Bí Mật Phù Thủy - Phần 2
Chương 98 CHAP 98 QUYẾT ĐỊNH CỦA YUU
chap này dành tặng tieumiu2002 nhak!
================================================================
CHAP 98: QUYẾT ĐỊNH CỦA YUU
Tin tức từ Ray đã nhanh chóng được chuyển đến cho nó và hắn biết. Claudia cũng được thông báo tin tức này và cũng đã nhận nhiệm vụ là sẽ trông chừng nơi lối ra của đường hầm bí mật và theo dõi xem nơi Rebecca đến là đâu ngay khi cô ta có động tĩnh một lần nữa. Vậy là, nhiệm vụ của Ray đến đó là hoàn thành.
Sau buổi luyện tập, Hinata ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi.
Dạo gần đây người luyện tập cùng với Hinata là mẹ cô, Ryu còn Yuu, Yuu dường như đang bận rộn gì đó, không còn thường xuyên quan tâm Hinata như trước nữa, điều này khiến Hinata thấy trong lòng có chút gì đó không vui.
Hinata cũng đã tiến bộ hơn nhiều, có thể tùy theo mong muốn của mình mà thấy được tương lai trong khoảng 15 phút sắp đến một cách hoàn chỉnh, không sai sót chút nào. Nhưng điều hạn chế chính là Hinata phải thật sự không được phân tâm và chỉ có tương lai Hinata muốn nhìn thấy mới có thể hiện ra.
Nó đưa cho con gái mình một chai nước rồi mỉm cười xoa đầu Hinata:
- Con làm tốt lắm!
Hinata tươi cười:
- Cảm ơn mẹ!!!
Hai mẹ con cùng mỉm cười nhìn nhau. Tuy có chút do dự nhưng... đến cuối cùng, nó cũng quyết định sẽ kể cho Hinata nghe tất cả những điều mình biết khi được đọc quyển sách mà anh đưa cho. Hinata chăm chú lắng nghe những lời nó kể.
Nó và hắn cũng khôi phục được phần nào phần sách bị mực làm lấm bẩn. Tuy rời rạc và khá khó đọc nhưng cả hai cũng đã lồng ghép lại được và cũng hiểu phần nào nội dung của đoạn bị vấy mực đó. Quả là... một quá khứ không mấy tốt đẹp, thảo nào tai họa vẫn kéo dài đến ngày nay.
Nó cứ thế, kể hết cho Hinata nghe. Càng nghe những lời nó kể, Hinata càng có cảm giác đó chính xác là người mà Hinata đã gặp trong những giấc mơ. Ánh mắt Hinata thấp thoáng nỗi buồn khi nghe về câu chuyện của người phụ nữ đó. Ôm chầm lấy mẹ mình, Hinata lên tiếng:
- Mẹ à, bà ấy... thật đáng thương.
Ánh mắt nó cũng ngập tràn tia buồn, nó vuốt nhẹ tóc con gái, gật đầu:
- Phải. Vậy nên chúng ta phải giúp bà ấy, chúng ta... nhất định phải chiến thắng trận chiến sắp tới.
Hinata gật đầu. Nhất định, nhất định Hinata phải giúp đỡ mọi người dành chiến thắng.
Lòng quyết tâm đang dâng trào trong lòng thì...
Đột nhiên, trái tim Hinata thắt lại, hô hấp trở nên khó khăn. Ôm lấy ngực mình, Hinata thấy rất rất khó thở. Cái cảm giác này... hệt như ngày trước vậy.
Nó nhận ra biểu hiện lạ của con gái, thoáng nét hoang mang, xoay Hinata đối diện với mình hỏi vội:
- Hinata, con sao vậy?
Hinata vẫn ôm chặt lấy ngực mình, mồ hôi tuông ra ướt đẫm khuôn mặt, Hinata yếu ớt lắc đầu:
- Lại... như lúc trước. Dường như... khả năng của con... lại muốn cho con thấy điều gì đó.
