Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)
Chương 138
Buổi chiều 6 giờ, buổi đấu giá hắc ám kết thúc. Yến Phi cũng không rõ Nhạc Thiệu bọn họ có mua thêm cái gì hay không, dù sao ba người không nói gì. Du thuyền trước mắt đang trên đường trở lại điểm xuất phát, ngày mai bắt đầu sẽ có người lục tục xuống thuyền. Tiệc tối tối nay tất cả mọi người đều lựa chọn trải qua cùng ‘người yêu’. Ngay cả Nhạc Lăng cũng đặc biệt xin nghỉ để bồi Tiêu Bách Chu.
Thời điểm mấy vị ‘bạn trai’ trở lại, Vệ Văn Bân cũng không muốn làm bóng đèn, chạy đi tìm ‘bạn gái’, trên tay còn cầm theo một chiếc hộp hẹp dài. Chạy đến trước cửa phòng của Kim Mi Seon, cậu kiềm chế không nổi tâm tình kích động, Mi Seon nhất định sẽ rất thích đi. Mang theo vài phần khẩn trương ấn xuống chuông cửa, Vệ Văn Bân không khỏi ngừng lại hô hấp.
Cửa mở, Park Tae Seok một thân quần áo trung tính không nói hai lời liền đem Vệ Văn Bân túm vào trong phòng. Đóng cửa, nụ hôn ập tới. Vệ Văn Bân ‘ô ô’ kháng nghị, dùng sức đem người áp lên cửa, lần nữa nhắc nhở bản thân địa vị của một người ‘bạn trai’.
Nụ hôn nóng bỏng vừa chấm dứt, Vệ Văn Bân khẩn cấp nâng lên chiếc hộp, mang theo vài phần thẹn thùng, nói: “Nhạc ca bảo tôi cùng lão Tiêu chọn mua một vật phẩm nào đó, tôi cũng không biết nên mua thứ gì mới tốt, vì vậy chọn cho cô một chiếc vòng cổ. Cô xem xem có thích hay không."
Park Tae Seok khóe miệng nâng lên đến cực hạn, cho dù vòng cổ này thuần khiết được thiết kế dành cho nữ giới, gã cũng rất thích! Trực tiếp cầm lấy chiếc hộp, tại trước mặt Vệ Văn Bân mở hộp ra, sau đó liền nhìn thấy một chiếc vòng cổ với mặt đá Aquamarine màu xanh biếc được thiết kế theo phong cách trung tính hóa. Park Tae Seok túm lấy sau gáy của Vệ Văn Bân, tặng cho đối phương một nụ hôn nồng nhiệt, rồi mới nói: “Đeo cho tôi."
Vệ Văn Bân lập tức cao hứng, rõ ràng người này rất thích a. Lấy ra vòng cổ, khi ‘bạn gái’ xoay người lại, cậu đeo vòng cho đối phương, sau đó thúc giục: “Đi soi gương xem."
Park Tae Seok sờ sờ vòng cổ trên cổ, bước tới trước gương lớn, Vệ Văn Bân cũng đi theo, đứng ở bên cạnh gã. Trong gương, Park Tae Seok ngũ quan xinh đẹp, làn da so với Vệ Văn Bân còn trắng mịn hơn, dưới sự phụ trợ của chiếc vòng cổ, càng thêm hoàn mỹ. Lại tự động xem nhẹ dấu vết hầu kết rõ ràng trên cổ của Park Tae Seok, Vệ Văn Bân gật gật đầu: “Rất đẹp mắt."
“Cảm ơn." Không muốn loại thời điểm này mọi chuyện trở nên phức tạp, Park Tae Seok dựng thẳng cổ áo, che đi hầu kết của chính mình. Quang mang màu lam dưới vạt áo léo sáng, càng tăng thêm mị lực.
Tại trên miệng của Vệ Văn Bân hôn một cái, Park Tae Seok không hỏi bao nhiêu tiền, dắt tay Vệ Văn Bân đi tới bên giường. Từ trên tủ đầu giường lấy tới một chiếc hộp đã được đóng gói cẩn thận, nói: “Đây là ‘món quà nhỏ’ tôi nhờ một vị bằng hữu mua giúp trong buổi đấu giá, tặng cho cậu. Bất quá, chờ sau khi xuống thuyền rồi, cậu mới có thể mở ra nhìn xem."
“Cái gì vậy a?" Vệ Văn Bân vừa hiếu kỳ lại vừa cảm động, hành động của đối phương đã chứng minh đối phương đối với đoạn tình cảm này không phải tùy ý chơi đùa.
“Đến lúc đó cậu sẽ biết." Park Tae Seok cố ý thừa nước đục thả câu, cũng dặn dò, “Nhất định phải chờ đến khi xuống thuyền rồi mới có thể nhìn."
“Được!" Vệ Văn Bân sờ sờ chiếc hộp, rõ ràng rất vui sướng.
“Văn Bân."
Vệ Văn Bân ngẩng đầu, vừa nhìn thấy thần sắc của đối phương, nhịp tim đột nhiên gia tăng tốc độ. Park Tae Seok cầm lấy chiếc hộp trong tay Vệ Văn Bân, bỏ xuống trên tủ đầu giường, sau đó ôm lấy khuôn mặt của cậu: “Uống chút rượu đi, tối nay ở lại phòng tôi."
Nuốt nuốt nước miếng, Vệ Văn Bân vô cùng mất mặt nhón chân lên, hôn đối phương: “Được." Cậu dường như, thật sự yêu thích… ‘cô gái’ Hàn Quốc này.
※
Cùng Nhạc Lăng ăn cơm trong nhà ăn xong, Tiêu Bách Chu cùng Nhạc Lăng lên boong thuyền đi tản bộ, sau đó mới về phòng. Tiêu Bách Chu có ‘kinh hỉ’ muốn tặng cho đối phương. Trở lại phòng nghỉ, hai người trước tiên đi tắm rửa. Nhạc Lăng tựa hồ có tâm sự, không thừa cơ hội tắm rửa cùng Tiêu Bách Chu ‘tắm uyên ương’ một phen. Từ trong phòng tắm đi ra, Tiêu Bách Chu đem Nhạc Lăng ấn ngồi xuống ở đầu giường, lúc này mới nói: “Buổi đấu giá lúc sáng, Nhạc ca bảo em nhất định phải chọn mua một vật phẩm, em chọn một thứ."
* tắm uyên ương: xxx trong phòng tắm =////=b
Nhạc Lăng không hề bất ngờ, nói: “Em là em dâu của anh ấy, chuyện này rất bình thường. Tiền anh đưa cho em, em có phải hay không không động đến?"
Tiêu Bách Chu líu lưỡi: “Vật phẩm trong buổi đấu giá một thứ so với một thứ còn đắt hơn, quên đi. Em cũng không quá thích những thứ kia. Hiện tại em còn là sinh viên chưa đi làm, vẫn không nên lãng phí thì tốt hơn. Không nói chuyện này nữa, anh nhắm mắt lại."
“Ha ha, được."
Nhạc Lăng nghe lời nhắm mắt lại. Ngay lập tức Tiêu Bách Chu động tác rất nhanh từ dưới gối đầu lôi ra một chiếc hộp, từ bên trong hộp lấy ra một chiếc đồng hồ, đeo lên cổ tay của Nhạc Lăng. Nhạc Lăng mở mắt ra.
So với đồng hồ tình nhân mà trước kia Nhạc Thiệu tặng cho hai người bọn họ, giá của chiếc đồng hồ này không quá đắt, nhưng chiếc đồng hồ này đối với Nhạc Lăng mà nói có một đặc điểm rất đặc biệt, chính là phong cách thiết kế của nó rất đơn giản, cho dù nó cũng đồng dạng là đồng hồ hàng hiệu. Tiêu Bách Chu vẫn luôn biết Nhạc Lăng ở bên ngoài rất ít khi để lộ ra quan hệ của bản thân với Nhạc gia, hơn nữa hắn bình thường chỉ mặc trang phục rằn ri, mang đồng hồ quá đắt tiền sẽ dễ khiến cho người ta chú ý. Chiếc đồng hồ này thiết kế rất đơn giản điệu thấp, công năng lại toàn diện, dấu hiệu ở mặt trái đồng hồ cũng rất khó nhìn thấy. Thời điểm chiếc đồng hồ này được mang ra, Tiêu Bách Chu phản ứng đầu tiên chính là nó rất thích hợp với Nhạc Lăng.
Nhìn đồng hồ trên cổ tay, tươi cười trên khuôn mặt của Nhạc Lăng muốn bao nhiêu ngọt ngào liền có bấy nhiêu ngọt ngào, quả nhiên bà xã nhà hắn là hiểu hắn nhất. Lập tức, hắn lại có chút buồn bực, nói: “Nếu anh đổi qua dùng chiếc đồng hồ này, như vậy hai người chúng ta không còn là đồng hồ tình nhân."
Tiêu Bách Chu nói: “Em đi du học, anh có đeo đồng hồ tình nhân người khác cũng không nhìn ra, không bằng đeo chiếc đồng hồ này. Thích không?"
“Ánh mắt của bà xã là tuyệt nhất. Thích!" Nhạc Lăng không chút keo kiệt mở miệng khích lệ. Tiêu Bách Chu cũng nở nụ cười ngọt ngào.
Tiếp theo, Nhạc Lăng ở ngoài miệng của Tiêu Bách Chu hôn một cái, thần bí hề hề nói: “Bà xã, em nhắm mắt lại, anh cũng có lễ vật muốn tặng em."
Tiêu Bách Chu chớp mắt vài cái: “Hôm nay anh cũng mua đồ?"
“Em trước đừng hỏi, nhắm mắt lại đi."
Tiêu Bách Chu nhìn hắn, rồi nhắm lại hai mắt. Nhạc Lăng đứng dậy, từ trong túi áo của bộ tây trang vừa mới thay, lôi ra một chiếc hộp màu đen lớn bằng bàn tay, sau đó rất nhanh trở lại bên giường, ngồi xuống. Mở hộp, lấy ra thứ bên trong.
Cầm tay Tiêu Bách Chu đặt lên trên đùi mình, Nhạc Lăng đem thứ gì đó đeo lên trên cổ tay của đối phương. Trên cổ tay có chút lạnh lẽo, ngay khi Nhạc Lăng nói ‘Được rồi’, Tiêu Bách Chu lập tức mở mắt ra. Vừa thấy thứ trên cổ tay trái, y hít sâu một hơi, ánh mắt trừng lớn.
“Thích không?" Nhạc Lăng nắm tay trái của bà xã, tự bản thân cảm thấy rất vừa lòng, “Anh liền biết em khẳng định không chịu tiêu tiền, cho nên đặc biệt nhờ Kính Trì ca hỗ trợ, giúp anh mua thứ gì đó làm lễ vật để tặng em."
Tiêu Bách Chu ánh mắt mở to đến cực hạn, không nói nên lời. Y đương nhiên biết chiếc vòng này! Nếu y nhớ không lầm, chiếc vòng này hình như bán được với giá vài nghìn vạn!
Nhạc Lăng tại trên khuôn mặt kinh hãi của Tiêu Bách Chu hôn một ngụm, nói: “Anh không có nhiều tiền để mua cho em kim cương giá vài triệu, anh cũng không thể so được với mấy người anh trai, nhưng em là bà xã của Nhạc Lăng anh, dù thế nào cũng phải mua được thứ gì đó, đúng không."
“…" Tiêu Bách Chu hô hấp dồn dập, hốc mắt cũng phiếm đỏ, y cuối cùng cũng cảm nhận được tâm tình của Tiêu Dương sau khi được Hứa ca mua cho viên kim cương kia.
“Bà xã, thích không?" Cầm cổ tay của Tiêu Bách Chu, gộp cả chiếc vòng tay Ruby kia, Nhạc Lăng đem người kéo vào trong lồng ngực của chính mình, ôm lấy.
“Anh, anh…" Tiêu Bách Chu mạnh mẽ ôm lấy Nhạc Lăng, nếu nói không cảm động, thì tuyệt đối không có khả năng!
“Thích không? Bà xã."
Tiêu Bách Chu không nói nên lời, chỉ có thể dùng sức gật đầu. Ai nói nam nhân không thích châu báu, đấy chẳng qua chưa đủ phân lượng! Đeo một chiếc vòng vài nghìn vạn trên cổ tay, ai chẳng thích!
“Ha ha, thích như vậy a, vậy thì anh an tâm rồi, anh chỉ sợ em không thích." Nhạc Lăng dịch người về phía sau, đem bà xã nhà mình ôm tới trên giường.
Tiêu Bách Chu lên tiếng, thanh âm khàn khàn, mang theo giọng mũi: “Anh lại… tiêu loạn tiền."
Nhạc Lăng lập tức nói: “Sau này tiền của anh đều giao cho em quản lý, trên người anh chỉ để lại tiền sinh hoạt cần thiết, được không?"
Hít hít cái mũi, Tiêu Bách Chu đem đầu chôn ở hõm cổ của Nhạc Lăng, ánh mắt mơ hồ: “Em rất thích… rất thích… cảm ơn anh."
Nhạc Lăng làm bộ không vui: “Sao lại nói cảm ơn với ông xã?! Ở thời điểm này, em phải nói: ‘Ông xã, em rất yêu anh nha’ mới đúng."
“Phì!" Tiêu Bách Chu vốn đang cảm động xen lẫn kích động bị Nhạc Lăng chọc cho phì cười. Ngẩng đầu lên, y lại hít hít cái mũi, vô cùng nghe lời nói: “Ông xã, em rất yêu anh nha."
Thân thể của Nhạc Lăng lập tức căng cứng, ánh mắt nhất thời thay đổi, dùng sức một cái đem Tiêu Bách Chu đặt ở dưới thân. Một tiếng ‘ông xã’ của Tiêu Bách Chu có công hiệu thôi thúc tình dục cấp bậc bom nguyên tử.
Tại trên miệng của Tiêu Bách Chu hung hăng hôn một cái, Nhạc Lăng yêu cầu: “Bà xã, lại gọi ‘ông xã’ một lần nữa đi."
Tiêu Bách Chu cười lắc đầu: “Chậc, em da gà đều nổi hết lên rồi, từ bỏ."
“Lại gọi một lần nữa, chỉ một lần, anh muốn nghe." Nhạc Lăng không ngừng quấy nhiễu Tiêu Bách Chu.
Tiêu Bách Chu cười to tránh né, há mồm: “Ông xã…"
Nhạc Lăng lại một lần nữa hung hăng hôn môi Tiêu Bách Chu, cũng không buông ra. Tiêu Bách Chu hai cánh tay ôm chặt bả vai dày rộng của Nhạc Lăng, dịu ngoan dâng lên thân thể của chính mình. Thời điểm Nhạc Lăng cởi ra áo ngủ của y, y tại bên tai của Nhạc Lăng, nói: “Sau này, đừng mua cho em đồ vật đắt tiền như vậy. Em tình nguyện anh tiêu ít tiền một chút, cũng muốn dạ dày của anh tốt lên." Còn có, y sau này cũng sẽ cố gắng kiếm tiền.
Động tác của Nhạc Lăng khựng lại một chút, kế tiếp càng thêm kịch liệt.
“Bà xã nói cái gì chính là cái đó!" Chờ sau này hắn kiếm được càng nhiều tiền hơn, hắn nhất định sẽ mua cho bà xã một viên kim cương thật lớn.
Ngón tay dính thuốc bôi trơn tiến vào, Tiêu Bách Chu cố gắng thả lỏng thân thể, khát vọng đối phương có thể lấp đầy bản thân. Cùng Nhạc Lăng hôn sâu, hai tay quen thuộc sờ lên những vết sẹo trên người hắn, cổ tay cùng vòng tay đụng chạm, hốc mắt của Tiêu Bách Lại lại một lần nữa phiếm nóng. Mặc kệ Hứa ca của mua Tiêu Dương kim cương, hay là Nhạc ca mua cho Yến Phi rất nhiều thứ này nọ, y cũng chưa từng bao giờ hâm mộ ghen tị, tình huống của bọn họ không giống nhau. Nhưng y không ngờ, Nhạc Lăng thế nhưng lại tặng cho y một kinh hỉ như vậy. Cho dù vòng tay này chỉ có giá trị vài đồng, y cũng sẽ cảm động đến nhiệt lệ doanh tròng, càng đừng nói tới vài nghìn vạn.
* nhiệt lệ doanh tròng: nước mắt chảy ròng
“Nhạc Lăng…"
Thân thể bị xé mở, Tiêu Bách Chu hai chân kẹp lấy thắt lưng của đối phương, thúc giục đối phương tiến vào nhanh hơn, nhanh một chút, thỏa mãn y.
“Bà xã, thực xin lỗi, lần này không có nhiều thời gian bồi em." Nhạc Lăng chậm rãi rút ra bản thân, lại dùng sức đâm vào.
“Mau tiến vào, em chờ không kịp." Tiêu Bách Chu kéo tay của Nhạc Lăng qua, giúp bản thân an ủi.
“Tới đây, bà xã." Nhạc Lăng càng ngày càng yêu thích xưng hô ‘bà xã’ ngọt ngào này, yêu muốn chết. Một tay vuốt ve đối phương, từ sau khi đối phương ở chung một chỗ với hắn, thân thể rất khó để béo lên, Nhạc Lăng vừa hạnh phúc lại vừa áy náy. Hắn chỉ là một tên quê mùa không có văn hóa, thế nhưng có thể tìm được một người vợ cao tài sinh. Nhạc Lăng không ngừng một lần lại thêm một lần cảm thấy may mắn, may mắn vì ngày đó hắn tới bệnh viện.
“Bà xã, thích vòng tay ông xã tặng em không?"
“Thích, anh đưa cái gì em đều thích. Nhanh lên, làm em."
“Tuân mệnh!"
Không nói lời vô nghĩa nữa, Nhạc Lăng chế trụ thắt lưng của Tiêu Bách Chu, nhanh chóng thực hiện quyền lợi làm chồng của bản thân đồng thời thực hiện nghĩa vụ thỏa mãn bà xã.
※
Trong phòng nghỉ, Hứa Cốc Xuyên và Tiêu Dương tình nồng ý mật xen lẫn nước mắt giàn giụa. Từ sau khi mua được viên kim cương kia, cảm xúc của Tiêu Dương vẫn luôn không ổn định. Buổi tối cơm nước xong, hai người thân mật ở trong phòng, Tiêu Dương vẫn luôn nằm trong ôm ấp của Hứa Cốc Xuyên, nước mắt không tiếng động rơi xuống. Cũng không phải chưa từng thấy qua vật phẩm đắt tiền tiền triệu, chỉ là một chiêu này của Hứa Cốc Xuyên rất ngoan độc, trực tiếp khiến cho trái tim của cậu rung rộng, làm cho cậu nửa ngày trời vẫn chưa bình tĩnh lại.
Hứa Cốc Xuyên rất hưởng thụ kích động của Tiêu Dương. Anh chính là muốn làm cho cậu xúc động, như vậy, Tiểu Dương mới có thể đối với anh yêu chết không buông. Bất quá thời điểm nhìn thấy Tiêu Dương khóc, anh sẽ không vui.
“Đừng khóc, không phải chỉ là một viên kim cương trứng bồ câu thôi sao. Sau này thấy được viên khác lớn hơn, tôi sẽ mua cho nhóc." Nếu Vệ Văn Bân có ở đây, nhất định sẽ hoài nghi tiền mà Hứa Cốc Xuyên sử dụng đều là tiền âm phủ.
Tiêu Dương không ngừng hít mũi, cánh tay vòng qua ôm chặt lấy cổ của Hứa Cốc Xuyên, ngữ khí mang theo giọng mũi nồng đậm: “Hứa ca, chúng ta làm đi, em muốn làm, em muốn tại trước khi anh đi Trường Phản giao bản thân cho anh. Em muốn anh trở thành nam nhân chân chính của em."
Những lời này trong nháy mắt châm lên ngọn lửa nào đó vẫn luôn bị Hứa Cốc Xuyên đè nén dưới đáy lòng. Hô hấp của anh không khỏi trở nên dồn dập, Tiêu Dương còn đổ thêm dầu vào lửa, hôn môi anh, một lần nữa nỉ non: “Hứa ca, anh làm em đi, em chờ không nổi đến khi anh ly hôn. Em muốn anh đâm vào trong cơ thể của em, làm em đi, Hứa ca…"
“Tiểu Dương!" Hứa Cốc Xuyên thanh âm biến đổi, anh nhịn không được.
“Hứa ca, Hứa ca, em không muốn nhịn nữa, làm em đi, làm em đi." Tiêu Dương trực tiếp kéo ra áo choàng của Hứa Cốc Xuyên, liếm đầu nhũ của anh.
“Tiểu Dương!" Cánh tay của Hứa Cốc Xuyên nổi lên gân xanh, “Đừng khiêu khích tôi! Tôi thật sự muốn làm nhóc!"
“Tới đây, tới đây đi, em muốn anh làm em, em không đợi nổi nữa." Tiêu Dương lại sờ sờ hạ thân của Hứa Cốc Xuyên, đêm nay cậu nhất định phải đem bản thân dâng lên.
“Đệch!"
Hứa Cốc Xuyên bị châm lửa. Cái gì hứa hẹn sau khi ly hôn mới đem người này ‘ăn’ vào trong bụng, tại trong cố gắng khiêu khích của Tiêu Dương, hoàn bộ bị đánh nát. Anh vốn nhịn tới vất vả, dưới loại tình huống này, lý trí nháy mắt liền bại trận.
