Bí Mật Của Đông Chí
Chương 47: Gặp mặt
Lăng Lập Đông quả thực muốn điên rồi!
Chỉ ra ngoài mua chai rượu gia vị, như thế nào cũng có thể bị tai nạn xe cộ? đường trước cửa tiểu khu cũng không phải đường quốc lộ, buổi tối sẽ không có nhiều xe qua lại — mà cũng kỳ quái, chiếc xe gây tai nạn kia rốt cuộc sao lại đi với tốc độ cao như vậy?
Trừ bỏ ngoài ý muốn, trong lòng Lăng Lập Đông cũng có phần nhiều là áy náy, anh cảm thấy trong chuyện này mình cũng có trách nhiệm. Nếu không phải do anh bắt ép không tha Đông Chí, khiến mẹ nghĩ ra biện pháp như vậy giải vây cho chú ấy, Đông Chí sẽ không ra ngoài mua đồ, không ra ngoài tự nhiên sẽ không gặp phải chuyện này!
Cho nên xét đến cùng đều là do anh không tốt. Từ nhỏ tới lớn, anh đã nhường em trai không biết bao nhiêu lần, như thế nào lần này lại cố chấp đến vậy, cũng không biết bị rút gân chỗ nào. Nếu anh sớm nhường một bước…
Lăng Lập Đông ngồi chờ bên ngoài phòng phẫu thuật, cơ hồ ảo não muốn chết. Ngược lại, Hàn Mẫn trấn định hơn một chút, đỡ ông Lăng ngồi xuống ghế chờ đợi bác sỹ ở bên trong đi ra, vừa thường thường gọi điện về báo tình hình cho bà Lăng đang ở nhà trông Bảo Bảo, trong lúc chờ còn ra ngoài tới cửa hàng KFC mua đồ ăn nước uống cho chồng và cha chồng. Bọn họ đã được bệnh viện thông báo chi phí chữa trị và thủ tục nằm viện của Đông Chí đã có người làm xong, không cần chạy đi chạy lại, bọn họ chỉ cần ngồi chờ ngoài phòng phẫu thuật là được.
Vì thế tâm tình càng thêm nôn nóng.
Lăng Lập Đông trừ bỏ lo lắng chuyện trong phòng phẫu thuật, còn có chút phẫn nộ khó hiểu. Anh tự nhiên đoán được người nhanh hơn một bước so với bọn họ là ai, nhưng người này sau khi nộp tiền cũng không biết đã chạy đi đâu, bỏ lại em trai đang nằm viện — quả thực là hỗn đản. Khó cho em trai anh còn ở trước mặt cha mẹ liều mạng nói lời hay giúp nó!
Lăng Lập Đông đầy mình áy náy lo âu rốt cục tìm được một khâu đột phá. Anh nắm chặt tay mình, nghe các khớp xương phát ra tiếng răng rắc, hung tợn nói với Hàn Mẫn: “Đợi tới khi gặp được thằng khốn kia, anh nhất định đánh gãy chân nó."
Hàn Mẫn sửng sốt một chút, với sự hiểu biết của cô về chồng mình, hẳn anh là đang phát hỏa với bạn trai chưa lộ diện của Đông Chí. Nhưng đánh gãy chân cậu ta gì đó…
“Anh đang nói ai?" Hàn Mẫn có chút không chắc chắn: “Người gây tai nạn?"
Lăng Lập Đông sợ run một chút, đúng a, còn cái tên gây họa đáng giận kia nữa. Trước hết phải đánh nhừ tử tên hỗn đản đó.
Hàn Mẫn thở dài, kéo chồng ngồi xuống ghế: “Anh bình tĩnh ngồi chờ thêm chút nữa đi, anh xem ba còn chưa nói gì đâu."
Vốn đang buổi tối, hai người không muốn cha mẹ đi theo gây sức ép, nên muốn bọn họ ở nhà chờ tin tức. Nhưng hai lão nhân thực sự không yên lòng, cuối cùng ông Lăng vẫn đi theo cùng.
Lăng Lập Đông không lên tiếng nữa, ngồi bên cạnh ba mình bắt đầu hành hạ mái tóc.
Đến lúc này, anh thật sự hối hận rồi.
Cửa cầu thang máy mở ra, mấy người vội vã chạy tới. Đi trước là một người râu tóc hoa râm, bên cạnh là hai người trẻ tuổi, một đeo mắt kính, dáng người gầy yếu. Người còn lại bộ dạng cao lớn anh tuấn, tuy tóc tai rối bời, chân còn đang xỏ một đôi dép nhung đi trong nhà, bộ dạng mặc dù có chút buồn cười nhưng người này mặt mày phong duệ, giơ tay nhấc chân đều có một loại khí thế bức nhân.
Mấy người còn chưa tới gần, một y tá từ trong phòng phẫu thuật đã đi ra, thập phần cung kính gọi: “Ông Trần."