Nó lo lắng vô cùng, dùng phép thuật của mình truyền vào người con gái để giúp con gái mình có thể cảm thấy dễ chịu hơn. Hinata nhắm nghiền mắt lại, cố gắng điều hòa hô hấp của chính mình. Những hình ảnh rời rạc... lần lượt xuất hiện.
Đêm trăng tròn.
Chiếc quan tài thủy tinh.
Một người đàn ông với mái tóc rực đỏ.
Máu, những tiếng thét.
Xác chết.
Mặt trăng đỏ.
Chiến đấu.
Rất... rất nhiều người ngã xuống, đầy rẫy những xác chết.
Hinata vội vàng mở mắt ra, trái tim đập rất mạnh, cảm xúc của Hinata lúc này đầy hoảng loạn. Hình ảnh cuối cùng mà Hinata nhìn thấy... Hinata đưa ánh mắt sợ hãi nhìn mẹ mình, miệng lắp bắp:
- Con... thấy... thấy mẹ đứng đó... thanh kiếm... đầy máu, trang phục... cũng đầy máu và.. xung quanh... toàn là xác chết.
Cảm giác sợ hãi ngày càng dâng trào trong lòng Hinata. Cố gắng trấn an chính bản thân mình, Hinata tiếp tục:
- Mẹ lúc đó... rất đáng sợ. Ánh mắt... vô hồn, chỉ có... những tia chết chóc.
Nó sững người khi nghe lời Hinata nói. Rốt cuộc... chuyện gì sẽ xảy ra??? Nó tin lời Hinata, những gì Hinata nói chắc chắn không sớm thì muộn sẽ trở thành sự thật, không thể tránh được và... có cố gắng cách mấy cũng chẳng thay đổi được gì.
Nó bỏ qua cảm xúc cá nhân của mình, ôm chầm lấy cô con gái đang trong trạng thái hoảng loạn, vỗ nhẹ lưng an ủi:
- Không sao, không sao đâu con. Mọi chuyện nhất định sẽ ổn thôi.
- Thật... hả mẹ?
Hinata sợ sệt hỏi lại. Hình ảnh đó... Hinata thấy thật kinh khủng, không thể nào quên được. Hinata biết mẹ mình sẽ luôn luôn bên cạnh bảo vệ cho mình, cho gia đình và cho mọi người nhưng... Hinata cũng hiểu rõ, nếu vì một lí do nào đó mà nó trở thành kẻ thù thì... mọi chuyện sẽ vô cùng tồi tệ và khủng khiếp. Hinata không muốn nghĩ tiếp nữa, thật quá đáng sợ.
Nó có thể hiểu rõ suy nghĩ của Hinata, những lời Hinata nói khiến nó cảm thấy vô cùng hoang mang. Chẳng lẽ... rồi mai đây nó sẽ trở thành một con người kinh khủng, toàn thân nhuốm đầy máu tươi như vậy sao? Thế nhưng, nó vẫn quyết tâm dù có thể nào cũng không để chuyện đó xảy ra, nó nhất định có chết cũng không làm hại những người thân yêu của mình.
Tiếp tục vỗ nhẹ lưng để trấn an con gái, nó dịu dàng lên tiếng:
- Nhất định là không sao. Nếu thật sự có chuyện đó, mẹ tin chắc cha con và cả hai con nữa, mọi người sẽ giúp mẹ trở lại như cũ mà, đúng chứ?
Hinata gật đầu, nỗi sợ hãi... cũng đã giảm nhiều.
Đến với Witchard.
Trong phòng hiệu trưởng, Toshiro mặt đối mặt với hiệu trưởng Rebecca:
- Đưa tôi đến gặp cha.
- Gặp cha?
Đối diện với giọng điệu kiên quyết và cứng rắn của Toshiro, Rebecca thật có chút bất ngờ. Khẽ bật cười, Rebecca vẫn yên vị trên ghế hỏi lại:
- Để làm gì kia chứ?
Toshiro thản nhiên nhìn Rebecca đáp lời:
- Chẳng phải tôi là người được Ngài chọn sao? Mục đích của tôi chỉ là muốn biết tình hình của Ngài thôi.
Rebecca nở nụ cười nửa miệng nhìn Toshiro:
- Ngài sắp tỉnh rồi. Cậu không cần đến gặp cha cậu đâu, tôi cho cậu biết rồi đấy.
Toshiro bật cười nhìn Rebecca, bình thản ngã lưng ra ghế, Toshiro nhìn Rebecca đầy thách thức:
- Bà không muốn tôi đến xem tình hình của Ngài là thế nào đây? Liệu... Ngài sẽ nghĩ gì nếu khi tỉnh dậy và biết rằng yêu cầu được gặp Ngài của tôi bị một người đàn bà tầm thường như bà bác bỏ ngay lập tức?
- Cậu dám...
Rebecca đập bàn đứng bật dậy khi nghe những lời đầy thách thức của Toshiro. Khẽ hừ lạnh, Rebecca khoanh tay, đành phải xuống nước mà thôi:
- Đi theo tôi.
Rebecca bất mãn bước đến chiếc tủ sách và mở ra đường hầm bí mật. Toshiro cũng không mấy ngạc nhiên, cậu biết chuyện cha cậu đưa mụ dì ghẻ Rebecca này đến đây làm hiệu trưởng cũng chẳng phải chuyện hay ho gì, nhất định là có âm mưu. Lối vào đã mở ra, Rebecca không quay đầu nhìn Toshiro mà bước vào bên trong rồi lên tiếng:
- Đi thôi.
Toshiro không đáp mà chỉ lẳng lặng theo bước Rebecca.
Lối đi vẫn chật hẹp và dài vô hạn như lúc Ray theo dõi Rebecca. Trên đường đi, Rebecca vẫn giữ khuôn mặt khó chịu, không quay đầu mà hỏi Toshiro:
- Quyết định sẽ theo ý Ngài sao?
Toshiro nhún vai:
- Nếu không tôi muốn đến gặp Ngài để làm gì?
Rebecca khẽ cười, dừng bước bất ngờ khiến Toshiro giật mình, xém chút nữa là đụng phải Rebecca. Rebecca nhìn Toshiro, lên tiếng:
- Chà... quyết định thông minh đấy. Với quyết định này, chắc chắn tương lai của cậu còn có thể tiến xa hơn cả cha cậu nữa đấy, Toshiro à. Có thể nói là... dưới một người mà trên vạn người.
Vừa nói, Rebecca càng tiến sát thêm vào Toshiro, cả người ngã vào lòng của Toshiro. Toshiro hừ lạnh, lạnh nhạt đẩy Rebecca ra xa rồi lên tiếng:
- Không phải việc của bà. Dẫn đường đi.
Rebecca vẫn không biết xấu hổ, tuy hành động vừa rồi của Toshiro khiến cô ta chới với sắp ngã nhưng cô ta vẫn mặt dày nhào người vào lòng Toshiro, ôm chầm lấy Toshiro, giọng nói đầy ngọt ngào:
- Có cần lạnh nhạt vậy không? Dù sao thì... ở đây cũng có ai ngoài hai ta đâu? Hơn nữa... làm gì có ai phát hiện được kia chứ!
Những lời này khiến Toshiro thật càng thêm khinh bỉ Rebecca. Lần này mạnh tay hơn, Toshiro đẩy Rebecca ngã bệch xuống đất, khiến cô ta một phen nhăn nhó khó chịu. Toshiro nhíu mày nhìn Rebecca:
- Những lời này tôi không ngại nói lại với cha tôi đâu.
Rebecca đen mặt. Đứng phắt dậy, Rebecca ỏng ẹo bước đi tiếp, không quên phàn nàn:
- Rồi rồi, mau đi thôi. Đúng là chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả.
Toshiro chẳng thèm để tâm, những lời nói nhảm kiểu như thế này, thật sự không đáng để lọt tai.
Cuối cùng thì con đường dài hun hút đã đến đoạn cuối cùng, ở phía xa, ánh sáng đã lọt được vào. Rebecca và Toshiro cùng nhau bước ra ngoài. Nơi đây, chính là vùng ngoại ô mà Ray đã từng theo Rebecca đến nhưng lại để mất dấu.
Claudia đã chờ sẵn ở đây từ lâu rồi. Ngay khi thấy sự xuất hiện của Rebecca và Toshiro, Claudia đã nhanh chóng ẩn nấp theo dõi và sẽ lần theo dấu vết cả hai ngay lập tức. Cả Rebecca lẫn Toshiro đều không ai hay biết sự hiện diện của Claudia.
Ra đến nơi này, Rebecca lại đi đến chỗ một gốc cây lớn gần đấy. Cô ta đọc thần chú gì đó, một lỗ đen được mở ra từ thần cây. Lỗ đen khá lớn, vừa đủ cho một người chui vào. Rebecca quay sang nhìn Toshiro:
- Đây là lối vào, vào thôi.
Toshiro không đáp lời mà lẳng lặng bước vào trong lỗ đen và mất dạng. Rebecca cẩn thận dòm ngó xung quanh rồi cũng vào theo và biến mất. Lỗ đen đang dần đóng lại. Thế nhưng, Claudia đã rất nhanh chóng nhảy vào bên trong trước khi lỗ đen biến mất hoàn toàn.
Thì ra đây chính là lí do mà Ray để mất dấu Rebecca. Đêm tối như vậy, lỗ đen này chắc chắn chẳng ai thấy được.
Trở lại cung điện thế giới phép thuật.
Hôm nay, Yuu đột nhiên bảo có điều muốn nói với cha mẹ mình. Tất cả tập trung trong phòng của anh và Saphia. Mọi người đều xem gia đình nó và hắn như người một nhà nên trong buổi hôm nay, nó và hắn cùng Hinata đều có mặt ở đây. Còn Gin và Kai, hai người vẫn tiếp tục công việc ở Witchard nên không thể có mặt được.
Dường như Yuu có vẻ khó chịu với sự hiện diện của nó, hắn và Hinata thế nhưng chỉ trong một thoáng mà thôi, rất nhanh chóng vẻ mặt Yuu trở lại trạng thái như bình thường, vẫn lạnh lẽo và không cảm xúc.
Yuu nhìn cha mẹ mình, bắt đầu lên tiếng:
- Con có chuyện quan trọng muốn nhận được sự đồng ý của cha và mẹ!
Anh gật đầu, Saphia mỉm cười nhìn con trai:
- Con cứ nói đi, cha mẹ luôn sẵn lòng lắng nghe con, con trai.
Yuu gật đầu thay lời cảm ơn dành cho cha mẹ mình. Rồi, Yuu quay đầu cất tiếng gọi:
- Haruko, em vào đây đi.
Cánh cửa mở ra, Haruko theo đó bước vào. Tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa nơi Haruko xuất hiện, ai nấy đều tò mò. Chuyện hệ trọng mà Yuu muốn nói có thể là gì kia chứ? Chẳng lẽ... chuyện này có liên quan đến Haruko hay sao?
Haruko bước vào trong, lễ phép cúi chào tất cả mọi người rồi nhanh chóng tiến đến đứng cạnh Yuu. Yuu nhìn Haruko, nở nụ cười dịu dàng.
Anh lúc này lên tiếng:
- Con trai, cuối cùng là có chuyện gì?
Yuu nắm lấy tay Haruko rồi quay sang nhìn cha mẹ mình, cất tiếng đầy dõng dạt và kiên quyết:
- Con muốn lập hôn ước với Haruko. Ngay khi Haruko tốt nghiệp Witchard, con muốn chúng con kết hôn ngay lập tức.
Tất cả đều hết thảy ngạc nhiên, khỏi phải nói, chuyện này thực sự quá bất ngờ, thật sự khó lòng mà tin được.
Saphia đứng bật dậy, lên tiếng vội vã:
- Con đang nói gì vậy Yuu?
Yuu nhìn mẹ mình, ánh mắt vẫn giữ nguyên nét kiên quyết:
- Con nói rất rõ rồi mà mẹ, con biết hiện tại chúng con vẫn chưa thể kết hôn vậy nên con mới yêu cầu được phép lập hôn ước giữa con và Haruko.
Ngừng một lúc, Yuu quay sang nhìn Haruko, dịu dàng mỉm cười:
- Cha mẹ đừng bất ngờ. Con... là thật lòng yêu Haruko, là thật lòng muốn được gắn bó trọn đời với em ấy. Con đã suy nghĩ rất kĩ mới đưa ra quyết định này nên con mong cha mẹ hãy đồng ý.
- Nhưng...
Saphia còn rất nhiều nỗi phân vân, hắn nãy giờ im lặng lúc này lên tiếng:
- Đây là xuất phát từ trái tim sao?
- Dĩ nhiên.
Yuu quay sang nhìn hắn đáp lời. Nó và hắn khẽ nhíu mày, ánh mắt này... có gì đó rất lạ, rất không bình thường. Nó nhẹ nhàng lên tiếng:
- Con có chắc về quyết định này của mình không? Cũng có thể...
- Đủ rồi, đây là quyết định của con.
Nó chưa kịp nói hết lời thì Yuu đã có vẻ giận dữ chen ngang vào khiến nó, không chỉ có nó mà cả anh, Saphia và Hinata đều bất ngờ. Yuu không nhìn nó và hắn nữa mà quay sang nhìn cha mẹ mình:
- Xin cha mẹ hãy đồng ý.
Anh và Saphia đều mang rõ nét do dự, có thể thấy cả hai đều không hoàn toàn hài lòng với quyết định này. Haruko cúi đầu, nhỏ nhẹ lên tiếng:
- Con biết mình xuất thân thấp hèn, chỉ là... một đứa bé mồ côi được mọi người tốt bụng nuôi dưỡng, chăm sóc. Nhưng... con có thể khẳng định con thật lòng yêu anh Yuu, là tình yêu chân thành, không hề vì lợi ích hay gì cả.
Ngừng một lúc, Haruko tiếp tục:
- Con biết mình không có quyền cầu xin mọi người chấp nhận con trở thành vợ anh Yuu nhưng... con...
Haruko chưa nói hết thì Yuu đã kéo Haruko đứng sát vào mình, ánh mắt đầy mạnh mẽ nhìn cha mẹ mình:
- Em đừng nói gì nữa, Haurko. Con cầu xin cha mẹ, hãy chấp thuận yêu cầu của con.
Thấy cha mẹ mình vẫn còn phần vân, Yuu tiếp tục thuyết phục:
- Cha mẹ chẳng phải đã nói sẽ cho con tự lựa chọn hôn nhân của mình sao? Vậy... xin cha mẹ hãy thực hiện điều đó.
- Con...
Saphia toang nói gì đó thì anh đã đưa tay cản lại. Anh đứng dậy, ánh mắt nhìn sang nó và hắn kèm theo tia phức tạp rồi mới nhìn con trai mình, bất lực buông tiếng thở dài:
- Được rồi, ta sẽ chấp thuận.
Yuu tươi cười cúi đầu:
- Cảm ơn cha.
Rồi, Yuu lại lên tiếng:
- Và... con cũng muốn chúng con được phép trở lại Witchard. Con muốn giúp Haruko tốt nghiệp càng nhanh càng tốt.
Anh bất lực nhìn con trai mình:
- Con cứ làm những gì con muốn.
- Cảm ơn cha rất nhiều. Vậy... con xin phép.
Nói rồi, Yuu nắm tay Haruko, cả hai cùng rời khỏi phòng. Căn phòng chỉ còn lại năm người: anh, Saphia, nó, hắn và Hinata. Anh và Saphia ánh mắt đăm chiêu, nó và hắn thì ánh mắt đầy phức tạp. Riêng Hinata, Hinata đầy bất ngờ nhưng cuối cùng cũng lên tiếng:
- Con... thấy có gì đó rất lạ nhưng... không lí giải được.
Tất cả mọi người đều im lặng. Rốt cuộc thì... vấn đềlà ở đâu???
==========================ENDCHAP98=========================