Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc
Chương 118: Tiên Nhân Chiến (2)

Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc

Chương 118: Tiên Nhân Chiến (2)

« Xuất khẩu cuồng ngôn đã là bản tính của ngươi rồi sao, lão thất phu, không biết tại sao ngươi lại biết bí kĩ của bổn môn sâu rộng đến vậy, có điều đừng vội đắc ý. Ta dù có tổn hao Tiên Đan cũng không ngại lấy mạng ngươi ! »

Tiêu Hân Nương khanh khách cười, hai núm anh đào khẽ rung động xao xuyến. Kiếm nhỏ lại vội vã huy xuống, đường kiếm nhỏ bé tuy trông vô cùng ảm đạm, nhưng lại cực kì sắc bén.

Bá khí Lai Thần Kiếm vững chắc như kim thiết, vậy mà kiếm nhỏ kia của Tiêu Hân Nương lại có thể nhẹ nhàng xé bỏ, nhìn đường kiếm có vẻ thanh thoát mềm yếu. Thế nhưng Cung Kiếm Phi là người trong cuộc lại cảm nhận rất rõ ràng, kiếm chiêu kia phóng ra uy lực khủng bố vô tận, khiến cho thần tình Cung Kiếm Phi cũng không khỏi có điểm nhộn nhạo.

« Xuân Phân Bí Tịch cũng không chỉ có ngươi mới biết dùng ! »

Cung Kiếm Phi bị kiếm nhỏ thúc ép, cũng không chịu nổi kiềm chế. Quang mang trong mắt chợt đại thịnh, sắc màu tâm nhãn chuyển thành màu xanh cỏ lá, cũng trong như ngọc bích.

Thân mình hoa lá chợt mọc đầy, y phục bị quấn bởi một lớp dây leo mỏng, chớp mắt đã trông thấy như dị nhân, mình đầy gai góc. Da khô nứt nẻ bong tróc như vỏ cây.

Cung Kiếm Phi hít một ngụm khí lớn, như cá lâu ngày gặp nước thở dốc thỏa mãn. Khí thế chốc lát nhất thời liền bạo tăng, tuy không có sự xuất hiện nghiêng trời lệch đất dành lấy ưu thế như Tiêu Hân Nương, thế nhưng để giao đấu thì cũng có thể bình thủ.

Cung Kiếm Phi thần đầy hoa lá mọc rộ, hoa lá thịnh một chu kì liền lập tức phóng xuất một đường kiếm. 

Kiếm mang theo hoa lá như được phụ trợ, bá khí ẩn hiện bên trong tựa như quả bom chưa nổ.

Tiêu Hân Nương bên kia cũng tương tự, dựa theo chu kì hoa nở, cũng phóng xuất kiếm nhỏ đối địch. Hai bên giao phong gió nổi mây vần, chính điện Đông Chính Cung xuất hiện một hồi phong ba bão táp.

Giữa điện có mấy cái đỉnh lớn, cũng bị kiếm chiêu hoa lá cuốn theo lao vào vòng xoáy giao phong.

Nương theo đường kiếm, Cung Kiếm Phi khống chế hai mươi chín cái Cự đỉnh vây quanh thân mình làm vòng bảo hộ, chỉ huy duy nhất một cái Cự đỉnh, xoay quanh thân Lai Thần Kiếm huy động, mà công kích vào điểm yếu hại của Tiêu Hân Nương.

Tiêu Hân Nương bên kia cũng khống chế Cự đỉnh, nhưng tối đa cũng chỉ được hai mươi cái. Cứ chốc lát lại tách ra vài cái Cự đỉnh đánh lén Cung Kiếm Phi.

« Bình ! »

« Bình bình !! »

Âm thanh trầm đục vang lên, lại có thêm mấy cái cự đỉnh nữa bị kiếm chiêu trấn cho vỡ vụn.

Đỉnh này được đặt trong chính điện Đông Chính Cung, cũng không phải là loại đỉnh tầm thường. Toàn là loại kim thiết sưu tầm của tu chân giới, đều là vật quý báu trong quý báu dâng lên Đế quân Nam Thiên Lý Thần Quân.

Bản thân mỗi cái đỉnh đều phải là nhờ cao thủ tu chân rèn luyện mấy tháng trời. Vốn sau khi Nam Thiên thống nhất Thánh Chiến đạo, Lý Thần Quân mới cho người rèn đúc để tưởng nhớ, lại nghĩ đỉnh cứng rắn như vậy khó mà phá bỏ, mới muốn để ở chính điện để đời đời không suy chuyển. 

Thế nhưng trước giao tranh của hai nhân vật cỡ Tiên Nhân, cho dù là báu vật Nhân gian cũng không đáng nhắc tới, đều chỉ là một đường bá khí có thể trấn vỡ vụn, quả thật sức mạnh không hề tầm thường.

Tiêu Hân Nương đôi mắt xanh chớp động, ngọc bích trong suốt lóng lánh như kim tuyến. Bình tĩnh ném từng Cự đỉnh hỗ trợ thanh kiếm nhỏ trấn áp Lai Thần Kiếm.

« Lão thất phu, ngươi ỷ vào thanh kiếm mờ nhạt kia mới có thể giữ được cái mạng, lại còn không biết tự lượng sức muốn giao tranh với ta ! »

« Cho ngươi biết, cho dù ngươi có ngoan cố, ngươi cũng phải hiểu lực lượng căn bản quá khác biệt, cố chấp chỉ thêm đau khổ, chi bằng thúc phủ chịu trói ! »

Cung Kiếm Phi cười nói :

« Thật sự chê cười, lão phu không đến nỗi ngu ngốc như vậy. Con tiện nữ, cho dù có là Tiên Nguyên lực thì có sao, Lai Thần Kiếm của ta mang lực lượng bá khí Hoang Nguyên Thái Cổ ! »

« Ngươi cũng tự biết chỉ là ngươi dùng tà môn Xuân Phân Bí Tịch cầm chân nó, chỉ cần Xuân Phân Bí Tịch hết thời gian thi pháp, ngươi cũng đừng mong trốn thoát khỏi bá khí hấp phệ ! »

Tiêu Hân Nương rít lên :

« Lão thất phu, đợi đến lúc đó thì cái mạng của ngươi cũng không còn nữa rồi ! Còn muốn dùng bá khí ti tiện kia để chống đỡ Tiên Nguyên của ta ? Ta cho ngươi biết thế nào mới là chênh lệch giữa Tiên Thể và Phàm Thể ! »

Tiêu Hân Nương lại gào lên, giữa đôi con ngươi ánh lên ánh sáng trắng bạc như tinh linh.

Cung Kiếm Phi lập tức hoảng sợ :

« Dùng tinh linh hộ thể công kích, ngươi điên rồi ! »

Quả đúng như vậy, không ngờ lời Cung Kiếm Phi nói còn chưa dứt. Đã thấy một đoàn sáng bạc tràn tới chui vào kiếm nhỏ, những đám tinh linh hộ thể quanh thân Tiêu Hân Nương lại ảm đạm đi vài phần.

Lúc này Cung Kiếm Phi cuống quýt lui lại, Lai Thần Kiếm đình chỉ công kích lui về hộ thân.

Kiếm nhỏ nhận được đoàn sáng bạc, liền bạo nộ như mãnh thú rít gào mà lao lên.

Kiếm nhỏ như lang sói, mà Lai Thần Kiếm của Cung Kiếm Phi lại như con bò rừng to lớn chỉ biết húc loạn, chớp mắt bá khí đã dần dần bị cắn nuốt tới tình trạng nghiêm trọng.

Bá khi càng hao tổn, Tiêu Hân Nương lại tiến tới gần Cung Kiếm Phi hơn. Cự đỉnh hộ thân quanh Cung Kiếm Phi chốc lát đã chỉ còn hơn mười cái, quá đỗi kinh hoảng, Cung Kiếm Phi đánh ra công kích cũng thiếu chuẩn xác. Đường kiếm vung ra đều trúng vào hư không, tựa như là có lệ.

Thánh Chiến Quân Đoàn phía dưới được lệnh tuy không dám mở mắt. Thế nhưng cũng có thể cảm nhận rõ ràng mạnh yếu giao phong, biết lúc này Thánh Sử nguy ngập, liền cùng nhau hô lớn :

« Thánh Chiến Quân Đoàn lập nên trận pháp, trợ trận cho Thánh Sử ! »

Lập tức đoàn người phía dưới di chuyển như dòng nước, lại có mấy trăm người nhảy lên không trung, chớp mắt đã hình thành trận pháp như một cái lồng vàng vây lấy hai người Cung Kiếm Phi và Tiêu Hân Nương. Một mặt trận pháp huy lấy lực lượng căn cốt công kích Tiêu Hân Nương, một mặt lại không ngừng bổ sung hao tổn nội khí truyền về phía Cung Kiếm Phi.

Cung Kiếm Phi đang chớp mắt suy yếu, lại như cá gặp được nước, có chút hồi tỉnh lại.

Kiếm chiêu tuy không quá mạnh mẽ nhưng đánh ra đã là có độ chuẩn xác nhất định.

Tiêu Hân Nương thấy mồi ngọn như đang đến trước mắt, nay lại bị người phá vỡ liền rít lớn :

« Bọn sâu bọ sao dám làm như thế ? »

Nói rồi hai mắt quang mang đại thịnh, mắt xanh như ngọc bích mà lại có màu đỏ điên cuồng ẩn hiện. Chớp mắt đã đánh ra công kích vào trận pháp Thánh Chiến Quân Đoàn.

« Ầm ! »

« Ầm ầm !! »

Trận pháp Thánh Chiến Quân Đoàn hứng chịu công kích, liên tục có tiếng kêu thảm vang lên. Cái lồng vàng được trăm nghìn người tạo thành, lúc này lại như rung cây quả chín, liên tiếp có thân ảnh rơi xuống lộp bộp đoản mệnh. 

Tuy vậy, trận pháp vẫn không hề suy chuyển, vẫn tạo ra lực áp bách nhất định với Tiêu Hân Nương.

Cung Kiếm Phi lại như được cởi mở, tay chân nhất thời được thông thoáng. Nhanh chóng xông tới Tiêu Hân Nương, Lai Thần Kiếm không có vội vã công kích, chỉ liên tục dẫn động kiếm nhỏ của Tiêu Hân Nương, không muốn kiếm nhỏ kia thảnh thơi mà có thể phá vỡ trận pháp Thánh Chiến Quân Đoàn.

Cung Kiếm Phi dù sao cũng không phải là Tiên Nhân, thực lực khống chế chỉ có hạn, Lai Thần Kiếm có thể giao phong bình thủ với phi kiếm của Tiên Nhân, xem như là không tệ, việc còn lại chỉ cốt cầm lấy thời gian, khiến cho Phần Thiên Bí Tịch cũng là Xuân Phân Bí Tịch kia hết đi thời gian thi pháp.

Lúc đó Cung Kiếm Phi mới có thể ung dung tận dụng lợi thế Lai Thần Kiếm, mà có thể thu thập Tiêu Hân Nương.

Còn nhớ Lai Thần Kiếm năm xưa trong chuyến xuyên giới đại địa, Cung Kiếm Phi còn có thể chém chết được Ma Linh cảnh, tương đương Tiên Nhân cảnh, đó có thể thấy Lai Thần Kiếm cũng không phải tầm thường.

Lúc đó có Triệu Kim Nam hỗ trợ, Cung Kiếm Phi mới có thể chém chết Ma Linh cảnh, nhưng bây giờ không có Triệu Kim Nam bên cạnh, Cung Kiếm Phi giao phong được với Tiên Nhân, âu cũng đã là điều hết sức điên cuồng rồi.

Hơn nữa, năm đó Ma Linh cảnh là vì trong lúc nhất thời sơ ý, lại bị nhuệ khí Triệu Kim Nam phóng xuất khiến cho tâm thần u mê trì trệ, lại còn không có dốc sức liều mạng phóng ra Ám Linh Hộ Thể. Bằng không Cung Kiếm Phi cũng không có thể dễ dàng giết chết Ma Linh cường đại như vậy.

Hôm nay chân chính thực sự dùng thực lực bản thân giao phong với Tiên Nhân, Cung Kiếm Phi mới biết thực lực thật sự nhỏ bé như thế nào, mặc dù đã thăng một cấp cảnh giới, thế nhưng khoảng cách ấy trong chốc lát cũng không thể lấp đầy.

Chừng như khoảng thời gian chỉ trôi đi qua có ba khắc, Tiêu Hân Nương càng như con cá giãy chết. Phẫn nộ mà đập phá trận pháp Thánh Chiến Quân Đoàn, người người rơi lả tả lại ngày càng nhiều.

Cung Kiếm Phi ánh mắt cũng đỏ như máu, mỗi một Thánh Chiến binh ngã xuống, theo lý mà nói, đều là huyết mạch của Thánh Chiến đạo, đều là chí cốt bằng hữu tiền thân là Quân Đoàn Đen chinh phạt Bắc quốc của Nhân Vương. Nay mỗi một người ngã xuống, đều khiến Triệu Kim Nam đau lòng khôn xiết.

Cung Kiếm Phi thân là Thánh Sử, không những không bảo trụ tốt khiến Lý Thần Quân bị mê hoặc, lại còn khiến cho những khai quốc công thần của Triệu Kim Nam mỗi giây qua đi đều mất một người. Hỏi làm sao trong lòng lại không như có lửa đốt.

Chỉ hận Tiêu Hân Nương này thật quá dai sức, mà nói :

« Ngươi thi triển tà môn Xuân Phân Bí Tịch đến như vậy, lại làm pháp môn của Cung Phái ta trông như suy đồi, thật đáng phỉ nhổ ! »

« Sưu hồn ngươi tra ra bí mật thật quá nhẹ nhàng, phải cho trăm ngàn Quỷ hồn hấp phệ, xem ra mới có thể thỏa lòng Nhân Vương a ! »

Tiêu Hân Nương trong cơn điên cuồng, lại nghe Cung Kiếm Phi nhắc đến hai chữ Nhân Vương liền hiếu kì dò hỏi :

« Ngươi nói kẻ là Nhân Vương sai khiến ngươi bảo trụ tiểu tử này, rốt cục Nhân Giới từ khi nào xuất hiện nhiều nhân vật cường đại đến vậy ? »

« Ha ha, con tiện nữ, rất nhanh thôi ngươi sẽ trông thấy, toàn bộ Nhân Giới đều sẽ là Cường giả, rồi có một ngày Ngọc Đế cao cao tại thượng ngươi luôn phục tùng sẽ phải cởi bỏ cái mũ kiêu ngạo, là chủ của Tam Giới ! »

« Lão già ngông cuồng, thực sự hồ đồ không biết xấu hổ ! Nhân Vương của ngươi có thể so sánh Tứ Đại Long Vương biển cả hay không ? »

Cung Kiếm Phi cười rộ :

« Chê cười, loại thấp kém như ngươi làm sao biết được ! Nhân Vương ngay cả Quỷ Thánh cũng đã từng giao phong ! Lại còn xuyên qua không gian cách giới trở về từ Ma Giới, kẻ tự xưng là Tiên Nhân, bất quá cũng chỉ có như vậy. Lão phu năm xưa theo Nhân Vương xuyên giới đại địa, bản thân Ma Linh cũng đã từng chém chết không ít ! »
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại