Bỉ Lưu Manh Canh Lưu Manh (So Với Lưu Manh Càng Lưu Manh)
Chương 5
“Chìa khóa chìa khóa ~~" Trương Nam ở trong túi áo Trần Sâm tìm kiếm, hoàn toàn không để ý tới Trần Sâm sắc mặt âm trầm.
Trần Sâm tựa như một con Tiểu Cường (aka gián =.=) đánh không chết, trên cánh tay khâu hơn mười mũi vừa ra khỏi bệnh viện lại sinh long hoạt hổ (sinh khí dồi dào, mạnh như rồng hổ).Chính là Trương Nam nói sợ hắn trên đường gặp được kẻ thù gì gì đó, đơn giản muốn đưa hắn trở về.
“Ngươi không phải làm chuyện gì có lỗi với vợ nên không dám về nhà a?" Trần Sâm hồ nghi hỏi.
“Sâm ca em là cái loại người đó sao!?" Trương Nam kêu oan.
Khó nói… Trần sâm tức giận đem Trương Nam đẩy ra, chính mình lấy chìa khóa mở cửa.
Cửa sắt đẩy mở hai người đều bị một đoàn bóng đen trong nhà làm cho hoảng sợ. Trần Sâm định thần xem xét, nguyên lai là Tiểu Bạch cuộn chăn lông nằm ở cửa ra vào ngủ.
Trương Nam nhanh nhẹn mở đèn, nhìn Tiểu Bạch hé ra khuôn mặt tuấn tú, một hồi sau lại quỷ kêu:"Sâm ca anh lại giấu nàng Kiều trong Kim ốc!?"
“Giấu cái đầu của ngươi,ta không biết hắn." Trần Sâm trực tiếp nhấc chân bước qua Tiểu Bạch chút nào không có chút ý tứ nào muốn đem y lôi đi.
Trương Nam đương nhiên không tin lời của Trần Sâm, người này cuộn chăn chờ hắn về nhà, còn có thể không biết hắn? Không lẽ là đến đòi nợ a?
“Khó trách một mực không có nghe nói Sâm ca có bạn gái, nguyên lai nha… Chậc chậc ~~~" Trương Nam nhìn Tiểu Bạch lắc đầu cảm thán.
“Đủ rồi a, nói xong trở về nhà đi." Trần Sâm chỉa chỉa mũi gã cảnh cáo,sau đó liền lấy bộ quần áo tiến vào phòng tắm.
“Em hay nói giỡn," Trương Nam hắc hắc gượng cười hai tiếng, vợ gã cũng bởi vì người yêu của gã trước kia gọi điện thoại cho gã mà nổi giận, làm sao gã dám về nhà?"Sâm ca anh chú ý cánh tay a, bác sĩ nói miệng vết thương khôngthể đụng vào nước!"
Trần Sâm tùy tiện đáp lại hai tiếng biết rõ liền đóng sập cửa phòng tắm. Lúc tắm rửa hắn đem cánh tay tựa ở trên tường,vạn phần gian nan rửa xong rồi tắm. Con bà nó, ra tay nặng thêm, thì sợ cũng đem người chém chết … Trần Sâm tắm rửa xong đi ra, lại chỉ thấy TrươngNam bắt chéo hai chân đang xem những cuốn tạp chí người lớn của hắn, Tiểu Bạch ở cửa ra vào cái bóng cũng không gặp.
“Hắn đâu?" Trần Sâm nặng nề vỗ ót Trương Nam.
“A? Ai?" Trương Nam thấy cao hứng, qua vài giây mới kịp phản ứng,"A tiểu bạch kiểm anh nuôi à?"
Trần Sâm lại là hung hăng cho gã một cú.
“Ngô… Hắn vừa rồi tỉnh lại thấy em, bị dọa trốn vào phòng…" Trương Nam sờ sờ đầu xem sưng lên bao lớn, kỳ quái hỏi:"Sâm ca, em xem hắn thần kinh không giống người bình thường a, anh tìm thứ đó ở đâu về vậy?"
