Bí Mật Của Thiên Thần
Chương 26: Hạ Vi - Cô bạn mới
Bao nhiêu con mắt cứ đổ dồn vào cô học sinh ấy, tiếng bàn tán cũng bắt đầu nổi lên, chẳng hạn như cô gái ấy xinh quá, nhìn dễ thương ghê, chắc là trên mặt cả tấn son á...v...v...Cô học sinh đi đến trước phòng giáo viên, khẽ cúi người chào cô giáo.-Em là học sinh mới phải không?
-Dạ vâng!
-Em tên gì?
-Em tên là Hạ Vi ạ!
-Được rồi, em đi theo cô vào lớp nhé!
Hạ vi gật đầu rồi đi theo cô giáo, đâu ai biết cô giáo ấy lại là cô giáo chủ nhiệm của lớp nó, chỉ riêng Hạ Vi biết vì điều đó đã nằm trong kế hoạch cuả Hạ Vi mà, huống chi...
Cả lớp đang nói chuyện xì xào cũng bỗng dưng im lặng nhìn về phía Hạ Vi, nó thì nghĩ chắc là lớp nó lại có thêm một học sinh mới nữa rồi, nhưng mà nó thấy lạ, trường này vốn dĩ muốn xin vào đã khó, lại còn phải học cực giỏi, ít khi có học sinh nào được chuyển ngang giữa năm học như thế, Trấn An được vào trường này là vì học giỏi, còn Nguyệt Tâm thì là họ hàng với hắn, còn cô gái này thì sao nhỉ? Phải chăng lại là một trường hợp khác?
-Cô muốn thông báo với các em là lớp ta lại có thêm một cô bạn mới nữa, em ấy tên là Hạ Vi, các em cố gắng giúp đỡ bạn nhé!
-Mong mọi người giúp đỡ!
Hạ Vi cười tươi, cả lớp vỗ tay rần rần, về thái độ của tụi con trai và mấy đứa con gái thì chắc mọi người đã biết rồi nhỉ?
-Để cô xem nào, lớp ta còn chỗ nào cho em ngồi được.
Cô giáo nhìn xung quanh lớp để tìm một chỗ ngồi cho cô học sinh mới Hạ Vi...
-Em muốn ngồi đằng kia ạ!
Hạ Vi chỉ tay về phía một bàn trống gần cuối lớp, tất cả các học sinh trong lớp đều nhìn về hường mà Hạ Vi đã chỉ, mọi người biết không, bàn trống đó là chỗ ngồi kế bên hắn đấy.
-Được thôi, em vào chỗ ngồi đi.
-Vâng!
Hạ Vi tiến về chỗ ngồi của mình, ai nấy đều hồi hộp không biết chuyện gì sẽ xảy ra với Hạ Vi đây.
-Cô ta sẽ phải chuyển chỗ ngồi ngay lập tức thôi, Minh Luân sẽ không đồng ý đâu.
-Đúng rồi đúng rồi, là ''lính mới'' mà, chắc là không biết.
...
Đó là những lời bàn tán của các học sinh khác trong lớp, tụi còn trai còn cá cược xem Hạ Vi có thể ngồi cạnh hắn không nhưng đa số đều cá là không. Tuy nhiên, có lẽ kết quả sẽ khiến các học sinh trong lớp thất vọng rồi, Hạ Vi đã ngồi vào chỗ ngồi của mình một cách ''an toàn'' mà không hề có chuyện gì xảy ra hết, hắn thì chả để tâm tới Hạ Vi,mặc cho Hạ Vi đang mỉm cười nhìn hắn.
Cả lớp được một phen ngạc nhiên cực lớn, nhầm bạn bị shock đến không nói nên lời, nó thì thấy có gì đó hơi khó chịu trước thái độ ngó lơ của hắn.
-Em được gặp anh rồi đấy!
-...
Hắn im lặng, không trả lời câu nói của Hạ Vi, cứ xem Hạ Vi như là không khí ấy, Hạ Vi thấy hắn không trả lời nên chẳng nói gì nữa.
Kết thúc tiết học, nó rủ Tiểu My và Nguyệt Tâm đi lại bàn làm quen với cô bạn mới.
-Chào Vi, mình là Oanh Di, còn hai người này là Nguyệt Tâm và Tiểu My, tụi mình làm quen nhé!
-Ok, làm quen thì làm quen.
Hạ Vi cũng mỉm cười với tụi nó, hắn ngồi bàn kế bên trông không vui vẻ cho lắm, đứng dậy đi ra khỏi bàn, nằm lấy cổ tay nó.
-Đi xuống căn-tin.
Nó chưa kịp phản ứng gì thì hắn đã kéo nó đi rồi, nó thấy bực, lúc nào cũng thế, hắn chỉ muốn làm những gì hắn làm mà chẳng để ý tới ai, mới có nói chuyện làm quen với Hạ Vi tí xíu là bị hắn phá đám rồi, Tiểu My và Nguyệt Tâm thấy thế cũng quay sang xin lỗi Hạ vi rồi đi xuống căn-tin theo tụi nó luôn, Hạ Vi nhìn theo mà đặt ra một dấu hỏi trong đầu.
-Có phải cô thắc mắc về con nhỏ tên Oanh Di đó lắm đúng không?
Ngọc Ánh và Mai Linh đang đứng trước bàn của Hạ Vi, miệng cười cười.
-Có thì sao mà không có thì sao.
-Tụi này chỉ có ý tốt thôi, con nhỏ đó đang ở nhà của Minh Luân đấy, nghe đồn còn là bạn gái nữa, nó là đứa mồ côi cha mẹ, trong trường này ai mà chả biết chuyện đó, nếu cô có thích Minh luân thì đừng có mắc sai lầm giống tụi này, nhìn nó vậy thôi chứ ''khó nuốt'' lắm đấy.
Càng nghe lời kể của Ngọc Ánh thì Hạ Vi càng cảm thấy thú vị hơn về nó nhiều, nó không đơn giản là như vậy? Hạ Vi cảm thấy vui rồi đây.
-Đối với Hạ Vi này, thì chẳng có cái gì là khó nuốt cả. Cô ta...chỉ là một món tráng miệng chán chê mà thôi!
Hạ Vi cười nhạt, Ngọc ánh và Mai Linh nghe thấy câu nói ấy mà rùng mình, nhìn bề ngoài, Hạ Vi là một cô gái xinh xắn và dễ thương, nhưng bên trong, có thể lại là một con ác quỷ, điều đó cảnh báo cho nó rằng, cuộc sống của nó sau này chắc chắn sẽ phải gặp nhiều sóng gió.
Sau giờ học, nó, hắn và Nguyệt Tâm đã về tới nhà, vừa bước vào thì...
Hạ Vi từ trong chạy ra ôm lấy hắn, trong đầu nó bây giờ chỉ có 4 từ: CÁI-GÌ-THẾ-NÀY? để diễn tả sự ngạc nhiên cực độ của nó trước những gì nó đang thấy.
-Sau giờ này anh mới về thế? Trường tan lâu rồi mà?
Hắn đẩy Hạ Vi ra rồi lấy tay phủi phủi người như vừa ôm cái gì bẩn lắm, Hạ Vi nhìn thấy mà dỗi nhưng lại vẫn cười.
-Anh nhận được điện thoại từ ba em chưa?
Nó và Nguyệt Tâm ngớ ra, ai cũng thắc mắc về câu nói lẫn thân thế của Hạ Vi, Hạ Vi có liên quan gì đến hắn? Tại sao Hạ Vi lại vào được căn nhà này? Hàng ngàn câu hỏi cứ loay hoay trong đầu của hai đứa nó mà chưa có câu nào có lời giải thoải đáng.
-Chưa giới thiệu với mọi người nhỉ, từ giờ, mình sẽ ở lại căn nhà này, mong chúng ta có thể hòa thuận!
-Dạ vâng!
-Em tên gì?
-Em tên là Hạ Vi ạ!
-Được rồi, em đi theo cô vào lớp nhé!
Hạ vi gật đầu rồi đi theo cô giáo, đâu ai biết cô giáo ấy lại là cô giáo chủ nhiệm của lớp nó, chỉ riêng Hạ Vi biết vì điều đó đã nằm trong kế hoạch cuả Hạ Vi mà, huống chi...
Cả lớp đang nói chuyện xì xào cũng bỗng dưng im lặng nhìn về phía Hạ Vi, nó thì nghĩ chắc là lớp nó lại có thêm một học sinh mới nữa rồi, nhưng mà nó thấy lạ, trường này vốn dĩ muốn xin vào đã khó, lại còn phải học cực giỏi, ít khi có học sinh nào được chuyển ngang giữa năm học như thế, Trấn An được vào trường này là vì học giỏi, còn Nguyệt Tâm thì là họ hàng với hắn, còn cô gái này thì sao nhỉ? Phải chăng lại là một trường hợp khác?
-Cô muốn thông báo với các em là lớp ta lại có thêm một cô bạn mới nữa, em ấy tên là Hạ Vi, các em cố gắng giúp đỡ bạn nhé!
-Mong mọi người giúp đỡ!
Hạ Vi cười tươi, cả lớp vỗ tay rần rần, về thái độ của tụi con trai và mấy đứa con gái thì chắc mọi người đã biết rồi nhỉ?
-Để cô xem nào, lớp ta còn chỗ nào cho em ngồi được.
Cô giáo nhìn xung quanh lớp để tìm một chỗ ngồi cho cô học sinh mới Hạ Vi...
-Em muốn ngồi đằng kia ạ!
Hạ Vi chỉ tay về phía một bàn trống gần cuối lớp, tất cả các học sinh trong lớp đều nhìn về hường mà Hạ Vi đã chỉ, mọi người biết không, bàn trống đó là chỗ ngồi kế bên hắn đấy.
-Được thôi, em vào chỗ ngồi đi.
-Vâng!
Hạ Vi tiến về chỗ ngồi của mình, ai nấy đều hồi hộp không biết chuyện gì sẽ xảy ra với Hạ Vi đây.
-Cô ta sẽ phải chuyển chỗ ngồi ngay lập tức thôi, Minh Luân sẽ không đồng ý đâu.
-Đúng rồi đúng rồi, là ''lính mới'' mà, chắc là không biết.
...
Đó là những lời bàn tán của các học sinh khác trong lớp, tụi còn trai còn cá cược xem Hạ Vi có thể ngồi cạnh hắn không nhưng đa số đều cá là không. Tuy nhiên, có lẽ kết quả sẽ khiến các học sinh trong lớp thất vọng rồi, Hạ Vi đã ngồi vào chỗ ngồi của mình một cách ''an toàn'' mà không hề có chuyện gì xảy ra hết, hắn thì chả để tâm tới Hạ Vi,mặc cho Hạ Vi đang mỉm cười nhìn hắn.
Cả lớp được một phen ngạc nhiên cực lớn, nhầm bạn bị shock đến không nói nên lời, nó thì thấy có gì đó hơi khó chịu trước thái độ ngó lơ của hắn.
-Em được gặp anh rồi đấy!
-...
Hắn im lặng, không trả lời câu nói của Hạ Vi, cứ xem Hạ Vi như là không khí ấy, Hạ Vi thấy hắn không trả lời nên chẳng nói gì nữa.
Kết thúc tiết học, nó rủ Tiểu My và Nguyệt Tâm đi lại bàn làm quen với cô bạn mới.
-Chào Vi, mình là Oanh Di, còn hai người này là Nguyệt Tâm và Tiểu My, tụi mình làm quen nhé!
-Ok, làm quen thì làm quen.
Hạ Vi cũng mỉm cười với tụi nó, hắn ngồi bàn kế bên trông không vui vẻ cho lắm, đứng dậy đi ra khỏi bàn, nằm lấy cổ tay nó.
-Đi xuống căn-tin.
Nó chưa kịp phản ứng gì thì hắn đã kéo nó đi rồi, nó thấy bực, lúc nào cũng thế, hắn chỉ muốn làm những gì hắn làm mà chẳng để ý tới ai, mới có nói chuyện làm quen với Hạ Vi tí xíu là bị hắn phá đám rồi, Tiểu My và Nguyệt Tâm thấy thế cũng quay sang xin lỗi Hạ vi rồi đi xuống căn-tin theo tụi nó luôn, Hạ Vi nhìn theo mà đặt ra một dấu hỏi trong đầu.
-Có phải cô thắc mắc về con nhỏ tên Oanh Di đó lắm đúng không?
Ngọc Ánh và Mai Linh đang đứng trước bàn của Hạ Vi, miệng cười cười.
-Có thì sao mà không có thì sao.
-Tụi này chỉ có ý tốt thôi, con nhỏ đó đang ở nhà của Minh Luân đấy, nghe đồn còn là bạn gái nữa, nó là đứa mồ côi cha mẹ, trong trường này ai mà chả biết chuyện đó, nếu cô có thích Minh luân thì đừng có mắc sai lầm giống tụi này, nhìn nó vậy thôi chứ ''khó nuốt'' lắm đấy.
Càng nghe lời kể của Ngọc Ánh thì Hạ Vi càng cảm thấy thú vị hơn về nó nhiều, nó không đơn giản là như vậy? Hạ Vi cảm thấy vui rồi đây.
-Đối với Hạ Vi này, thì chẳng có cái gì là khó nuốt cả. Cô ta...chỉ là một món tráng miệng chán chê mà thôi!
Hạ Vi cười nhạt, Ngọc ánh và Mai Linh nghe thấy câu nói ấy mà rùng mình, nhìn bề ngoài, Hạ Vi là một cô gái xinh xắn và dễ thương, nhưng bên trong, có thể lại là một con ác quỷ, điều đó cảnh báo cho nó rằng, cuộc sống của nó sau này chắc chắn sẽ phải gặp nhiều sóng gió.
Sau giờ học, nó, hắn và Nguyệt Tâm đã về tới nhà, vừa bước vào thì...
Hạ Vi từ trong chạy ra ôm lấy hắn, trong đầu nó bây giờ chỉ có 4 từ: CÁI-GÌ-THẾ-NÀY? để diễn tả sự ngạc nhiên cực độ của nó trước những gì nó đang thấy.
-Sau giờ này anh mới về thế? Trường tan lâu rồi mà?
Hắn đẩy Hạ Vi ra rồi lấy tay phủi phủi người như vừa ôm cái gì bẩn lắm, Hạ Vi nhìn thấy mà dỗi nhưng lại vẫn cười.
-Anh nhận được điện thoại từ ba em chưa?
Nó và Nguyệt Tâm ngớ ra, ai cũng thắc mắc về câu nói lẫn thân thế của Hạ Vi, Hạ Vi có liên quan gì đến hắn? Tại sao Hạ Vi lại vào được căn nhà này? Hàng ngàn câu hỏi cứ loay hoay trong đầu của hai đứa nó mà chưa có câu nào có lời giải thoải đáng.
-Chưa giới thiệu với mọi người nhỉ, từ giờ, mình sẽ ở lại căn nhà này, mong chúng ta có thể hòa thuận!
Tác giả :
Oải hương tím