Bí Mật Của Bạn Trai Mẫu Mực

Chương 10

Năm đó lúc cảnh sát tìm được cha cô, toàn thân người từ trên xuống dưới cơ hồ không có một chỗ hoàn hảo, ngoại trừ trong người có mấy tờ trăm nguyên tiền, cái chìa khóa trên tay cùng hai cái nhẫn cũng không mất đi, bởi vậy cảnh sát cũng không phán đoán được đến tột cùng là nhất thời nảy lòng tham, hay là bởi vì mâu thuẫn mà đã lên âm mưu từ trước.

Trên tay cha cô có đeo một chiếc nhẫn, còn một chiếc nhẫn khác không biết ở đâu ra, được đeo vào ngón giữa của người.

Không ai biết rõ chiếc nhẫn kia vì sao lại được đeo trên tay của cha cô, mẹ cô vì không muốn đem chuyện này làm lớn lên, cũng không có nhắc lại nghi vấn này; Về sau cảnh sát bắt được thủ phạm, đúng lúc khi đó cô cùng mẹ đang ở cục cảnh sát, quả thật có nghe được đối phương la hét –

“Ai bảo lão già kia không chịu đem chiếc nhẫn giao ra đây! Giao ra đây sẽ không sao cả, đối phương cũng không có quan hệ gì với hắn, lại còn dùng tính mạng che chở, ngu xuẩn!"

Người nọ không nói rõ là chiếc nhẫn nào, nhưng mẹ con cô cũng rất rõ ràng biết rõ, đương nhiên không phải là chiếc nhẫn cưới không đáng giá, mà là chiếc nhẫn bằng vàng kia — nguyên lai chỉ vì chiếc nhẫn đã khiến cha cô bỏ mạng, cô cũng muốn thay cha lấy lại công đạo, nhưng mẹ cô lại mắt đỏ nhướng lên nói –

“Tiểu Nhân, chúng ta cuối cùng không có năng lực làm cái gì, dù cho hiện tại đòi công đạo, vạn nhất lại nguy hiểm đến tính mạng của con cũng không đáng giá; Mẹ chỉ còn lại một mình con, nếu như lại mất đi con, mẹ cũng sống không nổi nữa, đáp ứng mẹ đừng đi……"

Bởi vì lời nói này của mẹ, cô chỉ có thể mắt đỏ đồng ý.

Cô hiểu mẹ cô cũng muốn thay cha lấy lại công đạo, nhưng xã hội đen nếu như có thể chọc, cũng sẽ không cần nhiều người như vậy tình nguyện dàn xếp ổn thỏa, có rất nhiều người vô tội như bọn họ có nhiều bất đắc dĩ nói không nên lời.

Cuối cùng chiếc nhẫn do mẹ cô bảo quản, vô luận là tốt hay là xấu, cha cô bởi vì chiếc nhẫn này mà chết, mẹ con cô coi như nó là di vật của cha cô để lại cho đến hôm nay, người mất di vật lại xuất hiện, đúng là –

Hạ Anh Đông!

Vì cái gì…… Vì cái gì thật sự có liên quan đến anh? Lúc ấy cô thương tâm, cho nên giận lây sang anh, không nghĩ tới cử chỉ phẫn nộ khi đó đúng là đúng — Hạ Anh Đông mặc dù không phải là hung thủ đánh chết cha cô, nhưng cũng không thoát được liên can.

“Vì cái gì…… Cha với anh không thù không oán a…… Tại sao phải dính líu đến người?" cô chỉ rõ ràng Hạ Anh Đông cùng xã hội đen có quan hệ, lại không biết anh là lão đại bang phái.

“Thực xin lỗi……" anh xoay mặt sang hướng khác, lòng tràn đầy bất đắc dĩ – bí mật anh muốn giấu diếm nhất cuối cùng cũng bị phơi bày.

Mạc Tử Nhân nước mắt đổ rào rào lăn xuống, cô nắm chặt lấy y phục của Hạ Anh Đông, trên mu bàn tay gân xanh mơ hồ hiện lên. “Tại sao phải hại chết người?"

Anh không hề muốn liên lụy tới người vô tội, chỉ là không có lường trước đến chuyện sẽ biến thành như vậy.

“Tiểu Nhân, anh không phải là có chủ tâm muốn hại chết cha em, khi đó anh bị thương nghiêm trọng, đúng lúc gặp gỡ người, người nói muốn đưa anh đi bệnh viện, khi đó người của anh cũng sắp đuổi đến kịp, anh không muốn liên lụy đến cha em, vì vậy tháo xuống chiếc nhẫn nhờ người đi báo cho chú anh biết.

“Khi đó anh chỉ có thể đem hi vọng cuối cùng đặt ở trên người cha em, vô luận báo cảnh sát, hoặc là chạy chữa đều không thể thay đổi kết cục ngày đó của anh, chỉ có chú anh mới có thể giúp anh, dù cho anh chết đi, anh cũng muốn cho chú anh hiểu đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì……"

“Đúng là anh thật sự không nghĩ tới sẽ hại cha em mất cả mạng, lúc đưa tang cha em, anh có đến, trông thấy hình của người, anh mới biết được người là cha của em, thực xin lỗi……" anh nghẹn ngào nói, nội tâm áy náy chưa từng giảm bớt.

Không phải là bởi vì bận rộn, mà là bởi vì lòng mang ân hận, anh rất khó quang minh chính đại xuất hiện ở trước mặt cô, chỉ có thể nhờ chú nghĩ cách đi trợ giúp mẹ con cô; anh vốn tưởng rằng qua một hồi, anh liền có thể thẳng thắn đến trước mặt cô, kết quả lại mất đi cô!

Lần này gặp lại, anh bởi vì sợ hãi sẽ lại mất đi cô, bởi vậy chậm chạp không dám đem chuyện này nói ra khỏi miệng.

Cho dù có xin lỗi bao nhiêu đi nữa, cha cũng không sống lại được……

Năm năm trước không giải được bí mật, thật vất vả sự thật mới được sáng tỏ, vì cái gì cô không hề cảm thấy vui vẻ?

Có chuyện truy cứu quá rõ ràng, chúng ta có thể thay đổi kết quả sao? Cô vẫn nhớ rõ mẹ cô lúc ấy có nói qua với cô như vậy, rõ ràng lại chói tai.

Lập tức, cô cảm thấy hối hận tại sao phải khiến cô phát hiện ra hết thảy mọi chuyện, nếu như không phát hiện ra, có lẽ cô vẫn còn khá vui mừng một chút……

“Tiểu Nhân, xin em tha thứ cho anh được không? Anh nhất định sẽ hết sức bảo vệ hai người, sẽ không để cho mẹ con em bị ủy khuất, để cho anh chiếu cố thật tốt hai người được hay không?" Anh dường như tuyệt vọng khẩn cầu.

Mạc Tử Nhân khóc quỳ xuống, Hạ Anh Đông cũng quỳ xuống muốn ôm cô, lại gặp phải kháng cự. “Anh đáp ứng sẽ không giấu diếm em nữa, đây sẽ là lần cuối cùng…… Tiểu Nhân, cầu xin em tha thứ cho anh được không? Anh là thật sự không thể mất đi em……"

Mạc Tử Nhân ngồi yên ở trên sàn nhà, kinh ngạc ngưng mắt nhìn một bức họa trước mặt– đó là quà sinh nhật năm đó cô định đưa cho cha, nhưng mà rốt cuộc không có cơ hội đưa rồi, trở thành tiếc nuối lớn nhất cuộc đời cô. “Năm năm, em còn nhớ rõ chuyện của cha, không có một ngày dám quên, bởi vì em biết rõ cha bị ủy khuất, lại không ai giúp đỡ người, ngay cả em…… Cũng làm không được, em thực có lỗi với người…."

“Mẹ cũng là bởi vì chuyện này mà rầu rĩ không vui đã nhiều năm…… Thật sự là quá đau nhức, quá đau đớn…… Ngày đó rõ ràng là cuộc sống cả nhà em rất vui sướng, cha của em còn nói muốn sớm một chút trở lại ăn mừng em thi lên đại học…… Kết quả, kết quả……"

Hạ Anh Đông ôm chặt lấy cô, bản thân anh cũng có kinh nghiệm, bởi vậy phi thường có thể hiểu được tâm tình của cô.

Anh nói hết lời cần nói, nếu như cô không nghe lọt, anh cũng không cách nào miễn cưỡng, chỉ có thể để cho cô có thời gian chấp nhận, nhưng anh cũng không buông tay, bởi vì cô là người anh yêu nhất.

“Anh đi đi! Đầu em hiện tại rất loạn; anh đi đi! Chúng ta tạm thời đừng gặp mặt."

Anh nhắm mắt lại, qua một hồi lâu mới mở ra, lại ôm cô sau đó mới rốt cục buông ra. “Được, em tự mình cẩn thận mọi việc một chút, có chuyện gì nhất định phải cho anh biết."