Ông già tóc hoa râm mang theo tiểu tử dáng người gầy yếu vội vã đi thẳng vào trong phòng phẫu thuật. Nam nhân đi dép lê giống như thoát lực dựa vào tường nghỉ một chút, một lát sau mới đứng thẳng thân thể, đi thẳng tới trước mặt ông Lăng, khách khách khí khí gọi một tiếng: “Bác Lăng, con là Trang Châu. Con đã mượn hai phòng bệnh ở tầng trên, phòng 603 và 604, con cũng đã sắp xếp xong đâu đó. Hay là bác lên đó nghỉ ngơi trước một chút, Đông Chí còn phải ở trong đó một lát nữa, ngồi ở đây cũng không giúp được gì. Đông Chí sẽ không muốn bác vì em ấy mà vất vả như vậy."
Ông Lăng mệt mỏi nhìn thanh niên trước mặt, loại cảm giác này có chút kỳ quái, biết rõ có một người như vậy tồn tại, cố tình hình tượng trước mắt cùng với trong tưởng tượng một chút cũng không giống nhau. Hơn nữa ông cũng không ngờ được ban ngày vừa cùng con trai nhắc tới cậu ta, cư nhiên buổi tối lại dùng phương thức này để gặp mặt.
Trang Châu thấy ông không động, kiềm chế lo âu trong lòng tiếp tục khuyên ông: “Vừa rồi đi cùng con là tiến sỹ Trần, rất có quyền uy trong giới y học tỉnh chúng ta, có ông ấy ở đây, bệnh viện sẽ dùng phương thức trị liệu tốt nhất cho Đông Chí. Hơn nữa con và Lăng đại ca đều ở chỗ này, khi Đông Chí được chuyển ra phòng bệnh, bác nhất định có thể biết ngay."
Lăng Lập Đông nghe thấy mấy chữ “Lăng đại ca", hận tới nghiến răng nghiến lợi. Nhưng anh không thể không thừa nhận thằng nhóc này làm việc quả thật rất chu đáo, bọn họ thanh niên trẻ khỏe ngồi chờ không hề gì, nhưng người già lại không như vậy, chỉ sợ thân thể mệt mỏi không cần thiết. Có khi Đông Chí còn chưa điều trị xong, cha mình đã gục ra đó.
“Ba, ba đi nghỉ một lát đi." Lăng Lập Đông ra hiệu ý bảo Hàn Mẫn đỡ ông lên lầu: “Ngồi cũng là chờ, nằm cũng là chờ, khi nào Đông Chí ra, con sẽ lập tức nói cho ba biết."
Ông Lăng nhìn Trang Châu, gật gật đầu, đi theo Hàn Mẫn cùng lên lầu. Bệnh viện không thể so với những chỗ khác, ở chỗ này ngồi chờ cả đêm so với bình thường thức trắng đêm càng khiến nhân tâm lao lực quá độ.
Trang Châu nhìn theo bóng bọn họ rời đi, xoay người hướng về phía Lăng Lập Đông vươn ta một bàn tay: “Trang Châu. Hạnh ngộ."
Lăng Lập Đông trong lòng vẫn đang nghẹn hỏa, nhưng Đông Chí còn chưa có tin tức gì, anh tức giận với chính mình còn không bằng tìm Trang Châu phiền toái, tâm tư cũng phai nhạt đi không ít.
Lăng Lập Đông cầm tay Trang Châu: “Ngồi đi."
Hai nam nhân trầm mặc ngồi xuống.
Không ai nói chuyện, áp lực không khí càng khiến người ta muốn hỏng mất. Có lẽ không có cha và vợ ở bên cạnh, cảm xúc của Lăng Lập Đông càng trở nên có chút không khống chế được: “Chuyện này trách tôi, nếu không phải tôi bám riết nó, nó cũng không đi ra ngoài…"
Trang Châu tự nhiên nghe không hiểu chuyện anh ta bám riết em trai cùng với việc Đông Chí phải ra ngoài có liên quan gì, nhưng anh ấy hiện đang vô cùng áy náy, nhìn cũng thật đáng thương.
Trang Châu ho khan hai tiếng: “Em cảm thấy chuyện này đều do chiếc xe kỳ quái gây tai nạn kia. Em đã tìm người đi điều tra chuyện này. Nếu cảnh sát giao thông bên kia có tin tức gì cũng sẽ liên lạc với gia đình mình."
Lăng Lập Đông ôm đầu không lên tiếng.
Trang Châu nhìn ánh đèn phòng cấp cứu đang bật sáng, lại nhìn Lăng đại ca đang thống khổ, cảm thấy nhân dịp cùng hoạn nạn mà giao lưu chút tình cảm cũng không tồi: “Em có thể hỏi một chút vì sao anh cho rằng chuyện này trách nhiệm là do anh không?"
Lăng Lập Đông trầm mặc một khắc: “Người Đông Chí về nhà nói chính là cậu phải không?"
Trang Châu cứng người lại, một cỗ nhiệt khí nảy lên trong ngực, trướng đến cơ hồ không nói ra lời. Hắn hấp háy hé miệng, gật gật đầu: “Nếu anh muốn nói tới người đang theo đuổi em ấy thì đúng là em."
“Theo đuổi?" Lăng Lập Đông trào phúng bĩu môi: “Chính miệng nó nói với chúng tôi là nó muốn sống cùng cậu. Cậu rốt cuộc có tâm tư gì, nếu chỉ chơi bời một chút thì sớm cút đi."
Trang Châu giận dữ: “Nếu chỉ chơi bời, em sẽ không tìm em ấy."
“Vậy cậu tính thế nào?" Lăng Lập Đông đối với lời thổ lộ của cậu ta vẫn còn bán tín bán nghi, anh không thể nào tin được cậu ta, nhưng mắt nhìn người của em trai, hẳn sẽ không rất tệ…đi?
Trang Châu trầm mặc một lát: “Chờ tới khi Đông Chí khỏe hẳn, em sẽ bớt thời giờ tới Thượng Hải một chuyến. Mẹ và anh trai em đang ở đó, em sẽ nói chuyện với bọn họ. Anh em tính tình không tốt, em không hy vọng trong tương lai sẽ có hiểu lầm gì phát sinh giữa anh ấy và Đông Chí. Còn về phía cha em, hiện tại bọn họ đang ở nước ngoài, em sẽ tìm cơ hội ngả bài với bọn họ."
Lăng Lập Đông nhướn mày: “Chỉ thế?!"
Trang Châu hấp háy hé miệng, bỗng nhiên có chút khẩn trương, hai tay hắn nắm chặt một chỗ, hít sâu một hơi nói: “Chờ tất cả đều giải quyết xong, nếu Đông Chí nguyện ý, em hy vọng có thể cùng em ấy ra nước ngoài kết hôn."
Lăng Lập Đông ngẩn ngơ. Anh đương nhiên biết tình huống như Đông Chí có thể ra nước ngoài kết hôn, nhưng loại giấy tờ này ở trong nước cũng không được thừa nhận, không có bất kỳ hiệu lực pháp lý nào — trong mắt anh, chạy ra nước ngoài xin một cái giấy chứng nhận hoàn toàn không có tác dụng gì ở trong nước, làm như vậy vừa hao tài tốn của vừa không có ý nghĩa gì. Nhưng khi Trang Châu nói những lời này trong mắt cậu ta hiện rõ vẻ nghiêm túc khiến anh có ấn tượng khác trước với cậu ta.
Lăng Lập Đông không biết em trai mình có thể chấp nhận loại đệ nghị mạc danh kỳ diệu này hay không, lập tức cảm thấy vô luận nó chấp nhận hay không chấp nhận cũng là một vấn đề thực rối rắm.
Lăng Lập Đông không lên tiếng.
Trang Châu tự động coi trầm mặc của anh là một loại thoái nhượng, vì thế thái độ cũng trở nên hòa nhã hơn, còn bắt đầu thử an ủi anh vợ tương lai: “Bác sỹ nói Đông Chí hẳn không có vấn đề gì lớn, hôn mê là do khi ngã xuống bị đụng đầu. Chắc sau khi em ấy tỉnh lại sẽ có một ít triệu chứng chấn động não. Em sẽ hảo hảo chăm sóc em ấy."
Lăng Lập Đông lập tức chấn kinh. Loại chuyện như đụng đầu này nói lớn liền lớn nói nhỏ liền nhỏ, người may mắn thì không sao, người xui xẻo nói không chừng còn hôn mê kéo dài, hoặc sau khi tỉnh lại sẽ mất trí nhớ gì đó… mấy giây sau, anh mới kịp phản ứng Trang Châu nói “chăm sóc" ánh mắt lập tức trở nên không chút hữu hảo: “Việc gì phải nhờ tới cậu chăm sóc? Nó cũng không phải vô gia cư."
Trang Châu thông minh mà ngậm miệng lại. Hắn bỗng nhiên tỉnh ra mình đã dùng sai sách lược, không thể đấu ai có quyền khống chế hơn với một nam nhân có khuynh hướng đệ khống, chỉ cần hợp thời, dựa vào coi trái đất như trung tâm như vậy là đủ rồi. Mặt mũi của anh vợ nhất định phải nể có chừng mực, không thể để anh ấy cảm thấy mình cố ý nhượng bộ anh ấy.
Trời ạ, giao tiếp với bên nhà vợ quả nhiên không phải chuyện dễ dàng.
