Bí Mật Xuyên Qua
Chương 26: Núi Sơn Tước
Hoàng Thùy sau khi bị xích băng trói lại, cảm giác thân thể càng ngày càng trở nên nhẹ nhàng, thân thủ lại linh hoạt không ít, khác hẳn với những gì mà Dạ giải thích cho nàng. Nhưng Trần Tử Đình lại khác, nàng cảm giác được hắn không tốt, nội lực mạnh mẽ trong người hắn dao động liên tục. Nàng đang nghĩ, có phải do chính mình không thuộc thế giới này nên mới không bị tác động hay không? Điều này càng ngày càng quỷ dị, nhưng Hoàng Thùy không muốn đem tính mạng mình ra cá cược, cũng muốn nhanh chóng cùng hắn gỡ bỏ xích băng.
Sau lần trêu chọc Trần Tử Đình đó Hoàng Thùy không còn lộn xộn nữa, rất nghiêm túc mà theo hắn lên đường, rất nhanh đã đến chân núi Sơn Tước. Ở đây có một trấn nhỏ cũng gọi là trấn Sơn Tước, đồ vật, thức ăn đều rất phong phú, xung quanh bốn mùa đều có hoa đào rơi nhìn rất hữu tình. Trấn này dường như hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, không phụ thuộc với bất kỳ đất nước nào. Người dân ở đây dù là nam hay nữ đều tràn đầy khí khái, hào sảng của người giang hồ. Võ công của những người này đều thuộc hàng cao thủ, từ tiểu nhị cho đến tiểu thư nuôi trong nhà đều một thân võ thuật không tầm thường. Điều này khiến Hoàng Thùy sáng hết cả mắt, nhìn ở đâu cũng cảm thấy vui như hoa nở.
Lần này đến núi Sơn Tước là vì biết được tin sư phụ của Trần Tử Đình đã trở lại. Mà người này biết rất nhiều thứ, có thể cũng sẽ biết cách gỡ bỏ xích băng nên không cần mệt nhọc đi một quãng đường dài đến núi Tâm Băng nữa.
Hoàng Thùy mang tâm trạng vui vẻ cùng Trần Tử Đình từ từ lên đỉnh núi Sơn Tước. Cảnh sắc hai bên khiến nàng phải tấm tắc, cũng không hiểu một nơi đẹp thế này mà ít ai lên đây thăm thú.
“Này, tại sao nơi đẹp thế này mà ít người đến thế?" Hoàng Thùy hỏi.
“Vì chủ nhân nơi này không cho phép."
“Gì cơ? Núi này cũng có chủ? Thật là đáng tiếc, một nơi xinh đẹp như thế lại không để người ta thưởng thức." Hoàng Thùy tiếc nuối nói.
Trần Tử Đình liếc đỉnh đầu nàng một cái.
“Lên cũng được, chỉ cần không bị xà trùng độc chết đều có thể."
“A, xà trùng? Ở đây có rất nhiều rắn độc hả? Còn có cả côn trùng độc sao?" Hoàng Thùy trố mắt ngạc nhiên, đúng là những nơi càng xinh đẹp thì nguy cơ trùng trùng. Lại nghĩ tới cái gì, quay qua hỏi hắn.
“Chúng ta sẽ không bị độc chết chứ?" Sau lại nghĩ hắn lợi hại như thế thì làm gì có chuyện được chứ.
Trần Tử Đình im lặng không nói gì, lại thấy nàng càng trở nên vui vẻ thì khó hiểu, không phải nữ nhân đều sợ rắn, sợ trùng sao? Nhưng nhìn nàng như thế hắn cũng cảm thấy có chút phấn khởi, muốn nhanh chóng gặp lại sư phụ đã lâu không gặp. Con đường lên núi tuy có chút hiểm trở nhưng cũng là vui vẻ.
Ở đỉnh núi Sơn Tước có ba tòa nhà lớn nằm ba góc, lần lượt là ba tấm biển lớn khắc chữ Trương, Hồ và Đặng. Trần Tử Đình kéo theo Hoàng Thùy và ngựa đến tòa nhà có tấm biển khắc chữ Hồ rồi kéo cái dây ngay trước cổng, bên trong liền vang lên tiếng chuông rung động cả tòa nhà.
“Là ai ở bên ngoài?" Một dọng nói trong trẻo từ sau cánh cửa vang lên. Đồng thời một ô nhỏ trên cánh cổng được mở ra, lội ra một đôi mắt xinh đẹp của cô nương trẻ tuổi.
