Bí Thư Trùng Sinh
Chương 88: Thích véo thì cứ véo đi
- Anh Trương, lẽ ra anh nói thì Triệu Tứ Dược tôi dù thế nào cũng phải phối hợp, hơn nữa còn có lời của bí thư Vương. Nhưng anh nhìn xem, đồn công an còn người nào đâu? Hai ngày trước có hơn mười thân cây lớn bị chặt ở thôn Trương Gia Truân, cán bộ lâm nghiệp đã đến lấy hết người trong đồn công an đi rồi, tôi cũng không thể không phái người đi phối hợp được, nếu không để rơi vào trong tai cục công an huyện, chúng tôi lại bị khiển trách vì không chịu phối hợp công tác hành chính.
Trương Long Phẩm nhìn thấy Triệu Tứ Dược thật sự khó xử, sao không nghĩ rằng đối phương đang cố ý làm khó mình? Nhưng hắn cũng không tiện mở miệng, dù sao lúc này cũng có việc cần cầu người, hắn thấy vậy thì nói:
- Đồn trưởng Triệu, việc này thật sự cấp tốc, anh nên giúp tôi nghĩ biện pháp.
- Không được, thật sự không đi được, nếu không, anh xem còn biện pháp nào không?
Triệu Tứ Dược ngồi xuống ghế sa lông, hắn lấy ra một phần văn kiện nói:
- Anh Trương, không phải tôi không muốn giúp anh, nhưng anh xem, cục công an thành phố đã đặc biệt ra văn kiện về công tác kế hoạch hóa gia đình, không cho người của chúng tôi dính vào.
"Chó má, rõ ràng dùng lông gà làm lệnh tiễn, đúng là quá mức. Văn kiện này đã phát ra được hai năm, không phải trong hai năm qua chủ tịch Triệu nhiều lần sai khiến anh, không phải anh cũng hấp tấp chạy đi như chó, cực kỳ tích cực sao?"
Trương Long Phẩm ném văn kiện ra, sau đó nghĩ đến điều gì đó mà hai hàng chân mày chợt nhíu chặt lại, trong lòng thầm sáng như gương.
Tên tiểu tử Triệu Tứ Dược này không phải gây khó khăn cho mình, chính là muốn gây khó cho bí thư Vương, vừa rồi nếu mình không nhắc đến bí thư Vương, chỉ sợ người này đã phái người đi với mình rồi.
Trương Long Phẩm thầm kêu khổ, cũng không lập tức ở lại dây dưa, hắn cười cười rời khỏi đồn công an.
Cảnh tượng ở thành phố Giang Thị vẫn như trước, Vương Tử Quân quay về thành phố Giang Thị, hắn nhìn qua cảnh buôn bán tấp nập, đầu người chen chúc trong siêu thị, thế là trên mặt lộ ra nụ cười.
Trong ký ức của Vương Tử Quân thì ba năm sau mới có siêu thị ở Giang Thị, ông chủ là người Quảng Đông. Bây giờ vì hắn ra tay mà sự vật vốn ba năm sau mới xuất hiện đã nhanh chóng hiện ra trước mặt nhân dân Giang Thị sớm hơn.
Những dải lụa đỏ bay phất phơ, những nhân vien mặc trang phục công sở đang liên tục qua lại, cũng không chủ động đến gần khách hàng, đây chính là lý niệm kinh doanh vượt mức thông thường. Trên loa thường phát ra những bài nhạc nhẹ, âm thanh hấp dẫn khách hàng, có người đến mua sắm, cũng có người đến giải trí, đến vì hiếu kỳ.
- Sao anh không vào trong xem?
Một âm thanh trong trẻo và không mấy vui vẻ vang lên sau lưng Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân quay đầu thì phát hiện Tần Hồng Cẩm đang bình tĩnh đứng sau lưng mình, nàng ăn mặc rất khéo léo, là một bộ váy màu đỏ, không những cực kỳ quyến rũ mà còn làm cho phong thái thêm yểu điệu, làm cho người nhìn sinh ra cảm giác thoải mái nhẹ nhàng.
Vương Tử Quân nhìn vẻ phong độ tự tin trên gương mặt Tần Hồng Cẩm, chỉ cảm thấy trong lòng giống như bị đầu độc, giống như có một bàn tay nhỏ đang gãi, cảm thấy rất ngứa.
- Đứng bên ngoài có thể bao quát không gian, rất tốt, rất tốt, siêu thị này được mở rất đẹp.
Vương Tử Quân nhìn Tần Hồng Cẩm, hắn cũng không keo kiệt mà nói ra lời kích lệ, coi như thành tâm khẳng định.
Hôm nay Tần Hồng Cẩm thật sự nghe không ít những lời khen ngợi như vậy, đám lãnh đạo quận và phường thì càng khen không dứt miệng. Nhưng bây gời nghe được âm thanh khích lệ của Vương Tử Quân, nàng cảm thấy giống như nhận được sự tưởng thưởng cao quý nhất, cặp mắt xếch bừng sáng, gương mặt đỏ bừng mà lại ẩn giấu nụ cười, bộ dạng rất hạnh phúc.
- Anh đang khen tôi hay là tự khen mình vậy? Tôi mở siêu thị như thế này, không phải đều dựa theo những gì anh nói trước đó sao?
Tần Hồng Cẩm nói, bàn tay thon dài lại vươn ra bấm lấy cánh tay của Vương Tử Quân.
Nhưng khi những ngón tay của Tần Hồng Cẩm sắp chạm lên người Vương Tử Quân, ánh mắt nhìn chằm chằm vào siêu thị của hắn làm nàng giật mình, lúc này nàng mới chợt nhớ mình về hắn còn chưa đến mức quen thân như thế.
Tần Hồng Cẩm phẫn nộ rụt tay lại, dư quang khóe mắt của Vương Tử Quân đã thu vào tất cả hành động của cô nàng, chỉ cảm thấy tâm thần có chút mê say. Lúc này hắn rất muốn nói, cô muốn thì cứ véo, cần gì phải thu tay về?
Hai người trầm ngâm một lúc lâu, Tần Hồng Cẩm lúc này mới nói:
- Sao anh không ký hợp đồng?
- Nếu tôi nói cô làm việc khiến tôi yên tâm, cô có tin không?
Vương Tử Quân nhìn gương mặt đã khôi phục lại như thường của Tần Hồng Cẩm, hắn khẽ cười nói.
Tần Hồng Cẩm chợt ngây người, trong cặp mắt đẹp chợt bùng lên vài con sóng dao động, ánh mắt trong veo làm người ta phải say đắm.
- Anh...Anh không sợ tôi không cho anh bất cứ thứ gì sao?
Tần Hồng Cẩm trầm ngâm một chút rồi khẽ hỏi.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt như cười như không nhìn vào hai mắt Tần Hồng Cẩm, hắn cười hì hì nói:
- Sợ, rất sợ là khác, cứ như vậy là được.
Hai người đừng nói chuyện một lúc ngoài cổng, Vương Tử Quân chợt thấy một nhóm phụ nữ đi về phía bên này, thế là hắn cười nói:
- Chỗ này của cô rất bận rộn, tôi cũng không tiếp tục gây thêm phiền phức, tôi đi trước.
Tần Hồng Cẩm nhìn Vương Tử Quân tiêu sái bỏ đi mà trong lòng chợt có chú cảm giác trống rỗng, khi thấy hắn bước đi được hơn mười mét thì nàng hô lên:
- Vương Tử Quân, buổi tối còn có một bữa tiệc khánh công, nếu như anh không đến thì chúng tôi sẽ không bắt đầu, sẽ chờ anh.
Vương Tử Quân nghe thấy lời mời như vậy thì xoay người lại thật mạnh, đúng lúc thấy Tần Hồng Cẩm đang đi về phía siêu thị, cơ thể giống như một ngọn lửa đỏ, xinh đẹp, rạng rỡ.
- Nha đầu này đúng là quỷ tinh linh!
Vương Tử Quân nhìn Tần Hồng Cẩm nhanh chóng khuất dạng trong đám người, hắn thầm lẩm bẩm.
Lần này Vương Tử Quân vội vàng quay về Giang Thị, đến bây giờ còn chưa kịp về nhà, thế là hắn thuận tay bắt xe chạy về nhà.
Vương Tử Quân đi vào trong khuôn viên trường đại học, cảm thấy không gian như được rửa sạch, rất yên tĩnh. Vì lúc này là cuối tuần nên sân trường cũng không có bao nhiêu đệ tử, vừa trong trẻo vừa lạnh lùng.
Tâm tình của Vương Tử Quân lúc này cũng rất tĩnh lặng và trong trẻo, hắn thích sân trường này, nó có thể mang đến cho người ta cảm giác yên bình. Một ngọn gió mát thổi đến, tất cả các cảm giấc bất bình, bực bội và mệt mỏi đến từ xã Tây Hà Tử chợt giống như biến mất, thậm chí lúc này hắn còn chưa phát hiện ra mình đang say mê bầu không khí thế này.
Vương Tử Quân cũng không phát hiện mình đã đi về đến nhà, hắn khẽ gõ cửa, chính hắn có mang chìa khóa nhưng không chịu tự mình mở ra, hắn thích có người ra mở cửa cho mình, như vậy cảm thấy ấm áp tình thân.
Vương Tử Quân gõ cửa vài cái mà không có động tĩnh gì, hắn có hơi nhíu mày, trước kia mẹ sẽ ra mở cửa ngay, lúc này làm sao vậy? Chẳng lẽ không có ở nhà?
- Thư ký trưởng Vương không có ở nhà!
Một âm thanh bất đắc dĩ từ trong nhà truyền ra, sau đó cửa mở ra, một gương mặt bất đắc dĩ xuất hiện.
Vương Tử Quân thấy vẻ mặt mình như vậy thì sao không hiểu có chuyện gì xảy ra được? Nhưng hắn cười hì hì rồi nói đùa:
- Tôi không tìm thư ký trưởng Vương, tôi đến tìm bố mình.
- Thì ra là con, con cũng là, xuất quỷ nhập thần, quay về cũng không gọi điện thoại báo trước.
Thấy con trai quay về thì gương mặt bất đắc dĩ của Triệu Tuyết Hoa biến thành vui vẻ, trong miệng không ngừng nói:
- Từ khi bố của con lên làm quan, mẹ đã biến thành thư ký trong cuộc sống của ông ấy, ba ngày thì có hai người đến thăm hỏi, làm cho người ta không được yên tĩnh.
Vương Tử Quân biết tính cách của mẹ mình, mẹ nói thì mình nghe là được. Hắn khẽ nằm xuống ghế sa lông rồi hỏi:
- Mẹ, đồng chí thư ký trưởng bận rộn lắm sao? Ngay cả cuối tuần cũng không về nhà à?
- Cũng không phải, ôi, bây giờ sớm đi tối về, đêm còn phải làm thêm. Mẹ thấy bố con làm quan cũng không thanh thản bằng đi đường học vấn, bây giờ già rồi lại bán mình cho chính quyền.
Triệu Tuyết Hoa nói, sau đó dùng giọng quan tâm hỏi:
- Con ăn cơm chưa? Text được lấy tại Truyện FULL
- Còn chưa ăn, con rất muốn được ăn món mỳ của mẹ!
- Được rồi, chờ một lát, mẹ sẽ làm ngay.
Triệu Tuyết Hoa mừng rỡ đi vào bếp, quả nhiên đúng như những gì Vương Tử Quân suy nghĩ trước đó.
Về nhà vẫn là tốt hơn cả, Vương Tử Quân thấy toàn thân buông lỏng, hắn duỗi lưng, một cảm giác lười biếng bùng lên trong lòng.
- Cốc, cốc, cốc!
Khi bí thư Vương đang thoải mái mơ màng thì tiếng gõ cửa vang lên, nghe thấy tiếng gõ cửa thì Vương Tử Quân nhíu mày, nhưng hắn vẫn đứng lên đi ra mở cửa.
- Xin hỏi thư ký trưởng Vương có ở nhà không?
Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi với tư thế rất oai hùng, hắn nở nụ cười nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ hỏi.
Vương Tử Quân thấy từ trên người đàn ông này tìm được một loại cảm giác, là cảm giác về quan vị. Dù hắn không biết chức vụ của đối phương, nhưng hắn dựa vào trực giác của mình mà cho ra phán đoán: "Đây là một người trong thể chế!"
Trương Long Phẩm nhìn thấy Triệu Tứ Dược thật sự khó xử, sao không nghĩ rằng đối phương đang cố ý làm khó mình? Nhưng hắn cũng không tiện mở miệng, dù sao lúc này cũng có việc cần cầu người, hắn thấy vậy thì nói:
- Đồn trưởng Triệu, việc này thật sự cấp tốc, anh nên giúp tôi nghĩ biện pháp.
- Không được, thật sự không đi được, nếu không, anh xem còn biện pháp nào không?
Triệu Tứ Dược ngồi xuống ghế sa lông, hắn lấy ra một phần văn kiện nói:
- Anh Trương, không phải tôi không muốn giúp anh, nhưng anh xem, cục công an thành phố đã đặc biệt ra văn kiện về công tác kế hoạch hóa gia đình, không cho người của chúng tôi dính vào.
"Chó má, rõ ràng dùng lông gà làm lệnh tiễn, đúng là quá mức. Văn kiện này đã phát ra được hai năm, không phải trong hai năm qua chủ tịch Triệu nhiều lần sai khiến anh, không phải anh cũng hấp tấp chạy đi như chó, cực kỳ tích cực sao?"
Trương Long Phẩm ném văn kiện ra, sau đó nghĩ đến điều gì đó mà hai hàng chân mày chợt nhíu chặt lại, trong lòng thầm sáng như gương.
Tên tiểu tử Triệu Tứ Dược này không phải gây khó khăn cho mình, chính là muốn gây khó cho bí thư Vương, vừa rồi nếu mình không nhắc đến bí thư Vương, chỉ sợ người này đã phái người đi với mình rồi.
Trương Long Phẩm thầm kêu khổ, cũng không lập tức ở lại dây dưa, hắn cười cười rời khỏi đồn công an.
Cảnh tượng ở thành phố Giang Thị vẫn như trước, Vương Tử Quân quay về thành phố Giang Thị, hắn nhìn qua cảnh buôn bán tấp nập, đầu người chen chúc trong siêu thị, thế là trên mặt lộ ra nụ cười.
Trong ký ức của Vương Tử Quân thì ba năm sau mới có siêu thị ở Giang Thị, ông chủ là người Quảng Đông. Bây giờ vì hắn ra tay mà sự vật vốn ba năm sau mới xuất hiện đã nhanh chóng hiện ra trước mặt nhân dân Giang Thị sớm hơn.
Những dải lụa đỏ bay phất phơ, những nhân vien mặc trang phục công sở đang liên tục qua lại, cũng không chủ động đến gần khách hàng, đây chính là lý niệm kinh doanh vượt mức thông thường. Trên loa thường phát ra những bài nhạc nhẹ, âm thanh hấp dẫn khách hàng, có người đến mua sắm, cũng có người đến giải trí, đến vì hiếu kỳ.
- Sao anh không vào trong xem?
Một âm thanh trong trẻo và không mấy vui vẻ vang lên sau lưng Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân quay đầu thì phát hiện Tần Hồng Cẩm đang bình tĩnh đứng sau lưng mình, nàng ăn mặc rất khéo léo, là một bộ váy màu đỏ, không những cực kỳ quyến rũ mà còn làm cho phong thái thêm yểu điệu, làm cho người nhìn sinh ra cảm giác thoải mái nhẹ nhàng.
Vương Tử Quân nhìn vẻ phong độ tự tin trên gương mặt Tần Hồng Cẩm, chỉ cảm thấy trong lòng giống như bị đầu độc, giống như có một bàn tay nhỏ đang gãi, cảm thấy rất ngứa.
- Đứng bên ngoài có thể bao quát không gian, rất tốt, rất tốt, siêu thị này được mở rất đẹp.
Vương Tử Quân nhìn Tần Hồng Cẩm, hắn cũng không keo kiệt mà nói ra lời kích lệ, coi như thành tâm khẳng định.