Khi Đông Chí mơ mơ màng màng mở mắt ra đã là rạng sáng hôm sau, vừa lúc thuốc tê hết tác dụng, thân thể đau đớn ngày càng rõ ràng, đầu cũng có chút choáng váng, mắt chuyển chuyển một chút cũng thấy chóng mặt.
Trời còn chưa sáng, trong phòng bệnh chỉ bật một cái đèn tường, bên giường đang treo một bình thuốc đang nhỏ giọt, cái chai còn hơn phân nửa nước thuốc màu vàng nhạt. Ánh đèn hắt lên tường tạo ra sắc màu phản quang ấm áp, nhìn ra được hoa văn giấy dán tường. Thoạt nhìn điều kiện phòng bệnh không tệ lắm. Hơi chuyển đầu một chút, thấy anh hai đang ghé vào bên giường ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Đông Chí: “…"
Đông Chí có chút dở khóc dở cười, đây là vì quan tâm quá mức cho nên mới ngủ so với mình còn trầm hơn sao?
“Tỉnh rồi?" giọng nói quen thuộc từ một phía khác trong phòng bệnh truyền tới, Đông Chí cố sức xoay người, thấy Trang Châu đang từ chiếc giường phía bên kia đứng dậy, ngủ tới hai mắt sương mù, biểu tình lại thập phần kinh hỉ.
Đông Chí bỗng nhiên có chút khó chịu vi diệu. Ông đây nằm viện, còn hôn mê như vậy, mà các người cư nhiên một chút cũng không khẩn trương, hết người này tới người khác đều ngủ ngon lành bên cạnh ông, đây là cái chuyện qué gì chứ?
Trang Châu nhìn ra ánh mắt Đông Chí có phần không ổn, lập tức khẩn trương sán lại sờ sờ trán Đông Chí: “Đau đầu sao? Có thấy choáng không? Bác sỹ nói em bị đụng đầu, sau khi tỉnh lại sẽ có chút chấn động não. Còn mấy chỗ bị thương ngoài da, nơi này, và cả nơi này đều có chút rạn xương, nội tạng không có vấn đề, nghỉ ngơi hai ngày là có thể xuất viện."
Đông Chí thử hoạt động tay chân một chút, đau đớn là khó tránh khỏi, nhưng gân cốt tựa hồ không có vấn đề gì lớn.
Đông Chí thở phào một hơi, nhìn anh hai vẫn vù vù ngủ say, quay đầu sang hỏi Trang Châu: “Em đã ngủ bao lâu rồi? cha mẹ em đâu? Không kinh động tới bọn họ chứ?"
Đây là… chỉ nhớ người nhà em ấy thôi sao?! Trang Châu nhớ lại những loại di chứng sau chấn động não mà bác sỹ đã nói, nhất thời căng thẳng tột độ, hắn thật cẩn thận tiến tới trước mặt Đông Chí, ý đồ muốn để em ấy nhìn thấy rõ mặt mình: “Ừm… em còn nhớ rõ anh không?"
Đông Chí: “…."
“Em từ từ nghĩ." Trang Châu nhìn thần sắc đờ đẫn của Đông Chí, nhất thời cảm thấy miệng khô lưỡi khốc, tóc gáy thi nhau dựng đứng lên: “Em nhìn kỹ anh xem, có phải có một chút cảm giác quen thuộc không?"
Đông Chí mặt không đổi sắc nhìn hắn: “Anh là ai?"
Trang Châu: “…"
Một quả bom lớn như vậy nện xuống đầu, chấn động khiến Trang Châu có chút đứng không vững.
Đông Chí đang cân nhắc có phải đã đùa quá trớn rồi không. Chỉ thấy Trang Châu một phen lau mặt, hai mắt đỏ hồng bắt đầu nói năng lộn xộn trấn an mình: “Không có việc gì, em đừng khẩn trương, bác sỹ nói em bị đụng đầu, sau khi tỉnh lại ký ức sẽ có một chút rối loạn, đây là chuyện bình thường…"
Đông Chí: “…"
“Nếu có gánh nặng tâm lý nào khác…" giọng Trang Châu cơ hồ lạc cả đi: “Cũng đừng khẩn trương, bác sỹ nói loại triệu chứng này vài ngày nữa sẽ dần biến mất…"
Đông Chí rốt cục chịu không nổi: “Anh trai, em xin anh đừng nói nữa, em kỳ thật…"
Lăng Lập Đông không biết tỉnh lại lúc nào, vẻ mặt khiếp sợ nhìn một màn này. Nghe được Đông Chí gọi Trang Châu là ‘anh trai’ rốt cục không nhịn được mà văng tục một phen: “Mẹ nó, cho dù có mất trí nhớ cũng không thể nhận bừa thân thích, thằng đó mà là anh trai em sao? Em hảo hảo nhìn kỹ xem. Anh mới là anh trai cùng huyết thống chân chính của em này!"