“Uyên Uyên, là ta." Trần Tử Đình mỉm cười dịu dàng, một nụ cười dịu dàng đến chói lóa khiến Hoàng Thùy kinh hãi. Đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn cười, cũng là lần đầu biết hắn cười lên có thể đẹp như vậy.
Hoàng Thùy thất thần nhìn Trần Tử Đình, đến khi nụ cười dịu dàng của hắn thay bằng vẻ mặt lạnh lẽo nhìn nàng, nàng mới sực tỉnh lại là mình luống cuống.
Cánh cổng to lớn vội vàng được mở ra, một bóng dáng màu xanh nhạt nhanh chóng vọt lại ôm lấy cổ Trần Tử Đình, vui vẻ hô to.
“Cha, nương, Hồ bá, Hồ thẩm, các huynh tỉ, Đình ca ca trở lại!" Trương Tú Uyên ôm lấy cổ Trần Tử Đình cười đến tít cả mắt, thân thể mềm mại của cô nương mười sáu tuổi cứ thế dán chặt trên người hắn không chịu xuống, khiến hắn bất đắc dĩ phải ôm nàng đi vào. Hoàng Thùy ở phía sau an ủi bạch mã của hắn đang thở phì phì bất mãn vì chủ nhân bỏ rơi hắn. Xong cũng lạch đạch theo vào. Trong lòng không hiểu sao có chút mất mát nhỏ.
Trong phòng khách của Hồ gia, tất cả mọi người của hai nhà Trương Hồ dường như tụ tập đông đủ. Hồ Mãn nhìn thấy đệ tử đã vài năm không gặp thì vui vẻ, ôm chầm người vào lòng như hồi bé.
“Đệ tử ngoan của ta, mới vài năm không gặp mà con càng ngày càng trở nên mạnh mẽ thế này rồi. Thật khiến sư phụ đây càng nở mày nở mặt." Hồ Mãn nhìn Trần Tử Đình cười đến híp cả mắt. Người trong nhà thấy thế thì cười vui vẻ, ai cũng lên tiếng chào hỏi. Chỉ có Hồ phu nhân nhìn chăm chăm hắn, xong kéo tay hắn nói.
“Không đúng, ba năm trước a Đình trở lại sắc mặt rất tốt, tuy võ công xưa không bằng nay nhưng phải quan tâm sức khỏe cho tốt chứ. Nhìn đi, sắc mặt của con thật không tốt chút nào. Trương lão, nhanh xem mạch cho a Đình." Con mắt Hồ phu nhân Nguyễn Diệu thật nhạy bén, nhìn một cái liền biết Trần Tử Đình không tốt, nhanh chóng gọi Trương Gia Thành, người từng làm mưa làm gió trong giang hồ được xưng là Trương thần y lại bắt mạch cho hắn.
Trương Gia Thành cũng đang quan sát sắc mặt của Trần Tử Đình, được Hồ phu nhân điểm danh liền nhanh chóng chạy qua. Mọi người trong phòng thấy vậy cũng có chút khẩn trương. Trương Tú Uyên lo lắng đứng bên cạnh, gấp gáp nhìn Trần Tử Đình.
Thấy mọi người vì mình mà lo lắng, Trần Tử Đình liền mỉm cười trấn an, trong lòng có dòng suối nhỏ tưới mát cả người. Hoàng Thùy đứng ở phía sau có chút ghen tị, ánh mắt hâm mộ nhìn vào trong.
“Thân thể hư nhược, nội lực lúc tăng lúc giảm, nếu không áp chế kịp thời rất có thể bị nội lực bành trướng mà chết. Tử Đình, có chuyện gì xảy ra với con vậy?" Trương Gia Thành bắt mạch mà mi tâm nhíu lại, khó hiểu hỏi hắn.
Trương Tú Uyên nghe thấy từ chết mà sợ hãi, không kiềm được nhào vào lòng Trần Tử Đình mà khóc nấc lên. Vẻ mặt của người trong phòng ai nấy đều có chút không tin được mà ngưng trọng.
“Cha nói cái gì thế? Đình ca ca vẫn còn tốt mà. Đình ca ca, ca không có chuyện gì đúng không? Là cha gạt mọi người phải không?"
Trần Tử Đình thấy Trương Tú Uyên như thế thì dở khóc dở cười. Đưa tay vỗ vỗ lưng, dỗ nàng nín khóc.
“Ta không sao. Ngoan nào." Hướng mắt đến phía sư phụ, hắn nói.