“Nhặt."Trần Sâm đối với huynh đệ một nhà cũng không có ý định che giấu cái gì, đem mọi chuyện nói cho Trương Nam.
“Thôi đi anh, bán cho khí quan chợ đêm? Anh mà làm được anh sẽ không gọi là Trần Sâm." Trương Nam đối với đại ca của mình hiểu rõ vô cùng,tuy không có làm qua chuyện gì tốt, nhưng khí quan chợ đêmloại chuyện thất đức hắnvẫn là làm không được.
Trần Sâm không để ý tớigã, giả bộ như không có nghe lấy khăn lau tóc.
“Được ngài, một tay cònmuốn lau tóc a, em giúp anh a ~" Trương Nam đoạt lấy khăn mặt phủ lên đầu Trần Sâm dùng sức vò, hoàn toàn đem Trần Sâm xem thành đại khuyển.
“Em nói anh hay là đem hắn tìm nơi không có người mà ném đi a, nếu không anh tống vào cục cảnh sát cũng được." Trương Nam nghĩ kế.
Trần Sâm không nói.
“Tên ngu ngốc lớn như vậy, anh định nuôi hắn đến khi nào a? Đợi tới lúc hắn quen hơi anh, anh lại thật sự muốn ném hắn cũng không xong a!" Trương Nam tiếp tục khuyên bảo.
Trần Sâm trong lòng phiền toái khoát tay,"Ngươi đừng quản, ta biết rõ làm như thế nào."
Trương Nam trở mình xem thường, mỗi lần lão đại nói như vậy cuối cùngchắc chắn sẽ không làm theo lời hắn đã nói.
Hai người không có cách nào khác nói tiếp, Trần Sâm tùy tiện tìm cớ trở về phòng.
Mở cửa phòng, Tiểu Bạchtrốn sau cửa vụng trộmnhìn hắn, vừa thấyTrần Sâm tiến đến liền sợ hãi lấy hai tay ôm đầu.
Trần Sâm không thèm nhìn đến y, ngược lại trực tiếp đi đến bên giường.
Tiểu Bạch xem Trần Sâmkhông có ý muốn đánh mình, chậm rãi buông tay xuống, ôm đầu gối ngồi dưới đất ngẩn người nhìn sàn nhà.
“Làm sao lại ngủ ở cửa ra vào?" Trần Sâm cuối cùng vẫn là không có bỏ qua, hỏi.
Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn bốn phía, xác định đúng là Trần Sâm nói với mình, cẩn cẩn dực dực trả lời:"Rất tối…"
Trần Sâm mới nhớ tới hắn thời điểm ra đi vẫn là ban ngày, không có bật đèn, đến buổi tối trong phòng liền đen thui một mảnh. Tiểu tử này phỏng chừng sẽ không biết bật đèn, chỉ có thể ở cửa ra vào chờmình trở về.
“Vậy ngươi vẫn còn chưa ăn tối?" Mở đèn cũng không biết, tiểu tử này xem chừng không thấy được bánh mì để trên quầy ở phòng bếp.
Tiểu Bạch rất thành thựclắc đầu.Trần Sâm đấu tranh một hồi lâu, cuối cùng khuất phục rời giường đi tìm thức ăn cho Tiểu Bạch.
Trương Nam ở phòng khách thấy Trần Sâm vào phòng bếp trở mình đông tây tìm cho Tiểu Bạch một bao bánh mì cùng một lọ sữa, không khỏi tấm tắc
“Sâm ca anh về sau sẽ là một người cha tốt." Trương Nam đối với hắn giơ ra ngón cái.
Trần Sâm cũng không để ý gã, mang mấy thứ đó đặt xuống cái bàn thấp ở phòng khách, chỉ vào bánh mì đối với Tiểu Bạch nói:"Ăn."
Cuối cùng còn quay đầu cảnh cáo Trương Nam, nếu gã dám đoạt bánh mì của Tiểu Bạch cứ chờ bị đánh.
“Sâm ca anh… Anh quá coi rẻ em! Em ác liệt đến mức sẽ đoạt đồ ăn của tiểu quỷ này!?" Trương Nam tức giận kháng nghị, đáng tiếc đối phương hoàn toàn không có nghe đến.
“Ngươi so với hắn càng như tiểu quỷ a?" Trần Sâm cười nhạo nói.
Trương Nam nhìn Tiểu Bạch ngồi ở trước bàn mãnh liệt ăn, tiểu tử kia tuy ngu ngốc, ngược lại bề ngoài rất anh tuấn, nhìn khuôn mặt Bỉ Oa Oa (??= =") của y thành thục rất nhiều…
Chính là…"Ta là nói tuổi tâm lý, ngang bằng nhau, hiểu không?" Trần Sâm ứng phó hai tiếng, phất phất tay trở về phòng ngủ.
Ngủ một giấc thiên hôn địa ám, tỉnh lại đã hơn 11 giờ. Vừa rời giường hắn còn phải đi xem, không biết tối hôm qua Tiểu Bạch có hay không bị Trương Nam khi dễ.
Kết quả đến phòng khách hắn phát hiện mình hoàn toàn đã đoán sai.
Trương Nam cùng Tiểu Bạch hai người chụm đầu với nhau, không biết đang thì thầm cái gì. Trần Sâm lặng lẽ đi đến phía sau hai người, thấy Trương Nam chỉ vào ảnh chụp mỹ nữ tóc vàng hé ra cự nhũ trên tạp chí, đối Tiểu Bạch tiến hành phổ cập tri thức.
“… Nữ nhân phải tìm loại này, bộ ngực hình cầu, thật to!" Trương Nam nghiêm túc giáo dục.
Tiểu Bạch sờ sờ ngực chính mình, bằng phẳng một mảnh. (=_____=’)
Trương Nam cười to:"Ngươi ngốc a, ngươi là nam làm sao có thể có vật kia?"
Tiểu Bạch như có điều suy nghĩ, y gật đầu tỏ vẻ nhớ kỹ.
Trần Sâm kéo khóe miệng, lên tiếng nói:"Trương Nam, tiểu tử ngươi có tiền đồ a. Ở nhà của ta tuyên truyền kiến thức sinh lý?"
Trương Nam thoáng cái thân thể run lên, vội vàng đem tạp chí cất kỹ. Sau đó giả bộ như cái gì đều không phát sinh qua,chỉ mì trên bàn đối Trần Sâm
cười:"Hắc… Sâm ca đói bụng a? Em gọi là mì, cùng ăn đi?"
Trần Sâm ừ một tiếng ngồi đối diện hai người, ăn từng ngụm.
Tiểu Bạch cũng không xem mì để trên mặt bàn, nhìn chằm chằm vào Trần Sâm đến ngốc.
Trương Nam nhìn y bất động, liền lấy tay khuỷu tay đụng phải huých y:"Phát cái gì ngốc a, ăn đi “
Tiểu Bạch gật gật đầu, sau đó — vươn tay.
Đốt ngón tay rõ ràng đặt trên ngực Trần Sâm, sau đó dụng lực sờ sờ.
Trần Sâm ngồi đối diện, chiếc đũa đánh rơi trên bàn.
Trương Nam vừa ăn vào trong miệng đã trôi đến khí quản.
“Không mềm a…" Tiểu Bạch nghi hoặc nói.
……
“Khục khục khục khục khục — khục khục khục——" Trương Nam muốn cười lại không dám cười, gã thực nghẹn muốn chết đồng dạng.
