Bí Mật Của Đông Chí
Chương 51: Chị dâu…
“Nhị thiếu gia," trợ lý ngồi cạnh nhẹ giọng nói: “Đến nơi rồi."
Đồ Tiểu Bắc mở mắt ra, thấy xe đã lái vào một con phố chật hẹp cũ nát, hai bên đường đều là những căn nhà thấp bé, thoạt nhìn có chút rách rưới. Trên đường có mấy đứa nhỏ lem luốc bẩn hề hề chạy tới chạy lui, thấy có xe đẹp lại gần tò mò mà cùng đứng vây xem.
Đồ Tiểu Bắc nhất thời cảm thấy mình đã xuyên về hai mươi năm trước: “Đây là cái chỗ quái quỷ nào vậy?!"
“Khu Hoa Tân." Người trợ lý hờ hững đáp: “Gần như là nơi bẩn thỉu hỗn loạn nhất Tân Hải thị. Đương nhiên, cũng nghèo nhất."
Đồ Tiểu Bắc có chút nóng nảy: “Cái nhà gì gì đó nằm trong cái nơi quỷ quái này?"
“Đúng vậy, nhị thiếu." trợ lý cho hắn một ánh mắt ‘cậu đoán đúng rồi’: “Nơi này giá phòng rất rẻ, hơn nữa ở vùng ngoại ô không có nhiều xe cộ, người qua lại cũng ít, nuôi chó mèo gì đó rất thích hợp."
Đồ Tiểu Bắc: “…"
Xe dừng lại ở cuối ngã tư đường, trên cửa một một căn nhà bên tay trái có treo một cái biển, trên biển viết mấy chữ to màu xanh: Nhà Ái Tâm. Cánh cổng hé mở, còn chưa lại gần đã nghe thấy từ bên trong truyền ra một loạt tiếng gâu gâu sủa ầm lên.
Đồ Tiểu Bắc nhất thời cảm thấy bực bội.
Trợ lý lái xe đi trước một bước tới gõ cửa, thấy không có ai trả lời, liền vươn tay đẩy cổng ra, khách khách khí hô một tiếng: “Trần trạm trưởng có ở đây không?"
Khoảng sân không lớn, nhiều nhất cũng chỉ có thể đỗ được hai cái xe nhỏ, trừ bỏ ở giữa có một đường đi, hai bên đều có plastic che phủ, bên trong có trồng rau, tựa như những tấm lều bằng plastic thu nhỏ. Chỉ là tay nghề có chút thô ráp, có chỗ gỗ chống được đóng đinh xiêu xiêu vẹo vẹo. Đối diện là mấy gian phòng, đám chó mèo phỏng chừng đều để ở đằng sau, vì những tiếng ồn ào ầm ĩ đều truyền tới từ đằng sau căn nhà.
Ba người đang định bước qua cửa, thì lại thấy một người đang xách một xô nước đi tới, thấy trong sân có người liền sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra thần sắc giật mình: “Là cậu Đồ sao? Tôi là Trần Lâm Hạ, là người phụ trách nơi này."
Người này không lớn tuổi lắm, ngũ quan thanh nhã, giơ tay nhấc chân đều hào hoa phong nhã, nhìn qua giống như một giáo viên hoặc nhân viên công chức.
Đồ Tiểu Bắc nhìn nhìn đống đồ trong tay anh ta, do dự một chút gật đầu: “Chào anh."
Trần Lâm Hạ thản nhiên quét mắt nhìn cậu ta một cái, lấy ra một cái đồng hồ hẹn giờ đặt trên cửa sổ: “Đồ tổng đã gọi điện cho tôi, nếu các vị đã tới thì bắt đầu làm việc thôi, thời giờ quý giá, tôi cũng không nhiều lời nữa. Chuồng chó ở hậu viện hôm nay giao cho ba vị phụ trách: dọn dẹp, tiêu độc, xử lý rác rưởi. Yêu cầu công việc cụ thể tôi đã dán sẵn trên tường, các người có thể xem qua. Đọc không hiểu có thể hỏi tôi hoặc hỏi những người khác. A, quên nữa, hiện tại trong hậu viện cũng có hai tình nguyện viên đang thu dọn ổ mèo. Không hiểu gì cũng có thể hỏi bọn họ."
Trầm Lâm Hạ nhìn hai vị trợ lý thần sắc sững sờ, lại nhìn nhìn Đồ Tiểu Bắc bộ dạng rõ ràng còn chưa tiến vào trạng thái sẵn sàng, vỗ vỗ tay, cười đến ôn lương vô hại: “Các vị, hiện tại bắt đầu luôn nhé?"
***********
Trang Lâm rón ra rón rén đẩy cửa phòng khách ra, đang định thăm dò ngó vào trong nhìn, chỉ thấy qua khe cửa là một cái mặt chó lông xù. Tuy rằng cậu đã sớm biết lỗ tai và mũi của Hắc Đường đặc biệt linh mẫn so với người khác, nhưng mỗi lần đều xuất quỷ nhập thần như vậy, vẫn đem cậu dọa sợ.
“Hắc Đường?!" Trang Lâm thấp giọng quát lớn: “Mày phát ra chút tiếng động có được không? Mỗi lần đều giống như muốn bắt trộm vậy…"
Hắc Đường từ lỗ mui văng ra khẩu khí, lắc lắc cái đuôi xoay thân bước đi. Một mình ở nhà dù có chút nhàm chán nhưng vẫn còn tốt hơn là ở cùng với vị thiếu niên ngu ngốc này, ngày nào cũng như ngày nào mỗi lần tới là bắt ép nó phải chơi ném đĩa cùng cậu ta, thật sự là một chuyện hết sức bực mình. Càng muốn mệnh chính là, vị thiếu gia này không biết động tới chỗ nào mà nhất mực tin tưởng rằng nó thích nhất là chơi ném đĩa, vì thế mỗi lần cậu ta tới nhà Trang Châu đều phải lôi kéo nó không phiền không chán mà ra sân ném tới ném lui cái đĩa… quả thực ngu muốn chết.
Có điểm đối lập này, Hắc Đường lại cảm thấy mình thật sự có chút nhớ cái tên cáo trạng tinh. Ít nhất anh ta tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình trạng bởi vì giao tiếp bất lực mà sinh ra hiểu lầm. Aiz, cũng không biết cáo trạng tinh có khỏe lên chưa mà vẫn luôn ở cái nơi đáng sợ nhất là trong bệnh viện, chắc cũng ăn không ít khổ sở đi. Nói không chừng còn bị y tá tỷ tỷ mặc quần áo trắng xóa dùng mũi tiêm còn thô hơn chân chó chích cho một phát, mỗi ngày còn bị tiêm vài lần. Ừm, nói không chừng cáo trạng tinh còn ngậm tay áo của cha nó đau tới mức khóc hu hu, sau đó cha phát hiện hóa ra cáo trạng tinh lại không dũng cảm như vậy, thật sự một chút cũng không ngoan như con hắn.
“Thất thần?" Trang Lâm kinh ngạc vươn tay xoa xoa đầu nó: “Mày nghĩ cái gì thế? Trước đây mày còn tới cọ cọ mấy cái lên người tao, hiện tại đã học được không thèm để ý tới tao rồi cơ à, quả thực không thể tưởng tượng nổi, Hắc Đường, có phải mày đã quên tao cũng là chủ nhân của mày rồi không?!"
Hắc Đường thực khinh thường né tránh tay cậu, trong mắt nó rõ ràng viết một câu hỏi: mi là ai?
Trang Lâm xoa nắn chi trước của nó: “Tao là em trai thân ái của cha mày đó."
Hắc Đường rụt móng vuốt về, có chút vui sướng khi người gặp họa mà hừ hừ hai tiếng: mấy chữ ‘thân ái’ kia đã không còn thích hợp dùng trên người mi nữa, thiếu niên. Bởi vì cha ta đã đem xưng hô này dùng cho người khác rồi.
Trang Lâm không thể nào đoán được tâm sự của con cẩu vô pháp vô thiên nhà mình, cậu buông Hắc Đường ra, ngó trái ngó phải dòm vào trong nhà: “Cha mày có nhà không? Có ai khác ở trong nhà không?"
Hắc Đường mặc kệ cậu ta, thản nhiên đi tới cái thảm phía trước sô pha nằm xuống tiếp tục giấc ngủ bị bỏ dở của nó. Trong khoảng thời gian này, vị tiểu thiếu gia này thường xuyên sáng sớm đã mò tới, hơn nữa mỗi lần tới đều tìm một cái cớ nghe thực đường hoàng. Xì, còn không bằng nói thẳng ra tới ngó xem cáo trạng tinh có ở trong nhà này không đi, bày đặt ra vẻ phức tạp. Nó cũng không phải muốn giấu diếm không tiết lộ tin tức cho Trang Lâm biết, đáng tiếc ngôn ngữ không thông, nó có nói Trang Lâm cũng không hiểu.
Trang Lâm đổi dép đi trong nhà, rón ra rón rén bò lên lầu, mấy phút đồng hồ sau lại thất thểu bò xuống. Lắc lư lượn một vòng quanh nhà, càng triệt để thất vọng.
“Chăn đều gấp chỉnh chỉnh tề tề, nên căn bản tối qua không có trở về đi."
Hắc Đường gối đầu lên hai chân, tà liếc mắt nhìn cậu chủ nhỏ. Nó kỳ thật rất muốn nói cho cậu ta biết, từ khi cáo trạng tinh nằm viện, cha nó đều không trở về nhà ngủ, mỗi ngày chỉ tạt về một lúc cho đứa con trai duy nhất này ăn cơm, dẫn nó đi chạy bộ, thời gian còn lại đều ở trong bệnh viện cùng tên cáo trạng tinh kia. Hơn nữa hai ngày gần đây, ổng đã bắt đầu nhờ tiểu trợ lý tới đây cho nó ăn giùm ổng. Cho nên, mi muốn đi đâu làm gì thì đi đi, đừng đánh chủ ý lên người cha ta nữa.
Trang Lâm dẫm chân lên lưng Hắc Đường vê vê mấy cái nhàm chán: “Mày nói xem ngay cả người cũng không nhìn thấy, sao có thể mật báo cho cha mẹ đây? Nếu lão ấy phủ nhận, tao cũng không có chứng cớ a."
Hắc Đường thực khinh bỉ từ dưới chân Trang Lâm chui ra, một đường chạy chậm về phía cửa chính. Trang Lâm đang định gọi nó lại, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng cổng sắt mở ra, sau đó là tiếng Hắc Đường gâu gâu sủa lên. Trang Lâm chạy ra ngoài xem, quả nhiên là Trang Châu về, nhưng càng khiến cậu thất vọng chính là trong xe không có người nào khác.
Trang Châu còn chưa lái xe vào sân đã nhìn thấy chiếc xe đạp địa hình được ném ở một bên. Trang Lâm còn chưa trưởng thành nên chưa thể lái xe dù nó vẫn luôn ầm ĩ đòi đi cửa sau mua bằng lái, người trong nhà bị nó nháo tới nhức đầu, mẹ nó liền chuyển theo đường hàng không về cho nó cái xe đạp địa hình này. Chiếc xe có ngoại hình lãnh khốc, tương đối phù hợp với thẩm mỹ của đám thiếu niên choai choai tuổi này, thậm chí còn được đám nữ sinh trong trường ca ngợi vài câu, Trang Lâm thấy lâng sung sướng, rốt cục mới bỏ cái suy nghĩ đi cửa sau mua bằng lái xe.
Sáng sớm mấy ngày nay, Trang Lâm thường xuyên chạy tới đây ngó nghiêng, Trang Châu tâm tư tinh tế sao có thể đoán không ra suy nghĩ của thằng lỏi này. Thầm nghĩ đây cũng là một cơ hội tốt, trước thông qua nó báo chút tin tức cho lão cha mình, để bọn họ chuẩn bị tâm lý trước cũng hay.
Trang Lâm bị ánh mắt nhìn thẳng của anh hai làm cho sợ hãi, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt sán lại không biết nói gì nên cố tìm đề tài gợi chuyện: “Anh không ở nhà ạ?"
Trang Châu gật đầu: “Chăm người nằm viện."
“Chăm người?!" Trang Lâm nhất thời kinh ngạc: “Ai nằm viện ạ?"
Trang Châu nhìn cậu, thản nhiên đáp: “Chị dâu em."
Trang Lâm: “…"
Trời ạ, có cần trực tiếp như vậy không, quả thực không cho người ta một chút thời gian chuẩn bị tâm lý.
Trang Lâm rối rắm trong chốc lát, đột nhiên phản ứng lại anh hai là đang ngả bài với mình, nhất thời càng kích động, lắp bắp hỏi hắn: “Chị dâu em bị bệnh gì? Em có thể tới thăm chị ấy không?"
Trang Châu nhìn đồng hồ nói: “Tới phòng bếp tìm đồ ăn tạm đi, lát nữa anh đưa em đi."
Trang Lâm vội vàng gật đầu: “Dạ. Em có cần phải mang cái gì theo không?" dù sao cũng là lần đầu ra mắt chị dâu tương lai, hơn nữa chị dâu còn đang là bệnh nhân.
Trang Châu nghĩ nghĩ: “Anh nghe Thất bá nói, gần đây em có không ít bài tập về đường nét phác họa? Có mang theo không?" Nói xong liếc mắt nhìn đống hành lý của Trang Lâm ném ở một bên. Tiểu tử này từ khi trường cho nghỉ đông liền tìm trăm phương nghìn kế muốn dọn tới nhà hắn ở, những đồ dùng bình thường đến vật dụng cá nhân cơ bản đều đem theo.
Trang Lâm cảm thấy đề tài này có chút kỳ quái, nhưng vẫn thành thành thật thật gật đầu: “Còn có bài tập về sắc thái nữa, thầy Lăng cảm thấy em hơi yếu về mảng sắc thái cho nên giao cho em không ít bài tập về mảng này."
“Mang hết theo." Trang Châu nghĩ nghĩ: “Thế thôi."
Trang Lâm yên lặng mất hai giây mới kịp phản ứng: “Chị dâu cũng là họa sĩ?"
Trang Châu ừ một tiếng, cũng không nói nhiều, đổi giày thể thao dẫn Hắc Đường ra ngoài. Một người một chó chạy quanh khu nhà hai vòng đến khi cả người đổ mồ hôi mới trở về. Chờ hắn tắm rửa thay quần áo xong đi ra, Trang Lâm cũng đã thu dọn xong đồ đạc cần mang theo.
Trang Lâm ôm cây kẹp vẽ, vừa kích động vừa bất an ngồi trên ghế sa lông chờ hắn: “Mình đi luôn bây giờ ạ?"
Trang Châu lấy thức ăn cho chó ra cho Hắc Đường, rồi cùng Trang Lâm xuất môn.
Đồ Tiểu Bắc mở mắt ra, thấy xe đã lái vào một con phố chật hẹp cũ nát, hai bên đường đều là những căn nhà thấp bé, thoạt nhìn có chút rách rưới. Trên đường có mấy đứa nhỏ lem luốc bẩn hề hề chạy tới chạy lui, thấy có xe đẹp lại gần tò mò mà cùng đứng vây xem.
Đồ Tiểu Bắc nhất thời cảm thấy mình đã xuyên về hai mươi năm trước: “Đây là cái chỗ quái quỷ nào vậy?!"
“Khu Hoa Tân." Người trợ lý hờ hững đáp: “Gần như là nơi bẩn thỉu hỗn loạn nhất Tân Hải thị. Đương nhiên, cũng nghèo nhất."
Đồ Tiểu Bắc có chút nóng nảy: “Cái nhà gì gì đó nằm trong cái nơi quỷ quái này?"
“Đúng vậy, nhị thiếu." trợ lý cho hắn một ánh mắt ‘cậu đoán đúng rồi’: “Nơi này giá phòng rất rẻ, hơn nữa ở vùng ngoại ô không có nhiều xe cộ, người qua lại cũng ít, nuôi chó mèo gì đó rất thích hợp."
Đồ Tiểu Bắc: “…"
Xe dừng lại ở cuối ngã tư đường, trên cửa một một căn nhà bên tay trái có treo một cái biển, trên biển viết mấy chữ to màu xanh: Nhà Ái Tâm. Cánh cổng hé mở, còn chưa lại gần đã nghe thấy từ bên trong truyền ra một loạt tiếng gâu gâu sủa ầm lên.
Đồ Tiểu Bắc nhất thời cảm thấy bực bội.
Trợ lý lái xe đi trước một bước tới gõ cửa, thấy không có ai trả lời, liền vươn tay đẩy cổng ra, khách khách khí hô một tiếng: “Trần trạm trưởng có ở đây không?"
Khoảng sân không lớn, nhiều nhất cũng chỉ có thể đỗ được hai cái xe nhỏ, trừ bỏ ở giữa có một đường đi, hai bên đều có plastic che phủ, bên trong có trồng rau, tựa như những tấm lều bằng plastic thu nhỏ. Chỉ là tay nghề có chút thô ráp, có chỗ gỗ chống được đóng đinh xiêu xiêu vẹo vẹo. Đối diện là mấy gian phòng, đám chó mèo phỏng chừng đều để ở đằng sau, vì những tiếng ồn ào ầm ĩ đều truyền tới từ đằng sau căn nhà.
Ba người đang định bước qua cửa, thì lại thấy một người đang xách một xô nước đi tới, thấy trong sân có người liền sửng sốt một chút, trên mặt lộ ra thần sắc giật mình: “Là cậu Đồ sao? Tôi là Trần Lâm Hạ, là người phụ trách nơi này."
Người này không lớn tuổi lắm, ngũ quan thanh nhã, giơ tay nhấc chân đều hào hoa phong nhã, nhìn qua giống như một giáo viên hoặc nhân viên công chức.
Đồ Tiểu Bắc nhìn nhìn đống đồ trong tay anh ta, do dự một chút gật đầu: “Chào anh."
Trần Lâm Hạ thản nhiên quét mắt nhìn cậu ta một cái, lấy ra một cái đồng hồ hẹn giờ đặt trên cửa sổ: “Đồ tổng đã gọi điện cho tôi, nếu các vị đã tới thì bắt đầu làm việc thôi, thời giờ quý giá, tôi cũng không nhiều lời nữa. Chuồng chó ở hậu viện hôm nay giao cho ba vị phụ trách: dọn dẹp, tiêu độc, xử lý rác rưởi. Yêu cầu công việc cụ thể tôi đã dán sẵn trên tường, các người có thể xem qua. Đọc không hiểu có thể hỏi tôi hoặc hỏi những người khác. A, quên nữa, hiện tại trong hậu viện cũng có hai tình nguyện viên đang thu dọn ổ mèo. Không hiểu gì cũng có thể hỏi bọn họ."
Trầm Lâm Hạ nhìn hai vị trợ lý thần sắc sững sờ, lại nhìn nhìn Đồ Tiểu Bắc bộ dạng rõ ràng còn chưa tiến vào trạng thái sẵn sàng, vỗ vỗ tay, cười đến ôn lương vô hại: “Các vị, hiện tại bắt đầu luôn nhé?"
***********
Trang Lâm rón ra rón rén đẩy cửa phòng khách ra, đang định thăm dò ngó vào trong nhìn, chỉ thấy qua khe cửa là một cái mặt chó lông xù. Tuy rằng cậu đã sớm biết lỗ tai và mũi của Hắc Đường đặc biệt linh mẫn so với người khác, nhưng mỗi lần đều xuất quỷ nhập thần như vậy, vẫn đem cậu dọa sợ.
“Hắc Đường?!" Trang Lâm thấp giọng quát lớn: “Mày phát ra chút tiếng động có được không? Mỗi lần đều giống như muốn bắt trộm vậy…"
Hắc Đường từ lỗ mui văng ra khẩu khí, lắc lắc cái đuôi xoay thân bước đi. Một mình ở nhà dù có chút nhàm chán nhưng vẫn còn tốt hơn là ở cùng với vị thiếu niên ngu ngốc này, ngày nào cũng như ngày nào mỗi lần tới là bắt ép nó phải chơi ném đĩa cùng cậu ta, thật sự là một chuyện hết sức bực mình. Càng muốn mệnh chính là, vị thiếu gia này không biết động tới chỗ nào mà nhất mực tin tưởng rằng nó thích nhất là chơi ném đĩa, vì thế mỗi lần cậu ta tới nhà Trang Châu đều phải lôi kéo nó không phiền không chán mà ra sân ném tới ném lui cái đĩa… quả thực ngu muốn chết.
Có điểm đối lập này, Hắc Đường lại cảm thấy mình thật sự có chút nhớ cái tên cáo trạng tinh. Ít nhất anh ta tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình trạng bởi vì giao tiếp bất lực mà sinh ra hiểu lầm. Aiz, cũng không biết cáo trạng tinh có khỏe lên chưa mà vẫn luôn ở cái nơi đáng sợ nhất là trong bệnh viện, chắc cũng ăn không ít khổ sở đi. Nói không chừng còn bị y tá tỷ tỷ mặc quần áo trắng xóa dùng mũi tiêm còn thô hơn chân chó chích cho một phát, mỗi ngày còn bị tiêm vài lần. Ừm, nói không chừng cáo trạng tinh còn ngậm tay áo của cha nó đau tới mức khóc hu hu, sau đó cha phát hiện hóa ra cáo trạng tinh lại không dũng cảm như vậy, thật sự một chút cũng không ngoan như con hắn.
“Thất thần?" Trang Lâm kinh ngạc vươn tay xoa xoa đầu nó: “Mày nghĩ cái gì thế? Trước đây mày còn tới cọ cọ mấy cái lên người tao, hiện tại đã học được không thèm để ý tới tao rồi cơ à, quả thực không thể tưởng tượng nổi, Hắc Đường, có phải mày đã quên tao cũng là chủ nhân của mày rồi không?!"
Hắc Đường thực khinh thường né tránh tay cậu, trong mắt nó rõ ràng viết một câu hỏi: mi là ai?
Trang Lâm xoa nắn chi trước của nó: “Tao là em trai thân ái của cha mày đó."
Hắc Đường rụt móng vuốt về, có chút vui sướng khi người gặp họa mà hừ hừ hai tiếng: mấy chữ ‘thân ái’ kia đã không còn thích hợp dùng trên người mi nữa, thiếu niên. Bởi vì cha ta đã đem xưng hô này dùng cho người khác rồi.
Trang Lâm không thể nào đoán được tâm sự của con cẩu vô pháp vô thiên nhà mình, cậu buông Hắc Đường ra, ngó trái ngó phải dòm vào trong nhà: “Cha mày có nhà không? Có ai khác ở trong nhà không?"
Hắc Đường mặc kệ cậu ta, thản nhiên đi tới cái thảm phía trước sô pha nằm xuống tiếp tục giấc ngủ bị bỏ dở của nó. Trong khoảng thời gian này, vị tiểu thiếu gia này thường xuyên sáng sớm đã mò tới, hơn nữa mỗi lần tới đều tìm một cái cớ nghe thực đường hoàng. Xì, còn không bằng nói thẳng ra tới ngó xem cáo trạng tinh có ở trong nhà này không đi, bày đặt ra vẻ phức tạp. Nó cũng không phải muốn giấu diếm không tiết lộ tin tức cho Trang Lâm biết, đáng tiếc ngôn ngữ không thông, nó có nói Trang Lâm cũng không hiểu.
Trang Lâm đổi dép đi trong nhà, rón ra rón rén bò lên lầu, mấy phút đồng hồ sau lại thất thểu bò xuống. Lắc lư lượn một vòng quanh nhà, càng triệt để thất vọng.
“Chăn đều gấp chỉnh chỉnh tề tề, nên căn bản tối qua không có trở về đi."
Hắc Đường gối đầu lên hai chân, tà liếc mắt nhìn cậu chủ nhỏ. Nó kỳ thật rất muốn nói cho cậu ta biết, từ khi cáo trạng tinh nằm viện, cha nó đều không trở về nhà ngủ, mỗi ngày chỉ tạt về một lúc cho đứa con trai duy nhất này ăn cơm, dẫn nó đi chạy bộ, thời gian còn lại đều ở trong bệnh viện cùng tên cáo trạng tinh kia. Hơn nữa hai ngày gần đây, ổng đã bắt đầu nhờ tiểu trợ lý tới đây cho nó ăn giùm ổng. Cho nên, mi muốn đi đâu làm gì thì đi đi, đừng đánh chủ ý lên người cha ta nữa.
Trang Lâm dẫm chân lên lưng Hắc Đường vê vê mấy cái nhàm chán: “Mày nói xem ngay cả người cũng không nhìn thấy, sao có thể mật báo cho cha mẹ đây? Nếu lão ấy phủ nhận, tao cũng không có chứng cớ a."
Hắc Đường thực khinh bỉ từ dưới chân Trang Lâm chui ra, một đường chạy chậm về phía cửa chính. Trang Lâm đang định gọi nó lại, chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng cổng sắt mở ra, sau đó là tiếng Hắc Đường gâu gâu sủa lên. Trang Lâm chạy ra ngoài xem, quả nhiên là Trang Châu về, nhưng càng khiến cậu thất vọng chính là trong xe không có người nào khác.
Trang Châu còn chưa lái xe vào sân đã nhìn thấy chiếc xe đạp địa hình được ném ở một bên. Trang Lâm còn chưa trưởng thành nên chưa thể lái xe dù nó vẫn luôn ầm ĩ đòi đi cửa sau mua bằng lái, người trong nhà bị nó nháo tới nhức đầu, mẹ nó liền chuyển theo đường hàng không về cho nó cái xe đạp địa hình này. Chiếc xe có ngoại hình lãnh khốc, tương đối phù hợp với thẩm mỹ của đám thiếu niên choai choai tuổi này, thậm chí còn được đám nữ sinh trong trường ca ngợi vài câu, Trang Lâm thấy lâng sung sướng, rốt cục mới bỏ cái suy nghĩ đi cửa sau mua bằng lái xe.
Sáng sớm mấy ngày nay, Trang Lâm thường xuyên chạy tới đây ngó nghiêng, Trang Châu tâm tư tinh tế sao có thể đoán không ra suy nghĩ của thằng lỏi này. Thầm nghĩ đây cũng là một cơ hội tốt, trước thông qua nó báo chút tin tức cho lão cha mình, để bọn họ chuẩn bị tâm lý trước cũng hay.
Trang Lâm bị ánh mắt nhìn thẳng của anh hai làm cho sợ hãi, vẻ mặt tươi cười nịnh nọt sán lại không biết nói gì nên cố tìm đề tài gợi chuyện: “Anh không ở nhà ạ?"
Trang Châu gật đầu: “Chăm người nằm viện."
“Chăm người?!" Trang Lâm nhất thời kinh ngạc: “Ai nằm viện ạ?"
Trang Châu nhìn cậu, thản nhiên đáp: “Chị dâu em."
Trang Lâm: “…"
Trời ạ, có cần trực tiếp như vậy không, quả thực không cho người ta một chút thời gian chuẩn bị tâm lý.
Trang Lâm rối rắm trong chốc lát, đột nhiên phản ứng lại anh hai là đang ngả bài với mình, nhất thời càng kích động, lắp bắp hỏi hắn: “Chị dâu em bị bệnh gì? Em có thể tới thăm chị ấy không?"
Trang Châu nhìn đồng hồ nói: “Tới phòng bếp tìm đồ ăn tạm đi, lát nữa anh đưa em đi."
Trang Lâm vội vàng gật đầu: “Dạ. Em có cần phải mang cái gì theo không?" dù sao cũng là lần đầu ra mắt chị dâu tương lai, hơn nữa chị dâu còn đang là bệnh nhân.
Trang Châu nghĩ nghĩ: “Anh nghe Thất bá nói, gần đây em có không ít bài tập về đường nét phác họa? Có mang theo không?" Nói xong liếc mắt nhìn đống hành lý của Trang Lâm ném ở một bên. Tiểu tử này từ khi trường cho nghỉ đông liền tìm trăm phương nghìn kế muốn dọn tới nhà hắn ở, những đồ dùng bình thường đến vật dụng cá nhân cơ bản đều đem theo.
Trang Lâm cảm thấy đề tài này có chút kỳ quái, nhưng vẫn thành thành thật thật gật đầu: “Còn có bài tập về sắc thái nữa, thầy Lăng cảm thấy em hơi yếu về mảng sắc thái cho nên giao cho em không ít bài tập về mảng này."
“Mang hết theo." Trang Châu nghĩ nghĩ: “Thế thôi."
Trang Lâm yên lặng mất hai giây mới kịp phản ứng: “Chị dâu cũng là họa sĩ?"
Trang Châu ừ một tiếng, cũng không nói nhiều, đổi giày thể thao dẫn Hắc Đường ra ngoài. Một người một chó chạy quanh khu nhà hai vòng đến khi cả người đổ mồ hôi mới trở về. Chờ hắn tắm rửa thay quần áo xong đi ra, Trang Lâm cũng đã thu dọn xong đồ đạc cần mang theo.
Trang Lâm ôm cây kẹp vẽ, vừa kích động vừa bất an ngồi trên ghế sa lông chờ hắn: “Mình đi luôn bây giờ ạ?"
Trang Châu lấy thức ăn cho chó ra cho Hắc Đường, rồi cùng Trang Lâm xuất môn.
Tác giả :
Ngưu Giác Cung