Hạ Anh Đông thaycô đóng cửa lại, trông thấy Từng Lương Ngọc bên ngoài, thấy bà thần sắc ngưng trọng bưng một khay cốc nước trái cây — vừa rồi cửa phòng không khóa, chắc hẳn bà đã nghe thấy được đối thoại của bọn họ.

“Mẹ…… Thực xin lỗi." anh hướng Từng Lương Ngọc khom người thật thấp chào.

Từng Lương Ngọc nhìn anh chằm chằm,“Cậu nói đều là thật sao?"

“Đúng vậy…… Con thật sự thật xin lỗi liên lụy đến cha." anh bất đắc dĩ bày tỏ.

“Cậu là bởi vì nghĩ đền bù, mới muốn chiếu cố Tiểu Nhân sao?"

“Không phải vậy, tuyệt đối không phải! Con từ lâu đã thích cô ấy từ lâu, con cũng không phải là bởi vì muốn đền bù, con là thật sự rất yêu Tiểu Nhân."

Từng Lương Ngọc nghe vậy, nhẹ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Vậy là tốt rồi…… Cậu tạm thời cứ đi trước đi! Tiểu Nhân đối với chuyện cha của nó vẫn luôn canh cánh trong lòng, không thể nào dễ dàng quên hết,cậu hãy cho nó một chút thời gian, nó sẽ nghĩ thông suốt mọi chuyện."

“Mẹ, thực thực xin lỗi." Vô luận nói lên mấy trăm lần cũng không đủ biểu đạt sự áy náy của anh.

Từng Lương Ngọc nặng nề thở dài một hơi, “Aiz! Tôi biết rõ đây không phải là lỗi của cậu, chỉ có thể nói là ngoài ý muốn, nếu ông ấy là vì cứu cậu, cậu cũng đừng để ở trong lòng."

“Cám ơn mẹ…… Con đi trước, nếu như có bất cứ chuyện gì, làm ơn hãy nói cho con biết." Hạ Anh Đông nói xong lại liếc nhìn cửa phòng Mạc Tử Nhân, sau mới rời đi.

Từng Lương Ngọc cách một hồi lâu mới đi đến gian phòng của con gái, Mạc Tử Nhân vẫn ngồi ở trên sàn nhà, sững sờ nhìn bức họa của cha

“Tiểu Nhân, con nên biết đây không phải là lỗi của A Đông, chúng ta chỉ có thể trách vận mệnh."

“Cha bị giết, con liền thật sự không có biện pháp tha thứ hắn, thế nhưng biết cha vì cứu anh ấy, con thật sự hận anh ấy không được……"

Bà vỗ vỗ bả vai con gái trấn an “Nếu đã không cách nào hận, cần gì phải hận? Ba con là vì cứu người, là chuyện tốt a!"

“Đúng là con rất tức giận, nếu như không phải cha gặp anh ấy, sẽ không phải chết ……" Cha cô là người tốt, dù cho không có tiền cũng phải giúp, người tốt như vậy tại sao lại không được đền đáp tốt?

“Nếu cha con hôm nay là vì cứu người khác mà chết, con sẽ tức giận như vậy không? Nếu đã cũng là vì cứu người, đối tượng là ai thì có gì khác biệt hay sao? Đừng…với A Đông quá nghiêm khắc, nó có hoàn cảnh đen đủi như vậy cũng không phải là nó tự nguyện, nếu nó có thể lựa chọn, chẳng lẽ sẽ chọn con đường này sao?

“Mẹ sở dĩ đáp ứng các con cùng một chỗ, cũng là nhìn ra được nó không phải là loại người ác độc, hơn nữa nó rất yêu con, cho nên con nhất định phải hiểu rõ ràng. Năm năm, rất nhiều chuyện con phải học cách tha thứ, nếu không chúng ta như thế nào tiếp tục đi lên phía trước?"

Mạc Tử Nhân lập tức rúc vào trong ngực mẹ mình. “Mẹ thật sự có thể quên sao?"

“Cha con vẫn luôn luôn ở trong lòng mẹ, chưa từng rời đi…… Huống chi mẹ còn có con nữa a! Có đôi khi đối với người khác khoan dung, cũng là đối xử tử tế chính mình, hiểu không?"

Mạc Tử Nhân nhẹ nhàng gật đầu, cô muốn suy nghĩ lại mọi việc thật kỹ, bất đắc dĩ đêm nay quá hỗn loạn, cô chỉ hy vọng được ngủ một giấc, suy nghĩ có thể dần dần khôi phục chút ít.

Thiếu cô, Hạ Anh Đông chỉ cảm thấy gối đầu một mình khó ngủ —anh mất ngủ vài đêm.

Trong đầu anh tràn ngập thân ảnh Mạc Tử Nhân. Đột nhiên, anh nhớ tới tâm tình của anh lúc cha mẹ qua đời, điều này làm cho tâm của anh lạnh lẽo, mồ hôi lạnh chảy ròng, anh ngồi dậy, nhìn qua cả phòng tối om, xông lên đầu chính là tuyệt vọng vô tận, giống như hy vọng duy nhất cũng đã tiêu tan.

Chiếc điện thoại di động đặt ở đầu giường là công cụ hy vọng liên lạc với cô, anh không có chần chờ, lập tức bấm nút mở khoá, truyền đến chính là không tiếng động đáp lại, bất quá cô chịu nghe điện thoại đã là may mắn.

Hai người cứ như vậy nghĩ rằng, thông qua điện thoại di động có thể bộc lộ tâm tình, một đêm này, không cách nào tiến gần, tịch mịch phá lệ khắc sâu.

Không biết qua bao lâu, Hạ Anh Đông sâu kín mở miệng: “Lúc anh còn chưa hiểu rõ xã hội đen là như thế nào, mẹ của anh đã rời ta đi, thân thể của người liên tục không tốt, thường xuyên ra vào bệnh viện, thời gian người ở cùng anh rất ít, đúng là anh thủy chung nhớ rõ khuôn mặt tươi cười ôn nhu, cùng hai bàn tay ấm áp của người, vô luận anh đã làm sai chuyện gì, người luôn ôm anh, dùng khích lệ thay thế trách mắng."

“Khi anh biết xã hội đen là như thế nào, đến lượt cha anh rời anh đi, nguyên nhân cái chết là bệnh tim, người luôn nói nếu như có thể ngủ chết đi là người hạnh phúc nhất, trời cao đối với người rất tốt, thật sự làm cho người qua đời trong giấc mộng, không khiến người có bất kỳ hành hạ nào, nhưng người để lại cho anh một gánh nặng không cách nào bỏ xuống.

“Anh nhớ được em từng nói với anh dùng lựa chọn, nếu như anh thật có thể lựa chọn, anh thật là hy vọng có một gia đình bình thường giống như gia đình em, như vậy anh cũng sẽ có người yêu thương, bất đắc dĩ vận mệnh không phải là anh có thể lựa chọn, anh chỉ có thể hết sức đi theo con đường của mình…… Gặp em ngoài ba mẹ anh ra là chuyện tốt đẹp nhất trong cuộc đời của anh.

“Mẹ của anh là người phụ nữ trong sạch, lại bởi vì đối với cha anh nhất kiến chung tình *, mà bỏ qua hết thảy, anh đã từng cười qua người ngốc, nhưng hoá ra hôm nay chính mình gặp gỡ, mới có thể hiểu được là thật sự tồn tại tâm tình ‘Trong nháy mắt chính là vĩnh hằng’, có vài người không cần phải nói quá nhiều cũng đã hiểu nhau.

(* Nhất kiến chung tình: vừa gặp đã yêu)

“Em bây giờ là người quan trọng nhất với anh, vì em, anh sẽ liều lĩnh, ngay cả tính mạng cũng có thể không cần …… Có thể coi là anh có nói nhiều hơn đi chăng nữa, cũng không thể xoá bỏ sai lầm của anh, nhưng anh là thật lòng muốn đền bù — Tiểu Nhân, anh yêu em, đời này anh chỉ muốn cùng em sống trọn một đời."

Người anh yêu nhất đang ở đầu dây điện thoại bên kia, anh thật muốn ôm cô để cảm thụ ấm áp, đáng tiếc…… Tất cả tình cảm chỉ có thể hóa thành ba chữ.

Mong đợi cô có thể hiểu, có thể tha thứ.

Hạ Anh Đông sau khi nói ngủ ngon, Mạc Tử Nhân cúp máy, từ khóe mắt nước mắt đã chậm rãi chảy xuống, cô hiểu, chỉ là vẫn cần một chút thời gian để thích ứng.

Cô còn cần một chút thời gian……

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Bất đắc dĩ nhưng không có thời gian suy tư, bởi vì hôm sau cô liền nhận được điện thoại của Trình Diệu Ngang gọi tới, nói Hạ Anh Đông trúng đạn nằm ở bệnh viện, cô không nói nhiều lập tức chạy về Đài Bắc, đi thẳng đến bệnh viện.

