Bí Mật Của Cherry
Chương 10: Bản thảo
Nhật Lệ chạy lên được một nửa cầu thang thì ngừng lại, cô vịn tay vào tường thở dốc, mồ hỗi đầm đìa ướt đẫm cả áo. Giờ nghỉ nào cũng bị cô Thùy Linh gọi lên phòng giáo viên thuyết phục, khiến Nhật Lệ quên mất việc đi lấy bản thảo như đã hẹn. Không biết lúc này anh ta có còn ở trong lớp? Dù thế nào thì cô cũng cần lên 12A1 mới được.
Hít một hơi thật sâu, Nhật Lệ tiếp tục bước. Chợt cô thấy trước mắt mình bỗng nhiên tối sầm lại, đầu óc quay cuồng choáng váng. Chân tay tự dưng mềm nhũn ra không còn chút sức lực. Chẳng lẽ…Nhật Lệ chao đảo, cô không tài nào đứng vững được nữa và rồi…
- Coi chừng, cẩn thận…
Ai đó còn chưa nói được hết câu thì Nhật Lệ đã từ từ đổ xuống. Người ấy vội vàng phóng tới, cũng may vừa kịp lúc đỡ được cô gái kia khỏi bị ngã cầu thang.
- Này, bạn có sao không?
- Vâng, tôi ổn. Cảm ơn rất nhiều.
Nhật Lệ trả lời, cô cứ tưởng mình bị té rồi chứ, thật là may khi đã được cứu. Sau phút hoảng hồn, lúc này Nhật Lệ mới nhìn rõ khuôn mặt “ân nhân" của mình.
- Anh…tôi…à…ừ…
Nhật Lệ kinh hoàng, mắt miệng đều đồng loạt biểu hiện chữ o to đùng. Cô không ngờ người giúp mình lại chính là Hải Phong. Hơn nữa chẳng biết làm thế nào, mà Nhật Lệ lại nằm gọn trong vòng tay anh ta. Ở khoảng cách gần như vậy, cô có thể cảm nhận được hơi ấm cũng như mùi nước hoa nhè nhẹ của Hải Phong. Mới nghĩ đến đó thôi Nhật Lệ đã ngượng chín mặt, cô vội vàng đẩy anh ta ra.
Không chỉ có Nhật Lệ mà ngay cả Hải Phong cũng vậy, tự dưng rơi vào tình huống dở khóc dở cười này thật đúng là... Bản thân anh vô cùng bất ngờ khi biết người mình vừa cứu chính là Nhật Lệ. Thoáng chút bối dối, Hải Phong lấy lại bình tĩnh.
- Cô thật là bất cẩn, sém chút nữa thì tiêu luôn rồi.
- Cảm ơn…Nhưng…
- Cô nên xuống phòng y tế. Tôi thấy dường như cô không được khỏe.
- Không sao đâu. Tôi đang định tới lớp anh.
- Vì cái này phải không?
Nói đoạn, Hải Phong lôi tập giấy từ túi quần ra huơ huơ trước mặt Nhật Lệ.
- Làm ơn đưa cho tôi.
Hải Phong cười, anh dựa lưng vào lan can nhìn Nhật Lệ đầy vẻ tò mò.
- Nó quan trọng hơn sức khỏe của cô sao?
Nhật Lệ không trả lời, cô chỉ khẽ gật đầu đáp lại. Hải Phong thấy vậy đành nhún vai, Cherry đúng là hết thuốc chữa.
- Chịu cô luôn đó. - Hải Phong lắc đầu, không còn cách nào khác, anh liền đưa bản thảo cho Nhật Lệ.
- Tôi…
Nhật Lệ chưa kịp nói hết câu thì đã bị Hải Phong chặn lại. – Được rồi, nhớ giữ lời hứa đó.
- Vâng, nhất định là như vậy. Đến lúc tôi phải đi rồi, khi nào chỉnh sửa xong tôi sẽ mang tới cho anh.
Dứt lời, Nhật Lệ bỏ đi thật nhanh. Cô biết tình trạng bản thân mình hiện giờ như thế nào. Có lẽ do thiếu ngủ một thời gian dài, cộng thêm việc bị tụt huyết áp đột ngột nên khi nãy mới xảy ra tình huống như vậy. Cho dù thế nào đi chăng nữa, cô cần phải hoàn thành mọi thứ trước khi ba cô thông báo thời gian cụ thể.
…………
Còn lại một mình, Hải Phong đành cất bước trở về 12A1. Đúng lúc đó, chuông vào tiết cũng bắt đầu reo…
Tiếng thầy giáo giảng bài vẫn vang lên đều đều trên bục. Dưới lớp, Hải Phong không sao tập trung vào học được, hàng tá câu hỏi cứ liên tục hiện lên trong đầu.
- Phạm Nhật Lệ rốt cuộc là con người như thế nào? Dường như cô ta đang che giấu điều gì còn lớn hơn sự thật về Cherry? Không biết tác phẩm mới mà đám Ngọc Lan nhắc đến, nó có thực sự hấp dẫn như lời họ nói?..
Hải Phong khẽ thở dài, không hiểu sao anh lại quan tâm tới cô gái đó một cách kì lạ. Có lẽ nào là do anh vô tình biết được bí mật của cô ta? Dù gì đi nữa, Hải Phong cũng quyết tìm cho bằng được đáp án mới thôi. Cái vỏ bọc của Nhật Lệ, anh sẽ lột bỏ nó.
……………
Giờ nghỉ trưa…
Sau khi kết thúc bữa ăn ở canten, Nhật Lệ vội vàng trốn biệt lên thư viện. Cô bỏ tập bản thảo ra đọc, rồi bắt đầu chỉnh sửa những chỗ chưa được ưng ý. Lúc này, đối với Nhật Lệ mà nói, mọi thứ xung quanh dường như không còn tồn tại. Cô hăng say hòa vào làm một với thế giới văn học, chỉ có ở nơi đó Nhật Lệ mới thực sự được là chính mình.
“Khi phát hiện ra Ngân Hà có khả năng tiên đoán mọi chuyện, tất cả mọi người trong gia đình đều vô cùng kinh ngạc. Chẳng lẽ đây chính là lời giải cho việc cô bé được sinh ra trong bọc điều?... Không một ai dám tin…Không một ai dám khẳng định…Tại sao Ngân Hà, một cô bé mới 10 tuổi lại có thể đoán được quá khứ, biết trước tương lai sẽ như thế nào?..."
Nhật Lệ đặt cây bút xuống bàn, cô mệt mỏi vươn vai. Có lẽ nên dừng ở đây thôi, cũng đã sắp hết giờ nghỉ rồi, cô cần phải trở về lớp mới được. Thu dọn lại đồ đạc của mình, Nhật Lệ rời khỏi thư viện, cùng lúc đó điện thoại chợt reo vang. Nhật Lệ mở máy, cô nhìn tên hiển thị trên màn hình và nhấn nút nghe:
- Alô, anh hai.
Bên kia đầu giây giọng Trung Quân vang lên:
- Nhật Lệ, chiều đợi ở cổng trường anh tới đón.
- Vâng.
- Vậy nhé, anh cúp máy đây. – Dứt lời Trung Quân kết thúc cuộc gọi một cách nhanh chóng.
Nhật Lệ khẽ thở dài, cô cất điện thoại vào túi. Có lẽ hôm nay anh hai cô lại nổi hứng nữa rồi, chẳng biết anh đang suy tính điều gì. Lắc nhẹ đầu và gạt tất cả mọi thứ qua một bên, Nhật Lệ rảo bước trở về lớp.
Hít một hơi thật sâu, Nhật Lệ tiếp tục bước. Chợt cô thấy trước mắt mình bỗng nhiên tối sầm lại, đầu óc quay cuồng choáng váng. Chân tay tự dưng mềm nhũn ra không còn chút sức lực. Chẳng lẽ…Nhật Lệ chao đảo, cô không tài nào đứng vững được nữa và rồi…
- Coi chừng, cẩn thận…
Ai đó còn chưa nói được hết câu thì Nhật Lệ đã từ từ đổ xuống. Người ấy vội vàng phóng tới, cũng may vừa kịp lúc đỡ được cô gái kia khỏi bị ngã cầu thang.
- Này, bạn có sao không?
- Vâng, tôi ổn. Cảm ơn rất nhiều.
Nhật Lệ trả lời, cô cứ tưởng mình bị té rồi chứ, thật là may khi đã được cứu. Sau phút hoảng hồn, lúc này Nhật Lệ mới nhìn rõ khuôn mặt “ân nhân" của mình.
- Anh…tôi…à…ừ…
Nhật Lệ kinh hoàng, mắt miệng đều đồng loạt biểu hiện chữ o to đùng. Cô không ngờ người giúp mình lại chính là Hải Phong. Hơn nữa chẳng biết làm thế nào, mà Nhật Lệ lại nằm gọn trong vòng tay anh ta. Ở khoảng cách gần như vậy, cô có thể cảm nhận được hơi ấm cũng như mùi nước hoa nhè nhẹ của Hải Phong. Mới nghĩ đến đó thôi Nhật Lệ đã ngượng chín mặt, cô vội vàng đẩy anh ta ra.
Không chỉ có Nhật Lệ mà ngay cả Hải Phong cũng vậy, tự dưng rơi vào tình huống dở khóc dở cười này thật đúng là... Bản thân anh vô cùng bất ngờ khi biết người mình vừa cứu chính là Nhật Lệ. Thoáng chút bối dối, Hải Phong lấy lại bình tĩnh.
- Cô thật là bất cẩn, sém chút nữa thì tiêu luôn rồi.
- Cảm ơn…Nhưng…
- Cô nên xuống phòng y tế. Tôi thấy dường như cô không được khỏe.
- Không sao đâu. Tôi đang định tới lớp anh.
- Vì cái này phải không?
Nói đoạn, Hải Phong lôi tập giấy từ túi quần ra huơ huơ trước mặt Nhật Lệ.
- Làm ơn đưa cho tôi.
Hải Phong cười, anh dựa lưng vào lan can nhìn Nhật Lệ đầy vẻ tò mò.
- Nó quan trọng hơn sức khỏe của cô sao?
Nhật Lệ không trả lời, cô chỉ khẽ gật đầu đáp lại. Hải Phong thấy vậy đành nhún vai, Cherry đúng là hết thuốc chữa.
- Chịu cô luôn đó. - Hải Phong lắc đầu, không còn cách nào khác, anh liền đưa bản thảo cho Nhật Lệ.
- Tôi…
Nhật Lệ chưa kịp nói hết câu thì đã bị Hải Phong chặn lại. – Được rồi, nhớ giữ lời hứa đó.
- Vâng, nhất định là như vậy. Đến lúc tôi phải đi rồi, khi nào chỉnh sửa xong tôi sẽ mang tới cho anh.
Dứt lời, Nhật Lệ bỏ đi thật nhanh. Cô biết tình trạng bản thân mình hiện giờ như thế nào. Có lẽ do thiếu ngủ một thời gian dài, cộng thêm việc bị tụt huyết áp đột ngột nên khi nãy mới xảy ra tình huống như vậy. Cho dù thế nào đi chăng nữa, cô cần phải hoàn thành mọi thứ trước khi ba cô thông báo thời gian cụ thể.
…………
Còn lại một mình, Hải Phong đành cất bước trở về 12A1. Đúng lúc đó, chuông vào tiết cũng bắt đầu reo…
Tiếng thầy giáo giảng bài vẫn vang lên đều đều trên bục. Dưới lớp, Hải Phong không sao tập trung vào học được, hàng tá câu hỏi cứ liên tục hiện lên trong đầu.
- Phạm Nhật Lệ rốt cuộc là con người như thế nào? Dường như cô ta đang che giấu điều gì còn lớn hơn sự thật về Cherry? Không biết tác phẩm mới mà đám Ngọc Lan nhắc đến, nó có thực sự hấp dẫn như lời họ nói?..
Hải Phong khẽ thở dài, không hiểu sao anh lại quan tâm tới cô gái đó một cách kì lạ. Có lẽ nào là do anh vô tình biết được bí mật của cô ta? Dù gì đi nữa, Hải Phong cũng quyết tìm cho bằng được đáp án mới thôi. Cái vỏ bọc của Nhật Lệ, anh sẽ lột bỏ nó.
……………
Giờ nghỉ trưa…
Sau khi kết thúc bữa ăn ở canten, Nhật Lệ vội vàng trốn biệt lên thư viện. Cô bỏ tập bản thảo ra đọc, rồi bắt đầu chỉnh sửa những chỗ chưa được ưng ý. Lúc này, đối với Nhật Lệ mà nói, mọi thứ xung quanh dường như không còn tồn tại. Cô hăng say hòa vào làm một với thế giới văn học, chỉ có ở nơi đó Nhật Lệ mới thực sự được là chính mình.
“Khi phát hiện ra Ngân Hà có khả năng tiên đoán mọi chuyện, tất cả mọi người trong gia đình đều vô cùng kinh ngạc. Chẳng lẽ đây chính là lời giải cho việc cô bé được sinh ra trong bọc điều?... Không một ai dám tin…Không một ai dám khẳng định…Tại sao Ngân Hà, một cô bé mới 10 tuổi lại có thể đoán được quá khứ, biết trước tương lai sẽ như thế nào?..."
Nhật Lệ đặt cây bút xuống bàn, cô mệt mỏi vươn vai. Có lẽ nên dừng ở đây thôi, cũng đã sắp hết giờ nghỉ rồi, cô cần phải trở về lớp mới được. Thu dọn lại đồ đạc của mình, Nhật Lệ rời khỏi thư viện, cùng lúc đó điện thoại chợt reo vang. Nhật Lệ mở máy, cô nhìn tên hiển thị trên màn hình và nhấn nút nghe:
- Alô, anh hai.
Bên kia đầu giây giọng Trung Quân vang lên:
- Nhật Lệ, chiều đợi ở cổng trường anh tới đón.
- Vâng.
- Vậy nhé, anh cúp máy đây. – Dứt lời Trung Quân kết thúc cuộc gọi một cách nhanh chóng.
Nhật Lệ khẽ thở dài, cô cất điện thoại vào túi. Có lẽ hôm nay anh hai cô lại nổi hứng nữa rồi, chẳng biết anh đang suy tính điều gì. Lắc nhẹ đầu và gạt tất cả mọi thứ qua một bên, Nhật Lệ rảo bước trở về lớp.
Tác giả :
Machiko