Bí Thư Trùng Sinh
Chương 141: Dân tâm ổn thì thiên hạ hưng

Bí Thư Trùng Sinh

Chương 141: Dân tâm ổn thì thiên hạ hưng

- Bí thư Vương, đến bây giờ thôn Hậu Truân vẫn còn chưa làm tốt công tác sao?

Trương Dân Cường nhìn đội ngũ cán bộ hùng hậu mà dùng giọng lo lắng nói.

- Đã làm khá tốt, chúng ta đi lần này chẳng qua chỉ để phô trương thanh thế, thứ hai cũng là giải quyết vấn đề của anh em Mạnh gia.

Vương Tử Quân tuy có tính toán trong lòng nhưng lại không nói ra.

Cừu Gia Thành và Trương Dân Cường đưa mắt nhìn nhau, cũng không thấy Vương Tử Quân có làm gì sai, dù là anh em Mạnh gia chịu thua thì hành động lần này của ủy ban cũng có thể làm kinh sợ đám người muốn làm loạn.

Đoàn xe chạy đi như bay, chỉ hơn mười phút đã đến thôn Hậu Truân, chưa vào trong thôn thì đám cán bộ thôn đã chạy ra đón chào.

- Bí thư Mạnh, thế nào rồi?

Vương Tử Quân nhìn bí thư Mạnh rồi cố ý hỏi.

Bí thư Mạnh lúc này có việc cầu cạnh Vương Tử Quân, thế nên nóng lòng biểu hiện, nghe được câu hỏi như vậy thì nhanh chóng nói:

- Bí thư Vương, việc của anh đã rất tốt, tôi đây làm việc tuyệt đối không xảy ra sự cố.

Vương Tử Quân gật đầu nói:

- Rất tốt, bí thư Mạnh dẫn đầu ban ngành trong thôn và rất có sức chiến đấu, vào thời điểm mấu chốt thì tôi cần những người làm việc với thái độ như vậy. Đảng ủy thật sự nhìn rõ những gì cán bộ thôn cố gắng, cũng sẽ luận công ban thưởng. Anh cứ yên tâm về vấn đề tuyển công, những chỉ tiêu này tôi đã trao đổi khá tốt, bọn họ sắp tới sẽ tiến hành huấn luyện công nhân viên, còn có tiền phí huấn luyện.

Vương Tử Quân nói rồi cười:

- Người ở nơi nào? Để cho đồn công an đến bắt người đi.

Bí thư Mạnh vừa nghe thấy vấn đề tuyển công đã xong, ba con trai có công tác, lúc này vẻ mặt chợt vui tươi như đóa hoa nở bừng bừng, lão vui sướng đáp:

- Bí thư Vương, tên kia đang ở trong kho củi, tôi sẽ cho người đưa hắn đến.

- À, công an phái ra hai người đi đưa người kia về đây.

Vương Tử Quân nghiêng đầu nhìn vị phó đồn trưởng ở bên kia rồi phân phó.

Hào Đại Phát trước đó đã nghe lệnh của Triệu Tứ Dược, bây giờ nghe thấy tên kia đã bị người trong thôn gông cổ lại, thế là trong lòng cũng thầm than về sức chiến đấu của người trong thôn. Hắn tiến lên xung phong nhận việc, cũng sắp bước ra ngoài.

Phó đồn trưởng căn bản không biết có chuyện gì xảy ra, vừa nghe Hào Đại Phát tự mình chủ động tiến lên, thế là đơn giản đồng ý, lại vẫy tay gọi thêm một đội viên phòng ngự cùng đi với Hào Đại Phát.

Khi đến bên canh kho củi, Hào Đại Phát nhanh chóng tiến vào trong, đúng lúc hai tên đàn ông trai tráng trong thôn đỡ một người đi ra. Tên này hơn ba mươi tuổi, mặc trang phục bình thường, nhìn qua có vẻ rất sạch sẽ, nhưng khi nhìn thấy hai người Hào Đại Phát thì gương mặt vừa sợ hãi vừa vui mừng.

- Cảnh...

Một chữ vừa ra khỏi miệng tên đàn ông kia, Hào Đại Phát đã không cho đối phương cơ hội nói chuyện, tìm chỗ ngồi không bằng tự ngồi xuống, nếu đồn trưởng đã lên tiếng, như vậy phải dứt khoát giải quyết tên này.

- Bốp.

Một cái tát lên mặt tên đàn ông bị lôi ra, tên kia còn chưa kịp phản ứng thì Hào Đại Phát đã đấm đá liên tục. Tên này bị trói hai tay, dù không bị trói cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của Hào Đại Phát.

Sau vài cú đấm đá, tên kia lảo đảo ngã xuống, còn bị đạp thêm vài cái. Hai tên đàn ông trong thôn phụ trách áp giải tuyệt đối không ngờ cảnh sát lại hung hãn như vậy, nhưng bọn họ lại rất hoan nghênh hành động của Hào Đại Phát.

Người dưới thôn thường đối đãi rất đặc biệt với những tên trộm, hơn nữa cảnh sát vốn là mở rộng chính nghĩa, bây giờ dạy bảo đối phương như vậy, để xem sau này còn dám trộm nữa không?

Khi mọi người đang giơ tay cái với hành động của đồng chí Hào Đại Phát, tên đồng bạn đi theo bên cạnh Hào Đại Phát có hơi ngây người, sau đó cũng nhanh chóng vung chân cho vài đá.

Hai người liên thủ đánh một người bị trói tay, đây không phải dễ như trở bàn tay sao? Đợi đến khi nhóm Vương Tử Quân thấy được tình huống thì hai người Hào Đại Phát đã đánh đấm được một phút rồi.

Có người nói một phút cũng không tính là dài, nhưng đó còn phải xem anh đang ở trong nhà vệ sinh hay là ở ngoài, lúc này tên đàn ông bị đánh sợ rằng còn có những trải nghiệm còn khắc sâu hơn cả tình huống như vậy. Một phút không lâu, nhưng tên kia bị đánh cho máu tươi lênh láng, quai hàm cũng sưng lên, toàn thân đau đớn.

- Dừng tay, các người đang làm gì vậy?

Vương Tử Quân nhìn tên đàn ông bị đánh, trong lòng tuy thầm cười nhưng lại nghiêm trang chất vấn.

Tên phó đồn trưởng nghe thấy Vương Tử Quân lên tiếng thì cũng vội vàng chạy đến, sau đó nhanh chóng can ngăn hai người Hào Đại Phát, cuối cùng mới có thể xong việc.

- Đây là tác phong công tác đối đãi với người ngoài của đồn công an sao? Chưa nói lời nào đã tiến lên đánh đòn rồi à?

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt vô tội của phó đồn trưởng, hắn nổi giận đùng đùng nói. Vị phó đồn trưởng kia tuy chỉ là một cái thùng rỗng, nhưng tốt xấu gì cũng là người phụ trách hành động lần này, sau khi nghe Vương Tử Quân răn dạy một câu thì cũng không dám lên tiếng.

- Các anh có tác phong gì vậy? Biết pháp còn phạm pháp, cái quái gì là cảnh sát, tôi thấy các anh rõ ràng là cố ý làm loạn.

Tên đàn ông kia thấy được nhóm Vương Tử Quân thì giống như gặp được thân nhân, hắn vùng vẫy đứng lên dùng giọng bi phẫn nói.

Hào Đại Phát thấy vẻ mặt âm trầm của Vương Tử Quân nhưng trong lòng rất bình thản, hắn nghĩ rằng vị bí thư kia răn dạy mình chỉ là giả vờ mà thôi, đồn trưởng nói vụ này do ủy ban phân phó. Nhưng bây giờ tên bí thư kia lại giả vờ là người tốt, xem ra đám làm quan chẳng ra gì, đều là loại hai mặt.

- Buông người ta ra, đây là có chuyện gì? Các anh rốt cuộc muốn làm gì nữa?

Vương Tử Quân vung tay lên với viên phó đồn trưởng, lại dùng giọng lạnh lùng nói.

- Tôi là phóng viên báo Đô Thị, tôi không nói đến chuyện bị thôn dân giam cầm phi pháp, các anh là cảnh sát mà đánh người, chuyện này tôi sẽ không để yên cho các người.

Tên kia thấy đám cảnh sát đứng bất động thì tinh thần tỉnh táo trở lại, lớn tiếng quát mắng với đám người Vương Tử Quân.

"Phóng viên báo Đô Thị?"

Khóe miệng Vương Tử Quân lộ ra nụ cười lạnh, hắn nghiêm túc đi đến trước mặt tên phóng viên, sau đó bắt tay đối phương nói:

- Đồng chí phóng viên, đã làm cho anh chịu uất ức rồi, dân chúng không biết anh, có thể là do hiểu lầm. Còn tình huống của đồn công an, tôi cũng có chút trách nhiệm, anh cứ yên tâm, ủy ban xã chúng tôi nhất định sẽ cho anh một câu trả lời thuyết phục.

Khi nghe thấy Vương Tử Quân liên tục nói lời xin lỗi thì tên đàn ông phóng viên càng tỏ ra kiêu ngạo:

- Đám cảnh sát này đánh người, còn gì để nói? Tôi muốn đi tố cáo, cho các người lộ mặt ngoài ánh sáng.

- Cho lộ mặt ngoài ánh sáng?

Vẻ mặt Vương Tử Quân chợt trở nên lạnh lẽo, hắn hỏi ngược lại:

- Đồng chí phóng viên, cảnh sát chấp pháp có chút thủ đoạn, nhưng anh có thể cho tôi giải thích một chút không? Anh chạy vào thôn trộm thứ gì? Còn chuyện đưa ra ánh sáng thì cứ tùy anh.

Vương Tử Quân vừa nói vừa vung tay với phó đồn trưởng:

- Đồn công an quay về phải cho ra một câu trả lời thuyết phục với những gì xảy ra ngày hôm nay, nói cách khác, tuy tôi không phải là chủ quản của các anh, nhưng tôi sẽ đề nghị huyện ủy xem xét lại trách nhiệm của các anh.

Sau khi nghe thấy Vương Tử Quân lên tiếng cảnh cáo nghiêm khắc, Hào Đại Phát chợt cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, đột nhiên bùng lên cảm giác xấu.

Trần Vân Phàm ngồi trên xe cảnh sát, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, hắn bắt đầu hối hận vì sao mình lại chạy đến xã Tây Hà Tử này, nếu không thì nào phát sinh sự kiện bực bội như lúc này?

Chưa nói đến chuyện bị thôn dân coi là kẻ trộm và nhốt trong kho củi cả đêm, dù sao đó cũng là thôn dân, bọn họ không hiểu tầm quan trọng của phóng viên. Nhưng người của đồn công an xã lại không nói hai lời, vừa gặp mặt đã đánh, thật sự quá ngột ngạt, xin lỗi thì có tác dụng gì? Đánh chán rồi nói một lời xin lỗi là xong sao?

Trần Vân Phàm nghĩ đến tình huống mình bị đánh một trận, cũng không khỏi nhớ đến mục đích chuyến đi này của mình. Hắn trước đó ôm một giấc mộng rất cao, bắt xe từ thành phố về huyện rồi về xã, lại bắt xe máy đến thôn xa xăm này, mục đích chính là muốn tìm được vài manh mối, không phải muốn chụp vài tấm hình cán bộ xã cưỡng chế đất đai và đánh đập thôn dân sao? Không ngờ kế hoạch cũng không hoàn thành, chính mình ngược lại cũng bị người ta đánh.

- Hừ, con mẹ nó thật sự là quá xui xẻo, không thể cứ như vậy được.

Trần Vân Phàm vừa tức vừa vội, hắn thầm nghĩ.

Vương Tử Quân nhìn xe cảnh sát chạy như bay mà trong mắt lóe lên nụ cười, Triệu Tứ Dược rõ ràng là dùng đá đập chân mình, nếu như có nhóm người Mạnh Đại Hổ, lại có người của ủy ban xã thấy rõ rành rành, cũng không bỏ qua sự kiện đánh người lần này, cuối cùng có thể náo loạn lớn.

- Năm tiểu tử kia còn chưa chịu qua đây sao?

Bí thư Mạnh đứng ở bên cạnh cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lão cũng không thèm hỏi, chỉ vẫy tay về phía sau, sau đó gọi năm anh em Mạnh gia đi đến.

Mạnh Đại Hổ lúc này cũng không còn oai vệ như mãnh hổ, chân đã bị thủy tinh đâm vào rách một vết lớn, hắn lảo đảo đi đến trước mặt Vương Tử Quân, tuy trong mắt đầy vẻ không cam lòng nhưng vẫn khẽ nói:

- Bí thư Vương, chúng tôi tình nguyện cắt đất, chuyện này là chúng tôi sai rồi.

Mạnh Đại Hổ nhận lỗi có vài phần thành ý, Vương Tử Quân cũng là người tâm sáng như gương, hắn cũng không quan tâm anh em Mạnh gia có tâm phục khẩu phục hay không, dù sao thì một người cũng khó thể nào chịu nổi áp lực từ trăm người. Chỉ cần làm xong chuyện lần này là tốt, vấn đề khai thông tư tưởng của bọn họ sẽ dành cho người trong thôn.

- Được, các anh có thể lấy đại cục làm trọng, bỏ chút lợi nhỏ vì nghiệp lớn, tôi là bí thư đảng ủy xã và cảm thấy rất vui, điều này nói rõ thôn dân chúng ta có tố chất rất cao...

Vương Tử Quân vừa thấy đại sự hoàn thành thì cố ý nói vài lời khen ngợi với năm anh em Mạnh gia, có được sự giúp đỡ của bí thư Mạnh, vấn đề đất đai hạng mục chỉ mất thời gian nửa ngày đã xong.

Khi Vương Tử Quân đang bận rộn ở thôn Hậu Truân thì phó bí thư huyện ủy Tiền Học Bân đã đi đến phòng làm việc của bí thư Tôn Lương Đống. Hai người là lãnh đạo chủ chốt của huyện ủy, phòng làm việc cũng không tính là xa nhau, đều nằm ở khu nhà thường ủy huyện ủy. Nhưng trừ khi vào những lúc cực kỳ cần thiết, nếu khong thì Tiền Học Bân căn bản sẽ không đến phòng làm việc của Tôn Lương Đống.

Tiền Học Bân gõ cửa đi vào phòng làm việc của Tôn Lương Đống, đúng lúc gặp một vị phó phòng tuyên truyền đang báo cáo công tác với bí thư Tôn, khi thấy Tiền Học Bân đi đến thì vị phó phòng kia cũng nhanh chóng đứng lên chào hỏi.

- Bí thư Tôn, các anh cứ trò chuyện, tôi đợi một lát nữa rồi đến là được.

Tiền Học Bân cười lên tiếng chào hỏi Tôn Lương Đống, sau đó chuẩn bị xoay người đi ra ngoài cửa.

Tiền Học Bân rõ ràng đã nói lời khiêm tốn, hắn đường đường là một phó bí thư huyện ủy, phó phòng tuyên truyền chỉ là một cán bộ cấp chính khoa, sao có thể để lão phải chờ? Cũng may tên kia cũng thức thời, hắn nhanh chóng chào hỏi hai vị bí thư, sau đó mang theo văn kiện mới báo cáo được hơn một nửa đi ra ngoài.

- Bí thư Tiền, tôi có một người bạn tặng cho hộp trà Bích Loa Xuân, anh có muốn nếm thử không?

Tôn Lương Đống nhìn Tiền Học Bân, trong lời nói có mang theo chút nhiệt tình và toan tính.

Tiền Học Bân dù có ý kiến với Tôn Lương Đống, nhưng lúc này lão có việc cần Tôn Lương Đống gật đầu, vì vậy cố gắng tỏ ra được sủng ái nói:

- Tôi xem như có lộc, cám ơn bí thư Tôn.

Hai người pha trà, cũng không nói những lời gì khác, thế là mùi hương trà bùng lên khắp phòng. Tiền Học Bân nhìn bộ dạng nước chảy mây trôi của Tôn Lương Đống, trong lòng thầm thở dài một hơi, sau đó mới mở miệng nói:

- Bí thư Tôn, tôi nghe nói vấn đề trưng thu đất đai ở xã Tây Hà Tử gặp phải khó khăn có phải không?

Tôn Lương Đống đã sớm đoán được ý nghĩ của Tiền Học Bân, rõ ràng là nhàn rỗi muốn tra thuốc nhỏ mắt cho Vương Tử Quân, lúc này lão nghe thấy như vậy thì dùng giọng hời hợt nói:

- Có lẽ xảy ra một vài vấn đề, nhưng không là gì lớn.

- Bí thư Tôn, công ty lương thực là hạng mục lớn của thành phố, nếu như có bất kỳ vấn đề gì, sợ rằng lãnh đạo thành phố sẽ có vài lời nhắn nhủ với chúng ta.

Tiền Học Bân uống một hớp trà rồi trầm giọng nói.

Tôn Lương Đống là bí thư huyện ủy, tất nhiên sẽ là kẻ sợ hãi hạng mục xảy ra chuyện hơn bất kỳ ai khác, nếu thành phố truy cứu trách nhiệm, sợ rằng lão là người đầu tiên khó gánh được.

- À, chuyện này tôi cũng đã gọi điện thoại cho Vương Tử Quân, cũng không có chuyện lớn gì xảy ra cả.

Tôn Lương Đống cười thầm vì sự âm tàn của Tiền Học Bân, suốt ngày chỉ muốn gây khó cho Vương Tử Quân, hết kế sách này đến kế sách khác, như vậy không phải quá nóng lòng sao?

- Bí thư Tôn, tôi cũng hy vọng không có chuyện lớn gì xảy ra, nhưng tôi cảm thấy chúng ta nên có phương án bảo vệ cho tốt, cán bộ trẻ tuổi chính là nhân tài của huyện, là một tài phú khó kiếm, dù xuất phát từ góc độ nào, dù là nhìn từ cục diện ổn định, tôi cảm thấy chúng ta nên làm tốt công tác truyền kinh nghiệm. Chúng ta không thể để tùy ý làm thí điểm, nếu không xảy ra vấn đề thì cái giá phải trả là rất lớn.

Tiền Học Bân nói đến đây thì có hơi trầm ngâm, sau đó lại nói tiếp:

- Phương diện trưng thu ruộng đất quá nhạy cảm, Vương Tử Quân thiếu kinh nghiệm công tác ở nông thôn, như vậy không khác gì chất chồng thuốc nổ, chúng ta không thể để cho cán bộ trẻ tuổi ngồi trên đống thuốc nổ được. Trước mắt từ trên xuống dưới đều áp dụng quy chế phủ quyết, cuối năm thường phải xem xét về vấn đề trách nhiệm, nếu có kẻ làm nổ thùng thuốc súng, hậu quả kia dù là ai cũng không muốn nhìn thấy.

Tiền Học Bân nói rất đạo mạo, mặt mũi tràn đầy ân cần, nhưng Tôn Lương Đống nghe thấy vậy mà liên tục cười lạnh.

Tiền Học Bân này rõ ràng là muốn hái đào, tuy trưng thu ruộng đất có hơi khó khăn nhưng cũng không phải không giải quyết được, có chút vấn đề là khó tránh khỏi. Bây giờ tên này lại vung lá cờ bảo vệ Vương Tử Quân, mục đích không phải muốn điều Vương Tử Quân đi sao?

Triệu Liên Sinh khẽ nhấp một ngụm trà, sau đó cũng không mở miệng, lão đang chờ. Tiền Học Bân đã nói ra mục đích của mình, sẽ có điều kiện trao đổi, bây giờ lão đang chờ đối phương định giá.

Quả nhiên Tiền Học Bân thấy Tôn Lương Đống không nói lời nào, lại không có biểu hiện, thế nên lão tiếp tục nói:

- Anh Mã ở phòng văn hóa hai năm qua công tác rất tốt, mà phòng tài chính của huyện lại xảy ra vấn đề, tôi thấy nên cho anh ấy sang đảm nhiệm chức vụ, ít nhất thì cũng tốt hơn so với tình huống tiếp tục ngồi lên vị trí trưởng phòng văn hóa, sửa cũ thành mới thì tốt hơn.

Tôn Lương Đống nở nụ cười, vị trí trưởng phòng tài chính là thứ mà lão đang cố gắng vận tác nhưng bên phía chủ tịch Ngưu hình như cũng có tính toán. Tôn Lương Đống dù sao cũng là một bí thư huyện ủy, nhưng nếu không có nhiều đồng minh giúp đỡ, lão cũng sẽ không thể nào tùy ý bác bỏ ý kiến của chủ tịch Ngưu.

Trước mắt Tiền Học Bân nói rõ như vậy, ý nghĩ cũng đã rõ: Tên này đang muốn cùng Tôn Lương Đống tiến hành trao đổi không một tiếng động. Toàn huyện ai cũng biết anh Mã ở phòng văn hóa là người của Tôn Lương Đống, Tiền Học Bân nói cho anh Mã đi, đó là điều kiện để trao đổi.

Tôn Lương Đống uống cạn ly trà, sau đó nói:

- Sửa cũ thành mới thì tốt, sửa cũ thành mới thì tốt.

Tiền Học Bân nhìn nụ cười trên mặt Tôn Lương Đống, nó rất sáng lạn, nhưng ánh mắt của hai người lại có chút khác thường.

- Bí thư Tôn, hội nghị thường ủy cũng sắp được mở rồi.

Tiền Học Bân thản nhiên nói.

- Ừ, cứ dựa theo lệ cũ mà tổ chức hội nghị thường ủy.

Tôn Lương Đống trầm ngâm một lát rồi dùng giọng nhàn nhạt nói:

- Hay là hôm nay đi, chút nữa anh sắp xếp cho văn phòng, thông báo cho mọi người là được.

Bí thư Tôn nói mời hội nghị thường ủy thì chỉ một lát sau các vị thường ủy đã tiến vào phòng họp huyện ủy. Tôn Lương Đống ngồi trước cờ, lão nhìn đám thường ủy ngồi ở bốn phía, trên mặt treo nụ cười khó gặp.

- Các vị, hôm nay tôi triệu tập chư vị chính là có vài chuyện cần họp bàn. Bí thư Tiền, trước tiên anh giới thiệu tình huống đi.

Tôn Lương Đống nói rồi vung tay với Tiền Học Bân.

- Bí thư Tôn đã phân phó thì tôi cũng có vài câu cần lên tiếng. Từ sau khi trưởng phòng tài chính Dương Vân Binh gặp chuyện không may, vẫn luôn là các vị phó phòng quản lý thay, như vậy không dễ dàng phát huy tính tích cực của các đồng chí, cũng gây bất lợi cho công tác của huyện ủy. Tôi đã liên hệ với phòng tổ chức, cảm thấy anh Mã của phòng văn hóa là người an tâm, cẩn thận, là người có thể giám sát chặt chẽ tiền trong túi, chư vị có ý kiến gì khác không?

Tiền Học Bân nói, ánh mắt nhìn ra khắp bốn phía.

Ngưu Vạn Thần ngồi ở đối diện với Tiền Học Bân, lúc này trên mặt lóe lên chút tức giận. Cục diện bây giờ rất rõ ràng, Tôn Lương Đống và Tiền Học Bân đã sớm đạt thành hiệp nghị, mà phòng tài chính lại là một ban ngành hiểm yếu của khối chính quyền huyện, nếu chủ tịch huyện không thể nắm nó vào trong tay, như vậy đừng hòng có quyền nói chuyện về sau này.

- Anh Mã là một nhân tuyển tốt, không những công tác an tâm và còn liêm khiết, hai năm qua triển khai mở rộng công tác của phòng văn hóa rất mạnh, anh ấy nếu đến quản lý túi tiền thì thật sự phù hợp.

Phó bí thư quản lý tư pháp là Hồng An Trạch cũng cười ha hả phụ họa.

Ngưu Vạn Thần vừa định lên tiếng thì đã bị đá văng trở lại, huyện ủy tổng cộng có một chính hai phó bí thư, tăng thêm hắn nữa là có bốn vị bí thư, bí thư ủy ban kỷ luật không nói lời nào, bây giờ ba người Tôn Lương Đống liên thủ lại, chính mình dù phản đối thế nào cũng toi công.

Ngưu Vạn Thần tuy rất căm tức nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nuốt giận vào lòng.

Ba vị bí thư liên thủ, tất nhiên đám thường ủy khác cũng sẽ phải chịu phục, tranh chấp vị trí trưởng phòng tài chính coi như đã được xác định.

- Còn có một việc, tôi tin tưởng các vị ngồi đây cũng đã từng được nghe nói tới, đó là chuyện của xã Tây Hà Tử, đã đưa đến vài lời tranh cãi...

Tiền Học Bân rất vui vẻ, chính mình đồng ý cho Hồng Kiến Quốc xuống làm bí thư xã Tây Hà Tử, thế cho nên Hồng An Trạch mới chủ động ra sức. Bây giờ ba vị bí thư liên thủ, thường ủy căn bản không có dư âm phản đối, cho dù có cũng bị mắc nghẹn mà thôi, dù là vị trí trưởng phòng tài chính hay vấn đề ở xã Tây Hà Tử cũng như nhau.

Tiền Học Bân định tiếp tục lên tiếng thì bí thư ủy ban tư pháp Tạ Xuân Lai vừa đến nhận chức đã lên tiếng:

- Thật xin lỗi, tôi cắt ngang lời, bí thư Tiền, cho tôi chen vào hai câu.

Tiền Học Bân dùng ánh mắt hung hăng nhìn Tạ Xuân Lai, lão cũng không thể nào làm khác hơn, lão cũng không thể không cho người ta lên tiếng, thế là thản nhiên nói:

- Bí thư Tạ, mọi người có thể thoải mái lên tiếng, anh có lời nào thì cứ nói.

- Bí thư Tôn, bí thư Tiền, tôi vừa đến thì đã từng gặp đồng chí bí thư đảng ủy xã Tây Hà Tử, đồng chí bí thư Vương Tử Quân có nói cho tôi biết, tất cả hạng mục đã được chứng thực đúng chỗ, dưới sự đồng mưu hợp sức của cán bộ toàn xã, tất cả đất đai đã được trưng thu tốt, quần chúng nhiệt liệt ủng hộ hạng mục. Mặt khác nguồn tài chính ba chục triệu của tập đoàn Chính Hồng đã được đưa đến, đã dùng vào công tác xây dựng nhà máy.

Tạ Xuân Lai nói như những tiếng sấm sét vang lên trong phòng họp, đám thường ủy nơi đây có ai không phải kẻ tinh anh? Tiền Học Bân vừa nói như vậy thì bọn họ đã hiểu ngay, bây giờ ở xã Tây Hà Tử không có bất kỳ vấn đề gì, xem anh còn lời nào để nói.

Tiền Học Bân há hốc mồn, vô tình không biết nói gì cho phải, nhưng lão không nói thì Ngưu Vạn Thần lại trực tiếp đứng lên: Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL

- Tốt, đồng chí Vương Tử Quân đã làm rất tốt, tôi cũng không chờ đợi được mà muốn đến xã Tây Hà Tử xem thế nào. Tôi thấy chúng ta không bằng đến hiện trường xã Tây Hà Tử để xem xét, đến hiện trường nhìn xem xã Tây Hà Tử có khó khăn gì, cũng coi như giúp đỡ cho công tác kêu gọi đầu tư.

Dù là trưng cầu ý kiến nhưng Ngưu Vạn Thần đã đứng lên nói rõ ràng, Tôn Lương Đống cũng đã xác nhận được nhân tuyển cho vị trí trưởng phòng tài chính, lúc này đã rất mỹ mãn, thế nên thấy Ngưu Vạn Thần tranh thủ đứng lên thì Tôn Lương Đống cũng định đứng lên.

Vẻ mặt Tiền Học Bân chợt biến thành khó coi, mà Hồng An Trạch ngồi ở bên cạnh Tiền Học Bân cũng trở nên vô cùng ngưng trọng.

- Bí thư Tôn.

Tiền Học Bân nhịn không được phải hô lên một tiếng.

Tôn Lương Đống tất nhiên sẽ hiểu rõ Tiền Học Bân muốn nói gì, nhưng sự việc đã đến nước này, dù hắn là bí thư huyện ủy cũng không thể nào có lý do gì khác để nắm bắt Vương Tử Quân.

- Bí thư Tiền, bí thư Vương nếu đã xử lý tốt tất cả thì cũng xem như có năng lực không nhỏ, như vậy chúng ta dứt khoát xuống hiện trường xem thế nào.

Tôn Lương Đống nói rồi cũng không cho Tiền Học Bân cơ hội lên tiếng, lão theo sát Ngưu Vạn Thần đi ra ngoài.

Tiền Học Bân còn muốn tiếp lời, đúng lúc này Hồng An Trạch vỗ vỗ vai lão nói:

- Bí thư Tiền, chúng ta cùng đi, tai nghe là giả, mắt thấy là thật, để xem Vương Tử Quân đã xử lý hạng mục nhà máy lương thực kia như thế nào rồi.

Hồng An Trạch tuy không nói lớn nhưng Tiền Học Bân nghe vậy thì động lòng, chỉ sau khoảnh khắc lão đã hiểu rõ ý nghĩ của đối phương. Lão đã có sẵn kế hoạch, thế cho nên cười ha hả nói:

- Nếu đã phải xuống cơ sở thì cần nghe tiếng lòng của quần chúng, để xem xã Tây Hà Tử rốt cuộc có bộ dạng gì.

Hai người Hồng An Trạch nói không phải nhỏ, những vị thường ủy khác cũng nghe được những lời đối thoại này, bọn họ đã làm quan đến mức độ thế này, ai không phải là những kẻ tám mặt lung linh? Vừa nghe qua thì hiểu ngay, thế cho nên các vị thường ủy nơi đây đều hiểu.

Tạ Xuân Lai khẽ nhíu mày, hắn cũng không lên tiếng mà xách cặp đi theo sau lưng đám người đi ra phòng họp.

Kinh tế của huyện Hồng Bắc cũng không phải phát đạt, nhưng chùa nghèo cũng có chủ trì giàu, vì vậy mà đám thường ủy huyện Hồng Bắc đều có xe riêng của mình. Tuy chiếc xe cao cấp nhất là của bí thư Tôn Lương Đống, thế nhưng đội ngũ xe cộ của các thường ủy sắp xếp lại cũng cực kỳ đồ sộ.

Sau khi bác bỏ lời thỉnh cầu xin mở đường của đại đội cảnh sát giao thông, đoàn xe của lãnh đạo huyện Hồng Bắc xuất phát về phía xã Tây Hà Tử.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại