Bí Mật Của Người Chồng - Cẩm Sắt

Chương 4

- Anh nói nhiều như vậy, nếu lần này em vẫn không nói chút gì, có phải sẽ bị ăn đòn hay không?

Người đàn ông này yêu mình như vậy, cô cảm thấy hạnh phúc không gì bằng, cô muốn biết rõ lúc đầu họ yêu đương như thế nào, vì sao ban đầu cô lại từ chối anh? Anh là người đàn ông hoàn hảo như thế, ai lại có thể nhẫn tâm từ chối sự dịu dàng của anh ấy chứ?

- Anh biết em đã không còn nhớ anh là ai nữa, không sao, không nhớ ra là tốt nhất, lúc trước anh luôn cảm thấy anh đối xử với em chưa đủ tốt, sau này anh sẽ càng cố gắng bù đắp, để ngoài anh ra, em không thể tiếp nhận được người đàn ông nào khác nữa.

Tôn Ký Viễn ánh mắt sâu xa nhìn khuôn mặt vô tội của cô, anh thích nhất là vẻ mặt ngốc nghếch đơn thuần này, tuy có lúc nó làm anh cảm giác rằng mình đang bắt nạt cô gái nhỏ.

- Anh… Yêu em như vậy… Nhưng em lại không có cách nào đáp lại tình cảm của anh, thực sự rất xin lỗi

Cô khó xử nói.

Tôn Ký Viễn mỉm cười tà khí, nghịch ngón tay cô, nhưng lại có vẻ như chẳng phải trêu đùa.

- Nếu cảm thấy có lỗi với anh, sau này bù lại cho anh nhiều một chút, chủ động với anh nhiều một chút, dù có lời gì cũng trực tiếp nói với anh, đừng để trong lòng, anh hi vọng giữa chúng ta không có bí mật, anh muốn trở thành người thân thiết nhất của em.

Sau cùng anh siết chặt tay cô tuyên bố.

Lòng Lương Thiếu Thanh tuy rằng ấm áp, nhưng lại thầm cảm thấy có chút kỳ lạ, rõ ràng người mất trí nhớ là mình, tại sao lại là Tôn Ký Viễn sợ cô rời bỏ anh đến mức phải giữ chặt cô như vậy?

- Em đã là vợ anh, sau này anh đương nhiên sẽ là người thân thiết nhất của em

Chứng nhận kết hôn đã buộc họ lại.

Tôn Ký Viễn cuối cùng dường như yên tâm mỉm cười.

- Đúng rồi, mấy ngày trước cảnh sát có đến hỏi về vụ tai nạn lần đó, họ nói xe của em bị người khác động tay động chân vào, anh có biết em đã từng gây thù chuốc oán với ai không?

Cô tạm thời không nhớ ra, đương nhiên cần nhắc nhở với chồng, tránh lần sau anh ấy cũng bị mình làm liên lụy.

Nghe xong, sắc mặt anh lập tức căng ra:

- Chuyện này em không cần nghĩ nữa, anh sẽ giải quyết, chắc chỉ là hiểu lầm thôi, anh đảm bảo sau này em sẽ không gặp phải nguy hiểm như vậy nữa, chỉ cần có anh ở đây, không ai có thể làm hại em.

- Vâng.

Sự bảo đảm của người chồng dễ dàng thuyết phục cô, không còn hoài nghi gì nữa.

Nhưng thực ra, cô vẫn còn thắc mắc.

Mấy tối gần đây, Mạnh Yên Phấn không đến nữa, mà là Vưu Chi Hân đến, cuối cùng cô cũng có hứng thú với chuyện của mình, muốn biết chút ít, nhưng Vưu Chi Hân lại biết mà không nói, thế nhưng ngoài chồng cô ra… Dường như người đàn ông này là người tuyệt đối không không thể nói về bí mật.

Một thắc mắc khác đó là, thời gian này mỗi tối đều là Mạnh Yên Phấn đến, nếu Tôn Ký Viễn đã không sao, tại sao một lần cũng không đến bệnh viện? Lúc trước cô có hỏi qua, bác sĩ, y tá đều nói chỉ có Mạnh Yên Phấn là siêng năng nhất, vì sao chồng cô lại chưa từng đến thăm?