Trần Sâm đen mặt đem hai tay khoát lên trên đầu Trương Nam cùng Tiểu Bạch, sau đó mãnh liệt dùng lực đem đầu hai người hung hăng đập vào nhau, rống giận:"Muốn đùa cái gì!"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ta còn không hiền hậu trên tóc đến vậy…
Trần Sâm tựa như một con Tiểu Cường (aka gián =.=) đánh không chết, trên cánh tay khâu hơn mười mũi vừa ra khỏi bệnh viện lại sinh long hoạt hổ (sinh khí dồi dào, mạnh như rồng hổ).Chính là Trương Nam nói sợ hắn trên đường gặp được kẻ thù gì gì đó, đơn giản muốn đưa hắn trở về.
“Ngươi không phải làm chuyện gì có lỗi với vợ nên không dám về nhà a?" Trần Sâm hồ nghi hỏi.
“Sâm ca em là cái loại người đó sao!?" Trương Nam kêu oan.
Khó nói… Trần sâm tức giận đem Trương Nam đẩy ra, chính mình lấy chìa khóa mở cửa.
Cửa sắt đẩy mở hai người đều bị một đoàn bóng đen trong nhà làm cho hoảng sợ. Trần Sâm định thần xem xét, nguyên lai là Tiểu Bạch cuộn chăn lông nằm ở cửa ra vào ngủ.
Trương Nam nhanh nhẹn mở đèn, nhìn Tiểu Bạch hé ra khuôn mặt tuấn tú, một hồi sau lại quỷ kêu:"Sâm ca anh lại giấu nàng Kiều trong Kim ốc!?"
“Giấu cái đầu của ngươi,ta không biết hắn." Trần Sâm trực tiếp nhấc chân bước qua Tiểu Bạch chút nào không có chút ý tứ nào muốn đem y lôi đi.
Trương Nam đương nhiên không tin lời của Trần Sâm, người này cuộn chăn chờ hắn về nhà, còn có thể không biết hắn? Không lẽ là đến đòi nợ a?
“Khó trách một mực không có nghe nói Sâm ca có bạn gái, nguyên lai nha… Chậc chậc ~~~" Trương Nam nhìn Tiểu Bạch lắc đầu cảm thán.
“Đủ rồi a, nói xong trở về nhà đi." Trần Sâm chỉa chỉa mũi gã cảnh cáo,sau đó liền lấy bộ quần áo tiến vào phòng tắm.
“Em hay nói giỡn," Trương Nam hắc hắc gượng cười hai tiếng, vợ gã cũng bởi vì người yêu của gã trước kia gọi điện thoại cho gã mà nổi giận, làm sao gã dám về nhà?"Sâm ca anh chú ý cánh tay a, bác sĩ nói miệng vết thương khôngthể đụng vào nước!"
Trần Sâm tùy tiện đáp lại hai tiếng biết rõ liền đóng sập cửa phòng tắm. Lúc tắm rửa hắn đem cánh tay tựa ở trên tường,vạn phần gian nan rửa xong rồi tắm. Con bà nó, ra tay nặng thêm, thì sợ cũng đem người chém chết … Trần Sâm tắm rửa xong đi ra, lại chỉ thấy TrươngNam bắt chéo hai chân đang xem những cuốn tạp chí người lớn của hắn, Tiểu Bạch ở cửa ra vào cái bóng cũng không gặp.
“Hắn đâu?" Trần Sâm nặng nề vỗ ót Trương Nam.
“A? Ai?" Trương Nam thấy cao hứng, qua vài giây mới kịp phản ứng,"A tiểu bạch kiểm anh nuôi à?"
Trần Sâm lại là hung hăng cho gã một cú.
“Ngô… Hắn vừa rồi tỉnh lại thấy em, bị dọa trốn vào phòng…" Trương Nam sờ sờ đầu xem sưng lên bao lớn, kỳ quái hỏi:"Sâm ca, em xem hắn thần kinh không giống người bình thường a, anh tìm thứ đó ở đâu về vậy?"
“Nhặt."Trần Sâm đối với huynh đệ một nhà cũng không có ý định che giấu cái gì, đem mọi chuyện nói cho Trương Nam.
“Thôi đi anh, bán cho khí quan chợ đêm? Anh mà làm được anh sẽ không gọi là Trần Sâm." Trương Nam đối với đại ca của mình hiểu rõ vô cùng,tuy không có làm qua chuyện gì tốt, nhưng khí quan chợ đêmloại chuyện thất đức hắnvẫn là làm không được.
Trần Sâm không để ý tớigã, giả bộ như không có nghe lấy khăn lau tóc.
“Được ngài, một tay cònmuốn lau tóc a, em giúp anh a ~" Trương Nam đoạt lấy khăn mặt phủ lên đầu Trần Sâm dùng sức vò, hoàn toàn đem Trần Sâm xem thành đại khuyển.
“Em nói anh hay là đem hắn tìm nơi không có người mà ném đi a, nếu không anh tống vào cục cảnh sát cũng được." Trương Nam nghĩ kế.
Trần Sâm không nói.
“Tên ngu ngốc lớn như vậy, anh định nuôi hắn đến khi nào a? Đợi tới lúc hắn quen hơi anh, anh lại thật sự muốn ném hắn cũng không xong a!" Trương Nam tiếp tục khuyên bảo.
Trần Sâm trong lòng phiền toái khoát tay,"Ngươi đừng quản, ta biết rõ làm như thế nào."
Trương Nam trở mình xem thường, mỗi lần lão đại nói như vậy cuối cùngchắc chắn sẽ không làm theo lời hắn đã nói.
Hai người không có cách nào khác nói tiếp, Trần Sâm tùy tiện tìm cớ trở về phòng.
Mở cửa phòng, Tiểu Bạchtrốn sau cửa vụng trộmnhìn hắn, vừa thấyTrần Sâm tiến đến liền sợ hãi lấy hai tay ôm đầu.
Trần Sâm không thèm nhìn đến y, ngược lại trực tiếp đi đến bên giường.
Tiểu Bạch xem Trần Sâmkhông có ý muốn đánh mình, chậm rãi buông tay xuống, ôm đầu gối ngồi dưới đất ngẩn người nhìn sàn nhà.
“Làm sao lại ngủ ở cửa ra vào?" Trần Sâm cuối cùng vẫn là không có bỏ qua, hỏi.
Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn bốn phía, xác định đúng là Trần Sâm nói với mình, cẩn cẩn dực dực trả lời:"Rất tối…"
Trần Sâm mới nhớ tới hắn thời điểm ra đi vẫn là ban ngày, không có bật đèn, đến buổi tối trong phòng liền đen thui một mảnh. Tiểu tử này phỏng chừng sẽ không biết bật đèn, chỉ có thể ở cửa ra vào chờmình trở về.
“Vậy ngươi vẫn còn chưa ăn tối?" Mở đèn cũng không biết, tiểu tử này xem chừng không thấy được bánh mì để trên quầy ở phòng bếp.
Tiểu Bạch rất thành thựclắc đầu.Trần Sâm đấu tranh một hồi lâu, cuối cùng khuất phục rời giường đi tìm thức ăn cho Tiểu Bạch.
Trương Nam ở phòng khách thấy Trần Sâm vào phòng bếp trở mình đông tây tìm cho Tiểu Bạch một bao bánh mì cùng một lọ sữa, không khỏi tấm tắc
“Sâm ca anh về sau sẽ là một người cha tốt." Trương Nam đối với hắn giơ ra ngón cái.
Trần Sâm cũng không để ý gã, mang mấy thứ đó đặt xuống cái bàn thấp ở phòng khách, chỉ vào bánh mì đối với Tiểu Bạch nói:"Ăn."
Cuối cùng còn quay đầu cảnh cáo Trương Nam, nếu gã dám đoạt bánh mì của Tiểu Bạch cứ chờ bị đánh.
“Sâm ca anh… Anh quá coi rẻ em! Em ác liệt đến mức sẽ đoạt đồ ăn của tiểu quỷ này!?" Trương Nam tức giận kháng nghị, đáng tiếc đối phương hoàn toàn không có nghe đến.
“Ngươi so với hắn càng như tiểu quỷ a?" Trần Sâm cười nhạo nói.
Trương Nam nhìn Tiểu Bạch ngồi ở trước bàn mãnh liệt ăn, tiểu tử kia tuy ngu ngốc, ngược lại bề ngoài rất anh tuấn, nhìn khuôn mặt Bỉ Oa Oa (??= =") của y thành thục rất nhiều…
Chính là…"Ta là nói tuổi tâm lý, ngang bằng nhau, hiểu không?" Trần Sâm ứng phó hai tiếng, phất phất tay trở về phòng ngủ.
Ngủ một giấc thiên hôn địa ám, tỉnh lại đã hơn 11 giờ. Vừa rời giường hắn còn phải đi xem, không biết tối hôm qua Tiểu Bạch có hay không bị Trương Nam khi dễ.
Kết quả đến phòng khách hắn phát hiện mình hoàn toàn đã đoán sai.
Trương Nam cùng Tiểu Bạch hai người chụm đầu với nhau, không biết đang thì thầm cái gì. Trần Sâm lặng lẽ đi đến phía sau hai người, thấy Trương Nam chỉ vào ảnh chụp mỹ nữ tóc vàng hé ra cự nhũ trên tạp chí, đối Tiểu Bạch tiến hành phổ cập tri thức.
“… Nữ nhân phải tìm loại này, bộ ngực hình cầu, thật to!" Trương Nam nghiêm túc giáo dục.
Tiểu Bạch sờ sờ ngực chính mình, bằng phẳng một mảnh. (=_____=’)
Trương Nam cười to:"Ngươi ngốc a, ngươi là nam làm sao có thể có vật kia?"
Tiểu Bạch như có điều suy nghĩ, y gật đầu tỏ vẻ nhớ kỹ.
Trần Sâm kéo khóe miệng, lên tiếng nói:"Trương Nam, tiểu tử ngươi có tiền đồ a. Ở nhà của ta tuyên truyền kiến thức sinh lý?"
Trương Nam thoáng cái thân thể run lên, vội vàng đem tạp chí cất kỹ. Sau đó giả bộ như cái gì đều không phát sinh qua,chỉ mì trên bàn đối Trần Sâm
cười:"Hắc… Sâm ca đói bụng a? Em gọi là mì, cùng ăn đi?"
Trần Sâm ừ một tiếng ngồi đối diện hai người, ăn từng ngụm.
Tiểu Bạch cũng không xem mì để trên mặt bàn, nhìn chằm chằm vào Trần Sâm đến ngốc.
Trương Nam nhìn y bất động, liền lấy tay khuỷu tay đụng phải huých y:"Phát cái gì ngốc a, ăn đi “
Tiểu Bạch gật gật đầu, sau đó — vươn tay.
Đốt ngón tay rõ ràng đặt trên ngực Trần Sâm, sau đó dụng lực sờ sờ.
Trần Sâm ngồi đối diện, chiếc đũa đánh rơi trên bàn.
Trương Nam vừa ăn vào trong miệng đã trôi đến khí quản.
“Không mềm a…" Tiểu Bạch nghi hoặc nói.
……
“Khục khục khục khục khục — khục khục khục——" Trương Nam muốn cười lại không dám cười, gã thực nghẹn muốn chết đồng dạng.
Trần Sâm đen mặt đem hai tay khoát lên trên đầu Trương Nam cùng Tiểu Bạch, sau đó mãnh liệt dùng lực đem đầu hai người hung hăng đập vào nhau, rống giận:"Muốn đùa cái gì!"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ta còn không hiền hậu trên tóc đến vậy…
Tác giả :
Cửu Cửu Cửu Cửu