Bí Mật Bị Thời Gian Vùi Lấp
Chương 5
Tôi giật mình liếc về phía anh, anh lại dừng lại ở xa xa, bên môi thấp thoáng nét cười, có điều vẻ mặt lại thấp thoáng vẻ gì đó bi thương.
Một khắc trước đó, anh còn ở ngay sát bên cạnh tôi, nhưng chỉ sau một khắc, tôi cảm thấy khoảng cách giữa anh và tôi thập phần xa xôi.
1
Trằn trọc một đêm, vẫn không nghĩ ra chủ ý gì hay ho, lại làm cho trên trán mọc thêm ra hai cái mụn, tôi vừa soi gương nặn mụn, vừa nguyền rủa Lục Lệ Thành.
Đến văn phòng, lại phát hiện người đã từng bị điều đi là Susan đã về nguyên vị trí cũ, tôi nghĩ mãi mà vẫn không thể hiểu, chỉ lén túm lấy Young hỏi : "Không phải Susan đã được điều tới làm nhân viên của Alex rồi sao ?" Vấn đề tôi hỏi có phần ngớ ngẩn, bất quá sự kiên nhẫn của Young cũng thật đáng nể : "Tuy rằng chúng ta thuộc hai phòng khác nhau, nhưng trên thực tế công việc cũng không khác nhau lắm, lại chung trong một khối, cho nên Alex và Elliott thường thuyên chuyển nhân viên lẫn nhau, có những thời điểm đặc thù, gặp phải khách hàng siêu lớn, thì hai phòng cùng làm việc chung luôn."
Tôi vừa nghe, vừa tiếc không muốn xin thôi việc, ngay cả hoàng đế cũng có thể thay nhau ngự trị, huống chi là tôi đâu ? Không chừng sắp tới tôi có thể được điều tới làm nhân viên cho Tống Dực.
"Người được thuyên chuyển cần phải có những tiêu chuẩn gì vậy ? Vì sao mà hồi đó trong lúc Elliott cần người, lại không thể giữ lại mấy người Susan, Peter, Jack thế ? Anh ta ngạo nghễ như thế, hơn nữa lại có Mike chống sau lưng, ai dám cướp người của anh ta chứ ?"
Young nửa muốn nói nửa không, lúng ta lúng túng một lúc lâu, rồi mới khẽ đáp : "Thực ra Elliott cũng không phong quang như bề ngoài đâu, ở công ty này anh ấy cũng không phải là người muốn làm gì thì làm đâu. Nhân sự của công ty nước ngoài cũng không phức tạp như công ty trong nước, có thể kéo cả họ hàng hang hốc vào làm chung, nhưng khi đấu đá nhau, thì cũng kịch liệt gấp mấy lần so với công ty trong nước, mà nói cho cùng ở chỗ này có người nào không tự đi lên bằng chính năng lực của mình đâu. Cái chuyện kia là lần đầu tiên, tương đương với lên tiền tuyến, mới lâm thời đổi tướng quân, nếu không có cô, chắc Elliott sẽ thiệt thòi lớn, dù sao trong lòng cô thầm biết là được."
"Ừm !"
Kỳ thật trong lòng cũng không rõ lắm, nhưng coi vẻ như Young đã nói hết nước hết cái, thực thấu triệt, nên cũng không dám dây dưa tiếp cái đề tài kia nữa, chỉ đành làm bộ như đã hiểu rồi.
"Thật ra, cô có thể gửi yêu cầu thẳng lên trên, chủ động xin điều chuyển sang phòng ban hoặc vị trí khác."
"Thật vậy chăng ?" Tôi vội hỏi với vẻ kích động.
Young mỉm cười cổ vũ tôi : "Với năng lực của cô, đương nhiên có thể xin chuyển sang vị trí khác rồi. Hơn nữa tuy bề ngoài Elliott có vẻ lạnh lùng, nhưng thực tế anh ấy lại là vị lãnh đạo đối xử với nhân viên tốt nhất, nếu cô xin thuyên chuyển sang vị trí cô thích, khẳng định anh ấy sẽ giúp cô."
Miệng tôi lập tức tròn thành hình chữ O, người nàng đang nói tới là Lục Lệ Thành sao ?
Young lén nhìn quanh bốn phía, rồi mới cố thì thầm : "Cô cho rằng vì cái vì mà Elliott được ông Mike coi trọng như thế ? Vì cái gì mà những người ủng hộ cũng như phản đối anh ấy đều chia thành hai phe rõ ràng như thế ?"
Lúc nhỏ tôi có xem qua "Xạ điêu anh hùng truyện", cho nên thực lĩnh ngộ tinh thần của lão Ngoan Đồng, lập tức hỏi lại : "Vì cái gì ?"
"Nghe nói trước kia một thuộc hạ đắc lực của Elliott gây ra một cái đại họa rất lớn, tạo thành tổn thất khổng lồ cho công ty, lẽ ra cũng không có quan hệ lắm tới Elliott, có điều anh ấy vì bằng hữu của mình, không lo rằng mình sẽ bị liên đới, lại nói với ông Mike, nếu phải xử lý, xin khai trừ cả anh ấy, đưa cả hai vào tù luôn."
Tôi khẽ thở dài : "Sau đó rồi thế nào nữa ?" Nếu là thật, đúng là thật hiếm thấy. Trong cái giới tài chính này, lúc xênh xang thì cũng thực xênh xang, cả tiền tài và quyền thế đều có thể nắm trong tay, có điều phong vân biến hóa khôn lường, từ lúc tôi tốt nghiệp tới giờ, bất quá mới có năm năm trời, không biết đã có bao nhiêu quản lý ngân hàng phải vào tù, bao nhiêu kế toán trưởng công ty phải xuống ngựa ? Trong đó còn bao gồm hai vị sư huynh khóa trên của tôi. Thể chế giới tài chính và chế độ luật pháp của Trung Quốc cũng không kiện toàn, không cần biết là công ty nước ngoài hay tư nhân, trong hoạt động kinh doanh phần lớn cũng đều là trắng đen lẫn lộn, bất kỳ thời điểm nào cũng thế, nói ngươi có chuyện chính là có chuyện, nói ngươi không có việc gì chính là không có việc gì, cho nên, một khi gặp chuyện không may, đừng nói là bạn bè, ngay cả người chí thân đều chỉ sợ tránh không kịp.
"Sau đó, tuy vị cấp dưới của Elliott bị sa thải khỏi MG, nhưng khi MG truyền thông ra bên ngoài cũng chỉ nói là tự xin thôi việc, bảo vệ thanh danh. Cũng vì chuyện này mà Elliott đắc tội với không biết bao nhiêu người, trong công ty có không ít người hận không thể cho anh ấy rơi đài, nhưng cũng khiến cho vô khối người từ đấy về sau thề tử trung với anh ấy. Nghe nói cũng chính vì chuyện đó mà ông Mike bắt đầu thực sự kính trọng anh ấy vài phần, nghe đồn có một lần tham dự họp các tổng giám đốc khu vực Đông Á, ông ấy dùng tiếng Trung nói với vị Chủ tịch HĐQT rằng Lục Lệ Thành có tinh thần hiệp nghĩa, là một người biết trọng tình trọng nghĩa."
Tôi phải bật cười một tiếng : "Tiếng Trung của ông Mike tốt như vậy sao ? Lại xem cả tiểu thuyết võ hiệp của chúng ta nữa cơ à ?"
Young trắng mắt liếc tôi một cái : "Đừng tưởng nhé ! Người ta còn biết cả Bát Đại Sơn Nhân, cả Trúc Lâm Thất Hiền[1] nữa nhé. Nghe nói trước kia cung cách đối xử của Elliott với mọi người cũng không như thế này đâu, vốn là một người rất nhiệt tình, nhưng dần dần lại trở thành một người lạnh lùng như thế đấy, mà cũng phải nói, anh ấy là một người không có thế lực chống lưng, có thể lên tới vị trí này, thực cũng không dễ gì, không biết đã phải chịu bao nhiêu ám toán phản bội, tâm có thể còn không lạnh hay sao chứ ?"
Tôi cười bĩu môi : "Haizzz, thôi cô đừng có lộ vẻ si mê thán phục như thế đi ! Không chừng là càng ngồi trên cao, mặt càng vênh ngược lên thôi."
Young cũng ngượng ngùng liếc tôi một cái : "Cô nói cũng có phần đúng nhỉ ! Xưa thế nọ, giờ thế này, đương nhiên bây giờ anh ấy cũng không cần giống như bọn mình, phải nịnh nọt cười cợt lấy lòng người khác rồi. Nếu tôi lên tới vị trí của anh ấy, tôi cũng để cho cái mặt suốt ngày phải giả lả cười cợt kia nghỉ ngơi một chút."
"Bộp" một tiếng, một xấp hóa đơn đột nhiên ném vào trên bàn trước mặt tôi.
"Bây giờ là thời gian làm việc, không phải thời gian ngồi tán gẫu." Dưới ánh mắt lạnh như băng của Linda, trông Young cũng chẳng có gì là không thoải mái cả, chỉ hơi cúi xuống mỉm cười, im lặng quay về chỗ ngồi của mình, bắt đầu làm việc.
Tôi nhìn điệu bộ của nàng ta, lại nhớ tới câu nàng ta vừa nói "để cho cái mặt suốt ngày phải giả lả cười cợt kia nghỉ ngơi một chút", không hiểu sao lại muốn cười, mà cũng không kiềm nổi, khóe miệng hơi nhếch lên.
Bất quá nụ cười của tôi và nụ cười của Young biểu lộ ra ý tứ hoàn toàn bất đồng, Linda hơi nhíu nhíu mày nhìn tôi với vẻ bực bội.
"Tháng sau kiểm toán sẽ tới kiểm toán, cô ngồi kiểm tra lại một lượt tất cả hóa đơn của năm ngoái đi."
Hóa đơn một năm trời, mà bắt kiểm tra lại cặn kẽ trong vòng một tháng, cô ta muốn đùa sao ?
"Có cần thiết phải như thế không vậy ? Căn cứ vào nguyên tắc kiểm toán...."
Linda cười lạnh : "Cô làm việc ở công ty này lâu hơn, hay là tôi lâu hơn ? Cô là quản lý, hay tôi là quản lý ? Cô hiểu rõ chuẩn mực hơn, hay tôi hiểu rõ hơn ?"
Nàng ta dám tự cho là hiểu biết về nguyên tắc kiểm toán hơn tôi ? Tôi nhìn chằm chằm vào bụng Linda, tự lẩm nhẩm ba lần liền : "Nàng ta là phụ nữ có thai", sau đó mới cung kính trả lời : "Được, tôi sẽ làm luôn đây."
Linda đã lê chân trở về chỗ mình rồi, mà tôi vẫn cảm thấy có một đôi mắt, bắn thẳng vào sau lưng tôi, làm tôi như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
2
Trong bận rộn, thời gian trôi nhanh không ngờ, tới lúc tỉnh lại, chớp mắt đã tới giữa trưa.
Bữa trưa gọi một phần cơm bò nạm, hương vị không tệ, ăn ngấu nghiến, nhìn lại thấy vẫn còn sớm, tôi liền đi dạo tới một hàng sách gần đó, thử xem có cuốn sách nào hay ho không, nhân thể cho tiêu bớt cơm.
Trên giá xếp đầy các loại sách, tôi bước lại gần, thấy mấy cuốn truyện tranh cũ cũ : "Anh bên phải, em bên trái", liền cầm lấy một cuốn lật xem thử. Đột nhiên nghe thấy ở phía bên kia giá sách, hình như có tiếng một cô gái vừa lật sách, vừa nói : "Cuốn sách này được lắm, lúc mình mang thai có mua một cuốn, đọc được phết."
"Thật không ? Thế mình cũng mua một cuốn."
Đúng là giọng của Linda. Tôi không muốn chạm mặt với Linda, nên ngồi hẳn xuống, núp dưới giá sách, định yên lặng đợi mấy nàng đi khỏi. Ai ngờ mấy nàng vừa chọn sách, lại vừa nói chuyện phiếm, từ chuyện Linda mang thai, cho tới chuyện hiện giờ văn phòng ai mới đổi bạn gái, cuối cùng chuyện nhảm đã lan tới trên người Elliott.
"Linda, nghe nói nhân viên mới của cậu là một tiểu cô nương, được Elliott rất coi trọng, trông như thế nào nhỉ ?"
"Nhỏ cái gì chứ ! Cũng tương đương tuổi mình đấy."
"Elliott thực coi trọng cô ta sao ?"
Linda bật cười, hơi nhấn giọng : "Thật sự coi trọng nhaaaa!" Âm cuối kéo dài lạ thường.
Người con gái kia cũng cười : "Mọi người đều nói đúng là người đặc biệt nha, mới tới vài ngày, chẳng biết cái gì cả, thế mà đã được cử làm người phụ trách, có điều tuy là người phụ trách hạng mục, thế mà ngay cả đứng lên thuyết trình cũng không làm được, phải nhờ Young làm thay, đúng là con gái bây giờ càng ngày càng không thể tin được, hơn xa so với thế hệ chúng mình. Elliott cũng bị mê hoặc rồi, người có khả năng như cậu thì lại tỏ vẻ không cần, lại trọng dụng cái bình hoa như thế, có phải là anh ta thấy mình không còn hy vọng gì rồi, nghĩ là bây giờ đang có quyền trong tay mà không dùng tới, sau này uổng phí đi sao ?"
Thật không nghĩ cũng có một ngày Tô Mạn tôi lại có thể dựa vào bề ngoài để kiếm cơm. Tôi cắn môi, tay nắm chặt lấy mấy cuốn truyện tranh, trên trang bìa, hai người con trai và con gái kia vốn một người đi về bên phải, một người đi về bên trái, càng lúc càng xa nhau, bây giờ lại bị tôi siết chặt dúm lại gần nhau.
Có một người nào đó vừa xem sách vừa đi lại gần chỗ tôi, lẽ ra, tôi phải chủ động nhường đường cho anh ta, nhưng vốn tôi đang ngồi núp ở dưới giá sách, muốn động cũng không động được, mà hình như anh ta cũng không định đi qua, chỉ đứng bên cạnh tôi.
Tiếng trò chuyện phía bên kia vẫn truyền tới, Linda cười lạnh một tiếng : "Ai mà biết được? Bọn họ làm cái gì cũng chẳng liên quan tới mình, nhưng tốt nhất đừng ảnh hưởng tới công việc bình thường của mình, nếu không kẻ đầu trọc sợ gì bị nắm tóc, đừng ai mong được thoải mái."
Giọng nữ kia cười nói : "Đúng rồi, rốt cuộc cô ả kia trông như thế nào ? Chiều mình tìm cớ tới phòng cậu, cậu chỉ cho mình xem thử nhé."
Linda tỏ vẻ khinh thường : "Cũng chẳng xinh xắn gì cho cam ? Quá lắm thì cũng có thể gọi là dễ nhìn, công ty mình người đẹp hơn cô ta đầy ra đấy."
"Thật sao ? Nhưng Elliott mang tiếng là người lạnh lùng, thế cô nàng kia làm cách nào mà có thể nắm được anh ấy nhỉ ? Hay là nhờ công phu trên giường chăng ...."
Người đứng cạnh tôi ho nhẹ một hai tiếng, đại khái là Linda và người con gái phía bên kia cũng hiểu rằng chuyện này không thể nói loạn ngoài công chúng, nên giọng cũng khẽ hơn nhiều, cầm sách đi tính tiền.
Người đang đứng cạnh tôi đột nhiên ngồi hẳn xuốn : "Đừng giữ trong lòng làm gì, người khôn ngoan không nghe lời đồn đại."
Là thanh âm của Tống Dực !
Tôi ngẩng mạnh đầu lên, gặp ánh mắt của anh, lập tức lại cúi đầu xuống, vừa ngượng vừa sợ, một lúc sau, mới có thể nói ra một câu hoàn chỉnh : "Mấy câu mà bọn họ nói kia ... không phải sự thật."
"Tôi tin!"
Tôi nắm chặt cuốn sách, chỉ muốn khóc. Con người đúng là một loại động vật kỳ quái, nếu lúc đó chỉ có một mình, thì cho dù đáng thương tới mức nào đi chăng nữa, cũng chỉ cắn răng chịu đựng, nhưng nếu lúc đó lại có một người khác ở bên quan tâm, lại không kiềm nổi kêu đau, rớt nước mắt.
Tống Dực chỉ thoáng biểu lộ, cũng không quan tâm quần áo đang mặc trên người là loại hàng hiệu gì, lập tức ngồi xuống cạnh tôi : "Lúc tôi chuẩn bị tốt nghiệp đại học Berkeley, căn cứ vào ngành học của tôi đáng nhẽ phải đi theo ngạch phân tích kinh tế, nhưng tôi cũng không muốn làm nhà phân tích kinh tế, tôi muốn chuyển sang IBD[2], nhưng bình thường bọn họ chỉ nhận những người có bằng MBA[3], căn cứ vào ngành học của tôi, muốn vào vô cùng khó. Cho nên tôi nghĩ ra một biện pháp không chắc lắm, tìm địa chỉ và tên tuổi của người phụ trách ngành này trong MG, viết thư cho ông ấy, tự tiến cử, hy vọng ông ấy cho tôi cơ hội được thực tập trong ngành của ông ấy, nhưng ông ấy không trả lời, thời điểm đó phỏng chừng tôi cũng giống nhân vật trong film "The Shawshank Redemption[4]", mỗi ngày đều kiên trì gửi cho ông ấy một lá thư viết tay."
Tôi bị hấp dẫn bởi câu chuyện của anh, cảm giác phẫn nộ dần dần biến mất lúc nào không hay : "Cuối cùng ông ấy có hồi âm cho anh không ?"
"Một năm sau, lúc tôi tốt nghiệp, đang tính đi làm một nhà phân tích kinh tế, ông ấy đã hồi âm cho tôi : "Tôi không cho anh một cơ hội để thực tập, bất quá, tôi muốn cho anh một phần công tác, hy vọng năng lực của anh tương đương với sự bền lòng của anh", rốt cuộc tôi cũng được vào làm việc trong ngành tôi thích như ý nguyện, nhưng bởi vì hành động trái với lẽ thường này của tôi, đã tạo ra rất nhiều lời đồn đại, dưới sự "trợ giúp" của một số người có lòng, lan vô cùng nhanh."
Tôi cười khổ : "Sếp của anh là một nữ nhân sao ? Bọn họ nói anh và sếp có quan hệ không trong sáng ạ ?"
Ngón tay cái của Tống Dực hơi day day mũi, tim tôi lập tức hơi nảy lên một cái, động tác nhỏ này của anh vẫn không thay đổi, anh cười khổ đáp : "Tôi cũng thật hy vọng như thế. Nhưng tình hình lại tệ hơn nhiều. Người quản lý của tôi là một người quý tộc Đức, nghe đồn cũng là người đồng tính luyến ái, lúc đấy lại thích người tóc đen, mắt đen vóc dáng mảnh khảnh, có điều lúc đó tôi cũng đã có bạn gái, nàng cũng làm việc ở Wall Street, mọi người trong văn phòng đều biết, cho nên thật bất hạnh là tôi đã được đồn thổi thành người lưỡng tính, lúc đó, tôi đi tới bất kỳ đâu, đều được mọi người nhìn chằm chằm như vật thể lạ." Anh nhìn tôi hơi phẩy tay một cái, vẻ mặt đầy đau khổ : "Cô thử xem! Hiện giờ tình trạng của cô cũng không tính là tệ lắm đâu!"
Thực tôi cũng rất muốn chia sẻ sự đồng tình với anh, nhưng mà, cái sự thực này cũng khôi hài quá mức tưởng tượng rồi, lời đồn đại kỳ quái như thế thì cũng chỉ có thể nảy sinh ở cái nước Mỹ đó thôi, cho nên tôi vẫn vòng tay ôm chặt lấy đầu gối, cố nén không để phá lên cười, vừa cười vừa xin lỗi anh : "Thật xin lỗi ! Không phải tôi cố ý đâu, nhưng mà, chính là tôi cảm thấy... cảm thấy..."
Tống Dực cười nói : "Chuyện này thì đúng rồi, dù sao chuyện có tệ hơn nữa, thì chúng ta cũng đều phải đối mặt, nếu khóc mà vẫn phải đối mặt, thì thà tự mỉm cười đối mặt còn hơn." Anh đứng dậy, giơ tay cho tôi : "Tới giờ làm rồi!"
Tôi hơi do dự một chút, mới nín thở, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, anh kéo tôi đứng dậy, tôi khẽ cúi đầu nói "Cám ơn", tay anh đúng như những gì tôi đã tưởng tượng, ấm áp khô mát mà mạnh mẽ.
Cuốn sách trong tay tôi đã bị vò nát trông nhàu nhĩ, nên chỉ đành mua luôn. Tới chỗ tính tiền, người bán sách đang muốn vuốt phẳng hộ tôi, tôi vừa nói "được rồi", nhìn thấy trên bìa chàng trai và cô gái kia đang dựa lưng vào nhau, tôi đành nói "thôi bỏ đi" Tuy người bán hàng không hiểu lắm, nhưng tôi đã trả tiền, tôi nói gì, thì đành phải làm theo như thế.
Lúc ra khỏi cửa hàng, tôi sóng vai đi cùng Tống Dực, ánh mắt anh liếc qua cuốn truyện tranh trong tay tôi một cái, hỏi : "Vì sao cô lại làm nhăn rúm cái bìa thế kia ?"
Tôi ngượng không dám trả lời, chỉ đáp : “Anh đoán thử coi, nếu đoán đúng thì tôi sẽ nói cho anh nghe."
Anh cũng không so đo cái trò vặn vẹo chữ nghĩa của tôi, chỉ cười nói : "Chắc vì không đành lòng chia rẽ bọn họ chăng ?"
Tôi giật mình liếc về phía anh, anh lại dừng lại ở xa xa, bên môi thấp thoáng nét cười, có điều vẻ mặt lại thấp thoáng vẻ gì đó bi thương.
Một khắc trước đó, anh còn ở ngay sát bên cạnh tôi, nhưng chỉ sau một khắc, tôi cảm thấy khoảng cách giữa anh và tôi thập phần xa xôi.
Mấy lần tôi định hỏi "Bạn gái của anh đâu ạ ? Cái gì đã làm cho hai người bọn anh người phải, người trái xa rời lẫn nhau ?" Nhưng mãi cho tới lúc chúng tôi tới trước cửa thang máy, tôi cũng không có đủ dũng khí để mở miệng.
Lúc chúng tôi tới thang máy, Lục Lệ Thành đang cầm một cốc café, đi vào từ một cửa khác, thấy tôi và Tống Dực sóng vai nhau đi tới, anh ta quay sang nhìn Tống Dực mỉm cười, chào một tiếng, tuy rằng anh ta không liếc tôi tới nửa cái, nhưng tôi vẫn cảm thấy như có một luồng khí sắc bén lướt qua đỉnh đầu, cố tình bước chậm lại một chút, giãn ra khoảng cách giữa tôi và Tống Dực, lại nhớ tới lời đồn đại mà vừa rồi Tống Dực cũng nghe được, tôi cũng chẳng dám ngẩng cả đầu lên nữa, cố tình lui vào tận trong góc, cố gắng bảo trì khoảng cách với cả hai người bọn họ.
Hai người bọn họ vừa cười vừa nói chuyện rất vui vẻ, tới tầng 17, sau khi cửa thang máy mở ra, lại cùng nhau đi ra ngoài. Đợi tới khi cửa thang máy khép lại hoàn toàn, đợi hình ảnh của hai người bọn họ hoàn toàn biến mất hẳn, tôi mới dám thở phào một hơi, chẳng qua chỉ ngắn ngủi trong vài phút, tôi vẫn cảm thấy khẩn trương tới mức cơ thể cứng đờ.
3
Buổi chiều gọi điện thoại cho Ma Lạt Năng, hẹn nàng cùng ăn tối. Sau khi hết giờ làm việc, đợi Linda đi rồi, tôi mới dám ra về. Trước tới chỗ đại tỷ, mua cho chị ấy thêm chút rau xanh, vừa ngồi tán gẫu, vừa nấu cháo, sau đó lại xào thêm hai đĩa rau, nhìn lên đồng hồ thấy sắp tới giờ hẹn với Ma Lạt Năng, muốn cáo từ, ai ngờ đại tỷ vẫn đầy hứng thú tán gẫu, vẫn ngồi ở trên quầy bar, vừa nhìn tôi làm thức ăn, vừa nói chuyện phiếm với tôi, thậm chí còn giỡn là muốn học nấu ăn với tôi nữa.
Cha mẹ và họ hàng của đại tỷ đều ở xa ngoài ngàn dặm, khỏe mạnh lúc nào cũng có cái bóng hào quang của công việc quanh mình, làm người ta không cảm thấy gì, nhưng lúc bị bệnh trông nàng cô đơn tịch mịch quá, làm lòng tôi lại nhũn ra, chỉ đành gọi điện thoại kêu Ma Lạt Năng cũng tới nhà đại tỷ, lại làm thêm hai món nữa, ba người phụ nữ, bốn món ăn, cùng ăn cháo trắng thêm vào.
Sau khi Ma Lạt Năng bước chân vào cửa xong, đá tung hai chiếc giày cao gót hai nơi, làm bộ giống như lãnh đạo đi tuần phòng, vừa đi vừa chậc chậc mấy tiếng : "Đúng là cuộc sống xa hoa trụy lạc của một gia đình tư bản"
Đại tỷ giả vờ nổi giận : "Tháng nào mà mỗi ngày tôi chẳng chỉ ngủ có ba bốn tiếng đồng hồ, lúc đó cô đang làm cái gì ? Hết thảy mọi thứ tôi có được đều do hai bàn tay tôi làm ra cả."
Ma Lạt Năng quay sang tôi tỏ vẻ hơi sợ, nháy nháy mắt hỏi : "Vì cái gì mà bây giờ mọi người cứ nối đuôi nhau tranh làm giai cấp vô sản nhỉ ? Sợ người khác nói là mình nhiều tiền quá à ?"
"Bởi vì xã hội này thù người giàu, mà mình với cậu chỉ là hai người trong đó, đại tỷ sợ chúng mình lừa gạt chị ấy, vơ vét tài sản của chị ấy, mà sau khi lợi dụng chị ấy xong còn quay lại phỉ báng chị ấy." Tôi trả lời với vẻ rất nghiêm trang.
Đại tỷ "phì" một tiếng, cười nhìn Ma Lạt Năng : "Ai là giai cấp vô sản, ai là giai cấp tư sản, ai nên thù ai, nói rõ thử xem"
Ma Lạt Năng cười ầm lên, ôm lấy vai đại tỷ thân thiết nói : "Mình chỉ thù cái dung mạo xinh đẹp của chị ấy thôi, chị ơi, da chị chăm sóc tốt thế, chị thường chăm sóc ở thẩm mỹ viện nào vậy ?"
Chỉ cần là đàn bà, đương nhiên không thể tránh nổi thích được khen ngợi, nhất là sự khen ngợi xuất phát từ một mỹ nữ, đại tỷ vô cùng cao hứng, vừa cười tủm tỉm vừa ngồi kể lể về mấy cô nàng chăm sóc sắc đẹp cho nàng.
Tôi thầm cảm động, Ma Lạt Năng vốn là người rất kiêu ngạo, nếu không phải vì tôi, đương nhiên chẳng bao giờ nàng chịu lấy lòng một người xa lạ, tôi thầm quay sang nàng làm một cái biểu tượng "cám ơn", nàng hơi ngây người, mỉm cười cúi đầu.
Tiếng cười đùa, chọc ghẹo vang lên ầm ĩ, căn phòng ấm áp hơn hẳn, thành phố lấp lánh ánh đèn dưới cánh cửa sổ lớn kia cũng không làm tăng thêm vẻ cô đơn tịch mịch cho căn phòng nữa. Nhìn đại tỷ cũng không có vẻ gì thay đổi lắm, nhưng buổi tối lúc tiễn bọn tôi, sau khi nói "tạm biệt", lại nhẹ nhàng nói thêm hai chữ "cám ơn" với tôi.
Đợi sau khi bọn tôi rời khỏi tòa nhà của đại tỷ, Ma Lạt Năng hơi ngẩng đầu, nhìn về phía tòa nhà cao ngất như lẩn trong mây kia. Những ngăn cửa sổ nằm xa vời vợi như những ngôi sao nhấp nháy trong bóng đêm. Cái thành phố này, giờ không còn có thể nhìn thấy những ánh sao thực sự, nhưng lại có vô số những ánh sao như thế bổ sung.
"Mạn Mạn, cậu nói xem có kỳ không ? Nếu một người đàn ông ở Bắc Kinh, có được một căn phòng ở chỗ này đây, đừng nói là anh ta hơn ba mươi tuổi, cho dù hơn bốn mươi tuổi đi chăng nữa cũng được xếp vào dạng người đàn ông kim cương, thế thì vì lẽ gì mà người đàn bà cũng tương tự như vậy lại bị coi là một tai họa ?"
Vẻ mặt của Ma Lạt Năng trông ngơ ngơ ngẩn ngẩn, thậm chí có chút gì đó bi thương. Vị nữ nghệ sĩ giả mạo này lại mượn tiết mục của người khác để phát tiết buồn bực của mình rồi. Tôi túm lấy tay nàng, kéo nàng đi về phía trước : "Nếu cậu nhìn thấy dáng vẻ của đại tỷ lúc đang chửi mắng người khác trong văn phòng, lúc đó mới biết vì sao tai họa lại được gọi là tai họa, bất quá, tuyệt đối không phải là tai họa cho đại tỷ. Kỳ thật đi xem mắt cũng không tệ tới mức đó, nhiều người coi đó như một buổi đi gặp khách hàng, bàn chuyện làm ăn ! Gần đây thôi, cha mẹ dỗ dành chúng mình, làm chúng mình vui vẻ, bây giờ lớn rồi, cũng đến phiên bọn mình dỗ dành chiều chuộng làm cha mẹ vui vẻ. Hơn nữa, cho dù không dỗ dành bọn họ, thì cũng là tự dỗ dành mình ! Đi một lần, chỉ cần chịu tội khoảng hai tiếng thôi, là có thể bịt miệng bọn họ được rồi, nếu không chịu đi, dứt khoát mấy câu lải nhải của các cụ phải chà đạp bọn mình ít nhất hai mươi mấy tiếng."
Ma Lạt Năng khoác vai tôi cười : "Không hổ là kế toán cao cấp, tính toán rõ ràng đâu ra đấy." Nghe thì cũng không có vẻ thoải mái lắm, nhưng khẩu khí cũng không bất đắc dĩ như trước nữa.
-------------
Mấy ngày nay sóng êm gió lặng, sự đau khổ duy nhất của tôi chính là hóa đơn đưa tới, trùng trùng điệp điệp không ngừng, cao như núi, nhiều như biển. Cũng bởi vì không ngừng phải lật giấy, ba đầu ngón tay bên bàn tay trái của tôi hoàn toàn sưng lên, chỉ cần chạm nhẹ vào tờ giấy thôi, đã cảm thấy đau như bị kim châm.
Lúc Young ngồi ăn cơm cùng tôi, có thầm khuyên tôi : "Thỉnh thoảng cũng làm biếng chút đi, cô cũng biết là Linda... cho nên cũng không cần quá tích cực như vậy đâu."
Tôi gắp một miếng đậu, cho vào miệng, cười ha hả đáp : "Nhân cơ hội ngồi tập đếm hóa đơn một chút, cũng không phải chuyện xấu, bây giờ lúc tôi ngồi đếm tiền, có thể đếm được ba tờ trong vòng một giây."
Young thấy tôi có vẻ như nói cũng chẳng ăn thua, chỉ đành từ bỏ, nhưng Ma Lạt Năng cũng không làm gì được, hận không thể lập tức xông vào MG, bắt Linda kéo đi diễu phố, sau đó bỏ vào rọ heo. Tôi chỉ đành cầu xin nàng : "Bà cô của tôi ơi, làm việc ở công ty, mấy chuyện thế này tránh sao nổi, nếu chuyện gì cũng phải so đo từng tí một, thì địch còn chưa kịp chết, chúng ta đã mệt chết mất rồi. Là ai đã nói thế giới này là một cánh rừng dã man tàn khốc ? Mình thấy nếu chuyện nhỏ như thế mà còn không chịu nổi, thì chỉ còn cách kiếm đường đi lập gia đình làm bà chủ mà thôi."
Đại tỷ ngồi bên cạnh, bưng chén rượu, đáp một cách thản nhiên : "Sai ! Bây giờ cô tưởng bà chủ gia đình không cần phải dùng đầu óc và dũng khí sao ? Một tờ giấy đăng ký kết hôn cũng chẳng đảm bảo được cái gì, cô chỉ cần hơi ngốc một tí, cô ba cô tư cô năm sẽ nhanh chóng cho cô rơi đài, nếu làm không tốt, thì ngay cả tài sản sau khi ly hôn cũng chả lấy được."
Tôi che miệng cười, Ma Lạt Năng nhìn tôi, lại quay sang nhìn đại tỷ, không thoải mái, cũng không nổi giận, chỉ nói với đại tỷ : "Nói hai người không phải là thầy trò, mà sao tính nết lại y xì như nhau thế ! Nhưng nói hai người là thầy trò, đồ đệ bị người khác bắt nạt như vậy, sư phụ lại chẳng phản ứng chút nào"
Đại tỷ kinh ngạc : "Ai bảo là tôi không phản ứng ? Không phải tôi đã mời nó ăn cánh gà tẩm hạt tiêu rồi sao ? Ăn gì bổ nấy."
Trước kia lúc vẫn còn làm chung công ty với đại tỷ, tôi chưa từng phát hiện ra nàng cũng hài hước như thế.Tôi cười tới mức suýt ngã nhào khỏi ghế, kết quả tay đập vào quầy bar, lập tức gào lên một tiếng đầy đau đớn. Ma Lạt Năng vội vàng đỡ lấy tôi, nhịn hồi lâu, cũng không kiềm được, cũng phá lên cười : "Ngày mai mình mời cậu đi ăn chân giò hầm đậu."
Lúc từ quán bar đi ra, Ma Lạt Năng đi về trước. Đại tỷ nhìn theo bóng nàng rời đi, không cười nữa, nói với tôi bằng vẻ nghiêm trang : "Cái tên Lâm Thanh của chị ở giới tài chính Bắc Kinh này cũng có chút phân lượng, nếu ngay cả một tiểu lâu la như thế mà cô cũng không hàng phục nổi, thì ra ngoài đừng nói là đã từng là thủ hạ của chị."
Tôi gật đầu lia lịa, cam đoan tôi sẽ tuyệt đối không nói cho ai biết tôi có quan hệ với nàng, vốn đại tỷ chỉ nói mát một câu, không ngờ tôi lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, chỉ trợn mắt nhìn tôi mà không làm gì được, cũng chán chẳng muốn nhiều lời nữa, lập tức vẫy taxi về thẳng.
4
Suy nghĩ thật chín chắn cẩn thận hồi lâu, cuối cùng tôi quyết định viết một bức thư, xin Lục Lệ Thành đổi cho tôi sang một vị trí khác, cũng không dám trực tiếp xin tới phòng của Tống Dực, chỉ có thể đi đường vòng, đưa ra một nguyện vọng rất khẩn thiết, hy vọng anh ta có thể cho tôi làm một công việc khác, nếu không, với công việc hiện giờ của tôi, thì sau này muốn thuyên chuyển đi đâu cũng chẳng ai cần tới.
Sau khi hết giờ làm việc, đợi Linda về rồi, tôi mới gạt đống hóa đơn sang một bên, bắt đầu ngồi cắm mặt vào máy vi tính viết thư, suy ngẫm khổ sở, cố gắng lựa từ sao cho thật uyển chuyển khách sáo, chỉ sợ lỡ viết lầm một từ, một chữ nào đó lại khiến Lục Lệ Thành nổi giận.
Mơ tưởng có thể dùng tiếng Anh để viết một bức thư bờ liễu phơ phất trăng thanh gió mát thật là mẹ nó không dễ dàng gì, cố nặn mãi cho tới hơn chín giờ, mới viết được hai đoạn ngắn. Đi xuống hàng cơm Tây dưới lầu mua một phần cơm thịt bò, vừa ngồi ăn vừa cân nhắc xem nên viết tiếp như thế nào.
Đang dùng hai đầu ngón tay của cả tay trái lẫn tay phải để chiến đấu với miếng thịt bò, trước mắt tôi bỗng tối sầm lại.
"Tôi có thể ngồi ở đây được không ?"
