Bí Thư Trùng Sinh
Chương 145: Yêu giang sơn và cũng thích người đẹp
Nếu đổi lại là bất kỳ bí thư xã nào khác thì bí thư Tôn sẽ không khó xử như vậy, trước tiên thay đổi tư tưởng, nếu không đổi được tư tưởng thì thay người, ngoài vấn đề hạ cấp phục tùng thượng cấp thì cục bộ phải phục tùng toàn thể. Tôn Lương Đống là người có nhiều thủ đoạn, nhưng khi lão đối mặt với Vương Tử Quân, lão chợt sinh ra cảm giác bất lực, rất khó tìm được điểm nhắm.
Bầu không khí nặng nề làm cho Hào Vân Trung và Mã Tiểu Hồng cảm thấy áp lực như núi đè, hai người chợt ý thức được tên thanh niên nói năng lỗ mãng vừa rồi chỉ sợ không phải đơn giản chỉ là một vị cán bộ xã.
- Chủ nhiệm Lý, anh đi xem có phải là bí thư Vương của xã Tây Hà Tử không? Nếu như là vậy, mời cậu ấy sang bên này.
Tôn Lương Đống cuối cùng cũng mở miệng, nhưng lại nói với chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Lý Tiếu Thiên.
Mà Mã Hữu Phúc cũng hận không thể cho con gái của mình một tát, đúng là chỉ biết làm loạn, bầu không khí tốt đẹp lại chỉ vì một câu mà trở nên rối rắm. Vương Tử Quân là ai? Nếu nói thẳng ra thì Mã Hữu Phúc phải cảm tạ Vương Tử Quân, nếu không có tên kia ra tay, sợ rằng hắn cũng không được ngồi lên vị trí trưởng phòng tài chính.
- Bí thư Tôn, chủ nhiệm Lý, hay là để tôi đi cho.
Mã Hữu Phúc đứng lên dùng giọng cung kính nói.
- Hôm nay anh là chủ nhà, là người bận rộn, cứ để chủ nhiệm Lý đi là được.
Tôn Lương Đống vung tay lên ngăn cản Mã Hữu Phúc, dù bí thư Tôn nói cũng đúng, nhưng đám người nơi đây đều không phải kẻ ngu, đều cảm thấy Mã Hữu Phúc không đủ độ nặng.
- Được, tôi đi qua xem thế nào.
Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Lý Tiếu Thiên nói rồi đứng lên, sau đó đi ra ngoài cửa.
- Hai người sao còn chưa tranh thủ đi theo?
Mã Hữu Phúc nhìn con gái và co rể đang đứng ngây người, thế là không khỏi lên tiếng trầm giọng nhắc nhở.
Lúc này Mã Tiểu Hồng thật sự là rất hối hận, nàng hận vì không thể cho mình hai tát, rõ ràng là một việc vui, bây giờ vì vài lời nói của mình mà biến thành cục diện bị động.
Ngàn vạn lần không phải là vị bí thư Vương kia, Mã Tiểu Hồng thầm cầu khẩn như vậy, nhưng nàng càng cầu nguyện thì càng cảm thấy khó nắm chắc.
Dưới sự chỉ dẫn của Hào Vân Trung, Lý Tiếu Thiên đi vào sảnh Vinh Hoa, những người trong sảnh vừa thấy hai vợ chồng Hào Vân Trung đi vào thì nhanh chóng vỗ tay nhiệt liệt.
- Chủ nhiệm Lý!
Một tên bạn học của Hào Vân Trung công tác ở văn phòng huyện ủy thấy Lý Tiếu Thiên đi vào thì nhanh chóng chào một tiếng, nụ cười trên mặt hầu như tràn cả ra.
Trong huyện Hồng Bắc có nhiều người được xưng là chủ nhiệm, nhưng có thể làm cho người bạn đang công tác ở văn phòng huyện ủy bày ra tư thái như vậy, rõ ràng chỉ có thể là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Lý Tiếu Thiên. Một vị trưởng phòng tài chính như Mã Hữu Phúc đã làm cho người ta tôn kính, bây giờ một vị thường ủy huyện ủy như Lý Tiếu Thiên lại càng làm cho người ta ngưỡng mộ.
Lý Tiếu Thiên khẽ gật đầu với tên cán bộ khoa viên của văn phòng huyện ủy, sau đó ánh mắt chuyển lên người của Vương Tử Quân đang ngồi ở góc phòng. Lúc này Vương Tử Quân đang ngồi uống trà nói chuyện với Y Phong, hắn thấy Lý Tiếu Thiên đi vào thì cũng nhanh chóng tiến lên nghênh đón.
Thấy Vương Tử Quân đi đến thì Lý Tiếu Thiên cũng nhanh chóng tiến lên.
- Chào chủ nhiệm Lý, huyện thành này xem ra quá nhỏ, tôi vừa đến tìm anh báo cáo, bây giờ lại gặp anh ở chỗ này, nếu nói theo phim ảnh thì rõ ràng là duyên phận. Xem ra hôm nay tôi không thể không kính chủ nhiệm Lý hai ly.
Vương Tử Quân xòe bàn tay ra dùng giọng nhiệt tình nói.
Lý Tiếu Thiên tuy trong lòng cảm thấy tiếc nuối nhưng dù sao cũng không hy vọng Tôn Lương Đống sẽ đối mặt với những lựa chọn gian nan. Nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể tiến lên nói vài lời kiên trì mà thôi. Thế là hắn nở nụ cười sáng lạn và khách khí nói:
- Bí thư Vương, hôm nay tôi nói chúng ta cùng đi dùng cơm, cậu lại từ chối, bây giờ thì cậu xem, không phải đi cùng một chỗ rồi sao?
Hào Vân Trung thấy chủ nhiệm Lý bắt tay với Vương Tử Quân, thế là trái tim đập mạnh lên, lúc này hắn đã biết được thân phận của đối phương.
Vương Tử Quân, là bí thư đảng ủy xã Tây Hà Tử, cũng là một vị bí thư trẻ tuổi có tương lai nhất của huyện, hơn nữa bây giờ ai biết chuyện cũng cho thêm người này hai chữ: Cường thế.
Trước kia người nổi danh cường thế ở xã Tây Hà Tử chính là chủ tịch Triệu Liên Sinh, nhưng sau khi vị bí thư này xuống nhận chức thì chủ tịch Triệu Liên Sinh xem như ảm đạm mất màu. Sau khi huyện Hồng Bắc trải qua vài cuộc mưa gió, hầu như tất cả đều có liên quan đến vị bí thư Vương này.
Hào Vân Trung nhìn Vương Tử Quân và Lý Tiếu Thiên nói chuyện với nhau mà không ai rơi vào thế yếu kém, hắn không khỏi cảm thấy gương mặt bỏng rát, giống như vừa rồi mình vừa tự tay tát lên mặt mình.
- Bí thư Tôn cũng có mặt ở đây, bí thư Vương, mời cậu sang bên kia ngồi một chút.
Lý Tiếu Thiên nói vài câu thì dùng giọng nhiệt tình mời Vương Tử Quân.
Lý Tiếu Thiên vì sao lại đến đây? Vương Tử Quân biết rất rõ nguyên nhân, hắn nghĩ về mục đích mà bí thư Tôn Lương Đống muốn gặp mình, thế là không khỏi cười nhạt một tiếng:
- Chủ nhiệm Lý, chỗ này của tôi thật sự không tiện, ngài cũng không phải chưa từng gặp tôi, dù sao thì đây cũng là một chuyện cá nhân, cho tôi một cơ hội lười biếng một lần.
Vương Tử Quân nói lời cợt nhả, thật sự không chính đáng, nhưng Lý Tiếu Thiên nghe mà hiểu được ý nghĩa lời nói. Thế là hắn nói thêm vài ba câu, cũng không cưỡng cầu Vương Tử Quân, sau đó cất bước đi ra khỏi sảnh Vinh Hoa.
Lúc này đám bạn học ở sảnh Vinh Hoa biết rõ thân phận của Vương Tử Quân, lại nhìn bộ dạng bình tĩnh ung dung của hắn, trong mắt vài người lóe lên cái nhìn nóng bỏng.
Vương Tử Quân thấy mình biến thành mục tiêu của mọi người, thế là không khỏi cười khổ, lại thầm mắng một câu, nãy giờ không coi ra gì, bây giờ chẳng lẽ tiếp tục làm phiền sao?
Lý Tiếu Thiên trầm mặt đi phía trước, Mã Tiểu Hồng và Hào Vân Trung đi ở phía sau mà không dám thở mạnh, lúc này hai người bọn họ rất hối hận, không còn bộ dạng như lúc vừa rồi.
Mã Tiểu Hồng cố lấy lại dũng khí, nhưng cuối cùng nàng cũng không biết nói gì hơn. Sau khi quay lại phòng, lúc này Tôn Lương Đống đã khôi phục lại nụ cười như cũ.
- Bí thư Tôn, chính là cậu ấy.
Lý Tiếu Thiên khẽ cười, sau đó nói tiếp:
- Tôi đã cho lời mời, nhưng cậu ấy nói sáng sớm đã làm công tác báo cáo với anh, bây giờ muốn ở cùng bạn gái, nói một câu yêu giang sơn nhưng cũng thích người đẹp.
Lý Tiếu Thiên lúc này báo cáo rất có nghệ thuật, dù là ai nghe vào trong tai cũng sẽ không nghĩ rằng bí thư Tôn đang mất mặt, đây chính là chỗ khéo của Lý Tiếu Thiên. Quả nhiên Tôn Lương Đống vừa nghe thấy như vậy thì cười xì một tiếng rồi mắng:
- Tiểu tử này đúng là...
Hôn lễ vẫn được tiếp tục, mọi chuyện giống như chưa từng xảy ra, đây là bàn tiệc cao quý nhất, vẫn là nơi trung tâm của tiệc cưới, vẫn là tụ điểm nâng ly chúc mừng.
Nhưng nếu cẩn thận quan sát thì thấy có chút khác biệt, một là hôn lễ tuy nhiệt liệt nhưng bầu không khí đã đông cứng, mà nụ cười của cô dâu chú rể cũng có chút miễn cưỡng, cứng nhắc.
Hơn một giờ sau thì tiệc rượu kết thúc, Tôn Lương Đống đặt ly xuống thì mọi người tiền hô hậu ủng ra khỏi quán ăn Giang Viên. Trước khi lên xe, Tôn Lương Đống vỗ tay Mã Hữu Phúc nói:
- Hữu Phúc, tôi cảm thấy con rể của cậu nên thừa lúc còn trẻ mà học hỏi thêm kinh nghiệm, để cho cậu ấy tại vị thêm hai năm nữa.
...
Vương Tử Quân sóng vai cùng Y Phong đi trên đường mà tâm tư tăng vọt, Y Phong đi bên cạnh cũng đỏ bừng mặt, nàng bị bạn học ép uống vào vài ly, thật sự có chút men say.
Giày đi trên đường làm phát ra những âm thanh loạt xoạt, giống như một con ngựa non đang khoái trái vui sướng đi lại trên đường.
- Bí thư Vương, hôm nay thật sự đã làm phiền anh.
Y Phong ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có chút gì đó xin lỗi.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt đỏ bừng nhỏ nhắn của Y Phong, hắn nhịn không được mà đưa tay khẽ véo một cái. Hắn nhìn nàng xấu hổ tránh ra như một con nai nhỏ, thế là lúc này mới chợt ý thức được hành động của mình có vẻ quá mức lỗ mãng.
- Sau này cô đã có chuẩn bị gì chưa? Cứ tiếp tục dạy học vậy sao?
Vương Tử Quân bản lĩnh không kém, tất nhiên sẽ nhanh chóng nói tránh sang chuyện khác.
Y Phong dù sao cũng đơn thuần, ngay sau đó đã bị thu hút, nàng ngẩng đầu nhìn bí thư Vương rồi hỏi lại:
- Làm giáo viên không tốt sao? Trẻ con vừa đơn thuần vừa vui vẻ.
- Làm giáo viên rất tốt, nhưng đồng chí Y Phong, cô còn trẻ, thế giới bên ngoài rất đặc sắc, đi ra ngoài cửa sổ nhìn thế giới cũng còn tốt hơn rất nhiều so với chuyện ở trong nhà nhìn ra ngoài.
Vương Tử Quân đọc một câu trong một quyển sách với Y Phong, sau đó nói tiếp:
- Tôi nghe nói trong tỉnh có kế hoạch bồi dưỡng thẩm phán trẻ tuổi, cô có muốn đi thử một lần không?
- Bồi dưỡng thẩm phán? Tôi có được không?
Y Phong chớp chớp mắt, rõ ràng có chút động lòng với kế hoạch này.
- Tất nhiên là được, tôi rất xem trọng cô.
Vương Tử Quân thấy Y Phong có chút lo lắng thì dùng giọng nghiêm trang động viên.
- Thật sao?
Y Phong khẽ đá hòn đá dưới chân, sau đó lại dùng giọng không xác định nói.
- Đó là đương nhiên, cô thấy tôi giống kẻ lừa gạt lắm sao?
Vương Tử Quân nhìn ánh mắt tinh khiết của Y Phong, khoảnh khắc này hắn cảm thấy mình giống như một con cáo dụ dỗ một con gà vậy.
Y Phong đá văng viên đá nhỏ, sau đó nàng khẽ cười nói:
- Nếu bí thư Vương đã nói như vậy, tôi sẽ thử.
- Thử xem, có đôi khi thay đổi cuộc sống thì thường gặp được một cơ hội tốt.
Vương Tử Quân dùng giọng cảm khái nói.
Nói xong những lời này thì hai người cũng không còn gì để nói, chỉ là lẳng lặng đi về phía trước.
- Bí thư Vương, có một số việc không biết nên nói hay không?
Y Phong đi lại một lúc rồi cố lấy dũng khí nói.
- Sao? Cô nói đi.
Vương Tử Quân nhìn bội dạng có chút trịnh trọng của Y Phong, trong lòng khẽ động, hắn trầm giọng hỏi.
- Bí thư Vương, tôi nghe những thầy cô giáo khác nói, bây giờ chúng ta xây dựng trường học không hợp cách, những nơi nên dùng kết cấu thép thì lại bị dùng cây sắt thay thế.
Y Phong nói không nhiều nhưng lại làm cho Vương Tử Quân nghe mà cau mày, những ngày qua tinh lực của hắn chủ yếu đều tập trung lên hạng mục xây dựng công ty lương thực, cũng không quá quan tâm đến việc xây dựng sửa chữa trường học, hắn nghĩ có bí thư ủy ban kỷ luật Tả Vận Xương xem xét thì sẽ không có vấn đề gì. Nhưng bây giờ những gì mà Y Phong phản ánh lại làm cho hắn không thể không coi trọng.
Kế hoạch trăm năm lấy giáo dục làm gốc.
Vương Tử Quân nghe được lời nói của Y Phong thì dần rơi vào trạng thái trầm ngâm.
Vương Tử Quân biết rõ thông qua đấu thầu thì hạng mục xây dựng sửa chữa hai mươi điểm trường tiểu học trong xã được giao cho một công ty xây dựng tên là Hồng Tinh, nghe nói thanh danh của công ty này là không tệ. Chính hắn cũng từng đến xem qua hai điểm trường, chất lượng khá tốt, nhưng chắc chắn Y Phong cũng không gạt hắn.
Trong đầu chợt có ý nghĩ, Vương Tử Quân ý thức được vấn đề, tâm tình chợt trở nên trầm trọng. Lúc này hắn cũng không có tâm tư ở lại huyện Hồng Bắc mà bắt xe về xã Tây Hà Tử.
- Bí thư Vương, anh đã về rồi à?
Lúc này ủy ban xã cũng không có mấy người, thư ký đảng ủy Chu Thường Hữu hôm nay trực ban thấy Vương Tử Quân quay lại thì lập tức chạy tới vài bước, mở cửa, pha trà rót nước.
- À, Thường Hữu, hôm nay không có chuyện gì cần giải quyết sao?
Vương Tử Quân vừa nói vừa đi về phía phòng làm việc của mình. Nguồn tại http://Truyện FULL
- Tất cả bình thường, bí thư Vương, anh vào huyện báo cáo thuận lợi chú?
Tuy đã là thư ký đảng ủy xã, là cấp phó khoa, nhưng Chu Thường Hữu vẫn biểu hiện cực kỳ tôn kính với Vương Tử Quân. Hắn thấy ơn tri ngộ của bí thư Vương thật sự là suốt đời tương báo.
Vương Tử Quân ngồi xuống ghế trong phòng làm việc của mình, hắn nói:
- Cũng không có gì, đúng rồi, bí thư Tả có đây không? Thông báo cho anh ấy đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
- Bí thư Tả vừa đi, tôi sẽ phái người đi tìm.
Chu Thường Hữu đồng ý một tiếng, sau đó nhấc điện thoại trên bàn của Vương Tử Quân, nhanh chóng gọi cho nhân viên trực ban.
- Thường Hữu, anh cảm thấy chất lượng công trình cải tạo trường học trong xã là thế nào?
Vương Tử Quân chờ Chu Thường Hữu nói chuyện điện thoại xong thì hỏi thẳng.
- Điều này...Bí thư Vương, tôi chưa từng được như những tin tức tương quan về phương diện này.
Chu Thường Hữu rõ ràng không ngờ Vương Tử Quân lại hỏi như vậy, thế nên vội vàng trả lời.
- À, chất lượng trường học là cực kỳ quan trọng, sau kh xây dựng xong, chúng ta phải nghiệm thu, sau đó mới giao phần tiền còn lại.
Vương Tử Quân cũng không miệt mài theo đuổi vấn đề này, chỉ dùng giọng thản nhiên nói.
Văn phòng đã gọi điện thoại đi cả giờ nhưng không tìm được Tả Vận Xương, Vương Tử Quân thấy sắc trời đã tối, không thể không quyết định hôm sau rồi gặp mặt, sẽ nói chuyện với Tả Vận Xương sau.
Sau khi dùng cơm tối xong thì Vương Tử Quân quay về phòng làm việc đọc sách, những ngày qua hắn đặt phần lớn thời gian và tinh lực của mình lên sân khấu tinh thần và văn kiện và những trí nhớ về chứng khoán. Hắn có ý nghĩ nghiêm chỉnh như vậy cũng thật sự có được nhiều hiệu quả.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên, Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại, hắn nghe được âm thanh của Tả Vận Xương.
- Bí thư Vương, anh tìm tôi sao?
Âm thanh của Tả Vận Xương có chút mệt mỏi.
- Bí thư Tả, tôi có chuyện cần nói với anh, bây giờ anh đang ở đâu?
Vương Tử Quân nhìn lên thấy đã tám giờ, hắn thản nhiên nói.
- Bí thư Vương, bây giờ tôi đang ở nhà, anh có gì cần dặn dò sao?
Vương Tử Quân nhíu mày nói:
- Bí thư Tả, tôi nghĩ muốn nói với anh về vấn đề xây dựng trường học. Thế này đi, ngày mai anh đi làm thì đến chỗ tôi một chuyến, vấn đề xây dựng trường học có liên quan đến an toàn của giáo viên học sinh trong xã, ngàn vạn lần không đượ chủ quan.
Bầu không khí nặng nề làm cho Hào Vân Trung và Mã Tiểu Hồng cảm thấy áp lực như núi đè, hai người chợt ý thức được tên thanh niên nói năng lỗ mãng vừa rồi chỉ sợ không phải đơn giản chỉ là một vị cán bộ xã.
- Chủ nhiệm Lý, anh đi xem có phải là bí thư Vương của xã Tây Hà Tử không? Nếu như là vậy, mời cậu ấy sang bên này.
Tôn Lương Đống cuối cùng cũng mở miệng, nhưng lại nói với chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Lý Tiếu Thiên.
Mà Mã Hữu Phúc cũng hận không thể cho con gái của mình một tát, đúng là chỉ biết làm loạn, bầu không khí tốt đẹp lại chỉ vì một câu mà trở nên rối rắm. Vương Tử Quân là ai? Nếu nói thẳng ra thì Mã Hữu Phúc phải cảm tạ Vương Tử Quân, nếu không có tên kia ra tay, sợ rằng hắn cũng không được ngồi lên vị trí trưởng phòng tài chính.
- Bí thư Tôn, chủ nhiệm Lý, hay là để tôi đi cho.
Mã Hữu Phúc đứng lên dùng giọng cung kính nói.
- Hôm nay anh là chủ nhà, là người bận rộn, cứ để chủ nhiệm Lý đi là được.
Tôn Lương Đống vung tay lên ngăn cản Mã Hữu Phúc, dù bí thư Tôn nói cũng đúng, nhưng đám người nơi đây đều không phải kẻ ngu, đều cảm thấy Mã Hữu Phúc không đủ độ nặng.
- Được, tôi đi qua xem thế nào.
Chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Lý Tiếu Thiên nói rồi đứng lên, sau đó đi ra ngoài cửa.
- Hai người sao còn chưa tranh thủ đi theo?
Mã Hữu Phúc nhìn con gái và co rể đang đứng ngây người, thế là không khỏi lên tiếng trầm giọng nhắc nhở.
Lúc này Mã Tiểu Hồng thật sự là rất hối hận, nàng hận vì không thể cho mình hai tát, rõ ràng là một việc vui, bây giờ vì vài lời nói của mình mà biến thành cục diện bị động.
Ngàn vạn lần không phải là vị bí thư Vương kia, Mã Tiểu Hồng thầm cầu khẩn như vậy, nhưng nàng càng cầu nguyện thì càng cảm thấy khó nắm chắc.
Dưới sự chỉ dẫn của Hào Vân Trung, Lý Tiếu Thiên đi vào sảnh Vinh Hoa, những người trong sảnh vừa thấy hai vợ chồng Hào Vân Trung đi vào thì nhanh chóng vỗ tay nhiệt liệt.
- Chủ nhiệm Lý!
Một tên bạn học của Hào Vân Trung công tác ở văn phòng huyện ủy thấy Lý Tiếu Thiên đi vào thì nhanh chóng chào một tiếng, nụ cười trên mặt hầu như tràn cả ra.
Trong huyện Hồng Bắc có nhiều người được xưng là chủ nhiệm, nhưng có thể làm cho người bạn đang công tác ở văn phòng huyện ủy bày ra tư thái như vậy, rõ ràng chỉ có thể là chủ nhiệm văn phòng huyện ủy Lý Tiếu Thiên. Một vị trưởng phòng tài chính như Mã Hữu Phúc đã làm cho người ta tôn kính, bây giờ một vị thường ủy huyện ủy như Lý Tiếu Thiên lại càng làm cho người ta ngưỡng mộ.
Lý Tiếu Thiên khẽ gật đầu với tên cán bộ khoa viên của văn phòng huyện ủy, sau đó ánh mắt chuyển lên người của Vương Tử Quân đang ngồi ở góc phòng. Lúc này Vương Tử Quân đang ngồi uống trà nói chuyện với Y Phong, hắn thấy Lý Tiếu Thiên đi vào thì cũng nhanh chóng tiến lên nghênh đón.
Thấy Vương Tử Quân đi đến thì Lý Tiếu Thiên cũng nhanh chóng tiến lên.
- Chào chủ nhiệm Lý, huyện thành này xem ra quá nhỏ, tôi vừa đến tìm anh báo cáo, bây giờ lại gặp anh ở chỗ này, nếu nói theo phim ảnh thì rõ ràng là duyên phận. Xem ra hôm nay tôi không thể không kính chủ nhiệm Lý hai ly.
Vương Tử Quân xòe bàn tay ra dùng giọng nhiệt tình nói.
Lý Tiếu Thiên tuy trong lòng cảm thấy tiếc nuối nhưng dù sao cũng không hy vọng Tôn Lương Đống sẽ đối mặt với những lựa chọn gian nan. Nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể tiến lên nói vài lời kiên trì mà thôi. Thế là hắn nở nụ cười sáng lạn và khách khí nói:
- Bí thư Vương, hôm nay tôi nói chúng ta cùng đi dùng cơm, cậu lại từ chối, bây giờ thì cậu xem, không phải đi cùng một chỗ rồi sao?
Hào Vân Trung thấy chủ nhiệm Lý bắt tay với Vương Tử Quân, thế là trái tim đập mạnh lên, lúc này hắn đã biết được thân phận của đối phương.
Vương Tử Quân, là bí thư đảng ủy xã Tây Hà Tử, cũng là một vị bí thư trẻ tuổi có tương lai nhất của huyện, hơn nữa bây giờ ai biết chuyện cũng cho thêm người này hai chữ: Cường thế.
Trước kia người nổi danh cường thế ở xã Tây Hà Tử chính là chủ tịch Triệu Liên Sinh, nhưng sau khi vị bí thư này xuống nhận chức thì chủ tịch Triệu Liên Sinh xem như ảm đạm mất màu. Sau khi huyện Hồng Bắc trải qua vài cuộc mưa gió, hầu như tất cả đều có liên quan đến vị bí thư Vương này.
Hào Vân Trung nhìn Vương Tử Quân và Lý Tiếu Thiên nói chuyện với nhau mà không ai rơi vào thế yếu kém, hắn không khỏi cảm thấy gương mặt bỏng rát, giống như vừa rồi mình vừa tự tay tát lên mặt mình.
- Bí thư Tôn cũng có mặt ở đây, bí thư Vương, mời cậu sang bên kia ngồi một chút.
Lý Tiếu Thiên nói vài câu thì dùng giọng nhiệt tình mời Vương Tử Quân.
Lý Tiếu Thiên vì sao lại đến đây? Vương Tử Quân biết rất rõ nguyên nhân, hắn nghĩ về mục đích mà bí thư Tôn Lương Đống muốn gặp mình, thế là không khỏi cười nhạt một tiếng:
- Chủ nhiệm Lý, chỗ này của tôi thật sự không tiện, ngài cũng không phải chưa từng gặp tôi, dù sao thì đây cũng là một chuyện cá nhân, cho tôi một cơ hội lười biếng một lần.
Vương Tử Quân nói lời cợt nhả, thật sự không chính đáng, nhưng Lý Tiếu Thiên nghe mà hiểu được ý nghĩa lời nói. Thế là hắn nói thêm vài ba câu, cũng không cưỡng cầu Vương Tử Quân, sau đó cất bước đi ra khỏi sảnh Vinh Hoa.
Lúc này đám bạn học ở sảnh Vinh Hoa biết rõ thân phận của Vương Tử Quân, lại nhìn bộ dạng bình tĩnh ung dung của hắn, trong mắt vài người lóe lên cái nhìn nóng bỏng.
Vương Tử Quân thấy mình biến thành mục tiêu của mọi người, thế là không khỏi cười khổ, lại thầm mắng một câu, nãy giờ không coi ra gì, bây giờ chẳng lẽ tiếp tục làm phiền sao?
Lý Tiếu Thiên trầm mặt đi phía trước, Mã Tiểu Hồng và Hào Vân Trung đi ở phía sau mà không dám thở mạnh, lúc này hai người bọn họ rất hối hận, không còn bộ dạng như lúc vừa rồi.
Mã Tiểu Hồng cố lấy lại dũng khí, nhưng cuối cùng nàng cũng không biết nói gì hơn. Sau khi quay lại phòng, lúc này Tôn Lương Đống đã khôi phục lại nụ cười như cũ.
- Bí thư Tôn, chính là cậu ấy.
Lý Tiếu Thiên khẽ cười, sau đó nói tiếp:
- Tôi đã cho lời mời, nhưng cậu ấy nói sáng sớm đã làm công tác báo cáo với anh, bây giờ muốn ở cùng bạn gái, nói một câu yêu giang sơn nhưng cũng thích người đẹp.
Lý Tiếu Thiên lúc này báo cáo rất có nghệ thuật, dù là ai nghe vào trong tai cũng sẽ không nghĩ rằng bí thư Tôn đang mất mặt, đây chính là chỗ khéo của Lý Tiếu Thiên. Quả nhiên Tôn Lương Đống vừa nghe thấy như vậy thì cười xì một tiếng rồi mắng:
- Tiểu tử này đúng là...
Hôn lễ vẫn được tiếp tục, mọi chuyện giống như chưa từng xảy ra, đây là bàn tiệc cao quý nhất, vẫn là nơi trung tâm của tiệc cưới, vẫn là tụ điểm nâng ly chúc mừng.
Nhưng nếu cẩn thận quan sát thì thấy có chút khác biệt, một là hôn lễ tuy nhiệt liệt nhưng bầu không khí đã đông cứng, mà nụ cười của cô dâu chú rể cũng có chút miễn cưỡng, cứng nhắc.
Hơn một giờ sau thì tiệc rượu kết thúc, Tôn Lương Đống đặt ly xuống thì mọi người tiền hô hậu ủng ra khỏi quán ăn Giang Viên. Trước khi lên xe, Tôn Lương Đống vỗ tay Mã Hữu Phúc nói:
- Hữu Phúc, tôi cảm thấy con rể của cậu nên thừa lúc còn trẻ mà học hỏi thêm kinh nghiệm, để cho cậu ấy tại vị thêm hai năm nữa.
...
Vương Tử Quân sóng vai cùng Y Phong đi trên đường mà tâm tư tăng vọt, Y Phong đi bên cạnh cũng đỏ bừng mặt, nàng bị bạn học ép uống vào vài ly, thật sự có chút men say.
Giày đi trên đường làm phát ra những âm thanh loạt xoạt, giống như một con ngựa non đang khoái trái vui sướng đi lại trên đường.
- Bí thư Vương, hôm nay thật sự đã làm phiền anh.
Y Phong ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có chút gì đó xin lỗi.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt đỏ bừng nhỏ nhắn của Y Phong, hắn nhịn không được mà đưa tay khẽ véo một cái. Hắn nhìn nàng xấu hổ tránh ra như một con nai nhỏ, thế là lúc này mới chợt ý thức được hành động của mình có vẻ quá mức lỗ mãng.
- Sau này cô đã có chuẩn bị gì chưa? Cứ tiếp tục dạy học vậy sao?
Vương Tử Quân bản lĩnh không kém, tất nhiên sẽ nhanh chóng nói tránh sang chuyện khác.
Y Phong dù sao cũng đơn thuần, ngay sau đó đã bị thu hút, nàng ngẩng đầu nhìn bí thư Vương rồi hỏi lại:
- Làm giáo viên không tốt sao? Trẻ con vừa đơn thuần vừa vui vẻ.
- Làm giáo viên rất tốt, nhưng đồng chí Y Phong, cô còn trẻ, thế giới bên ngoài rất đặc sắc, đi ra ngoài cửa sổ nhìn thế giới cũng còn tốt hơn rất nhiều so với chuyện ở trong nhà nhìn ra ngoài.
Vương Tử Quân đọc một câu trong một quyển sách với Y Phong, sau đó nói tiếp:
- Tôi nghe nói trong tỉnh có kế hoạch bồi dưỡng thẩm phán trẻ tuổi, cô có muốn đi thử một lần không?
- Bồi dưỡng thẩm phán? Tôi có được không?
Y Phong chớp chớp mắt, rõ ràng có chút động lòng với kế hoạch này.
- Tất nhiên là được, tôi rất xem trọng cô.
Vương Tử Quân thấy Y Phong có chút lo lắng thì dùng giọng nghiêm trang động viên.
- Thật sao?
Y Phong khẽ đá hòn đá dưới chân, sau đó lại dùng giọng không xác định nói.
- Đó là đương nhiên, cô thấy tôi giống kẻ lừa gạt lắm sao?
Vương Tử Quân nhìn ánh mắt tinh khiết của Y Phong, khoảnh khắc này hắn cảm thấy mình giống như một con cáo dụ dỗ một con gà vậy.
Y Phong đá văng viên đá nhỏ, sau đó nàng khẽ cười nói:
- Nếu bí thư Vương đã nói như vậy, tôi sẽ thử.
- Thử xem, có đôi khi thay đổi cuộc sống thì thường gặp được một cơ hội tốt.
Vương Tử Quân dùng giọng cảm khái nói.
Nói xong những lời này thì hai người cũng không còn gì để nói, chỉ là lẳng lặng đi về phía trước.
- Bí thư Vương, có một số việc không biết nên nói hay không?
Y Phong đi lại một lúc rồi cố lấy dũng khí nói.
- Sao? Cô nói đi.
Vương Tử Quân nhìn bội dạng có chút trịnh trọng của Y Phong, trong lòng khẽ động, hắn trầm giọng hỏi.
- Bí thư Vương, tôi nghe những thầy cô giáo khác nói, bây giờ chúng ta xây dựng trường học không hợp cách, những nơi nên dùng kết cấu thép thì lại bị dùng cây sắt thay thế.
Y Phong nói không nhiều nhưng lại làm cho Vương Tử Quân nghe mà cau mày, những ngày qua tinh lực của hắn chủ yếu đều tập trung lên hạng mục xây dựng công ty lương thực, cũng không quá quan tâm đến việc xây dựng sửa chữa trường học, hắn nghĩ có bí thư ủy ban kỷ luật Tả Vận Xương xem xét thì sẽ không có vấn đề gì. Nhưng bây giờ những gì mà Y Phong phản ánh lại làm cho hắn không thể không coi trọng.
Kế hoạch trăm năm lấy giáo dục làm gốc.
Vương Tử Quân nghe được lời nói của Y Phong thì dần rơi vào trạng thái trầm ngâm.
Vương Tử Quân biết rõ thông qua đấu thầu thì hạng mục xây dựng sửa chữa hai mươi điểm trường tiểu học trong xã được giao cho một công ty xây dựng tên là Hồng Tinh, nghe nói thanh danh của công ty này là không tệ. Chính hắn cũng từng đến xem qua hai điểm trường, chất lượng khá tốt, nhưng chắc chắn Y Phong cũng không gạt hắn.
Trong đầu chợt có ý nghĩ, Vương Tử Quân ý thức được vấn đề, tâm tình chợt trở nên trầm trọng. Lúc này hắn cũng không có tâm tư ở lại huyện Hồng Bắc mà bắt xe về xã Tây Hà Tử.
- Bí thư Vương, anh đã về rồi à?
Lúc này ủy ban xã cũng không có mấy người, thư ký đảng ủy Chu Thường Hữu hôm nay trực ban thấy Vương Tử Quân quay lại thì lập tức chạy tới vài bước, mở cửa, pha trà rót nước.
- À, Thường Hữu, hôm nay không có chuyện gì cần giải quyết sao?
Vương Tử Quân vừa nói vừa đi về phía phòng làm việc của mình. Nguồn tại http://Truyện FULL
- Tất cả bình thường, bí thư Vương, anh vào huyện báo cáo thuận lợi chú?
Tuy đã là thư ký đảng ủy xã, là cấp phó khoa, nhưng Chu Thường Hữu vẫn biểu hiện cực kỳ tôn kính với Vương Tử Quân. Hắn thấy ơn tri ngộ của bí thư Vương thật sự là suốt đời tương báo.
Vương Tử Quân ngồi xuống ghế trong phòng làm việc của mình, hắn nói:
- Cũng không có gì, đúng rồi, bí thư Tả có đây không? Thông báo cho anh ấy đến phòng làm việc của tôi một chuyến.
- Bí thư Tả vừa đi, tôi sẽ phái người đi tìm.
Chu Thường Hữu đồng ý một tiếng, sau đó nhấc điện thoại trên bàn của Vương Tử Quân, nhanh chóng gọi cho nhân viên trực ban.
- Thường Hữu, anh cảm thấy chất lượng công trình cải tạo trường học trong xã là thế nào?
Vương Tử Quân chờ Chu Thường Hữu nói chuyện điện thoại xong thì hỏi thẳng.
- Điều này...Bí thư Vương, tôi chưa từng được như những tin tức tương quan về phương diện này.
Chu Thường Hữu rõ ràng không ngờ Vương Tử Quân lại hỏi như vậy, thế nên vội vàng trả lời.
- À, chất lượng trường học là cực kỳ quan trọng, sau kh xây dựng xong, chúng ta phải nghiệm thu, sau đó mới giao phần tiền còn lại.
Vương Tử Quân cũng không miệt mài theo đuổi vấn đề này, chỉ dùng giọng thản nhiên nói.
Văn phòng đã gọi điện thoại đi cả giờ nhưng không tìm được Tả Vận Xương, Vương Tử Quân thấy sắc trời đã tối, không thể không quyết định hôm sau rồi gặp mặt, sẽ nói chuyện với Tả Vận Xương sau.
Sau khi dùng cơm tối xong thì Vương Tử Quân quay về phòng làm việc đọc sách, những ngày qua hắn đặt phần lớn thời gian và tinh lực của mình lên sân khấu tinh thần và văn kiện và những trí nhớ về chứng khoán. Hắn có ý nghĩ nghiêm chỉnh như vậy cũng thật sự có được nhiều hiệu quả.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên, Vương Tử Quân cầm lấy điện thoại, hắn nghe được âm thanh của Tả Vận Xương.
- Bí thư Vương, anh tìm tôi sao?
Âm thanh của Tả Vận Xương có chút mệt mỏi.
- Bí thư Tả, tôi có chuyện cần nói với anh, bây giờ anh đang ở đâu?
Vương Tử Quân nhìn lên thấy đã tám giờ, hắn thản nhiên nói.
- Bí thư Vương, bây giờ tôi đang ở nhà, anh có gì cần dặn dò sao?
Vương Tử Quân nhíu mày nói:
- Bí thư Tả, tôi nghĩ muốn nói với anh về vấn đề xây dựng trường học. Thế này đi, ngày mai anh đi làm thì đến chỗ tôi một chuyến, vấn đề xây dựng trường học có liên quan đến an toàn của giáo viên học sinh trong xã, ngàn vạn lần không đượ chủ quan.
Tác giả :
Bảo Thạch Tiêu