Bí Thư Trùng Sinh

Chương 128: Chờ anh về nhà

Khi Vương Tử Quân đi vào trong khoảng sân thì có thêm bốn tiểu thư tiếp tân tiến ra đón chào, bộ dạng trắng nõn cao ngất giống như diễn viên múa ba lê. Nhưng kiếp trước hắn đã nhìn quen cảnh tượng này, cũng không thèm quan tâm mà đi vào bên trong.

- Ha ha ha, bí thư Vương, cậu thật sự thần tốc, tôi vừa rồi còn đánh cuộc với giám đốc Ngụy, anh ấy nói ít nhất là một giờ, tôi nói ít nhất là nửa giờ sau cậu sẽ đến, cậu xem, không phải là tôi thắng sao?

Một tiếng cười lớn vang lên, Chu Ái Quân tiến ra đón chào.

Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt nhiệt tình của Chu Ái Quân mà cười ha hả nói:

- Anh triệu hoán thì tôi đã chạy vội đến đây, anh xem, thậm chí vã hết mồ hôi rồi đây này.

Vương Tử Quân vừa nói vừa đưa tay với Chu Ái Quân.

Vương Tử Quân nói như vậy làm cho Chu Ái Quân cảm thấy rất có mặt mũi, trước mặt ty Vương Tử Quân vẫn là bí thư đảng ủy xã Tây Hà Tử, nhưng sau vài tháng rèn luyện thì địa vị của hắn dần tăng, một vài người trong huyện còn sắp xếp hắn vào hàng ngũ những cán bộ chính khoa làm nhân tuyển cho chức vụ phó huyện.

Chu Ái Quân tuy vẫn chỉ là một vị đại đội trưởng cảnh sát hình sự, nhưng đối với người trong quan trường thì không đáng là gì, đến lúc này ngay cả cấp phó khoa cũng không có.

Trong đầu chợt lóe lên vài ý nghĩ, Chu Ái Quân càng tỏ ra nhiệt tình với Vương Tử Quân, hai bên nói chuyện với nhau rất vui vẻ, sau đo đi đến sảnh khách quý.

Không đợi hai người đẩy cửa bước vào, Ngụy Hiểu Kim với gương mặt tràn đầy nụ cười từ bên trong đi ra, hắn duỗi hai tay bắt chặt tay Vương Tử Quân, trong miệng cười nói:

- Bí thư Vương, nhiều ngày không gặp, phong thái của anh càng lúc càng mạnh mẽ, thật sự khó thể sánh bằng.

Đối với Ngụy Hiểu Kim thì Vương Tử Quân có chút phản cảm nhưng ngoài miệng hắn vẫn khách khí nói:

- Giám đốc Ngụy mới là phong độ nhẹ nhàng, tuấn tú lịch sự, thật sự là ông chủ đích thực.

Vương Tử Quân nói rồi đi vào trong phòng khách quý, đây là gian phòng lớn nhất ở quán ăn Giang Viên, trên tường có một bức tranh hoa mẫu đơn cực lớn, hoa mẫu đơn nở rộ có ý nghĩa phú quý phát tài.

Chiếc bàn tròn ở giữa phòng có thể ngồi được vài chục người, nhưng lúc này quanh bàn chỉ có ba chiếc ghế, dưới sự mời chào ân cần của Ngụy Hiểu Kim và Chu Ái Quân, Vương Tử Quân đi xuống ngồi vào vị trí chủ tịch.

- Bốp, bốp, bốp!

Ngụy Hiểu Kim khẽ đập tay lên bàn ba cái, bốn nhân viên phục vụ mặc sườn xám đã chuẩn bị sẵn ở bên ngoài bắt đầu tiến vào trong phòng, trên tay mỗi người là một khay mạ vàng tinh xảo, chỉ sau khoảnh khắc đã có tám món thức ăn được bày trước mặt mọi người.

- Quán ăn Giang Viên này tuy là đệ nhất ở huyện Hồng Bắc nhưng nếu nói ra thì hương vị cũng chỉ là bình thường, có những món so ra còn kém so với những thứ bán ngoài lề đường. Khi tôi mời bí thư Vương uống rượu thì cũng mất một phen tự định giá, cuối cùng cũng chỉ có thể chọn quán ăn Giang Viên, thế cho nên kính xin bí thư Vương cũng đừng cảm thấy uất ức.

Ngụy Hiểu Kim ở huyện Hồng Bắc cũng xem như là một thành viên con nhà quan, bình thường cũng là một con cua bò ngang, cũng rất kiêu ngạo. Nhưng hắn là một người làm ăn, hắn so ra lại có thêm vài phần khôn khéo so với đám con nhà quan khác, nếu gặp phải những người cần đầu tư thì hắn có biểu hiện cực kỳ không tầm thường.

Vương Tử Quân nở nụ cười từ chối cho ý kiến, cũng không tiếp nhận câu chuyện của Ngụy Hiểu Kim, nhưng trong lòng càng thêm đề phòng với Ngụy Hiểu Kim. Lúc này Ngụy Hiểu Kim cũng không sử dụng hai loại rượu thường lưu hành là Mao Đài vào Ngũ Lương, mà là một chai rượu Giang Châu có vẻ rất cổ xưa.

- Bí thư Vương, con người của tôi có hai sở thích lớn, ngoài kết giao bằng hữu thì chính là uống rượu...Rất vui khi gặp lại bí thư Vương, chúng ta cùng nâng ly vì tình hữu nghị.

Ngụy Hiểu Kim nâng ly rượu rồi dùng giọng hào sảng nói.

Người này vừa ngồi lên bàn rượu, vừa rót rượu ra ly thì đã xưng anh em, Vương Tử Quân tất nhiên cũng không phải lần đầu tiên gặp mặt Ngụy Hiểu Kim, tuy trong lòng cũng không có quá nhiều hảo cảm nhưng vẫn khẽ nâng ly lên cùng uống cạn sạch với hai người Chu Ái Quân.

- Bí thư Vương, nói thật, trong số quan viên chính quyền ở huyện Hồng Bắc, tôi thật sự rất bội phục anh. Trong mắt tôi thì anh mới thật sự là cán bộ có bản lĩnh nhất huyện Hồng Bắc này.

Ngụy Hiểu Kim vừa gắp một miếng thức ăn vừa cao giọng nói.

- Trước kia tôi vốn đã không vừa mắt tên tiểu tử Dương Vân Binh, nhưng tôi vẫn không có biện pháp gì với hắn ta, tuy hắn ngang ngược nhưng vẫn ngồi vững vàng trên chiếc ghế kia. Bây giờ ông trời thật sự giúp tôi, sau khi hắn ta đắc tội với anh, bây giờ thì thế nào? Hì hì, là một vị khoa viên chủ nhiệm của phòng nông nghiệp, không ném vào nhà giam thì may mắn lắm rồi.

Vương Tử Quân đã không còn chú ý đến sự kiện Dương Vân Binh trước đó, nhưng lúc này Ngụy Hiểu Kim nhắc lại chuyện cũ, đơn giản là muốn nịnh nọt mình.

Vương Tử Quân cười nhạt một tiếng, trong miệng cũng không khỏi cảm thán:

- Ôi, người trong quan trường thì ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, ủy ban kỷ luật thị ủy điều tra trưởng phòng Dương Vân Binh, ai cũng không cứu được. Không phải có câu nói: Mỗi người là một cục gạch trên bức tường, đấm vào ai thì kẻ đấy không may sao? Là một trưởng phòng tài chính nhưng bị điều đến phòng nông nghiệp nhận một chức vụ hữu danh vô thực, nhiều ít cũng có chút thiệt thòi.

Vương Tử Quân nói lời đồng tình làm cho Ngụy Hiểu Kim chợt giật mình, nhưng hắn cũng thầm hiểu, thầm hận chính mình lắm mồm, ai nói Dương Vân Binh không may khi đắc tội với bí thư Vương? Có chứng cứ gì sao? Ai có thể chứng minh?

Chu Ái Quân ở bên cạnh nghe thấy vậy thì thầm cảm thán, Vương Tử Quân này lòng dạ quá sâu, rõ ràng ra tay với Dương Vân Binh nhưng lại tỏ ra như vô tội. Ngụy Hiểu Kim thầm hận mình đã làm sai, vẻ mặt có chút xấu hổ, cũng may còn có Chu Ái Quân làm sinh động bầu không khí, thế cho nên bầu không khí trên bàn rượu mới xem như có chút hòa hợp.

- Bí thư Vương, tôi biết anh uống rượu cũng có lượng nhất định, hưng ly rượu này dù thế nào anh cũng phải uống, đây không phải là rượu thường, cái này để ăn mừng anh Chu trở thành ủy viên đảng ủy của cục công an. Chúng ta nâng ly, chúc mừng.

Ngụy Hiểu Kim nói rồi nâng ly rượu lên.

Chu Ái Quân nghe được những lời của Ngụy Hiểu Kim thì vẻ mặt càng thêm sáng lạn, hắn vội vàng nâng ly lên nói:

- Chuyện này còn chưa quá rõ ràng, Hiểu Kim, cậu cũng đừng nói chúc mừng, nếu sự việc truyền ra sẽ làm người ta chê cười. Nếu nói muốn chúc mừng, tôi không bằng chúc mừng cục trưởng Ngụy, không, phải là bí thư Ngụy, cục trưởng Ngụy bây giờ sẽ trở thành một vị cục trưởng cục công an đầu tiên tiến lên nắm chức bí thư tư pháp.

Chu Ái Quân nói coi như tiết lộ hai tin tức, một là thông tin Chu Ái Quân tiến lên làm ủy viên đảng ủy khối cục công an còn chưa công bố, nhưng xem như cũng là việc sắp được chứng thực; hai là bố của Ngụy Hiểu Kim sẽ tiến lên một bước, sẽ là bí thư ủy ban tư pháp kiêm cục trưởng cục công an. Trước kia chức vụ bí thư ủy ban tư pháp luôn do bí thư Hồng kiêm nhiệm, bây giờ xem ra phải tách ra làm hai.

Ngụy Hiểu Kim có vẻ rất hưng phấn vì sự kiện bố mình sắp tiến vào hàng ngũ lãnh đạo huyện, hắn cười hì hì nâng ly rượu lên nói:

- Ha ha ha, cùng vui cùng vui, anh Chu cũng không nên quá mức khiêm tốn, tôi nghe bố nói sự kiện ủy viên đảng ủy khối cục công an đã được đăng báo, chỉ chờ văn kiện của huyện. Anh cứ yên tâm, phòng tổ chức huyện ủy cũng không có vấn đề gì.

Vương Tử Quân tất nhiên cũng không thể tỏ ra mất hứng với chuyện vui của hai người Chu Ái Quân và Ngụy Hiểu Kim, thế là hắn mỉm cười nâng ly cạn sạch với bọn họ.

Vì tửu lượng của Vương Tử Quân không tính là cao, thế cho nên sau khi uống được vài ly thì sau đó là sóng yên biển lặng, ba người đều nói về những chuyện lý thú trong huyện, cũng xem như vui vẻ hòa thuận.

Sau ba lượt rượu thì gương mặt Ngụy Hiểu Kim đã có hơi đỏ, cặp mắt sáng ngời có thần lại càng thêm rực sáng.

- Bí thư Vương, tôi chỉ sợ cả đời này sẽ không phát triển trên đường làm quan, dù sao thì con người của tôi tôn trọng tự do, chịu không được những ước thúc trên quan trường. Tôi chỉ thích phát tài, hơn nữa thích cùng bạn bè của mình phát tài.

Ngụy Hiểu Kim vừa mở miệng thì Vương Tử Quân biết có chuyện gì xảy ra, hắn nâng ly rượu lên nói:

- Kinh nghiệm khai sáng sự nghiệp của giám đốc Ngụy, tôi ở xã Tây Hà Tử cũng nghe được rất nhiều, bây giờ giám đốc Ngụy đã là một nhân vật nổi tiếng của huyện Hồng Bắc chúng ta. Rượu gặp tri kỷ ngàn ly vẫn thiếu, tôi thấy sau này chúng ta có cơ hội nên uống thêm nhiều hơn, hôm nay tôi còn có chuyện khác, uống một ly này nữa thì chúng ta xem như kết thúc.

Thấy Vương Tử Quân biểu hiện như gần như xa với mình, trong mắt Ngụy Hiểu Kim chợt lóe lên luồng sáng mạnh, nhưng ngay sau đó nụ cười trên mặt hắn cang sáng lạn, hắn dùng giọng trêu tức nói:

- Bí thư Vương, có chuyện gì còn quan trọng hơn tình huống chúng ta ngồi ôn chuyện với nhau, có phải là người đẹp nào đang chờ anh sao?

Chu Ái Quân là một đại đội trưởng cảnh sát hình sự, bản lĩnh nhìn mặt nói chuyện không phải là nhỏ, lúc này thấy hai người kia cười cười nói nói nhìn có vẻ rất vui nhưng thực chất thì không mấy phối hợp, hắn lập tức lên tiếng chặn lại:

- Bí thư Vương, với điều kiện của cậu thì các cô em xinh đẹp cũng phải xếp thành hàng, điều này cũng xem như hợp lý. Ôi, tuổi trẻ luôn là tốt, không giống như tôi, mỗi ngày đều bị vợ nhìn vào chằm chằm, đừng nói là có người đẹp chờ đợi, ngay cả bà cô chờ đợi cũng không dám đi. xem tại TruyenFull.vn

Chu Ái Quân nói lời vui đùa làm cho hai người Vương Tử Quân cười lên ha hả, bầu không khí hơi lạnh lúc vừa rồi đã hòa hoãn trở lại. Sau khi ba người nâng ly lên uống cạn thì Vương Tử Quân đặt ly xuống và dùng giọng kiên quyết nói:

- Không được, tôi đã uống khá nhiều, nếu tiếp tục thì không thể chịu đựng được nữa.

Giọng nói của Vương Tử Quân thật sự rất chân thật đáng tin.

- Được, không uống thì chúng ta ngồi nói chuyện phiếm một lát. Bí thư Vương, lần này mời anh uống rượu một là vì chúc mừng anh Quân; hai là anh em có chuyện cần nhờ, muốn phiền bí thư Vương giúp cho một việc.

Ngụy Hiểu Kim vừa thấy bộ dạng muốn bỏ đi của Vương Tử Quân, hắn giống như không nói là không được, vì vậy trầm giọng lên tiếng.

Những gì nên tới sẽ tới, Vương Tử Quân đã hạ quyết tâm, hắn nở nụ cười sáng lạn nói:

- Với quan hệ của giám đốc Ngụy ở huyện Hồng Bắc, còn có chuyện gì cần tôi hỗ trợ? Anh cũng không nên sơn son thiếp vàng lên mặt tôi như vậy.

- Bí thư Vương, tôi cũng không đi đường vòng với anh, là thế này, tôi nghĩ muốn tiếp nhận công trình cải tạo hai mươi điểm trường tiểu học trong xã Tây Hà Tử, tất nhiên tôi cũng chẳng tiếp nhận không, tôi nhận thầu công trình và sẽ chuyển cho bí thư Vương hoa hồng mười phần trăm.

Ngụy Hiểu Kim gấp gáp cũng không nói đường vòng với Vương Tử Quân, hắn đơn giản và dứt khoát nói rõ mục đích.

Vương Tử Quân không hiểu về công trình xây dựng nhưng hắn biết trong đó có nhiều không gian lợi nhuận. Ngân sách dành để sửa chữa hai mươi điểm trường là không nhỏ, nhưng nếu từng bước xây dựng thì sợ rằng lợi nhuận chỉ là mười phần, bây giờ Ngụy Hiểu Kim mở miệng là muốn cho mình hoa hồng mười phần trăm, vậy nếu làm công trình đúng bản chất sẽ không có lời.

Người làm kinh doanh có một quy củ, "không lợi không làm", Ngụy Hiểu Kim này cũng không phải thánh nhân. Theo những gì Vương Tử Quân hiểu về Ngụy Hiểu Kim, người này chỉ sợ nhận được công trình sẽ chuyển ra ngoài, công trình bị chuyển qua vài lượt như vậy cũng không biết sẽ bị bóc ra bao nhiêu lớp da.

Dưới tình huống như vậy thì chất lượng công trình nào có thể đảm bảo? Chỉ sợ đó là một công trình bã đậu, đồng thời công trình bã đậu như vậy sẽ được ra lò ngay vào lúc này.

- Giám đốc Ngụy muốn tham gia xây dựng giúp đỡ xã Tây Hà Tử, tôi thật sự giơ hai tay hoan nghênh, còn phương diện hoa hồng, anh em nói chuyện với nhau không nói đến tiênf, nếu không sẽ tổn thương cảm tình.

Vương Tử Quân nói xong thì vẻ Ngụy Hiểu Kim có chút vui vẻ.

- Thế này đi, anh đi tìm chủ tịch Triệu, hội nghị ban ngành của xã chúng tôi đã nghiên cứu và quyết định giao hạng mục này cho chủ tịch Triệu phụ trách. Tôi tin tưởng dù đấu giá công khai thì giám đốc Ngụy cũng sẽ đỗ trạng nguyên...

"Đấu giá công khai!"

Bốn chữ này vừa ra khỏi miệng Vương Tử Quân thì vẻ mặt vui mừng của Ngụy Hiểu Kim nhanh chóng biến thành âm trầm, mãi đến bây giờ thì hắn mới biết Vương Tử Quân có ý này.

"Bắt mình tham gia đấu giá công khai? Con bà nó mình chẳng có cái quái gì ra hồn, lấy gì đi trả giá?"

Ngụy Hiểu Kim nhìn gương mặt điềm nhiên như không của Vương Tử Quân, một cảm giác tức giận bùng lên trong lòng.

- Bí thư Vương, anh Vương, bây giờ anh em có chuyện cầu cạnh, thế nào, chẳng lẽ chút mặt mũi cũng không cho sao?

Âm thanh của Ngụy Hiểu Kim có chút lạnh lùng.

Vương Tử Quân tất nhiên nghe ra chút uy hiếp trong lời nói của Ngụy Hiểu Kim, hắn cười nhạt một tiếng, giống như không nghe và hiểu ý của đối phương:

- Giám đốc Ngụy, giao tình thì giao tình, công sự là công sự, hai chuyện này rất khác nhau và mong anh đừng gộp lại làm một.

- Nhiều bạn sẽ có thêm nhiều đường đi, bí thư Vương nói như vậy thì không xem tôi là bạn sao?

