Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc
Chương 32: Sự tình Nam Uyển thành
Nếu như bây giờ có cái tên Lý nam Đế này thì đã quá tốt rồi, mặc dù Kim Nam hơi mẫn cảm với cái tên Lý Nam Đế, chưa lên ngôi vua mà đã lập tức xưng đế hiệu, tên này có vẻ hơi làm cao quá thì phải, thế nhưng cũng không sao, tố chất của một vị vua vốn phải cao cao tại thượng, ngạo khí bất phàm, tên kia làm cao một chút âu lại là một cái điều tốt a.
“Ngu Á tướng quân, ngươi lập tức đem theo một cái đạo binh một ngàn người đến nơi quân đội Lý Nam Đế kia tập trung, báo với hắn một tiếng là ta muốn gặp hắn"
“tuân mệnh thống lĩnh, thuộc hạ sẽ lập tức đi làm ngay". Võ tướng kia cúi mình lui ra.
Ngay sau đó ngoài doanh trại là một cuộc điểm binh, hơn một ngàn tân binh mới nhập được lệnh theo cái vị Ngu Á tướng quân kia lập tức lên ngựa, hành trình tiến về Nam Uyển thành trì, các tân binh rất háo hức họ trông đợi vào một trận chiến có lẽ sắp được xảy ra, tay họ nắm chặt thanh kiếm, cố gắng thúc ngựa cho lao đi thật nhanh bám sát cái vị tướng quân kia, nhưng vẫn không quên quân pháp lệnh hàng ngũ phải chỉnh tề.
Một nghìn binh di chuyển theo đội hình, tất cả đều cưỡi ngựa tạo nên một cảnh tượng đẹp mắt.
Hai ngày sau, Ngu Á tướng quân kia đã hành quân được nửa chặng đường, lúc này bỗng gặp môt đám võ binh Bắc Quốc đang chán nản nghỉ ngơi, một cái võ tướng bộ dạng thất thểu vì chạy trốn lâu ngày, đang hớp từng ngụm nước.
Khói bụi mù mịt trời vì vó ngựa phi “ Quân binh Nam Thiên Quốc “ một cái võ binh run sợ hét lớn bò lăn dưới đất.
Cái võ tướng Bắc Quốc kia đang uống nước thì liền phun ra ngay một ngụm sặc sụa sợ hãi, sắc mặt tái xanh “ Không được hoảng loạn lập tức bày đội hình" Võ tướng kia run sợ nhưng vẫn cố trấn tĩnh lại mà truyền lệnh.
Ngu Á tướng quân kia thấy quân binh Bắc Quốc đang loạn, định cho một nghìn binh mã của mình dàn trận rồi mới lao vào chém giết, nhưng chưa kịp hạ lệnh thì một ngàn cái tân quân này thấy quân binh Bắc Quốc thì đã sôi máu lao vào hưng phấn chém giết tự lúc nào.
Ngu Á thấy vậy ngán ngẩm cũng đành lao vào theo, đúng thật là tân quân, chưa được huấn luyện gì nên mới xảy ra cái tình cảnh này,cũng may quân binh Bắc Quốc đang hoảng loạn, nếu không lao vào chỉ có tìm chết.
Nửa khắc thời gian sau thì cái một nghìn tân quân kia hăng máu đã diệt sát số quân binh Bắc Quốc đông gấp ba lần mình, là đông gấp ba lần a, những cái tân quân lần đầu được chém giết sĩ khí đại tăng.
“ Các ngươi, mau quỳ xuống, có biết là ra trận một lời phải hoàn toàn nghe theo tướng lệnh hay không, nếu như hôm nay gặp phải cái quân binh Bắc Quốc liều mạng thì chẳng phải là các ngươi lao vào tìm chết hay sao, phạt, nhịn ăn một ngày hôm nay" Ngu Á tướng quân nghiêm nghị nói.
Các cái tân binh hơn một nghìn người ngán ngẩm nhìn nhau, bộ dang trông rất khó coi, thế nhưng một lát sau Ngu Á tướng quân kia quay đi họ lại nhìn nhau cười khúc khích vui sướng, phạt nhịn ăn đối với bọn họ cũng không sao a, cái quan trọng là thành tích ngày hôm nay sẽ khiến bọn họ vui mừng đến không ngủ được.
Sớm ngày hôm sau, Ngú Á tướng quân vừa mới dậy chuẩn bị phát lệnh tập trung thì đã thấy một nghìn cái tân quân kia nai nịt gọn gàng hàng ngũ chỉnh tề từ lúc nào, Ngu Á bật cười, xem ra cái việc phạt ăn hôm qua là khá hiệu quả .
“ Tướng quân, sáng nay có được ăn sáng hay không đây, ta là đang ruột gan đói cồn cào, lệnh cấm ăn hình như cũng chỉ là cấm ngày hôm qua thôi thì phải" Một kị binh còn trẻ lấy cái tay xoa xoa bụng mình ra bộ rất đói cười nói.
Ngu Á nhìn thấy vậy liền cười lớn “ Được, được, các ngươi mau lấy lương khô vừa đi vừa ăn, bây giờ chúng ta xuất phát, tuyệt đối không được làm chậm trễ việc của thống lĩnh, còn nữa hôm nay thấy quân binh Bắc Quốc thì phải tuyệt đối nghe hiệu lệnh của ta,bằng không lần này sẽ không nhịn ăn nữa đâu, mà là sẽ sử theo quân pháp"
Các cái tân binh kia chỉ nghe thấy chữ được đầu tiên của Ngu Á, các cái câu phía sau căn bản là để ngoài tai, lấy lương khô ra ăn như đã đói mấy ngày.
“Xuất phát" một nghìn tân binh lại tiếp tục lên đường, bây giờ họ cũng đã đi được nửa cái chặng đường rồi, ai lấy tinh thần đều phấn chấn, họ mong ngày hôm nay sẽ lại tiếp tục gặp vài cái quân đoàn Bắc Quốc nữa để có thể thoải mái xả hận.
“Viêm huynh, hình như huynh có gì đó vẫn chưa hài lòng hay sao, không phải ngày hôm qua chúng ta đã được chém giết xả hận, huynh là vì cái gì mà bộ dạng vẫn chưa vừa ý như vậy"
“ Phan lão đệ, quả thực lòng ta vẫn chưa được thỏa mái, cái đám Bắc Quốc kia bắt đi thê tử của ta, lại còn giết cả nhà ta, đệ nghĩ chỉ giết vài tên Bắc Quốc là xong chuyện hay sao, ta là còn phải đánh đuổi bọn chúng cho đến khi Nam Thiên Quốc này không còn một tên binh lính Bắc Quốc nào mới thôi"
“ Viêm huynh đệ hiểu, nhưng mọi chuyện vẫn cứ phải từ từ, nếu liều mạng hành sự thì cũng chỉ là vô ích, bây giờ chúng ta có thể đi chiến đấu rồi huynh còn lo không thể thực hiện được ước vọng sao, mau, vui lên đi, hôm nay chúng ta lại chém giết bọn chúng"
Hai cái tân binh kia vui vẻ nói chuyện với nhau, Ngu Á đi bên cạnh cũng chợt mỉm cười, đúng như vậy, trận chiến này không biết sẽ đi về đâu nhưng khẳng định cái tân quân này ý chí của bọn họ tuyệt đối là cao nhất khó mà có thể thay đổi.
Có cái ý chí quyết tâm như vậy thì khi đem vào chiến đấu đây tuyệt đối là một cái đạo cường binh, tân quân có thể chưa được huấn luyện, có thể chưa biết cách cầm vũ khí cho đúng cách, thế nhưng những cái trận chiến sẽ rèn luyện họ, họ sẽ là một thời đại kiêu binh mới được sinh ra của Nam Thiên Quốc, họ có thể làm quân thù chưa chạm chán mà đã khiếp sợ, tất cả chỉ cần là ý chí.
Ba ngày sau.
Nam Uyển thành
“Bẩm đế quân, ngoại vi Nam Uyển thành xuất hiện một đạo binh mã khoảng một nghìn người, tất cả đều mặc trang phục binh lính Nam Thiên Quốc xưa, hiện đang ngày càng tiến gần thành trì của ta".
“Trang phục Nam Thiên Quốc binh đoàn xưa, một nghìn binh, đang tiến về Nam Uyển thành này, ha ha, ta biết rồi, đây chắc chắn là một cái đạo binh mã của Triệu thống lĩnh, mau mau mở cổng thành tiếp đón"
Cái Lý Nam Đế khoát tay ra hiệu cho thuộc hạ.
Lập tức một cái võ tướng giơ tay lên chặn lại “ Đế quân, ngài cần phải suy xét cho kĩ, lần này cái Triệu thống lĩnh kia phái binh đến là có ý gì, chẳng lẽ ngài định nhường cái ngôi vua cho Thống lĩnh kia sao"
Lý Nam Đế đang vui vẻ chợt tắt nụ cười “ Ngươi nói đúng, nhưng cả dân chúng Nam Thiên Quốc đều hướng về hắn ta, mười vạn binh mã này ta nháy mắt chiêu mộ được cũng là lừa họ, là chúng ta chiêu binh thay mặt cái Triệu Kim Nam kia, ngươi bảo ta phải làm sao"
“ Đế quân, tạm thời cứ gặp cái quân đoàn kia xem ý tứ họ ra sao, nếu cái Triệu thống lĩnh kia không đồng ý thì ta cứ trực tiếp chống cự, dù sao đây cũng là đế quốc nội loạn, dân chúng chỉ thù Bắc Quốc chứ không thù chúng ta, hơn nữa chúng ta sau khi chiếm được các cái thành trì cuộc sống họ cũng tốt hơn nhiều, khẳng định dân chúng sẽ không thiên về bên nào, mà hiện nay cái Triệu thống lĩnh kia chỉ trưng binh ở Hải thành, lực lượng chắc chắn sẽ thua kém chúng ta"
Lý Nam Đế kia nghe vậy liền gât gật đầu “ Tạm thời tiếp đón binh đoàn Triệu thống lĩnh, dọn dẹp khu Tây Nam Uyển thành cho bọn họ nghỉ ngơi, hẹn ngày mai có thể gặp mặt"
…
“ Ngày mai mới có thể gặp mặt ư, cái Lý Nam Đế này là có ý gì, đáng nhẽ thấy quân đoàn của thống lĩnh đến phải lập tức chào đón niềm nở mới phải, đằng này chỉ dọn dẹp qua loa một khu bảo chúng ta nghỉ ngơi hay sao, không được, ta phải đi gặp cái tên này, hắn coi Triệu thống lĩnh ra cái gì cơ chứ" Binh sĩ tân quân xôn xao náo động, một cái binh kị không chịu nổi định lao lên nói lĩ lẽ.
“ Dừng lại, ai cho ngươi tự ý vọng động" Ngu Á thấy cái binh sĩ kia lao lên lập tức quát lớn.
“ Tướng quân, chẳng nhẽ…"
“ Không được tự ý làm càn, càn ngươi làm chuyện linh tinh nhỡ làm hỏng chuyện của thống lĩnh thì sao, tạm thời các ngươi cứ đi nghỉ ngơi đi, ngày mai chuyện tới đâu hay tới đó"
…
Bắc Quốc.
Kỳ Dương kinh đô
Đại điện hoàng cung, Tần Hoài Công cầm truyền tin thư trong tay mà sắc mặt băng lãnh.
“ Liên tiếp hai cái đại thành trì thất thủ, ta nuôi một lũ lơn hay sao, bọn chúng thủ thành chưa được một hôm đã thất thủ, cái lũ này ta phải đem chém hết"
Một võ tướng cạnh bên thấy vậy bước lên nói “ Chúa thượng cũng là khó trách bọn họ, cái tin tức tên Triệu Kim Nam kia trở về đã khiến dân chúng Nam Thiên Quốc náo loạn, các cái thành trì kia họ bình ổn dân chúng còn chưa xong, thậm chí có thể bị dân chúng đảo chính mà giết chết, hơn nữa bọn họ cũng chỉ toàn là các cái binh lính còn rất trẻ đáng nhẽ chưa đến tuổi trưng binh, thậm chí có thể còn chưa được huấn luyện, chưa có kinh nghiệm trải qua chiến trường, nay lại bị cái đạo quân Lý Nam Đế kia tấn công, bỏ chạy có lẽ lại là một quyết định sáng suốt nhất lúc này".
Tần Hoài Công kia bộ dạng bất động không có trạng thái gì biểu hiện “ Ngươi nói tiếp đi, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao".
“Chúa thượng, theo thần thiết nghĩ, chúng ta nên rút toàn bộ binh lính Bắc Quốc ở Nam Thiên Quốc về, củng cố lực lượng, dù sao để bọn họ tiếp tục ở lại đó cũng chỉ là chết vô ích"
“Rút toàn bộ về ư, vậy chẳng phải mọi cái công sức ta bỏ ra đều đổ xuống sông xuống biển ư" Tần Hoài Công ánh mắt đỏ lừ nhìn về phía võ tướng gằn giọng.
“ Chúa thượng, cũng không phải là không có cách, chỉ có điều chúa thượng có chịu khó làm hay không"
Tần Hoài Công đang như chết đuối vớ được cọc mừng rỡ quay lại nhìn cái võ tướng kia hỏi “ Cách gì, ngươi mau nói cho ta biết, chỉ cần có thể giữ được Nam Thiên Quốc ngươi chính là lập đại công" Tần Hoài Công chiếm được Nam Thiên Quốc như đớp được miếng thịt, đang ăn thịt ngon đâu nỡ có thể bỏ ra.
“ Chúa thượng, đó chính là Kha vũ tiên sư, thần biết chúa thượng không muốn gặp Kha Vũ tiên sư, nhưng nếu người có thể cố gắng chịu khó gặp, khuyên giải tiên sư đi giết cái tên Triệu Kim Nam kia thì chẳng phải xong chuyện rồi sao, cái bọn dân chúng Nam Thiên Quốc kia sôi sục ý chí là cũng vì hắn, nếu bây giờ hắn chết rồi chắc chắn bọn chúng chẳng phải sẽ ngoan ngoãn về vị trí cũ"
Tần Hoài Công nghe xong lời này sắc mặt có chút khó coi, hắn chính là không muốn gặp cái lão già Kha Vũ kia, nhưng bây giờ cũng chẳng còn cách nào khác, đành vậy nghe theo lời cái võ tướng này.
…
Ngày hôm sau Ngu Á tướng quân được Lý Nam Đế đích thân triệu kiến.
Tiến vào phủ doãn gặp Lý Nam Đế mà trong lòng Ngu Á tức giận hầm hầm thế nhưng không có biểu hiện ra sắc mặt.
“ Ngu đại tướng quân quả thật đã là vất vả rồi, thứ lỗi cho ta hôm qua có vài cái sự tình công vụ cần phải giải quyết nên không có thể gặp được ngài" Lý Nam Đế thấy Ngu Á bước vào chính là niềm nở cười nói tiếp đón.
Ngu Á thấy vậy sắc mặt bình tĩnh không đổi cũng gượng cười nói “ Đế quân ngài cũng quả thật là bận bịu, làm ta sơ ý đến làm phiền".
“ Không dám, nghe điệu bộ của Ngu đại tướng quân hình như vẫn còn ấm ức thì phải, nào nào mau ngồi xuống" Lý Nam Đế kia tiến đến kéo lấy Ngu Á cố đẩy Ngu Á ngồi xuống một chiếc ghế gần đó sau đó quay mình về chiếc ghế chủ tọa niềm nở cười đon đả đón tiếp.
“ Không biết Ngu đại tướng quân lần này đến đây là có cái sự tình gì"
Mặc dù ấm ức nhưng Ngu Á không quên trọng trách vẫn mở miệng từ tốn nói “ Là lần này Triệu Thống lĩnh sai ta đích thân đến báo một tiếng mời Lý Nam Đế ngài đây đến gặp thống lĩnh, nghe nói có sự tình quan trọng"
Lý Nam Đế đang căng thẳng vì sợ cái Ngu Á này mở miệng ra là sẽ bảo rằng vị thống lĩnh kia bắt mình từ bỏ Đế hiệu, nhưng xem ra cũng không phải, thật may mắn chỉ là lời mời gặp mặt, biết vậy hôm qua cứ trực tiếp gặp mặt chẳng phải là xong rồi sao
“ Ài, là phiền Ngu đại tướng quân vất vả rồi, vậy xin ngài cứ về đi cho, báo cho Triệu thống lĩnh ta sẽ lập tức sắp xếp thời gian đến Hải Thành trực tiếp gặp ngài ấy" Lý Nam Đế cười lớn một tiếng sau đó vỗ đùi đến bốp một cái.
Ngu Á thấy vậy liền đứng lên “ Đã như vậy thì ta xin cáo từ, không làm phiền cái đế quân ngài nữa"
“ Không tiễn, không tiễn, là ta còn bận cái công vụ a" Lý Nam Đế hớn hở cười nói lớn với theo.
Võ tướng bên cạnh thấy Ngu Á tướng quân kia đi rồi thì lập tức bước lên nói “ Đế quân, lần này tại sao ngài lại sơ ý như vậy"
“ Í, ngươi nói ta có gì sơ ý cơ chứ"
“ Ngài thử nghĩ xem, ngài tự dưng lại đồng ý đích thân đến Hải THành kia để gặp cái Triệu thống lĩnh, nhỡ hắn bày phục binh thì không phải là ngài tự đâm đầu vào chỗ chết sao, cái Triệu thống lĩnh đó chết mới là to chuyện, còn nếu ngài chết, dân chúng Nam Thiên Quốc sẽ không để ý mà sẽ lại tiếp tục đầu quân cho Triệu thống lĩnh đó"
Lý Nam Đế liền hốt hoảng “ Vậy ngươi bảo ta phải làm sao"
“ Nếu đã đồng ý rồi thì cũng khó có thể từ chối, sẽ khiến cái Triệu thống lĩnh kia nghi ngờ, đã đến nước này thì chúng ta cần phải chuẩn bị một cái kế sách thật vẹn toàn".
…
Ngu Á tướng quân sau khi gặp Lý Nam Đế liền tức tốc kéo binh rời khỏi Nam Uyển Thành trở về Hải Thành để báo tin tức cho Kim Nam.
Năm ngày sau Ngu Á tướng quân đã có mặt trước doanh trại quân binh Hải Thành tức tốc lao vào đại trướng chỉ huy.
“ Ngu Á tướng quân đã về rồi đấy à, thế nào Lý Nam Đế có đồng ý hay không" Kim Nam thấy Ngu Á tướng quân kia trở về liền mừng rỡ hỏi.
Ngu Á tướng quân kính cẩn chắp tay nói “ Thống lĩnh, Lý Nam Đế kia đã đồng ý gặp mặt, chỉ có điều cái thái độ của hắn khiến ta không phục chút nào"
Kim Nam liền tò mò “ Thái độ của hắn làm sao, không phải là ta cũng chỉ muốn mời hắn gặp mặt thôi sao,có cái thái độ gì nữa cơ chứ".
“ Thống lĩnh, thái độ của hắn chính là coi thường ngài, anh em binh sĩ đến nơi không được tiếp đón niềm nở một chút nào, được hắn sắp xếp cho chính là ở một cái khu tồi tàn của Nam Uyển thành, thống lĩnh, dù sao anh em cũng là đại diện cho bộ mặt của ngài, hắn làm vậy là có ý gì cơ chứ" Ngu Á tướng quân bộ dạng bực dọc tức giận nói, bản thân ông ta trước mặt Lý Nam Đế thì không dám bộc phát thái độ ra ngoài vì sợ làm hỏng cái sự tình, nhưng bây giờ gặp Kim Nam hắn rồi thì nỗi uất ức dường như dâng lên cảm thấy tủi nhục than vãn thậm chí còn nhiều hơn những cái binh sĩ kia.
“Ngu Á tướng quân, ngươi lập tức đem theo một cái đạo binh một ngàn người đến nơi quân đội Lý Nam Đế kia tập trung, báo với hắn một tiếng là ta muốn gặp hắn"
“tuân mệnh thống lĩnh, thuộc hạ sẽ lập tức đi làm ngay". Võ tướng kia cúi mình lui ra.
Ngay sau đó ngoài doanh trại là một cuộc điểm binh, hơn một ngàn tân binh mới nhập được lệnh theo cái vị Ngu Á tướng quân kia lập tức lên ngựa, hành trình tiến về Nam Uyển thành trì, các tân binh rất háo hức họ trông đợi vào một trận chiến có lẽ sắp được xảy ra, tay họ nắm chặt thanh kiếm, cố gắng thúc ngựa cho lao đi thật nhanh bám sát cái vị tướng quân kia, nhưng vẫn không quên quân pháp lệnh hàng ngũ phải chỉnh tề.
Một nghìn binh di chuyển theo đội hình, tất cả đều cưỡi ngựa tạo nên một cảnh tượng đẹp mắt.
Hai ngày sau, Ngu Á tướng quân kia đã hành quân được nửa chặng đường, lúc này bỗng gặp môt đám võ binh Bắc Quốc đang chán nản nghỉ ngơi, một cái võ tướng bộ dạng thất thểu vì chạy trốn lâu ngày, đang hớp từng ngụm nước.
Khói bụi mù mịt trời vì vó ngựa phi “ Quân binh Nam Thiên Quốc “ một cái võ binh run sợ hét lớn bò lăn dưới đất.
Cái võ tướng Bắc Quốc kia đang uống nước thì liền phun ra ngay một ngụm sặc sụa sợ hãi, sắc mặt tái xanh “ Không được hoảng loạn lập tức bày đội hình" Võ tướng kia run sợ nhưng vẫn cố trấn tĩnh lại mà truyền lệnh.
Ngu Á tướng quân kia thấy quân binh Bắc Quốc đang loạn, định cho một nghìn binh mã của mình dàn trận rồi mới lao vào chém giết, nhưng chưa kịp hạ lệnh thì một ngàn cái tân quân này thấy quân binh Bắc Quốc thì đã sôi máu lao vào hưng phấn chém giết tự lúc nào.
Ngu Á thấy vậy ngán ngẩm cũng đành lao vào theo, đúng thật là tân quân, chưa được huấn luyện gì nên mới xảy ra cái tình cảnh này,cũng may quân binh Bắc Quốc đang hoảng loạn, nếu không lao vào chỉ có tìm chết.
Nửa khắc thời gian sau thì cái một nghìn tân quân kia hăng máu đã diệt sát số quân binh Bắc Quốc đông gấp ba lần mình, là đông gấp ba lần a, những cái tân quân lần đầu được chém giết sĩ khí đại tăng.
“ Các ngươi, mau quỳ xuống, có biết là ra trận một lời phải hoàn toàn nghe theo tướng lệnh hay không, nếu như hôm nay gặp phải cái quân binh Bắc Quốc liều mạng thì chẳng phải là các ngươi lao vào tìm chết hay sao, phạt, nhịn ăn một ngày hôm nay" Ngu Á tướng quân nghiêm nghị nói.
Các cái tân binh hơn một nghìn người ngán ngẩm nhìn nhau, bộ dang trông rất khó coi, thế nhưng một lát sau Ngu Á tướng quân kia quay đi họ lại nhìn nhau cười khúc khích vui sướng, phạt nhịn ăn đối với bọn họ cũng không sao a, cái quan trọng là thành tích ngày hôm nay sẽ khiến bọn họ vui mừng đến không ngủ được.
Sớm ngày hôm sau, Ngú Á tướng quân vừa mới dậy chuẩn bị phát lệnh tập trung thì đã thấy một nghìn cái tân quân kia nai nịt gọn gàng hàng ngũ chỉnh tề từ lúc nào, Ngu Á bật cười, xem ra cái việc phạt ăn hôm qua là khá hiệu quả .
“ Tướng quân, sáng nay có được ăn sáng hay không đây, ta là đang ruột gan đói cồn cào, lệnh cấm ăn hình như cũng chỉ là cấm ngày hôm qua thôi thì phải" Một kị binh còn trẻ lấy cái tay xoa xoa bụng mình ra bộ rất đói cười nói.
Ngu Á nhìn thấy vậy liền cười lớn “ Được, được, các ngươi mau lấy lương khô vừa đi vừa ăn, bây giờ chúng ta xuất phát, tuyệt đối không được làm chậm trễ việc của thống lĩnh, còn nữa hôm nay thấy quân binh Bắc Quốc thì phải tuyệt đối nghe hiệu lệnh của ta,bằng không lần này sẽ không nhịn ăn nữa đâu, mà là sẽ sử theo quân pháp"
Các cái tân binh kia chỉ nghe thấy chữ được đầu tiên của Ngu Á, các cái câu phía sau căn bản là để ngoài tai, lấy lương khô ra ăn như đã đói mấy ngày.
“Xuất phát" một nghìn tân binh lại tiếp tục lên đường, bây giờ họ cũng đã đi được nửa cái chặng đường rồi, ai lấy tinh thần đều phấn chấn, họ mong ngày hôm nay sẽ lại tiếp tục gặp vài cái quân đoàn Bắc Quốc nữa để có thể thoải mái xả hận.
“Viêm huynh, hình như huynh có gì đó vẫn chưa hài lòng hay sao, không phải ngày hôm qua chúng ta đã được chém giết xả hận, huynh là vì cái gì mà bộ dạng vẫn chưa vừa ý như vậy"
“ Phan lão đệ, quả thực lòng ta vẫn chưa được thỏa mái, cái đám Bắc Quốc kia bắt đi thê tử của ta, lại còn giết cả nhà ta, đệ nghĩ chỉ giết vài tên Bắc Quốc là xong chuyện hay sao, ta là còn phải đánh đuổi bọn chúng cho đến khi Nam Thiên Quốc này không còn một tên binh lính Bắc Quốc nào mới thôi"
“ Viêm huynh đệ hiểu, nhưng mọi chuyện vẫn cứ phải từ từ, nếu liều mạng hành sự thì cũng chỉ là vô ích, bây giờ chúng ta có thể đi chiến đấu rồi huynh còn lo không thể thực hiện được ước vọng sao, mau, vui lên đi, hôm nay chúng ta lại chém giết bọn chúng"
Hai cái tân binh kia vui vẻ nói chuyện với nhau, Ngu Á đi bên cạnh cũng chợt mỉm cười, đúng như vậy, trận chiến này không biết sẽ đi về đâu nhưng khẳng định cái tân quân này ý chí của bọn họ tuyệt đối là cao nhất khó mà có thể thay đổi.
Có cái ý chí quyết tâm như vậy thì khi đem vào chiến đấu đây tuyệt đối là một cái đạo cường binh, tân quân có thể chưa được huấn luyện, có thể chưa biết cách cầm vũ khí cho đúng cách, thế nhưng những cái trận chiến sẽ rèn luyện họ, họ sẽ là một thời đại kiêu binh mới được sinh ra của Nam Thiên Quốc, họ có thể làm quân thù chưa chạm chán mà đã khiếp sợ, tất cả chỉ cần là ý chí.
Ba ngày sau.
Nam Uyển thành
“Bẩm đế quân, ngoại vi Nam Uyển thành xuất hiện một đạo binh mã khoảng một nghìn người, tất cả đều mặc trang phục binh lính Nam Thiên Quốc xưa, hiện đang ngày càng tiến gần thành trì của ta".
“Trang phục Nam Thiên Quốc binh đoàn xưa, một nghìn binh, đang tiến về Nam Uyển thành này, ha ha, ta biết rồi, đây chắc chắn là một cái đạo binh mã của Triệu thống lĩnh, mau mau mở cổng thành tiếp đón"
Cái Lý Nam Đế khoát tay ra hiệu cho thuộc hạ.
Lập tức một cái võ tướng giơ tay lên chặn lại “ Đế quân, ngài cần phải suy xét cho kĩ, lần này cái Triệu thống lĩnh kia phái binh đến là có ý gì, chẳng lẽ ngài định nhường cái ngôi vua cho Thống lĩnh kia sao"
Lý Nam Đế đang vui vẻ chợt tắt nụ cười “ Ngươi nói đúng, nhưng cả dân chúng Nam Thiên Quốc đều hướng về hắn ta, mười vạn binh mã này ta nháy mắt chiêu mộ được cũng là lừa họ, là chúng ta chiêu binh thay mặt cái Triệu Kim Nam kia, ngươi bảo ta phải làm sao"
“ Đế quân, tạm thời cứ gặp cái quân đoàn kia xem ý tứ họ ra sao, nếu cái Triệu thống lĩnh kia không đồng ý thì ta cứ trực tiếp chống cự, dù sao đây cũng là đế quốc nội loạn, dân chúng chỉ thù Bắc Quốc chứ không thù chúng ta, hơn nữa chúng ta sau khi chiếm được các cái thành trì cuộc sống họ cũng tốt hơn nhiều, khẳng định dân chúng sẽ không thiên về bên nào, mà hiện nay cái Triệu thống lĩnh kia chỉ trưng binh ở Hải thành, lực lượng chắc chắn sẽ thua kém chúng ta"
Lý Nam Đế kia nghe vậy liền gât gật đầu “ Tạm thời tiếp đón binh đoàn Triệu thống lĩnh, dọn dẹp khu Tây Nam Uyển thành cho bọn họ nghỉ ngơi, hẹn ngày mai có thể gặp mặt"
…
“ Ngày mai mới có thể gặp mặt ư, cái Lý Nam Đế này là có ý gì, đáng nhẽ thấy quân đoàn của thống lĩnh đến phải lập tức chào đón niềm nở mới phải, đằng này chỉ dọn dẹp qua loa một khu bảo chúng ta nghỉ ngơi hay sao, không được, ta phải đi gặp cái tên này, hắn coi Triệu thống lĩnh ra cái gì cơ chứ" Binh sĩ tân quân xôn xao náo động, một cái binh kị không chịu nổi định lao lên nói lĩ lẽ.
“ Dừng lại, ai cho ngươi tự ý vọng động" Ngu Á thấy cái binh sĩ kia lao lên lập tức quát lớn.
“ Tướng quân, chẳng nhẽ…"
“ Không được tự ý làm càn, càn ngươi làm chuyện linh tinh nhỡ làm hỏng chuyện của thống lĩnh thì sao, tạm thời các ngươi cứ đi nghỉ ngơi đi, ngày mai chuyện tới đâu hay tới đó"
…
Bắc Quốc.
Kỳ Dương kinh đô
Đại điện hoàng cung, Tần Hoài Công cầm truyền tin thư trong tay mà sắc mặt băng lãnh.
“ Liên tiếp hai cái đại thành trì thất thủ, ta nuôi một lũ lơn hay sao, bọn chúng thủ thành chưa được một hôm đã thất thủ, cái lũ này ta phải đem chém hết"
Một võ tướng cạnh bên thấy vậy bước lên nói “ Chúa thượng cũng là khó trách bọn họ, cái tin tức tên Triệu Kim Nam kia trở về đã khiến dân chúng Nam Thiên Quốc náo loạn, các cái thành trì kia họ bình ổn dân chúng còn chưa xong, thậm chí có thể bị dân chúng đảo chính mà giết chết, hơn nữa bọn họ cũng chỉ toàn là các cái binh lính còn rất trẻ đáng nhẽ chưa đến tuổi trưng binh, thậm chí có thể còn chưa được huấn luyện, chưa có kinh nghiệm trải qua chiến trường, nay lại bị cái đạo quân Lý Nam Đế kia tấn công, bỏ chạy có lẽ lại là một quyết định sáng suốt nhất lúc này".
Tần Hoài Công kia bộ dạng bất động không có trạng thái gì biểu hiện “ Ngươi nói tiếp đi, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao".
“Chúa thượng, theo thần thiết nghĩ, chúng ta nên rút toàn bộ binh lính Bắc Quốc ở Nam Thiên Quốc về, củng cố lực lượng, dù sao để bọn họ tiếp tục ở lại đó cũng chỉ là chết vô ích"
“Rút toàn bộ về ư, vậy chẳng phải mọi cái công sức ta bỏ ra đều đổ xuống sông xuống biển ư" Tần Hoài Công ánh mắt đỏ lừ nhìn về phía võ tướng gằn giọng.
“ Chúa thượng, cũng không phải là không có cách, chỉ có điều chúa thượng có chịu khó làm hay không"
Tần Hoài Công đang như chết đuối vớ được cọc mừng rỡ quay lại nhìn cái võ tướng kia hỏi “ Cách gì, ngươi mau nói cho ta biết, chỉ cần có thể giữ được Nam Thiên Quốc ngươi chính là lập đại công" Tần Hoài Công chiếm được Nam Thiên Quốc như đớp được miếng thịt, đang ăn thịt ngon đâu nỡ có thể bỏ ra.
“ Chúa thượng, đó chính là Kha vũ tiên sư, thần biết chúa thượng không muốn gặp Kha Vũ tiên sư, nhưng nếu người có thể cố gắng chịu khó gặp, khuyên giải tiên sư đi giết cái tên Triệu Kim Nam kia thì chẳng phải xong chuyện rồi sao, cái bọn dân chúng Nam Thiên Quốc kia sôi sục ý chí là cũng vì hắn, nếu bây giờ hắn chết rồi chắc chắn bọn chúng chẳng phải sẽ ngoan ngoãn về vị trí cũ"
Tần Hoài Công nghe xong lời này sắc mặt có chút khó coi, hắn chính là không muốn gặp cái lão già Kha Vũ kia, nhưng bây giờ cũng chẳng còn cách nào khác, đành vậy nghe theo lời cái võ tướng này.
…
Ngày hôm sau Ngu Á tướng quân được Lý Nam Đế đích thân triệu kiến.
Tiến vào phủ doãn gặp Lý Nam Đế mà trong lòng Ngu Á tức giận hầm hầm thế nhưng không có biểu hiện ra sắc mặt.
“ Ngu đại tướng quân quả thật đã là vất vả rồi, thứ lỗi cho ta hôm qua có vài cái sự tình công vụ cần phải giải quyết nên không có thể gặp được ngài" Lý Nam Đế thấy Ngu Á bước vào chính là niềm nở cười nói tiếp đón.
Ngu Á thấy vậy sắc mặt bình tĩnh không đổi cũng gượng cười nói “ Đế quân ngài cũng quả thật là bận bịu, làm ta sơ ý đến làm phiền".
“ Không dám, nghe điệu bộ của Ngu đại tướng quân hình như vẫn còn ấm ức thì phải, nào nào mau ngồi xuống" Lý Nam Đế kia tiến đến kéo lấy Ngu Á cố đẩy Ngu Á ngồi xuống một chiếc ghế gần đó sau đó quay mình về chiếc ghế chủ tọa niềm nở cười đon đả đón tiếp.
“ Không biết Ngu đại tướng quân lần này đến đây là có cái sự tình gì"
Mặc dù ấm ức nhưng Ngu Á không quên trọng trách vẫn mở miệng từ tốn nói “ Là lần này Triệu Thống lĩnh sai ta đích thân đến báo một tiếng mời Lý Nam Đế ngài đây đến gặp thống lĩnh, nghe nói có sự tình quan trọng"
Lý Nam Đế đang căng thẳng vì sợ cái Ngu Á này mở miệng ra là sẽ bảo rằng vị thống lĩnh kia bắt mình từ bỏ Đế hiệu, nhưng xem ra cũng không phải, thật may mắn chỉ là lời mời gặp mặt, biết vậy hôm qua cứ trực tiếp gặp mặt chẳng phải là xong rồi sao
“ Ài, là phiền Ngu đại tướng quân vất vả rồi, vậy xin ngài cứ về đi cho, báo cho Triệu thống lĩnh ta sẽ lập tức sắp xếp thời gian đến Hải Thành trực tiếp gặp ngài ấy" Lý Nam Đế cười lớn một tiếng sau đó vỗ đùi đến bốp một cái.
Ngu Á thấy vậy liền đứng lên “ Đã như vậy thì ta xin cáo từ, không làm phiền cái đế quân ngài nữa"
“ Không tiễn, không tiễn, là ta còn bận cái công vụ a" Lý Nam Đế hớn hở cười nói lớn với theo.
Võ tướng bên cạnh thấy Ngu Á tướng quân kia đi rồi thì lập tức bước lên nói “ Đế quân, lần này tại sao ngài lại sơ ý như vậy"
“ Í, ngươi nói ta có gì sơ ý cơ chứ"
“ Ngài thử nghĩ xem, ngài tự dưng lại đồng ý đích thân đến Hải THành kia để gặp cái Triệu thống lĩnh, nhỡ hắn bày phục binh thì không phải là ngài tự đâm đầu vào chỗ chết sao, cái Triệu thống lĩnh đó chết mới là to chuyện, còn nếu ngài chết, dân chúng Nam Thiên Quốc sẽ không để ý mà sẽ lại tiếp tục đầu quân cho Triệu thống lĩnh đó"
Lý Nam Đế liền hốt hoảng “ Vậy ngươi bảo ta phải làm sao"
“ Nếu đã đồng ý rồi thì cũng khó có thể từ chối, sẽ khiến cái Triệu thống lĩnh kia nghi ngờ, đã đến nước này thì chúng ta cần phải chuẩn bị một cái kế sách thật vẹn toàn".
…
Ngu Á tướng quân sau khi gặp Lý Nam Đế liền tức tốc kéo binh rời khỏi Nam Uyển Thành trở về Hải Thành để báo tin tức cho Kim Nam.
Năm ngày sau Ngu Á tướng quân đã có mặt trước doanh trại quân binh Hải Thành tức tốc lao vào đại trướng chỉ huy.
“ Ngu Á tướng quân đã về rồi đấy à, thế nào Lý Nam Đế có đồng ý hay không" Kim Nam thấy Ngu Á tướng quân kia trở về liền mừng rỡ hỏi.
Ngu Á tướng quân kính cẩn chắp tay nói “ Thống lĩnh, Lý Nam Đế kia đã đồng ý gặp mặt, chỉ có điều cái thái độ của hắn khiến ta không phục chút nào"
Kim Nam liền tò mò “ Thái độ của hắn làm sao, không phải là ta cũng chỉ muốn mời hắn gặp mặt thôi sao,có cái thái độ gì nữa cơ chứ".
“ Thống lĩnh, thái độ của hắn chính là coi thường ngài, anh em binh sĩ đến nơi không được tiếp đón niềm nở một chút nào, được hắn sắp xếp cho chính là ở một cái khu tồi tàn của Nam Uyển thành, thống lĩnh, dù sao anh em cũng là đại diện cho bộ mặt của ngài, hắn làm vậy là có ý gì cơ chứ" Ngu Á tướng quân bộ dạng bực dọc tức giận nói, bản thân ông ta trước mặt Lý Nam Đế thì không dám bộc phát thái độ ra ngoài vì sợ làm hỏng cái sự tình, nhưng bây giờ gặp Kim Nam hắn rồi thì nỗi uất ức dường như dâng lên cảm thấy tủi nhục than vãn thậm chí còn nhiều hơn những cái binh sĩ kia.
Tác giả :
Lãnh Phát Công Tử