Trong phút chốc, tim tôi bỗng đập thình thịch, vội vàng đứng bật dậy, muốn nói, nhưng miệng đang ngậm nửa miếng thịt bò, cố nuốt xuống, lại không nuốt được, ngược lại còn bị nghẹn, ho sặc sụa kinh thiên động địa, suýt nữa chảy cả nước mắt nước mũi. Tống Dực vội vàng đưa chén nước cho tôi, tôi hơi cúi xuống, vội vàng lấy khăn che miệng, cúi gằm không để cho anh nhìn thấy hình ảnh chật vật của tôi, phải một lúc sau, mới trở lại bình thường.
Anh ngồi đối diện tôi, mỉm cười nhìn tôi, ánh nến trên bàn thoáng lay động, tiếng đàn dương cầm êm dịu vang lên khe khẽ bên tai, giống như khung cảnh lãng mạn mà tôi thầm tưởng tượng biết bao nhiêu lần, có điều đầu óc đột nhiên trống rỗng, bao nhiêu lời chuẩn bị sẵn nhất thời đều biến mất sạch. Tôi chỉ muốn ngửa mặt lên trời kêu to lên, vì sao lại như vậy ? Cơ hồ như hết thảy những lần chật vật của tôi đều được định sẵn rằng đều được Tống Dực chứng kiến cả.
"Hiện tại cô đang phụ trách hạng mục gì vậy ?"
Tôi hơi ngây người một chút, rồi mới kịp phản ứng là đang hỏi tôi.
"Linda cho tôi làm nhân viên phụ trách xét duyệt công tác phí của nhân viên."
"Thích môi trường làm việc ở MG sao ?"
"Cũng không tệ lắm."
Sau khi hỏi đáp một lát, tim tôi dần dần ổn định lại, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu lên, chỉ chăm chăm cúi đầu, cắt thịt bò, một dao lại một dao, thịt bò đã bị bằm nát như tơ.
"Thích công việc hiện tại của cô sao ?"
"Anh đang hỏi là tôi thích đếm hóa đơn, bấm máy tính, làm phép cộng trừ sao ?"
Anh cười rộ lên, vừa ăn vừa nói : "Hy vọng cô có hứng thú với việc công ty tổ chức lại việc đưa ra sản phẩm mới sắp tới".
Tim tôi đột nhiên hơi choáng một cái, nhìn chằm chằm đống thịt bò đã bị băm vụn, đầu óc nhanh chóng chuyển động, nhưng mãi vẫn không thể hiểu nổi.
"Xem ra cô vẫn chưa kiểm tra và nhận email rồi, tôi và Elliott đã thương lượng một chút, sau khi gọi điện cho ngài Mike xong, đã quyết định điều cô tới phòng của tôi, thư điện tử chắc hẳn đã gửi tới hòm thư của người được điều động, quyết định chính thức chỉ sợ là chiều mai mới có thể có được, hy vọng cô có thể thích công việc mới."
Tôi vẫn đang choáng váng, không thể tin vào những gì mà mình vừa nghe được, anh liền đùa đùa một câu : "Nhìn thấy cô có vẻ rất khẩn trương như thế, chẳng lẽ tôi lại là một thủ trưởng đáng sợ tới thế sao ? Không đến nỗi là vừa được điều chuyển sang đã lập tức xin nghỉ việc đi chứ? Nếu vậy chắc tôi phải đi diện bích tự sám hối mất."
Tôi lập tức lắc đầu lia lịa : "Không đâu ạ, không đâu ạ." Vượt qua trăm núi ngàn sông, vất vả thế mới đến được bên anh, chết tôi cũng nhất quyết không rời đi.
Anh cười, vô cùng dịu dàng, nói : "Không phải lo lắng, tôi tin rằng chúng sẽ hợp tác vui vẻ."
Tôi lại lập tức gật đầu lia lịa như gõ trống : "Vâng, vâng". Làm sao mà không thoải mái cho được chứ. Mỗi ngày chỉ cần được nhìn thấy anh, em cũng thực vui vẻ rồi.
Từ lúc đó tôi ăn cơm mà hoàn toàn không cảm thấy mùi vị gì cả, không kịp chờ tới lúc về tới nhà mới xem, mà lập tức quay trở lại văn phòng, kiểm tra email, quả nhiên không phải nằm mơ, mừng rỡ tới mức cười miệng không khép lại được, vừa cười, trong lòng vừa nổi lên cảm giác nghi ngờ, không biết vì cái gì mà Lục Lệ Thành lại điều tôi tới làm cấp dưới của Tống Dực. Chẳng lẽ anh ta đã nghe thấy lời đồn, muốn điều tôi đi để giảm bớt hiềm nghi ? Nghĩ một chút lại bật cười, tôi còn tự coi mình là cái gì nữa chứ. Chẳng qua lúc đó gấp quá, Lục Lệ Thành mới đành coi trọng tôi, chứ bây giờ thời gian thừa thãi, anh ta muốn loại nhân tài nào mà chẳng có ? Đích xác giống như lời đại tỷ, với thân phận địa vị của anh ta, việc gì phải dây dưa với một tiểu tốt như tôi.
Mây mù khắp trời đã tan hết, tôi hủy cái thư đang viết dở, rồi điện thoại cho Ma Lạt Năng, rủ nàng đi ăn bữa khuya. Ma Lạt Năng cười nhạo : "Chính ra mình phải cảm ơn cái tòa băng sơn kia, bây giờ ai đó có muốn hay không muốn mời mình đi ăn bữa khuya, đều phải dựa vào độ ấm của hắn ta, biết bao giờ thì cái tòa băng sơn này mới được mang ra trình diện ? Để cho mình còn xem thử một chút là con la, hay là con ngựa."
Hôm nay bản cô nương ta tâm tình tốt, chẳng thèm so đo với bà tám nhà ngươi ! Tôi cười tủm tỉm chào nàng rồi ngắt điện thoại.
Cầm túi xuống lầu, đứng ở bên đường đợi xe, đợi một lúc lâu, vẫn không gọi được taxi, chính lúc đang đổi chân qua lại đầy sốt ruột, đột nhiên thấy một chiếc Mục Mã Nhân[5] màu đen bỗng dừng ở ven đường, cửa kính xe hạ xuống, người trong xe đúng là Lục Lệ Thành.
Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi : "Tôi đưa cô một đoạn đường."
Tôi cười đầy dối trá : "Không dám làm phiền anh"
Anh ta nhìn tôi chăm chăm, không nói lời nào. Xe đằng sau bấm còi ầm ĩ, nhưng trông anh ta như chẳng nghe thấy gì cả, không chút để ý. Tôi bị tiếng còi xe làm hết hồn, đành nhanh chóng mở cửa lên xe, vội vàng báo ra địa chỉ nơi đến, anh ta không nói nửa câu lập tức khởi động xe.
Tôi đang cúi đầu mân mê mấy ngón tay, đột nhiên nghe thấy anh ta hỏi : " Nhận được email rồi sao ?"
Tôi vừa tiếp tục mân mê ngón tay, vừa hỏi thật cẩn thận : "Thu được rồi."
"Thật xin lỗi."
Hai ngón tay tôi sững lại, một lát sau mới từ từ chạm vào nhau : "Anh cũng nghe lời đồn rồi sao ? Không sao cả."
Trong mắt anh ta có vẻ gì đó hoang mang không hiểu, nhưng cũng không tỏ vè gì mà hỏi tiếp : "Sao tin tức của cô linh thông tới mức đó à ? Biết từ bao giờ vậy ?"
"Chỉ là chẳng may thôi, Linda và một người con gái khác nói chuyện, không nhìn thấy tôi, nên tôi vô tình nghe được."
"Họ nói gì chứ ?"
"Còn không phải anh là cấp trên háo sắc, còn tôi là một bình hoa di động dùng sắc đẹp để đổi lấy này kia sao..." Đột nhiên tôi phát hiện ra, căn bản Lục Lệ Thành cũng không phải người nói nhiều như thế. Tôi chỉ vào anh ta, rên lên : “Căn bản anh chưa nghe thấy bất kỳ lời đồn đại gì cả ?"
Anh ta đột nhiên nở một nụ cười, trong bóng đêm, vẻ ngoài nguyên vẫn cứng rắn lạnh lùng đột nhiên thêm vài phần dịu dàng, trong mắt lại lóe lên những tia sáng đầy hứng thú : "Kể ra cô cũng không đến nỗi ngốc lắm"
Sự chỉ trích của tôi căn bản chẳng có tác dụng gì vì anh ta không chút áy náy, đành bỏ qua cho khỏi lãng phí cảm xúc, quay mặt ra chăm chú ngắm nhìn những ánh đèn bên ngòai cửa xe, tự mình nổi giận với mình.
Anh ta gọi tôi mấy tiếng, tôi cũng chẳng thèm để ý tới, anh ta liền cười nói : “Như cô hoàn toàn không xứng đáng với cái tiếng là một bình hoa, vốn đã chẳng xinh đẹp mỹ lệ gì cho cam, lại không dịu dàng nhẹ nhàng, rốt cuộc lại làm cho tôi phải gánh cái tiếng oan."
"Anh..." Tôi nổi giận trừng mắt nhìn anh ta, không ngờ anh ta cũng đang quay đầu sang nhìn tôi, hơi nhếch môi, như cười mà không cười, tôi chợt cảm thấy có phần ngượng ngùng, lập tức xoay đầu lại : "Trông vẻ anh chẳng thèm quan tâm."
Anh ta thản nhiên đáp : "Dù sao không đồn thế này thì lại thế kia, mấy loại lời đồn kiểu này cũng chẳng gây thương tổn cho ai cả."
Tôi cười lạnh một tiếng : "Đúng vậy, chẳng thương tổn gì cả. Hừ, anh là con trai, tôi là con gái, bất quá lịch sử phong lưu của anh được thêm vài trang, nhưng thanh danh của tôi hoàn toàn bị hao tổn, may mà ....." Ngay vào phút cuối cùng, chữ "Tống" đã nhảy lên đầu lưỡi tôi kịp thời được giữ lại, thoáng giật mình đổ mồ hôi lạnh.
"May là cái gì ? "
"May là bạn trai của tôi không nghe thấy mấy tin đồn đó, bằng không tôi biết giải thích thế nào bây giờ ?" Tôi lập tức hùng hồn chất vấn.
Không ngờ, bên môi anh ta thoáng hiện vẻ châm biếm, đáp một cách lạnh lùng : "Cô có bạn trai rồi sao ? Nếu bạn trai của cô còn không hiểu cô là người như thế nào, còn bắt cô phải giải thích, thì loại bạn trai như thế nên sớm chia tay."
Tôi hoàn toàn không còn gì để nói nữa, quyết định là tốt nhất bớt nói với người này chút nào hay chút nấy, nếu không phải bị dọa chết khiếp, thì cũng là tức nghẹn cổ.
Đã tới nơi, xe còn chưa dừng hẳn, tôi đã định mở cửa xe nhảy xuống : "Cám ơn rất nhiều, tạm biệt."
Anh ta lập tức túm lấy tay tôi : "Cẩn thận"
Một chiếc xe lao vụt qua sát cạnh chúng tôi, tôi tái nhợt cả mặt mũi, trán đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt anh ta cũng trắng bệch, lập tức quay sang quát lớn : " Cô chán sống rồi hả ? Xe của tôi còn chưa đỗ sát vào lề, cô đã dám mở cửa xe nhảy xuống !"
Tôi cũng nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn anh ta, nghiến răng nhấn từng chữ : " Buông tay!"
Anh ta thấy vẻ mặt tôi là lạ, lập tức phản ứng ngay, cầm lấy cổ tay của tôi, nâng lên, nương theo ánh đèn bên đường, nhìn kỹ, mấy đầu ngón tay đã bị sưng đỏ tấy, tôi lập tức vùng vẫy thoát khỏi tay anh ta, chui ra khỏi xe.
“Tô Mạn !"
Anh ta gọi tôi, tựa như muốn nói gì đó, có điều tôi chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng chạy thoát khỏi vị ôn thần này, liền giả vờ như không nghe thấy. Đợi tới lúc tôi đã đi thật xa, qua một khúc quanh, nơi khóe mắt vẫn có thể nhìn thấy chiếc Mục Mã Nhân của anh ta vẫn đang đỗ ở đó, đột nhiên lại nhớ tới câu " Thật xin lỗi" của anh ta, nếu không phải vì lời đồn đó, thì là vì cái gì ? Bất quá, tôi tuyệt đối không bao giờ đi hỏi anh ta rồi.
Một khắc trước đó, anh còn ở ngay sát bên cạnh tôi, nhưng chỉ sau một khắc, tôi cảm thấy khoảng cách giữa anh và tôi thập phần xa xôi.
1
Trằn trọc một đêm, vẫn không nghĩ ra chủ ý gì hay ho, lại làm cho trên trán mọc thêm ra hai cái mụn, tôi vừa soi gương nặn mụn, vừa nguyền rủa Lục Lệ Thành.
Đến văn phòng, lại phát hiện người đã từng bị điều đi là Susan đã về nguyên vị trí cũ, tôi nghĩ mãi mà vẫn không thể hiểu, chỉ lén túm lấy Young hỏi : "Không phải Susan đã được điều tới làm nhân viên của Alex rồi sao ?" Vấn đề tôi hỏi có phần ngớ ngẩn, bất quá sự kiên nhẫn của Young cũng thật đáng nể : "Tuy rằng chúng ta thuộc hai phòng khác nhau, nhưng trên thực tế công việc cũng không khác nhau lắm, lại chung trong một khối, cho nên Alex và Elliott thường thuyên chuyển nhân viên lẫn nhau, có những thời điểm đặc thù, gặp phải khách hàng siêu lớn, thì hai phòng cùng làm việc chung luôn."
Tôi vừa nghe, vừa tiếc không muốn xin thôi việc, ngay cả hoàng đế cũng có thể thay nhau ngự trị, huống chi là tôi đâu ? Không chừng sắp tới tôi có thể được điều tới làm nhân viên cho Tống Dực.
"Người được thuyên chuyển cần phải có những tiêu chuẩn gì vậy ? Vì sao mà hồi đó trong lúc Elliott cần người, lại không thể giữ lại mấy người Susan, Peter, Jack thế ? Anh ta ngạo nghễ như thế, hơn nữa lại có Mike chống sau lưng, ai dám cướp người của anh ta chứ ?"
Young nửa muốn nói nửa không, lúng ta lúng túng một lúc lâu, rồi mới khẽ đáp : "Thực ra Elliott cũng không phong quang như bề ngoài đâu, ở công ty này anh ấy cũng không phải là người muốn làm gì thì làm đâu. Nhân sự của công ty nước ngoài cũng không phức tạp như công ty trong nước, có thể kéo cả họ hàng hang hốc vào làm chung, nhưng khi đấu đá nhau, thì cũng kịch liệt gấp mấy lần so với công ty trong nước, mà nói cho cùng ở chỗ này có người nào không tự đi lên bằng chính năng lực của mình đâu. Cái chuyện kia là lần đầu tiên, tương đương với lên tiền tuyến, mới lâm thời đổi tướng quân, nếu không có cô, chắc Elliott sẽ thiệt thòi lớn, dù sao trong lòng cô thầm biết là được."
"Ừm !"
Kỳ thật trong lòng cũng không rõ lắm, nhưng coi vẻ như Young đã nói hết nước hết cái, thực thấu triệt, nên cũng không dám dây dưa tiếp cái đề tài kia nữa, chỉ đành làm bộ như đã hiểu rồi.
"Thật ra, cô có thể gửi yêu cầu thẳng lên trên, chủ động xin điều chuyển sang phòng ban hoặc vị trí khác."
"Thật vậy chăng ?" Tôi vội hỏi với vẻ kích động.
Young mỉm cười cổ vũ tôi : "Với năng lực của cô, đương nhiên có thể xin chuyển sang vị trí khác rồi. Hơn nữa tuy bề ngoài Elliott có vẻ lạnh lùng, nhưng thực tế anh ấy lại là vị lãnh đạo đối xử với nhân viên tốt nhất, nếu cô xin thuyên chuyển sang vị trí cô thích, khẳng định anh ấy sẽ giúp cô."
Miệng tôi lập tức tròn thành hình chữ O, người nàng đang nói tới là Lục Lệ Thành sao ?
Young lén nhìn quanh bốn phía, rồi mới cố thì thầm : "Cô cho rằng vì cái vì mà Elliott được ông Mike coi trọng như thế ? Vì cái gì mà những người ủng hộ cũng như phản đối anh ấy đều chia thành hai phe rõ ràng như thế ?"
Lúc nhỏ tôi có xem qua "Xạ điêu anh hùng truyện", cho nên thực lĩnh ngộ tinh thần của lão Ngoan Đồng, lập tức hỏi lại : "Vì cái gì ?"
"Nghe nói trước kia một thuộc hạ đắc lực của Elliott gây ra một cái đại họa rất lớn, tạo thành tổn thất khổng lồ cho công ty, lẽ ra cũng không có quan hệ lắm tới Elliott, có điều anh ấy vì bằng hữu của mình, không lo rằng mình sẽ bị liên đới, lại nói với ông Mike, nếu phải xử lý, xin khai trừ cả anh ấy, đưa cả hai vào tù luôn."
Tôi khẽ thở dài : "Sau đó rồi thế nào nữa ?" Nếu là thật, đúng là thật hiếm thấy. Trong cái giới tài chính này, lúc xênh xang thì cũng thực xênh xang, cả tiền tài và quyền thế đều có thể nắm trong tay, có điều phong vân biến hóa khôn lường, từ lúc tôi tốt nghiệp tới giờ, bất quá mới có năm năm trời, không biết đã có bao nhiêu quản lý ngân hàng phải vào tù, bao nhiêu kế toán trưởng công ty phải xuống ngựa ? Trong đó còn bao gồm hai vị sư huynh khóa trên của tôi. Thể chế giới tài chính và chế độ luật pháp của Trung Quốc cũng không kiện toàn, không cần biết là công ty nước ngoài hay tư nhân, trong hoạt động kinh doanh phần lớn cũng đều là trắng đen lẫn lộn, bất kỳ thời điểm nào cũng thế, nói ngươi có chuyện chính là có chuyện, nói ngươi không có việc gì chính là không có việc gì, cho nên, một khi gặp chuyện không may, đừng nói là bạn bè, ngay cả người chí thân đều chỉ sợ tránh không kịp.
"Sau đó, tuy vị cấp dưới của Elliott bị sa thải khỏi MG, nhưng khi MG truyền thông ra bên ngoài cũng chỉ nói là tự xin thôi việc, bảo vệ thanh danh. Cũng vì chuyện này mà Elliott đắc tội với không biết bao nhiêu người, trong công ty có không ít người hận không thể cho anh ấy rơi đài, nhưng cũng khiến cho vô khối người từ đấy về sau thề tử trung với anh ấy. Nghe nói cũng chính vì chuyện đó mà ông Mike bắt đầu thực sự kính trọng anh ấy vài phần, nghe đồn có một lần tham dự họp các tổng giám đốc khu vực Đông Á, ông ấy dùng tiếng Trung nói với vị Chủ tịch HĐQT rằng Lục Lệ Thành có tinh thần hiệp nghĩa, là một người biết trọng tình trọng nghĩa."
Tôi phải bật cười một tiếng : "Tiếng Trung của ông Mike tốt như vậy sao ? Lại xem cả tiểu thuyết võ hiệp của chúng ta nữa cơ à ?"
Young trắng mắt liếc tôi một cái : "Đừng tưởng nhé ! Người ta còn biết cả Bát Đại Sơn Nhân, cả Trúc Lâm Thất Hiền[1] nữa nhé. Nghe nói trước kia cung cách đối xử của Elliott với mọi người cũng không như thế này đâu, vốn là một người rất nhiệt tình, nhưng dần dần lại trở thành một người lạnh lùng như thế đấy, mà cũng phải nói, anh ấy là một người không có thế lực chống lưng, có thể lên tới vị trí này, thực cũng không dễ gì, không biết đã phải chịu bao nhiêu ám toán phản bội, tâm có thể còn không lạnh hay sao chứ ?"
Tôi cười bĩu môi : "Haizzz, thôi cô đừng có lộ vẻ si mê thán phục như thế đi ! Không chừng là càng ngồi trên cao, mặt càng vênh ngược lên thôi."
Young cũng ngượng ngùng liếc tôi một cái : "Cô nói cũng có phần đúng nhỉ ! Xưa thế nọ, giờ thế này, đương nhiên bây giờ anh ấy cũng không cần giống như bọn mình, phải nịnh nọt cười cợt lấy lòng người khác rồi. Nếu tôi lên tới vị trí của anh ấy, tôi cũng để cho cái mặt suốt ngày phải giả lả cười cợt kia nghỉ ngơi một chút."
"Bộp" một tiếng, một xấp hóa đơn đột nhiên ném vào trên bàn trước mặt tôi.
"Bây giờ là thời gian làm việc, không phải thời gian ngồi tán gẫu." Dưới ánh mắt lạnh như băng của Linda, trông Young cũng chẳng có gì là không thoải mái cả, chỉ hơi cúi xuống mỉm cười, im lặng quay về chỗ ngồi của mình, bắt đầu làm việc.
Tôi nhìn điệu bộ của nàng ta, lại nhớ tới câu nàng ta vừa nói "để cho cái mặt suốt ngày phải giả lả cười cợt kia nghỉ ngơi một chút", không hiểu sao lại muốn cười, mà cũng không kiềm nổi, khóe miệng hơi nhếch lên.
Bất quá nụ cười của tôi và nụ cười của Young biểu lộ ra ý tứ hoàn toàn bất đồng, Linda hơi nhíu nhíu mày nhìn tôi với vẻ bực bội.
"Tháng sau kiểm toán sẽ tới kiểm toán, cô ngồi kiểm tra lại một lượt tất cả hóa đơn của năm ngoái đi."
Hóa đơn một năm trời, mà bắt kiểm tra lại cặn kẽ trong vòng một tháng, cô ta muốn đùa sao ?
"Có cần thiết phải như thế không vậy ? Căn cứ vào nguyên tắc kiểm toán...."
Linda cười lạnh : "Cô làm việc ở công ty này lâu hơn, hay là tôi lâu hơn ? Cô là quản lý, hay tôi là quản lý ? Cô hiểu rõ chuẩn mực hơn, hay tôi hiểu rõ hơn ?"
Nàng ta dám tự cho là hiểu biết về nguyên tắc kiểm toán hơn tôi ? Tôi nhìn chằm chằm vào bụng Linda, tự lẩm nhẩm ba lần liền : "Nàng ta là phụ nữ có thai", sau đó mới cung kính trả lời : "Được, tôi sẽ làm luôn đây."
Linda đã lê chân trở về chỗ mình rồi, mà tôi vẫn cảm thấy có một đôi mắt, bắn thẳng vào sau lưng tôi, làm tôi như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
2
Trong bận rộn, thời gian trôi nhanh không ngờ, tới lúc tỉnh lại, chớp mắt đã tới giữa trưa.
Bữa trưa gọi một phần cơm bò nạm, hương vị không tệ, ăn ngấu nghiến, nhìn lại thấy vẫn còn sớm, tôi liền đi dạo tới một hàng sách gần đó, thử xem có cuốn sách nào hay ho không, nhân thể cho tiêu bớt cơm.
Trên giá xếp đầy các loại sách, tôi bước lại gần, thấy mấy cuốn truyện tranh cũ cũ : "Anh bên phải, em bên trái", liền cầm lấy một cuốn lật xem thử. Đột nhiên nghe thấy ở phía bên kia giá sách, hình như có tiếng một cô gái vừa lật sách, vừa nói : "Cuốn sách này được lắm, lúc mình mang thai có mua một cuốn, đọc được phết."
"Thật không ? Thế mình cũng mua một cuốn."
Đúng là giọng của Linda. Tôi không muốn chạm mặt với Linda, nên ngồi hẳn xuống, núp dưới giá sách, định yên lặng đợi mấy nàng đi khỏi. Ai ngờ mấy nàng vừa chọn sách, lại vừa nói chuyện phiếm, từ chuyện Linda mang thai, cho tới chuyện hiện giờ văn phòng ai mới đổi bạn gái, cuối cùng chuyện nhảm đã lan tới trên người Elliott.
"Linda, nghe nói nhân viên mới của cậu là một tiểu cô nương, được Elliott rất coi trọng, trông như thế nào nhỉ ?"
"Nhỏ cái gì chứ ! Cũng tương đương tuổi mình đấy."
"Elliott thực coi trọng cô ta sao ?"
