Bỉ Lưu Manh Canh Lưu Manh (So Với Lưu Manh Càng Lưu Manh)
Chương 29

Bỉ Lưu Manh Canh Lưu Manh (So Với Lưu Manh Càng Lưu Manh)

Chương 29

Hạ Hiến tự mình đem Đỗ Hi đưa đi Văn Đông hội, còn chuyên môn an bài chiếc xe giống hệt nhau.

Chờ lúc Đỗ Viễn đuổi theo tới cửa ra vào, Đỗ Hi đã lên xe, tay bị trói ở sau người, mặt chết vẫn vạn năm không thay đổi, thân thể ngồi thẳng tắp. Nếu như không phải trên mặt có một ít vết máu ứ đọng cùng một thân tây trang dơ bẩn rách nát,nhìn bên ngoài ngược lại rất có tư thế của ông chủ ra ngoài bàn chuyện làm ăn.

Hạ Hiến đứng ở cửa xe tiện tay phân phó thuộc hạ vài thứ, liếc mắt thì nhìn thấy Đỗ Viễn đang đi về phía này. Hạ Hiến nhíu mày, khuỷu tay chống ở trên xe rất nhanh liền xông qua Đỗ Viễn hô:"Khó được thế này a, không cùng với người yêu của cậu “lăn trên giường" nữa sao?"

Đỗ Viễn da mặt có thể so với tường thành, cười tủm tỉm vô cùng hưởng thụ:"Nghỉ ngơi giữa trận."

Hạ Hiến đột nhiên cảm giác được thân xe hung hăng chấn động một cái, như là bị ai đá một cước, hắn nghi hoặc nhìn người đang ngồi trên ghế lái, tài xế kia cúi đầu loay hoay điều chỉnh điều hòa, một chút phản ứng cũng không có, ánh mắt của Hạ Hiến lúc này mới quay lại:"Vậy cậu tới đây là muốn đưa tiễn anh trai?"

Đỗ Viễn buồn cười bĩu môi, đến gần nói:"Tôi đến nói cho anh biết một tin tức tốt cùng một tin tức xấu."

Hạ Hiến hít một hơi thuốc,chờ Đỗ Viễn nói tiếp.

“Tin tức xấu, chính là –" Đỗ Viễn nghiêng đầu, nói đến một nửa đột nhiên giảm thấp thanh âm xuống. Hạ Hiến vô ý thức sẽ đi nhích tới phía trước để nghe, kết quả một cổ lực đạo theo trong xe truyền đến, làm hắn theo quán tính bước tới phía trước trọn vẹn một bước mới dừng lại, vừa quay đầu, vừa vặn chứng kiến cửa xe bị đóng lại. Cơ hồ là trong nháy mắt, xe tựa như viên đạn bay ra ngoài, lưu lại Hạ Hiến cùng vài anh em chung quanh bổ nhào vẻ mặt chuyển sang màu xám.

Hạ Hiến sắc mặt trầm xuống, quay người lại, khẩu súng trong tay đã đặt ở trước ngực Đỗ Viễn:"Có ý tứ gì?"

“Tôi vừa còn chưa nói hết — tin tức xấu, chính là Đỗ Hi không thể đến Văn Đông hội ; Tin tức tốt, chính là tôi lưu lại." Đỗ Viễn rũ mắt xuống nhìn họng súng gần trong gang tấc, vẻ mặt vẫn tươi cười như trước,"Tôi khẳng định so với Đỗ Hi đáng giá hơn, anh chắc chắn không thiệt thòi."

Hạ Hiến nhìn y hai giây, hít một hơi thật sâu, lớn tiếng nói:"Đuổi theo đi. Đến đại sảnh, chúng tôi tính xem cậu có đáng giá như vậy không." Câu trước là nói với đàn em, vừa nói xong một cỗ xe màu đen có rèm che liền như bão tố xông ra cửa chính; Câu sau là nói với Đỗ Viễn. Đỗ Viễn ngược lại rất thức thời, một chút cũng không giãy dụa đi vào đại sảnh.

Mà lúc này, người ở trên xe cũng không thoải mái, mới thoát ra không được một lúc, Trần Sâm liền phát hiện một cỗ xe màu đen có rèm che theo sát ở đằng sau. Cắn răng một cái, hắn đem xe chạy về hướng nội thành.

Đua xe vào lúc cao điểm, cảm giác phải được gọi là điên cuồng kích thích. Nhìn một cỗ xe taxi giao thông công cộng cùng mình trượt qua, cảm giác kia tựa như đang xem phim hành động 3D kèm theo hiệu ứng âm thanh vòm 360°.

Người ở phía sau một chút động tĩnh cũng không có, ngoại trừ lúc hắn đạp Hạ Hiến một cước nhìn vào kính chiếu hậu thấy Đỗ Hi chớp chớp mí mắt sưng như cây hạch đào, còn lại trên đường đi Đỗ Hi ngồi ngay ngắn một chút cũng không động, cơ hồ có thể thành tiên.

Sau khi vượt vài cái đèn đỏ, Trần Sâm rốt cục cũng cắt đuôi được chiếc xe đen theo sát phía sau, thở một hơi thật dài, mới giảm bớt tốc độ đem xe chạy lên cầu vượt.

“Cậu không muốn hỏi chút gì đó?" Trần Sâm cảm thấy kì quái, người bình thường sau khi được cứu không khóc rống chảy nước mắt thì vẻ mặt cũng phải mừng rỡ vì sống sót sau tai nạn a? Đỗ Hi này lại miệng bình mắt cũng bình, cả khuôn mặt tựa như khúc gỗ không hề biến hóa, dù Trần Sâm dây thần kinh thô to cũng không đỉnh được như thế.

“Ngươi…" Đỗ Hi há mồm,tác động đến vết thương ở khóe miệng làm gã đau đến lông mày nhíu chặt lại.

“Tôi cái gì? Từ từ nói, đừng nóng vội a." Trần Sâm vui mừng — có thể nói, còn cứu được.

“Ngươi cùng Đỗ Viễn “lăn trên giường"?"

‘Phanh –"Chi –‘ xe đâm vào vòng bảo hộ của cầu vượt, phát ra âm thanh chói tai thật dài. Các cỗ xe bên cạnh đều tránh xa, sợ bị vạ lây đến.

“Đỗ Hi." Thật vất vả đem xe chạy trở lại trên đường, Trần Sâm nghiêm túc mở miệng,"Cậu vẫn là không nói câu nào thì tốt hơn."

Đỗ Hi cũng ý thức được cùng người đang lái xe nói chuyện phiếm rất nguy hiểm, liền ngoan ngoãn câm miệng.

Thẳng đến khi xe xuống cầu vượt, thấy được kiến trúc cao lớn của sân bay, Đỗ Hi mới mở miệng lần nữa. Trần Sâm thấy gã há mồm liền cảm thấy một hồi khẩn trương, tay lái xiết chặt, sợ lát nữa hắn lại nghe được cái gì kinh thế hãi tục sẽ một đầu đâm vào lối đi bộ.

“Hạ Hiến không làm chuyện tốt như vậy, các ngươi giúp ta chạy thoát, Đỗ Viễn một mình ở lại, ngươi không sợ –?" Đỗ Hi không nói nữa, nhưng câu nói kế tiếp trong lòng hai người biết rõ ràng.

“…" Trần Sâm buộc chặt nắm tay, trầm mặc một hồi mới nói:"Hắn nói hắn sẽ không có việc gì, ta tin hắn."

Đỗ Hi nhìn chằm chằm vào nam nhân nhếch môi đến trắng bệch trong kính chiếu hậu, không nói thêm gì nữa.

Vừa đến sân bay hai người liền đi đến WC, chung quanh vài người hành khách xem xét, hai nam nhân cao lớn cùng nhau tiến vào WC, trong đó có một người quần áo không chỉnh tề, rõ ràng cho thấy vào WC tiến hành hoạt động lưu manh a!

“Giấy căn cước, tiền — có thể cho cậu thì nhiều như vậy." Trần Sâm mang những thứ đó nhét vào trong quần áo Đỗ Hi mới thay, dùng sức vỗ vỗ vai Đỗ Hi, miệng mở rộng nhưng không biết nói gì — nói ‘Từ nay về sau làm người cho tốt’?’Đừng phạm sai lầm một lần nữa’? Nghe cứ như mấy lời nói với tiểu thanh niên mới ra ngục a?

Cuối cùng nghẹn ra một câu khô cằn:"Thời gian sắp tới, đi thôi."

Vào lúc tiến tới kiểm an mới nhớ ra còn chưa đi đăng ký, Đỗ Hi nhìn về phía Trần Sâm, Trần Sâm vẻ mặt lẽ thẳng khí hùng:"Tôi chỉ đánh qua máy bay không có ngồi qua máy bay, cậu còn muốn trông cậy vào tôi?"

Đỗ Hi lặng yên, nhận mệnh đi làm công việc đăng ký thủ tục.

May mắn hôm nay hành khách không nhiều lắm, Đỗ Hi không cần vài phút đã làm xong, vừa quay người lại, ở cửa sân bay vài tiểu thanh niên xông tới.

Dây thần kinh bộ mặt của Đỗ Hi đoán chừng là sinh trưởng ở trên người, mắt cũng không chớp một chút liền nhanh chân bỏ chạy. Trần Sâm nhìn thấy mấy người ở cửa ra vào chạy như điên tới, nhanh chóng xông tới chỗ Đỗ Hi thẳng hô mau mau nhanh.

Vốn cho rằng Đỗ Hi sẽ trực tiếp xông vào cửa kiểm an, kết quả gã đột nhiên dừng lại trước mặt hắn.

“Tôi nợ anh một mạng, tôi sẽ nhớ kỹ." Đỗ Hi khuôn mặt vẫn co quắp như trước,nhanh chóng nói xong.

Trần Sâm vừa nghe liền muốn cười, cái biểu tình này a, người không biết còn tưởng rằng cậu nói tôi thiếu nợ cậu tiền cậu nhớ kỹ.

“Mạng của cậu là của cậu, sống như thế nào thì sống."Trần Sâm nói xong dùngsức đẩy lưng gã,"Đi!"

Đỗ Hi nhìn chằm chằm vào Trần Sâm, lời cảm tạ bị ngăn ở yết hầu, không nói ra được, cuối cùng một gật đầu với hắn một cái, quay đầu xông vào cửa kiểm an.

Trần Sâm nhẹ nhàng thở ra, xoay người, vẻ mặt hung thần ác sát trừng mắt nhìn bốn người đã chạy tới.

Bốn người kia thấy Đỗ Hi vào cửa, cũng dừng lại, cách một mét cùng Trần Sâm mắt to trừng mắt nhỏ.

Mà cảnh vệ ở cách mười mét cũng nhìn chằm chằm.

Thật sự muốn đánh? Mọi người ba bên nghĩ như vậy.

Chúng ta đánh nhau cảnh vệ sẽ xông lại. Trần Sâm nhíu mày.

Các ngươi đánh nhau chúng ta phải xông lại.Cảnh vệ rơi lệ.

Ngay lúc ba bên không tiếp tục kiên trì được, điện thoại đột nhiên phát ra tiếng chấn động, một câu hùng hồn ‘Em là hoa hồng của anh, em là hoa của anh –‘ ở sảnh chờ trống trải của sân bay có chút vang dội.

“Quý ca." Trong bốn người, một người có mái tóc màu vàng bắt máy “Người đã tiến vào cửa –" Còn chưa nói hết, nghe thanh âm trong điện thoại nói một trận rất nhanh, Tiểu Hoàng mao (nhóc lông vàng =))~) sửng sốt nghi hoặc cao thấp đánh giá Trần Sâm một hồi, ứng một tiếng “vâng" rồi cúp điện thoại.

“Đi." Tiểu Hoàng mao vung tay lên, bốn người vội vàng xoay người bước đi. Cảnh vệ ở xa xa thở phào một cái, Trần Sâm cũng nhẹ nhàng thở ra.

Đỗ Viễn thành công.

Trần Sâm bước nhanh theo sau, cảnh vệ chứng kiến tình huống này lại là một hồi hormone tuyến thận tăng mạnh thêm, đang do dự có nên tiến lên tiên hạ thủ vi cường hay không, đã thấy Trần Sâm chạy tới vỗ tên Tiểu Hoàng mao kia, nhếch miệng nở nụ cười.

“Người anh em, tiện đường, cho đi nhờ?"

“……"

“Xe ta hư rồi." Trần Sâm chỉa chỉa một đống sắt vụn cách đó không xa.

“……" Chúng ta rất thân sao?? Chúng ta vừa rồi thiếu chút nữa đánh nhau đó?? Còn có đó cũng là xe của chúng ta a?? Ngươi bồi thường? Ta bồi thường? Hay chúng ta cùng nhau bồi thường? Ta phi đại gia ngươi!– Thế giới nội tâm của bạn trẻ Hoàng Mao sinh động ưu thương cