Bí Thư Trùng Sinh
Chương 35: Nước quá trong không có cá
- Bí thư Vương, không phải ban tài chính chúng tôi không muốn phát tiền lương cho giáo viên, chẳng qua là vì không bột khó gột nên hồ, ban tài chính chúng tôi cũng không có tiền.
Lý Nguyên Ý đã sớm có phương án đối phó, đã sớm thao luyện bao nhiêu lần, hôm nay thấy Vương Tử Quân đặt câu hỏi thì coi như phát huy công dụng.
Phản ứng của Lý Nguyên Ý cũng nằm trong dự đoán của Vương Tử Quân, hắn sở dĩ hỏi như vậy chỉ là bộc lộ chút vỏ bề ngoài mà thôi.
- Trưởng ban Lý, sao đến lúc này lại không có tiền? Khoản tiền năm nay đã xài hết rồi sao?
Không đợi Vương Tử Quân mở miệng, Lưu Căn Phúc là người đầu tiên muốn gây khó cho Lý Nguyên Ý.
- Đã tiêu pha gần hết, chủ tịch Lưu, ngài cũng không biết đấy thôi, những năm nay giá hàng tiêu dùng tăng vọt còn hơn cả tốc độ máy bay, tiền giảm giá trị, tiêu pha cũng không đủ.
Lý Nguyên Ý vừa khóc than vừa lấy một quyển sổ ra, giống như muốn báo cáo tất cả thu chi thượng vàng hạ cám.
Vương Tử Quân cũng không tinh thông phương diện này, hắn cũng không muốn rìm ra bệnh tật từ trong ban tài chính, Lý Nguyên Ý dám công bố thì đủ chứng tỏ đã sắp xếp đâu ra đấy.
- Cũng không cần công khai tài vụ, trưởng ban lý, tôi hỏi anh, lúc này còn lại được bao nhiêu tiền?
Vương Tử Quân dùng giọng mất kiên nhẫn cắt ngang lời Lý Nguyên Ý, giọng điệu rất khí phách.
- Ba ngàn sáu trăm hai mươi tám đồng năm mươi sáu phân tiền.
Lý Nguyên Ý báo ra một con số giống như một vị quản gia rất xứng đáng với chức vụ.
Trương Dân Cường nghe thấy những chữ như vậy thì khóe miệng co giật vài cái, thiếu chút nữa thì cười thành tiếng. Hắn tuy mặc kệ ban tài chính nhưng cũng biết vài vấn đề, dù ban tài chính của xã có khốn cùng đến mức nào cũng không đến mức còn ít tiền như vậy. Hắn thầm nghĩ, Lý Nguyên Ý này đúng là to gan lớn mật, dám chơi trò với bí thư sao?
Nếu so sánh với Trương Dân Cường thì khóe miệng Lưu Căn Phúc càng co giật dữ dội hơn, hắn là người chủ quản ban tài chính, hắn tất nhiên biết rõ vấn đề bên trong. Lý Nguyên Ý báo ra con số vừa rồi thì hắn đã cố gắng khắc chế chính mình, nếu không phải đây là hội nghị ban ngành, sợ rằng hắn sẽ cười lăn ra đất.
- Bí thư Vương, tôi là phó chủ tịch phân công quản lý tài chính của xã, tôi nói một câu, bây giờ vấn đề tiền bạc rất khó khăn, tuyến trên kìm giữ tiền, bên dưới lại phát sinh nhiều chuyện vụn vặt, nào có thể tiết kiệm được? Nếu không phải trưởng ban Lý tính toán tỉ mỉ, sợ ràng ngay cả chút tiền kia cũng không còn.
Lưu Căn Phúc mở miệng cảm thán nói:
- Bây giờ đang có văn kiện yêu cầu giảm bớt gánh nặng cho nông dân, không thể nào thu phí bậy bạ, thế cho nên trong tay xã còn lại bao tiền? Nói lời không dễ nghe thì tài chính của xã luôn rơi vào tình cảnh khốn đốn, rất căng!
- Vẫn là chủ tịch Lưu biết rõ nổi khó xử của tôi.
Lý Nguyên Ý thấy Lưu Căn Phúc lên tiếng thì giống như tìm được tri âm, hắn ngẩng đầu lên nhìn Vương Tử Quân rồi giải thích:
- Vốn là tiền lương của nhân viên cơ quan cũng phải hoãn lại, nhưng chủ tịch Triệu thấy bí thư Vương vừa mới đến nhận chức, cũng không muốn lãnh đạo mất mặt, thế cho nên mới lấy đông bù sang tây, gom góp đủ cho nhân viên ủy ban xã, còn tiền lương của giáo viên thì thật sự không có biện pháp.
Vương Tử Quân nghe thấy Lý Nguyên Ý và Lưu Căn Phúc kẻ xướng người họa thì trầm mặc không nói lời nào. Lý Nguyên Ý nhìn thì có vẻ chất phác, nhưng hắn cũng không thể nghĩ một người như vậy sao có thẻ tham ô hơn ba trăm ngàn vào kiếp trước?
Hơn ba trăm ngàn vào lúc đó cũng không phải là con số nhỏ.
Vương Tử Quân sở dĩ nhớ về vụ án của Lý Nguyên Ý cũng vì hắn từng công tác ở xã Tây Hà Tử, hơn nữa phải từ chức bỏ đi trong uất hận, tuy hắn đi xa dạy học nhưng vẫn luôn chú ý đến những tin tức liên quan đến xã Tây Hà Tử.
Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tên này càng nói càng ra vẻ, Vương Tử Quân chỉ cười cười, sau đó hắn lên giọng nói:
- Như vậy Vương Tử Quân tôi còn phải cảm ơn trưởng ban Lý đã quan tâm sao?
- Bí thư Vương, anh cũng không nên nói như vậy, tôi là một trong những thủ hạ của anh, giải tỏa phân ưu cho lãnh đạo chính là chức trách của đám cán bộ cơ quan chúng tôi, nào dám nhận lời cảm tạ.
Lý Nguyên Ý vẫn nở nụ cười rồi từ tốn nói.
Bí thư ủy ban kỷ luật xã Tây Hà Tử là Tả Vận Xương đưa mắt nhìn Lý Nguyên Ý biểu diễn, lão ngoáy bút trong tay, dù lão nhìn rõ trò hề của đối phương nhưng không nói một câu nào.
Lý Nguyên Ý này cả gan làm loạn, rõ ràng là do Triệu Liên Sinh sai bảo, nhưng Tả Vận Xương tự nhận mình không phải đối thủ của Triệu Liên Sinh, hơn nữa lại sắp về hưu, cũng không muốn dây vào. Chuyện này có liên quan gì đến lão, mình cần gì phải chọc vào cho mệt?
Ủy viên tuyên truyền Tề Á Bân và ủy viên tổ chức Lý Thu Na thì càng không nói gì, hai người bọn họ một thì uống nước một thì liên tục vuốt mái tóc dài của mình, bộ dạng giống như không quan tâm, không liên quan.
Tất cả những hành vi của thành viên ban ngành, dù là mỗi cái nhíu mày nháy mắt cũng được Vương Tử Quân thu hết vào trong mắt, dù hắn không trông mong hội nghị ban ngành sẽ cho ra được kết quả, nhưng biểu hiện của bọn họ cũng làm cho hắn cảm thấy căm tức. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
- Bí thư Vương, ban tài chính không có tiền, như vậy chúng ta cần nghĩ biện pháp khác, cũng không thể để cho các giáo viên khổ cực nửa năm mà đến tết trung thu cũng không có xu nào được.
Cừu Gia Thành đặt ly nước xuống rồi trầm giọng nói.
- Chủ tịch Cừu nói đúng, nếu cơ sở không làm tốt công tác thì sẽ sinh chuyện lớn, nếu không phát lương thì giáo viên sẽ lên huyện kêu oan, sự việc càng thêm nghiêm trọng, vấn đề là bây giờ chúng ta hữu tâm vô lực, không có tiền thì cũng toi công.
Lưu Căn Phúc với vẻ mặt không làm gì hơn được, nhưng lời nói phát ra từ miệng hắn lại giống như có thể giải quyết được vấn đề, nhưng lại giống như tăng thêm sầu khổ cho Vương Tử Quân.
Trương Dân Cường tiếp tục lên tiếng:
- Chuyện tiền bạc trước nay thuộc về khối chính quyền, nếu chủ tịch Triệu không có mặt thì cứ để chủ tịch Cừu vất vả thu gom, cố gắng phát lương cho các giáo viên.
Hai người này ăn nói rất tự nhiên, đổ tất cả trách nhiệm lên đầu Cừu Gia Thành, giống như căn bản không liên quan đến bọn họ.
- Được rồi, nếu bí thư Trương đã tác chủ, tôi sẽ nói rõ ý nghĩ của mình. Bí thư Vương, chúng ta không thể nào trả hết nửa năm tiền lương cho giáo viên trong xã, nhưng trước mắt chúng ta có thể phát một tháng lương, xem như trấn an cảm xúc của các giáo viên qua mùa trung thu. Tôi đã tính toán rồi, tiền lương của các giáo viên toàn xã chưa đến một trăm ngàn, các thành viên ban ngành chúng ta cộng với trưởng ban Lý, mỗi người ứng ra mười ngàn để phát lương cho giáo viên, chờ đến tết có tài chính sẽ trả lại cho các vị.
Cừu Gia Thành nói như vậy thì Vương Tử Quân cũng biết đó là ý tốt, là đối phương muốn giải vây cho mình, nhưng tiền lương của giáo viên mà bắt các thành viên ban ngành phải bỏ tiền thì không phải hành vi sáng suốt, dù người ta không nói gì, cũng có kẻ mắng chó má sau lưng.
Dù Cừu Gia Thành suy nghĩ cho Vương Tử Quân, hành động cũng có chút sắc thái hiệu quả và lợi ích, nhưng dù sao cũng là ý tốt, Vương Tử Quân vẫn cảm kích.
Nước quá trong sẽ không có cá, có người nhìn vào chằm chằm sẽ không có tương lai, nếu muốn lôi kéo thực lực, muốn người ta đi theo mình thì phải cho bọn họ động lực.
Kế hoạch kia khó thể thực hiện, Vương Tử Quân biết rõ điều này, hơn nữa Trương Dân Cường và Lưu Căn Phúc căn bản không dễ dàng cho mình làm như vậy để thoát tội. Hắn nghĩ đến mưu đồ của mình, thế là dùng giọng biết thời biết thế nói:
- Đó cũng là một biện pháp hay, tôi thấy cứ nên xử lý theo chủ tịch Cừu!
- Bí thư Vương, không phải là tôi không nghĩ cho ủy ban, nhưng thật sự là không được, năm trước đã ứng tiền cho nhà máy bánh phở, bây giờ còn chưa trả, làm cho vợ con phải nhịn ăn nhịn mặc, cũng cảm thấy rất khó khăn.
Trương Dân Cường vung tay nói, vẻ mặt khốn khổ.
Lưu Căn Phúc cũng theo sát phía sau, cũng nói không có tiền. Tả Vận Xương không muốn bỏ tiền, bây giờ thấy hai người kia nói như vậy cũng bày ra tình huống rất khó khăn. Ủy viên tổ chức Lý Thu Na thì nói cũng vì chuyện bỏ tiền mà trong nhà rối loạn, chồng thiếu chút nữa thì làm đơn ly hôn, nếu bây giờ tiếp tục thì sợ rằng gia đình khó bảo toàn.
- Bí thư Vương, tôi thật sự không thể lấy ra mười ngàn đồng, nhưng tôi có thể mượn tạm tiền trong nhà, có lẽ sẽ lấy được một ngàn, bí thư cũng đừng ngại ít.
Lý Nguyên Ý chờ tất cả cán bộ phó khoa nói xong thì dùng giọng trung tâm nói.
Lý Nguyên Ý nói xong thì cả phòng họp rơi vào trạng thái yên lặng, Chu Thường Hữu đang ghi chép cũng run tay. Bây giờ thế cục rất rõ ràng, ba người Lý Nguyên Ý, Lưu Căn Phúc và Trương Dân Cường cùng đùa bỡn Vương Tử Quân, ba người Tả Vận Xương thì biến thành cỏ trên đầu tường ngã theo chiều gió, dù Cừu Gia Thành có toàn lực toàn tâm vì bí thư thì cũng không đấu lại nhiều người như vậy.
Phát lương cho giáo viên trong hai ngày sao? Đúng là quá mơ hồ.
Lý Nguyên Ý đã sớm có phương án đối phó, đã sớm thao luyện bao nhiêu lần, hôm nay thấy Vương Tử Quân đặt câu hỏi thì coi như phát huy công dụng.
Phản ứng của Lý Nguyên Ý cũng nằm trong dự đoán của Vương Tử Quân, hắn sở dĩ hỏi như vậy chỉ là bộc lộ chút vỏ bề ngoài mà thôi.
- Trưởng ban Lý, sao đến lúc này lại không có tiền? Khoản tiền năm nay đã xài hết rồi sao?
Không đợi Vương Tử Quân mở miệng, Lưu Căn Phúc là người đầu tiên muốn gây khó cho Lý Nguyên Ý.
- Đã tiêu pha gần hết, chủ tịch Lưu, ngài cũng không biết đấy thôi, những năm nay giá hàng tiêu dùng tăng vọt còn hơn cả tốc độ máy bay, tiền giảm giá trị, tiêu pha cũng không đủ.
Lý Nguyên Ý vừa khóc than vừa lấy một quyển sổ ra, giống như muốn báo cáo tất cả thu chi thượng vàng hạ cám.
Vương Tử Quân cũng không tinh thông phương diện này, hắn cũng không muốn rìm ra bệnh tật từ trong ban tài chính, Lý Nguyên Ý dám công bố thì đủ chứng tỏ đã sắp xếp đâu ra đấy.
- Cũng không cần công khai tài vụ, trưởng ban lý, tôi hỏi anh, lúc này còn lại được bao nhiêu tiền?
Vương Tử Quân dùng giọng mất kiên nhẫn cắt ngang lời Lý Nguyên Ý, giọng điệu rất khí phách.
- Ba ngàn sáu trăm hai mươi tám đồng năm mươi sáu phân tiền.
Lý Nguyên Ý báo ra một con số giống như một vị quản gia rất xứng đáng với chức vụ.
Trương Dân Cường nghe thấy những chữ như vậy thì khóe miệng co giật vài cái, thiếu chút nữa thì cười thành tiếng. Hắn tuy mặc kệ ban tài chính nhưng cũng biết vài vấn đề, dù ban tài chính của xã có khốn cùng đến mức nào cũng không đến mức còn ít tiền như vậy. Hắn thầm nghĩ, Lý Nguyên Ý này đúng là to gan lớn mật, dám chơi trò với bí thư sao?
Nếu so sánh với Trương Dân Cường thì khóe miệng Lưu Căn Phúc càng co giật dữ dội hơn, hắn là người chủ quản ban tài chính, hắn tất nhiên biết rõ vấn đề bên trong. Lý Nguyên Ý báo ra con số vừa rồi thì hắn đã cố gắng khắc chế chính mình, nếu không phải đây là hội nghị ban ngành, sợ rằng hắn sẽ cười lăn ra đất.
- Bí thư Vương, tôi là phó chủ tịch phân công quản lý tài chính của xã, tôi nói một câu, bây giờ vấn đề tiền bạc rất khó khăn, tuyến trên kìm giữ tiền, bên dưới lại phát sinh nhiều chuyện vụn vặt, nào có thể tiết kiệm được? Nếu không phải trưởng ban Lý tính toán tỉ mỉ, sợ ràng ngay cả chút tiền kia cũng không còn.
Lưu Căn Phúc mở miệng cảm thán nói:
- Bây giờ đang có văn kiện yêu cầu giảm bớt gánh nặng cho nông dân, không thể nào thu phí bậy bạ, thế cho nên trong tay xã còn lại bao tiền? Nói lời không dễ nghe thì tài chính của xã luôn rơi vào tình cảnh khốn đốn, rất căng!
- Vẫn là chủ tịch Lưu biết rõ nổi khó xử của tôi.
Lý Nguyên Ý thấy Lưu Căn Phúc lên tiếng thì giống như tìm được tri âm, hắn ngẩng đầu lên nhìn Vương Tử Quân rồi giải thích:
- Vốn là tiền lương của nhân viên cơ quan cũng phải hoãn lại, nhưng chủ tịch Triệu thấy bí thư Vương vừa mới đến nhận chức, cũng không muốn lãnh đạo mất mặt, thế cho nên mới lấy đông bù sang tây, gom góp đủ cho nhân viên ủy ban xã, còn tiền lương của giáo viên thì thật sự không có biện pháp.
Vương Tử Quân nghe thấy Lý Nguyên Ý và Lưu Căn Phúc kẻ xướng người họa thì trầm mặc không nói lời nào. Lý Nguyên Ý nhìn thì có vẻ chất phác, nhưng hắn cũng không thể nghĩ một người như vậy sao có thẻ tham ô hơn ba trăm ngàn vào kiếp trước?
Hơn ba trăm ngàn vào lúc đó cũng không phải là con số nhỏ.
Vương Tử Quân sở dĩ nhớ về vụ án của Lý Nguyên Ý cũng vì hắn từng công tác ở xã Tây Hà Tử, hơn nữa phải từ chức bỏ đi trong uất hận, tuy hắn đi xa dạy học nhưng vẫn luôn chú ý đến những tin tức liên quan đến xã Tây Hà Tử.
Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, tên này càng nói càng ra vẻ, Vương Tử Quân chỉ cười cười, sau đó hắn lên giọng nói:
- Như vậy Vương Tử Quân tôi còn phải cảm ơn trưởng ban Lý đã quan tâm sao?
- Bí thư Vương, anh cũng không nên nói như vậy, tôi là một trong những thủ hạ của anh, giải tỏa phân ưu cho lãnh đạo chính là chức trách của đám cán bộ cơ quan chúng tôi, nào dám nhận lời cảm tạ.
Lý Nguyên Ý vẫn nở nụ cười rồi từ tốn nói.
Bí thư ủy ban kỷ luật xã Tây Hà Tử là Tả Vận Xương đưa mắt nhìn Lý Nguyên Ý biểu diễn, lão ngoáy bút trong tay, dù lão nhìn rõ trò hề của đối phương nhưng không nói một câu nào.
Lý Nguyên Ý này cả gan làm loạn, rõ ràng là do Triệu Liên Sinh sai bảo, nhưng Tả Vận Xương tự nhận mình không phải đối thủ của Triệu Liên Sinh, hơn nữa lại sắp về hưu, cũng không muốn dây vào. Chuyện này có liên quan gì đến lão, mình cần gì phải chọc vào cho mệt?
Ủy viên tuyên truyền Tề Á Bân và ủy viên tổ chức Lý Thu Na thì càng không nói gì, hai người bọn họ một thì uống nước một thì liên tục vuốt mái tóc dài của mình, bộ dạng giống như không quan tâm, không liên quan.
Tất cả những hành vi của thành viên ban ngành, dù là mỗi cái nhíu mày nháy mắt cũng được Vương Tử Quân thu hết vào trong mắt, dù hắn không trông mong hội nghị ban ngành sẽ cho ra được kết quả, nhưng biểu hiện của bọn họ cũng làm cho hắn cảm thấy căm tức. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
- Bí thư Vương, ban tài chính không có tiền, như vậy chúng ta cần nghĩ biện pháp khác, cũng không thể để cho các giáo viên khổ cực nửa năm mà đến tết trung thu cũng không có xu nào được.
Cừu Gia Thành đặt ly nước xuống rồi trầm giọng nói.
- Chủ tịch Cừu nói đúng, nếu cơ sở không làm tốt công tác thì sẽ sinh chuyện lớn, nếu không phát lương thì giáo viên sẽ lên huyện kêu oan, sự việc càng thêm nghiêm trọng, vấn đề là bây giờ chúng ta hữu tâm vô lực, không có tiền thì cũng toi công.
Lưu Căn Phúc với vẻ mặt không làm gì hơn được, nhưng lời nói phát ra từ miệng hắn lại giống như có thể giải quyết được vấn đề, nhưng lại giống như tăng thêm sầu khổ cho Vương Tử Quân.
Trương Dân Cường tiếp tục lên tiếng:
- Chuyện tiền bạc trước nay thuộc về khối chính quyền, nếu chủ tịch Triệu không có mặt thì cứ để chủ tịch Cừu vất vả thu gom, cố gắng phát lương cho các giáo viên.
Hai người này ăn nói rất tự nhiên, đổ tất cả trách nhiệm lên đầu Cừu Gia Thành, giống như căn bản không liên quan đến bọn họ.
- Được rồi, nếu bí thư Trương đã tác chủ, tôi sẽ nói rõ ý nghĩ của mình. Bí thư Vương, chúng ta không thể nào trả hết nửa năm tiền lương cho giáo viên trong xã, nhưng trước mắt chúng ta có thể phát một tháng lương, xem như trấn an cảm xúc của các giáo viên qua mùa trung thu. Tôi đã tính toán rồi, tiền lương của các giáo viên toàn xã chưa đến một trăm ngàn, các thành viên ban ngành chúng ta cộng với trưởng ban Lý, mỗi người ứng ra mười ngàn để phát lương cho giáo viên, chờ đến tết có tài chính sẽ trả lại cho các vị.
Cừu Gia Thành nói như vậy thì Vương Tử Quân cũng biết đó là ý tốt, là đối phương muốn giải vây cho mình, nhưng tiền lương của giáo viên mà bắt các thành viên ban ngành phải bỏ tiền thì không phải hành vi sáng suốt, dù người ta không nói gì, cũng có kẻ mắng chó má sau lưng.
Dù Cừu Gia Thành suy nghĩ cho Vương Tử Quân, hành động cũng có chút sắc thái hiệu quả và lợi ích, nhưng dù sao cũng là ý tốt, Vương Tử Quân vẫn cảm kích.
Nước quá trong sẽ không có cá, có người nhìn vào chằm chằm sẽ không có tương lai, nếu muốn lôi kéo thực lực, muốn người ta đi theo mình thì phải cho bọn họ động lực.
Kế hoạch kia khó thể thực hiện, Vương Tử Quân biết rõ điều này, hơn nữa Trương Dân Cường và Lưu Căn Phúc căn bản không dễ dàng cho mình làm như vậy để thoát tội. Hắn nghĩ đến mưu đồ của mình, thế là dùng giọng biết thời biết thế nói:
- Đó cũng là một biện pháp hay, tôi thấy cứ nên xử lý theo chủ tịch Cừu!
- Bí thư Vương, không phải là tôi không nghĩ cho ủy ban, nhưng thật sự là không được, năm trước đã ứng tiền cho nhà máy bánh phở, bây giờ còn chưa trả, làm cho vợ con phải nhịn ăn nhịn mặc, cũng cảm thấy rất khó khăn.
Trương Dân Cường vung tay nói, vẻ mặt khốn khổ.
Lưu Căn Phúc cũng theo sát phía sau, cũng nói không có tiền. Tả Vận Xương không muốn bỏ tiền, bây giờ thấy hai người kia nói như vậy cũng bày ra tình huống rất khó khăn. Ủy viên tổ chức Lý Thu Na thì nói cũng vì chuyện bỏ tiền mà trong nhà rối loạn, chồng thiếu chút nữa thì làm đơn ly hôn, nếu bây giờ tiếp tục thì sợ rằng gia đình khó bảo toàn.
- Bí thư Vương, tôi thật sự không thể lấy ra mười ngàn đồng, nhưng tôi có thể mượn tạm tiền trong nhà, có lẽ sẽ lấy được một ngàn, bí thư cũng đừng ngại ít.
Lý Nguyên Ý chờ tất cả cán bộ phó khoa nói xong thì dùng giọng trung tâm nói.
Lý Nguyên Ý nói xong thì cả phòng họp rơi vào trạng thái yên lặng, Chu Thường Hữu đang ghi chép cũng run tay. Bây giờ thế cục rất rõ ràng, ba người Lý Nguyên Ý, Lưu Căn Phúc và Trương Dân Cường cùng đùa bỡn Vương Tử Quân, ba người Tả Vận Xương thì biến thành cỏ trên đầu tường ngã theo chiều gió, dù Cừu Gia Thành có toàn lực toàn tâm vì bí thư thì cũng không đấu lại nhiều người như vậy.
Phát lương cho giáo viên trong hai ngày sao? Đúng là quá mơ hồ.
Tác giả :
Bảo Thạch Tiêu