Ngụy Hiểu Kim nói rồi đứng lên khỏi ghế.

Vương Tử Quân nhìn bộ dạng có vẻ thở hổn hển của Ngụy Hiểu Kim, trong lòng hạ thấp đánh giá về đối phương xuống vài phần.

Vương Tử Quân vẫn ngồi yên trên vị trí của mình, hắn dùng giọng không kiêu ngạo không xu nịnh nói:

- Nhiều bạn có thêm nhiều hướng đi, lời này thật sự không sai, nhưng cũng không phả mỗi hướng đi đều tốt đẹp, chỉ sợ tôi làm thỏa mãn lòng anh thì con đường kia sẽ là ngõ cụt. Xin đa tạ giám đốc Ngụy đã nhiệt tình khoản đãi, lúc này tôi còn có việc, xin đi trước.

Khi Vương Tử Quân nói đến hai từ "ngõ cụt" thì vẻ mặt Ngụy Hiểu Kim có chút khó coi, trong mắt lóe lên cái nhìn lạnh lùng.

Cặp mắt của Vương Tử Quân cũng lạnh như băng, đối với những loại người chỉ biết kiếm tiền mà không quan tâm đến mạng sống của học sinh, hắn thật sự không bao giờ phối hợp.

- Ha ha ha, bí thư Vương nói rất hay. Anh Chu, anh nói xem bí thư Vương có phải là một người ép người ta vào ngõ cụt không?

Ngụy Hiểu Kim nổi giận, hắn đặt mông xuống, uống cạn một ly rượu rồi dùng giọng oán hận nói.

Chu Ái Quân thấy Vương Tử Quân và Ngụy Hiểu Kim lên tiếng ồn ào, đang suy nghĩ xem nên làm thế nào để điều đình, lại không ngờ Ngụy Hiểu Kim đã đẩy vấn đề lên người mình.

Khoảnh khắc này một Chu Ái Quân mẫn cảm đã hiểu, mình sẽ phải lựa chọn: Một đầu là Vương Tử Quân, đầu bên kia là Ngụy Hiểu Kim.

Thật lòng thì Chu Ái Quân không muốn đắc tội với Ngụy Hiểu Kim, nhưng Vương Tử Quân dù thế nào cũng có ân với hắn, hắn cắn môi và cuối cùng trầm giọng nói:

- Hiểu Kim, tôi thấy bí thư Vương không phải loại người như vậy, cậu ấy không phải loại người ép kẻ khác đi vào tuyệt lộ.

Âm thanh của Chu Ái Quân không cao nhưng cũng rất kiên định.

Vương Tử Quân hiểu rõ ý nghĩa vì sao Ngụy Hiểu Kim lại ép Chu Ái Quân lên tiếng, nhưng hắn cũng thật sự không quan tâm, mãi đến khi Chu Ái Quân nói hết lời thì hắn mới khẽ gật đầu. Chu Ái Quân cũng không biết rằng những lời nói của mình vào lúc này đã thật sự làm cho Vương Tử Quân coi mình là một người bạn chân chính.

Vương Tử Quân thấy bạn bè có nhiều loại, trước kia hắn và Chu Ái Quân tuy có giao tình nhưng chỉ dừng lại trên bàn nhậu mà thôi, bây giờ Chu Ái Quân đứng trên lập trường để nói ra những lời này, thật sự làm hắn cảm thấy tán thành.

- Anh Chu, tôi nghe không hiểu, anh có thể lập lại một lần nữa không?

Vẻ mặt Ngụy Hiểu Kim càng trở nên lạnh lùng, giọng điệu tất nhiên cũng giống như băng.

Chu Ái Quân biết hậu quả khi mình nói tiếp, nhưng hắn cũng có nguyên tắc của mình. Đối mặt với ánh mắt ép người của Ngụy Hiểu Kim, Chu Ái Quân suy nghĩ một lát, cuối cùng kiên quyết gật đầu nói:

- Hiểu Kim, tôi nói, bí thư Vương không phải không muốn giúp cậu, nhưng cậu ấy cũng có nguyên tắc riêng.

- Được, nếu anh Chu đã nói như vậy, vậy anh cứ đi theo bí thư Vương. Anh Chu, tôi sẽ dùng sự thật để chứng minh tất cả.

Ngụy Hiểu Kim vừa nói vừa đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ trào phúng:

- bí thư Vương, tôi sẽ chứng minh cho anh thấy, giơ tay lên thì mọi người cùng đi; có đôi khi cắt đứt đường đi dù là với ai cũng rất khó coi.

Ngụy Hiểu Kim vứt ra những lời này thì nghênh ngang bỏ đi, đối phương còn chưa đi xa thì âm thanh của Vương Tử Quân từ phía sau cũng truyền đến:

- Tôi cũng muốn xem anh làm thế nào.

Sau khi Ngụy Hiểu Kim nổi giận bỏ đi, Chu Ái Quân lại ngồi xuống, hắn nâng ly rượu lên làm một hơi cạn sạch.

Vương Tử Quân cũng nhấc chai rượu lên rót cho mình một ly, sau đó cụng ly với Chu Ái Quân rồi nói:

- Anh yên tâm, tất cả đã có tôi.

Vương Tử Quân hiểu rõ Chu Ái Quân đang lo lắng về điều gì, Ngụy Hiểu Kim chính là con của lãnh đạo trực tiếp của Chu Ái Quân, nếu đắc tội với người này, đối với Chu Ái Quân thì không phải chuyện gì tốt.

- Không có gì, lẽ ra phải xin lỗi cậu, Ngụy Hiểu Kim này nói tôi hẹn cậu dùng cơm, tôi căn bản cũng không biết đối phương có ý nghĩ như vậy. Cầu Giang Duyên là do Ngụy Hiểu Kim xây dựng, mới sử dụng chưa được bao lâu đã có vết rạn nứt, bây giờ tu sửa trường học cũng không phải chuyện nhỏ, nếu cậu có đồng ý thì tôi cũng đứng ra ngăn cản.

Chu Ái Quân tranh thủ giải thích với Vương Tử Quân, Vương Tử Quân gật gật đầu mà không nói gì.

...

Đường nối liền từ huyện Hồng Bắc đến thành phố Giang Thị đã trải qua nhiều năm mưa gió, tình hình giao thông càng hỏng bét, đoạn đường xóc nảy làm cho Vương Tử Quân mệt mỏi rã rời. Sau khi đi xuống bến xe, Vương Tử Quân bắt một chiếc taxi chạy như bay về nhà.

Lần này Vương Tử Quân trở về chủ yếu là ăn mừng sinh nhật bố, tất nhiên cũng thuận tiện làm thân mật mối quan hệ giữa mình và bí thư Lâm. Dù một vị cán bộ xã như hắn chẳng là gì cả, nhưng xuất hiện nhiều trước mặt lãnh đạo thì sau này mới có lợi.

Tương lai sau này của Lâm Trạch Viễn không thể nghi ngờ là cực kỳ rộng lớn, bây giờ Vương Tử Quân đã rơi vào trong mắt của Lâm Trạch Viễn, nếu như có thể nắm bắt cơ hội này, như thế con đường về sau sẽ ngày càng rộng rãi thênh thang. Vương Tử Quân thầm nghĩ, dù sau lưng mình còn có Vương gia chèo chống, nhưng nếu chỉ dựa vào ảnh hưởng của ông nội, tối đa cũng chỉ có thể lăn lộn ở tỉnh Chiết Giang mà thôi.

Khi xã Tây Hà Tử dần thay đổi dưới sự khống chế của Vương Tử Quân, ý nghĩ thay đổi cuộc đời mình, thay đổi quỹ tích và vận mệnh của gia tộc đã dần phai nhạt, một ý nghĩ càng lớn bùng lên trong lòng hắn.

- Sao vậy? Sao không chạy nữa?

Vương Tử Quân đang nghĩ nên đến nhà Lâm Trạch Viễn vào lúc nào, đúng lúc xe taxi dừng lại.

- À, kẹt xe.

Tài xế hơn ba mươi tuổi quay đầu nhìn Vương Tử Quân rồi cười nói.

"Kẹt xe!"

Vương Tử Quân thật sự không tin được, nếu nói hai mươi năm sau tình huống giao thông ở Giang Thị rơi vào trạng thái tê liệt thì hắn sẽ tin, nhưng bây giờ lại kẹt xe, hắn thật sự cảm thấy khó tưởng, vì toàn bộ Giang Thị bây giờ có bao nhiêu xe?

Lái xe nhìn gương mặt nghi hoặc của Vương Tử Quân, hắn cười khổ giải thích:

- Bọn họ tụ tập đến nơi này mua cổ phiếu, nghe nói giá cổ phiếu bây giờ tăng rất mạnh.

"Cổ phiếu!"

Vương Tử Quân thầm giật mình, một trí nhớ kiếp trước chợt hiện tra trong đầu, khi ký ức này càng thêm rõ ràng thì hắn càng động tâm. Lúc này thị trường chứng khoán của thành phố Giang Thị mới bắt đầu, tuy cực kỳ nguyên thủy nhưng ngay sau đó sẽ đến thời điểm thủy triều điên cuồng, tuy thời điểm thủy triều này giống như hoa sớm nở tối tàn nhưng ít nhất thì quá trình này sẽ không thể thiếu. Kiếp trước hắn có một người bạn vì vượt qua giai đoạn thủy triều này mà cả đời không cần lo cơm ăn áo mặc.

Khi đó giao dịch ở thị trường chứng khoán còn chưa quá nghiêm khắc, dù là cán bộ lãnh đạo cũng có thể đầu tư cổ phiếu, Vương Tử Quân trọng sinh nếu bỏ qua ưu thế này để kiếm tiền thì cũng thật sự đáng tiếc.

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Vương Tử Quân, hắn có cảm giác ngồi không yên, vậy là nói với tên tài xế:

- Không cần đi lên phía trước, tôi xuống xe ở chỗ này.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của tài xế taxi, Vương Tử Quân đi vào trung tâm giao dịch chứng khoán Triệu Gia, hắn nhìn bảng niêm yết giá cổ phiếu bằng bảng đen nguyên thủy mà không nhịn được phải run lên.

"Công ty hóa chất Hoa Dã, đây không phải là công ty mà người bạn mình mua cổ phiếu và tìm được một món tiền lớn vào kiếp trước sao? Nghe hắn nói hình như cổ phiếu từ một tăng lên ba mươi!"

Vương Tử Quân áp chế kích động, hắn đi đến tấm bảng đen để xem xét, ngay sau đó hắn chợt cảm thấy hít thở khó khăn, giá cổ phiếu chỉ có hai đồng.

"Bây giờ giá cổ phiếu là hai đồng, không phải còn cơ hội cho mình kiếm tiền sao?"

Vương Tử Quân cảm thấy máu huyết sôi trào, hắn phát hiện ra một sự thật: Cơ hội phát tài đã đến. Khi trong đầu lóe lên ý nghĩ làm giàu, Vương Tử Quân đi đến nơi đăng ký mua cổ phiếu, lấy cho mình một số hiệu giao dịch.

Nửa giờ sau Vương Tử Quân cầm nằm mươi cổ phiếu trong tay mà không nhịn được phải nở nụ cười chế giễu chính mình. Hắn đã vui mừng quá mức, chỉ bằng chút tiền trên người mà đòi mua cổ phiếu làm giàu sao?

Vương Tử Quân tỉnh táo trở lại, chỉ sau khoảnh khắc hắn đã có một quyết định. Hắn nhìn con đường phía trước, nơi đó đang kẹt, hắn phất tay định bắt taxi, nhưng khi hắn vung tay mới phát hiện một vấn đề.

Không có tiền, chính mình không còn xu nào trong túi, Vương Tử Quân nhìn cố phiếu trong tay, nhìn vào bóp rỗng tuếch, hắn gãi gãi đầu rồi cười rộ lên, vừa rồi mình quá kích động mà dùng tiền mua cổ phiếu hết rồi.

Cổ phiếu này là thứ tốt, nó sẽ sinh lời, nhưng vấn đề là bây giờ Vương Tử Quân không thể xem nó là tiền.

- Keng, keng, keng...

Những tiếng xe đạp trong trẻo vang lên sau lưng, Vương Tử Quân nhìn sang, hắn thấy vài nữ sinh viên xinh đẹp đang chạy xe đạp qua sau lưng mình.

- Dĩnh Nhi, kịch bản bạn viết quá hay, đừng nói là Hạ Lục Phong tâm cao ý ngạo, tôi thấy ngay cả thầy Triệu cũng tỏ ra kinh ngạc, lần này chúng ta không giật được giải thưởng cũng khó.

- Bạn không nhìn xem Dĩnh Nhi là ai, Dĩnh Nhi là đại tài nữ của khoa chúng ta, hôm nay coi như bạn mời khách, cũng coi là chúc mừng sớm!

- Cậu đấy, chỉ biết ăn thôi, giảm béo đều là công việc sau khi ăn no.

Những tiếng cười trong trẻo vang lên, Lâm Dĩnh Nhi mặc một chiếc áo khoác màu xanh nhạt đang đạp xe như bay trên đường, mái tóc dài khẽ tung bay, càng bùng lên nét quyến rũ xinh đẹp.

Tuy kịch bản không phải mình sửa nhưng sau khi nghe các bạn học khích lệ thì Lâm Dĩnh Nhi vẫn rất vui vẻ, trong lòng không kìm được mà nghĩ đến Vương Tử Quân với bộ dạng rất hiên ngang. Không biết bây giờ hắn đang làm gì? Biết đâu đang tâm sự với bác trai nào đó ở dưới thôn xa xôi hẻo lánh?

Lâm Dĩnh Nhi chợt lóe lên ý nghĩ, có lẽ nên sắp xếp cho Vương Tử Quân một công tác ở gần đây thì hay hơn, thế là trong lòng thầm vui mừng. Đúng lúc nàng có ý nghĩ kỳ quái, nàng chợt ngẩng đầu, sau đó hoảng hốt vì thấy chính Vương Tử Quân đang vẫy tay với mình.

- Lâm Dĩnh Nhi, Lâm Dĩnh Nhi...

Vương Tử Quân thấy Lâm Dĩnh Nhi thì giống như gặp được cứu tinh, hắn cũng mặc kệ những thứ gì khác, mượn chút tiền bắt xe về nhà rồi nói sau.

"Không phải là ảo giác đấy chứ, mình vừa nghĩ đến hắn, bây giờ hắn chợt xuất hiện sao?"

Vẻ mặt Lâm Dĩnh Nhi chợt đỏ bừng, chuyện này đúng là khó tin.

Lâm Dĩnh Nhi cũng nhanh chóng dừng xe lại trước mặt Vương Tử Quân, nàng vui sướng hỏi:

- Vương Tử Quân, thật sự là anh sao?

Vương Tử Quân cười nhạt, hắn mở miệng hỏi ngược lại:

- Không phải là tôi sao?

Lâm Dĩnh Nhi nhìn sang đám bạn cùng đường về nhà với mình mà có chút ngượng ngùng, Vương Tử Quân thấy thế thì tranh thủ thời gian thành thật nói:

- Tất nhiên là tôi, tôi hôm nay về nhà.

- Anh vừa về thì tìm gặp Lâm Dĩnh Nhi, có phải anh có ý gì với cô ấy không?

Một cô nữ sinh nhỏ nhắn xinh xắn cắt tóc ngắn thấy Vương Tử Quân tuấn tú lịch sự thì không đợi Lâm Dĩnh Nhi mở miệng mà trêu chọc ngay.

Cô gái này tuy nhỏ nhắn xinh xắn nhưng lại rất lung linh hấp dẫn, đặc biệt là bộ vị trước ngực, rất cao, làm cho người xem khó tránh khỏi cảm xúc bành trướng.

Vương Tử Quân nhìn sang cô gái giống như cây ớt kia mà thành thật trả lời:

- Không phải, tôi cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.

Vương Tử Quân nói rồi quay sang hỏi Lâm Dĩnh Nhi lúc này đang đỏ mặt vì bị trêu chọc:

- Dĩnh Nhi, có mang tiền theo không?

Nữ sinh viên vào thời điểm này còn không thoải mái và giải phóng như kiếp trước, tuy bọn họ có ước mơ lấy được bạch mã công tử nhưng khi đối mặt lại thường hay xấu hổ như vậy.

Lâm Dĩnh Nhi cũng không ngoại lệ, lời nói của bạn bè như chọc vỡ tâm sự của nàng, lúc này nàng nghe thấy Vương Tử Quân hỏi thì chợt gật đầu theo bản năng.

- Cho tôi mượn trước hai mươi đồng, hì hì, quên không mang tiền nên tiêu hết rồi.

Vương Tử Quân nở nụ cười không cho là đúng, sau đó nhanh chóng đưa tay ra.

Dù là bản thân Lâm Dĩnh Nhi hay những cô gái bạn học đều được một phen trợn mắt há mồm, ai cũng không ngờ chàng thanh niên cao lớn anh tuấn kia lại tìm Dĩnh Nhi để vay tiền.

Lâm Dĩnh Nhi chợt ngẩn ngơ, sau đó lấy bóp ra, đưa tiền cho Vương Tử Quân.

- Dĩnh Nhi, tôi sẽ trả lại cô sau.

Lâm Dĩnh Nhi nghe thấy âm thanh của Vương Tử Quân còn lởn vởn bên tai, lại thấy chiếc taxi chạy đi như gió, nàng không khỏi cắn môi, thầm mắng:

- Đúng là...

Chỉ sau chốc lát xe đã đến siêu thị Quân Thành, Vương Tử Quân xuống xe, nhìn thấy siêu thị đầy khách ra vào, cảm giác vui sướng tự nhiên bùng phát.

Tuy lúc này không phải thời điểm lưu lương khách nhiều nhất, nhưng nhìn những hàng xe đạp sắp xếp trước cổng siêu thị, cũng đủ thấy siêu thị Quân Thành kinh doanh tốt như thế nào. Cái này cũng khó trách, dù sao nó cũng là siêu thị đầu tiên ở Giang Thị, giá cả lại rẻ, khách không nhiều mới là lạ.

Xem ra Tần Hồng Cẩm này kinh doanh không tồi.

Dù là buổi tối nhưng ánh sáng đèn đường và từ trong siêu thị hắt ra thật sự làm không gian bừng sáng như ban ngày, nhân viên siêu thị mặc áo màu xanh đang đi đi lại lại, thỉnh thoảng đứng lại giải thích cho khách hàng.

Xem ra thái độ của nhân viên vẫn chưa tốt, khách hàng đến mua đồ, không phải đến nghe giảng giải, càng không muốn có người nhìn chằm chằm sau lưng. Sau này cần phải nói rõ cho nhân viên chú ý, ngoài lễ phép tối thiểu thì không được chủ động hỏi thăm điều gì với khách hàng. Nếu như khách hàng chỉ đến đây cho vui, anh chị cũng nên cho người ta cảm thấy thoải mái, như vậy người ta sẽ thích, lần sau sẽ tiếp tục đến.

Vương Tử Quân quan sát dòng người đi mua sắm, trong lòng thầm có tính toán, hắn cất bước về phía văn phòng.

- Bà kia, trộm cái gì vậy?

Đúng lúc Vương Tử Quân lên lầu thì một tiếng quát lớn vang lên trong khu vực buôn bán.

Siêu thị vốn đang náo nhiệt chợt trầm tĩnh, nhưng ngay sau đó đã có rất nhiều anhs mắt nhìn về phía phát ra âm thanh.

Vương Tử Quân chợt ngây người, hắn cũng nhìn về phía bên kia, thấy ở ngoài quầy thu ngân, một viên bảo vệ đang giữ lấy một bà lão hơn sáu mươi, vẻ mặt đắc ý.

Vương Tử Quân cũng đã gặp nhiều tình huống trộm vặt ở siêu thị, nhưng lúc này thấy bị bắt là một bà lão thì có hơi nhăn mày.

- Cậu nói gì vậy, tôi không trộm.

Vẻ mặt bà cụ có chút kích động, hai tay nổi gân xanh muốn vùng ra, nhưng viên bảo vệ nào chịu bỏ qua?

- Không trộm thì là gì đây? Trên phiếu tính tiền chỉ ghi có ba bịch muối, sao lại có những năm bịch ở đây?

Viên nhân viên bảo vệ kia quơ quơ bịch muối trong tay rồi nói.

- Hai bịch muối này là tặng phẩm khi mua dầu vừng.

Bà cụ vừa nghe thấy đối phương nói như vậy thì có hơi sốt ruột, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra cây ngay không sợ chết đứng.

Viên bảo vệ vừa nghe thấy như vậy thì ngây cả người, hắn tranh thủ thời gian nói với nhân viên thu ngân:

- Tiểu Trịnh, mua dầu vừng có khuyến mãi không?

- Đã từng có, nhưng đó là chuyện của ba ngày trước.

Nhân viên thu ngân có hơi trầm ngâm, sau đó dùng giọng chắc chắn nói.

Viên bảo vệ kia lúc này khẽ cười nhạt nói:

- Bà lão, Bà đã trộm rồi còn cố cãi, tôi nói cho bà biết, nếu không bồi thường gấp bội, cũng đừng trách tôi bắt nhốt bà để thị chúng.

- Tôi không trộm, tội thật sự không trộm, rõ ràng còn khuyến mãi.

Bà cụ nói mà nước mắt nước mũi cũng chảy cả xuống.

- Khóc cái gì? Đã trộm còn cậy già lên mặt, chỉ cần là kẻ trộm thì sẽ bị đối đãi như nhau.

Tên bảo vệ vừa vung vẫy bịch muối vừa mở miệng khiển trách.

-Tôi nói rồi, tôi không phải trộm, nếu cảnh sát đến, tôi cũng không trộm.

Bà lão ngẩng đầu lên dùng giọng tức giận nói.

- Nhân chứng vật chứng đều có, bà còn nói gì nữa? Để tôi xem, có lẽ hai chai dầu mất này hôm trước cũng có liên quan đến bà. Tiểu Vương, Tiểu Triệu, các người đưa bà ấy đến cửa, để mọi người nhìn xem.

Vương Tử Quân đứng ở bên cạnh chợt quát lên một tiếng:

- Đủ rồi, buông người ra.

Khách hàng vừa nghe thấy Vương Tử Quân lên tiếng thì mở ra một lối đi, nhân viên an ninh kia thấy Vương Tử Quân, trong miệng không khỏi lầm bầm:

- Anh là ai? Đến đây to mồm gây rối sao?

- Trước khi chưa điều tra rõ ràng thì cấm anh nói bà cụ này là ăn trộm, như vậy có phải là giải quyết quá võ đoán không?

Vương Tử Quân nhìn viên bảo vệ rồi trậm giọng hỏi.

Viên bảo vệ hừ lạnh một tiếng, sau đó dùng giọng không nhanh nói:

- Không điều tra? Ai nói tôi không điều tra? Bà ấy trộm cái gì không phải đã rõ ràng rồi sao? Mà khuyến mãi đã kết thúc từ ba ngày trước rồi.

Tên bảo vệ vừa nói vừa đưa mắt đánh giá Vương Tử Quân, sau đó lạnh lùng nói:

- Đừng nói anh là đồng lõa của bà ta nhé?

- Anh hãy đến vị trí khuyến mãi xem, đẫ hoàn toàn thu lại giấy báo khuyến mãi chưa, cho dù bà lão cầm nhầm thì anh cũng không nên có thái độ này.

Vương Tử Quân nói rồi vươn tay kéo bàn tay của tên bảo vệ ra khỏi tay của bà lão.

- Tiểu tử, tìm đánh sao?

Viên nhân viên bảo vệ cảm thấy tôn nghiêm của mình bị khiêu chiến trước mắt bao người, thế là vung tay, quyết định đánh nhau với Vương Tử Quân.

- Chu Tử Triêu, anh làm gì vậy?

Một âm thanh trong trẻo vang lên, Tần Hồng Cẩm mặc một bộ trang phục công sở, lúc này nàng càng biểu hiện phong thái của một mỹ nhân, nàng vừa nói vừa từ trên lầu đi xuống.

Tên bảo vệ gọi là Chu Tử Triêu nghe được âm thanh của Tần Hồng Cẩm thì trên mặt lập tức xuất hiện nụ cười, hắn cung kính báo cáo:

- Giám đốc Tần, chúng tôi vừa bắt được một bà lão trộm đồ, bây giờ đang xử lý.

Tần Hồng Cẩm nhìn thoáng qua bà lão, cặp lông mày chợt nhíu lại, nhưng khi ánh mắt nhìn đến người Vương Tử Quân, trong mắt lại lóe lên cái nhìn vui sướng.

- Tử Quân, anh đã trở lại.

Tần Hồng Cẩm dùng giọng dịu dàng nói.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Tần Hồng Cẩm, hắn dùng giọng thản nhiên nói:

- Bà lão kia nói rằng mình cầm nhầm hàng khuyến mãi, Hồng Cẩm, em đi thôi anh xem thế nào.

Tần Hồng Cẩm khẽ gật đầu, sau đó nàng đi đến trước mặt bà lão:

- Bà à, chúng ta cùng đi xem một chút.

Tên bảo vệ thấy giám đốc Tần của mình khách khí với người thanh niên kia thì thật sự kinh ngạc, dựa theo kinh nghiệm đối nhân xử thế nhiều năm của hắn, sợ rằng địa vị của người kia là rất cao.

Tên bảo vệ nhìn bà lão, Vương Tử Quân và Tần Hồng Cẩm đi ở phía trước, trong lòng không khỏi sinh ra cảm giác bất an.

Khi đi đến quầy hàng xem xét, thấy trên kệ bán dầu vẫn còn dán nhãn khuyến mãi, thế là tâm tình của tên bảo vệ kia nhanh chóng chìm xuống đáy cốc.

Chỉ sau nháy măt Tần Hồng Cẩm đã hiểu có chuyện gì xảy ra, nàng cũng nhanh chóng nói với nhân viên phục vụ:

- Đi lấy một cái thẻ giảm giá tám mươi phần trăm, cầm thêm một cái ga giường đến đây.

Tần Hồng Cẩm vừa nói vừa đi đến trước mặt bà lão rồi dùng giọng chân thành nói:

- Bà à, những phiếu khuyến mãi này là nhân viên chúng cháu chưa kịp thu, vì vậy mà làm cho bà phải rơi vào hoàn cảnh này, cháu đại biểu cho tất cả nhân viên công tác của siêu thị tặng cho bà một thẻ khách quý và một chiếc ga giường, đồng thời cũng xin lỗi và nhận lỗi.

Tần Hồng Cẩm vừa nói vừa trịnh trọng cúi người với bà lão.

Một tình huống phong ba được Tần Hồng Cẩm xử lý rất nhanh, sau đó thì không còn gì, bà cụ cầm thẻ khách quý và tấm ga giường rời khỏi siêu thị, khách hàng vây quanh cảm thấy rất hài lòng vì cách xử lý của Tần Hồng Cẩm, mọi người đều tản ra.

Khi Chu Tử Triêu thấy Tần Hồng Cẩm xin lỗi thì đã đứng ngồi không yên, hắn biết rõ lần này mình chọc vào đại họa. Nhưng lúc này Tần Hồng Cẩm không có tâm tư quan tâm đến hắn, tất cả tâm tư của nàng đều đặt lên người Vương Tử Quân.

- Chuyện vừa rồi chỉ là trùng hợp mà thôi.

Tần Hồng Cẩm vừa nói vừa rót một ly trà đặt xuống trước mặt Vương Tử Quân, nghe thấy mùi trà thì Vương Tử Quân đã cảm thấy say, ánh mắt nhìn về phía Tần Hồng Cẩm càng thêm ôn hòa.

Thật sự thì Tần Hồng Cẩm cũng cảm thấy rất buồn bực, dù thế nào thì Vương Tử Quân cũng có một nửa cổ phần của siêu thị này, nhưng hắn rất ít khi đến đây, mà mỗi lần đến đều sinh chuyện.

Vương Tử Quân nhìn Tần Hồng Cẩm bùng ra khí chất giỏi giang, hắn khẽ cười nói:

- Anh biết rõ đây chỉ là trùng hợp, nhưng em có nhìn thấy những điểm còn chưa hoàn thiện không?

- Một lát nữa em sẽ phân phó xuống, tăng cường huấn luyện đối với nhân viên, đảm bảo khách hàng là thượng đế, đồng thời cũng sẽ khai trừ đội trưởng đội bảo vệ Chu Tử Triêu.

Tần Hồng Cẩm trầm ngâm rồi cho ra quyết đoán.

- Điều này cũng không cần, nếu em không giải quyết vấn đề từ căn bản, dù hôm nay em xử lý một Chu Tử Triêu, còn có nhiều Chu Tử Triêu nữa sẽ xuất hiện. Trước mắt là chúng ta cần tìm phương hướng giải quyết vấn đề này từ căn bản.

Vương Tử Quân nâng ly nước lên uống một ngụm rồi nói.

Giải quyết từ căn bản? Vẻ mặt Tần Hồng Cẩm chợt có chút ngưng trọng, nàng chậm rãi ngồi xuống rồi khẽ hỏi:

- Anh muốn giải quyết thế nào?

- Hồng Cẩm, em có ý nghĩ gì với những phát triển sau này không?

Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Tần Hồng Cẩm, sau đó khẽ hỏi.

- Em đã nghĩ rất nhiều, cảm thấy thành phố Giang Thị lớn thế này, chúng ta chỉ có một siêu thị tất nhiên sẽ khó thể nào bao phủ hết được. Em nghĩ dứt khoát nên mở hai nhà, thống nhất kinh doanh, có thể lũng đoạn thị trường bán lẻ ở thành phố Giang Thị.

Tần Hồng Cẩm nói đến đây thì khẽ cau mày:

- Bây giờ nghe nói ở phía đường Hồng Kỳ cũng mở một siêu thị.

Tần Hồng Cẩm với phong tư yểu điệu, cực kỳ xuất chúng, hơn nữa lúc này tập trung tinh thần suy xét vấn đề thì ánh mắt rất chuyên chú, làm cho người ta cảm thấy tim đập thình thịch. Vương Tử Quân đứng ở khoảng cách gần nhìn nàng, chỉ cảm thấy người nàng rất thơm, lúc bắt đầu còn không biết, một lát sau đã cảm thấy đầu óc có hơi choáng váng, trong lòng bùng sóng, một bản năng sinh lý chậm rãi xuất hiện ở tận nơi hẻo lánh trong cơ thể.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại