Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)

Chương 93

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngồi xuống trên ghế sopha, Tiêu Dương rót cho anh trai một chén trà, Tiêu Tiếu không mở miệng, chờ Tiêu Dương nói chuyện trước. Tiêu Dương tự rót cho bản thân một chén trà, có chút khẩn trương liếm liếm môi, tránh đi cái nhìn chằm chằm của anh trai, nói: “Anh, em không muốn đi theo con đường chính trị, em muốn, theo quân."

Tiêu Tiếu nhấp một ngụm trà, như trước trầm mặc. Cậu trầm mặc nhất thời khiến cho Tiêu Dương cảm thấy áp lực rất lớn, chà xát chà xát chén trà, thanh âm yếu đi vài phần: “Em cảm thấy… em không thích hợp đi theo con đường chính trị. Em chuẩn bị, sang năm đi du học, tiếp tục học chuyên sâu về ngành truyền thông kỹ thuật. Sau khi về nước, em muốn tiến vào quân đội, dùng chức nghiệp của mình, phục vụ quốc phòng."

Tiêu Tiếu mở miệng, thanh âm bình tĩnh: “Chỉ là bởi vì cảm thấy không thích hợp, cho nên mới muốn bỏ con đường chính trị mà đi theo con đường quân đội?"

Tâm can của Tiêu Dương lại run lên một trận, cậu cắn cắn miệng, ngẩng đầu hướng về phía anh trai: “Anh, em, em thích Hứa ca." Nói xong, Tiêu Dương liền cúi đầu, không dám tiếp tục nhìn anh lớn. Cậu có thể tưởng tượng ra sau khi anh trai nghe xong lời của mình, sẽ có bao nhiêu bạo nộ.

Trong phòng khách lại lâm vào trầm mặc, Tiêu Dương đợi cả nửa ngày cũng không thấy anh trai phát hỏa, cậu lại bất an ngẩng đầu lên. Thấy anh trai chính là đang chăm chú bình tĩnh nhìn mình, cậu sửng sốt. Anh trai của cậu sẽ không phải là tức tới phát điên rồi đấy chứ?

Lại một lần nữa ngoài dự đoán của Tiêu Dương, Tiêu Tiếu vẫn bình tĩnh như trước hỏi: “Hứa Cốc Xuyên có biết không?"

Hiện tại, là cái tình huống gì vậy? Đắn đó tới tâm tình không tốt của anh trai, Tiêu Dương thật cẩn thận trả lời: “Hứa ca, biết. Anh ấy nói anh ấy kết hôn là vì để cho đứa nhỏ một thân phận hợp pháp. Đứa nhỏ sau khi sinh ra xong thì liền sẽ ly hôn. Ở trước khi ly hôn, anh ấy sẽ chỉ đem em làm một người em trai."

Tiêu Tiếu uống một ngụm trả, hỏi: “Hai người đã lên giường chưa?"

Câu hỏi này vừa nói ra liền khiến cho Tiêu Dương sợ hãi, cũng đem khuôn mặt của cậu thiêu đốt tới đỏ bừng. Cậu liên tục lắc đầu: “Không, không có. Hứa ca nói ở trước khi anh ấy ly hôn liền sẽ không đụng tới em, em cũng sẽ không ở dưới tình huống anh ấy đã có hôn ước mà cùng anh ấy làm chuyện kia. Anh, em muốn nhập ngũ, cũng không phải chỉ bởi vì nguyên nhân Hứa ca. Em phát hiện ra, em càng thích làm một quân nhân hơn."

Tiêu Dương gắt gao nhìn chằm chằm ánh mắt của anh trai, không dám bỏ qua một chút gì. Lúc trước anh trai hiểu lầm cậu cùng Yến Phi có gian tình, còn thưởng cho cậu hai cái tát. Hiện giờ đây không đánh chết cậu thì quả thực là rất khó a!

Lại một lần nữa vượt qua ngoài dự đoán của Tiêu Dương, Tiêu Tiếu trầm giọng nói: “Buổi tối đầu tháng ba cùng nhau đi ăn cơm, thời điểm đó anh đã nhìn ra giữa hai người có cái gì đó. Chẳng qua em không nói, cho nên anh cũng sẽ không hỏi. Hiện tại em đã nói ra, vậy thì anh đây cũng sẽ nói cho em biết ý tứ của mình."

Tiêu Dương nhất thời ngừng lại hô hấp, thân thể căng lên.

“Tiểu Dương, em là em trai ruột duy nhất của anh. Chỉ cần là em thích, anh đều sẽ có thể cướp tới tay cho em, sẽ cho em. Hứa Cốc Xuyên, cũng không ngoại lệ."

Ánh mắt của Tiêu Dương trừng lớn, tiếp theo liền phiếm đỏ.

“Nếu Hứa Cốc Xuyên dám khiến cho em ủy khuất, dám đem em trở thành tình nhân để nuôi bên ngoài, anh nhất định sẽ phế bỏ anh ta. Nếu anh ta đã nói là ở trước khi ly hôn sẽ không chạm tới em, anh đây ‘tạm thời’ tin tưởng anh ta đối với em là thật tâm. Chuyện của em cùng anh ta, anh sẽ không nhúng tay vào. Em muốn theo quân, cũng có thể. Chờ tới lúc em từ nước ngoài trở về, em sẽ an bài để cho em tiến vào quân đội. Điểm mấu chốt của anh đó là tuyệt đối không cho phép em trở thành tình nhân bên ngoài của Hứa Cốc Xuyên. Nếu sau khi đứa nhỏ sinh ra rồi mà anh ta còn chưa ly hôn, anh mặc kệ em có thương tâm hay không, em đều phải rời khỏi anh ta."

Thân là anh trai, Tiêu Tiếu vẫn không có cách nào để cho em trai ruột của mình trở thành tình nhân của người khác. Người Tiêu gia không thể thấp hèn như vậy.

Hốc mắt của Tiêu Dương nóng lên, cậu mạnh gật đầu: “Anh, đừng nói là anh không cho phép, tự bản thân em cũng sẽ không cho phép. Em là ai? Em là Tiêu Dương, là em trai của anh. Anh ấy cùng người khác sinh đứa nhỏ cũng đã đủ khiến em ủy khuất rồi, em còn chưa thấp hèn tới mức độ đi làm tình nhân bên ngoài cho người khác. Nếu như sau khi đứa nhỏ sinh ra rồi mà anh ấy còn chưa ly hôn, em cũng sẽ không tiếp tục để ý tới anh ấy nữa. Anh trai, cảm ơn anh."

Ánh mắt của Tiêu Tiếu ôn hòa đi rất nhiều, yêu thương vươn tay xoa xoa đầu của Tiêu Dương, nói: “Em có thể nghĩ như vậy là tốt nhất. Anh sẽ không bắt em làm những việc mà em không muốn làm. Em muốn theo quân hay là theo chính, muốn nam nhân hay là nữ nhân, đều tùy em."

Tiêu Dương cảm động muốn chết rồi, chỉ cảm thấy anh trai nhà mình thực sự là X tốt cực kỳ, thực sự là quá tốt! Gánh nặng trong lòng lập tức không còn, cậu nhếch miệng cười nói: “Anh, đời sau của chúng ta, em sẽ nghĩ biện pháp. Cùng lắm thì em sẽ cùng một nữ nhân giả kết hôn, sẽ không khiến cho cha mẹ không có cháu để ôm."

Tiêu Tiếu nói: “Không tất yếu. Phi sau khi tốt nghiệp đại học rồi, anh sẽ nhận nuôi mấy đứa nhỏ. Em nếu nguyện ý muốn tìm người đều mang thai hộ, liền hãng làm. Anh nói rồi, anh sẽ không bắt em làm những việc mà em không thích. Tiêu gia phát triển tới ngày hôm nay, cũng không nhất định phải dựa vào đời sau của em cùng anh. Em không cần phải tự tạo áp lực cho bản thân trên phương diện này. Hứa gia cùng nhà chúng ta tình huống khác nhau."

Tiêu Dương lúc này cũng không cách nào kiềm được nụ cười: “Anh, cảm ơn anh! Có anh ủng hộ, em một chút phiền não cũng đều không có."

“Anh là anh trai của em, em có phiền não gì thì cũng có thể tìm anh nói chuyện." Nhìn tươi cười của em trai, Tiêu Tiếu biết mình đã làm đúng rồi. Tiếp tới, Tiêu Tiếu lại liên tưởng tới một người suốt nhiều năm qua vẫn luôn dung túng cho ba người bọn họ. Có lẽ, nguyên nhân cũng là như vậy đi.

“Còn chuyện gì khác không?" Tiêu Tiếu hỏi.

“Không có, chỉ có thế thôi." Tiêu Dương cười tới toe toét.

Tiêu Tiếu đứng lên: “Anh đi ngủ đây. Em cũng ngủ sớm một chút đi. Ngày mai em có muốn cùng bọn anh trở lại đế đô hay không?"

Tiêu Dương bây giờ không còn kiêng dè nữa, nói: “Em không trở về đâu, em muốn ở lại Tây Hàng chơi hai ngày."

“Tùy em. Anh đi ngủ đây."

“Anh trai, ngủ ngon."

Tiêu Tiếu trở về phòng ngủ. Nhìn theo anh trai đang đi vào trong phòng ngủ chính, Tiêu Dương ở tại chỗ nhảy cẫng lên. Chậc! Không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy! Anh trai vạn tuế! Không không, là Chung ca vạn tuế! Nếu Chung ca không có sống lại, Hứa ca cùng anh trai của cậu vẫn còn đang ở trong trạng thái căm thù nhau đấy, anh trai cậu không đánh gãy chân cậu mới là lạ! Không không không, nếu Chung ca không có sống lại, cậu căn bản là không có khả năng cùng Hứa ca có tiếp xúc. Cho nên, Chung ca vạn tuế!

“Tối rồi sao còn cao hứng như vậy?"

Một thanh âm mang theo lười biếng từ phía sau truyền tới. Tiêu Dương xoay người, không chút che dấu sự hưng phấn của mình, hướng về phía người đang mặc áo ngủ đứng ở sau lưng nhào tới. Hứa Cốc Xuyên động tác nhanh chóng ôm lấy người vừa lao tới, lùi về phía sau vài bước, đem người kia kéo vào trong phòng ngủ của chính mình, rồi mới dùng chân đóng cửa lại.

“Sao lại cao hứng thế?" Hứa Cốc Xuyên hỏi. Vì để ‘tránh tai mắt của người khác’, Tiêu Dương buổi tối không chịu ngủ chung một phòng cùng với anh, vì thế Hứa Cốc Xuyên vô cùng buồn bực.

Tiêu Dương cười ha ha nói: “Em đã cùng anh trai nói chuyện của hai người chúng ta, anh trai không phản đối."

“Cậu ta không phản đối?" Hứa Cốc Xuyên kinh hãi. Anh còn đã làm tốt chuẩn bị phải cùng Tiêu Tiếu đánh một trận.

“Ừm, anh ấy không phản đối!" Tiêu Dương đem lời của anh trai kể lại cho Hứa Cốc Xuyên nghe một lần, rồi mới nói: “Yêu cầu duy nhất của anh ấy đó là em không thể trở thành tình nhân bên ngoài của anh. Còn về việc em thích nhập ngũ, hoặc là chuyện đứa nhỏ, anh ấy đều bảo tùy theo ý của em."

Ánh mắt của Hứa Cốc Xuyên âm trầm, anh dựa vào cửa, ôm chặt lấy Tiêu Dương hỏi: “Vì sao lại muốn nói chuyện này cho anh trai của nhóc? Nhóc cảm thấy tôi sẽ không xử lý tốt chuyện này?"

Tiêu Dương lắc đầu, hai tròng mắt hiện lên quang mang kiên định: “Đây là chuyện giữa hai người chúng ta, em muốn cùng anh đối mặt. Em thích anh cũng không phải là chuyện tình gì đó quá mức mất mặt, vì sao phải tránh tai mắt của người khác? Em là nam nhân, cũng không cần anh phải nơi nơi chiếu cố giống như nữ nhân."

Hứa Cốc Xuyên cúi đầu, ánh mắt nguy hiểm: “Tiểu Dương, tôi hiện tại nhẫn nhịn rất vất vả, nhóc nếu còn câu dẫn tôi như thế, tôi tuyệt đối không nhịn nổi tới lúc ly hôn xong mới chạm tới nhóc."

Tiêu Dương sợ tới mức đẩy Hứa Cốc Xuyên ra, trốn qua một bên, mặt tai đỏ bừng: “Em đi ngủ."

“Từ từ." Vươn tay đem người túm trở về, Hứa Cốc Xuyên ôm chặt Tiêu Dương, thanh âm khàn khàn thô ráp: “Nhóc hiện tại không biết được tôi có bao nhiêu muốn làm tình với nhóc. Tôi tự an ủi rất khó xuất ra được, cũng không muốn ủy khuất bản thân. Nhưng mà hiện tại tôi đã đoạt được nhóc tới tay, nếu như tôi còn đi tìm người khác, như vậy tôi quả thực là kẻ khốn nạn. Chuyện tình sinh đứa nhỏ là không có biện pháp nào khác, tôi đáp ứng nhóc, chỉ cần đứa nhỏ có tin tức, trước khi ly hôn, tôi sẽ không đi tìm bất luận kẻ nào. Nhưng mà nhóc phải giúp tôi."

“Anh đã nói trước khi ly hôn sẽ không chạm vào em." Thân thể của Tiêu Dương nóng lên.

“Nhóc lấy tay giúp tôi xuất ra." Hứa Cốc Xuyên kéo rớt xuống dây lưng áo ngủ, đem tay của Tiêu Dương đặt lên trên quần lót của chính mình. Ở dưới bàn tay là một thứ gì đó rất cứng rắn, hô hấp của Tiêu Dương nháy mắt liền trở nên dồn dập.

“Anh không phải tự an ủi rất khó xuất ra hay sao?" Tiêu Dương không dám cử động.

“Vậy còn phải xem năng lực của nhóc. Bằng không nhóc định để tôi nghẹn muốn chết sao?"

Nâng lên cằm của Tiêu Dương, Hứa Cốc Xuyên liền cúi đầu hôn xuống. Đệch! Sau khi ly hôn rồi, cho dù Tiêu Dương đang ở nước ngoài, anh cũng nhất định phải đem người này túm trở về, hung hăng làm tình mấy ngày mấy đêm. Tiểu tử này sao có thể mê người tới như vậy!



Trở lại phòng ngủ, Tôn Kính Trì cùng Nhạc Thiệu đã ngủ say, Tiêu Tiếu cũng không nói gì hết, ở bên người của Nhạc Thiệu nằm xuống, chợp mắt, ngủ. Vừa rồi ở trước mặt em trai, tuy cậu không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng kỳ thực cậu vẫn rất mất hứng. Chuyện này hẳn là Hứa Cốc Xuyên phải tới tìm cậu để nói, chứ không phải để cho Tiểu Dương ra mặt. Bất quá hiện tại quan trọng nhất chính là thân thể của Yến Phi. Tiêu Tiếu áp chế bất mãn, chờ sau khi trở về đế đô rồi lại nói sau.

Sáng sớm ngày hôm sau, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu hơn kém vài phút đều tỉnh dậy. Yến Phi vẫn còn đang ngủ say. Sờ sờ cái trán của hắn, thấy cơn sốt đã lui đi, ba người an tâm hơn không ít. Động tác nhẹ nhàng đi ra rửa mặt, sau đó ba người liền rời phòng ngủ đi tới nhà ăn để ăn sáng. Hà Khai Phục cả đêm đều ở tại căn cứ, Nhạc Thiệu gọi điện thoại tới đó để hỏi tình huống, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu chuẩn bị chuyện quay về đế đô.

“Tiểu Dương tối hôm qua tìm cậu có chuyện gì vậy?"

Tôn Kính Trì hỏi Tiêu Tiếu, Tiêu Tiếu đang muốn trả lời, lúc này có một người đi vào trong nhà ăn, là Hứa Cốc Xuyên.

“Buổi sáng tốt lành, các cậu đều ở đây a, vậy vừa lúc."

Hứa Cốc Xuyên khoác lên áo ngủ, trên miệng ngậm thuốc lá, đi tới bàn ăn kéo ra một chiếc ghế rồi ngồi xuống. Mở ra hộp thuốc, anh đưa cho Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu. Hai người mỗi người rút một điếu, Nhạc Thiệu cũng lấy một điếu, cùng Hà Khai Phục nói: “Hắc ca, bên này tôi có chút chuyện, trước tạm cúp đã. Chờ Phi trở về đế đô rồi, tôi sẽ lập tức qua căn cứ, gặp mặt rồi lại bàn tiếp."

Cúp điện thoại, để cho phục vụ đem bữa sáng bưng lên, Nhạc Thiệu châm thuốc lá, chờ Hứa Cốc Xuyên mở miệng. Cửa của nhà ăn được đóng lại, Hứa Cốc Xuyên trực tiếp nói: “Vốn chuyện này hẳn là phải do tôi mở miệng trước, kết quả lại bị Tiểu Dương giành mất. Tiêu Tiếu, tôi vừa ý Tiểu Dương. Tôi nói thẳng, tôi tìm ba nữ nhân, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra, hẳn là tháng sau bụng của bọn họ sẽ có tin tức. Tôi chọn một người trong số đó để kết hôn, đứa nhỏ sinh ra liền sẽ tuyên bố với bên ngoài là song bào thai hoặc là tam bào thai. Trong ngày kết hôn tôi sẽ chuẩn bị tốt một hiệp nghị ly hôn, đứa nhỏ vừa sinh ra, lập tức hoàn thành thủ tục ly hôn. Chuyện này tôi cũng không hề giấu diếm Tiểu Dương. Xác định đứa nhỏ có tin tức rồi, tôi sẽ đi Trường Phản, muộn nhất là khoảng tháng năm. Tôi ủng hộ Tiểu Dương đi du học, như vậy tôi ở Trường Phản càng thêm an tâm để thăng tiến. Nhóc ấy về nước rồi, hai người bọn tôi sẽ chính thức ở chung với nhau."

Rút điếu thuốc, Hứa Cốc Xuyên nói: “Tôi không có cách nào cho Tiểu Dương một cuộc hôn nhân, đây là tôi thua thiệt nhóc ấy. Trừ bỏ một tờ giấy chứng chỉ kết hôn kia ra, sau này những gì nên cấp cho Tiểu Dương, tôi bảo đảm sẽ không thiếu dù chỉ một cái." Lại hút thuốc, Hứa Cốc Xuyên nói: “Trên mặt này, tôi thực sự hâm mộ các cậu. Nhưng mà tôi không có cách nào tiêu sái được như các cậu, tôi có trách nhiệm cùng nghĩa vụ của mình."

Nhạc Thiệu mở miệng: “Chuyện của anh cùng Tiểu Dương, bọn tôi không có quyền can thiệp vào, chỉ có một điều, đấy là bọn tôi không cho phép anh khiến Tiểu Dương chịu ủy khuất. Cái khác, tự hai người thương lượng với nhau là tốt rồi. Chuyện giữa chúng tôi cùng Phi, Tiểu Dương ra rất nhiều sức lực, tới phiên em ấy, chúng tôi cũng không thể cản trở."

Tiêu Tiếu tiếp lời: “Những gì cần nói thì tôi đã nói với Tiểu Dương. Em ấy là em trai duy nhất của tôi, chỉ cần em ấy yêu thích là tốt rồi."

Tôn Kính Trì nhún nhún vài: “Tôi không có ý kiến gì."