Trang Châu: “…"
Đông Chí: “…"
Chỉ ra ngoài mua chai rượu gia vị, như thế nào cũng có thể bị tai nạn xe cộ? đường trước cửa tiểu khu cũng không phải đường quốc lộ, buổi tối sẽ không có nhiều xe qua lại — mà cũng kỳ quái, chiếc xe gây tai nạn kia rốt cuộc sao lại đi với tốc độ cao như vậy?
Trừ bỏ ngoài ý muốn, trong lòng Lăng Lập Đông cũng có phần nhiều là áy náy, anh cảm thấy trong chuyện này mình cũng có trách nhiệm. Nếu không phải do anh bắt ép không tha Đông Chí, khiến mẹ nghĩ ra biện pháp như vậy giải vây cho chú ấy, Đông Chí sẽ không ra ngoài mua đồ, không ra ngoài tự nhiên sẽ không gặp phải chuyện này!
Cho nên xét đến cùng đều là do anh không tốt. Từ nhỏ tới lớn, anh đã nhường em trai không biết bao nhiêu lần, như thế nào lần này lại cố chấp đến vậy, cũng không biết bị rút gân chỗ nào. Nếu anh sớm nhường một bước…
Lăng Lập Đông ngồi chờ bên ngoài phòng phẫu thuật, cơ hồ ảo não muốn chết. Ngược lại, Hàn Mẫn trấn định hơn một chút, đỡ ông Lăng ngồi xuống ghế chờ đợi bác sỹ ở bên trong đi ra, vừa thường thường gọi điện về báo tình hình cho bà Lăng đang ở nhà trông Bảo Bảo, trong lúc chờ còn ra ngoài tới cửa hàng KFC mua đồ ăn nước uống cho chồng và cha chồng. Bọn họ đã được bệnh viện thông báo chi phí chữa trị và thủ tục nằm viện của Đông Chí đã có người làm xong, không cần chạy đi chạy lại, bọn họ chỉ cần ngồi chờ ngoài phòng phẫu thuật là được.
Vì thế tâm tình càng thêm nôn nóng.
Lăng Lập Đông trừ bỏ lo lắng chuyện trong phòng phẫu thuật, còn có chút phẫn nộ khó hiểu. Anh tự nhiên đoán được người nhanh hơn một bước so với bọn họ là ai, nhưng người này sau khi nộp tiền cũng không biết đã chạy đi đâu, bỏ lại em trai đang nằm viện — quả thực là hỗn đản. Khó cho em trai anh còn ở trước mặt cha mẹ liều mạng nói lời hay giúp nó!
Lăng Lập Đông đầy mình áy náy lo âu rốt cục tìm được một khâu đột phá. Anh nắm chặt tay mình, nghe các khớp xương phát ra tiếng răng rắc, hung tợn nói với Hàn Mẫn: “Đợi tới khi gặp được thằng khốn kia, anh nhất định đánh gãy chân nó."
Hàn Mẫn sửng sốt một chút, với sự hiểu biết của cô về chồng mình, hẳn anh là đang phát hỏa với bạn trai chưa lộ diện của Đông Chí. Nhưng đánh gãy chân cậu ta gì đó…
“Anh đang nói ai?" Hàn Mẫn có chút không chắc chắn: “Người gây tai nạn?"
Lăng Lập Đông sợ run một chút, đúng a, còn cái tên gây họa đáng giận kia nữa. Trước hết phải đánh nhừ tử tên hỗn đản đó.
Hàn Mẫn thở dài, kéo chồng ngồi xuống ghế: “Anh bình tĩnh ngồi chờ thêm chút nữa đi, anh xem ba còn chưa nói gì đâu."
Vốn đang buổi tối, hai người không muốn cha mẹ đi theo gây sức ép, nên muốn bọn họ ở nhà chờ tin tức. Nhưng hai lão nhân thực sự không yên lòng, cuối cùng ông Lăng vẫn đi theo cùng.
Lăng Lập Đông không lên tiếng nữa, ngồi bên cạnh ba mình bắt đầu hành hạ mái tóc.
Đến lúc này, anh thật sự hối hận rồi.
Cửa cầu thang máy mở ra, mấy người vội vã chạy tới. Đi trước là một người râu tóc hoa râm, bên cạnh là hai người trẻ tuổi, một đeo mắt kính, dáng người gầy yếu. Người còn lại bộ dạng cao lớn anh tuấn, tuy tóc tai rối bời, chân còn đang xỏ một đôi dép nhung đi trong nhà, bộ dạng mặc dù có chút buồn cười nhưng người này mặt mày phong duệ, giơ tay nhấc chân đều có một loại khí thế bức nhân.
Mấy người còn chưa tới gần, một y tá từ trong phòng phẫu thuật đã đi ra, thập phần cung kính gọi: “Ông Trần."
Ông già tóc hoa râm mang theo tiểu tử dáng người gầy yếu vội vã đi thẳng vào trong phòng phẫu thuật. Nam nhân đi dép lê giống như thoát lực dựa vào tường nghỉ một chút, một lát sau mới đứng thẳng thân thể, đi thẳng tới trước mặt ông Lăng, khách khách khí khí gọi một tiếng: “Bác Lăng, con là Trang Châu. Con đã mượn hai phòng bệnh ở tầng trên, phòng 603 và 604, con cũng đã sắp xếp xong đâu đó. Hay là bác lên đó nghỉ ngơi trước một chút, Đông Chí còn phải ở trong đó một lát nữa, ngồi ở đây cũng không giúp được gì. Đông Chí sẽ không muốn bác vì em ấy mà vất vả như vậy."
Ông Lăng mệt mỏi nhìn thanh niên trước mặt, loại cảm giác này có chút kỳ quái, biết rõ có một người như vậy tồn tại, cố tình hình tượng trước mắt cùng với trong tưởng tượng một chút cũng không giống nhau. Hơn nữa ông cũng không ngờ được ban ngày vừa cùng con trai nhắc tới cậu ta, cư nhiên buổi tối lại dùng phương thức này để gặp mặt.
Trang Châu thấy ông không động, kiềm chế lo âu trong lòng tiếp tục khuyên ông: “Vừa rồi đi cùng con là tiến sỹ Trần, rất có quyền uy trong giới y học tỉnh chúng ta, có ông ấy ở đây, bệnh viện sẽ dùng phương thức trị liệu tốt nhất cho Đông Chí. Hơn nữa con và Lăng đại ca đều ở chỗ này, khi Đông Chí được chuyển ra phòng bệnh, bác nhất định có thể biết ngay."
Lăng Lập Đông nghe thấy mấy chữ “Lăng đại ca", hận tới nghiến răng nghiến lợi. Nhưng anh không thể không thừa nhận thằng nhóc này làm việc quả thật rất chu đáo, bọn họ thanh niên trẻ khỏe ngồi chờ không hề gì, nhưng người già lại không như vậy, chỉ sợ thân thể mệt mỏi không cần thiết. Có khi Đông Chí còn chưa điều trị xong, cha mình đã gục ra đó.
“Ba, ba đi nghỉ một lát đi." Lăng Lập Đông ra hiệu ý bảo Hàn Mẫn đỡ ông lên lầu: “Ngồi cũng là chờ, nằm cũng là chờ, khi nào Đông Chí ra, con sẽ lập tức nói cho ba biết."
Ông Lăng nhìn Trang Châu, gật gật đầu, đi theo Hàn Mẫn cùng lên lầu. Bệnh viện không thể so với những chỗ khác, ở chỗ này ngồi chờ cả đêm so với bình thường thức trắng đêm càng khiến nhân tâm lao lực quá độ.
Trang Châu nhìn theo bóng bọn họ rời đi, xoay người hướng về phía Lăng Lập Đông vươn ta một bàn tay: “Trang Châu. Hạnh ngộ."
Lăng Lập Đông trong lòng vẫn đang nghẹn hỏa, nhưng Đông Chí còn chưa có tin tức gì, anh tức giận với chính mình còn không bằng tìm Trang Châu phiền toái, tâm tư cũng phai nhạt đi không ít.
Lăng Lập Đông cầm tay Trang Châu: “Ngồi đi."
Hai nam nhân trầm mặc ngồi xuống.
Không ai nói chuyện, áp lực không khí càng khiến người ta muốn hỏng mất. Có lẽ không có cha và vợ ở bên cạnh, cảm xúc của Lăng Lập Đông càng trở nên có chút không khống chế được: “Chuyện này trách tôi, nếu không phải tôi bám riết nó, nó cũng không đi ra ngoài…"
Trang Châu tự nhiên nghe không hiểu chuyện anh ta bám riết em trai cùng với việc Đông Chí phải ra ngoài có liên quan gì, nhưng anh ấy hiện đang vô cùng áy náy, nhìn cũng thật đáng thương.
Trang Châu ho khan hai tiếng: “Em cảm thấy chuyện này đều do chiếc xe kỳ quái gây tai nạn kia. Em đã tìm người đi điều tra chuyện này. Nếu cảnh sát giao thông bên kia có tin tức gì cũng sẽ liên lạc với gia đình mình."
Lăng Lập Đông ôm đầu không lên tiếng.
Trang Châu nhìn ánh đèn phòng cấp cứu đang bật sáng, lại nhìn Lăng đại ca đang thống khổ, cảm thấy nhân dịp cùng hoạn nạn mà giao lưu chút tình cảm cũng không tồi: “Em có thể hỏi một chút vì sao anh cho rằng chuyện này trách nhiệm là do anh không?"
Lăng Lập Đông trầm mặc một khắc: “Người Đông Chí về nhà nói chính là cậu phải không?"
Trang Châu cứng người lại, một cỗ nhiệt khí nảy lên trong ngực, trướng đến cơ hồ không nói ra lời. Hắn hấp háy hé miệng, gật gật đầu: “Nếu anh muốn nói tới người đang theo đuổi em ấy thì đúng là em."
“Theo đuổi?" Lăng Lập Đông trào phúng bĩu môi: “Chính miệng nó nói với chúng tôi là nó muốn sống cùng cậu. Cậu rốt cuộc có tâm tư gì, nếu chỉ chơi bời một chút thì sớm cút đi."
Trang Châu giận dữ: “Nếu chỉ chơi bời, em sẽ không tìm em ấy."
“Vậy cậu tính thế nào?" Lăng Lập Đông đối với lời thổ lộ của cậu ta vẫn còn bán tín bán nghi, anh không thể nào tin được cậu ta, nhưng mắt nhìn người của em trai, hẳn sẽ không rất tệ…đi?
Trang Châu trầm mặc một lát: “Chờ tới khi Đông Chí khỏe hẳn, em sẽ bớt thời giờ tới Thượng Hải một chuyến. Mẹ và anh trai em đang ở đó, em sẽ nói chuyện với bọn họ. Anh em tính tình không tốt, em không hy vọng trong tương lai sẽ có hiểu lầm gì phát sinh giữa anh ấy và Đông Chí. Còn về phía cha em, hiện tại bọn họ đang ở nước ngoài, em sẽ tìm cơ hội ngả bài với bọn họ."
Lăng Lập Đông nhướn mày: “Chỉ thế?!"
Trang Châu hấp háy hé miệng, bỗng nhiên có chút khẩn trương, hai tay hắn nắm chặt một chỗ, hít sâu một hơi nói: “Chờ tất cả đều giải quyết xong, nếu Đông Chí nguyện ý, em hy vọng có thể cùng em ấy ra nước ngoài kết hôn."
Lăng Lập Đông ngẩn ngơ. Anh đương nhiên biết tình huống như Đông Chí có thể ra nước ngoài kết hôn, nhưng loại giấy tờ này ở trong nước cũng không được thừa nhận, không có bất kỳ hiệu lực pháp lý nào — trong mắt anh, chạy ra nước ngoài xin một cái giấy chứng nhận hoàn toàn không có tác dụng gì ở trong nước, làm như vậy vừa hao tài tốn của vừa không có ý nghĩa gì. Nhưng khi Trang Châu nói những lời này trong mắt cậu ta hiện rõ vẻ nghiêm túc khiến anh có ấn tượng khác trước với cậu ta.
Lăng Lập Đông không biết em trai mình có thể chấp nhận loại đệ nghị mạc danh kỳ diệu này hay không, lập tức cảm thấy vô luận nó chấp nhận hay không chấp nhận cũng là một vấn đề thực rối rắm.
Lăng Lập Đông không lên tiếng.
Trang Châu tự động coi trầm mặc của anh là một loại thoái nhượng, vì thế thái độ cũng trở nên hòa nhã hơn, còn bắt đầu thử an ủi anh vợ tương lai: “Bác sỹ nói Đông Chí hẳn không có vấn đề gì lớn, hôn mê là do khi ngã xuống bị đụng đầu. Chắc sau khi em ấy tỉnh lại sẽ có một ít triệu chứng chấn động não. Em sẽ hảo hảo chăm sóc em ấy."
Lăng Lập Đông lập tức chấn kinh. Loại chuyện như đụng đầu này nói lớn liền lớn nói nhỏ liền nhỏ, người may mắn thì không sao, người xui xẻo nói không chừng còn hôn mê kéo dài, hoặc sau khi tỉnh lại sẽ mất trí nhớ gì đó… mấy giây sau, anh mới kịp phản ứng Trang Châu nói “chăm sóc" ánh mắt lập tức trở nên không chút hữu hảo: “Việc gì phải nhờ tới cậu chăm sóc? Nó cũng không phải vô gia cư."
Trang Châu thông minh mà ngậm miệng lại. Hắn bỗng nhiên tỉnh ra mình đã dùng sai sách lược, không thể đấu ai có quyền khống chế hơn với một nam nhân có khuynh hướng đệ khống, chỉ cần hợp thời, dựa vào coi trái đất như trung tâm như vậy là đủ rồi. Mặt mũi của anh vợ nhất định phải nể có chừng mực, không thể để anh ấy cảm thấy mình cố ý nhượng bộ anh ấy.
Trời ạ, giao tiếp với bên nhà vợ quả nhiên không phải chuyện dễ dàng.
Khi Đông Chí mơ mơ màng màng mở mắt ra đã là rạng sáng hôm sau, vừa lúc thuốc tê hết tác dụng, thân thể đau đớn ngày càng rõ ràng, đầu cũng có chút choáng váng, mắt chuyển chuyển một chút cũng thấy chóng mặt.
Trời còn chưa sáng, trong phòng bệnh chỉ bật một cái đèn tường, bên giường đang treo một bình thuốc đang nhỏ giọt, cái chai còn hơn phân nửa nước thuốc màu vàng nhạt. Ánh đèn hắt lên tường tạo ra sắc màu phản quang ấm áp, nhìn ra được hoa văn giấy dán tường. Thoạt nhìn điều kiện phòng bệnh không tệ lắm. Hơi chuyển đầu một chút, thấy anh hai đang ghé vào bên giường ngủ đến bất tỉnh nhân sự.
Đông Chí: “…"
Đông Chí có chút dở khóc dở cười, đây là vì quan tâm quá mức cho nên mới ngủ so với mình còn trầm hơn sao?
“Tỉnh rồi?" giọng nói quen thuộc từ một phía khác trong phòng bệnh truyền tới, Đông Chí cố sức xoay người, thấy Trang Châu đang từ chiếc giường phía bên kia đứng dậy, ngủ tới hai mắt sương mù, biểu tình lại thập phần kinh hỉ.
Đông Chí bỗng nhiên có chút khó chịu vi diệu. Ông đây nằm viện, còn hôn mê như vậy, mà các người cư nhiên một chút cũng không khẩn trương, hết người này tới người khác đều ngủ ngon lành bên cạnh ông, đây là cái chuyện qué gì chứ?
Trang Châu nhìn ra ánh mắt Đông Chí có phần không ổn, lập tức khẩn trương sán lại sờ sờ trán Đông Chí: “Đau đầu sao? Có thấy choáng không? Bác sỹ nói em bị đụng đầu, sau khi tỉnh lại sẽ có chút chấn động não. Còn mấy chỗ bị thương ngoài da, nơi này, và cả nơi này đều có chút rạn xương, nội tạng không có vấn đề, nghỉ ngơi hai ngày là có thể xuất viện."
Đông Chí thử hoạt động tay chân một chút, đau đớn là khó tránh khỏi, nhưng gân cốt tựa hồ không có vấn đề gì lớn.
Đông Chí thở phào một hơi, nhìn anh hai vẫn vù vù ngủ say, quay đầu sang hỏi Trang Châu: “Em đã ngủ bao lâu rồi? cha mẹ em đâu? Không kinh động tới bọn họ chứ?"
Đây là… chỉ nhớ người nhà em ấy thôi sao?! Trang Châu nhớ lại những loại di chứng sau chấn động não mà bác sỹ đã nói, nhất thời căng thẳng tột độ, hắn thật cẩn thận tiến tới trước mặt Đông Chí, ý đồ muốn để em ấy nhìn thấy rõ mặt mình: “Ừm… em còn nhớ rõ anh không?"
Đông Chí: “…."
“Em từ từ nghĩ." Trang Châu nhìn thần sắc đờ đẫn của Đông Chí, nhất thời cảm thấy miệng khô lưỡi khốc, tóc gáy thi nhau dựng đứng lên: “Em nhìn kỹ anh xem, có phải có một chút cảm giác quen thuộc không?"
Đông Chí mặt không đổi sắc nhìn hắn: “Anh là ai?"
Trang Châu: “…"
Một quả bom lớn như vậy nện xuống đầu, chấn động khiến Trang Châu có chút đứng không vững.
Đông Chí đang cân nhắc có phải đã đùa quá trớn rồi không. Chỉ thấy Trang Châu một phen lau mặt, hai mắt đỏ hồng bắt đầu nói năng lộn xộn trấn an mình: “Không có việc gì, em đừng khẩn trương, bác sỹ nói em bị đụng đầu, sau khi tỉnh lại ký ức sẽ có một chút rối loạn, đây là chuyện bình thường…"
Đông Chí: “…"
“Nếu có gánh nặng tâm lý nào khác…" giọng Trang Châu cơ hồ lạc cả đi: “Cũng đừng khẩn trương, bác sỹ nói loại triệu chứng này vài ngày nữa sẽ dần biến mất…"
Đông Chí rốt cục chịu không nổi: “Anh trai, em xin anh đừng nói nữa, em kỳ thật…"
Lăng Lập Đông không biết tỉnh lại lúc nào, vẻ mặt khiếp sợ nhìn một màn này. Nghe được Đông Chí gọi Trang Châu là ‘anh trai’ rốt cục không nhịn được mà văng tục một phen: “Mẹ nó, cho dù có mất trí nhớ cũng không thể nhận bừa thân thích, thằng đó mà là anh trai em sao? Em hảo hảo nhìn kỹ xem. Anh mới là anh trai cùng huyết thống chân chính của em này!"
Trang Châu: “…"
Đông Chí: “…"
Tác giả :
Ngưu Giác Cung