Mạc Tử Nhân đẩy cửa gian phòng chăm sóc đặc biệt ra, nhìn thấy Hạ Anh Đông, sắc mặt của anh tái nhợt, nhưng hoàn hảo chính là người đã bình an, làm cho sự bất an lớn nhất ở trong lòng của cô, rốt cục có thể tạm thời để xuống.

“Tôi vốn là không muốn thông báo cho Mạc tiểu thư biết, sợ cô sẽ lo lắng, nhưng ông chủ giao cho tôi nhất định phải thông báo cho cô." Vì vậy hắn không còn cách nào khác, là phải thông báo cho nàng, chỉ là thời gian có chậm hơn một chút.

“Chuyện gì xảy ra?" cô nên biết chân tướng sự việc.

Trình Diệu Ngang đơn giản nhẹ nhàng giải thích rõ: “Đối phương ngộ nhận Tô tiểu thư là bạn gái của ông chủ, cho nên bắt cóc cô ấy, ông chủ là vì cứu Tô tiểu thư mà đã bị thương, may mà hai người đều bình an trở về, chỗ bị thương của ông chủ không có ảnh hưởng tới nội tạng, trong cái rủi có cái may."

“Mạc tiểu thư, cô tức giận ông chủ chuyện gì, nhưng tôi dám lấy đầu của tôi ra bảo đảm, ông chủ đối với cô là thật tâm chân ý, tôi tin tưởng Mạc tiểu thư chắc hẳn cũng có cảm nhận được, có lẽ ông chủ làm sai chuyện gì đó, nếu như tội trạng không lớn quá, tôi hy vọng có thể thay ông chủ cầu xin cơ hội thứ hai, để cho hắn an tâm ra đi!"

“Tôi còn chưa chết!" Hạ Anh Đông đột nhiên tức giận quát ra những lời này.

“Ông chủ ý chí thực kinh người, thuốc tê nhanh như vậy liền đã hết công dụng, khó trách ngay cả thầy thuốc đều bội phục không thôi, bất quá ông chủ mỗi ngày suy nghĩ miên man, tin tưởng cách cái chết cũng không xa." Trình Diệu Ngang đẩy đẩy gọng kính, nói xong câu đó liền tự động rời đi, miễn cho như thế này bị liên lụy — nên biết ông chủ chỉ có lúc nằm ở trên giường mới có thể khi dễ, lúc này không khi dễ còn đợi khi nào?

Trình Diệu Ngang vừa ly khai, phòng bệnh trong nháy mắt lặng im.

Không phải là lúc này không có tiếng động vượt qua rào cản, mà là hai người cũng không biết làm như thế nào mở miệng, rất sợ vừa mở miệng sẽ nói sai lời.

Cuối cùng Hạ Anh Đông rốt cục trước tiên vẫn lên tiếng trước: “Xin lỗi, khiến em lo lắng."

“Em không có lo lắng…… Lúc Trình tiên sinh nói cho em biết, anh đã chuyển tới phòng bệnh bình thường được nhiều giờ rồi." cô nhàn nhạt nói, thanh âm không giấu được sự quan tâm “Làm sao biến thành cái dạng này?"

Hạ Anh Đông con mắt sao mà sắc bén, tự nhiên trông thấy đáy mắt Mạc Tử Nhân có chút không nỡ, lập tức từ con người rắn rỏi vô cảm, biến thành anh hùng gặp rủi ro cần sự đồng tình. “Đối phương nghĩ đưa anh vào chỗ chết, đương nhiên ra tay sẽ nặng, cộng thêm anh lại vì bảo vệ bạn của em, chính mình liền đành phải chấp nhận như vậy."

“Thật may là bạn của em bình an vô sự, nếu không anh thật sự không biết làm thế nào để đền bù cho em….." Đề tài không cẩn thận lại quay trở về chỗ cũ, làm hai người đều lộ vẻ mặt khó khăn.

Mạc Tử Nhân vốn là còn tồn tại cảm giác do dự cùng khó chịu trong ngực, sau khi nghe thấy tin anh trúng đạn đã sớm tan thành tro bụi, có lẽ rất giả bộ, nhưng –

Có lúc, cận kề thời khắc sinh tử, mới có thể thể hiện ra tình cảm chân thật nhất của con người.

