Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)
Chương 44
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong biệt thự, Nhạc Thiệu đã an bài người quét dọn sạch sẽ từ trên xuống dưới, tuyệt đối phù hợp với tiêu chuẩn khiết phục của Yến Phi. Ba người mặc dù ở ngoài xằng bậy, thế nhưng bọn họ chưa từng mang theo bất kỳ người nào đi tới nơi này, cho dù là Đỗ Phong từng rất được ‘sủng ái’ cũng không có. Nơi này là cấm địa của ba người, là nơi mà không cho phép bất luận kẻ nào có thể được đụng chạm tới ở trong lòng, bởi vì đây là nơi mai táng tro cốt của Chung Phong.
Trong khu biệt thự cây cối san sát, mỗi một biệt thự đều có những tán cây cao sát sát vây quanh. Nếu ở vào mùa xuân cùng mùa hạ, mỗi một biệt thự bốn phía sẽ tràn ngập màu xanh. Xe vừa tiến vào, Yến Phi liền yêu thích địa phương lộ ra vẻ u tĩnh này.
Xe chạy tới trước cổng biệt thự cuối cùng trong khu biệt thự rồi dừng lại, biệt thự nằm ở hướng bắc nam, lưng tựa vào núi Đông Hồ, phía trước còn có một khe suối nhân tạo chảy vắt qua. Có thể nói là lưng sơn mặt thủy, phong thủy thực tốt. Ở căn biệt thự gần nhất cũng cách một suối nước, có thể nói căn biệt thự này là căn biệt thự yên tĩnh nhất, bí ẩn nhất, cũng là nơi không sợ để cho người khác dòm ngó tới.
Xe đi vào trong hoa viên của biệt thự, rồi xe dừng lại. Yến Phi đi xuống xe, hít thật sâu một hơi, ngửi thấy được mùi hương thơm ngát thuộc về tự nhiên phiêu tán từ trên núi xuống. Tuy nói đã là mùa đông, nhưng xung quanh vẫn nhìn thấy được một ít loại cây quanh năm xanh lá. Yến Phi không có đi vào nhà, sau khi Nhạc Thiệu khóa kĩ xe xong, hắn liền nói: “Mang anh đi nhìn mộ đi."
Thần sắc của ba người lập tức trầm xuống vài phần. Tiêu Tiếu ôm bả vai của Yến Phi, mang hắn tới sườn đông của biệt thự. Trong hoa viên gieo trồng rất nhiều lá cải xoăn cùng với củ cái tía. Nước từ trên núi giả chảy xuống đã hóa thành băng, đường đi được thiết kế như tự nhiên, trong hồ nước hai bên đường tràn ngập từng tầng lá sen đã bị băng bao trùm. Nhưng mặc kệ cảnh vật xung quanh có bao nhiêu lộ ra rét lạnh của mùa đông, thì cũng vô pháp khiến cho nóng bỏng ở trong lòng của Yến Phi bị dập tắt.
Mộ phần được thiết kế đơn giản nhưng cũng không làm mất đi tinh xảo từ từ hiển lộ ra trước mặt của Yến Phi. Trước bia mộ là một bát hương được tạo ra từ đá, trong bát hương có cắm ba nén hương, tro hương đã muốn tràn ra ngoài. Trên bia mộ là hình ảnh khuôn mặt của Chung Phong đang nhìn hướng phương xa thản nhiên mà mỉm cười, trong con ngươi tràn ngập khao khát thật sâu. Yến Phi không nhớ rõ ảnh chụp này của mình là được chụp khi nào, hắn mờ mịt lại hoảng hốt xoay người vuốt ve bộ dáng của mình ‘đời trước’, ngón tay run rẩy.
Trên bia mộ chỉ có một tấm ảnh, trừ cái đó ra còn lại là một mảnh bóng loáng, không có tên cùng thân phận của chủ nhân đang nằm trong mộ phần. Tôn Kính Trì từ phía sau, đem cả hai tay ôm vòng lấy thắt lưng của Yến Phi, Yến Phi cảm giác được đôi tay kia thật cứng ngắc. Nhạc Thiệu cầm thật chặt bàn tay còn lại của hắn, đồng dạng run rẩy. Tiêu Tiếu buông bả vai của Yến Phi ra, vươn tay cầm lấy bàn tay đang vuốt ve tấm ảnh của hắn, dùng sức.
“Tro cốt của ba người bọn em sau này nhất định sẽ trộn lẫn cùng với tro cốt anh, chôn chung ở tại đây. Chờ tới khi cả ba người bọn em đều chết đi, trên bia mộ sẽ khắc chữ." Nhạc Thiệu thanh âm khàn khàn nói ra một câu. Anh nói thực bình tĩnh, Yến Phi lại nghe ra được cứng ngắc từ trong yết hầu của đối phương.
“Anh không đẹp trai bằng trước kia." Yến Phi dùng sức trừng mắt nhìn bọn họ, làm bộ bình tĩnh.
“Anh dù cho có biến thành hình dạng như thế nào, ở trong lòng của bọn em sẽ không có biến hóa gì, chỉ cần trong thân thể là linh hồn của anh." Tôn Kính Trì siết chặt hai tay.
“Em chỉ muốn anh sống." Yến Phi nghe thấy lời của Tiêu Tiếu, cổ họng lại một trận cứng ngắc.
Dùng sức rút ra hai tay đang bị nắm chặt gắt gao, lại đẩy ra đôi tay đang ôm lấy vòng eo của mình. Hai tròng mắt ẩm ướt lộ ra một tia tươi cười thật sâu, Yến Phi ôm lấy đầu của Nhạc Thiệu, nhón chân, ở trong sự kinh hỉ cùng ngạc nhiên của đối phương, hắn há mồm cắn lên má trái của đối phương một cái, lưu lại một phần nước miếng, rồi lại cắn má phải.
“Phi…" Nhạc Thiệu choáng váng.
Cái gì cũng chưa nói, Yến Phi tiếp tục ở trong ánh mắt trừng lớn của Tôn Kính Trì, ôm lấy đầu của y, cũng cắn hai cái lên má trái cùng má phải của đối phương. Cuối cùng ở trong sự chờ mong của Tiêu Tiếu, để lại hai phiến nước bọt trên mặt của Tiêu Tiếu.
Lui về sau vài bước, Yến Phi mở ra hai tay, trong tươi cười mang theo nồng đậm áy náy cùng cảm động.
“Thiệu Thiệu, A Trì, Tiểu Tiểu, anh đã trở về. Lúc này, có đánh chết anh thì anh cũng sẽ không đi đâu."
Lá cây khô rơi xuống, Yến Phi vừa mới nói xong câu đó liền bị ba người dùng sức ôm lấy vào trong lòng, cơ hồ dùng toàn bộ khí lực gắt gao xiết chặt như muốn cắt đứt xương cốt của hắn. Bên tai là tiếng hít thở không thông của ba người, Yến Phi thề: “Không bao giờ rời khỏi các em nữa. Cho dù là chết, cũng muốn chết chung cùng với các em."
“… Là anh nói."
“Là anh nói. Anh nói chuyện sẽ giữ lời."
Trong gió lạnh, nước mắt của ba đứa nhỏ đã trưởng thành thấm ướt ánh mắt của Yến Phi. Đời này, người duy nhất hắn phải xin lỗi chính là ba đứa nhỏ này, người duy nhất khiến hắn đau lòng cũng chỉ có ba đứa nhỏ này. Hắn còn sống, thực tốt, thực tốt.
※
Mở TV lên, kênh truyền hình thời sự trong nước đang đưa tin về một vụ việc lớn. Nhạc Thiệu rất không kiên nhẫn cùng người khác nói chuyện công việc thông qua di động, Tiêu Tiếu cùng Tôn Kính Trì ở một bên vừa uống trà vừa xem tin tức. Yến Phi một tay cầm lấy cuốn vở một tay cầm lấy bút, chuyển động qua lại từ trên tầng xuống dưới tầng. Ba người thỉnh thoảng sẽ tìm kiếm bóng dáng của hắn một chút, thời điểm mỗi lần nhìn thấy hắn, trong mắt cả ba đều rõ ràng hiện lên sự an tâm.
Nhìn thấy Yến Phi cầm vở tiến lại đây, Nhạc Thiệu vội vàng kết thúc cuộc gọi. Di động ném tới bên trên bàn trà, anh hướng Yến Phi vươn tay. Yến Phi đem cuốn vở giao cho anh, nói: “Tạm thời cứ như vậy đã, những cái khác chờ anh suy nghĩ rồi lại mua thêm."
Trừ bỏ ký túc xá ở trường học, nơi này sẽ là nơi mà về sau Yến Phi sẽ thường xuyên tới ở. Hắn sẽ không cùng ba người này khách khí. Trên vở ghi đầy một tờ giấy là những vật dụng mà Yến Phi cần, từ giường tới đồ dùng sinh hoạt thường ngày lại tới đồ dùng phòng bếp, đủ các loại phương diện.
Nhạc Thiệu sau khi xem xong, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cũng tiến tới nhìn nhìn. Bọn họ đương nhiên không phải để ý những thứ Yến Phi muốn mua nhiều bao nhiêu, sau này chủ nhân của nơi này chính là Yến Phi, hắn muốn mua cái gì thì liền mua cái đó, sở dĩ nhìn xem đơn giản chính là bởi vì hiếu kỳ.
“Giữa trưa làm mì Ý, anh tới phòng bếp chuẩn bị. Nhiều đồ vật như vậy, nghĩ tới liền khiến anh đau đầu." Bỏ lại một câu, Yến Phi rời đi. Bao lớn bao nhỏ trong bệnh viện đã đem tới đây. Ở trong phòng bếp cần phải thu thập một đống thức ăn, trong phòng khách cũng có cả đồng đồ cần sửa sang lại, trong phòng ngủ ở trên tầng còn một đống quần áo phải phân loại. Yến Phi không tính toán để cho ba người kia hỗ trợ, người khác nếu thu dọn gì đó thì hắn sẽ không tìm ra được nếu muốn sử dụng.
“Phi, ngày mai bảo mẫu sẽ tới, cứ để bảo mẫu thu dọn đi, cổ tay của anh vẫn còn đang bị thương." Tôn Kính Trì đi theo. Yến Phi phất tay bảo y đi ra ngoài, ngoài miệng nói: “Anh không có tàn tật. Đi đi đi, đừng có cản trở anh, anh không có thói quen để người khác thu dọn đồ đạc trong nhà của mình."
Tôn Kính Trì nhếch miệng cười: “Được được, em không làm phiền anh." Y đặc biệt thích nghe Yến Phi nói nơi này chính là ‘nhà của mình’. Ngọt ngào nhẹ nhàng qua đi, Tôn Kính Trì tiếp tục uống trà xem tin tức.
Nghe thanh âm truyền tới từ trong phòng bếp, Tiêu Tiếu sờ sờ mặt, có chút phát ngốc nói: “Tớ chung quy vẫn cảm thấy bản thân giống như đang mơ vậy."
“Cậu tự cắn mình một cái xem xem có phải hay không chỉ là mơ." Nhạc Thiệu chưa nói xong thì đối phương đã muốn cắn qua.
Tôn Kính Trì trầm ngâm một lát, lấy âm lượng chỉ có hai người có thể nghe được, nói: “Tớ hiện tại lo lắng nhất chính là chuyện về tên kia." Y vừa nói như vậy, sắc mặt của Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu lập tức trầm xuống. Bọn họ làm sao lại không lo lắng. Có thể nói, Đỗ Phong chính là một thanh đao đang treo ở trong lòng bọn họ, một thanh đao tràn ngập nguy hiểm.
Nhạc Thiệu cắn răng: “Hắn ta tốt nhất không cần làm ra trò gì!"
Ánh mắt của Tiêu Tiếu đủ để đóng băng toàn bộ căn biệt thự.
Yến Phi nằm hơn một tháng ở trên giường hạnh phúc bận bịu. Thân là một kẻ khiết phích, cuộc sống bận rộn vĩnh viễn luôn gắn liền với hắn. Nhìn một đống lộn xộn gì đó dần dần trở nên gọn gàng trong tay mình, chỉnh chỉnh tề tề, loại hạnh phúc này ‘phàm nhân’ sẽ không thể nào lĩnh hội được. Sau hơn một giờ thu dọn xong những đồ cần đặt trong phòng bếp, Yến Phi lại trở về phòng khách. Nhìn hắn cần cù như một chú ong mật, đem những thứ đặt ở trên mặt bàn gì đó sắp xếp lại, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu lần đầu tiên có một loại ảo tưởng về ‘cuộc sống’. Nơi này là ‘nhà’ của bọn họ, là ước mơ mà bọn họ tha thiết, là gia đình mà thậm chí bọn họ đã tuyệt vọng không dám sa sỉ để cầu xin.
Giữa trưa, Yến Phi thu dọn xong trên tầng dưới tầng rồi làm mì Ý cùng với Borscht cho ba người ăn. Khi ba người cắn xuống miếng đầu tiên, hốc mắt của ba người lại phiếm hồng. Yến Phi dùng cách thức của riêng mình để điều tiết không khí, một bữa cơm trải qua trong ấm áp và tràn ngập hoài niệm.
Ăn cơm xong, kết quả chơi oẳn tù tì khiến cho Tiêu Tiếu phải đi rửa bát. Yến Phi tuyệt đối sẽ không đồng ý lưu bát đũa bẩn lại tới ngày hôm sau để cho bảo mẫu tới rửa. Tiêu Tiếu trong năm năm nay chưa từng rửa qua bát đũa, tuy rằng thua, nhưng cũng không có nửa điểm bất mãn, dù sao tâm tình cũng là bất đồng.
Trong phòng ngủ, Yến Phi sau khi nằm viện xong đã dưỡng thành thói quen ngủ trưa nằm ở chính giữa chiếc giường lớn. Hai bên người là Tiêu Tiếu cùng Tôn Kính Trì, Nhạc Thiệu nằm ở trung gian phía dưới giữa hắn cùng Tiêu Tiếu, ôm hai chân của hắn. Đối diện với giường là chiếc TV, ở phía trên có một bức tranh thủy mặc vẽ cảnh tượng nước từ trên núi chảy xuống, phần đề chữ có ấn ký màu đỏ viết hai chữ ‘Chung Phong’ bằng thể chữ Triện. Ở trên tủ kê TV, hai bên TV có đặt ba tấm hình, bên trong là ảnh chụp chung của bốn người ở những địa điểm khác nhau. Yến Phi còn biết, trên bàn của phòng khách nhỏ ở bên kia tường mà TV kê sát, có đặt ảnh chụp riêng biệt của hắn, trên tường lại treo đầy những khung ảnh có hình của hắn. Trừ bỏ ảnh chụp ra, còn có rất nhiều quà tặng mà ‘Chung Phong’ đưa cho ba người —– có bút máy, có bộ sách, có tranh vẽ, có tượng gỗ điêu khắc, thậm chí còn có cả bình hoa trống rỗng.
Trong phòng tràn ngập hơi thở của ‘Chung Phong’. Tưởng tượng tới thời điểm bản thân mình bước vào gian phòng ngủ này, trên giường tùy tiện đặt ba gối đầu, đầu giường treo ảnh chụp mặt dây chuyền được khảm pha lê của mình, tâm của Yến Phi lại không nhịn được mà co rút, đau đớn tới mức khiến cho hàm răng của hắn chua xót. Năm năm nay, ba người bọn họ chính là dựa vào những thứ này để trải qua tưởng niệm đối với hắn đi. Yến Phi không dám hỏi.
“Đem những ảnh chụp của anh trước kia đều thu lại đi."
Ba người đã muốn nhắm mắt trong nháy mắt liền mở mắt ra, nhìn về phía người nói chuyện.
Yến Phi vẻ mặt khó chịu nói: “Vừa nhìn thấy bộ dạng ‘cao lớn’ của bản thân mình trước kia, anh rất buồn bực. Những tấm ảnh chụp này thời thời khắc khắc đều nhắc nhở anh hiện tại chiều cao có bao nhiêu khiêm tốn." Hắn không muốn để cho những ảnh chụp kia câu lên đau xót trong lòng của ba người này. Hơn nữa, hắn vừa nhìn thấy những tấm ảnh đó liền sẽ hối hận.
Ba người không có lên tiếng, cứ như vậy nhìn Yến Phi. Vài phút sau, Tôn Kính Trì là người đầu tiên xuống giường, thu dọn ảnh chụp. Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu cùng đi theo xuống giường. Yến Phi đối với ba người nói: “Anh đã thay đổi bộ dạng, ảnh chụp cũng phải thay đổi, để cho ba người các em quen thuộc với bộ dạng hiện tại của anh."
“Thu lại một phần thôi." Nhạc Thiệu động tác thật cẩn thận đem ảnh chụp từ bên trong khung ảnh lấy ra, vuốt ve người trên ảnh: “Bộ dáng của anh trước kia, bộ dáng của anh hiện tại, em đều phải khắc ghi trong lòng."
Hàm răng của Yến Phi chua xót, bất quá hắn vẫn mỉm cười, nói: “Vậy thu một phần thôi. Buổi chiều ngủ dậy, anh sẽ chụp ảnh."
“Được."
Lấy đi một nửa ảnh chụp trong các khung hình, đem ảnh chụp kẹp vào trong sách, ba người một lần nữa lại trở lại trên giường, ôm lấy Yến Phi. Yến Phi vỗ vỗ ba người, nhắm mắt lại: “Ngủ đi."
Ba người ôm chặt hắn. Hơn hai mươi phút sau, Yến Phi hô hấp vững vàng chậm rãi mở mắt ra, đặt một tay lên đầu của Nhạc Thiệu, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cứng thô của đối phương, một góc trong lòng ê ẩm mềm nhũn.
※
Khẽ ngân nga hát, Yến Phi động tác thong thả gội sạch đầu, sau đó liền đem đầu cúi vào trong bồn rửa mặt, gột sạch bọt biển còn dính bên trên. Tuy rằng vết sẹo trên người thoạt nhìn thực dữ tợn, tuy rằng cổ tay phải cùng vai trái vẫn không thể dùng sức quá mức, nhưng mà tốt xấu gì cũng vẫn có thể tạm thời tự mình gội đầu, thậm chí là tắm, tâm tình của Yến Phi miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ. Đối với một nhân sĩ khiết phích mà nói, thống khổ không thể được tắm rửa quả thực chẳng khác nào so với đòi mạng.
Đương nhiên, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cũng không phải rất nguyện ý để cho Yến Phi chạm vào nước, sợ sẽ gây bất lợi cho việc phục hồi vết thương như cũ. Nhưng mà Yến Phi nói cái gì cũng khăng khăng không chịu, hắn muốn tắm rửa, hắn hôm nay nhất định phải tắm rửa! Ai dám ngăn cản hắn, giết không tha!
Đối mặt với cường thế của Yến Phi, ba người cho dù không nguyện ý cũng chỉ đành có thể thỏa hiệp. Cho nên giờ phút này, Yến Phi ở trong phòng tắm lòng tràn đầy vui mừng mà tắm rửa, ba người nào đó bị tước đi phúc lợi, ủ rũ ngồi ở trên giường trong phòng ngủ. Đối với bọn họ vạn phần cơ khát mà nói, điều này thực giống như khổ hình.
Bởi vì không thể chạm vào nước trong thời gian dài, cho nên Yến Phi trước tiên liền gội đầu trong bồn rửa mặt, rồi sau đó mới tắm. Hơn một tháng, chỉ có thể lau người, Yến Phi cảm giác trên người tựa như có cả ngàn con kiến, khó chịu muốn chết. Khi nước ấm không hề cách trở rơi xuống trên thân thể, hắn thậm chí thoải mái tới mức muốn rên rỉ.
Thanh âm tắm gội từ trong phòng tắm truyền ra, khiến cho ba người đang trợn mắt chằm chằm về phía cửa phòng tắm, hận không thể trợn tới mức thủng ra một cái lỗ. Tiêu Tiếu ngồi ở giữa lấy khuỷu tay chọc chọc hai ông anh, thấp giọng: “Các cậu nghĩ làm sao giờ?"
Tiêu Tiếu hỏi thật mờ mịt, Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì nghe vẫn hiểu được. Nhạc Thiệu thở hắt ra, từ phía sau ngả người nằm thẳng xuống, rõ ràng còn chưa nghĩ xong. Tôn Kính Trì không chuyển tầm mắt, thấp giọng nói: “Tranh thủ rèn thép khi còn nóng. Phi hiện tại đang đối với chúng ta thực áy náy, nếu như trước kia anh ấy chỉ đơn thuần đem chúng ta trở thành em trai, vậy thì hiện tại chúng ta đã trở thành người quan trọng nhất không thể dứt bỏ trong lòng anh ấy. Quan trọng tới mức cho dù có tuyệt thế mỹ nữ đứng ở trước mặt, anh ấy cũng sẽ không động tâm. Rồi sau đó chúng ta tùy theo tình huống, để lộ cho anh ấy biết được tâm ý của chúng ta. Có nền móng vững chắc rồi, cho dù anh ấy có cảm thấy khó khăn không thể tiếp nhận được tình cảm của chúng ta, nhưng cũng sẽ không rời bỏ chúng ta. Chỉ cần anh ấy không rời đi, những thứ còn lại đều tốt lắm."
“Không dễ dàng như vậy." Nhạc Thiệu lên tiếng, “Một người thì còn hoàn hảo, chúng ta lại là ba người. Lấy tính cách thận trọng trong tình cảm của anh ấy, nếu bảo anh ấy tiếp nhận cả ba người chúng ta, rất khó khăn."
“Vậy cậu muốn buông tha sao?" Tôn Kính Trì quay đầu lại nhìn.
Nhạc Thiệu hướng y trừng mắt một cái: “Đừng nói lời vô nghĩa."
Tôn Kính Trì nhún nhún vai: “Không thể từ bỏ, vậy thì có khó khăn hơn nữa cũng phải cố gắng."
Tiêu Tiếu sờ sờ chỗ mà hôm nay mình bị cắn, nói: “Các cậu có nghĩ tới, có lẽ Phi không thích nữ nhân hay không."
Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì ánh mắt lập tức chuyển tới trên người cậu. Tiêu Tiếu nói: “Phi chưa từng kết giao qua bạn gái, anh ấy thậm chí vẫn còn là xử nam. Nếu tớ bảo các cậu hôn tớ, các cậu sẽ đồng ý sao?"
“Cút!" Phản ứng của Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì rất thống nhất.
Bị hai người đạp một cước, Tiêu Tiếu cũng đạp cho hai người mỗi người một cước, nói: “Chính là Phi hôm nay lại hôn chúng ta. Nếu anh ấy là thẳng nam tuyệt đối, mặc kệ chúng ta có đưa ra yêu cầu thế nào, anh ấy hẳn là sẽ không hôn chúng ta mới phải."
Cậu vừa nói như thế, Nhạc Thiệu ngồi thẳng dậy, ánh mắt của Tôn Kính Trì sáng rực lên.
Tiêu Tiếu rất nghiêm túc nói: “Tớ cảm thấy để cho Phi tiếp nhận tình cảm của nam nhân không phải là điều khó khăn nhất, khó nhất chính là khiến cho anh ấy cùng lúc tiếp nhận được tình cảm của cả ba người chúng ta. Hơn nữa, còn có thể cùng chúng ta phát sinh quan hệ thân thể. Chúng ta luôn quấn lấy anh ấy, cộng thêm với tình cảm hơn hai mươi năm, Phi cho dù có thật sự là thẳng nam thì cũng sẽ bị bẻ cong. Nhưng anh ấy có chứng khiết phích. Anh ấy tới bây giờ vẫn còn là xử nam, một trong những nguyên nhân chủ yếu nhất tớ cảm thấy chính là có quan hệ tới chứng khiết phích của anh ấy. Để cho một người bình thường chịu tiếp nhận ba nam nhân cùng một lúc đã vô cùng khó khăn, huống chi đây còn là một người có chứng khiết phích."
Tôn Kính Trì trầm mặc, Nhạc Thiệu trầm mặc, Tiêu Tiếu lại không trầm mặc.
“Nếu như đem gạo nấu thành cơm, hẳn là sẽ không thể quay đầu?"
Tôn Kính Trì cùng Nhạc Thiệu thân thể chấn động, Tôn Kính Trì gầm nhẹ: “Cậu đừng bảo là muốn kê đơn cho Phi đấy nhé! Cậu thực sự không muốn sống nữa hả?!"
Tiêu Tiếu nghiêm túc nhìn về phía Tôn Kính Trì: “Nếu như để Phi ‘làm’ chúng ta thì sao?"
“…" Tôn Kính Trì một hơi nghẹn lại trong lồng ngực.
Nhạc Thiệu ôm bả vai của Tiêu Tiếu, cao thấp đánh giá cậu, thanh âm không rõ nói: “Lão tứ, cậu rất được a, anh trai tớ đây thật sự đúng là không nhìn ra đầu óc của cậu lại nghĩ được cách thức tốt như vậy."
Tiêu Tiếu dùng khuôn mặt than của mình, nói ra lời nói tuyệt đối không có chút quan hệ với mặt than: “Tớ gần đây đều tham khảo rất nhiều cuốn tiểu thuyết, rút ra được một chút tâm đắc. Cái này gọi là ‘không nỡ bỏ giày, sao bắt được sói’."
Tôn Kính Trì trở mình xem thường: “Cái này phải gọi là ‘không nỡ bỏ mông, sao bắt được Phi’ thì đúng hơn đi."
“Chính là ý tứ như vậy." Tiêu Tiếu một bộ dáng quyết tâm hiến thân.
Nhạc Thiệu híp lại con ngươi, nhìn về phía Tôn Kính Trì. Tôn Kính Trì sờ sờ cằm, cũng nhìn về phía anh. Sau một lúc lâu, Tôn Kính Trì gật gật đầu: “Tớ cảm thấy biện pháp này khả thi."
Lần này tới lượt Nhạc Thiệu trợn trắng mắt.
“Khả thi cái rắm. Làm thế nào có thể khiến cho anh ấy ‘làm’ chúng ta? Nếu không phải là say rượu làm bừa thì chính là kê đơn. Say rượu làm bừa có thể sao?" Dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh ở trong phòng tắm, Nhạc Thiệu đem thanh âm ép xuống mức thấp nhất, “Tửu lượng của Phi đừng nói các cậu đã quên. Anh ấy uống rượu chỉ biết ngủ. Kê đơn, kê đơn cho anh ấy không phải là không được, nhưng các cậu tưởng anh ấy là kẻ ngốc a! Tớ không sợ chết, tớ sợ anh ấy sẽ hận chúng ta! Hiện tại trụ cột còn chưa xây dựng vững chãi đâu, đã chuẩn bị đi kê đơn, hai tên các cậu có phải là ngứa da hay không!"
“Vậy thì phải làm sao?" Ánh mắt của Tiêu Tiếu thâm trầm, “Đỗ Phong chính là một quả bom hẹn giờ. Phi không biết thì tốt, nhưng một khi anh ấy biết được, chúng ta tuyệt đối là xong đời. Biện pháp tốt nhất ở hiện tại chính là có thể ‘chiếm được’ anh ấy trước khi bị bại lộ. Cho dù cả đời phải làm kẻ nằm dưới, tớ cũng tuyệt đối không cho phép anh ấy rời đi tớ!"
Nhạc Thiệu nhịn xuống dục vọng muốn hút thuốc, hung hăng đè lại bả vai của Tiêu Tiếu: “Đỗ Phong nếu dám xằng bậy, tớ liền hủy hắn ta thành bã, ngay cả cặn dư cũng không còn. Ai dám ở trước mặt của Phi nói lung tung, tớ sẽ làm cho cả nhà của hắn ta phải chôn cùng. Lão tứ, cậu trước hết đừng có xằng bậy, nghe lời Tam ca của cậu. Trước hết khiến cho trong lòng của Phi chỉ có ba người chúng ta, rồi mới từ từ tiến tới. Tớ cũng không tin, lấy tình cảm của chúng ta đối với anh ấy, lấy tình cảm của anh ấy đối với chúng ta, chúng ta lại không thể đánh bại được chứng khiết phích kia. Ba người thì làm sao? Chỉ cần chúng ta ở trong lòng anh ấy có đủ phân lượng, cho dù là ba người, anh ấy cũng có thể tiếp nhận!"
Tôn Kính Trì nói: “Nhị ca nói đúng. Anh ấy có thể trở về, so với điều gì cũng quan trọng hơn. Chuyện này ngàn vạn lần không thể nóng vội. Cho dù Phi thật sự biết được chuyện của Đỗ Phong, tớ cũng sẽ có biện pháp làm cho anh ấy nguôi giận, nhiều nhất là để cho anh ấy đánh một chút. Lão tứ, không cho phép cậu được xằng bậy, có nghe hay không!"
Tiêu Tiếu hít sâu một hơi rồi thở ra, gật gật đầu.
“Các em ai tiến vào giúp anh kỳ lưng đi ~"
Một câu từ trong phòng tắm truyền ra, đánh vỡ không khí nặng nề giữa ba người. Ba người đồng thời nhảy dựng lên hướng về phía phòng tắm.
“Ba người các em sao lại đều vào vậy?"
“Em giúp anh kỳ lưng!"
“Một người là đủ rồi."
Yến Phi đóng lại vòi hoa sen, Nhạc Thiệu vươn tay, Tôn Kính Trì hô lớn: “Oẳn tù tì!"
“Ha ha…" Đầu sỏ gây chuyện không thèm đếm xỉa mà cười to.
Tiêu Tiếu cùng Tôn Kính Trì oán hận trừng Nhạc Thiệu.
“Chơi ba lần, hai thắng mới tính!"
“Hai thắng cái rắm, tớ thắng!"
Đem hai người đá khỏi phòng tắm, Nhạc Thiệu nhanh chóng đóng cửa lại, khóa trái. Xoay người, hô hấp của anh thiếu chút nữa thì ngừng lại. Một người trần trụi đứng ở dưới lớp nước của vòi sen, cười nhìn anh. Trên thân thể người nọ có vài miệng vết thương bởi vì ngâm nước mà trở nên phiếm trắng. Tuy nhiên ở trong mắt của anh, thân thể mang theo bọt nước của người nọ lại trở nên xinh đẹp vô cùng, làm cho anh đui mù con mắt.
Ở trước khi không thể khống chế được, vội vàng ổn định lại tinh thần, Nhạc Thiệu áp chế dục hỏa phía dưới bụng, rồi mới đi qua. Không quan hệ, anh có thể từ từ chờ. Năm năm cũng đã chịu đựng qua, cho dù có chờ thêm năm năm nữa cũng không sao. Anh không muốn để cho người này hận mình, tuyệt đối không cần!
~ ~ ~ ~ ~
* Borscht: Là một món súp có nguồn gốc ở Ukraina, phổ biến ở nhiều quốc gia Đông và Trung Âu. Ở phần lớn các nước, củ cải đường là thành phần chính cho món ăn này khiến cho nó có màu đỏ tía.
* chữ Triện: Một kiểu thư pháp cổ của Trung Quốc
Trong biệt thự, Nhạc Thiệu đã an bài người quét dọn sạch sẽ từ trên xuống dưới, tuyệt đối phù hợp với tiêu chuẩn khiết phục của Yến Phi. Ba người mặc dù ở ngoài xằng bậy, thế nhưng bọn họ chưa từng mang theo bất kỳ người nào đi tới nơi này, cho dù là Đỗ Phong từng rất được ‘sủng ái’ cũng không có. Nơi này là cấm địa của ba người, là nơi mà không cho phép bất luận kẻ nào có thể được đụng chạm tới ở trong lòng, bởi vì đây là nơi mai táng tro cốt của Chung Phong.
Trong khu biệt thự cây cối san sát, mỗi một biệt thự đều có những tán cây cao sát sát vây quanh. Nếu ở vào mùa xuân cùng mùa hạ, mỗi một biệt thự bốn phía sẽ tràn ngập màu xanh. Xe vừa tiến vào, Yến Phi liền yêu thích địa phương lộ ra vẻ u tĩnh này.
Xe chạy tới trước cổng biệt thự cuối cùng trong khu biệt thự rồi dừng lại, biệt thự nằm ở hướng bắc nam, lưng tựa vào núi Đông Hồ, phía trước còn có một khe suối nhân tạo chảy vắt qua. Có thể nói là lưng sơn mặt thủy, phong thủy thực tốt. Ở căn biệt thự gần nhất cũng cách một suối nước, có thể nói căn biệt thự này là căn biệt thự yên tĩnh nhất, bí ẩn nhất, cũng là nơi không sợ để cho người khác dòm ngó tới.
Xe đi vào trong hoa viên của biệt thự, rồi xe dừng lại. Yến Phi đi xuống xe, hít thật sâu một hơi, ngửi thấy được mùi hương thơm ngát thuộc về tự nhiên phiêu tán từ trên núi xuống. Tuy nói đã là mùa đông, nhưng xung quanh vẫn nhìn thấy được một ít loại cây quanh năm xanh lá. Yến Phi không có đi vào nhà, sau khi Nhạc Thiệu khóa kĩ xe xong, hắn liền nói: “Mang anh đi nhìn mộ đi."
Thần sắc của ba người lập tức trầm xuống vài phần. Tiêu Tiếu ôm bả vai của Yến Phi, mang hắn tới sườn đông của biệt thự. Trong hoa viên gieo trồng rất nhiều lá cải xoăn cùng với củ cái tía. Nước từ trên núi giả chảy xuống đã hóa thành băng, đường đi được thiết kế như tự nhiên, trong hồ nước hai bên đường tràn ngập từng tầng lá sen đã bị băng bao trùm. Nhưng mặc kệ cảnh vật xung quanh có bao nhiêu lộ ra rét lạnh của mùa đông, thì cũng vô pháp khiến cho nóng bỏng ở trong lòng của Yến Phi bị dập tắt.
Mộ phần được thiết kế đơn giản nhưng cũng không làm mất đi tinh xảo từ từ hiển lộ ra trước mặt của Yến Phi. Trước bia mộ là một bát hương được tạo ra từ đá, trong bát hương có cắm ba nén hương, tro hương đã muốn tràn ra ngoài. Trên bia mộ là hình ảnh khuôn mặt của Chung Phong đang nhìn hướng phương xa thản nhiên mà mỉm cười, trong con ngươi tràn ngập khao khát thật sâu. Yến Phi không nhớ rõ ảnh chụp này của mình là được chụp khi nào, hắn mờ mịt lại hoảng hốt xoay người vuốt ve bộ dáng của mình ‘đời trước’, ngón tay run rẩy.
Trên bia mộ chỉ có một tấm ảnh, trừ cái đó ra còn lại là một mảnh bóng loáng, không có tên cùng thân phận của chủ nhân đang nằm trong mộ phần. Tôn Kính Trì từ phía sau, đem cả hai tay ôm vòng lấy thắt lưng của Yến Phi, Yến Phi cảm giác được đôi tay kia thật cứng ngắc. Nhạc Thiệu cầm thật chặt bàn tay còn lại của hắn, đồng dạng run rẩy. Tiêu Tiếu buông bả vai của Yến Phi ra, vươn tay cầm lấy bàn tay đang vuốt ve tấm ảnh của hắn, dùng sức.
“Tro cốt của ba người bọn em sau này nhất định sẽ trộn lẫn cùng với tro cốt anh, chôn chung ở tại đây. Chờ tới khi cả ba người bọn em đều chết đi, trên bia mộ sẽ khắc chữ." Nhạc Thiệu thanh âm khàn khàn nói ra một câu. Anh nói thực bình tĩnh, Yến Phi lại nghe ra được cứng ngắc từ trong yết hầu của đối phương.
“Anh không đẹp trai bằng trước kia." Yến Phi dùng sức trừng mắt nhìn bọn họ, làm bộ bình tĩnh.
“Anh dù cho có biến thành hình dạng như thế nào, ở trong lòng của bọn em sẽ không có biến hóa gì, chỉ cần trong thân thể là linh hồn của anh." Tôn Kính Trì siết chặt hai tay.
“Em chỉ muốn anh sống." Yến Phi nghe thấy lời của Tiêu Tiếu, cổ họng lại một trận cứng ngắc.
Dùng sức rút ra hai tay đang bị nắm chặt gắt gao, lại đẩy ra đôi tay đang ôm lấy vòng eo của mình. Hai tròng mắt ẩm ướt lộ ra một tia tươi cười thật sâu, Yến Phi ôm lấy đầu của Nhạc Thiệu, nhón chân, ở trong sự kinh hỉ cùng ngạc nhiên của đối phương, hắn há mồm cắn lên má trái của đối phương một cái, lưu lại một phần nước miếng, rồi lại cắn má phải.
“Phi…" Nhạc Thiệu choáng váng.
Cái gì cũng chưa nói, Yến Phi tiếp tục ở trong ánh mắt trừng lớn của Tôn Kính Trì, ôm lấy đầu của y, cũng cắn hai cái lên má trái cùng má phải của đối phương. Cuối cùng ở trong sự chờ mong của Tiêu Tiếu, để lại hai phiến nước bọt trên mặt của Tiêu Tiếu.
Lui về sau vài bước, Yến Phi mở ra hai tay, trong tươi cười mang theo nồng đậm áy náy cùng cảm động.
“Thiệu Thiệu, A Trì, Tiểu Tiểu, anh đã trở về. Lúc này, có đánh chết anh thì anh cũng sẽ không đi đâu."
Lá cây khô rơi xuống, Yến Phi vừa mới nói xong câu đó liền bị ba người dùng sức ôm lấy vào trong lòng, cơ hồ dùng toàn bộ khí lực gắt gao xiết chặt như muốn cắt đứt xương cốt của hắn. Bên tai là tiếng hít thở không thông của ba người, Yến Phi thề: “Không bao giờ rời khỏi các em nữa. Cho dù là chết, cũng muốn chết chung cùng với các em."
“… Là anh nói."
“Là anh nói. Anh nói chuyện sẽ giữ lời."
Trong gió lạnh, nước mắt của ba đứa nhỏ đã trưởng thành thấm ướt ánh mắt của Yến Phi. Đời này, người duy nhất hắn phải xin lỗi chính là ba đứa nhỏ này, người duy nhất khiến hắn đau lòng cũng chỉ có ba đứa nhỏ này. Hắn còn sống, thực tốt, thực tốt.
※
Mở TV lên, kênh truyền hình thời sự trong nước đang đưa tin về một vụ việc lớn. Nhạc Thiệu rất không kiên nhẫn cùng người khác nói chuyện công việc thông qua di động, Tiêu Tiếu cùng Tôn Kính Trì ở một bên vừa uống trà vừa xem tin tức. Yến Phi một tay cầm lấy cuốn vở một tay cầm lấy bút, chuyển động qua lại từ trên tầng xuống dưới tầng. Ba người thỉnh thoảng sẽ tìm kiếm bóng dáng của hắn một chút, thời điểm mỗi lần nhìn thấy hắn, trong mắt cả ba đều rõ ràng hiện lên sự an tâm.
Nhìn thấy Yến Phi cầm vở tiến lại đây, Nhạc Thiệu vội vàng kết thúc cuộc gọi. Di động ném tới bên trên bàn trà, anh hướng Yến Phi vươn tay. Yến Phi đem cuốn vở giao cho anh, nói: “Tạm thời cứ như vậy đã, những cái khác chờ anh suy nghĩ rồi lại mua thêm."
Trừ bỏ ký túc xá ở trường học, nơi này sẽ là nơi mà về sau Yến Phi sẽ thường xuyên tới ở. Hắn sẽ không cùng ba người này khách khí. Trên vở ghi đầy một tờ giấy là những vật dụng mà Yến Phi cần, từ giường tới đồ dùng sinh hoạt thường ngày lại tới đồ dùng phòng bếp, đủ các loại phương diện.
Nhạc Thiệu sau khi xem xong, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cũng tiến tới nhìn nhìn. Bọn họ đương nhiên không phải để ý những thứ Yến Phi muốn mua nhiều bao nhiêu, sau này chủ nhân của nơi này chính là Yến Phi, hắn muốn mua cái gì thì liền mua cái đó, sở dĩ nhìn xem đơn giản chính là bởi vì hiếu kỳ.
“Giữa trưa làm mì Ý, anh tới phòng bếp chuẩn bị. Nhiều đồ vật như vậy, nghĩ tới liền khiến anh đau đầu." Bỏ lại một câu, Yến Phi rời đi. Bao lớn bao nhỏ trong bệnh viện đã đem tới đây. Ở trong phòng bếp cần phải thu thập một đống thức ăn, trong phòng khách cũng có cả đồng đồ cần sửa sang lại, trong phòng ngủ ở trên tầng còn một đống quần áo phải phân loại. Yến Phi không tính toán để cho ba người kia hỗ trợ, người khác nếu thu dọn gì đó thì hắn sẽ không tìm ra được nếu muốn sử dụng.
“Phi, ngày mai bảo mẫu sẽ tới, cứ để bảo mẫu thu dọn đi, cổ tay của anh vẫn còn đang bị thương." Tôn Kính Trì đi theo. Yến Phi phất tay bảo y đi ra ngoài, ngoài miệng nói: “Anh không có tàn tật. Đi đi đi, đừng có cản trở anh, anh không có thói quen để người khác thu dọn đồ đạc trong nhà của mình."
Tôn Kính Trì nhếch miệng cười: “Được được, em không làm phiền anh." Y đặc biệt thích nghe Yến Phi nói nơi này chính là ‘nhà của mình’. Ngọt ngào nhẹ nhàng qua đi, Tôn Kính Trì tiếp tục uống trà xem tin tức.
Nghe thanh âm truyền tới từ trong phòng bếp, Tiêu Tiếu sờ sờ mặt, có chút phát ngốc nói: “Tớ chung quy vẫn cảm thấy bản thân giống như đang mơ vậy."
“Cậu tự cắn mình một cái xem xem có phải hay không chỉ là mơ." Nhạc Thiệu chưa nói xong thì đối phương đã muốn cắn qua.
Tôn Kính Trì trầm ngâm một lát, lấy âm lượng chỉ có hai người có thể nghe được, nói: “Tớ hiện tại lo lắng nhất chính là chuyện về tên kia." Y vừa nói như vậy, sắc mặt của Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu lập tức trầm xuống. Bọn họ làm sao lại không lo lắng. Có thể nói, Đỗ Phong chính là một thanh đao đang treo ở trong lòng bọn họ, một thanh đao tràn ngập nguy hiểm.
Nhạc Thiệu cắn răng: “Hắn ta tốt nhất không cần làm ra trò gì!"
Ánh mắt của Tiêu Tiếu đủ để đóng băng toàn bộ căn biệt thự.
Yến Phi nằm hơn một tháng ở trên giường hạnh phúc bận bịu. Thân là một kẻ khiết phích, cuộc sống bận rộn vĩnh viễn luôn gắn liền với hắn. Nhìn một đống lộn xộn gì đó dần dần trở nên gọn gàng trong tay mình, chỉnh chỉnh tề tề, loại hạnh phúc này ‘phàm nhân’ sẽ không thể nào lĩnh hội được. Sau hơn một giờ thu dọn xong những đồ cần đặt trong phòng bếp, Yến Phi lại trở về phòng khách. Nhìn hắn cần cù như một chú ong mật, đem những thứ đặt ở trên mặt bàn gì đó sắp xếp lại, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu lần đầu tiên có một loại ảo tưởng về ‘cuộc sống’. Nơi này là ‘nhà’ của bọn họ, là ước mơ mà bọn họ tha thiết, là gia đình mà thậm chí bọn họ đã tuyệt vọng không dám sa sỉ để cầu xin.
Giữa trưa, Yến Phi thu dọn xong trên tầng dưới tầng rồi làm mì Ý cùng với Borscht cho ba người ăn. Khi ba người cắn xuống miếng đầu tiên, hốc mắt của ba người lại phiếm hồng. Yến Phi dùng cách thức của riêng mình để điều tiết không khí, một bữa cơm trải qua trong ấm áp và tràn ngập hoài niệm.
Ăn cơm xong, kết quả chơi oẳn tù tì khiến cho Tiêu Tiếu phải đi rửa bát. Yến Phi tuyệt đối sẽ không đồng ý lưu bát đũa bẩn lại tới ngày hôm sau để cho bảo mẫu tới rửa. Tiêu Tiếu trong năm năm nay chưa từng rửa qua bát đũa, tuy rằng thua, nhưng cũng không có nửa điểm bất mãn, dù sao tâm tình cũng là bất đồng.
Trong phòng ngủ, Yến Phi sau khi nằm viện xong đã dưỡng thành thói quen ngủ trưa nằm ở chính giữa chiếc giường lớn. Hai bên người là Tiêu Tiếu cùng Tôn Kính Trì, Nhạc Thiệu nằm ở trung gian phía dưới giữa hắn cùng Tiêu Tiếu, ôm hai chân của hắn. Đối diện với giường là chiếc TV, ở phía trên có một bức tranh thủy mặc vẽ cảnh tượng nước từ trên núi chảy xuống, phần đề chữ có ấn ký màu đỏ viết hai chữ ‘Chung Phong’ bằng thể chữ Triện. Ở trên tủ kê TV, hai bên TV có đặt ba tấm hình, bên trong là ảnh chụp chung của bốn người ở những địa điểm khác nhau. Yến Phi còn biết, trên bàn của phòng khách nhỏ ở bên kia tường mà TV kê sát, có đặt ảnh chụp riêng biệt của hắn, trên tường lại treo đầy những khung ảnh có hình của hắn. Trừ bỏ ảnh chụp ra, còn có rất nhiều quà tặng mà ‘Chung Phong’ đưa cho ba người —– có bút máy, có bộ sách, có tranh vẽ, có tượng gỗ điêu khắc, thậm chí còn có cả bình hoa trống rỗng.
Trong phòng tràn ngập hơi thở của ‘Chung Phong’. Tưởng tượng tới thời điểm bản thân mình bước vào gian phòng ngủ này, trên giường tùy tiện đặt ba gối đầu, đầu giường treo ảnh chụp mặt dây chuyền được khảm pha lê của mình, tâm của Yến Phi lại không nhịn được mà co rút, đau đớn tới mức khiến cho hàm răng của hắn chua xót. Năm năm nay, ba người bọn họ chính là dựa vào những thứ này để trải qua tưởng niệm đối với hắn đi. Yến Phi không dám hỏi.
“Đem những ảnh chụp của anh trước kia đều thu lại đi."
Ba người đã muốn nhắm mắt trong nháy mắt liền mở mắt ra, nhìn về phía người nói chuyện.
Yến Phi vẻ mặt khó chịu nói: “Vừa nhìn thấy bộ dạng ‘cao lớn’ của bản thân mình trước kia, anh rất buồn bực. Những tấm ảnh chụp này thời thời khắc khắc đều nhắc nhở anh hiện tại chiều cao có bao nhiêu khiêm tốn." Hắn không muốn để cho những ảnh chụp kia câu lên đau xót trong lòng của ba người này. Hơn nữa, hắn vừa nhìn thấy những tấm ảnh đó liền sẽ hối hận.
Ba người không có lên tiếng, cứ như vậy nhìn Yến Phi. Vài phút sau, Tôn Kính Trì là người đầu tiên xuống giường, thu dọn ảnh chụp. Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu cùng đi theo xuống giường. Yến Phi đối với ba người nói: “Anh đã thay đổi bộ dạng, ảnh chụp cũng phải thay đổi, để cho ba người các em quen thuộc với bộ dạng hiện tại của anh."
“Thu lại một phần thôi." Nhạc Thiệu động tác thật cẩn thận đem ảnh chụp từ bên trong khung ảnh lấy ra, vuốt ve người trên ảnh: “Bộ dáng của anh trước kia, bộ dáng của anh hiện tại, em đều phải khắc ghi trong lòng."
Hàm răng của Yến Phi chua xót, bất quá hắn vẫn mỉm cười, nói: “Vậy thu một phần thôi. Buổi chiều ngủ dậy, anh sẽ chụp ảnh."
“Được."
Lấy đi một nửa ảnh chụp trong các khung hình, đem ảnh chụp kẹp vào trong sách, ba người một lần nữa lại trở lại trên giường, ôm lấy Yến Phi. Yến Phi vỗ vỗ ba người, nhắm mắt lại: “Ngủ đi."
Ba người ôm chặt hắn. Hơn hai mươi phút sau, Yến Phi hô hấp vững vàng chậm rãi mở mắt ra, đặt một tay lên đầu của Nhạc Thiệu, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cứng thô của đối phương, một góc trong lòng ê ẩm mềm nhũn.
※
Khẽ ngân nga hát, Yến Phi động tác thong thả gội sạch đầu, sau đó liền đem đầu cúi vào trong bồn rửa mặt, gột sạch bọt biển còn dính bên trên. Tuy rằng vết sẹo trên người thoạt nhìn thực dữ tợn, tuy rằng cổ tay phải cùng vai trái vẫn không thể dùng sức quá mức, nhưng mà tốt xấu gì cũng vẫn có thể tạm thời tự mình gội đầu, thậm chí là tắm, tâm tình của Yến Phi miễn bàn có bao nhiêu vui vẻ. Đối với một nhân sĩ khiết phích mà nói, thống khổ không thể được tắm rửa quả thực chẳng khác nào so với đòi mạng.
Đương nhiên, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu cũng không phải rất nguyện ý để cho Yến Phi chạm vào nước, sợ sẽ gây bất lợi cho việc phục hồi vết thương như cũ. Nhưng mà Yến Phi nói cái gì cũng khăng khăng không chịu, hắn muốn tắm rửa, hắn hôm nay nhất định phải tắm rửa! Ai dám ngăn cản hắn, giết không tha!
Đối mặt với cường thế của Yến Phi, ba người cho dù không nguyện ý cũng chỉ đành có thể thỏa hiệp. Cho nên giờ phút này, Yến Phi ở trong phòng tắm lòng tràn đầy vui mừng mà tắm rửa, ba người nào đó bị tước đi phúc lợi, ủ rũ ngồi ở trên giường trong phòng ngủ. Đối với bọn họ vạn phần cơ khát mà nói, điều này thực giống như khổ hình.
Bởi vì không thể chạm vào nước trong thời gian dài, cho nên Yến Phi trước tiên liền gội đầu trong bồn rửa mặt, rồi sau đó mới tắm. Hơn một tháng, chỉ có thể lau người, Yến Phi cảm giác trên người tựa như có cả ngàn con kiến, khó chịu muốn chết. Khi nước ấm không hề cách trở rơi xuống trên thân thể, hắn thậm chí thoải mái tới mức muốn rên rỉ.
Thanh âm tắm gội từ trong phòng tắm truyền ra, khiến cho ba người đang trợn mắt chằm chằm về phía cửa phòng tắm, hận không thể trợn tới mức thủng ra một cái lỗ. Tiêu Tiếu ngồi ở giữa lấy khuỷu tay chọc chọc hai ông anh, thấp giọng: “Các cậu nghĩ làm sao giờ?"
Tiêu Tiếu hỏi thật mờ mịt, Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì nghe vẫn hiểu được. Nhạc Thiệu thở hắt ra, từ phía sau ngả người nằm thẳng xuống, rõ ràng còn chưa nghĩ xong. Tôn Kính Trì không chuyển tầm mắt, thấp giọng nói: “Tranh thủ rèn thép khi còn nóng. Phi hiện tại đang đối với chúng ta thực áy náy, nếu như trước kia anh ấy chỉ đơn thuần đem chúng ta trở thành em trai, vậy thì hiện tại chúng ta đã trở thành người quan trọng nhất không thể dứt bỏ trong lòng anh ấy. Quan trọng tới mức cho dù có tuyệt thế mỹ nữ đứng ở trước mặt, anh ấy cũng sẽ không động tâm. Rồi sau đó chúng ta tùy theo tình huống, để lộ cho anh ấy biết được tâm ý của chúng ta. Có nền móng vững chắc rồi, cho dù anh ấy có cảm thấy khó khăn không thể tiếp nhận được tình cảm của chúng ta, nhưng cũng sẽ không rời bỏ chúng ta. Chỉ cần anh ấy không rời đi, những thứ còn lại đều tốt lắm."
“Không dễ dàng như vậy." Nhạc Thiệu lên tiếng, “Một người thì còn hoàn hảo, chúng ta lại là ba người. Lấy tính cách thận trọng trong tình cảm của anh ấy, nếu bảo anh ấy tiếp nhận cả ba người chúng ta, rất khó khăn."
“Vậy cậu muốn buông tha sao?" Tôn Kính Trì quay đầu lại nhìn.
Nhạc Thiệu hướng y trừng mắt một cái: “Đừng nói lời vô nghĩa."
Tôn Kính Trì nhún nhún vai: “Không thể từ bỏ, vậy thì có khó khăn hơn nữa cũng phải cố gắng."
Tiêu Tiếu sờ sờ chỗ mà hôm nay mình bị cắn, nói: “Các cậu có nghĩ tới, có lẽ Phi không thích nữ nhân hay không."
Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì ánh mắt lập tức chuyển tới trên người cậu. Tiêu Tiếu nói: “Phi chưa từng kết giao qua bạn gái, anh ấy thậm chí vẫn còn là xử nam. Nếu tớ bảo các cậu hôn tớ, các cậu sẽ đồng ý sao?"
“Cút!" Phản ứng của Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì rất thống nhất.
Bị hai người đạp một cước, Tiêu Tiếu cũng đạp cho hai người mỗi người một cước, nói: “Chính là Phi hôm nay lại hôn chúng ta. Nếu anh ấy là thẳng nam tuyệt đối, mặc kệ chúng ta có đưa ra yêu cầu thế nào, anh ấy hẳn là sẽ không hôn chúng ta mới phải."
Cậu vừa nói như thế, Nhạc Thiệu ngồi thẳng dậy, ánh mắt của Tôn Kính Trì sáng rực lên.
Tiêu Tiếu rất nghiêm túc nói: “Tớ cảm thấy để cho Phi tiếp nhận tình cảm của nam nhân không phải là điều khó khăn nhất, khó nhất chính là khiến cho anh ấy cùng lúc tiếp nhận được tình cảm của cả ba người chúng ta. Hơn nữa, còn có thể cùng chúng ta phát sinh quan hệ thân thể. Chúng ta luôn quấn lấy anh ấy, cộng thêm với tình cảm hơn hai mươi năm, Phi cho dù có thật sự là thẳng nam thì cũng sẽ bị bẻ cong. Nhưng anh ấy có chứng khiết phích. Anh ấy tới bây giờ vẫn còn là xử nam, một trong những nguyên nhân chủ yếu nhất tớ cảm thấy chính là có quan hệ tới chứng khiết phích của anh ấy. Để cho một người bình thường chịu tiếp nhận ba nam nhân cùng một lúc đã vô cùng khó khăn, huống chi đây còn là một người có chứng khiết phích."
Tôn Kính Trì trầm mặc, Nhạc Thiệu trầm mặc, Tiêu Tiếu lại không trầm mặc.
“Nếu như đem gạo nấu thành cơm, hẳn là sẽ không thể quay đầu?"
Tôn Kính Trì cùng Nhạc Thiệu thân thể chấn động, Tôn Kính Trì gầm nhẹ: “Cậu đừng bảo là muốn kê đơn cho Phi đấy nhé! Cậu thực sự không muốn sống nữa hả?!"
Tiêu Tiếu nghiêm túc nhìn về phía Tôn Kính Trì: “Nếu như để Phi ‘làm’ chúng ta thì sao?"
“…" Tôn Kính Trì một hơi nghẹn lại trong lồng ngực.
Nhạc Thiệu ôm bả vai của Tiêu Tiếu, cao thấp đánh giá cậu, thanh âm không rõ nói: “Lão tứ, cậu rất được a, anh trai tớ đây thật sự đúng là không nhìn ra đầu óc của cậu lại nghĩ được cách thức tốt như vậy."
Tiêu Tiếu dùng khuôn mặt than của mình, nói ra lời nói tuyệt đối không có chút quan hệ với mặt than: “Tớ gần đây đều tham khảo rất nhiều cuốn tiểu thuyết, rút ra được một chút tâm đắc. Cái này gọi là ‘không nỡ bỏ giày, sao bắt được sói’."
Tôn Kính Trì trở mình xem thường: “Cái này phải gọi là ‘không nỡ bỏ mông, sao bắt được Phi’ thì đúng hơn đi."
“Chính là ý tứ như vậy." Tiêu Tiếu một bộ dáng quyết tâm hiến thân.
Nhạc Thiệu híp lại con ngươi, nhìn về phía Tôn Kính Trì. Tôn Kính Trì sờ sờ cằm, cũng nhìn về phía anh. Sau một lúc lâu, Tôn Kính Trì gật gật đầu: “Tớ cảm thấy biện pháp này khả thi."
Lần này tới lượt Nhạc Thiệu trợn trắng mắt.
“Khả thi cái rắm. Làm thế nào có thể khiến cho anh ấy ‘làm’ chúng ta? Nếu không phải là say rượu làm bừa thì chính là kê đơn. Say rượu làm bừa có thể sao?" Dựng thẳng lỗ tai nghe ngóng động tĩnh ở trong phòng tắm, Nhạc Thiệu đem thanh âm ép xuống mức thấp nhất, “Tửu lượng của Phi đừng nói các cậu đã quên. Anh ấy uống rượu chỉ biết ngủ. Kê đơn, kê đơn cho anh ấy không phải là không được, nhưng các cậu tưởng anh ấy là kẻ ngốc a! Tớ không sợ chết, tớ sợ anh ấy sẽ hận chúng ta! Hiện tại trụ cột còn chưa xây dựng vững chãi đâu, đã chuẩn bị đi kê đơn, hai tên các cậu có phải là ngứa da hay không!"
“Vậy thì phải làm sao?" Ánh mắt của Tiêu Tiếu thâm trầm, “Đỗ Phong chính là một quả bom hẹn giờ. Phi không biết thì tốt, nhưng một khi anh ấy biết được, chúng ta tuyệt đối là xong đời. Biện pháp tốt nhất ở hiện tại chính là có thể ‘chiếm được’ anh ấy trước khi bị bại lộ. Cho dù cả đời phải làm kẻ nằm dưới, tớ cũng tuyệt đối không cho phép anh ấy rời đi tớ!"
Nhạc Thiệu nhịn xuống dục vọng muốn hút thuốc, hung hăng đè lại bả vai của Tiêu Tiếu: “Đỗ Phong nếu dám xằng bậy, tớ liền hủy hắn ta thành bã, ngay cả cặn dư cũng không còn. Ai dám ở trước mặt của Phi nói lung tung, tớ sẽ làm cho cả nhà của hắn ta phải chôn cùng. Lão tứ, cậu trước hết đừng có xằng bậy, nghe lời Tam ca của cậu. Trước hết khiến cho trong lòng của Phi chỉ có ba người chúng ta, rồi mới từ từ tiến tới. Tớ cũng không tin, lấy tình cảm của chúng ta đối với anh ấy, lấy tình cảm của anh ấy đối với chúng ta, chúng ta lại không thể đánh bại được chứng khiết phích kia. Ba người thì làm sao? Chỉ cần chúng ta ở trong lòng anh ấy có đủ phân lượng, cho dù là ba người, anh ấy cũng có thể tiếp nhận!"
Tôn Kính Trì nói: “Nhị ca nói đúng. Anh ấy có thể trở về, so với điều gì cũng quan trọng hơn. Chuyện này ngàn vạn lần không thể nóng vội. Cho dù Phi thật sự biết được chuyện của Đỗ Phong, tớ cũng sẽ có biện pháp làm cho anh ấy nguôi giận, nhiều nhất là để cho anh ấy đánh một chút. Lão tứ, không cho phép cậu được xằng bậy, có nghe hay không!"
Tiêu Tiếu hít sâu một hơi rồi thở ra, gật gật đầu.
“Các em ai tiến vào giúp anh kỳ lưng đi ~"
Một câu từ trong phòng tắm truyền ra, đánh vỡ không khí nặng nề giữa ba người. Ba người đồng thời nhảy dựng lên hướng về phía phòng tắm.
“Ba người các em sao lại đều vào vậy?"
“Em giúp anh kỳ lưng!"
“Một người là đủ rồi."
Yến Phi đóng lại vòi hoa sen, Nhạc Thiệu vươn tay, Tôn Kính Trì hô lớn: “Oẳn tù tì!"
“Ha ha…" Đầu sỏ gây chuyện không thèm đếm xỉa mà cười to.
Tiêu Tiếu cùng Tôn Kính Trì oán hận trừng Nhạc Thiệu.
“Chơi ba lần, hai thắng mới tính!"
“Hai thắng cái rắm, tớ thắng!"
Đem hai người đá khỏi phòng tắm, Nhạc Thiệu nhanh chóng đóng cửa lại, khóa trái. Xoay người, hô hấp của anh thiếu chút nữa thì ngừng lại. Một người trần trụi đứng ở dưới lớp nước của vòi sen, cười nhìn anh. Trên thân thể người nọ có vài miệng vết thương bởi vì ngâm nước mà trở nên phiếm trắng. Tuy nhiên ở trong mắt của anh, thân thể mang theo bọt nước của người nọ lại trở nên xinh đẹp vô cùng, làm cho anh đui mù con mắt.
Ở trước khi không thể khống chế được, vội vàng ổn định lại tinh thần, Nhạc Thiệu áp chế dục hỏa phía dưới bụng, rồi mới đi qua. Không quan hệ, anh có thể từ từ chờ. Năm năm cũng đã chịu đựng qua, cho dù có chờ thêm năm năm nữa cũng không sao. Anh không muốn để cho người này hận mình, tuyệt đối không cần!
~ ~ ~ ~ ~
* Borscht: Là một món súp có nguồn gốc ở Ukraina, phổ biến ở nhiều quốc gia Đông và Trung Âu. Ở phần lớn các nước, củ cải đường là thành phần chính cho món ăn này khiến cho nó có màu đỏ tía.
* chữ Triện: Một kiểu thư pháp cổ của Trung Quốc
Tác giả :
Neleta