Bị Nhựu Lận Đích Học Sinh Hội Trường
Chương 3
Editor: Băng Tiêu
Beta – reader: Băng Tiêu
Buổi tối, Hàn Kỳ đang định đi nghỉ thì chuông điện thoại reo lên, không ngờ lại là của phó hội trưởng.
" Này …"
" Hàn Kỳ, ngươi có ngoan ngoãn nghe lời không đó?" Giọng nói chất vấn vang lên từ đầu bên kia.
" Ân … có … có …"
" Ha ha, ngươi thật đúng là một con chó biết nghe lời a. Ta sẽ nói cho ngươi một ít chuyện thú vị… coi như là phần thưởng " Phó hội trưởng cười cười một cách âm hiểm.
" Chuyện gì …?"
" Ngươi biết tại sao mọi người chán ghét ngươi thế này không?"
" Không biết … “
" Bởi vì ngươi luôn lấy nhược điểm của người khác ra để uy hiếp, không những thế còn thường xuyên mách lẻo với thầy cô."
" Nhưng … nhưng ta đâu có làm những chuyện này." Hàn Kỳ kích động phản bác.
" Đương nhiên ngươi không làm, tất cả đều là do ta mượn tên ngươi mà, để mọi người chán ghét ngươi, hận ngươi. Ta luôn giả bộ vâng vâng dạ dạ nghe lời ngươi, nhưng sau đó sẽ giá hoạ lên đầu ngươi, lúc đó mọi người sẽ không hoài nghi ta. Một khi oán hận tích luỹ đến một mức nhất định, chỉ cần có người dẫn đầu phản kháng, đến lúc đó, cho dù ngươi còn là hội trưởng, nhưng thực quyền tất nhiện sẽ thuộc về ta rồi."
" Cái … cái gì?" Ngươi… tại sao ngươi lại làm chuyện này?"
" Tại sao? Năng lực của ta không kém ngươi, tất cả mọi phương diện cũng không thua ngươi, dựa vào cái gì ngươi có thể làm hội trưởng mà ta chỉ được làm phó hội trưởng? Chẳng qua là do ngươi có quan hệ tốt hơn ta một chút thôi, nếu vậy ta sẽ huỷ diệt danh tiếng của ngươi. Dù sao ta cũng muốn cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi luôn không quan tâm để ý đến ta mới làm cho ta có thể hành động thuận lợi như vậy, hừ."
" Ngươi … ta … ta sẽ đem sự thật nói cho mọi người, ta sẽ vạch trần ngươi." Hàn Kỳ tức giận gào to.
" Vạch trần ta? Hừ, ngươi nói giỡn sao, cũng đã 2 năm rồi, trong tâm lý mọi người, ngươi là tên mách lẻo, không phải chỉ vài câu nói của ngươi mà thay đổi được đâu? Ngươi nghĩ mọi người có thể tin ngươi sao? Vô dụng thôi, ngươi chấp nhận sự thật đi."
" … “
" Hừ! Không nói nên lời à? Ha ha, nói cho ngươi biết, ai chọc đến ta thì phải nhận kết quả này. Còn 1 năm nữa, ngươi cố gắng hưởng thụ nốt đi nhé!" Crụp một tiếng, phó hội trưởng đã cúp máy điện thoại.
Hàn Kỳ sững sờ đứng yên, thật sự hắn không biết phải làm gì bây giờ, chỉ vì mình là hội trưởng mà bị trả thù như thế …. Thời gian gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, đến nỗi Hàn Kỳ không biết nên đối mặt thế nào.
Ngày hôm sau là thứ năm, vốn là ngày tổ chức hội nghị hội học sinh, từ sớm đã có một đám người chờ sẵn ở phòng làm việc hội học sinh, bọn họ đang đợi Hàn Kỳ, chờ thao hắn. Có người vốn là lần nào cũng đến, có người thì mới lần đầu, bọn họ không hận Hàn Kỳ, chỉ là muốn nếm thử tư vị cùng nam nhân thôi, bây giờ đã không còn là hận hay trả thù vấn đề rồi, bọn họ chỉ đem Hàn Kỳ làm gái điếm, là một công cụ có thể tuỳ phát tiết dục vọng.
Hàn Kỳ đẩy cửa phòng ra đã nhìn thấy có vài người bên trong rồi, hắn nhìn bọn họ, hắn biết, bọn họ tới để thượng hắn…
" Có chuyện ta muốn nói cho các ngươi…" Hàn Kỳ quyết định đem sự thật nói cho bọn họ, chỉ cần bọn họ biết sự thật thì sẽ không hận mình, cũng không cường bạo mình rồi.
" Ồ? Hôm nay hội trưởng có gì dạy bảo hả? “
" Trước kia các ngươi đã hiểu lầm, ta chưa từng làm chuyện này, tất cả đều là phó hội trưởng làm, là hắn đổ tội cho ta." Hàn Kỳ cố lấy dũng khí nói ra sự thật.
“…… “
Trong phòng lập tức im ắng.
" Ha … ha ha ha ha … Cười … cười chết ta rồi." Một người cười to.
" Ta nói hội trưởng a, việc ngươi muốn nói chính là việc này hả?"
" Đúng vậy, cho nên… cho nên các ngươi đừng hận ta, có hận thì hận phó hội trưởng mới đúng, các ngươi cũng đừng làm loại chuyện này với ta rồi."
" Ha ha … buồn cười chết mất, ngươi thật đúng là ngây thơ, chúng ta dựa vào cái gì phải tin ngươi nói? Hơn nữa, bây giờ cũng không phải vấn đề hận hay không, chúng ta chỉ muốn thượng ngươi thôi. Ngươi hiểu chưa? Chuyện kia chỉ là chúng ta lấy cớ để có thể thượng ngươi."
" Ngươi … các ngươi … " Hàn Kỳ không thể tin được những điều vừa nghe, bọn họ … bọn họ điên hết rồi sao?
" Ha ha ha …. hội trưởng, không phải ta đã nói bọn họ sẽ không tin tưởng ngươi sao? Vậy mà ngươi không nghe" Từ phía sau truyền đến giọng nói âm hiểm của phó hội trưởng.
" … " Hàn Kỳ như ngây dại, không biết phải phản ứng thế nào.
" Hừ! Xem ta sẽ giáo huấn con chó ti tiện không biết nghe lời như thế nào."
Phó hội trưởng tức giận ra lệnh mọi người ấn Hàn Kỳ ngã xuống mặt đất, cái mông vểnh cao lên, phó hội trưởng cầm lấy cây lau nhà ở góc phòng, dùng sức đâm thật mạnh vào hậu huyệt Hàn Kỳ.
" A~~!" Đột nhiện đau đớn quá mức khiến Hàn Kỳ hét to một tiếng, nước mắt theo gương mặt chảy xuống. " Đừng … đừng mà! Đau quá… a …."
" Hừ! Không phải ngươi rất lợi hại sao? Không phải ngươi nghĩ muốn vạch trần ta sao? Nói đi, nói đi, dùng cái miệng nhỏ nhắn phía dưới nói cho mọi người đi." Phó hội trưởng lộ ra vẻ mặt thâm độc, cây gậy trong tay vẫn không ngừng đâm sâu vào mật huyệt Hàn Kỳ. Hậu huyệt bị ép buộc mở rộng, máu theo miệng huyệt chậm rãi chảy ra.
" Đừng.. van cầu người … đừng như vậy… đau quá… " Hàn Kỳ khóc nức nở xin tha.
" Phó hội trưởng … Làm vậy hình như không ổn lắm?" Một người lên tiếng ngăn cản, bọn họ sợ làm thế chẳng may xảy ra án mạng thì tiêu.
" Yên tâm, hắn không chết được." Phó hội trưởng rút cây gậy ra, không biết ở đâu mang ra mấy quả trứng gà, liền nhét hai quả vào hậu huyệt chưa kịp hợp lại của Hàn Kỳ.
" Được rồi, các ngươi có thể thượng hắn." Phó hội trưởng đứng một bên ra lệnh.
Nghe được chỉ thị, vài người đã vội móc âm hành đã cương thẳng đứng ra đâm vào phía sau Hàn Kỳ. Âm hành không ngừng quất xuyên mạnh mẽ va chạm vào hai quả trứng bên trong tràng ruột, chỉ một lúc sau, vỏ trứng đã bắt đầu nứt ra.
" A~ … có thể bắn ở trong, thật sướng … so với phụ nữ lại càng tuyệt…." Một người lần đầu tới vừa bắn tinh vào trong cơ thể Hàn Kỳ sung sướng nói.
" A … đừng … không được … " Hàn Kỳ mơ hồ cầu xin, không biết đây là người thứ bao nhiêu thượng hắn, tràng ruột đau đớn dữ dội, âm hành thô mạnh như cây côn sắt đâm vào trong cơ thể, không những thế bọn họ lại không ngừng bắn vào bên trong, hạ thể đã tràn ngập tinh dịch hôi thối, dinh dính ghê tởm.
" Đừng? Ngươi xem bây giờ ngươi là cái dạng gì rồi?" Phó hội trưởng cầm tấm gương lớn đang đặt ở trước cửa đi tới bên Hàn Kỳ.
Hàn kỳ nhìn chính mình trong gương, hai mắt sưng đỏ, trên mặt cùng trên người dính đầy mồ hôi cùng tinh dịch của nam nhân, phía dưới phân thân hơi rủ xuống. Một học sinh năm dưới đang cố cắm vào hậu huyệt, tinh dịch cùng máu chảy ra ào ạt, tiểu huyệt sưng phù đang ngậm âm hành thô to không ngừng hé ra hợp lại.
" Không … đừng … " Đây là mình sao? Không … không phải … Đừng cho ta nhìn thấy ta dâm đãng như thế.
" Hừ! Không xem sao? Nói cho ngươi, không nghe lời ta sẽ đem ảnh của ngươi phát tán cho mọi người cùng thưởng thức." Phó hội trưởng uy hiếp.
" Không … không! Ta cái gì cũng nghe lời các người.. đừng …"
Chờ đến khi người cuối cùng bắn hết tinh vào trong thân thể Hàn Kỳ, phó hội trưởng ra lệnh." Quỳ bò trên mặt đất, đem cái mông vểnh lên."
Hàn Kỳ ngoan ngoãn nghe lời, chịu đựng đau đớn làm theo. Phó hội trưởng cầm lấy cây lau nhà lúc nãy lại đâm vào hậu huyệt Hàn Kỳ.
" A a a a a!!!" Đau đớn từ hạ thể truyền đến, phó hội trưởng đâm vài cái rồi rút ra luôn. Nhưng vài cái đâm đó đã xuyên nát hai quả trứng gà, hỗn hợp tinh dịch, máu cùng dịch trứng từ hậu huyệt Hàn Kỳ tuôn ra.
" Không … a …. " Vỏ trứng bị đập nát xuyên vào mật huyệt mềm mại, Hàn Kỳ thống khổ rên rỉ.
" Lại kêu không rồi? Tiếp theo còn nhiều tiết mục nữa đấy, người cũng đừng kêu không được a." Phó hội trưởng cười âm hiểm, xoay người đi tìm rượu cồn cấp cứu.
" Đừng … cầu … cầu ngươi … hôm nay … tha cho ta … ta không chịu được …. thật sự không được …. " Hàn Kỳ cầu xin phó hội trưởng, hy vọng đối phương có thể tha cho mình.
" Mơ tưởng!" Phó hội trưởng mở chai rượu cồn đưa đến bên Hàn Kỳ, " Rượu cồn 70% có thể giúp người rửa sạch cái huyệt rách nát kia a~."
" Đừng … không … " Hàn Kỳ cả người run rẩy, không thể tin hắn sẽ làm thế đối với mình.
" Ai nha~ xem ra ta tới không đúng lúc rồi." Khoá bị mở ra, Trương Dương đứng ở trước cửa cười cười vô hại.
" Là ngươi hả, có muốn chơi đùa một lúc không?" Chứng kiến người đến là Trương Dương, phó hội trưởng thở dài một hơi.
" Học trưởng bị các ngươi bắt nạt ghê gớm a~." Nhìn Hàn Kỳ đang nằm trên mặt đất, hạ thể đã bị hành hạ thê thảm.
" Hừ, ta đang định cùng hắn chơi đùa tiếp đây, ngươi có muốn thử không?" Phó hội trưởng đưa bình rượu cồn cho Trương Dương.
“Rược cồn?"
" Đúng vậy, đổ vào cái huyệt rách nát kia, ngươi nói hắn sẽ phản ứng thế nào đây?" Phó hội trưởng cười cười.
" …. Phó hội trưởng~"
" Hả?"
" Ngươi không cảm thấy …. Ngươi – làm – hơi – quá – đáng – rồi – sao? " Trương Dương đột nhiên nhìn phó hội trưởng, vẻ mặt nghiêm khắc thâm hiểm.
Đây …đây là cái người lúc nào cũng tươi cười vô hại Trương Dương sao?
Nhưng trong nháy mắt, Trương Dương lại hồi phục vẻ mặt tràn đầy tươi cươi, " Vậy thì ta mang hội trưởng đi trước nha?"
" Hả …" Phó hội trưởng giật mình do dự.
" Có chuyện gì?" Lại là cái vẻ mặt doạ người này … vậy lúc nãy không phải là ảo giác rồi.
" Không thành vấn đề! Ngươi mang đi đi!" Phó hội trưởng vội vàng đáp ứng.
“Ừ, vậy thì~ hôm khác gặp lại các vị nhé~" Vui vẻ tạm biệt mọi người, Trương Dương dùng áo của mình khoác lên thân thể Hàn Kỳ, rồi ôm hắn mang ra khỏi phòng.
Beta – reader: Băng Tiêu
Buổi tối, Hàn Kỳ đang định đi nghỉ thì chuông điện thoại reo lên, không ngờ lại là của phó hội trưởng.
" Này …"
" Hàn Kỳ, ngươi có ngoan ngoãn nghe lời không đó?" Giọng nói chất vấn vang lên từ đầu bên kia.
" Ân … có … có …"
" Ha ha, ngươi thật đúng là một con chó biết nghe lời a. Ta sẽ nói cho ngươi một ít chuyện thú vị… coi như là phần thưởng " Phó hội trưởng cười cười một cách âm hiểm.
" Chuyện gì …?"
" Ngươi biết tại sao mọi người chán ghét ngươi thế này không?"
" Không biết … “
" Bởi vì ngươi luôn lấy nhược điểm của người khác ra để uy hiếp, không những thế còn thường xuyên mách lẻo với thầy cô."
" Nhưng … nhưng ta đâu có làm những chuyện này." Hàn Kỳ kích động phản bác.
" Đương nhiên ngươi không làm, tất cả đều là do ta mượn tên ngươi mà, để mọi người chán ghét ngươi, hận ngươi. Ta luôn giả bộ vâng vâng dạ dạ nghe lời ngươi, nhưng sau đó sẽ giá hoạ lên đầu ngươi, lúc đó mọi người sẽ không hoài nghi ta. Một khi oán hận tích luỹ đến một mức nhất định, chỉ cần có người dẫn đầu phản kháng, đến lúc đó, cho dù ngươi còn là hội trưởng, nhưng thực quyền tất nhiện sẽ thuộc về ta rồi."
" Cái … cái gì?" Ngươi… tại sao ngươi lại làm chuyện này?"
" Tại sao? Năng lực của ta không kém ngươi, tất cả mọi phương diện cũng không thua ngươi, dựa vào cái gì ngươi có thể làm hội trưởng mà ta chỉ được làm phó hội trưởng? Chẳng qua là do ngươi có quan hệ tốt hơn ta một chút thôi, nếu vậy ta sẽ huỷ diệt danh tiếng của ngươi. Dù sao ta cũng muốn cảm ơn ngươi, cảm ơn ngươi luôn không quan tâm để ý đến ta mới làm cho ta có thể hành động thuận lợi như vậy, hừ."
" Ngươi … ta … ta sẽ đem sự thật nói cho mọi người, ta sẽ vạch trần ngươi." Hàn Kỳ tức giận gào to.
" Vạch trần ta? Hừ, ngươi nói giỡn sao, cũng đã 2 năm rồi, trong tâm lý mọi người, ngươi là tên mách lẻo, không phải chỉ vài câu nói của ngươi mà thay đổi được đâu? Ngươi nghĩ mọi người có thể tin ngươi sao? Vô dụng thôi, ngươi chấp nhận sự thật đi."
" … “
" Hừ! Không nói nên lời à? Ha ha, nói cho ngươi biết, ai chọc đến ta thì phải nhận kết quả này. Còn 1 năm nữa, ngươi cố gắng hưởng thụ nốt đi nhé!" Crụp một tiếng, phó hội trưởng đã cúp máy điện thoại.
Hàn Kỳ sững sờ đứng yên, thật sự hắn không biết phải làm gì bây giờ, chỉ vì mình là hội trưởng mà bị trả thù như thế …. Thời gian gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, đến nỗi Hàn Kỳ không biết nên đối mặt thế nào.
Ngày hôm sau là thứ năm, vốn là ngày tổ chức hội nghị hội học sinh, từ sớm đã có một đám người chờ sẵn ở phòng làm việc hội học sinh, bọn họ đang đợi Hàn Kỳ, chờ thao hắn. Có người vốn là lần nào cũng đến, có người thì mới lần đầu, bọn họ không hận Hàn Kỳ, chỉ là muốn nếm thử tư vị cùng nam nhân thôi, bây giờ đã không còn là hận hay trả thù vấn đề rồi, bọn họ chỉ đem Hàn Kỳ làm gái điếm, là một công cụ có thể tuỳ phát tiết dục vọng.
Hàn Kỳ đẩy cửa phòng ra đã nhìn thấy có vài người bên trong rồi, hắn nhìn bọn họ, hắn biết, bọn họ tới để thượng hắn…
" Có chuyện ta muốn nói cho các ngươi…" Hàn Kỳ quyết định đem sự thật nói cho bọn họ, chỉ cần bọn họ biết sự thật thì sẽ không hận mình, cũng không cường bạo mình rồi.
" Ồ? Hôm nay hội trưởng có gì dạy bảo hả? “
" Trước kia các ngươi đã hiểu lầm, ta chưa từng làm chuyện này, tất cả đều là phó hội trưởng làm, là hắn đổ tội cho ta." Hàn Kỳ cố lấy dũng khí nói ra sự thật.
“…… “
Trong phòng lập tức im ắng.
" Ha … ha ha ha ha … Cười … cười chết ta rồi." Một người cười to.
" Ta nói hội trưởng a, việc ngươi muốn nói chính là việc này hả?"
" Đúng vậy, cho nên… cho nên các ngươi đừng hận ta, có hận thì hận phó hội trưởng mới đúng, các ngươi cũng đừng làm loại chuyện này với ta rồi."
" Ha ha … buồn cười chết mất, ngươi thật đúng là ngây thơ, chúng ta dựa vào cái gì phải tin ngươi nói? Hơn nữa, bây giờ cũng không phải vấn đề hận hay không, chúng ta chỉ muốn thượng ngươi thôi. Ngươi hiểu chưa? Chuyện kia chỉ là chúng ta lấy cớ để có thể thượng ngươi."
" Ngươi … các ngươi … " Hàn Kỳ không thể tin được những điều vừa nghe, bọn họ … bọn họ điên hết rồi sao?
" Ha ha ha …. hội trưởng, không phải ta đã nói bọn họ sẽ không tin tưởng ngươi sao? Vậy mà ngươi không nghe" Từ phía sau truyền đến giọng nói âm hiểm của phó hội trưởng.
" … " Hàn Kỳ như ngây dại, không biết phải phản ứng thế nào.
" Hừ! Xem ta sẽ giáo huấn con chó ti tiện không biết nghe lời như thế nào."
Phó hội trưởng tức giận ra lệnh mọi người ấn Hàn Kỳ ngã xuống mặt đất, cái mông vểnh cao lên, phó hội trưởng cầm lấy cây lau nhà ở góc phòng, dùng sức đâm thật mạnh vào hậu huyệt Hàn Kỳ.
" A~~!" Đột nhiện đau đớn quá mức khiến Hàn Kỳ hét to một tiếng, nước mắt theo gương mặt chảy xuống. " Đừng … đừng mà! Đau quá… a …."
" Hừ! Không phải ngươi rất lợi hại sao? Không phải ngươi nghĩ muốn vạch trần ta sao? Nói đi, nói đi, dùng cái miệng nhỏ nhắn phía dưới nói cho mọi người đi." Phó hội trưởng lộ ra vẻ mặt thâm độc, cây gậy trong tay vẫn không ngừng đâm sâu vào mật huyệt Hàn Kỳ. Hậu huyệt bị ép buộc mở rộng, máu theo miệng huyệt chậm rãi chảy ra.
" Đừng.. van cầu người … đừng như vậy… đau quá… " Hàn Kỳ khóc nức nở xin tha.
" Phó hội trưởng … Làm vậy hình như không ổn lắm?" Một người lên tiếng ngăn cản, bọn họ sợ làm thế chẳng may xảy ra án mạng thì tiêu.
" Yên tâm, hắn không chết được." Phó hội trưởng rút cây gậy ra, không biết ở đâu mang ra mấy quả trứng gà, liền nhét hai quả vào hậu huyệt chưa kịp hợp lại của Hàn Kỳ.
" Được rồi, các ngươi có thể thượng hắn." Phó hội trưởng đứng một bên ra lệnh.
Nghe được chỉ thị, vài người đã vội móc âm hành đã cương thẳng đứng ra đâm vào phía sau Hàn Kỳ. Âm hành không ngừng quất xuyên mạnh mẽ va chạm vào hai quả trứng bên trong tràng ruột, chỉ một lúc sau, vỏ trứng đã bắt đầu nứt ra.
" A~ … có thể bắn ở trong, thật sướng … so với phụ nữ lại càng tuyệt…." Một người lần đầu tới vừa bắn tinh vào trong cơ thể Hàn Kỳ sung sướng nói.
" A … đừng … không được … " Hàn Kỳ mơ hồ cầu xin, không biết đây là người thứ bao nhiêu thượng hắn, tràng ruột đau đớn dữ dội, âm hành thô mạnh như cây côn sắt đâm vào trong cơ thể, không những thế bọn họ lại không ngừng bắn vào bên trong, hạ thể đã tràn ngập tinh dịch hôi thối, dinh dính ghê tởm.
" Đừng? Ngươi xem bây giờ ngươi là cái dạng gì rồi?" Phó hội trưởng cầm tấm gương lớn đang đặt ở trước cửa đi tới bên Hàn Kỳ.
Hàn kỳ nhìn chính mình trong gương, hai mắt sưng đỏ, trên mặt cùng trên người dính đầy mồ hôi cùng tinh dịch của nam nhân, phía dưới phân thân hơi rủ xuống. Một học sinh năm dưới đang cố cắm vào hậu huyệt, tinh dịch cùng máu chảy ra ào ạt, tiểu huyệt sưng phù đang ngậm âm hành thô to không ngừng hé ra hợp lại.
" Không … đừng … " Đây là mình sao? Không … không phải … Đừng cho ta nhìn thấy ta dâm đãng như thế.
" Hừ! Không xem sao? Nói cho ngươi, không nghe lời ta sẽ đem ảnh của ngươi phát tán cho mọi người cùng thưởng thức." Phó hội trưởng uy hiếp.
" Không … không! Ta cái gì cũng nghe lời các người.. đừng …"
Chờ đến khi người cuối cùng bắn hết tinh vào trong thân thể Hàn Kỳ, phó hội trưởng ra lệnh." Quỳ bò trên mặt đất, đem cái mông vểnh lên."
Hàn Kỳ ngoan ngoãn nghe lời, chịu đựng đau đớn làm theo. Phó hội trưởng cầm lấy cây lau nhà lúc nãy lại đâm vào hậu huyệt Hàn Kỳ.
" A a a a a!!!" Đau đớn từ hạ thể truyền đến, phó hội trưởng đâm vài cái rồi rút ra luôn. Nhưng vài cái đâm đó đã xuyên nát hai quả trứng gà, hỗn hợp tinh dịch, máu cùng dịch trứng từ hậu huyệt Hàn Kỳ tuôn ra.
" Không … a …. " Vỏ trứng bị đập nát xuyên vào mật huyệt mềm mại, Hàn Kỳ thống khổ rên rỉ.
" Lại kêu không rồi? Tiếp theo còn nhiều tiết mục nữa đấy, người cũng đừng kêu không được a." Phó hội trưởng cười âm hiểm, xoay người đi tìm rượu cồn cấp cứu.
" Đừng … cầu … cầu ngươi … hôm nay … tha cho ta … ta không chịu được …. thật sự không được …. " Hàn Kỳ cầu xin phó hội trưởng, hy vọng đối phương có thể tha cho mình.
" Mơ tưởng!" Phó hội trưởng mở chai rượu cồn đưa đến bên Hàn Kỳ, " Rượu cồn 70% có thể giúp người rửa sạch cái huyệt rách nát kia a~."
" Đừng … không … " Hàn Kỳ cả người run rẩy, không thể tin hắn sẽ làm thế đối với mình.
" Ai nha~ xem ra ta tới không đúng lúc rồi." Khoá bị mở ra, Trương Dương đứng ở trước cửa cười cười vô hại.
" Là ngươi hả, có muốn chơi đùa một lúc không?" Chứng kiến người đến là Trương Dương, phó hội trưởng thở dài một hơi.
" Học trưởng bị các ngươi bắt nạt ghê gớm a~." Nhìn Hàn Kỳ đang nằm trên mặt đất, hạ thể đã bị hành hạ thê thảm.
" Hừ, ta đang định cùng hắn chơi đùa tiếp đây, ngươi có muốn thử không?" Phó hội trưởng đưa bình rượu cồn cho Trương Dương.
“Rược cồn?"
" Đúng vậy, đổ vào cái huyệt rách nát kia, ngươi nói hắn sẽ phản ứng thế nào đây?" Phó hội trưởng cười cười.
" …. Phó hội trưởng~"
" Hả?"
" Ngươi không cảm thấy …. Ngươi – làm – hơi – quá – đáng – rồi – sao? " Trương Dương đột nhiên nhìn phó hội trưởng, vẻ mặt nghiêm khắc thâm hiểm.
Đây …đây là cái người lúc nào cũng tươi cười vô hại Trương Dương sao?
Nhưng trong nháy mắt, Trương Dương lại hồi phục vẻ mặt tràn đầy tươi cươi, " Vậy thì ta mang hội trưởng đi trước nha?"
" Hả …" Phó hội trưởng giật mình do dự.
" Có chuyện gì?" Lại là cái vẻ mặt doạ người này … vậy lúc nãy không phải là ảo giác rồi.
" Không thành vấn đề! Ngươi mang đi đi!" Phó hội trưởng vội vàng đáp ứng.
“Ừ, vậy thì~ hôm khác gặp lại các vị nhé~" Vui vẻ tạm biệt mọi người, Trương Dương dùng áo của mình khoác lên thân thể Hàn Kỳ, rồi ôm hắn mang ra khỏi phòng.
Tác giả :
Tàn Khốc Đồng Thoại