Linda bật cười, hơi nhấn giọng : "Thật sự coi trọng nhaaaa!" Âm cuối kéo dài lạ thường.
Người con gái kia cũng cười : "Mọi người đều nói đúng là người đặc biệt nha, mới tới vài ngày, chẳng biết cái gì cả, thế mà đã được cử làm người phụ trách, có điều tuy là người phụ trách hạng mục, thế mà ngay cả đứng lên thuyết trình cũng không làm được, phải nhờ Young làm thay, đúng là con gái bây giờ càng ngày càng không thể tin được, hơn xa so với thế hệ chúng mình. Elliott cũng bị mê hoặc rồi, người có khả năng như cậu thì lại tỏ vẻ không cần, lại trọng dụng cái bình hoa như thế, có phải là anh ta thấy mình không còn hy vọng gì rồi, nghĩ là bây giờ đang có quyền trong tay mà không dùng tới, sau này uổng phí đi sao ?"
Thật không nghĩ cũng có một ngày Tô Mạn tôi lại có thể dựa vào bề ngoài để kiếm cơm. Tôi cắn môi, tay nắm chặt lấy mấy cuốn truyện tranh, trên trang bìa, hai người con trai và con gái kia vốn một người đi về bên phải, một người đi về bên trái, càng lúc càng xa nhau, bây giờ lại bị tôi siết chặt dúm lại gần nhau.
Có một người nào đó vừa xem sách vừa đi lại gần chỗ tôi, lẽ ra, tôi phải chủ động nhường đường cho anh ta, nhưng vốn tôi đang ngồi núp ở dưới giá sách, muốn động cũng không động được, mà hình như anh ta cũng không định đi qua, chỉ đứng bên cạnh tôi.
Tiếng trò chuyện phía bên kia vẫn truyền tới, Linda cười lạnh một tiếng : "Ai mà biết được? Bọn họ làm cái gì cũng chẳng liên quan tới mình, nhưng tốt nhất đừng ảnh hưởng tới công việc bình thường của mình, nếu không kẻ đầu trọc sợ gì bị nắm tóc, đừng ai mong được thoải mái."
Giọng nữ kia cười nói : "Đúng rồi, rốt cuộc cô ả kia trông như thế nào ? Chiều mình tìm cớ tới phòng cậu, cậu chỉ cho mình xem thử nhé."
Linda tỏ vẻ khinh thường : "Cũng chẳng xinh xắn gì cho cam ? Quá lắm thì cũng có thể gọi là dễ nhìn, công ty mình người đẹp hơn cô ta đầy ra đấy."
"Thật sao ? Nhưng Elliott mang tiếng là người lạnh lùng, thế cô nàng kia làm cách nào mà có thể nắm được anh ấy nhỉ ? Hay là nhờ công phu trên giường chăng ...."
Người đứng cạnh tôi ho nhẹ một hai tiếng, đại khái là Linda và người con gái phía bên kia cũng hiểu rằng chuyện này không thể nói loạn ngoài công chúng, nên giọng cũng khẽ hơn nhiều, cầm sách đi tính tiền.
Người đang đứng cạnh tôi đột nhiên ngồi hẳn xuốn : "Đừng giữ trong lòng làm gì, người khôn ngoan không nghe lời đồn đại."
Là thanh âm của Tống Dực !
Tôi ngẩng mạnh đầu lên, gặp ánh mắt của anh, lập tức lại cúi đầu xuống, vừa ngượng vừa sợ, một lúc sau, mới có thể nói ra một câu hoàn chỉnh : "Mấy câu mà bọn họ nói kia ... không phải sự thật."
"Tôi tin!"
Tôi nắm chặt cuốn sách, chỉ muốn khóc. Con người đúng là một loại động vật kỳ quái, nếu lúc đó chỉ có một mình, thì cho dù đáng thương tới mức nào đi chăng nữa, cũng chỉ cắn răng chịu đựng, nhưng nếu lúc đó lại có một người khác ở bên quan tâm, lại không kiềm nổi kêu đau, rớt nước mắt.
Tống Dực chỉ thoáng biểu lộ, cũng không quan tâm quần áo đang mặc trên người là loại hàng hiệu gì, lập tức ngồi xuống cạnh tôi : "Lúc tôi chuẩn bị tốt nghiệp đại học Berkeley, căn cứ vào ngành học của tôi đáng nhẽ phải đi theo ngạch phân tích kinh tế, nhưng tôi cũng không muốn làm nhà phân tích kinh tế, tôi muốn chuyển sang IBD[2], nhưng bình thường bọn họ chỉ nhận những người có bằng MBA[3], căn cứ vào ngành học của tôi, muốn vào vô cùng khó. Cho nên tôi nghĩ ra một biện pháp không chắc lắm, tìm địa chỉ và tên tuổi của người phụ trách ngành này trong MG, viết thư cho ông ấy, tự tiến cử, hy vọng ông ấy cho tôi cơ hội được thực tập trong ngành của ông ấy, nhưng ông ấy không trả lời, thời điểm đó phỏng chừng tôi cũng giống nhân vật trong film "The Shawshank Redemption[4]", mỗi ngày đều kiên trì gửi cho ông ấy một lá thư viết tay."
Tôi bị hấp dẫn bởi câu chuyện của anh, cảm giác phẫn nộ dần dần biến mất lúc nào không hay : "Cuối cùng ông ấy có hồi âm cho anh không ?"
"Một năm sau, lúc tôi tốt nghiệp, đang tính đi làm một nhà phân tích kinh tế, ông ấy đã hồi âm cho tôi : "Tôi không cho anh một cơ hội để thực tập, bất quá, tôi muốn cho anh một phần công tác, hy vọng năng lực của anh tương đương với sự bền lòng của anh", rốt cuộc tôi cũng được vào làm việc trong ngành tôi thích như ý nguyện, nhưng bởi vì hành động trái với lẽ thường này của tôi, đã tạo ra rất nhiều lời đồn đại, dưới sự "trợ giúp" của một số người có lòng, lan vô cùng nhanh."
Tôi cười khổ : "Sếp của anh là một nữ nhân sao ? Bọn họ nói anh và sếp có quan hệ không trong sáng ạ ?"
Ngón tay cái của Tống Dực hơi day day mũi, tim tôi lập tức hơi nảy lên một cái, động tác nhỏ này của anh vẫn không thay đổi, anh cười khổ đáp : "Tôi cũng thật hy vọng như thế. Nhưng tình hình lại tệ hơn nhiều. Người quản lý của tôi là một người quý tộc Đức, nghe đồn cũng là người đồng tính luyến ái, lúc đấy lại thích người tóc đen, mắt đen vóc dáng mảnh khảnh, có điều lúc đó tôi cũng đã có bạn gái, nàng cũng làm việc ở Wall Street, mọi người trong văn phòng đều biết, cho nên thật bất hạnh là tôi đã được đồn thổi thành người lưỡng tính, lúc đó, tôi đi tới bất kỳ đâu, đều được mọi người nhìn chằm chằm như vật thể lạ." Anh nhìn tôi hơi phẩy tay một cái, vẻ mặt đầy đau khổ : "Cô thử xem! Hiện giờ tình trạng của cô cũng không tính là tệ lắm đâu!"
Thực tôi cũng rất muốn chia sẻ sự đồng tình với anh, nhưng mà, cái sự thực này cũng khôi hài quá mức tưởng tượng rồi, lời đồn đại kỳ quái như thế thì cũng chỉ có thể nảy sinh ở cái nước Mỹ đó thôi, cho nên tôi vẫn vòng tay ôm chặt lấy đầu gối, cố nén không để phá lên cười, vừa cười vừa xin lỗi anh : "Thật xin lỗi ! Không phải tôi cố ý đâu, nhưng mà, chính là tôi cảm thấy... cảm thấy..."
Tống Dực cười nói : "Chuyện này thì đúng rồi, dù sao chuyện có tệ hơn nữa, thì chúng ta cũng đều phải đối mặt, nếu khóc mà vẫn phải đối mặt, thì thà tự mỉm cười đối mặt còn hơn." Anh đứng dậy, giơ tay cho tôi : "Tới giờ làm rồi!"
Tôi hơi do dự một chút, mới nín thở, nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, anh kéo tôi đứng dậy, tôi khẽ cúi đầu nói "Cám ơn", tay anh đúng như những gì tôi đã tưởng tượng, ấm áp khô mát mà mạnh mẽ.
Cuốn sách trong tay tôi đã bị vò nát trông nhàu nhĩ, nên chỉ đành mua luôn. Tới chỗ tính tiền, người bán sách đang muốn vuốt phẳng hộ tôi, tôi vừa nói "được rồi", nhìn thấy trên bìa chàng trai và cô gái kia đang dựa lưng vào nhau, tôi đành nói "thôi bỏ đi" Tuy người bán hàng không hiểu lắm, nhưng tôi đã trả tiền, tôi nói gì, thì đành phải làm theo như thế.
Lúc ra khỏi cửa hàng, tôi sóng vai đi cùng Tống Dực, ánh mắt anh liếc qua cuốn truyện tranh trong tay tôi một cái, hỏi : "Vì sao cô lại làm nhăn rúm cái bìa thế kia ?"
Tôi ngượng không dám trả lời, chỉ đáp : “Anh đoán thử coi, nếu đoán đúng thì tôi sẽ nói cho anh nghe."
Anh cũng không so đo cái trò vặn vẹo chữ nghĩa của tôi, chỉ cười nói : "Chắc vì không đành lòng chia rẽ bọn họ chăng ?"
Tôi giật mình liếc về phía anh, anh lại dừng lại ở xa xa, bên môi thấp thoáng nét cười, có điều vẻ mặt lại thấp thoáng vẻ gì đó bi thương.
Một khắc trước đó, anh còn ở ngay sát bên cạnh tôi, nhưng chỉ sau một khắc, tôi cảm thấy khoảng cách giữa anh và tôi thập phần xa xôi.
Mấy lần tôi định hỏi "Bạn gái của anh đâu ạ ? Cái gì đã làm cho hai người bọn anh người phải, người trái xa rời lẫn nhau ?" Nhưng mãi cho tới lúc chúng tôi tới trước cửa thang máy, tôi cũng không có đủ dũng khí để mở miệng.
Lúc chúng tôi tới thang máy, Lục Lệ Thành đang cầm một cốc café, đi vào từ một cửa khác, thấy tôi và Tống Dực sóng vai nhau đi tới, anh ta quay sang nhìn Tống Dực mỉm cười, chào một tiếng, tuy rằng anh ta không liếc tôi tới nửa cái, nhưng tôi vẫn cảm thấy như có một luồng khí sắc bén lướt qua đỉnh đầu, cố tình bước chậm lại một chút, giãn ra khoảng cách giữa tôi và Tống Dực, lại nhớ tới lời đồn đại mà vừa rồi Tống Dực cũng nghe được, tôi cũng chẳng dám ngẩng cả đầu lên nữa, cố tình lui vào tận trong góc, cố gắng bảo trì khoảng cách với cả hai người bọn họ.
Hai người bọn họ vừa cười vừa nói chuyện rất vui vẻ, tới tầng 17, sau khi cửa thang máy mở ra, lại cùng nhau đi ra ngoài. Đợi tới khi cửa thang máy khép lại hoàn toàn, đợi hình ảnh của hai người bọn họ hoàn toàn biến mất hẳn, tôi mới dám thở phào một hơi, chẳng qua chỉ ngắn ngủi trong vài phút, tôi vẫn cảm thấy khẩn trương tới mức cơ thể cứng đờ.
3
Buổi chiều gọi điện thoại cho Ma Lạt Năng, hẹn nàng cùng ăn tối. Sau khi hết giờ làm việc, đợi Linda đi rồi, tôi mới dám ra về. Trước tới chỗ đại tỷ, mua cho chị ấy thêm chút rau xanh, vừa ngồi tán gẫu, vừa nấu cháo, sau đó lại xào thêm hai đĩa rau, nhìn lên đồng hồ thấy sắp tới giờ hẹn với Ma Lạt Năng, muốn cáo từ, ai ngờ đại tỷ vẫn đầy hứng thú tán gẫu, vẫn ngồi ở trên quầy bar, vừa nhìn tôi làm thức ăn, vừa nói chuyện phiếm với tôi, thậm chí còn giỡn là muốn học nấu ăn với tôi nữa.
Cha mẹ và họ hàng của đại tỷ đều ở xa ngoài ngàn dặm, khỏe mạnh lúc nào cũng có cái bóng hào quang của công việc quanh mình, làm người ta không cảm thấy gì, nhưng lúc bị bệnh trông nàng cô đơn tịch mịch quá, làm lòng tôi lại nhũn ra, chỉ đành gọi điện thoại kêu Ma Lạt Năng cũng tới nhà đại tỷ, lại làm thêm hai món nữa, ba người phụ nữ, bốn món ăn, cùng ăn cháo trắng thêm vào.
Sau khi Ma Lạt Năng bước chân vào cửa xong, đá tung hai chiếc giày cao gót hai nơi, làm bộ giống như lãnh đạo đi tuần phòng, vừa đi vừa chậc chậc mấy tiếng : "Đúng là cuộc sống xa hoa trụy lạc của một gia đình tư bản"
Đại tỷ giả vờ nổi giận : "Tháng nào mà mỗi ngày tôi chẳng chỉ ngủ có ba bốn tiếng đồng hồ, lúc đó cô đang làm cái gì ? Hết thảy mọi thứ tôi có được đều do hai bàn tay tôi làm ra cả."
Ma Lạt Năng quay sang tôi tỏ vẻ hơi sợ, nháy nháy mắt hỏi : "Vì cái gì mà bây giờ mọi người cứ nối đuôi nhau tranh làm giai cấp vô sản nhỉ ? Sợ người khác nói là mình nhiều tiền quá à ?"
"Bởi vì xã hội này thù người giàu, mà mình với cậu chỉ là hai người trong đó, đại tỷ sợ chúng mình lừa gạt chị ấy, vơ vét tài sản của chị ấy, mà sau khi lợi dụng chị ấy xong còn quay lại phỉ báng chị ấy." Tôi trả lời với vẻ rất nghiêm trang.
Đại tỷ "phì" một tiếng, cười nhìn Ma Lạt Năng : "Ai là giai cấp vô sản, ai là giai cấp tư sản, ai nên thù ai, nói rõ thử xem"
Ma Lạt Năng cười ầm lên, ôm lấy vai đại tỷ thân thiết nói : "Mình chỉ thù cái dung mạo xinh đẹp của chị ấy thôi, chị ơi, da chị chăm sóc tốt thế, chị thường chăm sóc ở thẩm mỹ viện nào vậy ?"
Chỉ cần là đàn bà, đương nhiên không thể tránh nổi thích được khen ngợi, nhất là sự khen ngợi xuất phát từ một mỹ nữ, đại tỷ vô cùng cao hứng, vừa cười tủm tỉm vừa ngồi kể lể về mấy cô nàng chăm sóc sắc đẹp cho nàng.
Tôi thầm cảm động, Ma Lạt Năng vốn là người rất kiêu ngạo, nếu không phải vì tôi, đương nhiên chẳng bao giờ nàng chịu lấy lòng một người xa lạ, tôi thầm quay sang nàng làm một cái biểu tượng "cám ơn", nàng hơi ngây người, mỉm cười cúi đầu.
Tiếng cười đùa, chọc ghẹo vang lên ầm ĩ, căn phòng ấm áp hơn hẳn, thành phố lấp lánh ánh đèn dưới cánh cửa sổ lớn kia cũng không làm tăng thêm vẻ cô đơn tịch mịch cho căn phòng nữa. Nhìn đại tỷ cũng không có vẻ gì thay đổi lắm, nhưng buổi tối lúc tiễn bọn tôi, sau khi nói "tạm biệt", lại nhẹ nhàng nói thêm hai chữ "cám ơn" với tôi.
Đợi sau khi bọn tôi rời khỏi tòa nhà của đại tỷ, Ma Lạt Năng hơi ngẩng đầu, nhìn về phía tòa nhà cao ngất như lẩn trong mây kia. Những ngăn cửa sổ nằm xa vời vợi như những ngôi sao nhấp nháy trong bóng đêm. Cái thành phố này, giờ không còn có thể nhìn thấy những ánh sao thực sự, nhưng lại có vô số những ánh sao như thế bổ sung.
"Mạn Mạn, cậu nói xem có kỳ không ? Nếu một người đàn ông ở Bắc Kinh, có được một căn phòng ở chỗ này đây, đừng nói là anh ta hơn ba mươi tuổi, cho dù hơn bốn mươi tuổi đi chăng nữa cũng được xếp vào dạng người đàn ông kim cương, thế thì vì lẽ gì mà người đàn bà cũng tương tự như vậy lại bị coi là một tai họa ?"
Vẻ mặt của Ma Lạt Năng trông ngơ ngơ ngẩn ngẩn, thậm chí có chút gì đó bi thương. Vị nữ nghệ sĩ giả mạo này lại mượn tiết mục của người khác để phát tiết buồn bực của mình rồi. Tôi túm lấy tay nàng, kéo nàng đi về phía trước : "Nếu cậu nhìn thấy dáng vẻ của đại tỷ lúc đang chửi mắng người khác trong văn phòng, lúc đó mới biết vì sao tai họa lại được gọi là tai họa, bất quá, tuyệt đối không phải là tai họa cho đại tỷ. Kỳ thật đi xem mắt cũng không tệ tới mức đó, nhiều người coi đó như một buổi đi gặp khách hàng, bàn chuyện làm ăn ! Gần đây thôi, cha mẹ dỗ dành chúng mình, làm chúng mình vui vẻ, bây giờ lớn rồi, cũng đến phiên bọn mình dỗ dành chiều chuộng làm cha mẹ vui vẻ. Hơn nữa, cho dù không dỗ dành bọn họ, thì cũng là tự dỗ dành mình ! Đi một lần, chỉ cần chịu tội khoảng hai tiếng thôi, là có thể bịt miệng bọn họ được rồi, nếu không chịu đi, dứt khoát mấy câu lải nhải của các cụ phải chà đạp bọn mình ít nhất hai mươi mấy tiếng."
Ma Lạt Năng khoác vai tôi cười : "Không hổ là kế toán cao cấp, tính toán rõ ràng đâu ra đấy." Nghe thì cũng không có vẻ thoải mái lắm, nhưng khẩu khí cũng không bất đắc dĩ như trước nữa.
-------------
Mấy ngày nay sóng êm gió lặng, sự đau khổ duy nhất của tôi chính là hóa đơn đưa tới, trùng trùng điệp điệp không ngừng, cao như núi, nhiều như biển. Cũng bởi vì không ngừng phải lật giấy, ba đầu ngón tay bên bàn tay trái của tôi hoàn toàn sưng lên, chỉ cần chạm nhẹ vào tờ giấy thôi, đã cảm thấy đau như bị kim châm.
Lúc Young ngồi ăn cơm cùng tôi, có thầm khuyên tôi : "Thỉnh thoảng cũng làm biếng chút đi, cô cũng biết là Linda... cho nên cũng không cần quá tích cực như vậy đâu."
Tôi gắp một miếng đậu, cho vào miệng, cười ha hả đáp : "Nhân cơ hội ngồi tập đếm hóa đơn một chút, cũng không phải chuyện xấu, bây giờ lúc tôi ngồi đếm tiền, có thể đếm được ba tờ trong vòng một giây."
Young thấy tôi có vẻ như nói cũng chẳng ăn thua, chỉ đành từ bỏ, nhưng Ma Lạt Năng cũng không làm gì được, hận không thể lập tức xông vào MG, bắt Linda kéo đi diễu phố, sau đó bỏ vào rọ heo. Tôi chỉ đành cầu xin nàng : "Bà cô của tôi ơi, làm việc ở công ty, mấy chuyện thế này tránh sao nổi, nếu chuyện gì cũng phải so đo từng tí một, thì địch còn chưa kịp chết, chúng ta đã mệt chết mất rồi. Là ai đã nói thế giới này là một cánh rừng dã man tàn khốc ? Mình thấy nếu chuyện nhỏ như thế mà còn không chịu nổi, thì chỉ còn cách kiếm đường đi lập gia đình làm bà chủ mà thôi."
Đại tỷ ngồi bên cạnh, bưng chén rượu, đáp một cách thản nhiên : "Sai ! Bây giờ cô tưởng bà chủ gia đình không cần phải dùng đầu óc và dũng khí sao ? Một tờ giấy đăng ký kết hôn cũng chẳng đảm bảo được cái gì, cô chỉ cần hơi ngốc một tí, cô ba cô tư cô năm sẽ nhanh chóng cho cô rơi đài, nếu làm không tốt, thì ngay cả tài sản sau khi ly hôn cũng chả lấy được."
Tôi che miệng cười, Ma Lạt Năng nhìn tôi, lại quay sang nhìn đại tỷ, không thoải mái, cũng không nổi giận, chỉ nói với đại tỷ : "Nói hai người không phải là thầy trò, mà sao tính nết lại y xì như nhau thế ! Nhưng nói hai người là thầy trò, đồ đệ bị người khác bắt nạt như vậy, sư phụ lại chẳng phản ứng chút nào"
Đại tỷ kinh ngạc : "Ai bảo là tôi không phản ứng ? Không phải tôi đã mời nó ăn cánh gà tẩm hạt tiêu rồi sao ? Ăn gì bổ nấy."
Trước kia lúc vẫn còn làm chung công ty với đại tỷ, tôi chưa từng phát hiện ra nàng cũng hài hước như thế.Tôi cười tới mức suýt ngã nhào khỏi ghế, kết quả tay đập vào quầy bar, lập tức gào lên một tiếng đầy đau đớn. Ma Lạt Năng vội vàng đỡ lấy tôi, nhịn hồi lâu, cũng không kiềm được, cũng phá lên cười : "Ngày mai mình mời cậu đi ăn chân giò hầm đậu."
Lúc từ quán bar đi ra, Ma Lạt Năng đi về trước. Đại tỷ nhìn theo bóng nàng rời đi, không cười nữa, nói với tôi bằng vẻ nghiêm trang : "Cái tên Lâm Thanh của chị ở giới tài chính Bắc Kinh này cũng có chút phân lượng, nếu ngay cả một tiểu lâu la như thế mà cô cũng không hàng phục nổi, thì ra ngoài đừng nói là đã từng là thủ hạ của chị."
Tôi gật đầu lia lịa, cam đoan tôi sẽ tuyệt đối không nói cho ai biết tôi có quan hệ với nàng, vốn đại tỷ chỉ nói mát một câu, không ngờ tôi lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, chỉ trợn mắt nhìn tôi mà không làm gì được, cũng chán chẳng muốn nhiều lời nữa, lập tức vẫy taxi về thẳng.
4
Suy nghĩ thật chín chắn cẩn thận hồi lâu, cuối cùng tôi quyết định viết một bức thư, xin Lục Lệ Thành đổi cho tôi sang một vị trí khác, cũng không dám trực tiếp xin tới phòng của Tống Dực, chỉ có thể đi đường vòng, đưa ra một nguyện vọng rất khẩn thiết, hy vọng anh ta có thể cho tôi làm một công việc khác, nếu không, với công việc hiện giờ của tôi, thì sau này muốn thuyên chuyển đi đâu cũng chẳng ai cần tới.
Sau khi hết giờ làm việc, đợi Linda về rồi, tôi mới gạt đống hóa đơn sang một bên, bắt đầu ngồi cắm mặt vào máy vi tính viết thư, suy ngẫm khổ sở, cố gắng lựa từ sao cho thật uyển chuyển khách sáo, chỉ sợ lỡ viết lầm một từ, một chữ nào đó lại khiến Lục Lệ Thành nổi giận.
Mơ tưởng có thể dùng tiếng Anh để viết một bức thư bờ liễu phơ phất trăng thanh gió mát thật là mẹ nó không dễ dàng gì, cố nặn mãi cho tới hơn chín giờ, mới viết được hai đoạn ngắn. Đi xuống hàng cơm Tây dưới lầu mua một phần cơm thịt bò, vừa ngồi ăn vừa cân nhắc xem nên viết tiếp như thế nào.
Đang dùng hai đầu ngón tay của cả tay trái lẫn tay phải để chiến đấu với miếng thịt bò, trước mắt tôi bỗng tối sầm lại.
"Tôi có thể ngồi ở đây được không ?"
Trong phút chốc, tim tôi bỗng đập thình thịch, vội vàng đứng bật dậy, muốn nói, nhưng miệng đang ngậm nửa miếng thịt bò, cố nuốt xuống, lại không nuốt được, ngược lại còn bị nghẹn, ho sặc sụa kinh thiên động địa, suýt nữa chảy cả nước mắt nước mũi. Tống Dực vội vàng đưa chén nước cho tôi, tôi hơi cúi xuống, vội vàng lấy khăn che miệng, cúi gằm không để cho anh nhìn thấy hình ảnh chật vật của tôi, phải một lúc sau, mới trở lại bình thường.
Anh ngồi đối diện tôi, mỉm cười nhìn tôi, ánh nến trên bàn thoáng lay động, tiếng đàn dương cầm êm dịu vang lên khe khẽ bên tai, giống như khung cảnh lãng mạn mà tôi thầm tưởng tượng biết bao nhiêu lần, có điều đầu óc đột nhiên trống rỗng, bao nhiêu lời chuẩn bị sẵn nhất thời đều biến mất sạch. Tôi chỉ muốn ngửa mặt lên trời kêu to lên, vì sao lại như vậy ? Cơ hồ như hết thảy những lần chật vật của tôi đều được định sẵn rằng đều được Tống Dực chứng kiến cả.
"Hiện tại cô đang phụ trách hạng mục gì vậy ?"
Tôi hơi ngây người một chút, rồi mới kịp phản ứng là đang hỏi tôi.
"Linda cho tôi làm nhân viên phụ trách xét duyệt công tác phí của nhân viên."
"Thích môi trường làm việc ở MG sao ?"
"Cũng không tệ lắm."
Sau khi hỏi đáp một lát, tim tôi dần dần ổn định lại, nhưng vẫn không dám ngẩng đầu lên, chỉ chăm chăm cúi đầu, cắt thịt bò, một dao lại một dao, thịt bò đã bị bằm nát như tơ.
"Thích công việc hiện tại của cô sao ?"
"Anh đang hỏi là tôi thích đếm hóa đơn, bấm máy tính, làm phép cộng trừ sao ?"
Anh cười rộ lên, vừa ăn vừa nói : "Hy vọng cô có hứng thú với việc công ty tổ chức lại việc đưa ra sản phẩm mới sắp tới".
Tim tôi đột nhiên hơi choáng một cái, nhìn chằm chằm đống thịt bò đã bị băm vụn, đầu óc nhanh chóng chuyển động, nhưng mãi vẫn không thể hiểu nổi.
"Xem ra cô vẫn chưa kiểm tra và nhận email rồi, tôi và Elliott đã thương lượng một chút, sau khi gọi điện cho ngài Mike xong, đã quyết định điều cô tới phòng của tôi, thư điện tử chắc hẳn đã gửi tới hòm thư của người được điều động, quyết định chính thức chỉ sợ là chiều mai mới có thể có được, hy vọng cô có thể thích công việc mới."
Tôi vẫn đang choáng váng, không thể tin vào những gì mà mình vừa nghe được, anh liền đùa đùa một câu : "Nhìn thấy cô có vẻ rất khẩn trương như thế, chẳng lẽ tôi lại là một thủ trưởng đáng sợ tới thế sao ? Không đến nỗi là vừa được điều chuyển sang đã lập tức xin nghỉ việc đi chứ? Nếu vậy chắc tôi phải đi diện bích tự sám hối mất."
Tôi lập tức lắc đầu lia lịa : "Không đâu ạ, không đâu ạ." Vượt qua trăm núi ngàn sông, vất vả thế mới đến được bên anh, chết tôi cũng nhất quyết không rời đi.
Anh cười, vô cùng dịu dàng, nói : "Không phải lo lắng, tôi tin rằng chúng sẽ hợp tác vui vẻ."
Tôi lại lập tức gật đầu lia lịa như gõ trống : "Vâng, vâng". Làm sao mà không thoải mái cho được chứ. Mỗi ngày chỉ cần được nhìn thấy anh, em cũng thực vui vẻ rồi.
Từ lúc đó tôi ăn cơm mà hoàn toàn không cảm thấy mùi vị gì cả, không kịp chờ tới lúc về tới nhà mới xem, mà lập tức quay trở lại văn phòng, kiểm tra email, quả nhiên không phải nằm mơ, mừng rỡ tới mức cười miệng không khép lại được, vừa cười, trong lòng vừa nổi lên cảm giác nghi ngờ, không biết vì cái gì mà Lục Lệ Thành lại điều tôi tới làm cấp dưới của Tống Dực. Chẳng lẽ anh ta đã nghe thấy lời đồn, muốn điều tôi đi để giảm bớt hiềm nghi ? Nghĩ một chút lại bật cười, tôi còn tự coi mình là cái gì nữa chứ. Chẳng qua lúc đó gấp quá, Lục Lệ Thành mới đành coi trọng tôi, chứ bây giờ thời gian thừa thãi, anh ta muốn loại nhân tài nào mà chẳng có ? Đích xác giống như lời đại tỷ, với thân phận địa vị của anh ta, việc gì phải dây dưa với một tiểu tốt như tôi.
Mây mù khắp trời đã tan hết, tôi hủy cái thư đang viết dở, rồi điện thoại cho Ma Lạt Năng, rủ nàng đi ăn bữa khuya. Ma Lạt Năng cười nhạo : "Chính ra mình phải cảm ơn cái tòa băng sơn kia, bây giờ ai đó có muốn hay không muốn mời mình đi ăn bữa khuya, đều phải dựa vào độ ấm của hắn ta, biết bao giờ thì cái tòa băng sơn này mới được mang ra trình diện ? Để cho mình còn xem thử một chút là con la, hay là con ngựa."
Hôm nay bản cô nương ta tâm tình tốt, chẳng thèm so đo với bà tám nhà ngươi ! Tôi cười tủm tỉm chào nàng rồi ngắt điện thoại.
Cầm túi xuống lầu, đứng ở bên đường đợi xe, đợi một lúc lâu, vẫn không gọi được taxi, chính lúc đang đổi chân qua lại đầy sốt ruột, đột nhiên thấy một chiếc Mục Mã Nhân[5] màu đen bỗng dừng ở ven đường, cửa kính xe hạ xuống, người trong xe đúng là Lục Lệ Thành.
Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi : "Tôi đưa cô một đoạn đường."
Tôi cười đầy dối trá : "Không dám làm phiền anh"
Anh ta nhìn tôi chăm chăm, không nói lời nào. Xe đằng sau bấm còi ầm ĩ, nhưng trông anh ta như chẳng nghe thấy gì cả, không chút để ý. Tôi bị tiếng còi xe làm hết hồn, đành nhanh chóng mở cửa lên xe, vội vàng báo ra địa chỉ nơi đến, anh ta không nói nửa câu lập tức khởi động xe.
Tôi đang cúi đầu mân mê mấy ngón tay, đột nhiên nghe thấy anh ta hỏi : " Nhận được email rồi sao ?"
Tôi vừa tiếp tục mân mê ngón tay, vừa hỏi thật cẩn thận : "Thu được rồi."
"Thật xin lỗi."
Hai ngón tay tôi sững lại, một lát sau mới từ từ chạm vào nhau : "Anh cũng nghe lời đồn rồi sao ? Không sao cả."
Trong mắt anh ta có vẻ gì đó hoang mang không hiểu, nhưng cũng không tỏ vè gì mà hỏi tiếp : "Sao tin tức của cô linh thông tới mức đó à ? Biết từ bao giờ vậy ?"
"Chỉ là chẳng may thôi, Linda và một người con gái khác nói chuyện, không nhìn thấy tôi, nên tôi vô tình nghe được."
"Họ nói gì chứ ?"
"Còn không phải anh là cấp trên háo sắc, còn tôi là một bình hoa di động dùng sắc đẹp để đổi lấy này kia sao..." Đột nhiên tôi phát hiện ra, căn bản Lục Lệ Thành cũng không phải người nói nhiều như thế. Tôi chỉ vào anh ta, rên lên : “Căn bản anh chưa nghe thấy bất kỳ lời đồn đại gì cả ?"
Anh ta đột nhiên nở một nụ cười, trong bóng đêm, vẻ ngoài nguyên vẫn cứng rắn lạnh lùng đột nhiên thêm vài phần dịu dàng, trong mắt lại lóe lên những tia sáng đầy hứng thú : "Kể ra cô cũng không đến nỗi ngốc lắm"
Sự chỉ trích của tôi căn bản chẳng có tác dụng gì vì anh ta không chút áy náy, đành bỏ qua cho khỏi lãng phí cảm xúc, quay mặt ra chăm chú ngắm nhìn những ánh đèn bên ngòai cửa xe, tự mình nổi giận với mình.
Anh ta gọi tôi mấy tiếng, tôi cũng chẳng thèm để ý tới, anh ta liền cười nói : “Như cô hoàn toàn không xứng đáng với cái tiếng là một bình hoa, vốn đã chẳng xinh đẹp mỹ lệ gì cho cam, lại không dịu dàng nhẹ nhàng, rốt cuộc lại làm cho tôi phải gánh cái tiếng oan."
"Anh..." Tôi nổi giận trừng mắt nhìn anh ta, không ngờ anh ta cũng đang quay đầu sang nhìn tôi, hơi nhếch môi, như cười mà không cười, tôi chợt cảm thấy có phần ngượng ngùng, lập tức xoay đầu lại : "Trông vẻ anh chẳng thèm quan tâm."
Anh ta thản nhiên đáp : "Dù sao không đồn thế này thì lại thế kia, mấy loại lời đồn kiểu này cũng chẳng gây thương tổn cho ai cả."
Tôi cười lạnh một tiếng : "Đúng vậy, chẳng thương tổn gì cả. Hừ, anh là con trai, tôi là con gái, bất quá lịch sử phong lưu của anh được thêm vài trang, nhưng thanh danh của tôi hoàn toàn bị hao tổn, may mà ....." Ngay vào phút cuối cùng, chữ "Tống" đã nhảy lên đầu lưỡi tôi kịp thời được giữ lại, thoáng giật mình đổ mồ hôi lạnh.
"May là cái gì ? "
"May là bạn trai của tôi không nghe thấy mấy tin đồn đó, bằng không tôi biết giải thích thế nào bây giờ ?" Tôi lập tức hùng hồn chất vấn.
Không ngờ, bên môi anh ta thoáng hiện vẻ châm biếm, đáp một cách lạnh lùng : "Cô có bạn trai rồi sao ? Nếu bạn trai của cô còn không hiểu cô là người như thế nào, còn bắt cô phải giải thích, thì loại bạn trai như thế nên sớm chia tay."
Tôi hoàn toàn không còn gì để nói nữa, quyết định là tốt nhất bớt nói với người này chút nào hay chút nấy, nếu không phải bị dọa chết khiếp, thì cũng là tức nghẹn cổ.
Đã tới nơi, xe còn chưa dừng hẳn, tôi đã định mở cửa xe nhảy xuống : "Cám ơn rất nhiều, tạm biệt."
Anh ta lập tức túm lấy tay tôi : "Cẩn thận"
Một chiếc xe lao vụt qua sát cạnh chúng tôi, tôi tái nhợt cả mặt mũi, trán đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt anh ta cũng trắng bệch, lập tức quay sang quát lớn : " Cô chán sống rồi hả ? Xe của tôi còn chưa đỗ sát vào lề, cô đã dám mở cửa xe nhảy xuống !"
Tôi cũng nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn anh ta, nghiến răng nhấn từng chữ : " Buông tay!"
Anh ta thấy vẻ mặt tôi là lạ, lập tức phản ứng ngay, cầm lấy cổ tay của tôi, nâng lên, nương theo ánh đèn bên đường, nhìn kỹ, mấy đầu ngón tay đã bị sưng đỏ tấy, tôi lập tức vùng vẫy thoát khỏi tay anh ta, chui ra khỏi xe.
“Tô Mạn !"
Anh ta gọi tôi, tựa như muốn nói gì đó, có điều tôi chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng chạy thoát khỏi vị ôn thần này, liền giả vờ như không nghe thấy. Đợi tới lúc tôi đã đi thật xa, qua một khúc quanh, nơi khóe mắt vẫn có thể nhìn thấy chiếc Mục Mã Nhân của anh ta vẫn đang đỗ ở đó, đột nhiên lại nhớ tới câu " Thật xin lỗi" của anh ta, nếu không phải vì lời đồn đó, thì là vì cái gì ? Bất quá, tôi tuyệt đối không bao giờ đi hỏi anh ta rồi.
Tác giả :
Đồng Hoa