Bí Mật Của Định Mệnh
Chương 170: Điều quan trọng
- Thật ra hôm nay tôi vẫn còn một số chuyện muốn hỏi Châu Tổng, tôi nghĩ là anh có thể cho tôi câu trả lời.
Châu Kiến Thành khẽ nhìn Từ Dịch Phàm. Anh ta cũng biết Từ Dịch Phàm vốn nổi tiếng là một thương nhân rất thông minh tài giỏi, chính bản thân anh ta cũng còn ngưỡng mộ nữa là. Nhưng vấn đề Từ Dịch Phàm muốn hỏi là gì thì Châu Kiến Thành quả thực không biết gì cả, một chút cũng chẳng biết. Phải chăng là chuyện quan trọng gì đó?
- Từ Tổng, có việc gì anh cứ hỏi, nếu như có thể trả lời được thì tôi nhất định sẽ trả lời. Nhưng nếu có vấn đề mà tôi không trả lời được thì cũng mong anh lượng thứ cho.
Nghe vậy Châu Kiến Thành nói vậy, Từ Dịch Phàm im lặng một hồi, mãi anh mới nói:
- Châu Tổng, chuyện này thật ra có liên quan đến Lệ Linh và thân thế thật sự của cô ấy.
Châu Kiến Thành bỗng im lặng không nói gì nữa, chỉ ngồi nghe Từ Dịch Phàm nói.
- Lệ Linh nói với tôi, Châu Tổng anh chính là ân nhân cứu mạng của cô ấy, nếu như 3 năm trước anh không cứu cô ấy thì có lẽ cô ấy đã không sống được đến bây giờ rồi. Nhưng mà Châu Tổng này, 3 năm trước anh đã cứu Lệ Linh ở đâu và như thế nào vậy?
- Ba năm trước tôi đi cùng với người lái xe ra ngoại thành xem mấy mảnh đất, lúc quay về thì thấy Lệ Linh nằm ngay giữa đường, trên người cô ấy lúc đấy đầy máu. Lúc đó chúng tôi lại đang ở ngã 3, mà anh có lẽ biết rõ hơn tôi, ngã 3 ngoại thành ấy vốn dĩ là một nơi rất vắng vẻ. Nhìn thấy Lệ Linh như vậy, vết thương của cô ấy lại rất nặng, xung quanh cũng chẳng có ai cả, tôi cũng là con người, thấy cô ấy như thế chẳng lẽ lại bỏ qua không cứu? Vì thế tôi đã đưa cô ấy lên xe và bảo lái xe đưa đến bệnh viện gần nhất.
- Châu Tổng, vậy anh còn nhớ hôm mà anh cứu Lệ Linh là ngày bao nhiêu không vậy?
- 23/9, hôm đó chính là ngày 23/9. Sở dĩ tôi nhớ rõ ngày đó như vậy là vì cùng ngày hôm đấy tôi cũng đã phải trải qua một chuyện khiến tôi sau này nhớ mãi không quên.
23/9. Ngày hôm đó chính là ngày hỏa táng của Phùng Lộ Phi, cũng là ngày mà Châu Kiến Thành đã cứu được Đàm Lệ Linh! Một sự trùng hợp quá mức ngẫu nhiên?
- Lúc đó khi nhìn thấy Lệ Linh, tôi thật sự cảm thấy cô ấy rất đáng thương. Trước kia tôi cũng đã từng học Y nhưng rồi lại chuyển sang học MBA. Trên xe chẳng có gì để sơ cứu qua vết thương cho Lệ Linh cả, tôi chỉ có thể giục lái xe đi nhanh hơn thôi. Thấy cô ấy thở khó khăn, tôi sợ cô ấy xảy ra chuyện gì trước khi đến bệnh viện. Nhưng cũng may Lệ Linh vẫn chống chọi được.
Châu Kiến Thành đứng dậy, tiến lên phía trước vài bước:
- Ca phẫu thuật của Lệ Linh mất đến 4 tiếng liền. Bác sĩ nói trước khi bị tai nạn, trên người cô ấy vốn có nhiều vết thương khác nhưng đã được khâu lại. Tôi không quan tâm nhiều đến những chuyện ấy. Cuối cùng thì ca phấu thuật thành công. Tôi cũng cảm thấy an tâm. – Châu Kiến Thành nói.
- Vậy, sau đó…
- Vài ngày sau thì Lệ Linh tỉnh lại, tôi đến bên giường cô ấy, cô ấy nhìn thấy tôi thì hỏi tôi là ai, hỏi cô ấy là ai. Quả nhiên là cô ấy đã mất trí nhớ rồi. Tuy nhiên về sau cô ấy không thắc mắc bản thân là ai nữa, tôi cũng trả cho cô ấy bộ đồ trang sức kia. Thấy cô ấy chẳng có người thân nào bên cạnh nên tôi đã trả giúp cô ấy toàn bộ viện phí. Lệ Linh cũng chẳng coi tôi là người xa lạ, nói chuyện với tôi như người quen vậy. Dần dần cô ấy khỏe hơn, sức khỏe tốt hơn, bảo với tôi những gì cô ấy nợ tôi cô ấy sẽ trả. Vì không biết bản thân là ai nên cô ấy đã tự đặt cho mình cái tên là Đàm Lệ Linh!
- Châu Tổng, có phải Lệ Linh lúc đấy mặc một bộ váy trắng, tóc dài để xõa đúng không?
- Đúng như vậy đó. Nhưng mà Từ Tổng, tại sao anh lại biết những chuyện này vậy? Lúc đó anh không có mặt ở đấy, tại sao lại biết được Lệ Linh mặc váy trắng chứ? - Châu Kiến Thành hỏi, anh ta không hiểu vì sao Từ Dịch Phàm lại biết chuyện đó.
- Tôi...
Từ Dịch Phàm bỗng run lên. Hóa ra đều là do ông trời trêu ngươi anh như vậy. Mọi chuyện hóa ra là như thế này đây. Từ Dịch Phàm anh tự lừa mình dối người, cho rằng đó không phải sự thật, nhưng bây giờ thì thế nào? Nhưng còn bản xét nghiệm ADN lần trước thì sao đây? Không lẽ bản xét nghiệm lần đó sai? Sai hay có ai nhúng tay vào?
- Từ Tổng, những chuyện liên quan đến Lệ Linh tôi đã kể hết cho anh nghe rồi. Còn chuyện về sau tôi nghĩ là anh cũng đã rõ hết, thậm chí khéo anh còn rõ hơn cả tôi nữa. Mong rằng anh sẽ giúp Lệ Linh tìm lại được gia đình, người thân của cô ấy.
- Châu Tổng, cảm ơn anh.
- Không có gì đâu, đây là chuyện tôi nên làm mà. Mong rằng có thể giúp một phần cho anh.
- Không còn sớm nữa, tôi đi trước.
Từ Dịch Phàm cố gắng che giấu bản thân đang rối loạn, nói lời cáo từ với Châu Kiến Thành rồi đi luôn. Châu Kiến Thành cũng chẳng nói thêm gì cả, từ từ trở về phòng.
Châu Kiến Thành khẽ nhìn Từ Dịch Phàm. Anh ta cũng biết Từ Dịch Phàm vốn nổi tiếng là một thương nhân rất thông minh tài giỏi, chính bản thân anh ta cũng còn ngưỡng mộ nữa là. Nhưng vấn đề Từ Dịch Phàm muốn hỏi là gì thì Châu Kiến Thành quả thực không biết gì cả, một chút cũng chẳng biết. Phải chăng là chuyện quan trọng gì đó?
- Từ Tổng, có việc gì anh cứ hỏi, nếu như có thể trả lời được thì tôi nhất định sẽ trả lời. Nhưng nếu có vấn đề mà tôi không trả lời được thì cũng mong anh lượng thứ cho.
Nghe vậy Châu Kiến Thành nói vậy, Từ Dịch Phàm im lặng một hồi, mãi anh mới nói:
- Châu Tổng, chuyện này thật ra có liên quan đến Lệ Linh và thân thế thật sự của cô ấy.
Châu Kiến Thành bỗng im lặng không nói gì nữa, chỉ ngồi nghe Từ Dịch Phàm nói.
- Lệ Linh nói với tôi, Châu Tổng anh chính là ân nhân cứu mạng của cô ấy, nếu như 3 năm trước anh không cứu cô ấy thì có lẽ cô ấy đã không sống được đến bây giờ rồi. Nhưng mà Châu Tổng này, 3 năm trước anh đã cứu Lệ Linh ở đâu và như thế nào vậy?
- Ba năm trước tôi đi cùng với người lái xe ra ngoại thành xem mấy mảnh đất, lúc quay về thì thấy Lệ Linh nằm ngay giữa đường, trên người cô ấy lúc đấy đầy máu. Lúc đó chúng tôi lại đang ở ngã 3, mà anh có lẽ biết rõ hơn tôi, ngã 3 ngoại thành ấy vốn dĩ là một nơi rất vắng vẻ. Nhìn thấy Lệ Linh như vậy, vết thương của cô ấy lại rất nặng, xung quanh cũng chẳng có ai cả, tôi cũng là con người, thấy cô ấy như thế chẳng lẽ lại bỏ qua không cứu? Vì thế tôi đã đưa cô ấy lên xe và bảo lái xe đưa đến bệnh viện gần nhất.
- Châu Tổng, vậy anh còn nhớ hôm mà anh cứu Lệ Linh là ngày bao nhiêu không vậy?
- 23/9, hôm đó chính là ngày 23/9. Sở dĩ tôi nhớ rõ ngày đó như vậy là vì cùng ngày hôm đấy tôi cũng đã phải trải qua một chuyện khiến tôi sau này nhớ mãi không quên.
23/9. Ngày hôm đó chính là ngày hỏa táng của Phùng Lộ Phi, cũng là ngày mà Châu Kiến Thành đã cứu được Đàm Lệ Linh! Một sự trùng hợp quá mức ngẫu nhiên?
- Lúc đó khi nhìn thấy Lệ Linh, tôi thật sự cảm thấy cô ấy rất đáng thương. Trước kia tôi cũng đã từng học Y nhưng rồi lại chuyển sang học MBA. Trên xe chẳng có gì để sơ cứu qua vết thương cho Lệ Linh cả, tôi chỉ có thể giục lái xe đi nhanh hơn thôi. Thấy cô ấy thở khó khăn, tôi sợ cô ấy xảy ra chuyện gì trước khi đến bệnh viện. Nhưng cũng may Lệ Linh vẫn chống chọi được.
Châu Kiến Thành đứng dậy, tiến lên phía trước vài bước:
- Ca phẫu thuật của Lệ Linh mất đến 4 tiếng liền. Bác sĩ nói trước khi bị tai nạn, trên người cô ấy vốn có nhiều vết thương khác nhưng đã được khâu lại. Tôi không quan tâm nhiều đến những chuyện ấy. Cuối cùng thì ca phấu thuật thành công. Tôi cũng cảm thấy an tâm. – Châu Kiến Thành nói.
- Vậy, sau đó…
- Vài ngày sau thì Lệ Linh tỉnh lại, tôi đến bên giường cô ấy, cô ấy nhìn thấy tôi thì hỏi tôi là ai, hỏi cô ấy là ai. Quả nhiên là cô ấy đã mất trí nhớ rồi. Tuy nhiên về sau cô ấy không thắc mắc bản thân là ai nữa, tôi cũng trả cho cô ấy bộ đồ trang sức kia. Thấy cô ấy chẳng có người thân nào bên cạnh nên tôi đã trả giúp cô ấy toàn bộ viện phí. Lệ Linh cũng chẳng coi tôi là người xa lạ, nói chuyện với tôi như người quen vậy. Dần dần cô ấy khỏe hơn, sức khỏe tốt hơn, bảo với tôi những gì cô ấy nợ tôi cô ấy sẽ trả. Vì không biết bản thân là ai nên cô ấy đã tự đặt cho mình cái tên là Đàm Lệ Linh!
- Châu Tổng, có phải Lệ Linh lúc đấy mặc một bộ váy trắng, tóc dài để xõa đúng không?
- Đúng như vậy đó. Nhưng mà Từ Tổng, tại sao anh lại biết những chuyện này vậy? Lúc đó anh không có mặt ở đấy, tại sao lại biết được Lệ Linh mặc váy trắng chứ? - Châu Kiến Thành hỏi, anh ta không hiểu vì sao Từ Dịch Phàm lại biết chuyện đó.
- Tôi...
Từ Dịch Phàm bỗng run lên. Hóa ra đều là do ông trời trêu ngươi anh như vậy. Mọi chuyện hóa ra là như thế này đây. Từ Dịch Phàm anh tự lừa mình dối người, cho rằng đó không phải sự thật, nhưng bây giờ thì thế nào? Nhưng còn bản xét nghiệm ADN lần trước thì sao đây? Không lẽ bản xét nghiệm lần đó sai? Sai hay có ai nhúng tay vào?
- Từ Tổng, những chuyện liên quan đến Lệ Linh tôi đã kể hết cho anh nghe rồi. Còn chuyện về sau tôi nghĩ là anh cũng đã rõ hết, thậm chí khéo anh còn rõ hơn cả tôi nữa. Mong rằng anh sẽ giúp Lệ Linh tìm lại được gia đình, người thân của cô ấy.
- Châu Tổng, cảm ơn anh.
- Không có gì đâu, đây là chuyện tôi nên làm mà. Mong rằng có thể giúp một phần cho anh.
- Không còn sớm nữa, tôi đi trước.
Từ Dịch Phàm cố gắng che giấu bản thân đang rối loạn, nói lời cáo từ với Châu Kiến Thành rồi đi luôn. Châu Kiến Thành cũng chẳng nói thêm gì cả, từ từ trở về phòng.
Tác giả :
Lâm Mĩ Thi