Biên Nhược Thủy
Chương 15
Đúng rồi, Tiếu Vĩ có điện thoại, giờ chỉ có Tiếu Vĩ là có thể nhờ vả được thôi. Gọi cho hắn ta một cú điện thoại, nhờ qua trông nom dùm Biên Nhược Thủy cũng được, không nên nhờ tới người khác, việc này càng ít người biết càng tốt, thật là không ngờ cũng có ngày tôi và Tiếu Vĩ lại có thể đứng trên cùng một con thuyền.
Tôi sờ vào túi, điện thoại vẫn còn nằm trong túi sách, mà túi sách lại để ở trong phòng ngủ, từ chỗ này tới phòng ngủ phải hơn 5 mét, vạn nhất đứng dậy mà bị ba phát hiện, di động cũng bị tịch thu thì đúng là xôi hỏng bỏng không hết. Tôi nghiêng đầu nhìn thoáng qua, ba mẹ tôi vẫn còn ở phòng bên, thanh âm vọng ra rất lớn, không biết là đang cãi nhau cái gì nữa, tôi nhất định phải tận dụng cơ hội này đi lấy rồi nhanh chóng quay trở về mới được.
Chống hai tay xuống đất, tôi nhẹ nhàng đứng lên, không ngờ hai chân đã tê dại không nghe lời nữa. Tôi cứ thế ngã phịch xuống đất, vết thương bị chạm mạnh khiến tôi phải rên lên một tiếng. Thực sự là quá mất mặt, nếu việc này mà truyền ra ngoài, thì đúng là không còn mặt mũi nào nữa. Toàn bộ học sinh cả trường chắc không ai rơi phải hoàn cảnh như tôi bây giờ, ngay cả đứng cũng không làm nổi.
Tôi hít thở chầm chậm rồi nhúc nhắc đứng lên, đi từng bước vào phòng ngủ. Vất vả lắm mới tìm được di động, lúc ấy mới nhớ ra mình căn bản là không có số của Tiếu Vĩ. Tôi cốc đầu một cái, cũng đúng, trước đây hai chúng tôi đối nghịch nhau thế, lý nào tôi lại có số cơ chứ. Vừa nghĩ tới đây, tôi lại chán chường đi ra phòng ngoài. Mà như thế thì cũng tốt, nếu tôi gọi Tiếu Vĩ tới trông chừng Biên Nhược Thủy giùm tôi vì Biên Nhược Thủy, dám Tiếu Vĩ cũng thấy tủi thân lắm.
Quỳ thêm được chừng nửa tiếng nữa thì ba tôi đi vào phòng, nhưng ông có vẻ đã khá hơn nãy nhiều. Ông nhìn tôi một lát rồi nói: “Mày đứng lên đi!"
“Con cứ quỳ thêm một chút vậy!" Tôi cười nhẹ, trêu ông, “Ba có chuyện gì thì cứ nói đi, con quỳ mà nghe vậy."
“Bảo mày đứng lên thì cứ đứng đi, quỳ làm gì? Quỳ dễ chịu lắm sao mà đòi thế hả?"
“Thì ba cứ nói thẳng là ba thương con không được sao?"
Ba tôi nhíu mày lại như vừa bị chạm trúng tim đen, vội vàng khoát tay, “Tùy mày, mày muốn quỳ thì tao cũng không quản nữa, cứ thế mà quỳ đi."
Đương nhiên là tôi không muốn quỳ nữa, nhưng mà tôi đứng lên không nổi a, thế nên cứ đợi một lát nữa đứng lên cũng được. Bằng không ba tôi thấy chiêu này hiệu quả thì lần sau lại dùng mất, tôi phải thể hiện là không xi nhê gì với mình mới được.
“Mẹ mày đã nói chuyện với ba rồi, chuyện mày nói đó ba nghĩ cũng là một cách tốt, đối với mày cũng có lợi. Dù sao thì cũng giúp mày có thể học hành tiến bộ hơn, cũng không uổng một năm."
“Vâng ạ!" Tôi thoáng cái đã tỉnh táo lại, hoa chân múa tay tiếp lời: “Con muốn học lại một năm vì tự dưng rất muốn học, thế nhưng căn bản lại bị hổng quá nhiều, không sao đuổi kịp những người khác được. Con nghĩ học lại một năm, rồi đem kiến thức ôn lại hết. Giờ con nghĩ kỹ rồi, học hành cũng rất có lợi, có văn bằng sau này ra đời cũng có tác dụng. Nếu không có, chắc chắn không thể làm gì được."
“Sớm hiểu ra được thế là tốt rồi…" Ba tôi vừa nghe vậy thì hứng khởi lắm, ngồi trên ghế sô-pha độc thoại tới nửa ngày, nói rằng học hành không bao giờ là quá muộn. Nói giờ tuy ông chỉ giữ chức vụ nhỏ nhưng mở miệng ra nói một cũng không có người dám nói hai…Ba tôi không thèm nhớ ra tôi hãy còn quỳ, còn mẹ tôi thì thấy tình hình khá hơn thì vui lắm, và cũng hoàn toàn quên luôn tư thế khổ sở của tôi, cứ như thế, tôi quỳ trên bàn phím cho tới khi ba mẹ nói hết chuyện, về phòng đi ngủ thì thôi.
Tôi cố lê lết về phòng ngủ của mình, cởi quần ra. Cả hai bắp chân và mông đều đã bị biến dạng, đầu gối toàn những vệt xanh tím, chỉ cần khẽ chạm vào một chút thôi cũng đủ khiến tôi đau tới kêu không ra hơi. Tuy đau chết đi được, nhưng kết quả thu lại thì rất khả quan, rốt cuộc tôi cũng có thể tạm yên tâm được rồi. Hôm nào đó lựa lời nói chuyện với mẹ, chờ tới khi sức khỏe của Biên Nhược Thủy khôi phục lại bình thường sẽ đón hắn về ở chung, vừa nghĩ tới chuyện sau này hai đứa cùng sống trong một nhà, tôi mừng hết cỡ.
Đêm đó đúng là cực hình với tôi, nằm ngửa thì mông và chân hành hạ, nằm sấp thì tới lượt cái đầu gối hành. Càng lăn qua lăn lại thì càng mất ngủ, giờ tôi mới nhận ra mình càng ngày càng “nhũn" ra, lại không kìm được mà cảm thán. Có lẽ từ khi nhìn thấy những thứ trong ngăn kéo tôi mới bắt đầu hiểu ra, hóa ra Biên Nhược Thủy nói đúng, trước giờ chưa có lần nào tôi yêu thực sự.
“Mẹ, hôm nay con ra ngoài có được không?" Tôi nhúc nhắc đi tới gần cửa, hỏi mẹ.
Mẹ tôi liền lườm ngay cho một cái, “Không có cửa đâu con, ngoan ngoãn ngồi yên ở nhà đi."
“Đừng thế mà mẹ, con thật có chuyện quan trọng mà, mẹ không cho con đi thì con sẽ hối hận chết mất." Tôi cố nặn ra nụ cười ngây tơ tới mức thiên chân vô tà nhìn mẹ.
Mẹ tôi tay chống nạnh, người trấn ngay cửa, “Vừa hay hôm nay mẹ cũng rảnh việc, ở nhà coi sóc mày, ba mày giao nhiệm vụ cho mẹ rồi, bảo mẹ phải canh mày cho kỹ vào."
Nghe mẹ nói mà tôi sốt hết cả ruột: “Sao mẹ không có chút phong thái phụ nữ hiện đại thế nhỉ, mẹ coi phụ nữ bây giờ đi, ai cũng cố gắng sống độc lập, thoát ly khỏi sự ràng buộc của đàn ông. Sao mẹ vẫn còn cổ hủ như thế chứ!"
“Mẹ mày không phải cổ hủ, mày coi có người phụ nữ nào thành công như mẹ mày không? Chăm sóc tốt ba mày như thế, lại còn nuôi mày lớn tồng ngồng tới nhường này, đã thấy hai vợ chồng đánh chửi nhau lần nào chưa? Chưa từng nhé! Nếu nói mẹ mày không phải người phụ nữ tốt, thì ai chăm sóc ba con nhà mày tới mức cố chấp như nhau thế này hả!"
“Mẹ, mẹ coi làm vợ hiền là trở thành người phụ nữ thành đạt rồi sao? Quan điểm gì mà kỳ cục vậy trời?"
“Mẹ mày kỳ cục thế đó, đừng có nói nhảm nữa đi, vào phòng học bài nhanh, đừng nghĩ tới chuyện ra ngoài, tới gần cửa cũng đừng có hòng."
Nhìn thái độ kiên quyết của mẹ, tôi giật mình vội nói ngay: “Mẹ, con kể cho mẹ chuyện siêu cảm động này nhé, nghe xong rồi hẵng quyết định xem có cho con ra ngoài hay không."
“Mẹ không muốn nghe, lát còn phải đi nấu cơm nữa."
Tôi hết cách, đành phải lủi thủi quay về phòng. Trong phòng có gắn bảng bóng rổ, tôi ngồi bệt xuống sàn ném bóng, cả phòng ngập tiếng đing đang bóng đập vào bảng rổ, chơi chán rồi mà tâm tình cũng chả khá hơn là bao. Tôi bèn lôi ghế ra, ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Thế giới bên ngoài thật tuyệt vời quá! Ngựa xe như nước, đèn điện sáng trưng, tuy là ban ngày chưa nơi nào lên đèn, nhưng mà tôi đang tưởng niệm thì chẳng cần quan tâm nhiều thế làm gì…tôi giơ tay cào cào tóc, nỗi lo lắng trong lòng không biết trút vào đâu cho nổi.
Nếu xảy ra chuyện thật thì làm sao bây giờ đây? Tôi nhổm dậy nhìn qua cửa sổ, cạnh đó có một cái ống nước to dẫn xuống dưới, giờ thì chỉ còn một cách duy nhất thôi – leo ống nước. Tuy nhà tôi ở tầng ba, nhưng nếu tôi leo xuống được tới tầng hai thì có ngã xuống cũng không bị thương gì nặng lắm. Dù sao thì hai giờ chiều nay mẹ tôi cũng đi làm, chỉ cần trở về trước khi mẹ tôi về nhà là ổn. Biết đâu hôm nay mẹ tôi đi lại quên khóa cửa, thế thì khỏi phải leo nữa.
Cố nén lại cảm giác hào hứng, tôi cố gắng ngồi yên trong nhà tới một giờ chiều. Nghe tiếng khóa cửa vang lên, tôi đành phải ngậm ngùi buông trôi cái hy vọng xa vời hồi sáng, chỉ có thể nhắm mắt mà trèo ống nước thôi.
Tính toán nhanh, tôi hít một hơi, run run thò chân ra ngoài.
Cái ống không chắc chắn như tôi tưởng tượng, chắc không khí ẩm ướt cũng ảnh hưởng tới nó ít nhiều, mồ hôi lạnh bắt đầu rịn ra trên trán. Nếu như ngã xuống từ đây, hoặc giả như ống bị nứt ra, cả người dính nước bẩn thì xong đời rồi. Ống nước trơn, đâm ra chân tôi không có chỗ đặt, chỉ có thể tuột xuống từ từ, mà cứ cách một đoạn lại có mấu để gắn ống vào tường, thế nên cái chỗ giữa hai chân tôi phải chịu hành hạ một phen, mãi tới khi chỉ cách đất một đoạn, tôi vội vàng nhảy xuống, gập người ôm hạ bộ mà kêu mẹ oai oái.
Bà Trương không biết từ đâu xông ra, trong tay còn cầm một rổ rau cần, nhìn tôi cười ha ha: “Thiên Lộ hư quá, sao lại không đi đằng cửa hả? Leo trèo thế này nhỡ ngã xuống thì sao?"
Tôi đau tới mức không trả lời nổi, chỉ có thể vừa thở hổn hển, vừa phều phào ngắt quãng giải thích với bà Trương: “Dạo này bọn cháu học quân sự, học leo rào.."
Bà Trương nghe vậy lại nói dông dài thêm một hồi, vất vả lắm mới chờ cho bà ngừng nói, tôi ba chân bốn cẳng chạy tới nhà Biên Nhược Thủy. Đi vội vàng, ngay cả tiền cũng không mang theo, di động cũng bỏ quên. Giờ muốn làm gì cũng phải tự thân vận động. Tôi dừng lại ở ngã tư, cố nhớ lại đường tới nhà Biên Nhược Thủy.
May là nhà Biên Nhược Thủy cách đó cũng không xa lắm, tôi chạy liên tục chừng hai giờ là tới, mà mùa này trời lại nhanh tối, tôi còn phải tính toán giờ mà về nhà nữa, Biên Nhược Thủy, cậu nhất định phải ở nhà đó!
“Rầm rầm rầm…" Đập cửa ba cái, không có ai ra mở, lại gọi thêm mấy tiếng, vẫn không có ai. Tôi ngồi phịch xuống đất, đầu óc hỗn loạn, đúng là lúc không may thì uống nước cũng nghẹn họng được. Tôi ngồi hút hết một điếu thuốc rồi lại đứng dậy đi tới cửa hiệu làm đầu Biên Nhược Thủy làm.
Đi được nửa đường, hoa tuyết bắt đầu rơi xuống, đèn đường hai bên đều đã bật, người đi trên đường càng ngày càng đông, nhưng lại không có người tôi muốn tìm. Tôi thả bộ chầm chậm, bắt đầu chấn chỉnh lại tinh thần, cứ xồng xộc lao đi thế này cũng không phải là biện pháp tốt, tôi còn phải tìm cách dùng lại được di động. Vừa nghỉ học, mẹ tôi liền cắt ngay tiền tiêu vặt, giờ trong túi tôi nhiều lắm chỉ còn 50 tệ, còn chưa tính các phí khác nữa.
Vốn dĩ tôi định đi làm thêm, nhưng là phải lén ba mẹ đi làm, hơn nữa việc đi tìm Biên Nhược Thủy cũng ngốn khá nhiều thời gian. Có lẽ tôi cũng nên nói chuyện này với ba mẹ, dù sao cũng là học sinh, không có khả năng kinh tế. Hơn nữa chuyện này không thể coi là chuyện nhỏ được, để người lớn giải quyết thì tốt hơn.
Vừa đi vừa nghĩ, chẳng mấy chốc mà đã tới bên ngoài cửa hiệu, quả nhiên Biên Nhược Thủy đang làm ở đây. Coi bộ rất chuyên tâm làm việc, thậm chí còn không để ý thấy tôi đang đứng ở bên ngoài. Tuyết đã rơi phủ trắng đường, tôi tìm một ngõ nhỏ, lẳng lặng chờ hắn làm việc xong.
Hết giờ, mọi người lục tục ra về, thằng nhóc lần trước tiếp thị cho tôi cả đống mỹ phẩm cũng trong đám người ấy, nó thấy tôi thì sững người ra một lát, đi xa rồi vẫn còn len lén ngoái đầu lại nhìn tôi, rồi quay sang người bên cạnh nói gì đó
“Hôm qua cậu không tới…" Biên Nhược Thủy chẳng biết đã tới trước mặt tôi từ lúc nào.
“À, hôm qua tớ về nhà, có cãi nhau với ba mẹ chút đỉnh, cậu xong việc rồi à?’
“Xong rồi." Biên Nhược Thủy gật đầu.
Tôi nhìn hắn, nheo nheo mắt hỏi: “Sao mặc ít thế này hả?"
Biên Nhược Thủy khẽ cúi đầu, đỏ mặt nói: “Còn để cái áo bông trong cửa hiệu nữa mà."
“Vậy mang ra đây mặc nhanh lên!"
Tôi vừa dứt lời, Biên Nhược Thủy đã nhanh chân chạy đi. Đổi vai rồi sao? Tôi nghĩ không khỏi thấy buồn cười, trước đây những lời như thế này đều do hắn nói, giờ đổi lại là tôi nói, nhưng một ngày nào đó sẽ lại đổi tiếp thôi.
Biên Nhược Thủy đi ra, mặc thêm một cái áo bông rất dày, trông cả người tròn vo, lại được thêm khuôn mặt thon gầy, trông chả khác nào con lật đật. Tôi chợt bật cười, khiến Biên Nhược Thủy tò mò: “Cậu cười gì thế?"
“Không có gì…" Tôi quay đầu đi tiếp tục cười.
Biên Nhược Thủy ừm một tiếng, rồi đi theo tôi, cả quãng đường không ai nói với ai một câu, chúng tôi cứ yên lặng thế mà đi. Tuyết càng rơi càng dày, trông rất đẹp, phủ lên bầu không khí gượng gạo xấu hổ tới mất cả tự nhiên này. Tôi nghĩ có lẽ mình nên mở lời trước, thế nhưng nghĩ mãi vẫn không biết nên nói cái gì cho phải. Tôi lén quay đầu nhìn Biên Nhược Thủy, vừa đúng lúc bắt gặp hắn đang nghiêng đầu nhìn tôi cười.
“Cười ngốc cái gì đó?" Tôi giúp hắn phủi đi tuyết bám trên đầu.
Biên Nhược Thủy vươn tay, bắt lấy mấy bông tuyết, sau đó cười to nói: “Thật đẹp quá! Hồi trước tớ ở miền nam không có tuyết, tới ngày quốc tế thiếu nhi, các bạn nữ trong lớp hay dùng bông trắng tung lên giả làm tuyết, hồi đó nhìn rất thích, giờ nhớ lại thấy ngốc thật. Nhưng mà khi còn bé thì ngây thơ thế đấy, ngày nào trôi qua cũng rất nhẹ nhàng, không như bây giờ…cậu…sao cậu lại nhìn tớ thế?"
“Không sao, không sao…" Tôi vội đáp lời hắn, bày tỏ ra chút cảm xúc rồi, những lời vừa nói khi nãy nhất định là bày tỏ cảm xúc. Tôi không khỏi vui mừng, giục hắn kể chuyện tiếp.
“Bây giờ cuộc sống không còn như xưa nữa, nặng nề hơn rất nhiều, mẹ con tớ đều phải ăn, phải ở, mẹ tớ còn phải chữa bệnh nữa…"
Tôi sờ vào túi, điện thoại vẫn còn nằm trong túi sách, mà túi sách lại để ở trong phòng ngủ, từ chỗ này tới phòng ngủ phải hơn 5 mét, vạn nhất đứng dậy mà bị ba phát hiện, di động cũng bị tịch thu thì đúng là xôi hỏng bỏng không hết. Tôi nghiêng đầu nhìn thoáng qua, ba mẹ tôi vẫn còn ở phòng bên, thanh âm vọng ra rất lớn, không biết là đang cãi nhau cái gì nữa, tôi nhất định phải tận dụng cơ hội này đi lấy rồi nhanh chóng quay trở về mới được.
Chống hai tay xuống đất, tôi nhẹ nhàng đứng lên, không ngờ hai chân đã tê dại không nghe lời nữa. Tôi cứ thế ngã phịch xuống đất, vết thương bị chạm mạnh khiến tôi phải rên lên một tiếng. Thực sự là quá mất mặt, nếu việc này mà truyền ra ngoài, thì đúng là không còn mặt mũi nào nữa. Toàn bộ học sinh cả trường chắc không ai rơi phải hoàn cảnh như tôi bây giờ, ngay cả đứng cũng không làm nổi.
Tôi hít thở chầm chậm rồi nhúc nhắc đứng lên, đi từng bước vào phòng ngủ. Vất vả lắm mới tìm được di động, lúc ấy mới nhớ ra mình căn bản là không có số của Tiếu Vĩ. Tôi cốc đầu một cái, cũng đúng, trước đây hai chúng tôi đối nghịch nhau thế, lý nào tôi lại có số cơ chứ. Vừa nghĩ tới đây, tôi lại chán chường đi ra phòng ngoài. Mà như thế thì cũng tốt, nếu tôi gọi Tiếu Vĩ tới trông chừng Biên Nhược Thủy giùm tôi vì Biên Nhược Thủy, dám Tiếu Vĩ cũng thấy tủi thân lắm.
Quỳ thêm được chừng nửa tiếng nữa thì ba tôi đi vào phòng, nhưng ông có vẻ đã khá hơn nãy nhiều. Ông nhìn tôi một lát rồi nói: “Mày đứng lên đi!"
“Con cứ quỳ thêm một chút vậy!" Tôi cười nhẹ, trêu ông, “Ba có chuyện gì thì cứ nói đi, con quỳ mà nghe vậy."
“Bảo mày đứng lên thì cứ đứng đi, quỳ làm gì? Quỳ dễ chịu lắm sao mà đòi thế hả?"
“Thì ba cứ nói thẳng là ba thương con không được sao?"
Ba tôi nhíu mày lại như vừa bị chạm trúng tim đen, vội vàng khoát tay, “Tùy mày, mày muốn quỳ thì tao cũng không quản nữa, cứ thế mà quỳ đi."
Đương nhiên là tôi không muốn quỳ nữa, nhưng mà tôi đứng lên không nổi a, thế nên cứ đợi một lát nữa đứng lên cũng được. Bằng không ba tôi thấy chiêu này hiệu quả thì lần sau lại dùng mất, tôi phải thể hiện là không xi nhê gì với mình mới được.
“Mẹ mày đã nói chuyện với ba rồi, chuyện mày nói đó ba nghĩ cũng là một cách tốt, đối với mày cũng có lợi. Dù sao thì cũng giúp mày có thể học hành tiến bộ hơn, cũng không uổng một năm."
“Vâng ạ!" Tôi thoáng cái đã tỉnh táo lại, hoa chân múa tay tiếp lời: “Con muốn học lại một năm vì tự dưng rất muốn học, thế nhưng căn bản lại bị hổng quá nhiều, không sao đuổi kịp những người khác được. Con nghĩ học lại một năm, rồi đem kiến thức ôn lại hết. Giờ con nghĩ kỹ rồi, học hành cũng rất có lợi, có văn bằng sau này ra đời cũng có tác dụng. Nếu không có, chắc chắn không thể làm gì được."
“Sớm hiểu ra được thế là tốt rồi…" Ba tôi vừa nghe vậy thì hứng khởi lắm, ngồi trên ghế sô-pha độc thoại tới nửa ngày, nói rằng học hành không bao giờ là quá muộn. Nói giờ tuy ông chỉ giữ chức vụ nhỏ nhưng mở miệng ra nói một cũng không có người dám nói hai…Ba tôi không thèm nhớ ra tôi hãy còn quỳ, còn mẹ tôi thì thấy tình hình khá hơn thì vui lắm, và cũng hoàn toàn quên luôn tư thế khổ sở của tôi, cứ như thế, tôi quỳ trên bàn phím cho tới khi ba mẹ nói hết chuyện, về phòng đi ngủ thì thôi.
Tôi cố lê lết về phòng ngủ của mình, cởi quần ra. Cả hai bắp chân và mông đều đã bị biến dạng, đầu gối toàn những vệt xanh tím, chỉ cần khẽ chạm vào một chút thôi cũng đủ khiến tôi đau tới kêu không ra hơi. Tuy đau chết đi được, nhưng kết quả thu lại thì rất khả quan, rốt cuộc tôi cũng có thể tạm yên tâm được rồi. Hôm nào đó lựa lời nói chuyện với mẹ, chờ tới khi sức khỏe của Biên Nhược Thủy khôi phục lại bình thường sẽ đón hắn về ở chung, vừa nghĩ tới chuyện sau này hai đứa cùng sống trong một nhà, tôi mừng hết cỡ.
Đêm đó đúng là cực hình với tôi, nằm ngửa thì mông và chân hành hạ, nằm sấp thì tới lượt cái đầu gối hành. Càng lăn qua lăn lại thì càng mất ngủ, giờ tôi mới nhận ra mình càng ngày càng “nhũn" ra, lại không kìm được mà cảm thán. Có lẽ từ khi nhìn thấy những thứ trong ngăn kéo tôi mới bắt đầu hiểu ra, hóa ra Biên Nhược Thủy nói đúng, trước giờ chưa có lần nào tôi yêu thực sự.
“Mẹ, hôm nay con ra ngoài có được không?" Tôi nhúc nhắc đi tới gần cửa, hỏi mẹ.
Mẹ tôi liền lườm ngay cho một cái, “Không có cửa đâu con, ngoan ngoãn ngồi yên ở nhà đi."
“Đừng thế mà mẹ, con thật có chuyện quan trọng mà, mẹ không cho con đi thì con sẽ hối hận chết mất." Tôi cố nặn ra nụ cười ngây tơ tới mức thiên chân vô tà nhìn mẹ.
Mẹ tôi tay chống nạnh, người trấn ngay cửa, “Vừa hay hôm nay mẹ cũng rảnh việc, ở nhà coi sóc mày, ba mày giao nhiệm vụ cho mẹ rồi, bảo mẹ phải canh mày cho kỹ vào."
Nghe mẹ nói mà tôi sốt hết cả ruột: “Sao mẹ không có chút phong thái phụ nữ hiện đại thế nhỉ, mẹ coi phụ nữ bây giờ đi, ai cũng cố gắng sống độc lập, thoát ly khỏi sự ràng buộc của đàn ông. Sao mẹ vẫn còn cổ hủ như thế chứ!"
“Mẹ mày không phải cổ hủ, mày coi có người phụ nữ nào thành công như mẹ mày không? Chăm sóc tốt ba mày như thế, lại còn nuôi mày lớn tồng ngồng tới nhường này, đã thấy hai vợ chồng đánh chửi nhau lần nào chưa? Chưa từng nhé! Nếu nói mẹ mày không phải người phụ nữ tốt, thì ai chăm sóc ba con nhà mày tới mức cố chấp như nhau thế này hả!"
“Mẹ, mẹ coi làm vợ hiền là trở thành người phụ nữ thành đạt rồi sao? Quan điểm gì mà kỳ cục vậy trời?"
“Mẹ mày kỳ cục thế đó, đừng có nói nhảm nữa đi, vào phòng học bài nhanh, đừng nghĩ tới chuyện ra ngoài, tới gần cửa cũng đừng có hòng."
Nhìn thái độ kiên quyết của mẹ, tôi giật mình vội nói ngay: “Mẹ, con kể cho mẹ chuyện siêu cảm động này nhé, nghe xong rồi hẵng quyết định xem có cho con ra ngoài hay không."
“Mẹ không muốn nghe, lát còn phải đi nấu cơm nữa."
Tôi hết cách, đành phải lủi thủi quay về phòng. Trong phòng có gắn bảng bóng rổ, tôi ngồi bệt xuống sàn ném bóng, cả phòng ngập tiếng đing đang bóng đập vào bảng rổ, chơi chán rồi mà tâm tình cũng chả khá hơn là bao. Tôi bèn lôi ghế ra, ngồi cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Thế giới bên ngoài thật tuyệt vời quá! Ngựa xe như nước, đèn điện sáng trưng, tuy là ban ngày chưa nơi nào lên đèn, nhưng mà tôi đang tưởng niệm thì chẳng cần quan tâm nhiều thế làm gì…tôi giơ tay cào cào tóc, nỗi lo lắng trong lòng không biết trút vào đâu cho nổi.
Nếu xảy ra chuyện thật thì làm sao bây giờ đây? Tôi nhổm dậy nhìn qua cửa sổ, cạnh đó có một cái ống nước to dẫn xuống dưới, giờ thì chỉ còn một cách duy nhất thôi – leo ống nước. Tuy nhà tôi ở tầng ba, nhưng nếu tôi leo xuống được tới tầng hai thì có ngã xuống cũng không bị thương gì nặng lắm. Dù sao thì hai giờ chiều nay mẹ tôi cũng đi làm, chỉ cần trở về trước khi mẹ tôi về nhà là ổn. Biết đâu hôm nay mẹ tôi đi lại quên khóa cửa, thế thì khỏi phải leo nữa.
Cố nén lại cảm giác hào hứng, tôi cố gắng ngồi yên trong nhà tới một giờ chiều. Nghe tiếng khóa cửa vang lên, tôi đành phải ngậm ngùi buông trôi cái hy vọng xa vời hồi sáng, chỉ có thể nhắm mắt mà trèo ống nước thôi.
Tính toán nhanh, tôi hít một hơi, run run thò chân ra ngoài.
Cái ống không chắc chắn như tôi tưởng tượng, chắc không khí ẩm ướt cũng ảnh hưởng tới nó ít nhiều, mồ hôi lạnh bắt đầu rịn ra trên trán. Nếu như ngã xuống từ đây, hoặc giả như ống bị nứt ra, cả người dính nước bẩn thì xong đời rồi. Ống nước trơn, đâm ra chân tôi không có chỗ đặt, chỉ có thể tuột xuống từ từ, mà cứ cách một đoạn lại có mấu để gắn ống vào tường, thế nên cái chỗ giữa hai chân tôi phải chịu hành hạ một phen, mãi tới khi chỉ cách đất một đoạn, tôi vội vàng nhảy xuống, gập người ôm hạ bộ mà kêu mẹ oai oái.
Bà Trương không biết từ đâu xông ra, trong tay còn cầm một rổ rau cần, nhìn tôi cười ha ha: “Thiên Lộ hư quá, sao lại không đi đằng cửa hả? Leo trèo thế này nhỡ ngã xuống thì sao?"
Tôi đau tới mức không trả lời nổi, chỉ có thể vừa thở hổn hển, vừa phều phào ngắt quãng giải thích với bà Trương: “Dạo này bọn cháu học quân sự, học leo rào.."
Bà Trương nghe vậy lại nói dông dài thêm một hồi, vất vả lắm mới chờ cho bà ngừng nói, tôi ba chân bốn cẳng chạy tới nhà Biên Nhược Thủy. Đi vội vàng, ngay cả tiền cũng không mang theo, di động cũng bỏ quên. Giờ muốn làm gì cũng phải tự thân vận động. Tôi dừng lại ở ngã tư, cố nhớ lại đường tới nhà Biên Nhược Thủy.
May là nhà Biên Nhược Thủy cách đó cũng không xa lắm, tôi chạy liên tục chừng hai giờ là tới, mà mùa này trời lại nhanh tối, tôi còn phải tính toán giờ mà về nhà nữa, Biên Nhược Thủy, cậu nhất định phải ở nhà đó!
“Rầm rầm rầm…" Đập cửa ba cái, không có ai ra mở, lại gọi thêm mấy tiếng, vẫn không có ai. Tôi ngồi phịch xuống đất, đầu óc hỗn loạn, đúng là lúc không may thì uống nước cũng nghẹn họng được. Tôi ngồi hút hết một điếu thuốc rồi lại đứng dậy đi tới cửa hiệu làm đầu Biên Nhược Thủy làm.
Đi được nửa đường, hoa tuyết bắt đầu rơi xuống, đèn đường hai bên đều đã bật, người đi trên đường càng ngày càng đông, nhưng lại không có người tôi muốn tìm. Tôi thả bộ chầm chậm, bắt đầu chấn chỉnh lại tinh thần, cứ xồng xộc lao đi thế này cũng không phải là biện pháp tốt, tôi còn phải tìm cách dùng lại được di động. Vừa nghỉ học, mẹ tôi liền cắt ngay tiền tiêu vặt, giờ trong túi tôi nhiều lắm chỉ còn 50 tệ, còn chưa tính các phí khác nữa.
Vốn dĩ tôi định đi làm thêm, nhưng là phải lén ba mẹ đi làm, hơn nữa việc đi tìm Biên Nhược Thủy cũng ngốn khá nhiều thời gian. Có lẽ tôi cũng nên nói chuyện này với ba mẹ, dù sao cũng là học sinh, không có khả năng kinh tế. Hơn nữa chuyện này không thể coi là chuyện nhỏ được, để người lớn giải quyết thì tốt hơn.
Vừa đi vừa nghĩ, chẳng mấy chốc mà đã tới bên ngoài cửa hiệu, quả nhiên Biên Nhược Thủy đang làm ở đây. Coi bộ rất chuyên tâm làm việc, thậm chí còn không để ý thấy tôi đang đứng ở bên ngoài. Tuyết đã rơi phủ trắng đường, tôi tìm một ngõ nhỏ, lẳng lặng chờ hắn làm việc xong.
Hết giờ, mọi người lục tục ra về, thằng nhóc lần trước tiếp thị cho tôi cả đống mỹ phẩm cũng trong đám người ấy, nó thấy tôi thì sững người ra một lát, đi xa rồi vẫn còn len lén ngoái đầu lại nhìn tôi, rồi quay sang người bên cạnh nói gì đó
“Hôm qua cậu không tới…" Biên Nhược Thủy chẳng biết đã tới trước mặt tôi từ lúc nào.
“À, hôm qua tớ về nhà, có cãi nhau với ba mẹ chút đỉnh, cậu xong việc rồi à?’
“Xong rồi." Biên Nhược Thủy gật đầu.
Tôi nhìn hắn, nheo nheo mắt hỏi: “Sao mặc ít thế này hả?"
Biên Nhược Thủy khẽ cúi đầu, đỏ mặt nói: “Còn để cái áo bông trong cửa hiệu nữa mà."
“Vậy mang ra đây mặc nhanh lên!"
Tôi vừa dứt lời, Biên Nhược Thủy đã nhanh chân chạy đi. Đổi vai rồi sao? Tôi nghĩ không khỏi thấy buồn cười, trước đây những lời như thế này đều do hắn nói, giờ đổi lại là tôi nói, nhưng một ngày nào đó sẽ lại đổi tiếp thôi.
Biên Nhược Thủy đi ra, mặc thêm một cái áo bông rất dày, trông cả người tròn vo, lại được thêm khuôn mặt thon gầy, trông chả khác nào con lật đật. Tôi chợt bật cười, khiến Biên Nhược Thủy tò mò: “Cậu cười gì thế?"
“Không có gì…" Tôi quay đầu đi tiếp tục cười.
Biên Nhược Thủy ừm một tiếng, rồi đi theo tôi, cả quãng đường không ai nói với ai một câu, chúng tôi cứ yên lặng thế mà đi. Tuyết càng rơi càng dày, trông rất đẹp, phủ lên bầu không khí gượng gạo xấu hổ tới mất cả tự nhiên này. Tôi nghĩ có lẽ mình nên mở lời trước, thế nhưng nghĩ mãi vẫn không biết nên nói cái gì cho phải. Tôi lén quay đầu nhìn Biên Nhược Thủy, vừa đúng lúc bắt gặp hắn đang nghiêng đầu nhìn tôi cười.
“Cười ngốc cái gì đó?" Tôi giúp hắn phủi đi tuyết bám trên đầu.
Biên Nhược Thủy vươn tay, bắt lấy mấy bông tuyết, sau đó cười to nói: “Thật đẹp quá! Hồi trước tớ ở miền nam không có tuyết, tới ngày quốc tế thiếu nhi, các bạn nữ trong lớp hay dùng bông trắng tung lên giả làm tuyết, hồi đó nhìn rất thích, giờ nhớ lại thấy ngốc thật. Nhưng mà khi còn bé thì ngây thơ thế đấy, ngày nào trôi qua cũng rất nhẹ nhàng, không như bây giờ…cậu…sao cậu lại nhìn tớ thế?"
“Không sao, không sao…" Tôi vội đáp lời hắn, bày tỏ ra chút cảm xúc rồi, những lời vừa nói khi nãy nhất định là bày tỏ cảm xúc. Tôi không khỏi vui mừng, giục hắn kể chuyện tiếp.
“Bây giờ cuộc sống không còn như xưa nữa, nặng nề hơn rất nhiều, mẹ con tớ đều phải ăn, phải ở, mẹ tớ còn phải chữa bệnh nữa…"
Tác giả :
Sài Kê Đản