Biên Hoang Truyền Thuyết
Chương 125: Biên hoang chi chiến
Thời khắc Yến Phi xuyên song bay ra, toàn bộ tình thế đã hiển hiện rõ ràng trước mắt, địch ta đều có khả năng thắng hay thua, đến tận lúc này song phương vẫn không thể xác định ai là người chiến thắng.Mấu chốt là ở chỗ Xa Đình và Hung Nô bang của y có thể giữ được Tiểu Kiến Khang hay không.Kế hoạch của Hách Liên Bột Bột có thể nói là không có chút sơ hở, mục tiêu của gã là trước khi Mộ Dung Thùy và Tôn Ân tới nơi tiến công chiếm lĩnh Biên Hoang Tập, bề ngoài thì tỏ ra vì Mộ Dung Thùy lập đại công, sau đó có thể nói là vì sự tình khẩn cấp không thể không tiên hạ thủ vi cường, thực tế là muốn lợi dụng trận này dương danh thiên hạ, tạo uy thế cho Hung Nô Thiết Phất bộ, đồng thời cũng muốn nâng cao mệnh giá của mình, tranh thủ kiếm thêm ít điểm khi phân chia lợi ích ở Biên Hoang Tập.Mộ Dung Thùy đang lợi dụng Hách Liên Bột Bột kềm chế Thác Bạt Khuê sẽ không vì chuyện này mà bất hòa với Hách Liên Bột Bột, thậm chí để tỏ ra thấu hiểu nhân tinh, sẽ tước giảm lợi ích của Tôn Ân để lấy lòng Hách Liên Bột Bột, một hành động nhất cử lưỡng tiện. Đối với Tôn Ân, Mộ Dung Thùy không thể không có ý đề phòng.Đầu tiên Hách Liên Bột Bột tung tin đồn Phi Mã hội là tay chân của Mộ Dung Thùy, đã có thể di chuyển thị tuyến, lại có thể chia rẽ Biên Hoang Tập, khiến lòng người hoang mang, số đông Biên dân sẽ chạy trốn vong mạng. Đến khi cùng Đồ Phụng Tam kết thành liên minh, càng kiên quyết chiếm lấy Biên Hoang Tập, bèn ước định khởi sự với Đồ Phụng Tam vào lúc nghị hội khai mởi, giao cho Đồ Phụng Tam tiêu diệt Phi Mã hội.Kết minh với Đồ Phụng Tam không phải có ý tốt, mà lợi dụng Đồ Phụng Tam hãm Biên Hoang Tập vào vòng hỗn loạn, bất luận các bang hội khác phản ứng ra sao, bộ hạ của gã chỉ cần giữ được Tiểu Kiến Khang thì cũng không khác gì cắm một lưỡi dao nhọn và tâm tạng Biên Hoang Tập, làm tê liệt lực lượng kháng chiến.Hách Liên Bột Bột cố ý phong tỏa giao thông thủy lực phía bắc Biên Hoang Tập để tạo ra ảo tưởng rằng quân của y sẽ tấn công Biên Hoang Tập từ phía Bắc, giam chân chủ lực của Phi Mã hội tại Bắc môn đại nhai, đã thuận lợi cho Đồ Phụng Tam đột kích, lại khiến Phi Mã hội không thể từ Bắc môn đại nhai tiến công Tiểu Kiến Khang.Sự thực chủ lực của Hách Liên Bột Bột đã di chuyển sang phía Tây, vào lúc Đồ Phụng Tam phát động tập kích, bọn họ sẽ xuất thủ sấm sét đột phá tuyến phòng ngự của Bắc Kỵ liên, xông vào Biên Hoang Tập, trừ khử mọi thế lực phản kháng, bao gồm cả minh hữu Đồ Phụng Tam.Nếu mọi chuyện xảy ra đúng ý nguyện của Hách Liên Bột Bột, gã rất có thể chỉ đánh một trận là thành công.Biên Hoang Tập không giống các thành trấn lớn khác, bên trong không thành trì bảo vệ, xung quanh cũng không có tường thành kiên cố, tứ phía đều là đồng hoang, duy nhất có thể trông vào là Dĩnh Thủy hiểm trở. Ở đây nếu Hách Liên Bột Bột thi hành quỷ kế, thừa lúc Đồ Phụng Tam và Phi Mã hội quần nhau tơi bời xua quân từ phía Tây đột nhập vào Tập, binh lực của các bang hội bị giam chân ở Cổ Chung Trường, ở Tiểu Kiến Khang bị trong đánh ra ngoài đánh vào, lực lượng kháng chiến của Biên Hoang Tập chắc chắn sẽ hoàn toàn thất thế, để cho Hách Liên Bột Bột trở thành chúa tể Biên Hoang Tập tha hồ làm mưa làm gió.May sao trời chẳng chiều người, còn gã thì quá coi thường đối thủ.Người đầu tiên phát hiện vấn đề của gã là Đồ Phụng Tam, ban đầu hoài nghi thân phận gã, sau rốt phản lại minh ước quay sang liên kết với Yến Phi.Kẻ thứ hai là Hắc Trường Hanh biết tình thế không ổn liền thừa cơ tiết lộ cơ mật của Hách Liên Bột Bột có ý mượn dao giết người, lại vì chuyện Cao Ngạn biết rằng giấy không gói được lửa lập tức chuồn mất, chẳng những khiến Hồng Tử Xuân hiểu rõ hắn đang lợi dụng mình, còn bị Yến Phi đoán ra trong đám thủ hạ của Đồ Phụng Tam có gian tế hắn cài vào, có thể nói là trộm gà không được lại còn mất nắm thóc.Hoàn toàn bất ngờ đối với Hách Liên Bột Bột là Trác Cuồng Sinh bỏ tối theo sáng, thôi thúc cả Biên Hoang Tập đoàn kết lại. Hiện tại chỉ cần trừ diệt mối họa tâm phúc Tiểu Kiến Khang, liên quân Biên Hoang Tập sẽ có thể tập trung toàn lực ứng phó với Hách Liên Bột Bột.Bấy nhiêu ý nghĩ lướt qua trong đầu Yến Phi như điẹn chớp, chàng điểm mũi chân xuống đất, nhanh như tên bắn xông vào trận địa Hung Nô bang ở góc Đông Bắc quảng trường.Tên bay đầy trờ nhằm vào Yến Phi đang lao tới.Yến Phi rút Điệp Luyến Hoa khỏi vỏ, Kim Đan đại pháp toàn lực thi triển, tinh thần đề khởi đến cảnh giới thông linh tối cao xưa nay chưa từng có.Nếu không thể làm cho thế trận Hung Nô bang đại loạn, liên quân Bắc Kỵ liên và Khương bang không thể phát huy tòan lực công vào Tiểu Kiến Khang phòng thủ rất kiên cố.Trong lúc Yến Phi bay ra ngoài, tất cả mọi người trong nghị đường đồng loạt đứng dậy.Kỷ Thiên Thiên xúc động mãnh liệt, hành động anh hùng quyết đoán của Yến Phi thực sự khiến nàng cảm động.Âm thanh Mộ Dung Chiến truyền vào tai nàng: "Hô Lôi lão đại, Tiểu Kiến Khang giao cho ngươi, ta phải lập tức tìm Âm Kỳ".Kỷ Thiên Thiên quay ra nhìn, vừa kịp thấy thân ảnh hắn biến mất ngoài song.Hồng Tử Xuân, Phí Chánh Xương, Cơ Biệt, Trình Thương Cổ lần lượt xuyên song nhảy ra, ai nấy đều lão luyện giang hồ, thời khắc khẩn trương quyết định sinh tử này, mọi người không cần đợi phân phó tự mình tiến hành việc phải làm.Cuối cùng trong phòng chỉ còn Trác Cuồng Sinh, Kỷ Thiên Thiên và Tiểu Kha, gã này định thần nói lời tạm biệt, đoạn cũng chạy đi.Trác Cuồng Sinh đặc biệt bình tĩnh, mỉm cười với Kỷ Thiên Thiên: "Trên Quan Viễn Đài quan chiến là tuyệt vời nhất, thỉnh Thiên Thiên tiểu thư dời gót lên đó".Kỷ Thiên Thiên hân hoan gật đầu.Trác Cuồng Sinh nét mặt hài lòng nói: "Suốt đời ta chưa khi nào thấy thoải mái như lúc này, dù cho không qua được đêm nay, cũng cảm thấy đời này không còn gì hối hận, Biên Hoang Tập thực sự phải như thế này, vượt qua hêt sthảy tư lợi các phương, tất cả vì mục tiêu tự do thần thành, người người đoàn kết phấn đấu cho lợi ích cộng đồng, biến Biên Hoang Tập thành chốn địa đàng tiêu dao độc nhất vô nhị trên đời. Thiên Thiên tiểu thư xin mời!".Kỷ Thiên Thiên cất bước đi theo bậc đá, bên ngoài Chung lâu vang dội tiếng hô hoán chém giết.Tiếng vó ngựa rầm rập từ Dĩnh Thủy truyền tới, hiệu lệnh chiến đấu vang lên.Thác Bạt Nghi hét lớn: "Bán mã tác1!". (Chăng dây bẫy ngựa)Chiến sĩ Phi Mã hội đã chuẩn bị đầy đủ lập tức thi hành, cứ mỗi nhóm hai người phụ trách mười sợi dây bẫy ngựa, lấy các gốc cây đã bị chặt trơ trụi còn lại làm trụ, hơn một trăm tổ mau lẹ kết thành bẫy ngựa trên khắp cánh đồng mênh mông phía tây bắc Biên Hoang Tập.Sự thực Thác Bạt Nghi không nghĩ quân chủ lực Hách Liên Bột Bột lại từ phía Tây đánh vào, mà chỉ vì sợ địch nhân ở phía Bắc vòng qua thạch đầu xa trận đổi lại thành tiến công từ phía Tây, "bán mã tác" trận lại là biện pháp ngăn chặn kỵ binh tấn công thực hiện thuận tiện và mau lẹ nhất, vì vậy mới một công đôi việc, biến ngoại vi Tây Bắc Biên Hoang Tập thành một trận địa "bán mã tác", nếu địch kỵ tiến công theo hướng này hẳn sẽ bị ngăn trở trọng thương vô số.Trên các mái nhà cao, đều có cung thủ giương cung đặt tên, dưới mặt đất cũng có đông đảo cung thủ chuẩn bị sẵn sàng chi viện, cung hầu đại giá địch nhân, bất luận binh lực địch nhân hùng hậu đến đâu, nếu vọng tưởng dùng khoái kỵ xông vào, dưới sự phối hợp "bán mã tác" và xạ kích từ xa, chắc chắn sẽ tổn thương nặng nề. Chỗ cao minh của Thác Bạt Nghi chính là đợi đến lúc tối hậu khi địch nhân phát động tiến công toàn diện mới triển khai cạm bẫy này, tránh bị địch phát hiện từ sớm sẽ huy động bộ binh dùng dao thuẫn phá trận.Cùng lúc này hiệu lệnh chiến đấu vang lên trong khu rừng phía Bắc, hai toán quân địch xông ra, mỗi bên ước chừng là ba trăm người, một toán muốn từ Tiểu Kiến Khang triển khai, hội quân với Hung Nô bang đang men theo Dĩnh Thùy phi tới, toán quân kia phi vòng qua thạch xa trận từ mé Tây Bắc đánh tới.Thác Bạt Nghi muốn reo lên vui mừng, biết rằng địch nhân đã trúng kế mình, hắn không quan tâm đến toán quân từ Tiểu Kiến Khang xông vào Bắc đại nhai vì Hạ Hầu Đình sớm đã đem thạch xa phong bế dương đi, với thực lực Hung Nô bang, có thể bảo vệ Tiểu Kiến Khang đã giỏi lắm rồi, căn bản không cách gì đột phá phòng tuyến của họ.Hà huống còn có Âm Kỳ với năm trăm Kinh Châu quân tập kết ở đầu kia Bắc đại nhai, bất cứ lúc nào cũng có thể chi viện.Kỵ binh địch từ mé Đông Bắc tràn ra, vẫn chưa phát hiện ra "bán mã tác", toàn tốc xông đến.Thác Bạt Nghi ra lệnh một tiếng, tên bay như mưa rào chào đón địch kỵ. Nguồn tại http://TruyệnFULL.vnCổ Chung Trường tiếng hò hét rầm trời như thủy triều ập đến, chiến tranh tàn khốc tựa như sóng to gió cả trùm lấy Biên Hoang Tập, không chừa ra ngoài bất kể người nào.Mộ Dung Chiến thúc ngựa phóng hết tốc lực từ Dạ Oa Tử đến, hô to: "Âm Kỳ đâu?".Năm trăm quân của Âm Kỳ bố trí tại ngã ba Dạ Oa Tử gặp Bắc đại nhai, nghe nói biết chuyện bất thường, Âm Kỳ lướt tới nói: "Chuyện gì xảy ra? Thì ra là Mộ Dung dương gia".Mộ Dung Chiến lần này là lần đầu gặp gã, may sao nhận ra gã qua hình tướng quái dị, nói: "Chủ lực của Hách Liên Bột Bột không phải là từ phía bắc mà là từ phía Tây tiến đến, chúng ta phải điều quân tới nghênh địch, không thể chậm trễ".Âm Kỳ quyết định ngay: "Mộ Dung đương gia xin đi trước, bọn ta lập tức theo sau".Mộ Dung Chiến đang ruột như lửa đốt, thấy người của gã đa phần là bộ binh, gật đầu kêu tốt, thúc ngựa đi ngay.Âm Kỳ ra một mệnh lệnh, năm trăm tinh binh toàn thể động viên chạy theo hướng Mộ Dung Chiến vừa phóng đi.Keng! Keng! Keng!Mưa tên bắn tớ đụng vào màn kiếm quang bao quanh người Yến Phi đều đảo đầu bắn ngược trở lại địch trận, lập tức người ngựa ngã nhào, thế trận rối loạn.Kiếm thuật lợi hại như vậy Hung Nô bang chúng tuy chưa nhìn thấy, nhưng đã nghe thấy, lúc này mới biết oai phong chấn nhiếp Hán bang của Yến Phi không phải do khoa trương.Vù một tiếng, Yến Phi lướt tới cách tuyến đầu Hung Nô bang hai trượng, lại đằng không vọt lên, chớp mắt đã tà tà bay trên đầu đám địch nhân phía trước.Trường mâu trường đao các loại thi nhau bổ tới."Bất quá Yến Phi biết trận thế đối phương đã loạn, tuy buộc phải mạo hiểm, nhưng trong tình huống này lại là chiến thuật đúng đắn nhất, vì rằng địch luôn chú ý đến quân của liên quân tập trung ở Tây quảng trường, không ngờ Yến Phi từ Chung lâu lướt tới, trong lúc bọn họ vội vã giương cung lắp tên chàng đã tới, cách địch trận trong vòng năm trượng, chỉ cần vượt qua một đợt kinh tiễn là có thể tiếp cận địch nhân, chỉ cần duy trì thêm một lát là liên quân có thể xông tới kịp, với ưu thế về binh lực bức đối phương chạy về Tiểu Kiến Khang đồng thời bám riết địch nhân truy kích.Binh bại như núi lở, trong tình huống này địch nhân không thể giữ được Tiểu Kiến Khang.Ai cũng biết vậy, vấn đề ở chỗ Yến Phi có thể duy trì trong đám hảo thủ Hung Nô bang như lang như hổ đến khi ấy không?"A"!Mé Tây quảng trường tiếng hô như sấm, vó ngựa dồn dập, liên quân lao đến như tên bắn.Trước mắt sáng bừng lên.Từ trong trận một người lướt tới, tay khiên tay đao lăng không nghênh đón Yến Phi, lợi dụng lúc chàng phải đối phó phía dưới quyết dùng chiêu số lấy cứng đụng cứng, cho dù không thể đánh chết Yến Phi tại đương trường, nhưng có thể đánh bật chàng ra ngoài trận, khi đó kỵ binh sẽ phi đến như triều thủy nhấn chìm Yến Phi.Yến Phi đưa chân điểm lẹ lên mũi nhọn một cây trường mâu vừa đâm xéo tới, mượn lực đổi hướng xông thẳng vào địch nhân lăng không tới.Rầm!Kẻ kia đao chém vào khoảng không, thuẫn bài bên tay trái bị Điệp Luyến Hoa chém trúng.Người đó rú lên thê thảm, toàn thân như bị sét đánh cứ như thế rơi thẳng xuống, kỵ sĩ bên dưới bị hắn đụng phải ngã lăn trên mặt đất, trận thế đã loạn càng thêm loạn, chiến mã lồng lên chạy tứ tung.Yến Phi biến mất trong ánh kiếm rợp trời hạ xuống địch trận, chưa xuống tới đất đã có hai người trúng kiếm ngã ngựa.Yến Phi lăn mình dưới đất tránh khỏi hai mũi trường mâu đâm tới, đồng thời triển khai thế chém ngựa không chém người, sáu bảy thớt ngựa trúng kiếm nhảy dựng lên, đau đớn lao bừa đi đụng trái va phải, lập tức ảnh hưởng đến toàn thể kỵ mã khác, kỵ trận vốn vững chắc như thành đồng hóa thành đại loạn.Keng!Yến Phi từ mặt đất bắn vọt lên, đánh bật hai thanh mã đao, chọn đúng một con chiến mã mất chủ, nhấp nhô hai cái đã ngồi lên lưng ngựa, Điệp Luyến Hoa toàn lực thi triển, đầu tiên dùng trọng thủ pháp quất sang hai bên đánh hai người ngã lăn xuống ngựa, rồi cứ thế thúc ngựa xông tới.Trận địch hoàn toàn tan vỡ.Hô Lôi Phương dẫn đầu gầm lên: "Chống cự là chết!".Một ngàn chiến sĩ Khương bang và Bắc Kỵ lên như triều thủy giận dữ xô tới, Hung Nô bang chúng chịu đựng không nổi lập tức chạy trốn về phía Tiểu Kiến Khang.Nhan Sấm hô to: "Dừng lại!".Ba trăm chiến sĩ gò cương dừng lại, phân thành ba hàng ngang bên cạnh bờ Tây Dĩnh Thủy, chỉ cách cửa ra của Tiểu Kiến Khang chừng ngàn bộ.Thủ hạ còn đang nghi hoặc, từ Tiểu Kiến Khang xông ra hơn trăm Hung Nô bang chúng rồi biến mất sau đám tường đổ, một đội cung tiễn thủ lại từ Tiểu Kiến Khang chạy ra bày trận nghênh địch, chấn chỉnh đội hình, hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị.Nhan Sấm thầm kêu nguy hiểm, nếu chẳng phải kịp thời nghĩ đến đối phương dùng kế dụ địch, nhắm mắt xông bừa lên, nếu còn được một nửa nhân số không mất vào bờ Tây, cung tên và máy bắn đá đều sẵn sàng.Bên địch tiếng tù và hiệu lệnh lại vang lên, tiễn thủ Hung Nô bang lùi vào Tiểu Kiến Khang, làm cho Nhan Sấm mất cơ hội bám đuôi địch truy kích.Nhan Sấm ngấm ngầm thở dài, hy vọng duy nhất là Phi Mã Hội có thể đương đầu với địch nhân Bắc môn nội ngoại giáp công.Nhan Sấm hét lớn: "Huynh đệ! Bỏ ngựa!".Hiện tại chọn lựa duy nhất là phương thức bỏ ngựa tấn công Tiểu Kiến Khang, nhưng như vậy cũng không khác gì tham gia một cuộc chiến ác liệt và hung hiểm.Mộ Dung Chiến phi nhanh vào Tây đại nhai kêu to: "Theo ta!".Các chiến sĩ Tiên Ti Tộc từ trên các cao điểm nhao nhao nhảy xuống cùng đồng đội trông giữ nhai đạo theo sau Mộ Dung Chiến chạy như điên về phía Bắc môn.Lực lượng bố trí ở Tây đại nhai không đến hai trăm người, chủ yếu không phải để tham gia chiến đấu mà để bảo hộ người già và trẻ em từ các khu chạy về đấy.Mé tây bắc có tiếng hò reo rầm trời, đúng nhu dự liệu của Mộ Dung Chiến, Hách Liên Bột Bột dùng một bộ phận binh lực phối hợp với Hung Nô bang ở Tiểu Kiến Khang, giam chân liên quân Biên Hoang Tập, rồi thừa cơ xông vào công phá cửa Tây, mới có thể tập trung binh lực công hãm Biên Hoang Tập. Họ Hách Liên chỉ không nghĩ là Đồ Phụng Tam lại bội ước đứng về phía địch nhân, lại càng không nghĩ rằng bọn họ thông qua Tiểu Kha nắm được lộ tuyến chủ công của gã.Hơn năm chục chiến sĩ đứng bên ngoài Tây môn lạnh người nhìn địch nhân xuất hiện ở khu rừng cây bị chặt trụi, khí thế hùng hổ, đội ngũ chỉnh tề.Mộ Dung Chiến dừng ngựa, không cầm được thở hắt một hơi.Hắn trưởng thành trong chiến tranh, quen sóng gió chiến trường, đưa mắt nhìn một lượt phán đoán quân số đối phương không dưới sáu ngàn toàn kỵ binh, chia thành sáu đội, cờ xí bay tung, đúng là một đội quân tinh nhuệ tương xứng với địa vị thân phận của Hách Liên Bột Bột.Mộ Dung Chiến ngoảnh nhì về mé tây bắc Biên Hoang Tập, cảm thấy an ủi hơn một chút, đợt tấn công đầu tiên của địch nhân bị Thác Bạc Nghi đánh tan, để lại rất nhiều thớt ngựa vướng bầy ngã gục và chiến sĩ tử thương, chạy tán loạn về phía Bắc.Tuy nhiên vẫn không đủ để hắn yên tâm về thắng lợi, cho dù có thêm năm trăm quân của Âm Kỳ, trong khi những người khác chưa đến kịp, lấy bẩy trăm người chống lại sáu ngàn tinh binh của Hách Liên Bột Bột đúng là châu chấu đá xe.Tiếng vó ngựa vang lên.Từ Tây môn chỉ có một cánh quân ba ngàn người không để hắn kịp thở đã bắt đầu phát động thế công.Đầu tiên là hai cánh kỵ binh tả hữu tiên phong chia theo hai hướng Bắc môn và Nam môn lao tới, rõ ràng muốn dùng ưu thế binh lực mở rộng phạm vi chiến trường khiến cho binh lực bên hắn vốn đã phân tán càng thêm yếu ớt.Đội tiền phog của cánh quân ở giữa không nhanh không chậm thẳng theo Tây môn không có phòng tuyến chướng ngại chính diện bức đến.Ba đội quân phía sau từ từ tiến tới.Lúc này Âm Kỳ dẫn theo thủ hạ vừa đến bên Mộ Dung Chiến, thất kinh trừng mắt nhìn.Dù có thể giữ được Tây môn, Nam môn với Khương bang chiến sĩ chỉ chừng trăm người làm thế nào ngăn được địch quân xung kích.Huống hồ địch nhân còn có thể biến hóa linh hoạt lao qua tường đổ xông vào Biên Hoang Tập, lúc đó thì phòng tuyến Tây môn chẳng còn ý nghĩa gì nữa.Mộ Dung Chiến nhìn lui về phía mình, rốt cuộc phát giác hàng trăm "bán mã tác" trong khu rừng trọc ngoài Tây môn, lập tức sinh ra hy vọng. Quay sang Âm Kỳ: "Chỗ này giao cho ngươi!".Đoạn hét to: "Bắc Kỵ liên chiến sĩ, theo ta!".Cưỡi ngựa dẫn đầu phi về phía Nam, hai trăm chiến sĩ rượt theo sau.
Tác giả :
Huỳnh Dị