Trên đường cô đi đến đây, trong đầu nghĩ đến tất cả đều là Hạ Anh Đông — nghĩ đến anh đối với cô rất tốt, nghĩ đến cô là như vậy thương anh, càng nghĩ cái chết của cha xác thực không thể toàn bộ trách hanh, cha cô lúc ấy có thể không cần lo cho Hạ Anh Đông, nhưng vẫn là nhúng tay vào, vậy thì chứng tỏ cha cô muốn giúp Hạ Anh Đông, chỉ là bất đắc dĩ vận mạng trêu cợt……

Nếu như cô liên tục nhớ kỹ chuyện này, cũng lựa chọn giận chó đánh mèo, như vậy bọn họ cũng sẽ không có tương lai; Căm hận cần dũng khí, mà tha thứ càng cần phải có dũng khí thật lớn.

Hạ Anh Đông cũng không sai, anh không cần được tha thứ, cô chỉ là nhất định phải tha thứ –

Có đôi khi đối với người khác khoan dung, cũng là đối xử tử tế chính mình……

Cô càng lúc càng cảm thấy suy nghĩ của mẹ cô có rất nhiều điểm cô cần học tập.

Mạc Tử Nhân thở dài một hơi, hốc mắt lại đỏ lên “Tiểu lộn xộn rất quan trọng…… anh cũng vậy a…… Không phải nói sẽ không để cho em lo lắng sao?"

Cô cũng không thể mất đi anh.

“Tiểu Nhân, đừng khóc, thực xin lỗi……" anh nghĩ đưa tay lau đi nước mắt của cô lại bất lực — bởi vì vết thương đạn bắn trên vai phải làm cho anh không nâng nổi tay lên. “Anh đã hết sức cẩn thận, thật sự, anh thề!"

Mạc Tử Nhân trông thấy bộ dáng cuống cuồng thề của anh, vẻ mặt thống khổ rốt cục hòa hoãn một chút. “Không cần phải có lần sau nữa, em chỉ có một quả tim, không chịu nổi kích thích lần nữa."

“Tất cả đều đã kết thúc, anh bảo đảm sẽ không còn có lần sau."

“Thật sự?"

“Đương nhiên là thật sự, nếu như anh lừa em vậy thì……" Chậm chạp không có nói tiếp.

Mạc Tử Nhân ở một bên chờ thật lâu, lẳng lặng nhìn anh, không biết anh vì sao lại không nói tiếp? “Tại sao không nói?"

“Em không phải là cần phải bịt miệng của anh lại, ngăn cản anh nói ra lời thề độc đối với chính mình hay sao?" Trình Diệu Ngang rõ ràng nói Tiểu Nhân có thể sẽ ngăn cản anh, vậy thì có lý do có thể đối với cô được voi đòi tiên.

Mạc Tử Nhân lắc đầu, nín khóc mỉm cười. “Em kỳ thật rất mong đợi anh muốn như thế nào nguyền rủa chính mình a!" Bởi vì cô thật sự, thật sự rất không thích bị lừa.

Hạ Anh Đông sững sờ, không biết nên nói cái gì, bất đắc dĩ không mở miệng được nói lên lời được, chẳng lẽ còn có thể không nhận thức điều này?

Được rồi — anh cắn răng một cái, đang chuẩn bị muốn dùng lực nguyền rủa chính mình, Mạc Tử Nhân rốt cục nguyện ý làm nữ chính cao quý, thiện lương che miệng của anh.

“Vạn nhất anh lại xảy ra chuyện gì, thương tâm khổ sở sẽ là tem, cho nên anh không cần phải nói." cô chỉ cảm thấy vừa tức giận, vừa buồn cười.

“Em tha thứ cho anh sao?"

“Em nghĩ nếu như năm đó chuyện này phát sinh ở trên người em, em cũng vậy sẽ không trách anh, bởi vì là em lựa chọn, cho nên không có gì tha thứ hay không tha thứ, anh không sai, là chúng ta lựa chọn vận mệnh như vậy, mà lựa chọn nhất định phải tiếp nhận." Mạc Tử Nhân lệ nóng quanh tròng hít một hơi nói: “Anh Đông, em chỉ còn lại anh cùng mẹ, van anh…… Không cần lại phải để cho em lo lắng."

“Anh đáp ứng em..… Tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không có lần sau nữa."

“Em tin tưởng anh." Mạc Tử Nhân cúi người hôn lên môi của anh, sau đó phảng phất như cơn gió nhẹ thổi bên tai anh nói nhỏ: “Em yêu anh."
Tác giả : Cát Cánh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại