Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)
Chương 79
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai chọn một. Một câu ‘đồng ý hay không đồng ý’, chịu bỏ qua để nhận lấy chi phiếu thì chính là đồng ý, còn súng chính là không đồng ý. Tiêu mẫu sợ tới mức suýt bật khóc, Tiêu phụ gắt gao túm lấy quần áo của mình, nhìn chằm chằm khẩu súng màu đen kia.
Nhạc Thiệu cũng không hé răng, mặc cho không khí càng ngày càng thêm áp lực cùng kinh sợ. Sinh ý của Tiêu phụ tuy rằng làm ăn cũng không tệ lắm, nhưng dù sao cũng là một thương nhân thành thành thật thật, khi nào thấy qua những thứ như súng. Trong nhất thời, ngay cả thở cũng không dám. Nhạc Thiệu chậm rì rì hút thuốc, thẳng tới khi hút xong một điếu thuốc rồi, anh mới đem tàn thuốc di mạnh hai cái bên trong gạt tàn thủy tinh ở trên bàn trà. Điếu thuốc bị dập tắt, lúc này mới đánh vỡ trầm mặc.
“Tiêu tiên sinh, ông nếu đồng ý, năm trăm vạn này, xem như là sính lễ đính hôn giữa em trai của tôi cùng Bách Chu. Tiêu gia chỉ cần an phận thủ thường làm ăn, ở Tây Hàng sẽ không có ai dám làm khó ông. Bách Chu muốn đi du học, liền tùy cậu ta. Nhạc Lăng chút lòng dạ ấy vẫn phải có, tuyệt đối sẽ không ngăn trở tiền đồ của Bách Chu. Đương nhiên, nếu Bách Chu thay đổi chủ ý không muốn đi du học nữa, kia cũng phải tôn trọng lựa chọn của cậu ta. Còn về việc đứa nhỏ, này càng dễ giải quyết. Ngày nào đó hai người bọn họ muốn có đứa nhỏ, tôi sẽ bỏ tiền ra để tìm người mang thai hộ, không cần Tiêu gia phải quan tâm."
Nói tới đây tạm dừng vài giây, thanh âm của Nhạc Thiệu đột nhiên trầm xuống vài phần.
“Nếu Tiêu tiên sinh vẫn nhất định không muốn để cho Nhạc Lăng cùng Bách Chu ở chung một chỗ…" Nhạc Thiệu lại lấy ra một điếu thuốc, sau khi được Trâu bí thứ châm thuốc cho, anh phun ra một luồng khói, nói thẳng: “Vậy Tiêu gia sau này cũng đừng hòng tiếp tục ở trong nước phát triển."
Đây tuyệt đối là trắng trợn uy hiếp. Nói trong hai chọn một, nhưng rõ ràng Nhạc Thiệu chỉ cho Tiêu phụ một lựa chọn duy nhất, đó chính là phải đồng ý. Không đồng ý thì cũng phải đồng ý.
Tiêu phụ biết, Nhạc Thiệu không phải là nói chơi, anh tuyệt đối có đủ quyền lực cùng năng lực để làm cho Tiêu gia hoàn toàn suy sụp. Một mặt là sính lễ năm trăm vạn cộng thêm sau này sinh ý của Tiêu gia sẽ thuận buồm xuôi gió; một mặt là Tiêu gia từ nay về sau sẽ vạn kiếp bất phục. Tiêu phụ rốt cuộc nhịn không nổi, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, cứng ngắc gật đầu, nói: “Chỉ cần, chỉ cần Nhạc Lăng tiên sinh, là thật lòng, yêu Bách Chu, sẽ… đối với Bách Chu tốt, tôi, tôi sẽ không… phản đối."
Nhạc Thiệu nâng lên khóe miệng, khí thế áp người giảm xuống một nửa, anh đem chi phiếu đẩy tới bên cạnh bàn trà, cầm khẩu súng giao lại cho bảo tiêu, mỉm cười nói: “Nhạc Lăng hao hết tâm tư để theo đuổi được Bách Chu tới tay, sao có thể đối với cậu ta không tốt. Tình cảm của bọn họ tốt, người làm anh trai như tôi đây sẽ rất vui mừng; nếu bọn họ không thể đi tới cuối cùng, tôi cũng sẽ không cant hiệp vào, hết thảy dựa theo bọn họ."
Tiêu phụ vẫn là cứng ngắc gật đầu, con trai trở thành người của Nhạc gia, trừ phi là người Nhạc gia chịu buông tay, bằng không sao có thể dễ dàng tách ra. Nhìn tờ chi phiếu kia, Tiêu phụ đột nhiên một trận chua sót trong lòng. Ông dùng hai tay đè lại tờ chi phiếu kia, đẩy lại về phía trước mặt của Nhạc Thiệu, nói: “Tôi, không bán con. Thằng bé hạnh phúc, là tốt rồi."
Nhạc Thiệu cũng không miễn cưỡng, anh cầm lấy tờ chi phiếu kia giao lại cho Nhạc Lăng, nói: “Đối xử tốt với Bách Chu, sau này cậu ta chính là trách nhiệm của em, em phải phụ trách chăm sóc cậu ta."
“Em sẽ không để cho em ấy phải chịu ủy khuất, em thương em ấy."
Nhạc Lăng đem những lời này nói cho anh trai mình nghe, cũng là nói cho người nhà của Tiêu Bách Chu nghe. Hắn nhận lấy tờ chi phiếu, sau này sẽ đem chuyển tới dưới danh nghĩa của Tiêu Bách Chu đi. Sự tình đã được giải quyết, Nhạc Thiệu cũng không tính toán ở lâu thêm, anh nói: “Bách Chu bị thương, tôi đem cậu ta trở về đế đô trước. Chờ tới mùng một tháng năm, tôi sẽ bảo Nhạc Lăng dẫn cậu ta trở về để thăm các người."
Nhạc Lăng đứng lên nói: “Em đi lên lấy hành lý cho Bách Chu."
Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của cha mẹ Tiêu gia, Nhạc Lăng công khai đi lên trên phòng của Tiêu Bách Chu ở trên tầng, đem valy hành lý còn chưa kịp mở của Tiêu Bách Chu tha xuống dưới. Con trai lớn của mình liền cứ như vậy ‘không còn’, Tiêu phụ tâm muốn có bao nhiêu chua liền có bấy nhiêu chua. Lấy điều kiện của con trai ông, muốn dạng nữ nhân nào mà không có?
Nhạc Thiệu nhìn thấy thương cảm trong mắt của Tiêu phụ, nhưng cũng chỉ là nhìn như vậy mà thôi. Đừng nói là Tiêu Bách Chu cũng tự nguyện, cho dù Tiêu Bách Chu không muốn, chỉ cần Nhạc Lăng yêu thích, anh cũng sẽ đem Tiêu Bách Chu cướp tới đưa cho em trai. Càng đừng nói tới Tiêu Bách Chu là người đầu tiên mà Nhạc Lăng thực tâm yêu thích.
Nhạc Lăng sau khi đem hành lý tha xuống dưới rồi, Nhạc Thiệu cũng muốn rời đi. Tiêu phụ thần sắc hoảng hốt, chuẩn bị tiễn khách. Nhạc Thiệu xem ở mặt mũi của Nhạc Lăng, nói: “Cùng Nhạc gia chúng ta kết thân, người khác chỉ biết hâm mộ. Hiện tại là niên đại nào rồi, đồng tính luyến ái thì có làm sao? Bà xã của tôi cũng là con trai đấy. Muốn làm sinh ý lớn, tư tưởng phải thông thoáng một chút."
“… Nhạc thiếu gia nói đúng."
Vừa nghe Nhạc Thiệu nói ‘bà xã’ của anh cũng là con trai, Tiêu phụ không biết vì sao, trong lòng đột nhiên không còn cảm thấy luống cuống nữa. Nếu để cho ông biết được bà xã của Nhạc Thiệu chính là bạn cùng phòng ký túc xá với con trai, không biết ông sẽ có tâm tình gì, phỏng chừng sẽ cho rằng con trai của mình là bị ‘bà xã’ của Nhạc Thiệu làm ảnh hưởng đi.
Không nói nhiều lời thêm nữa, Nhạc Thiệu đem người rời đi. Ba người Tiêu gia đi ra ngoài cửa để tiễn khách. Xe vừa rời đi, Nhạc Thiệu liền đối với Trâu bí thư nói: “Tiêu gia tuy làm thông gia với tôi, nhưng mà tôi không muốn nhìn thấy bọn họ đem danh tiếng của tôi ra để làm càn. Chỉ cần Tiêu gia thành thành thật thật buôn bán, không nên làm khó bọn họ."
Trâu bí thứ lập tức gật đầu bảo dạ một tiếng. Nhạc Thiệu đem Tiêu Bách Chu trở thành người một nhà, không có nghĩa là anh sẽ đem toàn bộ người của Tiêu gia trở thành người một nhà, đây là hai chuyện khác nhau. Nếu Tiêu gia dám lợi dụng một tầng quan hệ này để làm xằng làm bậy, người đầu tiên không tha thứ cho bọn họ sẽ chính là Nhạc Thiệu. Nhạc Lăng cũng không bởi vì lời nói của anh trai mà mất hứng, lấy địa vị của Nhạc gia mà nói, quyết định của anh trai là chính xác. Hắn tin tưởng Tiêu Bách Chu cũng không phải là loại người lợi dụng quan hệ giữa Tiêu gia cùng Nhạc gia để làm xằng làm bậy.
※
Nhạc Thiệu cùng Nhạc Lăng rời đi không bao lâu, Vệ Văn Bân cũng đi tới bệnh viện. Nhìn thấy Tiêu Bách Chu bị đánh thảm như thế, Vệ Văn Bân từng trận hút khí, giống như bị đánh chính là bản thân. Loại tình tiết cẩu huyết chỉ thấy ở trong TV như vậy, cư nhiên phát sinh ở trên người bạn tốt của mình, Vệ Văn Bân nghĩ sao cũng không ra. Không phải chỉ là đồng tính luyến ái thôi sao, niên đại nào rồi chứ, Yến Phi còn cùng ba người đồng tính khác nói chuyện yêu đương nữa kìa, không thấy người nhà của Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đối với Yến Phi ra sao sao. Vệ Văn Bân chỉ cảm thấy Tiêu thúc thúc thực cổ hủ.
Thời điểm Vệ Văn Bân tới, Tiêu Bách Chu cũng đã tỉnh lại. Tỉnh lại rồi, y liền nhìn thấy Yến Phi. Vẻ mặt không có một tia khổ sở nào, ngược lại nhếch miệng cười, cười tới mức Yến Phi phải vươn tay ra sờ sờ trán của y: “Không phải bị đánh tới ngu luôn rồi chứ?"
Vệ Văn Bân cũng sợ hãi: “Bách Chu, biết tôi là ai không?"
Tiêu Bách Chu đẩy ra tay của Yến Phi, vẫn cười như cũ, nói: “Tôi tốt lắm. Nhìn thấy cậu tới, xem ra chuyện giữa tôi cùng Nhạc Lăng đã không còn vấn đề gì nữa rồi."
Tiêu Bách Chu bộ dạng giống như đã biết trước, nói: “Cha tôi ngày hôm qua ở trước mặt của Nhạc Lăng nổi giận, còn đem anh ấy đuổi ra ngoài, tôi liền biết Nhạc Lăng là bởi vì quan hệ tới tôi cho nên mới nhẫn nhịn. Anh ấy khẳng định là sẽ tìm tới Nhạc ca để nhờ xử lý chuyện của hai người chúng tôi. Tôi không nghĩ tới cậu cũng sẽ đến, nhưng mà cậu đến rồi, vậy thì khẳng định Nhạc ca cũng đã tới đây."
“Woa, lão Tiêu, giờ tôi mới biết hóa ra cậu có tư chất làm Gia Cát Lượng a." Vệ Văn Bân vạn phần kính nể.
Tiêu Bách Chu muốn ngồi dậy, Yến Phi cùng Vệ Văn Bân lập tức đỡ lấy y. Tiêu Bách Chu đau tới mức không ngừng hút khí, Yến Phi hơi trách cứ nói: “Cậu sao không cùng Nhạc Lăng rời đi? Lưu lại không phải là sẽ bị đánh sao?"
Tiêu Bách Chu một bên hút khí, một bên cười, đáp: “Tôi cố ý đấy."
“Cố ý?!" Hai tiếng kinh ngạc vang lên, Vệ Văn Bân nhìn về phía Yến Phi: “Người này thực sự bị đánh tới đầu óc choáng váng rồi."
Cuối cùng cũng ngồi dậy được, Tiêu Bách Chu áp chế đau đớn ở trên người, giải thích: “Các cậu hẳn là đã biết tôi vì sao lại ở chung một chỗ với Nhạc Lăng đi?"
Y vừa nói như vậy, Yến Phi lập tức hiểu ra: “Cậu sẽ không phải là bởi vì muốn trả thù Nhạc Lăng vì đã dùng khổ nhục kế với cậu đi!"
Tiêu Bách Chu mỉm cười: “Đúng."
Yến Phi không còn gì để nói. Tiêu Bách Chu nói tiếp: “Tôi muốn để cho anh ấy trải nghiệm một chút cảm giác của tôi khi đứng dưới đài nhìn thấy anh ấy bị đánh cho đầu rơi máu chảy. Xem xem anh ấy sau này còn dám dùng khổ nhục kế với tôi hay không."
“Chẳng lẽ đây chính là ‘hội chứng tình yêu cuồng nhiệt’ trong truyền thuyết?" Vệ Văn Bân khoa trương run rẩy, “Thật là đáng sợ."
“Phải, thực đáng sợ." Yến Phi đồng ý gật đầu.
Tiêu Bách Chu mỉm cười, tuy rằng rất đau, nhưng y tin tưởng là đã đạt được tới hiệu quả mà mình muốn. Rồi y mới nói: “Tôi khiến cho cha mình tức giận, để ‘trừng phạt’ Nhạc Lăng. Đau thì có đau một chút, bất quá đáng giá."
Yến Phi xoa xoa trán: “Đây được gọi là ‘nồi nào úp vung nấy’ đi."
“Cái này gọi là ‘không phải người một nhà thì không tiến vào chung một cửa’." Vệ Văn Bân đưa ra tổng kết. Cậu vừa nói xong, ba người đồng thời nở nụ cười.
Nhìn tươi cười của Tiêu Bách Chu, chút lo lắng ban đầu của Yến Phi liền hoàn toàn biến mất. Hắn còn đang sợ Tiêu Bách Chu sẽ bởi vì người nhà không đồng ý mà sinh ra do sự, hiện tại xem ra là do hắn nghĩ quá nhiều rồi. Tiêu Bách Chu đối với chuyện của bản thân mình tuyệt đối là bình tĩnh suy xét cùng có chủ kiến riêng. Có thể nói, trong bốn người cùng ký túc xá, Tiêu Bách Chu là người tỉnh táo nhất, cũng lý trí nhất. Có y ở bên cạnh Nhạc Lăng, hắn hoàn toàn có thể an tâm. Bất quá nói đi nói lại, tiểu tử Nhạc Lăng này quả thực là tinh mắt a.
※
Sau khi rời khỏi Tiêu gia, đoàn người lại quay trở về bệnh viện, Nhạc Thiệu cùng Nhạc Lăng không có tâm tư để đi ăn cơm. Bọn họ không ăn, những người khác tự nhiên cũng sẽ không đi ăn. Cùng với ngày hôm qua so sánh, tâm tình của Nhạc Lăng đã hoàn toàn thay đổi, chỉ còn lại đau lòng. Đương nhiên, tức giận vẫn có, bất quá không phải là hờn dỗi bởi vì bị người ta đuổi ra khỏi cửa, mà bực mình là bởi vì người yêu của mình bị thương, bản thân lại không đi trả thù được.
Đi vào trong phòng bệnh, nhìn thấy Tiêu Bách Chu đã tỉnh lại, Vệ Văn Bân cũng ở đây, lại nhìn thấy biểu tình thoải mái trên mặt của cả ba người, đặc biệt là trên mặt của Tiêu Bách Chu còn đang mỉm cười, tâm tình khó chịu của Nhạc Lăng trong nháy mắt liền chuyển đổi. Hắn bước nhanh đi tới bên người của Tiêu Bách Chu, cầm lấy tay y.
Nhạc Thiệu vừa tới đã nói: “Sự việc đã được giải quyết, không có việc gì."
Tiêu Bách Chu nói: “Nhạc ca, cảm ơn anh."
“Hiện tại đã là em dâu của tôi rồi, còn khách khí cái gì." Nhạc Thiệu đi qua, thực tự nhiên ôm lấy bả vai của Yến Phi. Lời nói của anh khiến cho tươi cười trên môi của Tiêu Bách Chu càng thêm sâu hơn, rất hào phóng tiếp nhận ‘thân phận mới’ của mình.
Tiêu Bách Chu thản nhiên càng khiến cho tâm tình của Nhạc Lăng biến đổi. Hắn ở ngay trước mặt anh trai nhà mình, Yến Phi, Vệ Văn Bân cùng với Trâu bí thư đi theo, cúi đầu hôn môi Tiêu Bách Chu, nói: “Anh hôm nay sẽ dẫn em trở về đế đô, tới mùng một tháng năm, anh sẽ đem em trở về thăm cha mẹ em."
Tiêu Bách Chu vừa nghe có chút do dự. Bây giờ còn đang trong thời gian lễ mừng năm mới, y vốn đã không bồi cha mẹ ăn tất niên, cứ như vậy mà đi…
Nhạc Thiệu nói: “Đi đi. Cậu như vậy, Nhạc Lăng không thể an tâm nổi, bằng không trước cứ trở về cùng em ấy đã. Tôi đã nói với cha mẹ cậu, mùng một tháng năm Nhạc Lăng sẽ đưa cậu trở về."
Nhạc Thiệu lên tiếng, Nhạc Lăng quả thực lại bởi vì chuyện này mà trong lòng không thoải, Tiêu Bách Chu nghĩ nghĩ, thoải mái mỉm cười, ngửa đầu đối với Nhạc Lăng nói: “Được, hiện tại em cùng với anh trở về đế đô. Nhưng mùng một tháng năm, anh phải cùng em trở về nhà vài ngày đấy nhé."
“Không thành vấn đề." Nhạc Lăng thật cao hứng vì Tiêu Bách Chu nguyện ý nhường nhịn hắn.
Nhạc Thiệu tiếp lời: “Nhạc Lăng, em thu thập một chút, rồi hãng rời đi."
Tiêu Bách Chu giữ chặt lấy Nhạc Lăng đang muốn rời đi, hỏi: “Anh ăn cơm chưa?"
“Không có việc gì, anh không đói bụng." Nhạc Lăng đơn giản thừa nhận mình chưa ăn.
Tiêu Bách Chu giữ chặt tay của hắn, không để hắn đi: “Anh đi ăn cơm trước đi. Vốn dạ dày đã không tốt rồi."
Nhạc Lăng lộ ra nụ cười thoải mái đầu tiên trong ngày hôm nay. Yến Phi hỏi Nhạc Thiệu: “Mấy đứa chưa ăn cơm sao?" Hắn cùng Tiêu Bách Chu đã ăn qua rồi. Nhạc Thiệu sẽ không giống như Nhạc Lăng, anh buồn nôn nói: “Em muốn cùng anh ăn cơm, trước đem bọn họ tiễn bước đã rồi lại nói sau."
Yến Phi cười lắc đầu, đối với Nhạc Lăng nói: “Em đi xuống ăn chút gì đi đã."
Nhạc Lăng mê luyến nhất chính là sự quan tâm của Tiêu Bách Chu dành cho mình, hắn cũng không quản tới anh trai, ở trên khuôn mặt bị thương của Tiêu Bách Chu hôn một cái, buông tay của Tiêu Bách Chu ra để đi ăn cơm.
Trâu bí thư lúc này lập tức nhân cơ hội nói: “Nhạc thiếu gia, đêm nay Trần thị trưởng muốn mời ngày cùng Yến thiếu đi ăn một ‘bữa cơm thân mật’. Trần thị trưởng vô cùng hi vọng có thể hân hạnh được đón tiếp ngài."
Nhạc Thiệu vừa nghe thấy liền thầm nhíu mày trong lòng, anh mang Yến Phi tới Tây Hàng cũng không phải để xã giao, tuy rằng loại sự tình này tránh cũng không được. Anh lập tức nói: “Tâm ý của Trần thị trưởng tôi nhận, bất quá tôi tới đây chủ yếu là vì việc tư, ăn cơm liền miễn đi. Lần sa tôi tới, lúc ấy liền tính sau."
Trâu bí thư chính là nhận trách nhiệm hoàn thành giao phó của thị trưởng. Ai chẳng biết nếu có thể mời được ‘vài vị’ Thái tử gia ở đế đô đi ăn được một bữa cơm là có bao nhiêu mặt mũi. Nhạc thiếu gia này chính là một trong số ‘vài vị’ Thái tử gia của đại viện kia. Hiện tại vị Thái tử gia này tới Tây Hàng, ở dưới tình huống thuận tiện như vậy, lại không thể cùng đối phương ăn một bữa cơm, lôi kéo quan hệ, Trâu bí thư trở về tuyệt đối sẽ không thể cùng thị trưởng báo cáo kết quả công tác.
Nhạc Thiệu đối với tâm lý của những người này đều rất rõ ràng, ở trước khi Trâu bí thư muốn mở miệng khuyên bảo, anh lại lập tức mở lời: “Trong thời điểm năm mới thế này, tất cả mọi người nên tùy ý một chút, tôi ở Tây Hàng chơi vài ngày, chính là muốn bồi bà xã mà thôi. Lần tới tôi đến Tây Hàng, nhất định sẽ để Trần thị trưởng mời khác. Còn bây giờ thì cứ như vậy đi." Dứt lời, bàn tay to của anh vung lên, cho thấy việc này kết thúc ở đây.
Yến Phi nhướng nhướng lông mày, cái gì, bà xã? Hắn ngửa đầu trộm liếc mắt nhìn Nhạc Thiệu một cái, ở trước mặt người ngài, hắn đương nhiên sẽ không nổi giận. Nhạc Thiệu tự nhiên phát hiện ra được hắn vừa liếc mắt nhìn mình, bất quá thấy được cũng coi như không thấy, da mặt anh rất dày đấy nha.
“Nhạc thiếu gia, ngài xem, nếu không thì liền mời khách tối nay đi, hôm nay cũng đã trôi qua quá nửa rồi…" Trâu bí thư không thể không khuyên bảo, Nhạc Thiệu đánh gãy: “Tối nay tôi đã có kế hoạch rồi."
Đã nói tới nước này, Nhạc Thiệu cũng lộ ra thần sắc không kiên nhẫn, Trâu bí thư chỉ đành từ bỏ. Hắn ta nhìn về phía Yến Phi, hi vọng vị ‘bà xã’ này của Nhạc Thái tử gia có thể thông minh hỗ trợ nói chuyện một chút. Tình nhân của nhân sĩ thượng tầng, có người nào không muốn nhân cơ hội đang có chút thân phận để đi lôi kéo quan hệ, mưu cầu tìm được chút lợi ích riêng cho bản thân. Phải, tình nhân. Mặc kệ Nhạc Thiệu giới thiệu Yến Phi là ‘bà xã’, nhưng ở trong lòng những người không biết nội tình, Yến Phi nhiều nhất cũng chỉ có thể được coi là một tình nhân đang được Nhạc Thiệu sủng ái mà thôi, sớm muộn gì cũng bị đổi.
Đáng tiếc, Yến Phi hoàn toàn căn bản không thèm nhìn tới Trâu bí thư, càng đừng nói tới chuyện muốn hắn phát hiện ra gợi ý của Trâu bí thư. Trâu bí thư thất vọng cực kỳ, chỉ cảm thấy người trẻ tuổi này sao lại ngốc tới như vậy, sao lại không biết xử lý tình huống như thế. Nhạc Thiệu phất tay đuổi người, Trâu bí thư không thể không không công mà trở về.
Đối phương vừa đi, không khí trong phòng bệnh lại sinh động lên. Vừa rồi một mực giả bộ câm điếc, Vệ Văn Bân đối với Yến Phi cười nói: “Tôi còn định làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho cậu nữa chứ, nhưng xem ra là không cần rồi."
Nhạc Thiệu không khách khí nói: “Cậu cũng đừng có tới làm bóng đèn, về nhà ngây ngốc đi."
Vệ Văn Bân gãi gãi cái mũi. Tuy rằng là bạn tốt của Yến Phi, nhưng ở trước mặt của Thái tử gia, cậu vẫn không dám lớn tiếng lỗ mãng.
Nhạc Lăng rất nhanh liền ăn cơm xong, trở lại trong phòng bệnh. Nhạc Thiệu kéo Yến Phi rời đi, có người sẽ đem Nhạc Lăng bọn họ trở về đế đô, chuyện còn lại không cần anh phải quan tâm nữa.
Tay của Yến Phi tiến vào trong áo bành tô, cách một lớp áo nhéo nhéo phần thịt cứng rắn ở bên hông của Nhạc Thiệu, nhướng mày: “Em vừa rồi ở trong phòng bệnh nói cái gì vậy hả? Bà xã?" Tiểu tử này, gọi hắn là ‘Phi’ còn chưa tính, giờ cũng dám gọi hắn là ‘bà xã’, muốn bị ăn đòn đây mà.
Nhạc Thiệu không sợ chết ở trên mặt của Yến Phi thơm một cái, đắc ý nói: “Em muốn nói cho toàn bộ thế giới này biết, anh là bà xã của em! Ngao ô —–!"
Mặt của Nhạc Thiệu bởi vì đau đớn mà vặn vẹo, nhưng mà cho dù có đau thì anh cũng rất vui vẻ.
~ ~ ~ ~ ~
* Gia Cát Lượng: Tự là Khổng Minh, hiệu là Ngọa Long, là nhà chính trị nhà quân sự kiệt xuất của Trung Quốc trong thời Tam Quốc.
Hai chọn một. Một câu ‘đồng ý hay không đồng ý’, chịu bỏ qua để nhận lấy chi phiếu thì chính là đồng ý, còn súng chính là không đồng ý. Tiêu mẫu sợ tới mức suýt bật khóc, Tiêu phụ gắt gao túm lấy quần áo của mình, nhìn chằm chằm khẩu súng màu đen kia.
Nhạc Thiệu cũng không hé răng, mặc cho không khí càng ngày càng thêm áp lực cùng kinh sợ. Sinh ý của Tiêu phụ tuy rằng làm ăn cũng không tệ lắm, nhưng dù sao cũng là một thương nhân thành thành thật thật, khi nào thấy qua những thứ như súng. Trong nhất thời, ngay cả thở cũng không dám. Nhạc Thiệu chậm rì rì hút thuốc, thẳng tới khi hút xong một điếu thuốc rồi, anh mới đem tàn thuốc di mạnh hai cái bên trong gạt tàn thủy tinh ở trên bàn trà. Điếu thuốc bị dập tắt, lúc này mới đánh vỡ trầm mặc.
“Tiêu tiên sinh, ông nếu đồng ý, năm trăm vạn này, xem như là sính lễ đính hôn giữa em trai của tôi cùng Bách Chu. Tiêu gia chỉ cần an phận thủ thường làm ăn, ở Tây Hàng sẽ không có ai dám làm khó ông. Bách Chu muốn đi du học, liền tùy cậu ta. Nhạc Lăng chút lòng dạ ấy vẫn phải có, tuyệt đối sẽ không ngăn trở tiền đồ của Bách Chu. Đương nhiên, nếu Bách Chu thay đổi chủ ý không muốn đi du học nữa, kia cũng phải tôn trọng lựa chọn của cậu ta. Còn về việc đứa nhỏ, này càng dễ giải quyết. Ngày nào đó hai người bọn họ muốn có đứa nhỏ, tôi sẽ bỏ tiền ra để tìm người mang thai hộ, không cần Tiêu gia phải quan tâm."
Nói tới đây tạm dừng vài giây, thanh âm của Nhạc Thiệu đột nhiên trầm xuống vài phần.
“Nếu Tiêu tiên sinh vẫn nhất định không muốn để cho Nhạc Lăng cùng Bách Chu ở chung một chỗ…" Nhạc Thiệu lại lấy ra một điếu thuốc, sau khi được Trâu bí thứ châm thuốc cho, anh phun ra một luồng khói, nói thẳng: “Vậy Tiêu gia sau này cũng đừng hòng tiếp tục ở trong nước phát triển."
Đây tuyệt đối là trắng trợn uy hiếp. Nói trong hai chọn một, nhưng rõ ràng Nhạc Thiệu chỉ cho Tiêu phụ một lựa chọn duy nhất, đó chính là phải đồng ý. Không đồng ý thì cũng phải đồng ý.
Tiêu phụ biết, Nhạc Thiệu không phải là nói chơi, anh tuyệt đối có đủ quyền lực cùng năng lực để làm cho Tiêu gia hoàn toàn suy sụp. Một mặt là sính lễ năm trăm vạn cộng thêm sau này sinh ý của Tiêu gia sẽ thuận buồm xuôi gió; một mặt là Tiêu gia từ nay về sau sẽ vạn kiếp bất phục. Tiêu phụ rốt cuộc nhịn không nổi, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, cứng ngắc gật đầu, nói: “Chỉ cần, chỉ cần Nhạc Lăng tiên sinh, là thật lòng, yêu Bách Chu, sẽ… đối với Bách Chu tốt, tôi, tôi sẽ không… phản đối."
Nhạc Thiệu nâng lên khóe miệng, khí thế áp người giảm xuống một nửa, anh đem chi phiếu đẩy tới bên cạnh bàn trà, cầm khẩu súng giao lại cho bảo tiêu, mỉm cười nói: “Nhạc Lăng hao hết tâm tư để theo đuổi được Bách Chu tới tay, sao có thể đối với cậu ta không tốt. Tình cảm của bọn họ tốt, người làm anh trai như tôi đây sẽ rất vui mừng; nếu bọn họ không thể đi tới cuối cùng, tôi cũng sẽ không cant hiệp vào, hết thảy dựa theo bọn họ."
Tiêu phụ vẫn là cứng ngắc gật đầu, con trai trở thành người của Nhạc gia, trừ phi là người Nhạc gia chịu buông tay, bằng không sao có thể dễ dàng tách ra. Nhìn tờ chi phiếu kia, Tiêu phụ đột nhiên một trận chua sót trong lòng. Ông dùng hai tay đè lại tờ chi phiếu kia, đẩy lại về phía trước mặt của Nhạc Thiệu, nói: “Tôi, không bán con. Thằng bé hạnh phúc, là tốt rồi."
Nhạc Thiệu cũng không miễn cưỡng, anh cầm lấy tờ chi phiếu kia giao lại cho Nhạc Lăng, nói: “Đối xử tốt với Bách Chu, sau này cậu ta chính là trách nhiệm của em, em phải phụ trách chăm sóc cậu ta."
“Em sẽ không để cho em ấy phải chịu ủy khuất, em thương em ấy."
Nhạc Lăng đem những lời này nói cho anh trai mình nghe, cũng là nói cho người nhà của Tiêu Bách Chu nghe. Hắn nhận lấy tờ chi phiếu, sau này sẽ đem chuyển tới dưới danh nghĩa của Tiêu Bách Chu đi. Sự tình đã được giải quyết, Nhạc Thiệu cũng không tính toán ở lâu thêm, anh nói: “Bách Chu bị thương, tôi đem cậu ta trở về đế đô trước. Chờ tới mùng một tháng năm, tôi sẽ bảo Nhạc Lăng dẫn cậu ta trở về để thăm các người."
Nhạc Lăng đứng lên nói: “Em đi lên lấy hành lý cho Bách Chu."
Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của cha mẹ Tiêu gia, Nhạc Lăng công khai đi lên trên phòng của Tiêu Bách Chu ở trên tầng, đem valy hành lý còn chưa kịp mở của Tiêu Bách Chu tha xuống dưới. Con trai lớn của mình liền cứ như vậy ‘không còn’, Tiêu phụ tâm muốn có bao nhiêu chua liền có bấy nhiêu chua. Lấy điều kiện của con trai ông, muốn dạng nữ nhân nào mà không có?
Nhạc Thiệu nhìn thấy thương cảm trong mắt của Tiêu phụ, nhưng cũng chỉ là nhìn như vậy mà thôi. Đừng nói là Tiêu Bách Chu cũng tự nguyện, cho dù Tiêu Bách Chu không muốn, chỉ cần Nhạc Lăng yêu thích, anh cũng sẽ đem Tiêu Bách Chu cướp tới đưa cho em trai. Càng đừng nói tới Tiêu Bách Chu là người đầu tiên mà Nhạc Lăng thực tâm yêu thích.
Nhạc Lăng sau khi đem hành lý tha xuống dưới rồi, Nhạc Thiệu cũng muốn rời đi. Tiêu phụ thần sắc hoảng hốt, chuẩn bị tiễn khách. Nhạc Thiệu xem ở mặt mũi của Nhạc Lăng, nói: “Cùng Nhạc gia chúng ta kết thân, người khác chỉ biết hâm mộ. Hiện tại là niên đại nào rồi, đồng tính luyến ái thì có làm sao? Bà xã của tôi cũng là con trai đấy. Muốn làm sinh ý lớn, tư tưởng phải thông thoáng một chút."
“… Nhạc thiếu gia nói đúng."
Vừa nghe Nhạc Thiệu nói ‘bà xã’ của anh cũng là con trai, Tiêu phụ không biết vì sao, trong lòng đột nhiên không còn cảm thấy luống cuống nữa. Nếu để cho ông biết được bà xã của Nhạc Thiệu chính là bạn cùng phòng ký túc xá với con trai, không biết ông sẽ có tâm tình gì, phỏng chừng sẽ cho rằng con trai của mình là bị ‘bà xã’ của Nhạc Thiệu làm ảnh hưởng đi.
Không nói nhiều lời thêm nữa, Nhạc Thiệu đem người rời đi. Ba người Tiêu gia đi ra ngoài cửa để tiễn khách. Xe vừa rời đi, Nhạc Thiệu liền đối với Trâu bí thư nói: “Tiêu gia tuy làm thông gia với tôi, nhưng mà tôi không muốn nhìn thấy bọn họ đem danh tiếng của tôi ra để làm càn. Chỉ cần Tiêu gia thành thành thật thật buôn bán, không nên làm khó bọn họ."
Trâu bí thứ lập tức gật đầu bảo dạ một tiếng. Nhạc Thiệu đem Tiêu Bách Chu trở thành người một nhà, không có nghĩa là anh sẽ đem toàn bộ người của Tiêu gia trở thành người một nhà, đây là hai chuyện khác nhau. Nếu Tiêu gia dám lợi dụng một tầng quan hệ này để làm xằng làm bậy, người đầu tiên không tha thứ cho bọn họ sẽ chính là Nhạc Thiệu. Nhạc Lăng cũng không bởi vì lời nói của anh trai mà mất hứng, lấy địa vị của Nhạc gia mà nói, quyết định của anh trai là chính xác. Hắn tin tưởng Tiêu Bách Chu cũng không phải là loại người lợi dụng quan hệ giữa Tiêu gia cùng Nhạc gia để làm xằng làm bậy.
※
Nhạc Thiệu cùng Nhạc Lăng rời đi không bao lâu, Vệ Văn Bân cũng đi tới bệnh viện. Nhìn thấy Tiêu Bách Chu bị đánh thảm như thế, Vệ Văn Bân từng trận hút khí, giống như bị đánh chính là bản thân. Loại tình tiết cẩu huyết chỉ thấy ở trong TV như vậy, cư nhiên phát sinh ở trên người bạn tốt của mình, Vệ Văn Bân nghĩ sao cũng không ra. Không phải chỉ là đồng tính luyến ái thôi sao, niên đại nào rồi chứ, Yến Phi còn cùng ba người đồng tính khác nói chuyện yêu đương nữa kìa, không thấy người nhà của Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đối với Yến Phi ra sao sao. Vệ Văn Bân chỉ cảm thấy Tiêu thúc thúc thực cổ hủ.
Thời điểm Vệ Văn Bân tới, Tiêu Bách Chu cũng đã tỉnh lại. Tỉnh lại rồi, y liền nhìn thấy Yến Phi. Vẻ mặt không có một tia khổ sở nào, ngược lại nhếch miệng cười, cười tới mức Yến Phi phải vươn tay ra sờ sờ trán của y: “Không phải bị đánh tới ngu luôn rồi chứ?"
Vệ Văn Bân cũng sợ hãi: “Bách Chu, biết tôi là ai không?"
Tiêu Bách Chu đẩy ra tay của Yến Phi, vẫn cười như cũ, nói: “Tôi tốt lắm. Nhìn thấy cậu tới, xem ra chuyện giữa tôi cùng Nhạc Lăng đã không còn vấn đề gì nữa rồi."
Tiêu Bách Chu bộ dạng giống như đã biết trước, nói: “Cha tôi ngày hôm qua ở trước mặt của Nhạc Lăng nổi giận, còn đem anh ấy đuổi ra ngoài, tôi liền biết Nhạc Lăng là bởi vì quan hệ tới tôi cho nên mới nhẫn nhịn. Anh ấy khẳng định là sẽ tìm tới Nhạc ca để nhờ xử lý chuyện của hai người chúng tôi. Tôi không nghĩ tới cậu cũng sẽ đến, nhưng mà cậu đến rồi, vậy thì khẳng định Nhạc ca cũng đã tới đây."
“Woa, lão Tiêu, giờ tôi mới biết hóa ra cậu có tư chất làm Gia Cát Lượng a." Vệ Văn Bân vạn phần kính nể.
Tiêu Bách Chu muốn ngồi dậy, Yến Phi cùng Vệ Văn Bân lập tức đỡ lấy y. Tiêu Bách Chu đau tới mức không ngừng hút khí, Yến Phi hơi trách cứ nói: “Cậu sao không cùng Nhạc Lăng rời đi? Lưu lại không phải là sẽ bị đánh sao?"
Tiêu Bách Chu một bên hút khí, một bên cười, đáp: “Tôi cố ý đấy."
“Cố ý?!" Hai tiếng kinh ngạc vang lên, Vệ Văn Bân nhìn về phía Yến Phi: “Người này thực sự bị đánh tới đầu óc choáng váng rồi."
Cuối cùng cũng ngồi dậy được, Tiêu Bách Chu áp chế đau đớn ở trên người, giải thích: “Các cậu hẳn là đã biết tôi vì sao lại ở chung một chỗ với Nhạc Lăng đi?"
Y vừa nói như vậy, Yến Phi lập tức hiểu ra: “Cậu sẽ không phải là bởi vì muốn trả thù Nhạc Lăng vì đã dùng khổ nhục kế với cậu đi!"
Tiêu Bách Chu mỉm cười: “Đúng."
Yến Phi không còn gì để nói. Tiêu Bách Chu nói tiếp: “Tôi muốn để cho anh ấy trải nghiệm một chút cảm giác của tôi khi đứng dưới đài nhìn thấy anh ấy bị đánh cho đầu rơi máu chảy. Xem xem anh ấy sau này còn dám dùng khổ nhục kế với tôi hay không."
“Chẳng lẽ đây chính là ‘hội chứng tình yêu cuồng nhiệt’ trong truyền thuyết?" Vệ Văn Bân khoa trương run rẩy, “Thật là đáng sợ."
“Phải, thực đáng sợ." Yến Phi đồng ý gật đầu.
Tiêu Bách Chu mỉm cười, tuy rằng rất đau, nhưng y tin tưởng là đã đạt được tới hiệu quả mà mình muốn. Rồi y mới nói: “Tôi khiến cho cha mình tức giận, để ‘trừng phạt’ Nhạc Lăng. Đau thì có đau một chút, bất quá đáng giá."
Yến Phi xoa xoa trán: “Đây được gọi là ‘nồi nào úp vung nấy’ đi."
“Cái này gọi là ‘không phải người một nhà thì không tiến vào chung một cửa’." Vệ Văn Bân đưa ra tổng kết. Cậu vừa nói xong, ba người đồng thời nở nụ cười.
Nhìn tươi cười của Tiêu Bách Chu, chút lo lắng ban đầu của Yến Phi liền hoàn toàn biến mất. Hắn còn đang sợ Tiêu Bách Chu sẽ bởi vì người nhà không đồng ý mà sinh ra do sự, hiện tại xem ra là do hắn nghĩ quá nhiều rồi. Tiêu Bách Chu đối với chuyện của bản thân mình tuyệt đối là bình tĩnh suy xét cùng có chủ kiến riêng. Có thể nói, trong bốn người cùng ký túc xá, Tiêu Bách Chu là người tỉnh táo nhất, cũng lý trí nhất. Có y ở bên cạnh Nhạc Lăng, hắn hoàn toàn có thể an tâm. Bất quá nói đi nói lại, tiểu tử Nhạc Lăng này quả thực là tinh mắt a.
※
Sau khi rời khỏi Tiêu gia, đoàn người lại quay trở về bệnh viện, Nhạc Thiệu cùng Nhạc Lăng không có tâm tư để đi ăn cơm. Bọn họ không ăn, những người khác tự nhiên cũng sẽ không đi ăn. Cùng với ngày hôm qua so sánh, tâm tình của Nhạc Lăng đã hoàn toàn thay đổi, chỉ còn lại đau lòng. Đương nhiên, tức giận vẫn có, bất quá không phải là hờn dỗi bởi vì bị người ta đuổi ra khỏi cửa, mà bực mình là bởi vì người yêu của mình bị thương, bản thân lại không đi trả thù được.
Đi vào trong phòng bệnh, nhìn thấy Tiêu Bách Chu đã tỉnh lại, Vệ Văn Bân cũng ở đây, lại nhìn thấy biểu tình thoải mái trên mặt của cả ba người, đặc biệt là trên mặt của Tiêu Bách Chu còn đang mỉm cười, tâm tình khó chịu của Nhạc Lăng trong nháy mắt liền chuyển đổi. Hắn bước nhanh đi tới bên người của Tiêu Bách Chu, cầm lấy tay y.
Nhạc Thiệu vừa tới đã nói: “Sự việc đã được giải quyết, không có việc gì."
Tiêu Bách Chu nói: “Nhạc ca, cảm ơn anh."
“Hiện tại đã là em dâu của tôi rồi, còn khách khí cái gì." Nhạc Thiệu đi qua, thực tự nhiên ôm lấy bả vai của Yến Phi. Lời nói của anh khiến cho tươi cười trên môi của Tiêu Bách Chu càng thêm sâu hơn, rất hào phóng tiếp nhận ‘thân phận mới’ của mình.
Tiêu Bách Chu thản nhiên càng khiến cho tâm tình của Nhạc Lăng biến đổi. Hắn ở ngay trước mặt anh trai nhà mình, Yến Phi, Vệ Văn Bân cùng với Trâu bí thư đi theo, cúi đầu hôn môi Tiêu Bách Chu, nói: “Anh hôm nay sẽ dẫn em trở về đế đô, tới mùng một tháng năm, anh sẽ đem em trở về thăm cha mẹ em."
Tiêu Bách Chu vừa nghe có chút do dự. Bây giờ còn đang trong thời gian lễ mừng năm mới, y vốn đã không bồi cha mẹ ăn tất niên, cứ như vậy mà đi…
Nhạc Thiệu nói: “Đi đi. Cậu như vậy, Nhạc Lăng không thể an tâm nổi, bằng không trước cứ trở về cùng em ấy đã. Tôi đã nói với cha mẹ cậu, mùng một tháng năm Nhạc Lăng sẽ đưa cậu trở về."
Nhạc Thiệu lên tiếng, Nhạc Lăng quả thực lại bởi vì chuyện này mà trong lòng không thoải, Tiêu Bách Chu nghĩ nghĩ, thoải mái mỉm cười, ngửa đầu đối với Nhạc Lăng nói: “Được, hiện tại em cùng với anh trở về đế đô. Nhưng mùng một tháng năm, anh phải cùng em trở về nhà vài ngày đấy nhé."
“Không thành vấn đề." Nhạc Lăng thật cao hứng vì Tiêu Bách Chu nguyện ý nhường nhịn hắn.
Nhạc Thiệu tiếp lời: “Nhạc Lăng, em thu thập một chút, rồi hãng rời đi."
Tiêu Bách Chu giữ chặt lấy Nhạc Lăng đang muốn rời đi, hỏi: “Anh ăn cơm chưa?"
“Không có việc gì, anh không đói bụng." Nhạc Lăng đơn giản thừa nhận mình chưa ăn.
Tiêu Bách Chu giữ chặt tay của hắn, không để hắn đi: “Anh đi ăn cơm trước đi. Vốn dạ dày đã không tốt rồi."
Nhạc Lăng lộ ra nụ cười thoải mái đầu tiên trong ngày hôm nay. Yến Phi hỏi Nhạc Thiệu: “Mấy đứa chưa ăn cơm sao?" Hắn cùng Tiêu Bách Chu đã ăn qua rồi. Nhạc Thiệu sẽ không giống như Nhạc Lăng, anh buồn nôn nói: “Em muốn cùng anh ăn cơm, trước đem bọn họ tiễn bước đã rồi lại nói sau."
Yến Phi cười lắc đầu, đối với Nhạc Lăng nói: “Em đi xuống ăn chút gì đi đã."
Nhạc Lăng mê luyến nhất chính là sự quan tâm của Tiêu Bách Chu dành cho mình, hắn cũng không quản tới anh trai, ở trên khuôn mặt bị thương của Tiêu Bách Chu hôn một cái, buông tay của Tiêu Bách Chu ra để đi ăn cơm.
Trâu bí thư lúc này lập tức nhân cơ hội nói: “Nhạc thiếu gia, đêm nay Trần thị trưởng muốn mời ngày cùng Yến thiếu đi ăn một ‘bữa cơm thân mật’. Trần thị trưởng vô cùng hi vọng có thể hân hạnh được đón tiếp ngài."
Nhạc Thiệu vừa nghe thấy liền thầm nhíu mày trong lòng, anh mang Yến Phi tới Tây Hàng cũng không phải để xã giao, tuy rằng loại sự tình này tránh cũng không được. Anh lập tức nói: “Tâm ý của Trần thị trưởng tôi nhận, bất quá tôi tới đây chủ yếu là vì việc tư, ăn cơm liền miễn đi. Lần sa tôi tới, lúc ấy liền tính sau."
Trâu bí thư chính là nhận trách nhiệm hoàn thành giao phó của thị trưởng. Ai chẳng biết nếu có thể mời được ‘vài vị’ Thái tử gia ở đế đô đi ăn được một bữa cơm là có bao nhiêu mặt mũi. Nhạc thiếu gia này chính là một trong số ‘vài vị’ Thái tử gia của đại viện kia. Hiện tại vị Thái tử gia này tới Tây Hàng, ở dưới tình huống thuận tiện như vậy, lại không thể cùng đối phương ăn một bữa cơm, lôi kéo quan hệ, Trâu bí thư trở về tuyệt đối sẽ không thể cùng thị trưởng báo cáo kết quả công tác.
Nhạc Thiệu đối với tâm lý của những người này đều rất rõ ràng, ở trước khi Trâu bí thư muốn mở miệng khuyên bảo, anh lại lập tức mở lời: “Trong thời điểm năm mới thế này, tất cả mọi người nên tùy ý một chút, tôi ở Tây Hàng chơi vài ngày, chính là muốn bồi bà xã mà thôi. Lần tới tôi đến Tây Hàng, nhất định sẽ để Trần thị trưởng mời khác. Còn bây giờ thì cứ như vậy đi." Dứt lời, bàn tay to của anh vung lên, cho thấy việc này kết thúc ở đây.
Yến Phi nhướng nhướng lông mày, cái gì, bà xã? Hắn ngửa đầu trộm liếc mắt nhìn Nhạc Thiệu một cái, ở trước mặt người ngài, hắn đương nhiên sẽ không nổi giận. Nhạc Thiệu tự nhiên phát hiện ra được hắn vừa liếc mắt nhìn mình, bất quá thấy được cũng coi như không thấy, da mặt anh rất dày đấy nha.
“Nhạc thiếu gia, ngài xem, nếu không thì liền mời khách tối nay đi, hôm nay cũng đã trôi qua quá nửa rồi…" Trâu bí thư không thể không khuyên bảo, Nhạc Thiệu đánh gãy: “Tối nay tôi đã có kế hoạch rồi."
Đã nói tới nước này, Nhạc Thiệu cũng lộ ra thần sắc không kiên nhẫn, Trâu bí thư chỉ đành từ bỏ. Hắn ta nhìn về phía Yến Phi, hi vọng vị ‘bà xã’ này của Nhạc Thái tử gia có thể thông minh hỗ trợ nói chuyện một chút. Tình nhân của nhân sĩ thượng tầng, có người nào không muốn nhân cơ hội đang có chút thân phận để đi lôi kéo quan hệ, mưu cầu tìm được chút lợi ích riêng cho bản thân. Phải, tình nhân. Mặc kệ Nhạc Thiệu giới thiệu Yến Phi là ‘bà xã’, nhưng ở trong lòng những người không biết nội tình, Yến Phi nhiều nhất cũng chỉ có thể được coi là một tình nhân đang được Nhạc Thiệu sủng ái mà thôi, sớm muộn gì cũng bị đổi.
Đáng tiếc, Yến Phi hoàn toàn căn bản không thèm nhìn tới Trâu bí thư, càng đừng nói tới chuyện muốn hắn phát hiện ra gợi ý của Trâu bí thư. Trâu bí thư thất vọng cực kỳ, chỉ cảm thấy người trẻ tuổi này sao lại ngốc tới như vậy, sao lại không biết xử lý tình huống như thế. Nhạc Thiệu phất tay đuổi người, Trâu bí thư không thể không không công mà trở về.
Đối phương vừa đi, không khí trong phòng bệnh lại sinh động lên. Vừa rồi một mực giả bộ câm điếc, Vệ Văn Bân đối với Yến Phi cười nói: “Tôi còn định làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho cậu nữa chứ, nhưng xem ra là không cần rồi."
Nhạc Thiệu không khách khí nói: “Cậu cũng đừng có tới làm bóng đèn, về nhà ngây ngốc đi."
Vệ Văn Bân gãi gãi cái mũi. Tuy rằng là bạn tốt của Yến Phi, nhưng ở trước mặt của Thái tử gia, cậu vẫn không dám lớn tiếng lỗ mãng.
Nhạc Lăng rất nhanh liền ăn cơm xong, trở lại trong phòng bệnh. Nhạc Thiệu kéo Yến Phi rời đi, có người sẽ đem Nhạc Lăng bọn họ trở về đế đô, chuyện còn lại không cần anh phải quan tâm nữa.
Tay của Yến Phi tiến vào trong áo bành tô, cách một lớp áo nhéo nhéo phần thịt cứng rắn ở bên hông của Nhạc Thiệu, nhướng mày: “Em vừa rồi ở trong phòng bệnh nói cái gì vậy hả? Bà xã?" Tiểu tử này, gọi hắn là ‘Phi’ còn chưa tính, giờ cũng dám gọi hắn là ‘bà xã’, muốn bị ăn đòn đây mà.
Nhạc Thiệu không sợ chết ở trên mặt của Yến Phi thơm một cái, đắc ý nói: “Em muốn nói cho toàn bộ thế giới này biết, anh là bà xã của em! Ngao ô —–!"
Mặt của Nhạc Thiệu bởi vì đau đớn mà vặn vẹo, nhưng mà cho dù có đau thì anh cũng rất vui vẻ.
~ ~ ~ ~ ~
* Gia Cát Lượng: Tự là Khổng Minh, hiệu là Ngọa Long, là nhà chính trị nhà quân sự kiệt xuất của Trung Quốc trong thời Tam Quốc.
Tác giả :
Neleta