Cô rất muốn hỏi, lại không biết mở miệng hỏi như thế nào, lúc chưa kỳ vọng thì chuyện gì cũng không sợ, bắt đầu kỳ vọng thì sẽ sợ hãi kết quả không như mong đợi mà e dè, lo lắng rằng sau cùng tất cả chỉ là một giấc mơ mà bản thân không muốn tỉnh dậy.

- Đang nghĩ gì vậy?

Anh đặt lòng bàn tay ấm áp lên gò má cô, gọi cô lại sau lúc suy nghĩ thất thần.

- Nghĩ về anh?

Cô thực sự đang nghĩ về chuyện liên quan đến anh, chỉ là hai từ này người nói không có ý gì nhưng người nghe ra lại có ý.

- Thì ra nhanh như vậy đã học được cách nói lời đường mật với anh rồi, anh rất vui. Không sao, anh bây giờ đối với em mà nói chỉ như người xa lạ, nhưng chỉ cần em muốn biết gì, anh đều sẽ nói với em…

Nói đến một nửa, anh cười thần bí, đưa tay về phía cô, Lương Thiếu Thanh không hiểu cũng không quen nắm tay anh.

- Xin chào, anh là Tôn Ký Viễn, rất vui được gặp em, không biết em có đồng ý cho anh cơ hội hay không?

- Vâng… Được.

Nụ cười của anh thật thu hút, thâm tình của anh làm cô cảm động như vậy, bảo cô làm sao nỡ đi suy đoán những hoài nghi kia.

- Vậy thì, từ giờ trở đi, không cần có những gánh nặng của quá khứ nữa, chúng ta làm lại từ đầu.

***

Lương Thiếu Thanh sau này mới hiểu Mạnh Yên Phấn vì sao lại phóng đại khuyết điểm Tôn Ký Viễn như vậy, bởi vì hai người bọn họ thực sự không hợp nhau.

Lúc bác sĩ tuyên bố cô cuối cùng cũng có thể xuất viện, thì đúng lúc Vưu Chi Hân phải đưa đoàn đi nước ngoài, vì vậy chỉ còn có Mạnh Yên Phấn đến giúp đỡ, nhưng cô ấy và chồng hầu như không nói lời nào, về điểm này, lúc ở bệnh viện cô phát hiện ra, khi họ cùng nhau xuất hiện, nhiệt độ phòng bệnh sẽ lập tức hạ xuống năm độ, chỉ có thể mừng vì còn có Vưu Chi Hân cùng cô chống đỡ với tình cảnh này, nếu không khẳng định không khí sẽ càng lạnh hơn.

Chỉ cần có hai người họ, cô ắt hẳn phải cố gắng để hòa giải, cũng may họ không thường xuyên xuất hiện cùng lúc, nếu không cô tình nguyện trở về bệnh viện, ôi…

- Yên Phấn là quan tâm em, em không muốn hai người có gì không vui.

Tiễn Mạnh Yên Phấn xong, nhìn thấy chồng vẫn còn đang tức giận, cô không nhịn được bèn nói đỡ cho bạn thân.

Tôn Ký Viễn đưa tay về phía cô, Lương Thiếu Thanh ngoãn ngoãn bước qua, ngồi cạnh anh.

- Anh biết cô ấy quan tâm em, nhưng giờ em là vợ anh rồi, cho dù cô ấy là bạn thân nhất của em thì vẫn vậy. Thiếu Thanh, em quá đơn thuần, vì vậy thường ngốc nghếch đi tin những lời người ngoài nói, khó khăn lắm mới đến lượt anh chăm sóc cho em, anh sẽ không để cho người ngoài can thiệp vào chuyện chúng mình.

- Em như vậy rất giống với một đứa trẻ cái gì cũng không làm được.

Được người khác che chở tất nhiên là hạnh phúc, nhưng cô cũng muốn giành chút tự do cho mình.

- Kỹ năng nấu nướng của em rất giỏi, đến người kén ăn như anh cũng bị em thuần phục, em sao cái gì cũng không biết được?

Giờ cô dùng loại sữa tắm giống với anh, anh vô cùng thích hai người có chung mùi hương, như vậy giống với việc ký hiệu riêng trên người cô, không cho phép những người đàn ông khác nhòm ngó đến.

- Mỗi món ăn em làm, anh đều nhớ vô cùng, đợi em hồi phục hoàn toàn, anh muốn ăn thức ăn mà em nấu, thức ăn lò vi sóng sắp làm anh thất vọng đối với thế giới này rồi.

- Không đến nỗi phóng đại như vậy chứ? Chẳng lẽ ba tháng này anh đều dựa vào lò vi sóng sao? Tại sao không đi ăn ở bên ngoài?

Cô cảm thấy đau lòng, nhất thời không chú ý hai người kề sát nhau đến thế nào, gần đến mức hơi thở của Tôn Ký Viễn đã len vào mũi cô, hòa cùng cơ thể cô.

- Anh bị em làm cho quen mùi vị rồi, thức ăn bên ngoài nhiều dầu mỡ, anh không thể nuốt nổi, hơn nữa chẳng phải em nói anh phải biết tự chăm sóc bản thân sao? Vì vậy anh nghe lời em, cơm canh đạm bạc, có điều cũng sắp đói chết rồi bà xã à.

Anh ai oán.

- Giờ em đi nấu cơm.

- Từ từ, không vội, đợi sức khỏe em hồi phục hoàn toàn rồi nói, giờ em chỉ cần ngoan ngoãn là được.

Lúc này, Lương Thiếu Thanh mới phát hiện tư thế hai người quá ám muội, cả người cô hầu như đã nằm trong lòng Tôn Ký Viễn, không còn khe hở nào, cách anh ôm cô như thể rất sợ cô biến mất, lại giống như rất mệt mỏi mà gục đầu lên vai cô.

Cô thầm cảm thấy mình dường như không phải là người quen thể hiện những động tác thân mật, nhưng theo tình hình tiếp xúc một tuần nay, từng bước nhượng bộ, để cho anh tiến gần hơn, điều này có lẽ nói lên rằng bản thân đã dần dần tiếp nhận sự thực anh là chồng cô.

- Không cần phải thận trọng như vậy, bác sĩ đã cho em ra viện rồi, chứng tỏ em đã không sao nữa, chiều em quá, cẩn thận em lại được voi đòi tiên bắt anh nuôi em đó.

Đầu óc trống rỗng như cô chỉ có thể dựa vào ti vi, vì vậy mà thông tin đều từ nó hoặc từ những người khác truyền đạt lại. Nghe nói một hai năm trở lại này tình hình kinh tế không khởi sắc, vợ chồng đều phải cùng nhau đi làm nếu không sẽ khó nuôi sống nổi gia đình, bây giờ cô tạm thời không thể đi làm, nhưng thực sự cũng chẳng muốn làm người nhàn rỗi.

Tôn Ký Viễn thân mật hôn lên cổ cô:

- Em là vợ anh, đương nhiên là anh nuôi em, trừ phi em sinh cho anh một đội bóng chày, nếu không với lương của anh hiện nay thừa sức nuôi em rồi, vì vậy em không cần phiền não chuyện nhỏ nhặt này.

Lương Thiếu Thanh phát hiện chồng cô rất thích hưởng thụ cảm giác thân mật cơ thể giữa hai người, ban đầu cô có thể trốn tránh bằng nhiều cách, nhưng trốn cũng không được bao lâu, sự kháng cự yếu ớt của cô trong mắt anh chỉ như châu chấu đá xe, vô ích không lời nào có thể nói, anh có thể dễ dàng đạt được kết quả mà mình mong muốn, không thể nói là hoàn toàn không quan tâm đến nguyện vọng của cô, nhưng cũng chưa từng chủ động hỏi qua cô, anh thực sự giống như là đặt cô lên hàng đầu, nhưng nếu liên quan đến sở thích của anh, vị trí của cô lập tức bị hạ xuống thành thứ hai.

Anh bá đạo, có cái tôi, lại có thể dịu dàng như dòng nước dỗ dành cô ngoan ngoan để cho anh nhào nặn, người đàn ông này… Thực sự là cao thủ của cao thủ, làm cô không cách nào nắm bắt được.

- Chúng ta chắc không sinh con nhanh như vậy chứ?

Cô nhớ họ chỉ mới kết hôn được hai năm, vẫn còn rất trẻ, chắc không cần vội, hơn nữa với tình trạng cô hiện tại cũng không thích hợp làm mẹ.

- Không sai, đợi thêm vài năm nữa, giờ anh chỉ muốn cùng em hưởng thụ thế giới của hai người, không muốn có thêm một đứa con làm em phân tâm, em hiện giờ chỉ cần yêu mình anh là đủ rồi.

Đơn thuần tuyên bố điều anh vô cùng mong muốn với cô.

Yêu anh… Không thể đơn giản hơn được nữa.

- À… Đúng rồi, về phần căn phòng của chúng ta, em có thể phát biểu ý kiến không?

Tuy rằng sẽ không có kết quả, nhưng cô cũng muốn thử xem, ít nhất thử qua mới không đối xử tệ với chính mình.

Tôn Ký Viễn gật nhẹ đầu:

- Nói đi, bất kể em muốn điều gì anh cũng đồng ý.

Lương Thiếu Thanh không lời nào để nói, giờ dễ nói chuyện như vậy, lát nữa chắc chắn hoàn toàn bác bỏ, cô đã sớm đoán được đáp án.

- Chúng ta… Chúng ta tạm thời ngủ riêng được không?

Cô vừa nói xong, lập tức nhìn ra được vẻ không tán thành của chồng, quả nhiên…

- Bởi vì em vẫn chưa hoàn toàn nhớ lại, tuy giờ em dần dần tiếp nhận chuyện anh là chồng em, nhưng em vẫn có vài phần xa lạ với anh, cho nên muốn có thể tạm thời ngủ riêng, đến khi…

- Em yêu anh?

Anh tiếp lời.

Giải thích như vậy cũng được.

- Vâng… Có được không?

Tôn Ký Viễn suy nghĩ một hồi, lúc cô cứ nghĩ rằng không có hy vọng thì anh lại gật đầu đồng ý, làm cô vui mừng ra mặt.

- Sao vậy, không ngủ cùng anh vui như vậy sao?

Anh ấy rất không vui.

- Tất nhiên là không phải.

Dù có bị xem nhẹ cũng không được tỏ vẻ thông mình, nhất định phải xoa dịu con dã thú có thể thay đổi ý định bất cứ lúc nào này.

- Chỉ là em vẫn chưa quen với việc quá nhanh cùng anh thân thiết, đây chỉ là tạm thời mà thôi.

- Tạm thời… Phải không đó?

Giọng điệu anh hỏi như có xen lẫn ý định khác.

Lương Thiếu Thanh quá chú ý đến ánh mắt của anh, căn bản không nghe ra được hàm ý trong lời nói đó.

Cho đến buổi tối sau khi tắm xong chuẩn bị lên giường, mới phát hiện ra cách hiểu của hai người quá khác nhau.

- Chuyện này…?

- Không phải em muốn ngủ riêng sao, vì vậy anh chia giường ra rồi, chúng ta chính xác là đang “ngủ riêng".

Không, ý của cô là ngủ riêng phòng ấy.

- Nhưng chúng ta vẫn đang ở cùng một phòng, lỡ như em ngáy, buổi tối không phải sẽ làm ồn đến anh sao?

- Tướng ngủ của em rất tốt, xưa nay chưa bao giờ ngáy, yên tâm.

- Quan trọng không phải vấn đề này mà là…

- Em dường như kiên quyết muốn ngủ phòng riêng phải không?

Anh một lời nói toạc ra những suy nghĩ đắn đo rất lâu cùng những tính toán trong lòng cô.

Thôi bỏ đi, dù sao đây cũng là mấu chốt vấn đề, nên cô gật nhẹ đầu.

Lần này đến lượt Tôn Ký Viễn thở dài.

- Thôi được, nếu em đã kiên quyết như vậy, anh không ép buộc em nữa, anh vốn nghĩ chỉ cần chia giường là được, dù sao buổi tối em cũng đều ngủ không được ngon…

Anh lời cùng ý tận, không nói nhiều nữa.

- Em ngủ đây đi, anh ra phòng khách.

Từ khi Tôn Ký Viễn cho người chăm sóc nghỉ việc, buổi tối đều là anh ở cùng cô, có nhiều lần cô bị ác mộng đánh thức, luôn là giọng nói dịu dàng của anh vỗ về những lo lắng trong lòng cô, nhờ có anh ấy mà gần đây cô mới ngủ ngon hơn chút ít, cô đương nhiên hiểu rõ ý tốt của anh, có điều bệnh viện là bệnh viện, nhà là nhà, trong bệnh viện, cô là bệnh nhân, ở nhà, cô lại là vợ anh, hai người sẽ tỏ ra thân mật hơn nên cô mới thấp thỏm, chính là sợ làm mất đi ấn tượng trong anh về mình, dù sao cô cũng là người bị mất trí nhớ, không có cách nào vô tư được như anh.

Duy trì khoảng cách thích hợp giữa người với người mới có được cảm giác tốt đẹp.

Cho dù là vợ chồng, cô cũng muốn giữ lại ấn tượng tốt đẹp trước chồng mình, nhưng lúc này anh lại dễ dàng nhượng bộ, lại nói những lời tủi thân như vậy, giống như cô là người xấu vậy, định mở miệng giữ lại, nhưng chồng đã rời khỏi phòng, làm cô cảm thấy hổ thẹn.

Dù sao cũng đã là vợ chồng, cô cũng nên học cách mở rộng lòng một chút, tiếp nhận ý tốt của anh mới đúng, một lạnh một nóng gặp nhau, cuối cùng cũng sẽ dập tắt đi hi vọng của đối phương.

Hay là thế này, ngày mai cô sẽ như không có chuyện gì mà nhắc đến chuyện tối qua lại ngủ không được, tin rằng chồng chắc là sẽ hiểu được ý cô, ừ, cứ làm như vậy đi, quyết định xong, Lương Thiếu Thanh thư giãn lên giường đi ngủ.

Cảm giác được căn phòng đã yên tĩnh, Tôn Ký Viễn đang đứng trước cửa phòng mới rời đến phòng khách, anh vẫn chưa định ngủ, mà cầm lấy điện thoại nhấn nút gọi, sau mấy tiếng tút, đối phương nhấc máy, anh lập tức nói:

- Tạm thời đừng qua đây nữa, tất cả mọi chuyện anh sẽ nói với cô ấy, nhớ kỹ, sẽ do anh nói với cô ấy, tuyệt đối đừng can thiệp, anh không hi vọng cô ấy nghi ngờ anh, trước khi anh điều tra rõ ngọn ngành sự việc, không được tiếp cận cô ấy… Không cần giải thích với anh, những việc đã làm sai thì vĩnh viễn cũng không thể cứu vãn lại được, cứ như vậy đi.

Không có chào tạm biệt, anh ngắt điện thoại.

Tắt đèn, anh nằm xuống giường.

Sự việc đã tiến triển đến mức này, anh một chút cũng không cảm thấy hối tiếc, thậm chí còn cảm thấy lạc quan hi vọng, dù sao đây là kết quả mà anh luôn khao khát, bây giờ cuối cùng cũng đã thực hiện được, anh tự nhiên thấy vui vẻ vô cùng, chỉ là đối với chân tướng đằng sau sự việc, anh cũng gấp gáp tìm hiểu, bởi vì dù sao cũng cần có người đứng ra gánh tội này.

Cứ nghĩ đến bộ dạng cảm thấy tội lỗi vừa nãy của cô liền làm anh thấy vô cùng thỏa mãn, dù sao cũng không vội, họ là vợ chồng, còn cả đời để bên nhau, ngay cả khi cô không nhớ ra anh nữa, nhưng sau này nhất định sẽ yêu anh giống như lúc ban đầu… Rõ ràng ánh mắt bị anh làm cho mê hoặc, vậy mà vì một chuyện nhỏ mà buông tay, lần này tuyệt đối không để cô chạy trốn nữa.

Bọn họ là một cặp đẹp đôi nhất, anh sẽ làm cô hiểu rõ điều này.
Tác giả : Cẩm Sắt
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại