Bỉ Thì Bỉ Thì (Phần 1)
Chương 117
Yến Phi không có đem chuyện Chung Dũng hẹn mình nói cho ba người kia biết. Ngày hôm sau, hắn dùng lý do Tần Trữ tìm hắn có việc, một mình lái xe rời khỏi Đông hồ. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu ở trong thư phòng họp, thảo luận chuyện tình của công ty. Tôn Kính Trì cùng Nhạc Thiệu lần này đi công tác trở về mang theo rất nhiều hạng mục lớn, ba người phải nhanh chóng xử lý, mới có thể thu xếp an bài chỉ thị cho thuộc hạ. Đang lúc họp, di động của Nhạc Thiệu vang lên, vừa thấy số điện thoại, anh lập tức tiếp nhận. Nghe chưa tới một phút đồng hồ, sắc mặt của Nhạc Thiệu liền trở nên nghiêm túc, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu buông xuống văn kiện trên tay, đều nhìn lại đây.
“Các cậu bám sát bọn họ, có tình huống gì khác lạ đều phải báo lại cho tôi, không được để anh ấy xảy ra nửa điểm ngoài ý muốn." Sau khi nghiêm khắc dặn dò, Nhạc Thiệu cúp điện thoại, đối với hai người khác nói: “Anh không phải đi tìm Tần Trữ, mà đi tới Đế Đại. Bảo tiêu nói anh ấy lên xe của Chung Dũng."
“Anh trai cùng Chung Dũng?" Ánh mắt của Tiêu Tiếu nháy mắt liền trở nên âm trầm.
Tôn Kính Trì cầm di động trực tiếp gọi tới điện thoại của Tần Trữ.
“Tần Trữ, là tôi, Kính Trì. Anh trai có ở chỗ của anh không?"
“Lão Chung, à, sai rồi, Đại Phi? Cậu ta không ở đây. Chẳng lẽ Đại Phi có việc muốn tìm tôi sao? Cậu ta nói bao giờ bức tranh hoàn thành thì mới lại liên hệ với tôi mà."
“… A, không có việc gì. Anh ấy đi ra ngoài, tôi tưởng anh ấy tới tìm anh. Gọi di động thì đường dây bận. Để tôi gọi lại cho anh ấy xem sao."
“Các cậu sao lại để cho cậu ta đi ra ngoài một mình? Cái tên buôn thuốc phiện kia không phải là chưa bắt được hay sao?"
“Bảo tiêu không đi chung một xe với anh ấy. Để tôi gọi điện thoại hỏi một chút."
“Ừ. Gọi được rồi thì gọi lại cho tôi, đừng để tôi phải lo lắng."
“Được."
Tôn Kính Trì cúp điện thoại, nhíu mày nói: “Anh căn bản không hề hẹn Tần Trữ."
“Anh vì sao phải lừa dối chúng ta để đi gặp mặt Chung Dũng?" Tiêu Tiếu có chút mất hứng, không phải mất hứng vì Yến Phi cùng Chung Dũng gặp mặt, mà là vì Yến Phi không nói chuyện này cho bọn họ biết. Bọn họ rõ ràng đã thề rằng hiện tại là bọn họ bảo vệ hắn, chiếu cố hắn.
Nhạc Thiệu ấn vào một icon bên trên máy tính, nói: “Chờ anh trở về, chúng ta liền trực tiếp hỏi. Tớ không thích anh ấy lại có tiếp xúc đối với người của Chung gia."
“Tớ cũng không thích." Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đồng thanh. Hai người đi tới trước máy tính của Nhạc Thiệu, trên màn hình máy tính, là bản đồ vệ tinh ở trước cổng trường đại học Đế Đô, có một điểm đỏ đang lóe sáng.
Trên xe của Chung Dũng, Yến Phi còn chưa biết tới hành tung của bản thân đã bị bại lộ, lạnh lùng chống đối với người bên cạnh nói: “Chung tiên sinh, anh có chuyện gì thì mau nói. Nhạc Thiệu bọn họ hiện tại đều đang ở đế đô, tôi cũng không muốn để cho bọn họ biết tôi cùng anh có liên hệ."
Chung Dũng quay đầu nhìn về phía Yến Phi, phá lệ nghiêm túc. Yến Phi trong lòng hơi hoảng, thầm nghĩ người này sẽ không phải phát hiện ra thân phận chân thực của hắn đi. Bất quá Yến Phi trên mặt vẫn giữ nguyên biểu tình.
Chung Dũng tỉ mỉ đánh giá Yến Phi một phen, đột nhiên phun ra một câu: “Tôi tưởng rằng Nhạc Thiệu bọn họ đã quên đi em trai, không nghĩ tới bọn họ vẫn tìm một kẻ giống với em ấy."
Những lời này khiến cho Yến Phi có chút ngây ngẩn: “Anh có ý gì!"
Chung Dũng mỉm cười thâm ý, lấy ra bao thuốc. Yến Phi lập tức kêu: “Tôi cự tuyệt hít khói thuốc lá."
Chung Dũng động tác khựng lại một chút, sau đó vẫn rút điếu thuốc ra, châm lửa, đem bao thuốc lá đưa cho Yến Phi. Yến Phi nhìn anh, lại nhìn nhìn bao thuốc, oán hận lấy ra một điếu, cũng mở cửa kính xe. Nào biết hắn vừa mới mở cửa kính xe, Chung Dũng liền khởi động ô tô.
“Này này! Anh muốn làm cái gì!" Yến Phi túm lấy chốt cửa muốn mở ra cửa xe. Chung Dũng lập tức ấn xuống nút khống chế khóa cửa, thản nhiên nói: “Tôi muốn cùng cậu nói chuyện, trên xe không phải là một địa phương tốt. Nói chuyện xong, tôi sẽ đưa cậu trở về."
“Tôi cự tuyệt! Tôi và anh không có cái gì để nói với nhau!" Yến Phi tức giận đem điếu thuốc ném tới trên mặt của Chung Dũng. Chung Dũng hai tay đang nắm vô lăng lập tức xiết chặt, cũng giẫm xuống chân ga.
“Chung Dũng! Anh dừng xe!" Xung quanh trường học có rất nhiều sinh viên, Yến Phi cũng không dám cướp tay lái, sợ gây ra thảm kịch. Chung Dũng cũng nắm được điểm tâm lý này của Yến Phi, tốc độ xe càng nhanh hơn. Anh cũng nhìn gương chiếu hậu vài lần: “Bảo bảo tiêu của cậu cách xa một chút."
Bảo tiêu? Yến Phi lập tức nhìn về phía sau, quả nhiên thấy được có một chiếc xe đi theo phía sau xe của bọn họ. Yến Phi trong lòng kêu rên, hắn không nghĩ tới bảo tiêu cũng đi theo mình! Sống lại tới hiện giờ, Yến Phi lần đầu tiên cảm thấy khẩn trương. Mặc kệ hắn có bao nhiêu không muốn thừa nhận, người đang ngồi bên cạnh này vẫn là thân nhân của hắn, cũng là người mà hiện tại hắn muốn tránh xa nhất. Mà nghiêm trọng nhất chính là, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu rất có thể đã biết được hắn nói dối.
Yến Phi lấy ra di động gọi điện thoại cho bảo tiêu, bảo bọn họ không cần đi theo, cũng dặn bọn họ không được nói chuyện này cho ba người Nhạc Thiệu. Tại sau khi Yến Phi cúp máy, tốc độ xe của bảo tiêu bên kia cũng chậm lại, rất nhanh liền nhìn không thấy nữa.
“Anh rốt cuộc muốn cái gì?!" Yến Phi hối hận. Không phải chỉ là di vật của ‘Chung Phong’ thôi sao? Có hắn ở đây, hắn còn thiếu gì ‘di vật’?
Chung Dũng vẫn như trước không trả lời, hai mắt nhìn chăm chú phía trước, sắc mặt vô cùng nghiêm túc. Yến Phi một tay đỡ trán, nếu luận giá trị vũ lực, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của Chung Phong. Hy vọng bảo tiêu đừng quá mức tẫn trách, hắn có thể tưởng tượng được ra phản ứng của ba người Nhạc Thiệu sau khi biết chuyện này.
* tẫn trách: có trách nhiệm với công việc
Ngoài dự kiến của Yến Phi, Chung Dũng cũng không đưa hắn tới địa phương tư nhân để ‘thẩm vấn’, mà đưa hắn tới một trà thất. Thuê một gian phòng, gọi một bình Bích Loa Xuân cùng vài món điểm tâm, Chung Dũng bày ra tư thế muốn cùng Yến Phi trao đổi nói chuyện. Xe đã để ở cổng trường học, Yến Phi cũng chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu.
Chờ tới khi trà cùng điểm tâm được mang lên, Chung Dũng trước tiên uống một chén trà, tiếp theo lại rót đầy cho mình một chén mới, sau đó mới mở miệng: “Tôi ở trên mạng đọc được bài post nói về quan hệ giữa cậu cùng ba người bọn họ."
Đệch! Quả nhiên lại là do Vương Hiển Nhạc kéo tới rắc rối cho hắn! Yến Phi cúi đầu uống trà, không tiếp lời, hắn không đoán được chính xác mục đích Chung Dũng hẹn hắn ra đây.
Nhìn khuôn mặt đối diện cùng em trai Chung Phong không có chút nào tương tự, Chung Dũng bình tĩnh nói: “Sau khi em trai tôi gặp chuyện không may, Nhạc Thiệu, Kính Trì cùng Tiêu Tiếu công khai bày tỏ tình cảm của bọn họ đối với em trai tôi. Nhưng em trai tôi dù sao cũng đã chết, hơn nữa trước khi chết chỉ giữ quan hệ anh em đơn thuần đối với ba người bọn họ. Người chết là lớn nhất, bọn họ có thích thì cũng liền thích. Tuy nhiên sau này, bọn họ liền tìm một đám nam nhân có vẻ ngoài trông giống với em trai tôi, tôi cùng cha tôi đều cảm thấy vô cùng mất mặt. Bọn họ nói yêu em trai của tôi, lại cùng những nam nhân khác giống em ấy lăn giường, còn là ba người đồng thời. Nếu em trai tôi còn sống, tôi cùng cha tôi nhất định sẽ không để cho em ấy tiếp tục lui tới với ba người bọn họ, cho dù bởi vì vậy mà đắc tội với ba nhà Nhạc, Tôn, Tiêu."
Yến Phi vẫn cúi đầu, nhìn nước trong chén trà, không hé răng. Chung Dũng lại uống một ngụm trà, tựa hồ cũng không yêu cầu Yến Phi tiếp lời, tự biên tự diễn tiếp tục nói: “Lại sau đó, bọn họ ba người tìm tới cậu, nhìn qua đã thu tâm. Tôi lại cảm thấy không đáng giá cho em trai của tôi. Em ấy cùng ba người bọn họ cảm tình hai mươi mấy năm, lại bị thua bởi một người xa lạ mà bọn họ nhận thức chưa tới hai tháng. Không biết em trai tôi ở dưới đất biết được những hành vi của bọn họ, có thể hay không khổ sở."
Yến Phi cầm lấy chén trà, uống một ngụm nhuận họng, vẫn bảo trì trầm mặc.
Chung Dũng lại nói: “Nhưng mà sau khi tôi nhìn thấy bài post kia, tôi lại hoài nghi. Nhạc Thiệu bọn họ có thực là ‘có mới nơi cũ’?"
Yến Phi nhịn không được, ngẩng đầu: “Anh rốt cuộc muốn nói cái gì? Quan hệ giữa em trai anh cùng bọn họ tốt đẹp, anh cảm thấy mất thể diện; bọn họ có tôi, anh lại thay em trai cảm thấy không đáng giá. Anh có bệnh đi."
Thời điểm Yến Phi trước kia vẫn là Chung Phong, tuyệt đối sẽ không cùng Chung Dũng nói chuyện như vậy, bởi vì đối phương là anh trai của hắn. Hiện tại thì không giống, đối phương đối với hắn mà nói chỉ là một người xa lạ. Lại nói, hắn đối với Chung Dũng đã sớm nghẹn đầy một bụng khó chịu rồi.
Chung Dũng không tức giận, nói: “Yến Phi, bọn họ vì cái gì tìm tới cậu, cậu hẳn là rất rõ ràng."
Yến Phi khinh thường hừ một tiếng, vô nghĩa, hắn đương nhiên rõ ràng.
Chung Dũng lộ ra một nụ cười ‘Cậu quả nhiên biết rõ’. Thấy Yến Phi lộ ra vẻ gai mắt, Chung Dũng nói: “Em trai tôi không thích hút thuốc lá, em ấy không quá nghiện thuốc lá. Nếu có người ở trước mặt em ấy hút thuốc, em ấy hoặc là sẽ bắt đối phương phải dập thuốc, hoặc là bản thân cũng sẽ hút theo. Em trai tôi cũng rất thích vẽ tranh, nghe nói bức tranh của em ấy có thể bán được không ít tiền. Còn có thời điểm em trai tôi tức giận rất thích ném đồ vật này nọ, nếu có chén cốc gì đó, em ấy nhất định sẽ ném vỡ; nếu không có, trên tay có gì liền ném cái đó. Vài giờ này, cậu biểu hiện rất giống với em ấy."
Yến Phi lại ném tới một cái nhìn khinh thường, không hề có một tia ảm đạm mà Chung Dũng tưởng tượng. Vô nghĩa. Hắn chính là Chung Phong, đương nhiên có những thói quen giống với bản thân đời trước!
Chng Dũng lập tức trở nên nghiêm túc hơn vài phần, Yến Phi gõ gõ mặt bàn: “Phiền toái ngài nói trọng điểm."
Chung Dũng nói: “Chúng ta hợp tác đi."
Cái gì? Hợp tác? Yến Phi rất muốn đào đào lỗ tai của chính mình, hắn không nghe lầm chứ.
“Hợp tác? Chúng ta có cái gì mà phải hợp tác? Tro cốt của em trai anh, hai ta đã thanh toán xong."
Chung Dũng nghiêm túc nói: “Tôi không dối gạt cậu, tro cốt của em trai là do cha tôi cố ý muốn lấy về, ông ấy không thể chấp nhận chuyện em trai bị ba nam nhân khác yêu thích. Với tôi mà nói, em trai cùng bọn họ ở chung một chỗ ngược lại lại là một việc tốt."
Yến Phi cười lạnh: “Đương nhiên tốt lắm. Em trai anh nếu thực sự ở chung một chỗ với ba người bọn họ, anh chính là anh vợ của tam đại Thái tử gia của đế đô, rất tốt a."
Chung Dũng thế nhưng không có phản bác gật đầu: “Tôi cùng em trai khác nhau. Em ấy là nghệ thuật gia, là người của chủ nghĩa lý tưởng; tôi theo chủ nghĩa hiện thực. Mặc kệ là quân đội hay chính giới, đấu tranh chính trị vĩnh viễn đều là tàn khốc nhất. Tôi sinh ra trong gia đình như vậy, có một số việc không trốn tránh được, tôi cũng không nguyện ý trốn tránh. Bởi vì chuyện của em trai tôi, Chung gia vẫn luôn bị chèn ép, tôi cũng biết rõ vì sao năm năm nay bản thân lại không thể thăng chức được. Mà gần nhất, địa vị của Chung gia lại lung lay sắp đổ. Đừng nói là ba nhà bọn họ liên thủ, lấy thực lực của Chung gia hiện tại, Nhạc gia, Tôn gia cùng Tiêu gia tùy tiện là nhà nào ra tay, đều có thể khiến cho Chung gia rơi vào vạn kiếp bất phục. Nói thật, tôi tới tìm cậu nói chuyện hợp tác, chủ yếu chính là vì muốn bảo trụ Chung gia, bảo trụ bản thân tôi."
Yến Phi sửng sốt, Chung Dũng thế nhưng lại thành thực như vậy! Đợi đã!
“Anh nói Chung gia lung lay sắp đổ, là có ý gì?"
Chung Dũng cười tự giễu: “Cậu không biết sao? Mấy vị đại tướng dưới tay của cha tôi gần nhất nên dời đi liền dời đi, nên giáng cấp liền giáng cấp, nên mất chức liền mất chức. Cha tôi cũng bị yêu cầu từ chức khỏi vị trí tư lệnh. Tôi rất rõ ràng, không bao lâu nữa, sẽ tới phiên tôi."
Yến Phi tâm tình vô cùng phức tạp, theo bản năng hỏi: “Vì sao? Bọn họ vì sao muốn nhằm vào Chung gia? Chung Phong đã chết năm năm, bọn họ cần gì phải chờ tới bây giờ?"
“Bởi vì tôi tìm Nhạc Hành Quân đòi lại tro cốt của em trai." Chung Dũng biết rõ nguyên nhân, “Nếu không phải tôi họ ‘Chung’, tôi phỏng chừng đã có kết cục giống như Quyền Minh Vĩ. Cha Thời điểm cha tôi bắt tôi đi đòi về tro cốt của em trai, tôi đã biết bản thân sẽ rơi vào tình trạng như vậy." Nói tới đây, Chung Dũng tạm dừng lại, “Bọn họ đều cảm thấy em trai tôi là bị người trong nhà bức chết, cũng có người nói là bị tôi cùng cha tôi bức chết. Nhưng ai biết được nỗi khó xử của tôi? Em trai bị cha tôi áp chế, tôi chẳng lẽ không như vậy?"
“Tôi là con cả, vừa sinh ra trên lưng đã đeo kỳ vọng của cha, lớn lên phải trở thành tướng quân, không có sự lựa chọn nào khác. Đi học, nhập ngũ, kết hôn, toàn bộ toàn bộ đều dựa theo yêu cầu của cha. Tôi cũng muốn thoát khỏi sự khống chế của cha, nhưng trừ bỏ tham gia quân ngũ ra tôi cũng không biết phải làm gì. Tôi nếu như muốn được sống tốt, nhất định phải không ngừng hướng lên trên, hướng lên trên, nhất định phải nghe theo sự an bài của cha."
Chung Dũng dần dần trở nên kích động: “Tôi cùng em trai tình cảm không sâu đậm, nhưng tôi tuyệt đối không muốn em ấy chết! Năm năm, tôi ở vị trí này đã suốt năm năm không thể tiến lên, vì cái gì? Liền chỉ bởi vì bọn họ cho rằng tôi họ ‘Chung’, bởi vì em trai của tôi đã chết. Không ai thèm nhìn tới năng lực của tôi, không ai thèm nhìn tới cố gắng của tôi. Bọn họ đối với cha tôi bất mãn, liền có thể vung tay gạt đi toàn bộ cố gắng của tôi. Vì sao chứ? Chẳng lẽ bởi vì em trai tôi đã chết mà tôi thì vẫn còn sống?!"
Yến Phi theo bản năng cầm lấy tay của Chung Dũng, Chung Dũng lời nói liền ngừng lại. Làm xong động tác mới ý thức được bản thân quá xúc động, Yến Phi lại nhanh chóng rút tay trở về. Nâng tay nhấp ngụm trà ổn định lại tinh thần, hắn buông chén trà xuống, nói: “Anh còn chưa nói anh muốn hợp tác với tôi cái gì."
Chung Dũng thật sâu nhìn Yến Phi vài lần, nói: “Trên người của cậu có bóng dáng của em trai tôi, mặc kệ cậu là trời sinh hay là lâu ngày bồi dưỡng ra, cũng không thể gạt bỏ. Tôi nghĩ, nguyên nhân chân chính khiến cho ba người bọn họ tìm tới cậu cũng chính là như vậy."
Yến Phi gật gật đầu, không phủ nhận. Lý do này nếu có thể khiến cho đối phương cảm thấy dễ chịu hơn một chút, vậy liền cứ chấp nhận đi, vốn cũng không sai biệt lắm.
Chung Dũng nói ra ý đồ của bản thân ngày hôm nay tìm tới: “Bối cảnh của ba người bọn họ quá lớn, thân phận rất phức tạp, mà cậu lại quá đơn giản. Yến Phi, cậu giúp tôi thoát khỏi khốn cảnh bị bọn họ trả thù, tôi sẽ trở thành minh hữu của cậu. Mặc kệ cậu về sau gặp phiền toái gì, cậu đều có thể tới tìm tôi. Chỉ cần tôi có thể giúp cậu giải quyết, tôi nhất định sẽ giúp. Tôi nói được liền làm được."
Yến Phi tâm tình rất phức tạp, vô cùng phức tạp. Hơn 20 năm qua, đây là lần đầu tiên hắn được nghe lời nói bên trong nội tâm của anh trai, mặc kệ là thật hay giả, hắn đều bị rung động.
“Kỳ thực, tôi chỉ muốn có một cuộc sống đơn giản. Tôi thích vẽ tranh, giống như em trai của anh, chỉ thích vẽ tranh mà thôi." Yến Phi nhìn thẳng vào hai mắt của Chung Dũng.
Chung Dũng cũng không lảng tránh hắn, nói: “Cậu cùng bọn họ ở chung một chỗ, không thể có được một cuộc sống đơn giản. Hơn nữa, đôi mắt của cậu, có vài thời điểm, thực sự rất giống với em trai tôi. So với đám người chỉ có vẻ ngoài kia còn giống hơn."
“Phải không?" Yến Phi cúp mắt.
Chung Dũng nói tiếp: “Có đôi khi, tôi rất tiếc hận vì em ấy ra đi lúc tuổi còn trẻ như vậy; có đôi khi, tôi lại cảm thấy em ấy chết ngược lại liền chấm dứt mọi chuyện, rất tốt. Nếu em ấy không chết, nhất định phải cùng đứa con gái xấu xí của Quyền gia kia kết hôn, cả đời này cũng phải chịu sự an bài khống chế của cha tôi, thẳng tới khi cha tôi nhắm mắt xuôi tay. Hơn nữa, nếu em ấy không chết, chờ tới khi ba người Nhạc Thiệu bọn họ phát hiện ra tình cảm, vậy cũng không phải là tam giác luyến, tứ giác luyến đơn giản, nhất định sẽ tạo nên gợn sóng rất lớn bên trong thượng tầng chính trị. Vả lại, nếu em ấy biết được ba người Nhạc Thiệu ôm ấp tình cảm như vậy đối với bản thân, có lẽ em ấy cũng sẽ thất vọng."
Chung Dũng thở hắt ra: “Nhưng mà có ai biết được chứ? Em ấy đã chết. Có lẽ chờ tới sau khi tôi chết đi rồi sẽ tìm em ấy để hỏi một chút; có lẽ, em ấy hiện tại đã đi đầu thai. Đầu thai vào trong một gia đình nghệ thuật gia, có thể để cho em ấy được vẽ những bức tranh mà em ấy yêu thích."
Yến Phi yết hầu có chút nghẹn. Hắn uống xuống hai ngụm trà, ngẩng đầu nói: “Tôi cùng Chung gia không thù không oán, cũng rất kính nể Chung Phong, cũng hiểu được nguyên nhân mà Nhạc Thiệu bọn họ tìm tới mình. Anh chỉ cần không nói ra một trăm vạn kia, chuyện tình của Chung gia nếu tôi có thể nói giúp liền sẽ nói giúp, không cần phải nói thêm mấy câu kia. Tôi không thể cam đoan tuyệt đối là sẽ giúp đỡ được anh, nhưng giúp anh nói chuyện thì vẫn có thể. Mặt khác…" Yến Phi châm chước nói: “Anh biết Hứa Cốc Xuyên đi?"
“Đương nhiên." Chung Dũng ánh mắt trầm xuống.
Yến Phi nói: “Tôi nghe Nhạc Thiệu nói, Hứa Cốc Xuyên hiện tại đã xin chuyển tới Trường Phản. Nghe nói anh ta muốn tới đó rèn luyện vài năm, trở về liền sẽ có thể được thăng chức. Đương nhiên, chuyện tình trong quân bộ các anh tôi cũng không hiểu. Bất quá Hứa Cốc Xuyên vị đại Thái tử này dám chạy tới đó, khẳng định có ưu đãi. Anh vì sao không tới biên quan để học hỏi kinh nghiệm?"
Chung Dũng cười lạnh: “Chung gia đã sắp trở thành Quyền gia thứ hai, tôi cho dù xin đi đánh trận thì cũng không được phê duyệt. Cậu cho là ai cũng có thể đi rèn luyện hay sao?"
“…" Yến Phi hít một hơi thật sâu, nói: “Tôi cũng không hi vọng sau này anh sẽ giúp được gì cho tôi. Xem ở phần anh là anh trai của Chung Phong, tôi sẽ giúp anh nói đỡ vài câu trước mặt Nhạc Thiệu bọn họ. Bất quá…" Hắn nhẫn tâm nói: “Sau này vẫn đừng hẹn tôi ra ngoài gặp mặt. Nếu bọn họ biết tôi thường xuyên cùng anh gặp mặt, bọn họ sẽ mất hứng, vốn không có việc gì cũng biến thành chuyện xấu. Có chuyện gì, liền gọi điện thoại liên hệ đi. Đương nhiên, nếu có thể không liên hệ thì đừng liên hệ. Vạn nhất để cho bọn họ biết được tôi nhận của anh một trăm vạn, tôi sẽ rất phiền toái."
Chung Dũng nhíu mày, hiển nhiên đây không phải là kết quả mà anh mong muốn. Yến Phi nói: “Bọn họ không thích tôi quá thân cận với những nam nhân khác, hi vọng anh có thể lý giải."
Chung Dũng sắc mặt đỡ hơn một chút, hiểu được.
“Có việc gì thì điện thoại liên hệ đi. Bất quá tôi nói trước, tôi cũng chỉ có thể giúp anh một chút. Dù sao tôi chỉ là một sinh viên, cho dù bọn họ ở bên ngoài nói tôi là vị hôn thê của bọn họ, nhưng bối cảnh của tôi vẫn ở đó, anh cũng nên hiểu được khó xử của tôi."
“Tôi hiểu được." Chung Dũng nghĩ nghĩ, vẫn từ trong túi áo lấy ra một danh thiếp, đưa tới trước mặt của Yến Phi, “Bên trên có số điện thoại tư nhân của tôi, nếu sau này cậu có việc gì cần hỗ trợ, có thể tới tìm tôi."
“Được." Yến Phi tiếp nhận danh thiếp.
Nói tới như vậy rồi, Chung Dũng cũng không níu kéo Yến Phi thêm, gọi nhân viên tính tiền, sau đó lái xe đưa Yến Phi trở lại cổng trường đại học Đế Đô. Nhìn hắn lên xe ô tô của chính mình, anh mới rời đi.
Trên đường về nhà, Yến Phi không ngừng thở hắt ra, trong lòng rầu rĩ, nói không rõ là vì sao.
“Các cậu bám sát bọn họ, có tình huống gì khác lạ đều phải báo lại cho tôi, không được để anh ấy xảy ra nửa điểm ngoài ý muốn." Sau khi nghiêm khắc dặn dò, Nhạc Thiệu cúp điện thoại, đối với hai người khác nói: “Anh không phải đi tìm Tần Trữ, mà đi tới Đế Đại. Bảo tiêu nói anh ấy lên xe của Chung Dũng."
“Anh trai cùng Chung Dũng?" Ánh mắt của Tiêu Tiếu nháy mắt liền trở nên âm trầm.
Tôn Kính Trì cầm di động trực tiếp gọi tới điện thoại của Tần Trữ.
“Tần Trữ, là tôi, Kính Trì. Anh trai có ở chỗ của anh không?"
“Lão Chung, à, sai rồi, Đại Phi? Cậu ta không ở đây. Chẳng lẽ Đại Phi có việc muốn tìm tôi sao? Cậu ta nói bao giờ bức tranh hoàn thành thì mới lại liên hệ với tôi mà."
“… A, không có việc gì. Anh ấy đi ra ngoài, tôi tưởng anh ấy tới tìm anh. Gọi di động thì đường dây bận. Để tôi gọi lại cho anh ấy xem sao."
“Các cậu sao lại để cho cậu ta đi ra ngoài một mình? Cái tên buôn thuốc phiện kia không phải là chưa bắt được hay sao?"
“Bảo tiêu không đi chung một xe với anh ấy. Để tôi gọi điện thoại hỏi một chút."
“Ừ. Gọi được rồi thì gọi lại cho tôi, đừng để tôi phải lo lắng."
“Được."
Tôn Kính Trì cúp điện thoại, nhíu mày nói: “Anh căn bản không hề hẹn Tần Trữ."
“Anh vì sao phải lừa dối chúng ta để đi gặp mặt Chung Dũng?" Tiêu Tiếu có chút mất hứng, không phải mất hứng vì Yến Phi cùng Chung Dũng gặp mặt, mà là vì Yến Phi không nói chuyện này cho bọn họ biết. Bọn họ rõ ràng đã thề rằng hiện tại là bọn họ bảo vệ hắn, chiếu cố hắn.
Nhạc Thiệu ấn vào một icon bên trên máy tính, nói: “Chờ anh trở về, chúng ta liền trực tiếp hỏi. Tớ không thích anh ấy lại có tiếp xúc đối với người của Chung gia."
“Tớ cũng không thích." Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đồng thanh. Hai người đi tới trước máy tính của Nhạc Thiệu, trên màn hình máy tính, là bản đồ vệ tinh ở trước cổng trường đại học Đế Đô, có một điểm đỏ đang lóe sáng.
Trên xe của Chung Dũng, Yến Phi còn chưa biết tới hành tung của bản thân đã bị bại lộ, lạnh lùng chống đối với người bên cạnh nói: “Chung tiên sinh, anh có chuyện gì thì mau nói. Nhạc Thiệu bọn họ hiện tại đều đang ở đế đô, tôi cũng không muốn để cho bọn họ biết tôi cùng anh có liên hệ."
Chung Dũng quay đầu nhìn về phía Yến Phi, phá lệ nghiêm túc. Yến Phi trong lòng hơi hoảng, thầm nghĩ người này sẽ không phải phát hiện ra thân phận chân thực của hắn đi. Bất quá Yến Phi trên mặt vẫn giữ nguyên biểu tình.
Chung Dũng tỉ mỉ đánh giá Yến Phi một phen, đột nhiên phun ra một câu: “Tôi tưởng rằng Nhạc Thiệu bọn họ đã quên đi em trai, không nghĩ tới bọn họ vẫn tìm một kẻ giống với em ấy."
Những lời này khiến cho Yến Phi có chút ngây ngẩn: “Anh có ý gì!"
Chung Dũng mỉm cười thâm ý, lấy ra bao thuốc. Yến Phi lập tức kêu: “Tôi cự tuyệt hít khói thuốc lá."
Chung Dũng động tác khựng lại một chút, sau đó vẫn rút điếu thuốc ra, châm lửa, đem bao thuốc lá đưa cho Yến Phi. Yến Phi nhìn anh, lại nhìn nhìn bao thuốc, oán hận lấy ra một điếu, cũng mở cửa kính xe. Nào biết hắn vừa mới mở cửa kính xe, Chung Dũng liền khởi động ô tô.
“Này này! Anh muốn làm cái gì!" Yến Phi túm lấy chốt cửa muốn mở ra cửa xe. Chung Dũng lập tức ấn xuống nút khống chế khóa cửa, thản nhiên nói: “Tôi muốn cùng cậu nói chuyện, trên xe không phải là một địa phương tốt. Nói chuyện xong, tôi sẽ đưa cậu trở về."
“Tôi cự tuyệt! Tôi và anh không có cái gì để nói với nhau!" Yến Phi tức giận đem điếu thuốc ném tới trên mặt của Chung Dũng. Chung Dũng hai tay đang nắm vô lăng lập tức xiết chặt, cũng giẫm xuống chân ga.
“Chung Dũng! Anh dừng xe!" Xung quanh trường học có rất nhiều sinh viên, Yến Phi cũng không dám cướp tay lái, sợ gây ra thảm kịch. Chung Dũng cũng nắm được điểm tâm lý này của Yến Phi, tốc độ xe càng nhanh hơn. Anh cũng nhìn gương chiếu hậu vài lần: “Bảo bảo tiêu của cậu cách xa một chút."
Bảo tiêu? Yến Phi lập tức nhìn về phía sau, quả nhiên thấy được có một chiếc xe đi theo phía sau xe của bọn họ. Yến Phi trong lòng kêu rên, hắn không nghĩ tới bảo tiêu cũng đi theo mình! Sống lại tới hiện giờ, Yến Phi lần đầu tiên cảm thấy khẩn trương. Mặc kệ hắn có bao nhiêu không muốn thừa nhận, người đang ngồi bên cạnh này vẫn là thân nhân của hắn, cũng là người mà hiện tại hắn muốn tránh xa nhất. Mà nghiêm trọng nhất chính là, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu rất có thể đã biết được hắn nói dối.
Yến Phi lấy ra di động gọi điện thoại cho bảo tiêu, bảo bọn họ không cần đi theo, cũng dặn bọn họ không được nói chuyện này cho ba người Nhạc Thiệu. Tại sau khi Yến Phi cúp máy, tốc độ xe của bảo tiêu bên kia cũng chậm lại, rất nhanh liền nhìn không thấy nữa.
“Anh rốt cuộc muốn cái gì?!" Yến Phi hối hận. Không phải chỉ là di vật của ‘Chung Phong’ thôi sao? Có hắn ở đây, hắn còn thiếu gì ‘di vật’?
Chung Dũng vẫn như trước không trả lời, hai mắt nhìn chăm chú phía trước, sắc mặt vô cùng nghiêm túc. Yến Phi một tay đỡ trán, nếu luận giá trị vũ lực, hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của Chung Phong. Hy vọng bảo tiêu đừng quá mức tẫn trách, hắn có thể tưởng tượng được ra phản ứng của ba người Nhạc Thiệu sau khi biết chuyện này.
* tẫn trách: có trách nhiệm với công việc
Ngoài dự kiến của Yến Phi, Chung Dũng cũng không đưa hắn tới địa phương tư nhân để ‘thẩm vấn’, mà đưa hắn tới một trà thất. Thuê một gian phòng, gọi một bình Bích Loa Xuân cùng vài món điểm tâm, Chung Dũng bày ra tư thế muốn cùng Yến Phi trao đổi nói chuyện. Xe đã để ở cổng trường học, Yến Phi cũng chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu.
Chờ tới khi trà cùng điểm tâm được mang lên, Chung Dũng trước tiên uống một chén trà, tiếp theo lại rót đầy cho mình một chén mới, sau đó mới mở miệng: “Tôi ở trên mạng đọc được bài post nói về quan hệ giữa cậu cùng ba người bọn họ."
Đệch! Quả nhiên lại là do Vương Hiển Nhạc kéo tới rắc rối cho hắn! Yến Phi cúi đầu uống trà, không tiếp lời, hắn không đoán được chính xác mục đích Chung Dũng hẹn hắn ra đây.
Nhìn khuôn mặt đối diện cùng em trai Chung Phong không có chút nào tương tự, Chung Dũng bình tĩnh nói: “Sau khi em trai tôi gặp chuyện không may, Nhạc Thiệu, Kính Trì cùng Tiêu Tiếu công khai bày tỏ tình cảm của bọn họ đối với em trai tôi. Nhưng em trai tôi dù sao cũng đã chết, hơn nữa trước khi chết chỉ giữ quan hệ anh em đơn thuần đối với ba người bọn họ. Người chết là lớn nhất, bọn họ có thích thì cũng liền thích. Tuy nhiên sau này, bọn họ liền tìm một đám nam nhân có vẻ ngoài trông giống với em trai tôi, tôi cùng cha tôi đều cảm thấy vô cùng mất mặt. Bọn họ nói yêu em trai của tôi, lại cùng những nam nhân khác giống em ấy lăn giường, còn là ba người đồng thời. Nếu em trai tôi còn sống, tôi cùng cha tôi nhất định sẽ không để cho em ấy tiếp tục lui tới với ba người bọn họ, cho dù bởi vì vậy mà đắc tội với ba nhà Nhạc, Tôn, Tiêu."
Yến Phi vẫn cúi đầu, nhìn nước trong chén trà, không hé răng. Chung Dũng lại uống một ngụm trà, tựa hồ cũng không yêu cầu Yến Phi tiếp lời, tự biên tự diễn tiếp tục nói: “Lại sau đó, bọn họ ba người tìm tới cậu, nhìn qua đã thu tâm. Tôi lại cảm thấy không đáng giá cho em trai của tôi. Em ấy cùng ba người bọn họ cảm tình hai mươi mấy năm, lại bị thua bởi một người xa lạ mà bọn họ nhận thức chưa tới hai tháng. Không biết em trai tôi ở dưới đất biết được những hành vi của bọn họ, có thể hay không khổ sở."
Yến Phi cầm lấy chén trà, uống một ngụm nhuận họng, vẫn bảo trì trầm mặc.
Chung Dũng lại nói: “Nhưng mà sau khi tôi nhìn thấy bài post kia, tôi lại hoài nghi. Nhạc Thiệu bọn họ có thực là ‘có mới nơi cũ’?"
Yến Phi nhịn không được, ngẩng đầu: “Anh rốt cuộc muốn nói cái gì? Quan hệ giữa em trai anh cùng bọn họ tốt đẹp, anh cảm thấy mất thể diện; bọn họ có tôi, anh lại thay em trai cảm thấy không đáng giá. Anh có bệnh đi."
Thời điểm Yến Phi trước kia vẫn là Chung Phong, tuyệt đối sẽ không cùng Chung Dũng nói chuyện như vậy, bởi vì đối phương là anh trai của hắn. Hiện tại thì không giống, đối phương đối với hắn mà nói chỉ là một người xa lạ. Lại nói, hắn đối với Chung Dũng đã sớm nghẹn đầy một bụng khó chịu rồi.
Chung Dũng không tức giận, nói: “Yến Phi, bọn họ vì cái gì tìm tới cậu, cậu hẳn là rất rõ ràng."
Yến Phi khinh thường hừ một tiếng, vô nghĩa, hắn đương nhiên rõ ràng.
Chung Dũng lộ ra một nụ cười ‘Cậu quả nhiên biết rõ’. Thấy Yến Phi lộ ra vẻ gai mắt, Chung Dũng nói: “Em trai tôi không thích hút thuốc lá, em ấy không quá nghiện thuốc lá. Nếu có người ở trước mặt em ấy hút thuốc, em ấy hoặc là sẽ bắt đối phương phải dập thuốc, hoặc là bản thân cũng sẽ hút theo. Em trai tôi cũng rất thích vẽ tranh, nghe nói bức tranh của em ấy có thể bán được không ít tiền. Còn có thời điểm em trai tôi tức giận rất thích ném đồ vật này nọ, nếu có chén cốc gì đó, em ấy nhất định sẽ ném vỡ; nếu không có, trên tay có gì liền ném cái đó. Vài giờ này, cậu biểu hiện rất giống với em ấy."
Yến Phi lại ném tới một cái nhìn khinh thường, không hề có một tia ảm đạm mà Chung Dũng tưởng tượng. Vô nghĩa. Hắn chính là Chung Phong, đương nhiên có những thói quen giống với bản thân đời trước!
Chng Dũng lập tức trở nên nghiêm túc hơn vài phần, Yến Phi gõ gõ mặt bàn: “Phiền toái ngài nói trọng điểm."
Chung Dũng nói: “Chúng ta hợp tác đi."
Cái gì? Hợp tác? Yến Phi rất muốn đào đào lỗ tai của chính mình, hắn không nghe lầm chứ.
“Hợp tác? Chúng ta có cái gì mà phải hợp tác? Tro cốt của em trai anh, hai ta đã thanh toán xong."
Chung Dũng nghiêm túc nói: “Tôi không dối gạt cậu, tro cốt của em trai là do cha tôi cố ý muốn lấy về, ông ấy không thể chấp nhận chuyện em trai bị ba nam nhân khác yêu thích. Với tôi mà nói, em trai cùng bọn họ ở chung một chỗ ngược lại lại là một việc tốt."
Yến Phi cười lạnh: “Đương nhiên tốt lắm. Em trai anh nếu thực sự ở chung một chỗ với ba người bọn họ, anh chính là anh vợ của tam đại Thái tử gia của đế đô, rất tốt a."
Chung Dũng thế nhưng không có phản bác gật đầu: “Tôi cùng em trai khác nhau. Em ấy là nghệ thuật gia, là người của chủ nghĩa lý tưởng; tôi theo chủ nghĩa hiện thực. Mặc kệ là quân đội hay chính giới, đấu tranh chính trị vĩnh viễn đều là tàn khốc nhất. Tôi sinh ra trong gia đình như vậy, có một số việc không trốn tránh được, tôi cũng không nguyện ý trốn tránh. Bởi vì chuyện của em trai tôi, Chung gia vẫn luôn bị chèn ép, tôi cũng biết rõ vì sao năm năm nay bản thân lại không thể thăng chức được. Mà gần nhất, địa vị của Chung gia lại lung lay sắp đổ. Đừng nói là ba nhà bọn họ liên thủ, lấy thực lực của Chung gia hiện tại, Nhạc gia, Tôn gia cùng Tiêu gia tùy tiện là nhà nào ra tay, đều có thể khiến cho Chung gia rơi vào vạn kiếp bất phục. Nói thật, tôi tới tìm cậu nói chuyện hợp tác, chủ yếu chính là vì muốn bảo trụ Chung gia, bảo trụ bản thân tôi."
Yến Phi sửng sốt, Chung Dũng thế nhưng lại thành thực như vậy! Đợi đã!
“Anh nói Chung gia lung lay sắp đổ, là có ý gì?"
Chung Dũng cười tự giễu: “Cậu không biết sao? Mấy vị đại tướng dưới tay của cha tôi gần nhất nên dời đi liền dời đi, nên giáng cấp liền giáng cấp, nên mất chức liền mất chức. Cha tôi cũng bị yêu cầu từ chức khỏi vị trí tư lệnh. Tôi rất rõ ràng, không bao lâu nữa, sẽ tới phiên tôi."
Yến Phi tâm tình vô cùng phức tạp, theo bản năng hỏi: “Vì sao? Bọn họ vì sao muốn nhằm vào Chung gia? Chung Phong đã chết năm năm, bọn họ cần gì phải chờ tới bây giờ?"
“Bởi vì tôi tìm Nhạc Hành Quân đòi lại tro cốt của em trai." Chung Dũng biết rõ nguyên nhân, “Nếu không phải tôi họ ‘Chung’, tôi phỏng chừng đã có kết cục giống như Quyền Minh Vĩ. Cha Thời điểm cha tôi bắt tôi đi đòi về tro cốt của em trai, tôi đã biết bản thân sẽ rơi vào tình trạng như vậy." Nói tới đây, Chung Dũng tạm dừng lại, “Bọn họ đều cảm thấy em trai tôi là bị người trong nhà bức chết, cũng có người nói là bị tôi cùng cha tôi bức chết. Nhưng ai biết được nỗi khó xử của tôi? Em trai bị cha tôi áp chế, tôi chẳng lẽ không như vậy?"
“Tôi là con cả, vừa sinh ra trên lưng đã đeo kỳ vọng của cha, lớn lên phải trở thành tướng quân, không có sự lựa chọn nào khác. Đi học, nhập ngũ, kết hôn, toàn bộ toàn bộ đều dựa theo yêu cầu của cha. Tôi cũng muốn thoát khỏi sự khống chế của cha, nhưng trừ bỏ tham gia quân ngũ ra tôi cũng không biết phải làm gì. Tôi nếu như muốn được sống tốt, nhất định phải không ngừng hướng lên trên, hướng lên trên, nhất định phải nghe theo sự an bài của cha."
Chung Dũng dần dần trở nên kích động: “Tôi cùng em trai tình cảm không sâu đậm, nhưng tôi tuyệt đối không muốn em ấy chết! Năm năm, tôi ở vị trí này đã suốt năm năm không thể tiến lên, vì cái gì? Liền chỉ bởi vì bọn họ cho rằng tôi họ ‘Chung’, bởi vì em trai của tôi đã chết. Không ai thèm nhìn tới năng lực của tôi, không ai thèm nhìn tới cố gắng của tôi. Bọn họ đối với cha tôi bất mãn, liền có thể vung tay gạt đi toàn bộ cố gắng của tôi. Vì sao chứ? Chẳng lẽ bởi vì em trai tôi đã chết mà tôi thì vẫn còn sống?!"
Yến Phi theo bản năng cầm lấy tay của Chung Dũng, Chung Dũng lời nói liền ngừng lại. Làm xong động tác mới ý thức được bản thân quá xúc động, Yến Phi lại nhanh chóng rút tay trở về. Nâng tay nhấp ngụm trà ổn định lại tinh thần, hắn buông chén trà xuống, nói: “Anh còn chưa nói anh muốn hợp tác với tôi cái gì."
Chung Dũng thật sâu nhìn Yến Phi vài lần, nói: “Trên người của cậu có bóng dáng của em trai tôi, mặc kệ cậu là trời sinh hay là lâu ngày bồi dưỡng ra, cũng không thể gạt bỏ. Tôi nghĩ, nguyên nhân chân chính khiến cho ba người bọn họ tìm tới cậu cũng chính là như vậy."
Yến Phi gật gật đầu, không phủ nhận. Lý do này nếu có thể khiến cho đối phương cảm thấy dễ chịu hơn một chút, vậy liền cứ chấp nhận đi, vốn cũng không sai biệt lắm.
Chung Dũng nói ra ý đồ của bản thân ngày hôm nay tìm tới: “Bối cảnh của ba người bọn họ quá lớn, thân phận rất phức tạp, mà cậu lại quá đơn giản. Yến Phi, cậu giúp tôi thoát khỏi khốn cảnh bị bọn họ trả thù, tôi sẽ trở thành minh hữu của cậu. Mặc kệ cậu về sau gặp phiền toái gì, cậu đều có thể tới tìm tôi. Chỉ cần tôi có thể giúp cậu giải quyết, tôi nhất định sẽ giúp. Tôi nói được liền làm được."
Yến Phi tâm tình rất phức tạp, vô cùng phức tạp. Hơn 20 năm qua, đây là lần đầu tiên hắn được nghe lời nói bên trong nội tâm của anh trai, mặc kệ là thật hay giả, hắn đều bị rung động.
“Kỳ thực, tôi chỉ muốn có một cuộc sống đơn giản. Tôi thích vẽ tranh, giống như em trai của anh, chỉ thích vẽ tranh mà thôi." Yến Phi nhìn thẳng vào hai mắt của Chung Dũng.
Chung Dũng cũng không lảng tránh hắn, nói: “Cậu cùng bọn họ ở chung một chỗ, không thể có được một cuộc sống đơn giản. Hơn nữa, đôi mắt của cậu, có vài thời điểm, thực sự rất giống với em trai tôi. So với đám người chỉ có vẻ ngoài kia còn giống hơn."
“Phải không?" Yến Phi cúp mắt.
Chung Dũng nói tiếp: “Có đôi khi, tôi rất tiếc hận vì em ấy ra đi lúc tuổi còn trẻ như vậy; có đôi khi, tôi lại cảm thấy em ấy chết ngược lại liền chấm dứt mọi chuyện, rất tốt. Nếu em ấy không chết, nhất định phải cùng đứa con gái xấu xí của Quyền gia kia kết hôn, cả đời này cũng phải chịu sự an bài khống chế của cha tôi, thẳng tới khi cha tôi nhắm mắt xuôi tay. Hơn nữa, nếu em ấy không chết, chờ tới khi ba người Nhạc Thiệu bọn họ phát hiện ra tình cảm, vậy cũng không phải là tam giác luyến, tứ giác luyến đơn giản, nhất định sẽ tạo nên gợn sóng rất lớn bên trong thượng tầng chính trị. Vả lại, nếu em ấy biết được ba người Nhạc Thiệu ôm ấp tình cảm như vậy đối với bản thân, có lẽ em ấy cũng sẽ thất vọng."
Chung Dũng thở hắt ra: “Nhưng mà có ai biết được chứ? Em ấy đã chết. Có lẽ chờ tới sau khi tôi chết đi rồi sẽ tìm em ấy để hỏi một chút; có lẽ, em ấy hiện tại đã đi đầu thai. Đầu thai vào trong một gia đình nghệ thuật gia, có thể để cho em ấy được vẽ những bức tranh mà em ấy yêu thích."
Yến Phi yết hầu có chút nghẹn. Hắn uống xuống hai ngụm trà, ngẩng đầu nói: “Tôi cùng Chung gia không thù không oán, cũng rất kính nể Chung Phong, cũng hiểu được nguyên nhân mà Nhạc Thiệu bọn họ tìm tới mình. Anh chỉ cần không nói ra một trăm vạn kia, chuyện tình của Chung gia nếu tôi có thể nói giúp liền sẽ nói giúp, không cần phải nói thêm mấy câu kia. Tôi không thể cam đoan tuyệt đối là sẽ giúp đỡ được anh, nhưng giúp anh nói chuyện thì vẫn có thể. Mặt khác…" Yến Phi châm chước nói: “Anh biết Hứa Cốc Xuyên đi?"
“Đương nhiên." Chung Dũng ánh mắt trầm xuống.
Yến Phi nói: “Tôi nghe Nhạc Thiệu nói, Hứa Cốc Xuyên hiện tại đã xin chuyển tới Trường Phản. Nghe nói anh ta muốn tới đó rèn luyện vài năm, trở về liền sẽ có thể được thăng chức. Đương nhiên, chuyện tình trong quân bộ các anh tôi cũng không hiểu. Bất quá Hứa Cốc Xuyên vị đại Thái tử này dám chạy tới đó, khẳng định có ưu đãi. Anh vì sao không tới biên quan để học hỏi kinh nghiệm?"
Chung Dũng cười lạnh: “Chung gia đã sắp trở thành Quyền gia thứ hai, tôi cho dù xin đi đánh trận thì cũng không được phê duyệt. Cậu cho là ai cũng có thể đi rèn luyện hay sao?"
“…" Yến Phi hít một hơi thật sâu, nói: “Tôi cũng không hi vọng sau này anh sẽ giúp được gì cho tôi. Xem ở phần anh là anh trai của Chung Phong, tôi sẽ giúp anh nói đỡ vài câu trước mặt Nhạc Thiệu bọn họ. Bất quá…" Hắn nhẫn tâm nói: “Sau này vẫn đừng hẹn tôi ra ngoài gặp mặt. Nếu bọn họ biết tôi thường xuyên cùng anh gặp mặt, bọn họ sẽ mất hứng, vốn không có việc gì cũng biến thành chuyện xấu. Có chuyện gì, liền gọi điện thoại liên hệ đi. Đương nhiên, nếu có thể không liên hệ thì đừng liên hệ. Vạn nhất để cho bọn họ biết được tôi nhận của anh một trăm vạn, tôi sẽ rất phiền toái."
Chung Dũng nhíu mày, hiển nhiên đây không phải là kết quả mà anh mong muốn. Yến Phi nói: “Bọn họ không thích tôi quá thân cận với những nam nhân khác, hi vọng anh có thể lý giải."
Chung Dũng sắc mặt đỡ hơn một chút, hiểu được.
“Có việc gì thì điện thoại liên hệ đi. Bất quá tôi nói trước, tôi cũng chỉ có thể giúp anh một chút. Dù sao tôi chỉ là một sinh viên, cho dù bọn họ ở bên ngoài nói tôi là vị hôn thê của bọn họ, nhưng bối cảnh của tôi vẫn ở đó, anh cũng nên hiểu được khó xử của tôi."
“Tôi hiểu được." Chung Dũng nghĩ nghĩ, vẫn từ trong túi áo lấy ra một danh thiếp, đưa tới trước mặt của Yến Phi, “Bên trên có số điện thoại tư nhân của tôi, nếu sau này cậu có việc gì cần hỗ trợ, có thể tới tìm tôi."
“Được." Yến Phi tiếp nhận danh thiếp.
Nói tới như vậy rồi, Chung Dũng cũng không níu kéo Yến Phi thêm, gọi nhân viên tính tiền, sau đó lái xe đưa Yến Phi trở lại cổng trường đại học Đế Đô. Nhìn hắn lên xe ô tô của chính mình, anh mới rời đi.
Trên đường về nhà, Yến Phi không ngừng thở hắt ra, trong lòng rầu rĩ, nói không rõ là vì sao.
Tác giả :
Neleta