Hôm nay Tần Hồng Cẩm thật sự nghe không ít những lời khen ngợi như vậy, đám lãnh đạo quận và phường thì càng khen không dứt miệng. Nhưng bây gời nghe được âm thanh khích lệ của Vương Tử Quân, nàng cảm thấy giống như nhận được sự tưởng thưởng cao quý nhất, cặp mắt xếch bừng sáng, gương mặt đỏ bừng mà lại ẩn giấu nụ cười, bộ dạng rất hạnh phúc.
- Anh đang khen tôi hay là tự khen mình vậy? Tôi mở siêu thị như thế này, không phải đều dựa theo những gì anh nói trước đó sao?
Tần Hồng Cẩm nói, bàn tay thon dài lại vươn ra bấm lấy cánh tay của Vương Tử Quân.
Nhưng khi những ngón tay của Tần Hồng Cẩm sắp chạm lên người Vương Tử Quân, ánh mắt nhìn chằm chằm vào siêu thị của hắn làm nàng giật mình, lúc này nàng mới chợt nhớ mình về hắn còn chưa đến mức quen thân như thế.
Tần Hồng Cẩm phẫn nộ rụt tay lại, dư quang khóe mắt của Vương Tử Quân đã thu vào tất cả hành động của cô nàng, chỉ cảm thấy tâm thần có chút mê say. Lúc này hắn rất muốn nói, cô muốn thì cứ véo, cần gì phải thu tay về?
Hai người trầm ngâm một lúc lâu, Tần Hồng Cẩm lúc này mới nói:
- Sao anh không ký hợp đồng?
- Nếu tôi nói cô làm việc khiến tôi yên tâm, cô có tin không?
Vương Tử Quân nhìn gương mặt đã khôi phục lại như thường của Tần Hồng Cẩm, hắn khẽ cười nói.
Tần Hồng Cẩm chợt ngây người, trong cặp mắt đẹp chợt bùng lên vài con sóng dao động, ánh mắt trong veo làm người ta phải say đắm.
- Anh...Anh không sợ tôi không cho anh bất cứ thứ gì sao?
Tần Hồng Cẩm trầm ngâm một chút rồi khẽ hỏi.
Vương Tử Quân dùng ánh mắt như cười như không nhìn vào hai mắt Tần Hồng Cẩm, hắn cười hì hì nói:
- Sợ, rất sợ là khác, cứ như vậy là được.
Hai người đừng nói chuyện một lúc ngoài cổng, Vương Tử Quân chợt thấy một nhóm phụ nữ đi về phía bên này, thế là hắn cười nói:
- Chỗ này của cô rất bận rộn, tôi cũng không tiếp tục gây thêm phiền phức, tôi đi trước.
Tần Hồng Cẩm nhìn Vương Tử Quân tiêu sái bỏ đi mà trong lòng chợt có chú cảm giác trống rỗng, khi thấy hắn bước đi được hơn mười mét thì nàng hô lên:
- Vương Tử Quân, buổi tối còn có một bữa tiệc khánh công, nếu như anh không đến thì chúng tôi sẽ không bắt đầu, sẽ chờ anh.
Vương Tử Quân nghe thấy lời mời như vậy thì xoay người lại thật mạnh, đúng lúc thấy Tần Hồng Cẩm đang đi về phía siêu thị, cơ thể giống như một ngọn lửa đỏ, xinh đẹp, rạng rỡ.
- Nha đầu này đúng là quỷ tinh linh!
Vương Tử Quân nhìn Tần Hồng Cẩm nhanh chóng khuất dạng trong đám người, hắn thầm lẩm bẩm.
Lần này Vương Tử Quân vội vàng quay về Giang Thị, đến bây giờ còn chưa kịp về nhà, thế là hắn thuận tay bắt xe chạy về nhà.
Vương Tử Quân đi vào trong khuôn viên trường đại học, cảm thấy không gian như được rửa sạch, rất yên tĩnh. Vì lúc này là cuối tuần nên sân trường cũng không có bao nhiêu đệ tử, vừa trong trẻo vừa lạnh lùng.
Tâm tình của Vương Tử Quân lúc này cũng rất tĩnh lặng và trong trẻo, hắn thích sân trường này, nó có thể mang đến cho người ta cảm giác yên bình. Một ngọn gió mát thổi đến, tất cả các cảm giấc bất bình, bực bội và mệt mỏi đến từ xã Tây Hà Tử chợt giống như biến mất, thậm chí lúc này hắn còn chưa phát hiện ra mình đang say mê bầu không khí thế này.
Vương Tử Quân cũng không phát hiện mình đã đi về đến nhà, hắn khẽ gõ cửa, chính hắn có mang chìa khóa nhưng không chịu tự mình mở ra, hắn thích có người ra mở cửa cho mình, như vậy cảm thấy ấm áp tình thân.
Vương Tử Quân gõ cửa vài cái mà không có động tĩnh gì, hắn có hơi nhíu mày, trước kia mẹ sẽ ra mở cửa ngay, lúc này làm sao vậy? Chẳng lẽ không có ở nhà?
- Thư ký trưởng Vương không có ở nhà!
Một âm thanh bất đắc dĩ từ trong nhà truyền ra, sau đó cửa mở ra, một gương mặt bất đắc dĩ xuất hiện.
Vương Tử Quân thấy vẻ mặt mình như vậy thì sao không hiểu có chuyện gì xảy ra được? Nhưng hắn cười hì hì rồi nói đùa:
- Tôi không tìm thư ký trưởng Vương, tôi đến tìm bố mình.
- Thì ra là con, con cũng là, xuất quỷ nhập thần, quay về cũng không gọi điện thoại báo trước.
Thấy con trai quay về thì gương mặt bất đắc dĩ của Triệu Tuyết Hoa biến thành vui vẻ, trong miệng không ngừng nói:
- Từ khi bố của con lên làm quan, mẹ đã biến thành thư ký trong cuộc sống của ông ấy, ba ngày thì có hai người đến thăm hỏi, làm cho người ta không được yên tĩnh.
Vương Tử Quân biết tính cách của mẹ mình, mẹ nói thì mình nghe là được. Hắn khẽ nằm xuống ghế sa lông rồi hỏi:
- Mẹ, đồng chí thư ký trưởng bận rộn lắm sao? Ngay cả cuối tuần cũng không về nhà à?
- Cũng không phải, ôi, bây giờ sớm đi tối về, đêm còn phải làm thêm. Mẹ thấy bố con làm quan cũng không thanh thản bằng đi đường học vấn, bây giờ già rồi lại bán mình cho chính quyền.
Triệu Tuyết Hoa nói, sau đó dùng giọng quan tâm hỏi:
- Con ăn cơm chưa? Text được lấy tại Truyện FULL
- Còn chưa ăn, con rất muốn được ăn món mỳ của mẹ!
- Được rồi, chờ một lát, mẹ sẽ làm ngay.
Triệu Tuyết Hoa mừng rỡ đi vào bếp, quả nhiên đúng như những gì Vương Tử Quân suy nghĩ trước đó.
Về nhà vẫn là tốt hơn cả, Vương Tử Quân thấy toàn thân buông lỏng, hắn duỗi lưng, một cảm giác lười biếng bùng lên trong lòng.
- Cốc, cốc, cốc!
Khi bí thư Vương đang thoải mái mơ màng thì tiếng gõ cửa vang lên, nghe thấy tiếng gõ cửa thì Vương Tử Quân nhíu mày, nhưng hắn vẫn đứng lên đi ra mở cửa.
- Xin hỏi thư ký trưởng Vương có ở nhà không?
Một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi với tư thế rất oai hùng, hắn nở nụ cười nhìn Vương Tử Quân rồi khẽ hỏi.
Vương Tử Quân thấy từ trên người đàn ông này tìm được một loại cảm giác, là cảm giác về quan vị. Dù hắn không biết chức vụ của đối phương, nhưng hắn dựa vào trực giác của mình mà cho ra phán đoán: "Đây là một người trong thể chế!"
Tác giả :
Bảo Thạch Tiêu