“Lần này con đến đây cũng vì chuyện này. Mới đây có người tặng con Xích Băng, chỉ vì chút sơ suất mà bị trói lại trên thân thể cùng nàng." Trần Tử Đình vừa nói vừa lia mắt đến chỗ Hoàng Thùy đang lười nhác dựa ở cửa.
Rốt cục cũng có người biết đến sự tồn tại của Hoàng Thùy, nhưng ánh mắt của mấy người trong phòng khiến nàng nổi từng tầng gia gà. Ánh mắt sắc bén của bọn họ lia tới lia lui trên người nàng, như tìm xem có cái gì đặc biệt. Hoàng Thùy không nhịn được gượng gạo cười.
“Là sơ suất, là sơ suất."
Lời này tất nhiên không ai tin. Trước giờ Trần Tử Đình chưa từng làm chuyện gì sơ suất, còn chưa kể sơ suất liên quan đến tính mạng hắn. Việc này chỉ có thể là do nữ nhân này liên lụy đến hắn, hoặc có rắp tâm không tốt đẹp đối với hắn. Điều này khiến cho ánh mắt người trong phòng nhìn nàng càng trở nên bén nhọn.
“Con tính làm thế nào?" Hồ Mãn nhìn Trần Tử Đình, ánh mắt cũng lui tới trên người Trương Tú Uyên nằm trong lòng hắn, như nhắc nhở hắn về mối quan hệ của hắn với Hoàng Thùy sẽ khiến Trương Tú Uyên đau lòng.
“Con tính đem theo nàng ta đến núi Tuyết Tâm tìm ‘Bích Vong Tuyết’, chỉ có thể luyện được nó con và nàng mới có thể tách ra được. Sư phụ, người có cách nào khác để cắt đứt được xích băng không?" Trần Tử Đình nhìn người trong lòng một cái, sau đó không nhanh không chậm để nàng rời khỏi vòng tay của mình mặc cho nàng không đồng ý, mặt vẫn bình tĩnh nói chuyện với sư phụ hắn.
Hoàng Thùy nghe đến “Bích Vong Tuyết" thì giật mình, có chút tức giận vì Trần Tử Đình lừa nàng chuyện này. Nói đến ‘Bích Vong Tuyết’, nàng không chắc có thể luyện được nó không, vì cho đến nay, nàng vẫn không thể luyện được nội công. Chỉ có thể dùng phương pháp vận nội công ở nơi này khiến cho người khỏe mạnh hơn, nhẹ nhàng hơn. Còn việc tung chiêu tung chưởng trong truyền thuyết nàng làm không được. Nhưng có một điều khiến nàng vui vẻ, nếu tìm được ‘Bích Vong Tuyết’, xác suất trở về hiện đại của nàng và Huyền Anh là rất cao.
Hồ Mãn nhìn hắn suy tư một cái, sau đó ánh mắt lại giao với Trương Gia Thành, cả hai như cùng thở dài một cái, lúc này Trương Gia Thành mới nói.
“Có thể, có điều khả năng tìm được cũng không cao. Nhưng so với tìm thấy ‘Bích Vong Tuyết’ thì cao hơn một phần."
Mọi người nghe vậy thì có chút ảo não, nhưng hơn được phần nào thì tốt phần đấy. Trương Gia Kiệt, huynh thứ của Trương Tú Uyên có chút sốt ruột lên tiếng. Trần Tử Đình vẫn luôn là người mà hắn khâm phục, nên hắn không muốn huynh ấy xảy ra chuyện gì.
“Cha, đó là cách gì."
Trương Gia Thành trách cứ nhìn con trai, sau đó mới chậm rãi nói.
“Muốn tháo bỏ được xích băng, có thể dùng đến hoa Huyết Liên. Tính hỏa của hoa này cực mạnh, có thể khắc chế xích băng. Nhưng người ăn phải nó nếu không có nội công thâm hậu áp chế sẽ bị thiêu đốt mà chết." Nói xong, mắt hắn như có như không liếc về phía Hoàng Thùy, khiến nàng nhìn thấy rõ ánh mắt đầy thâm ý của hắn.
Người trong phòng như cũng hiểu ý tứ này của Trương Gia Thành, tất cả đều có chút hả hê nhìn nàng, nhưng cũng lo lắng Trần Tử Đình xảy ra chuyện gì. Cũng đồng thời nghĩ tới một việc, rõ ràng Hoàng Thùy không có nội công, tại sao có thể sống tới giờ mà không nề hà gì? Là nàng giấu mình quá tốt, hay trong này có chuyện bí ẩn?
“Chỉ là, muốn tìm thấy Huyết Liên cũng không dễ. Chúng ta sẽ cho người thu thập thông tin. Con chuẩn bị một chút, chậm nhất thì trong vòng tuần tới có thể lên đường."
Sau lần trêu chọc Trần Tử Đình đó Hoàng Thùy không còn lộn xộn nữa, rất nghiêm túc mà theo hắn lên đường, rất nhanh đã đến chân núi Sơn Tước. Ở đây có một trấn nhỏ cũng gọi là trấn Sơn Tước, đồ vật, thức ăn đều rất phong phú, xung quanh bốn mùa đều có hoa đào rơi nhìn rất hữu tình. Trấn này dường như hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài, không phụ thuộc với bất kỳ đất nước nào. Người dân ở đây dù là nam hay nữ đều tràn đầy khí khái, hào sảng của người giang hồ. Võ công của những người này đều thuộc hàng cao thủ, từ tiểu nhị cho đến tiểu thư nuôi trong nhà đều một thân võ thuật không tầm thường. Điều này khiến Hoàng Thùy sáng hết cả mắt, nhìn ở đâu cũng cảm thấy vui như hoa nở.
Lần này đến núi Sơn Tước là vì biết được tin sư phụ của Trần Tử Đình đã trở lại. Mà người này biết rất nhiều thứ, có thể cũng sẽ biết cách gỡ bỏ xích băng nên không cần mệt nhọc đi một quãng đường dài đến núi Tâm Băng nữa.
Hoàng Thùy mang tâm trạng vui vẻ cùng Trần Tử Đình từ từ lên đỉnh núi Sơn Tước. Cảnh sắc hai bên khiến nàng phải tấm tắc, cũng không hiểu một nơi đẹp thế này mà ít ai lên đây thăm thú.
“Này, tại sao nơi đẹp thế này mà ít người đến thế?" Hoàng Thùy hỏi.
“Vì chủ nhân nơi này không cho phép."
“Gì cơ? Núi này cũng có chủ? Thật là đáng tiếc, một nơi xinh đẹp như thế lại không để người ta thưởng thức." Hoàng Thùy tiếc nuối nói.
Trần Tử Đình liếc đỉnh đầu nàng một cái.
“Lên cũng được, chỉ cần không bị xà trùng độc chết đều có thể."
“A, xà trùng? Ở đây có rất nhiều rắn độc hả? Còn có cả côn trùng độc sao?" Hoàng Thùy trố mắt ngạc nhiên, đúng là những nơi càng xinh đẹp thì nguy cơ trùng trùng. Lại nghĩ tới cái gì, quay qua hỏi hắn.
“Chúng ta sẽ không bị độc chết chứ?" Sau lại nghĩ hắn lợi hại như thế thì làm gì có chuyện được chứ.
Trần Tử Đình im lặng không nói gì, lại thấy nàng càng trở nên vui vẻ thì khó hiểu, không phải nữ nhân đều sợ rắn, sợ trùng sao? Nhưng nhìn nàng như thế hắn cũng cảm thấy có chút phấn khởi, muốn nhanh chóng gặp lại sư phụ đã lâu không gặp. Con đường lên núi tuy có chút hiểm trở nhưng cũng là vui vẻ.
Ở đỉnh núi Sơn Tước có ba tòa nhà lớn nằm ba góc, lần lượt là ba tấm biển lớn khắc chữ Trương, Hồ và Đặng. Trần Tử Đình kéo theo Hoàng Thùy và ngựa đến tòa nhà có tấm biển khắc chữ Hồ rồi kéo cái dây ngay trước cổng, bên trong liền vang lên tiếng chuông rung động cả tòa nhà.
“Là ai ở bên ngoài?" Một dọng nói trong trẻo từ sau cánh cửa vang lên. Đồng thời một ô nhỏ trên cánh cổng được mở ra, lội ra một đôi mắt xinh đẹp của cô nương trẻ tuổi.
“Uyên Uyên, là ta." Trần Tử Đình mỉm cười dịu dàng, một nụ cười dịu dàng đến chói lóa khiến Hoàng Thùy kinh hãi. Đây là lần đầu tiên nàng thấy hắn cười, cũng là lần đầu biết hắn cười lên có thể đẹp như vậy.
Hoàng Thùy thất thần nhìn Trần Tử Đình, đến khi nụ cười dịu dàng của hắn thay bằng vẻ mặt lạnh lẽo nhìn nàng, nàng mới sực tỉnh lại là mình luống cuống.
Cánh cổng to lớn vội vàng được mở ra, một bóng dáng màu xanh nhạt nhanh chóng vọt lại ôm lấy cổ Trần Tử Đình, vui vẻ hô to.
“Cha, nương, Hồ bá, Hồ thẩm, các huynh tỉ, Đình ca ca trở lại!" Trương Tú Uyên ôm lấy cổ Trần Tử Đình cười đến tít cả mắt, thân thể mềm mại của cô nương mười sáu tuổi cứ thế dán chặt trên người hắn không chịu xuống, khiến hắn bất đắc dĩ phải ôm nàng đi vào. Hoàng Thùy ở phía sau an ủi bạch mã của hắn đang thở phì phì bất mãn vì chủ nhân bỏ rơi hắn. Xong cũng lạch đạch theo vào. Trong lòng không hiểu sao có chút mất mát nhỏ.
Trong phòng khách của Hồ gia, tất cả mọi người của hai nhà Trương Hồ dường như tụ tập đông đủ. Hồ Mãn nhìn thấy đệ tử đã vài năm không gặp thì vui vẻ, ôm chầm người vào lòng như hồi bé.
“Đệ tử ngoan của ta, mới vài năm không gặp mà con càng ngày càng trở nên mạnh mẽ thế này rồi. Thật khiến sư phụ đây càng nở mày nở mặt." Hồ Mãn nhìn Trần Tử Đình cười đến híp cả mắt. Người trong nhà thấy thế thì cười vui vẻ, ai cũng lên tiếng chào hỏi. Chỉ có Hồ phu nhân nhìn chăm chăm hắn, xong kéo tay hắn nói.
“Không đúng, ba năm trước a Đình trở lại sắc mặt rất tốt, tuy võ công xưa không bằng nay nhưng phải quan tâm sức khỏe cho tốt chứ. Nhìn đi, sắc mặt của con thật không tốt chút nào. Trương lão, nhanh xem mạch cho a Đình." Con mắt Hồ phu nhân Nguyễn Diệu thật nhạy bén, nhìn một cái liền biết Trần Tử Đình không tốt, nhanh chóng gọi Trương Gia Thành, người từng làm mưa làm gió trong giang hồ được xưng là Trương thần y lại bắt mạch cho hắn.
Trương Gia Thành cũng đang quan sát sắc mặt của Trần Tử Đình, được Hồ phu nhân điểm danh liền nhanh chóng chạy qua. Mọi người trong phòng thấy vậy cũng có chút khẩn trương. Trương Tú Uyên lo lắng đứng bên cạnh, gấp gáp nhìn Trần Tử Đình.
Thấy mọi người vì mình mà lo lắng, Trần Tử Đình liền mỉm cười trấn an, trong lòng có dòng suối nhỏ tưới mát cả người. Hoàng Thùy đứng ở phía sau có chút ghen tị, ánh mắt hâm mộ nhìn vào trong.
“Thân thể hư nhược, nội lực lúc tăng lúc giảm, nếu không áp chế kịp thời rất có thể bị nội lực bành trướng mà chết. Tử Đình, có chuyện gì xảy ra với con vậy?" Trương Gia Thành bắt mạch mà mi tâm nhíu lại, khó hiểu hỏi hắn.
Trương Tú Uyên nghe thấy từ chết mà sợ hãi, không kiềm được nhào vào lòng Trần Tử Đình mà khóc nấc lên. Vẻ mặt của người trong phòng ai nấy đều có chút không tin được mà ngưng trọng.
“Cha nói cái gì thế? Đình ca ca vẫn còn tốt mà. Đình ca ca, ca không có chuyện gì đúng không? Là cha gạt mọi người phải không?"
Trần Tử Đình thấy Trương Tú Uyên như thế thì dở khóc dở cười. Đưa tay vỗ vỗ lưng, dỗ nàng nín khóc.
“Ta không sao. Ngoan nào." Hướng mắt đến phía sư phụ, hắn nói.
“Lần này con đến đây cũng vì chuyện này. Mới đây có người tặng con Xích Băng, chỉ vì chút sơ suất mà bị trói lại trên thân thể cùng nàng." Trần Tử Đình vừa nói vừa lia mắt đến chỗ Hoàng Thùy đang lười nhác dựa ở cửa.
Rốt cục cũng có người biết đến sự tồn tại của Hoàng Thùy, nhưng ánh mắt của mấy người trong phòng khiến nàng nổi từng tầng gia gà. Ánh mắt sắc bén của bọn họ lia tới lia lui trên người nàng, như tìm xem có cái gì đặc biệt. Hoàng Thùy không nhịn được gượng gạo cười.
“Là sơ suất, là sơ suất."
Lời này tất nhiên không ai tin. Trước giờ Trần Tử Đình chưa từng làm chuyện gì sơ suất, còn chưa kể sơ suất liên quan đến tính mạng hắn. Việc này chỉ có thể là do nữ nhân này liên lụy đến hắn, hoặc có rắp tâm không tốt đẹp đối với hắn. Điều này khiến cho ánh mắt người trong phòng nhìn nàng càng trở nên bén nhọn.
“Con tính làm thế nào?" Hồ Mãn nhìn Trần Tử Đình, ánh mắt cũng lui tới trên người Trương Tú Uyên nằm trong lòng hắn, như nhắc nhở hắn về mối quan hệ của hắn với Hoàng Thùy sẽ khiến Trương Tú Uyên đau lòng.
“Con tính đem theo nàng ta đến núi Tuyết Tâm tìm ‘Bích Vong Tuyết’, chỉ có thể luyện được nó con và nàng mới có thể tách ra được. Sư phụ, người có cách nào khác để cắt đứt được xích băng không?" Trần Tử Đình nhìn người trong lòng một cái, sau đó không nhanh không chậm để nàng rời khỏi vòng tay của mình mặc cho nàng không đồng ý, mặt vẫn bình tĩnh nói chuyện với sư phụ hắn.
Hoàng Thùy nghe đến “Bích Vong Tuyết" thì giật mình, có chút tức giận vì Trần Tử Đình lừa nàng chuyện này. Nói đến ‘Bích Vong Tuyết’, nàng không chắc có thể luyện được nó không, vì cho đến nay, nàng vẫn không thể luyện được nội công. Chỉ có thể dùng phương pháp vận nội công ở nơi này khiến cho người khỏe mạnh hơn, nhẹ nhàng hơn. Còn việc tung chiêu tung chưởng trong truyền thuyết nàng làm không được. Nhưng có một điều khiến nàng vui vẻ, nếu tìm được ‘Bích Vong Tuyết’, xác suất trở về hiện đại của nàng và Huyền Anh là rất cao.
Hồ Mãn nhìn hắn suy tư một cái, sau đó ánh mắt lại giao với Trương Gia Thành, cả hai như cùng thở dài một cái, lúc này Trương Gia Thành mới nói.
“Có thể, có điều khả năng tìm được cũng không cao. Nhưng so với tìm thấy ‘Bích Vong Tuyết’ thì cao hơn một phần."
Mọi người nghe vậy thì có chút ảo não, nhưng hơn được phần nào thì tốt phần đấy. Trương Gia Kiệt, huynh thứ của Trương Tú Uyên có chút sốt ruột lên tiếng. Trần Tử Đình vẫn luôn là người mà hắn khâm phục, nên hắn không muốn huynh ấy xảy ra chuyện gì.
“Cha, đó là cách gì."
Trương Gia Thành trách cứ nhìn con trai, sau đó mới chậm rãi nói.
“Muốn tháo bỏ được xích băng, có thể dùng đến hoa Huyết Liên. Tính hỏa của hoa này cực mạnh, có thể khắc chế xích băng. Nhưng người ăn phải nó nếu không có nội công thâm hậu áp chế sẽ bị thiêu đốt mà chết." Nói xong, mắt hắn như có như không liếc về phía Hoàng Thùy, khiến nàng nhìn thấy rõ ánh mắt đầy thâm ý của hắn.
Người trong phòng như cũng hiểu ý tứ này của Trương Gia Thành, tất cả đều có chút hả hê nhìn nàng, nhưng cũng lo lắng Trần Tử Đình xảy ra chuyện gì. Cũng đồng thời nghĩ tới một việc, rõ ràng Hoàng Thùy không có nội công, tại sao có thể sống tới giờ mà không nề hà gì? Là nàng giấu mình quá tốt, hay trong này có chuyện bí ẩn?
“Chỉ là, muốn tìm thấy Huyết Liên cũng không dễ. Chúng ta sẽ cho người thu thập thông tin. Con chuẩn bị một chút, chậm nhất thì trong vòng tuần tới có thể lên đường."
Tác giả :
Phan