Hứa Cốc Xuyên mỉm cười, cũng không nhiều lời vô nghĩa: “Cảm ơn. Hứa Cốc Xuyên tôi đây nói được liền sẽ làm được." Còn về tin nhắn ‘Tôi không có hứng thú cùng Tiêu gia kết thân’ gì đó trước kia, anh đã sớm ném lên chín tầng mây. Tiêu Tiếu cũng không lấy những lời này ra để làm khó Hứa Cốc Xuyên, không có ý nghĩa gì hết.

Tôn Kính Trì chỉ chỉ bữa sáng trên bàn: “Anh tiếp tục trở về ngủ hay là cùng bọn tôi ăn sáng luôn?"

“Cùng ăn sáng đi. Tỉnh rồi thì không ngủ được nữa."

Hứa Cốc Xuyên cũng không khách khí, tự lấy cho mình một bát cháo. Ai cũng không mở miệng hỏi xem Tiêu Dương có phải hay không là đang ngủ ở trong phòng của Hứa Cốc Xuyên.



Thẳng tới hơn 9 giờ, Yến Phi lại ra một thân mồ hồi mới rời giường tỉnh dậy. Vọt đi tắm rửa, uống thuốc, ăn điểm tâm, hắn bị ba người đóng gói đưa lên máy bay để quay về đế đô. Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu bồi hắn trở về, Nhạc Lăng cũng trở về, mà Nhạc Thiệu cùng Hà Khai Phục thì lưu lại Tây Hàng vài ngày. Lúc này đây hành trình tới Tây Hàng, Yến Phi bình bình đạm đạm tới, oanh oanh liệt liệt trở về.

Tiêu Dương nói muốn ở Tây Hàng chơi vài ngày, còn muốn đi tìm Vệ Văn Bân, Yến Phi vẫn như trước không nghĩ tới vấn đề khác, còn dặn dò Hứa Cốc Xuyên phải chiếu cố tốt cho Tiêu Dương. Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu bồi hắn trở về, lo lắng một hồi rồi cuối cùng vẫn không nói cho hắn biết chuyện giữa Tiêu Dương và Hứa Cốc Xuyên. Hứa Cốc Xuyên sắp phải kết hôn, tuy rằng chỉ là hôn nhân lợi ích, nhưng mà đề cập tới Tiêu Dương, lại lấy tính tình bao che khuyết điểm cùng cực cho đám em trai của Yến Phi, khó bảo đảm hắn sẽ không quan tâm. Vì thân thể của hắn mà suy nghĩ, bọn họ liền cùng che giấu. Tính toán chờ tới lúc Hứa Cốc Xuyên ly hôn xong rồi sẽ lại kể cho hắn nghe.

Trở về đế đô, Nhạc Lăng lái xe về nhà, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu mang Yến Phi tới bệnh viện của Giản Trọng Bình. Yến Phi dọc đường đi kháng nghị đều không có hiệu quả. Hiện tại địa phương mà hắn không thích tới nhất chính là bệnh viện. Nói chứ từ lúc hắn sống lại tới giờ, tựa hồ không rời xa được bệnh viện bao nhiêu.

Tới bệnh viện làm kiểm tra xong, xác định chỉ là cảm mạo bình thường, Giản Trọng Bình không kê thuốc cho Yến Phi, mà chỉ dặn dò hắn trở về nghỉ ngơi nhiều, uống nhiều nước ấm. Hệ miễn dịch của con người là vũ khí chữa bệnh tốt nhất. Giản Trọng Bình dùng thái độ của một bác sĩ phụ trách, không đề nghị Yến Phi uống quá nhiều thuốc.

Trở về nhà ở Đông Hồ, Yến Phi chỉ cảm thấy tựa hồ như đã rời đi rất lâu rồi. Lúc này đây ở ngoài trở về nhà, hắn thật sâu cảm giác được đây là ngôi nhà thuộc về bốn người bọn họ.

Không để cho Yến Phi động thủ, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu hai người thu dọn hành lý. Nhìn thấy một chiếc hộp, Yến Phi lên tiếng: “Ai, đó là quà tặng của Mai Lạc Anh tặng cho anh, anh còn chưa mở ra đâu, các em xem xem là thứ gì."

Tôn Kính Trì mở ra giấy gói, bên trong là một chiếc hộp có vẻ ngoài khá cổ. Mở ra móc cài của hộp, mở nắp hộp, Yến Phi huýt một tiếng dài: “Mai Lạc Anh đúng là coi trọng anh nha."

Tôn Kính Trì đem hộp giao cho Yến Phi, tiếp tục thu dọn hành lý, không có phản ứng gì quá lớn. Tiêu Tiếu lại càng không có phản ứng. Ở trong mắt bọn họ, loại đồ vật này còn chưa đáng được xưng là có cấp bậc.

Lấy ra ngọc như ý xanh biếc trong trẻo ở bên trong hộp, Yến Phi sờ sờ nhìn nhìn, tặc lưỡi: “Cái này hẳn là ít nhất cũng phải mấy chục vạn đi, đắt nhất là mấy trăm vạn. Hoàng kim có giá, ngọc thạch vô giá nha."

Tiêu Tiếu khinh thường nói: “Người Mai gia cái gì cũng không biết, chỉ biết đi dẫn mối cho người ta. Cô ta đem nhị ca trở thành ngựa đực, em còn chưa tính sổ với cô ta đâu."

Yến Phi cười nói: “Đừng có lòng dạ hẹp hòi như vậy. Mai gia nếu như thực sự có bản lĩnh, cũng sẽ không phải đi dẫn mối cho người ta. Dù sao các em cũng đâu có trúng chiêu, anh cũng không để ý."

“Anh không ngại?" Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu vừa nghe xong liền ai oán.

Yến Phi buông ngọc như ý xuống, đi tới bên người hai người. Ngồi xổm trên mặt thảm được trải khắp mặt đất, ôm lấy cánh tay một trái một phải của hai người, nói: “Các em chướng mắt những người đó, anh để ý làm gì. Để ý bọn họ, chẳng bằng anh đi để ý Đỗ Phong. Cứ nghĩ tới Đỗ Phong là anh sẽ không vui nổi."

Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu trong lòng vui vẻ, bất quá trên mặt lại không dám tỏ vẻ gì, vội vàng nhận lỗi: “Chuyện của Đỗ Phong là do bọn em hỗn đản."

“Các em còn dám lừa anh làm ra chuyện xấu gì, sớm nói luôn đi. Đừng để lần tới lại lòi ra thêm một tên ‘Phong’ nào đó, khi ấy anh khẳng định là sẽ làm thịt các em."

Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu lập tức biểu lộ trung tâm: “Bọn em trong lòng chỉ có Chung Phong cùng Yến Phi, cái gì ‘Phong’ khác cũng đều không có, cái gì ‘Phi’ khác cũng đều không có."

Khóe miệng của Yến Phi nhịn không được cong lên. Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu nhìn thấy tia tươi cười trên môi của hắn, trong lòng ngọt ngào như rót mật. Đợi hơn hai mươi năm, tuyệt vọng năm năm, bọn họ cuối cùng cũng chờ được hạnh phúc mà mình hi vọng lâu lắm rồi.

Không có gõ cửa, Nhạc Lăng dùng chìa khóa mở cửa ra, đi vào trong căn hộ mà trước kia mình rất ít khi đặt chân tới. Ở huyền quan đổi giày, Nhạc Lăng vừa đi vào vừa tìm kiếm người mà mình tâm tâm nhiệm niệm suốt một đêm. Trong phòng khách không có, phòng bếp không có, tầng một đều không có. Nhạc Lăng đi lên tầng, vừa mới bước được hai bậc, hắn liền ngây ngẩn cả người. Trên tường cầu thang, có nhiều hơn rất nhiều ảnh chụp. Dùng rất nhiều loại khung ảnh đa dạng, chằng chịt treo trên bức tường màu trắng, hình thành cả một bức tường toàn là ảnh chụp. Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là người ở trong những bức hình kia, đều là hắn. Có mặc quân trang chính quy, có mặc quần áo rằn ri, có ôm súng tự động, trên mặt bị dính một vệt thuốc màu màu xanh biếc… Là ảnh chụp khi hắn còn đang ở trong bộ đội đặc chủng. Thời điểm ngày hôm qua hắn rời đi, bức tường này vẫn còn một mảnh trắng xóa.

Trong lòng nảy lên một loại tình cảm nào đó nóng bỏng, Nhạc Lăng cước bộ nhanh hơn cả bay. Đã hơn hai giờ, hắn không dám khẳng định là người kia còn có ở nhà hay không. Nhà, giờ khắc này, Nhạc Lăng đối với chữ ‘nhà’ càng thêm quyến luyến sâu sắc.

Tiếng hát khe khẽ truyền tới từ trong một gian phòng trên tầng, Nhạc Lăng lại thả chậm cước bộ, không phát ra nửa điểm âm thanh, đi tới gần gian phòng kia. Cửa mở ra, hắn núp ở cạnh cửa, lặng lẽ nhìn vào trong phòng. Gian phòng này vài ngày trước còn bị bố trí làm phòng thay quần áo. Trong phòng nguyên bản trống trải hiện tại đã bố trí thêm một tủ quần áo mở rộng cùng một chiếc gương to kéo dài tới sát đất. Một người đứng ở giữa phòng đang thay quần áo cùng là quần áo, quần áo đang được là là một bộ quân trang. Quần áo của Nhạc Lăng đại bộ phận đều là quân trang, trong một bên tủ quần áo đã treo lên vài bộ quân trang được là thẳng tươm. Lồng ngực của Nhạc Lăng phập phồng hai cái, hắn lui về phía sau vài bước, rời khỏi sau cửa, rồi mới gọi: “Bách Chu, anh đã trở về, em ở nhà không?"

Tiếng hát đột nhiên dừng lại, Tiêu Bách Chu nhanh chóng đóng lại bàn là hơi nước, kinh hỉ kêu lên: “Em ở trong phòng thay quần áo."

Nhạc Lăng xuất hiện ở cửa phòng thay quần áo, trên mặt là nụ cười thật sâu: “Làm gì vậy?"

Hai tay giơ lên quân trang đã được là thẳng một nửa, Tiêu Bách Chu cười nói: “Là quần áo cho anh. Em cảm thấy anh vẫn đẹp trai nhất là khi mặc quân trang, em đã là xong vài bộ rồi, nhìn xem tay nghề của em có tốt hay không." Y sẽ không nói cho hắn biết, rằng mình đã mất tới hơn nửa giờ, chỉ để nghiên cứu xem bàn là hơi nước sử dụng ra sao; lại càng không nói cho hắn biết, rằng trước đó mình đã đem hai bộ quần áo của bản thân phá hủy mất rồi, mới biết được nguyên lý vận hành của bàn là.

“Tay nghề của em còn phải xem xét sao, nhất định là rất tốt." Nhạc Lăng bước tới trước mặt của Tiêu Bách Chu, từ trong tay y cầm lấy quân trang vẫn còn vương hơi nóng đặt qua một bên, sau đó dùng hai tay ôm lấy đối phương, “Anh đã trở về." Rồi hắn cúi đầu, dùng nụ hôn kịch liệt của bản thân để nói cho đối phương biết là mình có bao nhiêu nhớ nhung cùng yêu say đắm y. Còn có cả cảm ơn.

Không kịp hỏi sự tình sao rồi, Tiêu Bách Chu tạm thời mất đi năng lực nói chuyện. Bất quá nhìn thấy Nhạc Lăng tình cảm mãnh liệt như vậy, mọi chuyện hẳn là đã được thu phục đi.

“Anh rất nhớ em."

Đem người ôm tới trên giường, Nhạc Lăng nói xong câu này liền ngăn chặn môi của Tiêu Bách Chu. Người này, hắn nhất định phải giữ chặt trong tay, tuyệt đối không buông ra!

~ ~ ~ ~ ~

* bàn là hơi nước:

Tác giả : Neleta
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại