua, và đây cũng chỉ là một cơn ác mộng.
Chiến trường kêu vang thảm liệt, binh khí Bắc quân chạm vào nhau run lên cành cạch thể hiện sự sợ hãi. Mỗi một người đều bặm môi tím tái, sức cầm vũ khí đánh trả lúc này cũng không có, toàn bộ đều bị nỗi sợ hãi lấn át hết tâm can trí óc.
Nguyên Đế Bắc quốc Tần Hoài Công, lúc này mặc đế bào uy nghi, từ trận doanh Bắc quốc nhìn ra chiến trường, than lên một câu:
“Nếu ta có được chi binh này, còn lo chi không lấy được Thiên Hạ!"
“Hừ…Không biết tự lượng sức!"
Đạo bào Vô Cực Tông Kha Vũ, lúc này bỗng khẽ hừ nhẹ vẻ khinh thường. Đôi mắt tỏ ý thâm độc nhìn ra chiến trường, từ bàn tay lão bắn ra luồng khí lưu uy áp lên không trung.
Tức thì, bỗng xuất hiện một đám nhân mạng đến hơn trăm tên. Loạt loạt xuất động khinh công chớp nhoáng xuất hiện từ sau doanh tướng trận bay lên. Người người đều tỏa ra sát khí đậm đặc, ánh mắt hờ hững quét xuống toàn trường. Như đang chứng kiến tất cả những người ở đây đều là sâu bọ. Không lâu sau đó, hơn trăm tên này lao vào giữa trận chiến, vũ động thi thoảng trên không trung. Bàn tay từng người lần lượt vung lên thủ ấn, làm ra chú ngữ lạ kì. Bên tay phải mỗi người cầm đoản kiếm dài gần độ một mét, từ đầu kiếm kết hợp với chú ngữ lập tức tạo nên hiện tượng kì ảo. Trận trận luồng khí lưu tỏa ra thành màn sáng màu xanh. Chớp mắt như gào thét lao đến chi quân đội Nam Thiên quân.
“Oành!!"
Khí lưu màu xanh như hoành không xuất thế, hung bạo lao đến binh tốt Nam Thiên quân, khiến cho người người khuôn mặt đều trắng bềnh bệch. Khí lưu gầm gào như mãnh thú, trực bất cứ lúc nào cũng muốn toàn quân bị diệt. Nam Thiên quân gần như rơi vào nỗi tuyệt vọng lấn sâu. Đúng lúc này, bỗng từ không trung lại lập tức xuất hiện một đám người khác, cũng độ hơn trăm người. An Dương Vương nhìn từ xa vung trường kích, vuốt bộ râu tỏ vẻ hài lòng. Hơn trăm người kia trang phục đều một màu trắng muốt, trên tay mỗi người đều không cầm binh khí, tuy nhiên lại đều có đeo một chiếc nhẫn. Đễ ý trên mặt nhẫn, luôn luôn sáng loáng một chữ ‘Triệu’ rất lớn. Đây hẳn là môn nhân của Triệu Thánh Tông. Trăm người này, cũng đều là cao thủ nhất mạch đệ tử của Triệu Thánh Tông. Mỗi người khi xuất hiện, đều tỏ ra ưu thế cao ngạo xuất chúng. Căn bản mỗi tên đệ tử Vô Cực Tông bên kia trận tuyến, cũng có điểm không thể so sánh.
An Dương Vương hài lòng tấm tắc:
“Bắc quân lần này lui binh xem ra vẫn còn kịp, bằng không ngay cả đại quốc cũng không giữ nổi!"
Kha Vũ lão Đạo Sư lại cười nhạt:
“Tên đế quèn như ngươi không phải đắc ý, chuyện hay vẫn còn đang trước mắt…"
Đệ tử Triệu Thánh Tông một điểm khinh công đại phát, nhoáng cái đã xuất hiện trước trận tuyến Nam Thiên quân. Vừa lúc khí lưu màu xanh nhạt đánh tới, lập tức hơn trăm người đủng đỉnh ngự trên không trung mạnh mẽ đánh ra luồng sáng trắng bạc đánh bay đi màn khí lưu màu xanh. Môn nhân Vô Cực Tông thấy nháy mắt công kích của mình đều đã bị hóa giải, liền trở nên ngây người trong chốc lát. Về phía môn nhân Triệu Thánh Tông, mấy người không dừng lại ở đó, tận dụng ưu thế trong tấn công. Nhân lúc đối thủ còn đang trong trạng thái không chú tâm, lập tức đánh ra trận thế cuồn cuộn về phía Bắc binh…
“Mị… Huyễn… Động … Tâm … Thuật!!!"
Lại có loạt loạt tia sáng trắng nữa nổi lên, như cuồng phong gào thét, như lốc xoáy hung tàn mạnh mẽ. Gầm gào lao đến, như muốn một ngụm nuốt trọn Bắc binh quân. Nguyên Đế Tần Hoài Công giật mình sợ hãi, một màn này mười mấy năm trước không biết đã lấy đi bao nhiêu tính mạng của Bắc binh quân. Điều này khiến Tần Hoài Công không kìm được phải nhìn về phía Kha Vũ lão Đạo Sư như cầu cứu. Chỉ thấy lão giả Kha Vũ lúc này dường như không thèm để ý, vẫn vểnh râu trê lên quan sát trận thế.
Bắc binh quân chớp mắt bị màn sáng trắng li ti bao phủ, trong mắt mỗi người dần xuất hiện sự ngây dại. Lúc này tâm chí bọn chúng như bị bao phủ bởi ác ma, nhất loạt gào lên, lần lượt chĩa binh khí về phía phe mình, lao vào chém giết lẫn nhau. Môn nhân Vô Cực Tông vẫn còn đang bần thần, rất lâu sau khi đã có vô số Bắc binh quân bị thảm sát. Lúc này chúng mới làm ra hành động, cả đám lục tục nhốn nháo chuẩn bị xếp trận hình. Kha Vũ lão Đạo Sư nhìn thấy một màn này rất không vừa mắt, liền tức giận hét lớn:
“Lũ vô dụng!!"
Một tiếng giận dữ này của Kha Vũ lão Đạo Sư, như đánh thức tỉnh toàn bộ môn nhân Vô Cực Tông, lúc này bọn chúng mới vội vã hình thành trận tuyến. Cũng không còn một điểm nhốn nháo xuất hiện, tất thảy đều bắt đầu trấn tĩnh trở lại. Đệ tử Triệu Thánh Tông lúc này biết ưu thế đã mất, cho nên cố gắng tận dụng quét ra công kích nhanh hơn về phía Bắc binh quân.
“Vù vù…"
“Phá… Huyễn… Tâm… Minh… Thuật!!!"
Đằng sau tiếng gió thổi ào ào đến. Đệ tử Vô Cực Tông hơn trăm người cũng hét lớn về phía không trung. Lập tức ngay sau đó, loạt loạt màn sáng xanh lại xuất hiện, như triều cường cao nhất đang trào tới, lần lượt đẩy lui Mị Huyễn Động Tâm Thuật của Triệu Thánh Tông. Đệ tử Triệu Thánh Tông lúc này đều trở nên biến sắc, cố gắng đánh ra công kích chống cự lại màn sáng xanh kia, nhưng tất thảy đều vô dụng. Màn sáng trắng li ti bao phủ toàn bộ Bắc binh quân lúc này thoáng chốc đã bị đẩy sạch bay.
“Oanh!!"
Tiếng nổ bạo tạc, sau đó không ít đệ tử Triệu Thánh Tông đều bị phản phệ, nhất loạt đều phun ra máu tươi đỏ lòm. Trong mắt mỗi người đều xuất hiện tia hoảng sợ không tin nổi. Trận thế mấy trăm năm của Triệu Thánh Tông, là căn cốt lập phái, không ngờ hôm nay lại bị người ta khắc chế. Lúc này trưởng môn nhân Triệu Vô Tùy cũng không có mặt để chỉ đạo đám đệ tử, chỉ có duy nhất một vị trưởng lão. Nhưng vị trưởng lão này lại là đầu tàu công kích, cho nên lực phản phệ ông ta phải hứng chịu cũng là lớn nhất. Lúc này đã lâm vào hôn mê sâu, rất có thể còn không tỉnh lại. Đệ tử Triệu Thánh Tông nhất thời không biết phải làm gì, đều trân chối nhìn xuống chiến trường tỏ vẻ bất lực…
Bắc binh quân được màn sáng xanh như triều cường kia lao đến trợ trận. Chẳng mấy chốc đã thoát ra khỏi Mị Huyễn Động Tâm Thuật của Triệu Thánh Tông. Người người đều khôi phục ý thức, lại đánh ánh mắt oán độc về phía Nam Thiên quân. Sĩ khi lúc này của Bắc binh quân đều dâng trào, đều cảm thấy thù hận Nam Thiên quân vì đã không chế bọn chúng như vậy.
An Dương Vương lúc này phát hiện trạng thái Bắc binh quân cũng đã thay đổi, Đoạn Huyền Kích vung lên bắt đầu nhận thấy có sự chống trả cường liệt. Lại nhìn về phía môn nhân Triệu Thánh Tông, thấy toàn bộ bọn họ đều đã thất thủ, liền cảm thấy có điềm hung hiểm. Biết lần này có khả năng toàn quân bị diệt…
Nam Thiên quân ban đầu trận chiến, người người đều như Thiên binh Tiên giới, đánh tới đâu là có đầu lâu kẻ thù rơi xuống. Nhưng dù sao bọn họ cũng đều chỉ là phàm nhân, tiếp tục đánh sẽ ngày càng tiêu hao sức lực. Lúc này lại nhận lấy công kích đầy thù hận của Bắc binh quân. Chớp mắt có người đuối sức không chịu nổi đã ngã xuống.
An Dương Vương cũng chém giết trong bất lực, đôi mắt vì giết chóc quá nhiều nhân mạng nên đã dần trở nên đỏ máu. Nhân thấy ngày càng có nhiều binh sĩ Nam Thiên ngã xuống. Biết rằng trận thế đã mất, liền ảo não gào lên:
“Lui binh…"
“Lui binh…"
Mấy vị đại tướng Nam Thiên quân cũng không ngừng hét lên, trực tiếp chỉ đạo chi binh chủng của mình. Dần hình thành một trận tuyến vòng tròn, vây lấy An Dương Vương phía trong. Liều mạng trùng kích vòng vây để trốn thoát. Đệ tử Triệu Thánh Tông người người cũng đều liều mạng, khung cảnh vô cùng u ám.
Sau một đợt công kích quy mô, lúc này trận thế Nam Thiên quân đã hoàn toàn tan rã. An Dương Vương thất thểu dẫn tàn quân lui về trận tuyến phòng thủ. Miệng còn lẩm bẩm run rẩy:
"Bại binh, bại binh... Một trăm vạn quân tinh nhuệ của trẫm… Giờ đây chỉ còn tàn quân hai mươi bảy vạn… Đế chế Nam Thiên trẫm dày công gây dựng, chẳng lẽ sẽ sụp đổ tại đây!"
Sau đó An Dương Vương trong nỗi thất vọng tràn trề, cuối cùng chỉ còn có thể làm ra quyết định. Đem tàn quân Nam Thiên uy mãnh hai mươi bảy vạn quân còn lại, lui về trận tuyến Chi Lăng. Hình thành lá chắn phòng thủ cuối cùng, lần này nếu trận tuyến còn thất bại, xem như đã là ngày tàn thật sự của Đế chế Nam Thiên.
Nam Thiên quân ngoài tàn binh hai mươi bảy vạn, còn một chi binh chủng lớn mạnh bảy mươi vạn quân phía sau. Tất thảy là chín mươi bảy vạn người, An Dương Vương tuy tỏ ra mệt mỏi, nhưng vẫn còn ánh nên một tia hy vọng. Vẫn còn muốn đánh một trận cuối cùng.
Tam Quan ba cửa đã bị Bắc binh quân ồ ạt chiếm đóng. Lúc này chỉ còn chiến tuyến Chi Lăng nhỏ bé để tử thủ. An Dương Vương cho bày chín mươi bảy vạn binh ở đây, người người đều đeo khăn trắng trên đầu. Thanh kiếm mỗi người đều là những vệt máu khô nâu đậm đã dính lấy nhớp nháp. Sức lực lúc này đều đã cạn kiệt, nhưng vẫn còn muốn liều mạng.
Ba ngày sau.
Chi binh chủng đầu tiên của Bắc binh quân đã xuất hiện, tạm thời vẫn chưa hề công kích. Nhưng Nam Thiên quân chờ đã lâu, sức người cũng dần mỏi mệt, ý chí đã giảm sút. An Dương Vương nhìn thấy tình cảnh này đã bày một bể tuyệt vọng. Một đạo tín quân được gửi về đế đô cầu Triệu Thánh Tông viện thủ. Nhưng An Dương Vương cũng biết là không kịp, nếu lần này lui khỏi Chi Lăng, Nam Thiên quân căn bản muốn đánh một trận nữa cũng không thể. Chi Lăng như nút thắt cổ trai, mất đi nút thắt này. Coi như toàn bộ đế chế Nam Thiên đều như vườn thông hè thoáng. Mặc sức cho Bắc binh quân dày xéo, ưu thế về trận địa coi như có thể nói là hoàn toàn vứt bỏ.
Đến ngày tiếp theo, bảy chi binh chủng còn lại của Bắc binh quân đã đồng loạt xuất hiện. Lúc này Nguyên Đế Tần Hoài Công tỏ vẻ thượng quốc Thiên triều, hạ ra một đạo ý chỉ muốn An Dương Vương thần phục. Bắc quân sẽ lui về, từ nay không còn trên Đại lục Đông Châu đế chế Nam Thiên. Nhưng An Dương Vương sao có thể chịu nhục như vậy, ông ta còn lập tức sai chặt đầu tín sứ. Trận chiến này là không thể tránh khỏi. Mấy ngày sau, Bắc binh quân hung bạo ồ ạt tiến công. Chiến tuyến Chi Lăng trở thành chiến tuyến thảm liệt nhất trong lịch sử mấy trăm năm của đế chế Nam Thiên. Bảy chi binh chủng, hơn bảy trăm vạn binh, con số này dùng để tấn công bất cứ quốc gia nào, chỉ trong vòng một ngày đã có thể lấy được vô số lần. Thế nhưng ở chiến tuyến Chi Lăng này, phải mất gần mười ngày mới khiến cho toàn bộ chi binh chủng của Nam Thiên quân hoàn toàn thất thủ. Tại Tam Quan Bắc binh quân thiệt hại hơn hai trăm vạn binh. Hôm nay Nguyên Đế Tần Hoài Công tức giận không ngại thiêu binh, quân số Bắc binh thiệt hại tại đây đã lên đến mấy trăm vạn nhưng vẫn chưa muốn dừng lại. Ép cho gần trăm vạn quân của An Dương Vương, mỗi một người đều đánh đến chết không hàng.
Cuối cùng không lâu sau… An Dương Vương đế quân… cũng phải tử nạn.
Tác giả :
Lãnh Phát Công Tử