Khiêng Tiêu Dương lên, Hứa Cốc Xuyên vài bước đi đến bên giường, đem người ném xuống giường, tại trước khi đánh mất toàn bộ lý trí, thanh âm khàn khàn nói: “Cho nhóc thời gian hai giây đổi ý."
Câu trả lời của Tiêu Dương chính là cởi bỏ áo choàng cùng quần lót của bản thân.
“Đệch!"
Một phen túm lấy áo choàng của chính mình, ném qua một bên, 0.5 giây cởi quần lót, Hứa Cốc Dương nhào tới. Tuyệt đối là củi khô gặp được liệt hỏa, Tiêu Dương vẫn tiếp tục dụ dỗ.
“Làm em, làm em!"
Đem Tiêu Dương lật lại, Hứa Cốc Xuyên mạnh mẽ tách ra hai cánh mông của cậu, liếm láp nơi ngây ngô kia. Tiêu Dương động tình hô to, vặn vẹo vòng eo, nước mắt một giọt lại thêm một giọt rơi xuống, rất nhanh, hai người liền phóng ra.
“Tôi không dùng thuốc bôi trơn, nhớ kỹ nam nhân của nhóc là ai!" Ngoan độc nói ra, Hứa Cốc Xuyên đề thương ra trận. Tiêu Dương đè thấp eo, để cho đối phương nhanh chóng tiến vào.
“A!"
Đau, đau đớn vì cơ thể bị xé rách. Dục vọng dâng trào trong nháy mắt mềm xuống, nước mắt của Tiêu Dương rơi xuống càng thêm nhiều, cũng bởi vì đau đớn.
Hứa Cốc Xuyên cũng đau không kém, nhưng anh lại kiên trì không ngừng đẩy mạnh vào, hai mắt tựa như mắt sói.
“Nam nhân của nhóc là ai!"
“Là Hứa ca, là Hứa Cốc Xuyên!" Tiêu Dương kêu to, “Hứa ca, Hứa ca, em yêu anh, em yêu anh…"
“Đệch!"
Rút ra, lại tàn nhẫn xé mở thân thể của Tiêu Dương, bỏ qua máu loãng đang tràn ra, Hứa Cốc Xuyên khom người, ở bên tai Tiêu Dương nói: “Con mẹ nó, tôi cũng yêu em, em mau chóng trở về nước cho tôi!"
Nước mắt điên cuồng trào ra, khóe miệng của Tiêu Dương run rẩy: “Em cuối cùng, cũng thuộc về anh."
“Em chỉ có thể thuộc về tôi!"
Máu xử nữ, nhiễm đỏ hai mắt của Hứa Cốc Xuyên.
※
Phòng duy nhất không khí bình thường, phỏng chừng chỉ có Yến Phi bên này. Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì mua một đống đồ; Tiêu Tiếu mua cái gì ngay cả hắn cũng không thể biết được, bởi vì Tiêu Tiếu chỉ tham gia buổi bán đấu giá hắc ám; Yến Phi không muốn hỏi tới mấy thứ hắn không thể tiếp nhận. Trên mặt thảm trải đầy những thứ to to nhỏ nhỏ. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu tắm rửa sạch sẽ người xong, Yến Phi vẫn còn ngồi trên mặt đất sửa soạn lại vật phẩm. Bởi vì có chứng khiết phích, hắn còn đặc biệt chuẩn bị một cái đệm để ngồi lên, chung quy cảm thấy thảm không được sạch sẽ.
“Thiệu Thiệu, A Trì, Tiểu Tiểu, các em có mua gì cho chú dì, lão gia tử cùng lão thái thái không?" Yến Phi đem vật phẩm phân thành từng loại, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vội vàng hỏi.
Ba người giật mình. Ngẩng đầu, vừa nhìn thấy biểu tình của ba người, Yến Phi thở dài: “Không có đi?" Xem chừng quả thực không có.
Tôn Kính Trì lập tức cười cười, nói: “Tùy tiện chọn vài thứ mang sang cho bọn họ là được. Mấy thứ quý giá anh tự mình giữ lại đi."
“Đám tiểu tử bất hiếu." Cười mắng một câu, Yến Phi nghiêm túc lựa chọn lễ vật cho các trưởng bối. Hoạt động quan trọng như vậy, trở về một món quà cũng không có, các trưởng bối có bao nhiêu thương tâm a. Yến Phi mặc kệ có quý giá hay không, lựa chọn vật phẩm thích hợp để tặng cho các trưởng bối.
Chọn xong, Yến Phi lại nhớ đến một sự kiện, hỏi: “Thiệu Thiệu, chuyện tình của Chanh là sao? Cái người Hàn Quốc kia có chịu giao người lại hay không?"
Nhạc Thiệu vỗ đầu: “Xem trí nhớ của em này, quên mất không nói lại với anh. Cha Jong Min kia có một đứa con trai tuổi tác cùng Chanh không sai biệt lắm, vẫn luôn nằm trong bệnh viện. Hắn ta muốn tìm một đứa nhỏ tầm tuổi với con trai của mình về để bồi con trai giải buồn, vừa lúc coi trọng Chanh, mới mang cậu ta rời đi. Chanh cũng tự nguyện, cho nên em liền không cưỡng cầu."
“Khéo như vậy?" Yến Phi bán tín bán nghi.
Nhạc Thiệu biểu tình bình thường nói: “Đúng là rất khéo. Tất cả mọi người đều biết tên mập kia có khuynh hướng bạo dâm, Cha Jong Min tìm tới Chanh cũng bởi chuyện này, đứa nhỏ đã từng chịu khổ sẽ nghe lời hơn những đứa nhỏ bình thường, rất thích hợp để bồi con trai của hắn ta. Anh yên tâm, em sẽ tùy thời theo dõi. Nếu cuộc sống của Chanh ở Hàn Quốc không được tốt, em sẽ mang cậu ta trở về đế đô, để cậu ta bồi anh."
Yến Phi nở nụ cười: “Anh không cần người bồi, chỉ là thương cảm cho đứa nhỏ tên Chanh kia. Hiện tại cậu ta đã có nơi ở mới, như vậy được rồi."
Thấy Yến Phi tán thành, Nhạc Thiệu hướng Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng thở ra. Tình huống chân thực đương nhiên không phải như vậy. Vị nào đó thích ăn dấm chua sợ Vệ Văn Bân đối với Chanh sinh ra tình cảm không nên có, kiên trì để cho Chanh ở lại Hàn Quốc. Đương nhiên, vị thích ăn dấm chua kia cũng sẽ đảm bảo toàn bộ cuộc sống tại Hàn Quốc của Chanh.
“A, ngày mai phải trở về. Thời gian trôi qua thật nhanh." Yến Phi đột nhiên cảm khái, rồi lại có chút khổ sở: “Vài ngày nữa Cốc Xuyên sẽ đi Trường Phản, Tiểu Dương chắc chắn sẽ thương tâm."
“Anh bồi thằng bé nhiều một chút." Tiêu Tiếu lên tiếng.
Yến Phi gật gật đầu: “Tiểu Dương bọn họ cũng sắp xuất ngoại du học. Ba người các em làm anh trai, mua cho bọn họ một căn nhà ở phụ cận trường học đi, thuê nhà của người khác rất phiền toái."
“Được." Ba người trăm miệng một lời. Nghĩ đến ba ‘đứa nhỏ’ kia sắp đi du học, Yến Phi cảm thấy buồn bực khó nói nên lời: “Hay anh dứt khoát cũng đi du học đi."
“Anh trai! Anh muốn vứt bỏ bọn em?!"
“Ha ha."
Trên vấn đề đi du học này, Yến Phi muốn cũng không được.
Thời điểm mấy vị ‘bạn trai’ trở lại, Vệ Văn Bân cũng không muốn làm bóng đèn, chạy đi tìm ‘bạn gái’, trên tay còn cầm theo một chiếc hộp hẹp dài. Chạy đến trước cửa phòng của Kim Mi Seon, cậu kiềm chế không nổi tâm tình kích động, Mi Seon nhất định sẽ rất thích đi. Mang theo vài phần khẩn trương ấn xuống chuông cửa, Vệ Văn Bân không khỏi ngừng lại hô hấp.
Cửa mở, Park Tae Seok một thân quần áo trung tính không nói hai lời liền đem Vệ Văn Bân túm vào trong phòng. Đóng cửa, nụ hôn ập tới. Vệ Văn Bân ‘ô ô’ kháng nghị, dùng sức đem người áp lên cửa, lần nữa nhắc nhở bản thân địa vị của một người ‘bạn trai’.
Nụ hôn nóng bỏng vừa chấm dứt, Vệ Văn Bân khẩn cấp nâng lên chiếc hộp, mang theo vài phần thẹn thùng, nói: “Nhạc ca bảo tôi cùng lão Tiêu chọn mua một vật phẩm nào đó, tôi cũng không biết nên mua thứ gì mới tốt, vì vậy chọn cho cô một chiếc vòng cổ. Cô xem xem có thích hay không."
Park Tae Seok khóe miệng nâng lên đến cực hạn, cho dù vòng cổ này thuần khiết được thiết kế dành cho nữ giới, gã cũng rất thích! Trực tiếp cầm lấy chiếc hộp, tại trước mặt Vệ Văn Bân mở hộp ra, sau đó liền nhìn thấy một chiếc vòng cổ với mặt đá Aquamarine màu xanh biếc được thiết kế theo phong cách trung tính hóa. Park Tae Seok túm lấy sau gáy của Vệ Văn Bân, tặng cho đối phương một nụ hôn nồng nhiệt, rồi mới nói: “Đeo cho tôi."
Vệ Văn Bân lập tức cao hứng, rõ ràng người này rất thích a. Lấy ra vòng cổ, khi ‘bạn gái’ xoay người lại, cậu đeo vòng cho đối phương, sau đó thúc giục: “Đi soi gương xem."
Park Tae Seok sờ sờ vòng cổ trên cổ, bước tới trước gương lớn, Vệ Văn Bân cũng đi theo, đứng ở bên cạnh gã. Trong gương, Park Tae Seok ngũ quan xinh đẹp, làn da so với Vệ Văn Bân còn trắng mịn hơn, dưới sự phụ trợ của chiếc vòng cổ, càng thêm hoàn mỹ. Lại tự động xem nhẹ dấu vết hầu kết rõ ràng trên cổ của Park Tae Seok, Vệ Văn Bân gật gật đầu: “Rất đẹp mắt."
“Cảm ơn." Không muốn loại thời điểm này mọi chuyện trở nên phức tạp, Park Tae Seok dựng thẳng cổ áo, che đi hầu kết của chính mình. Quang mang màu lam dưới vạt áo léo sáng, càng tăng thêm mị lực.
Tại trên miệng của Vệ Văn Bân hôn một cái, Park Tae Seok không hỏi bao nhiêu tiền, dắt tay Vệ Văn Bân đi tới bên giường. Từ trên tủ đầu giường lấy tới một chiếc hộp đã được đóng gói cẩn thận, nói: “Đây là ‘món quà nhỏ’ tôi nhờ một vị bằng hữu mua giúp trong buổi đấu giá, tặng cho cậu. Bất quá, chờ sau khi xuống thuyền rồi, cậu mới có thể mở ra nhìn xem."
“Cái gì vậy a?" Vệ Văn Bân vừa hiếu kỳ lại vừa cảm động, hành động của đối phương đã chứng minh đối phương đối với đoạn tình cảm này không phải tùy ý chơi đùa.
“Đến lúc đó cậu sẽ biết." Park Tae Seok cố ý thừa nước đục thả câu, cũng dặn dò, “Nhất định phải chờ đến khi xuống thuyền rồi mới có thể nhìn."
“Được!" Vệ Văn Bân sờ sờ chiếc hộp, rõ ràng rất vui sướng.
“Văn Bân."
Vệ Văn Bân ngẩng đầu, vừa nhìn thấy thần sắc của đối phương, nhịp tim đột nhiên gia tăng tốc độ. Park Tae Seok cầm lấy chiếc hộp trong tay Vệ Văn Bân, bỏ xuống trên tủ đầu giường, sau đó ôm lấy khuôn mặt của cậu: “Uống chút rượu đi, tối nay ở lại phòng tôi."
Nuốt nuốt nước miếng, Vệ Văn Bân vô cùng mất mặt nhón chân lên, hôn đối phương: “Được." Cậu dường như, thật sự yêu thích… ‘cô gái’ Hàn Quốc này.
※
Cùng Nhạc Lăng ăn cơm trong nhà ăn xong, Tiêu Bách Chu cùng Nhạc Lăng lên boong thuyền đi tản bộ, sau đó mới về phòng. Tiêu Bách Chu có ‘kinh hỉ’ muốn tặng cho đối phương. Trở lại phòng nghỉ, hai người trước tiên đi tắm rửa. Nhạc Lăng tựa hồ có tâm sự, không thừa cơ hội tắm rửa cùng Tiêu Bách Chu ‘tắm uyên ương’ một phen. Từ trong phòng tắm đi ra, Tiêu Bách Chu đem Nhạc Lăng ấn ngồi xuống ở đầu giường, lúc này mới nói: “Buổi đấu giá lúc sáng, Nhạc ca bảo em nhất định phải chọn mua một vật phẩm, em chọn một thứ."
* tắm uyên ương: xxx trong phòng tắm =////=b
Nhạc Lăng không hề bất ngờ, nói: “Em là em dâu của anh ấy, chuyện này rất bình thường. Tiền anh đưa cho em, em có phải hay không không động đến?"
Tiêu Bách Chu líu lưỡi: “Vật phẩm trong buổi đấu giá một thứ so với một thứ còn đắt hơn, quên đi. Em cũng không quá thích những thứ kia. Hiện tại em còn là sinh viên chưa đi làm, vẫn không nên lãng phí thì tốt hơn. Không nói chuyện này nữa, anh nhắm mắt lại."
“Ha ha, được."
Nhạc Lăng nghe lời nhắm mắt lại. Ngay lập tức Tiêu Bách Chu động tác rất nhanh từ dưới gối đầu lôi ra một chiếc hộp, từ bên trong hộp lấy ra một chiếc đồng hồ, đeo lên cổ tay của Nhạc Lăng. Nhạc Lăng mở mắt ra.
So với đồng hồ tình nhân mà trước kia Nhạc Thiệu tặng cho hai người bọn họ, giá của chiếc đồng hồ này không quá đắt, nhưng chiếc đồng hồ này đối với Nhạc Lăng mà nói có một đặc điểm rất đặc biệt, chính là phong cách thiết kế của nó rất đơn giản, cho dù nó cũng đồng dạng là đồng hồ hàng hiệu. Tiêu Bách Chu vẫn luôn biết Nhạc Lăng ở bên ngoài rất ít khi để lộ ra quan hệ của bản thân với Nhạc gia, hơn nữa hắn bình thường chỉ mặc trang phục rằn ri, mang đồng hồ quá đắt tiền sẽ dễ khiến cho người ta chú ý. Chiếc đồng hồ này thiết kế rất đơn giản điệu thấp, công năng lại toàn diện, dấu hiệu ở mặt trái đồng hồ cũng rất khó nhìn thấy. Thời điểm chiếc đồng hồ này được mang ra, Tiêu Bách Chu phản ứng đầu tiên chính là nó rất thích hợp với Nhạc Lăng.
Nhìn đồng hồ trên cổ tay, tươi cười trên khuôn mặt của Nhạc Lăng muốn bao nhiêu ngọt ngào liền có bấy nhiêu ngọt ngào, quả nhiên bà xã nhà hắn là hiểu hắn nhất. Lập tức, hắn lại có chút buồn bực, nói: “Nếu anh đổi qua dùng chiếc đồng hồ này, như vậy hai người chúng ta không còn là đồng hồ tình nhân."
Tiêu Bách Chu nói: “Em đi du học, anh có đeo đồng hồ tình nhân người khác cũng không nhìn ra, không bằng đeo chiếc đồng hồ này. Thích không?"
“Ánh mắt của bà xã là tuyệt nhất. Thích!" Nhạc Lăng không chút keo kiệt mở miệng khích lệ. Tiêu Bách Chu cũng nở nụ cười ngọt ngào.
Tiếp theo, Nhạc Lăng ở ngoài miệng của Tiêu Bách Chu hôn một cái, thần bí hề hề nói: “Bà xã, em nhắm mắt lại, anh cũng có lễ vật muốn tặng em."
Tiêu Bách Chu chớp mắt vài cái: “Hôm nay anh cũng mua đồ?"
“Em trước đừng hỏi, nhắm mắt lại đi."
Tiêu Bách Chu nhìn hắn, rồi nhắm lại hai mắt. Nhạc Lăng đứng dậy, từ trong túi áo của bộ tây trang vừa mới thay, lôi ra một chiếc hộp màu đen lớn bằng bàn tay, sau đó rất nhanh trở lại bên giường, ngồi xuống. Mở hộp, lấy ra thứ bên trong.
Cầm tay Tiêu Bách Chu đặt lên trên đùi mình, Nhạc Lăng đem thứ gì đó đeo lên trên cổ tay của đối phương. Trên cổ tay có chút lạnh lẽo, ngay khi Nhạc Lăng nói ‘Được rồi’, Tiêu Bách Chu lập tức mở mắt ra. Vừa thấy thứ trên cổ tay trái, y hít sâu một hơi, ánh mắt trừng lớn.
“Thích không?" Nhạc Lăng nắm tay trái của bà xã, tự bản thân cảm thấy rất vừa lòng, “Anh liền biết em khẳng định không chịu tiêu tiền, cho nên đặc biệt nhờ Kính Trì ca hỗ trợ, giúp anh mua thứ gì đó làm lễ vật để tặng em."
Tiêu Bách Chu ánh mắt mở to đến cực hạn, không nói nên lời. Y đương nhiên biết chiếc vòng này! Nếu y nhớ không lầm, chiếc vòng này hình như bán được với giá vài nghìn vạn!
Nhạc Lăng tại trên khuôn mặt kinh hãi của Tiêu Bách Chu hôn một ngụm, nói: “Anh không có nhiều tiền để mua cho em kim cương giá vài triệu, anh cũng không thể so được với mấy người anh trai, nhưng em là bà xã của Nhạc Lăng anh, dù thế nào cũng phải mua được thứ gì đó, đúng không."
“…" Tiêu Bách Chu hô hấp dồn dập, hốc mắt cũng phiếm đỏ, y cuối cùng cũng cảm nhận được tâm tình của Tiêu Dương sau khi được Hứa ca mua cho viên kim cương kia.
“Bà xã, thích không?" Cầm cổ tay của Tiêu Bách Chu, gộp cả chiếc vòng tay Ruby kia, Nhạc Lăng đem người kéo vào trong lồng ngực của chính mình, ôm lấy.
“Anh, anh…" Tiêu Bách Chu mạnh mẽ ôm lấy Nhạc Lăng, nếu nói không cảm động, thì tuyệt đối không có khả năng!
“Thích không? Bà xã."
Tiêu Bách Chu không nói nên lời, chỉ có thể dùng sức gật đầu. Ai nói nam nhân không thích châu báu, đấy chẳng qua chưa đủ phân lượng! Đeo một chiếc vòng vài nghìn vạn trên cổ tay, ai chẳng thích!
“Ha ha, thích như vậy a, vậy thì anh an tâm rồi, anh chỉ sợ em không thích." Nhạc Lăng dịch người về phía sau, đem bà xã nhà mình ôm tới trên giường.
Tiêu Bách Chu lên tiếng, thanh âm khàn khàn, mang theo giọng mũi: “Anh lại… tiêu loạn tiền."
Nhạc Lăng lập tức nói: “Sau này tiền của anh đều giao cho em quản lý, trên người anh chỉ để lại tiền sinh hoạt cần thiết, được không?"
Hít hít cái mũi, Tiêu Bách Chu đem đầu chôn ở hõm cổ của Nhạc Lăng, ánh mắt mơ hồ: “Em rất thích… rất thích… cảm ơn anh."
Nhạc Lăng làm bộ không vui: “Sao lại nói cảm ơn với ông xã?! Ở thời điểm này, em phải nói: ‘Ông xã, em rất yêu anh nha’ mới đúng."
“Phì!" Tiêu Bách Chu vốn đang cảm động xen lẫn kích động bị Nhạc Lăng chọc cho phì cười. Ngẩng đầu lên, y lại hít hít cái mũi, vô cùng nghe lời nói: “Ông xã, em rất yêu anh nha."
Thân thể của Nhạc Lăng lập tức căng cứng, ánh mắt nhất thời thay đổi, dùng sức một cái đem Tiêu Bách Chu đặt ở dưới thân. Một tiếng ‘ông xã’ của Tiêu Bách Chu có công hiệu thôi thúc tình dục cấp bậc bom nguyên tử.
Tại trên miệng của Tiêu Bách Chu hung hăng hôn một cái, Nhạc Lăng yêu cầu: “Bà xã, lại gọi ‘ông xã’ một lần nữa đi."
Tiêu Bách Chu cười lắc đầu: “Chậc, em da gà đều nổi hết lên rồi, từ bỏ."
“Lại gọi một lần nữa, chỉ một lần, anh muốn nghe." Nhạc Lăng không ngừng quấy nhiễu Tiêu Bách Chu.
Tiêu Bách Chu cười to tránh né, há mồm: “Ông xã…"
Nhạc Lăng lại một lần nữa hung hăng hôn môi Tiêu Bách Chu, cũng không buông ra. Tiêu Bách Chu hai cánh tay ôm chặt bả vai dày rộng của Nhạc Lăng, dịu ngoan dâng lên thân thể của chính mình. Thời điểm Nhạc Lăng cởi ra áo ngủ của y, y tại bên tai của Nhạc Lăng, nói: “Sau này, đừng mua cho em đồ vật đắt tiền như vậy. Em tình nguyện anh tiêu ít tiền một chút, cũng muốn dạ dày của anh tốt lên." Còn có, y sau này cũng sẽ cố gắng kiếm tiền.
Động tác của Nhạc Lăng khựng lại một chút, kế tiếp càng thêm kịch liệt.
“Bà xã nói cái gì chính là cái đó!" Chờ sau này hắn kiếm được càng nhiều tiền hơn, hắn nhất định sẽ mua cho bà xã một viên kim cương thật lớn.
Ngón tay dính thuốc bôi trơn tiến vào, Tiêu Bách Chu cố gắng thả lỏng thân thể, khát vọng đối phương có thể lấp đầy bản thân. Cùng Nhạc Lăng hôn sâu, hai tay quen thuộc sờ lên những vết sẹo trên người hắn, cổ tay cùng vòng tay đụng chạm, hốc mắt của Tiêu Bách Lại lại một lần nữa phiếm nóng. Mặc kệ Hứa ca của mua Tiêu Dương kim cương, hay là Nhạc ca mua cho Yến Phi rất nhiều thứ này nọ, y cũng chưa từng bao giờ hâm mộ ghen tị, tình huống của bọn họ không giống nhau. Nhưng y không ngờ, Nhạc Lăng thế nhưng lại tặng cho y một kinh hỉ như vậy. Cho dù vòng tay này chỉ có giá trị vài đồng, y cũng sẽ cảm động đến nhiệt lệ doanh tròng, càng đừng nói tới vài nghìn vạn.
* nhiệt lệ doanh tròng: nước mắt chảy ròng
“Nhạc Lăng…"
Thân thể bị xé mở, Tiêu Bách Chu hai chân kẹp lấy thắt lưng của đối phương, thúc giục đối phương tiến vào nhanh hơn, nhanh một chút, thỏa mãn y.
“Bà xã, thực xin lỗi, lần này không có nhiều thời gian bồi em." Nhạc Lăng chậm rãi rút ra bản thân, lại dùng sức đâm vào.
“Mau tiến vào, em chờ không kịp." Tiêu Bách Chu kéo tay của Nhạc Lăng qua, giúp bản thân an ủi.
“Tới đây, bà xã." Nhạc Lăng càng ngày càng yêu thích xưng hô ‘bà xã’ ngọt ngào này, yêu muốn chết. Một tay vuốt ve đối phương, từ sau khi đối phương ở chung một chỗ với hắn, thân thể rất khó để béo lên, Nhạc Lăng vừa hạnh phúc lại vừa áy náy. Hắn chỉ là một tên quê mùa không có văn hóa, thế nhưng có thể tìm được một người vợ cao tài sinh. Nhạc Lăng không ngừng một lần lại thêm một lần cảm thấy may mắn, may mắn vì ngày đó hắn tới bệnh viện.
“Bà xã, thích vòng tay ông xã tặng em không?"
“Thích, anh đưa cái gì em đều thích. Nhanh lên, làm em."
“Tuân mệnh!"
Không nói lời vô nghĩa nữa, Nhạc Lăng chế trụ thắt lưng của Tiêu Bách Chu, nhanh chóng thực hiện quyền lợi làm chồng của bản thân đồng thời thực hiện nghĩa vụ thỏa mãn bà xã.
※
Trong phòng nghỉ, Hứa Cốc Xuyên và Tiêu Dương tình nồng ý mật xen lẫn nước mắt giàn giụa. Từ sau khi mua được viên kim cương kia, cảm xúc của Tiêu Dương vẫn luôn không ổn định. Buổi tối cơm nước xong, hai người thân mật ở trong phòng, Tiêu Dương vẫn luôn nằm trong ôm ấp của Hứa Cốc Xuyên, nước mắt không tiếng động rơi xuống. Cũng không phải chưa từng thấy qua vật phẩm đắt tiền tiền triệu, chỉ là một chiêu này của Hứa Cốc Xuyên rất ngoan độc, trực tiếp khiến cho trái tim của cậu rung rộng, làm cho cậu nửa ngày trời vẫn chưa bình tĩnh lại.
Hứa Cốc Xuyên rất hưởng thụ kích động của Tiêu Dương. Anh chính là muốn làm cho cậu xúc động, như vậy, Tiểu Dương mới có thể đối với anh yêu chết không buông. Bất quá thời điểm nhìn thấy Tiêu Dương khóc, anh sẽ không vui.
“Đừng khóc, không phải chỉ là một viên kim cương trứng bồ câu thôi sao. Sau này thấy được viên khác lớn hơn, tôi sẽ mua cho nhóc." Nếu Vệ Văn Bân có ở đây, nhất định sẽ hoài nghi tiền mà Hứa Cốc Xuyên sử dụng đều là tiền âm phủ.
Tiêu Dương không ngừng hít mũi, cánh tay vòng qua ôm chặt lấy cổ của Hứa Cốc Xuyên, ngữ khí mang theo giọng mũi nồng đậm: “Hứa ca, chúng ta làm đi, em muốn làm, em muốn tại trước khi anh đi Trường Phản giao bản thân cho anh. Em muốn anh trở thành nam nhân chân chính của em."
Những lời này trong nháy mắt châm lên ngọn lửa nào đó vẫn luôn bị Hứa Cốc Xuyên đè nén dưới đáy lòng. Hô hấp của anh không khỏi trở nên dồn dập, Tiêu Dương còn đổ thêm dầu vào lửa, hôn môi anh, một lần nữa nỉ non: “Hứa ca, anh làm em đi, em chờ không nổi đến khi anh ly hôn. Em muốn anh đâm vào trong cơ thể của em, làm em đi, Hứa ca…"
“Tiểu Dương!" Hứa Cốc Xuyên thanh âm biến đổi, anh nhịn không được.
“Hứa ca, Hứa ca, em không muốn nhịn nữa, làm em đi, làm em đi." Tiêu Dương trực tiếp kéo ra áo choàng của Hứa Cốc Xuyên, liếm đầu nhũ của anh.
“Tiểu Dương!" Cánh tay của Hứa Cốc Xuyên nổi lên gân xanh, “Đừng khiêu khích tôi! Tôi thật sự muốn làm nhóc!"
“Tới đây, tới đây đi, em muốn anh làm em, em không đợi nổi nữa." Tiêu Dương lại sờ sờ hạ thân của Hứa Cốc Xuyên, đêm nay cậu nhất định phải đem bản thân dâng lên.
“Đệch!"
Hứa Cốc Xuyên bị châm lửa. Cái gì hứa hẹn sau khi ly hôn mới đem người này ‘ăn’ vào trong bụng, tại trong cố gắng khiêu khích của Tiêu Dương, hoàn bộ bị đánh nát. Anh vốn nhịn tới vất vả, dưới loại tình huống này, lý trí nháy mắt liền bại trận.
Khiêng Tiêu Dương lên, Hứa Cốc Xuyên vài bước đi đến bên giường, đem người ném xuống giường, tại trước khi đánh mất toàn bộ lý trí, thanh âm khàn khàn nói: “Cho nhóc thời gian hai giây đổi ý."
Câu trả lời của Tiêu Dương chính là cởi bỏ áo choàng cùng quần lót của bản thân.
“Đệch!"
Một phen túm lấy áo choàng của chính mình, ném qua một bên, 0.5 giây cởi quần lót, Hứa Cốc Dương nhào tới. Tuyệt đối là củi khô gặp được liệt hỏa, Tiêu Dương vẫn tiếp tục dụ dỗ.
“Làm em, làm em!"
Đem Tiêu Dương lật lại, Hứa Cốc Xuyên mạnh mẽ tách ra hai cánh mông của cậu, liếm láp nơi ngây ngô kia. Tiêu Dương động tình hô to, vặn vẹo vòng eo, nước mắt một giọt lại thêm một giọt rơi xuống, rất nhanh, hai người liền phóng ra.
“Tôi không dùng thuốc bôi trơn, nhớ kỹ nam nhân của nhóc là ai!" Ngoan độc nói ra, Hứa Cốc Xuyên đề thương ra trận. Tiêu Dương đè thấp eo, để cho đối phương nhanh chóng tiến vào.
“A!"
Đau, đau đớn vì cơ thể bị xé rách. Dục vọng dâng trào trong nháy mắt mềm xuống, nước mắt của Tiêu Dương rơi xuống càng thêm nhiều, cũng bởi vì đau đớn.
Hứa Cốc Xuyên cũng đau không kém, nhưng anh lại kiên trì không ngừng đẩy mạnh vào, hai mắt tựa như mắt sói.
“Nam nhân của nhóc là ai!"
“Là Hứa ca, là Hứa Cốc Xuyên!" Tiêu Dương kêu to, “Hứa ca, Hứa ca, em yêu anh, em yêu anh…"
“Đệch!"
Rút ra, lại tàn nhẫn xé mở thân thể của Tiêu Dương, bỏ qua máu loãng đang tràn ra, Hứa Cốc Xuyên khom người, ở bên tai Tiêu Dương nói: “Con mẹ nó, tôi cũng yêu em, em mau chóng trở về nước cho tôi!"
Nước mắt điên cuồng trào ra, khóe miệng của Tiêu Dương run rẩy: “Em cuối cùng, cũng thuộc về anh."
“Em chỉ có thể thuộc về tôi!"
Máu xử nữ, nhiễm đỏ hai mắt của Hứa Cốc Xuyên.
※
Phòng duy nhất không khí bình thường, phỏng chừng chỉ có Yến Phi bên này. Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì mua một đống đồ; Tiêu Tiếu mua cái gì ngay cả hắn cũng không thể biết được, bởi vì Tiêu Tiếu chỉ tham gia buổi bán đấu giá hắc ám; Yến Phi không muốn hỏi tới mấy thứ hắn không thể tiếp nhận. Trên mặt thảm trải đầy những thứ to to nhỏ nhỏ. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu tắm rửa sạch sẽ người xong, Yến Phi vẫn còn ngồi trên mặt đất sửa soạn lại vật phẩm. Bởi vì có chứng khiết phích, hắn còn đặc biệt chuẩn bị một cái đệm để ngồi lên, chung quy cảm thấy thảm không được sạch sẽ.
“Thiệu Thiệu, A Trì, Tiểu Tiểu, các em có mua gì cho chú dì, lão gia tử cùng lão thái thái không?" Yến Phi đem vật phẩm phân thành từng loại, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, vội vàng hỏi.
Ba người giật mình. Ngẩng đầu, vừa nhìn thấy biểu tình của ba người, Yến Phi thở dài: “Không có đi?" Xem chừng quả thực không có.
Tôn Kính Trì lập tức cười cười, nói: “Tùy tiện chọn vài thứ mang sang cho bọn họ là được. Mấy thứ quý giá anh tự mình giữ lại đi."
“Đám tiểu tử bất hiếu." Cười mắng một câu, Yến Phi nghiêm túc lựa chọn lễ vật cho các trưởng bối. Hoạt động quan trọng như vậy, trở về một món quà cũng không có, các trưởng bối có bao nhiêu thương tâm a. Yến Phi mặc kệ có quý giá hay không, lựa chọn vật phẩm thích hợp để tặng cho các trưởng bối.
Chọn xong, Yến Phi lại nhớ đến một sự kiện, hỏi: “Thiệu Thiệu, chuyện tình của Chanh là sao? Cái người Hàn Quốc kia có chịu giao người lại hay không?"
Nhạc Thiệu vỗ đầu: “Xem trí nhớ của em này, quên mất không nói lại với anh. Cha Jong Min kia có một đứa con trai tuổi tác cùng Chanh không sai biệt lắm, vẫn luôn nằm trong bệnh viện. Hắn ta muốn tìm một đứa nhỏ tầm tuổi với con trai của mình về để bồi con trai giải buồn, vừa lúc coi trọng Chanh, mới mang cậu ta rời đi. Chanh cũng tự nguyện, cho nên em liền không cưỡng cầu."
“Khéo như vậy?" Yến Phi bán tín bán nghi.
Nhạc Thiệu biểu tình bình thường nói: “Đúng là rất khéo. Tất cả mọi người đều biết tên mập kia có khuynh hướng bạo dâm, Cha Jong Min tìm tới Chanh cũng bởi chuyện này, đứa nhỏ đã từng chịu khổ sẽ nghe lời hơn những đứa nhỏ bình thường, rất thích hợp để bồi con trai của hắn ta. Anh yên tâm, em sẽ tùy thời theo dõi. Nếu cuộc sống của Chanh ở Hàn Quốc không được tốt, em sẽ mang cậu ta trở về đế đô, để cậu ta bồi anh."
Yến Phi nở nụ cười: “Anh không cần người bồi, chỉ là thương cảm cho đứa nhỏ tên Chanh kia. Hiện tại cậu ta đã có nơi ở mới, như vậy được rồi."
Thấy Yến Phi tán thành, Nhạc Thiệu hướng Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng thở ra. Tình huống chân thực đương nhiên không phải như vậy. Vị nào đó thích ăn dấm chua sợ Vệ Văn Bân đối với Chanh sinh ra tình cảm không nên có, kiên trì để cho Chanh ở lại Hàn Quốc. Đương nhiên, vị thích ăn dấm chua kia cũng sẽ đảm bảo toàn bộ cuộc sống tại Hàn Quốc của Chanh.
“A, ngày mai phải trở về. Thời gian trôi qua thật nhanh." Yến Phi đột nhiên cảm khái, rồi lại có chút khổ sở: “Vài ngày nữa Cốc Xuyên sẽ đi Trường Phản, Tiểu Dương chắc chắn sẽ thương tâm."
“Anh bồi thằng bé nhiều một chút." Tiêu Tiếu lên tiếng.
Yến Phi gật gật đầu: “Tiểu Dương bọn họ cũng sắp xuất ngoại du học. Ba người các em làm anh trai, mua cho bọn họ một căn nhà ở phụ cận trường học đi, thuê nhà của người khác rất phiền toái."
“Được." Ba người trăm miệng một lời. Nghĩ đến ba ‘đứa nhỏ’ kia sắp đi du học, Yến Phi cảm thấy buồn bực khó nói nên lời: “Hay anh dứt khoát cũng đi du học đi."
“Anh trai! Anh muốn vứt bỏ bọn em?!"
“Ha ha."
Trên vấn đề đi du học này, Yến Phi muốn cũng không được.
Tác giả :
Neleta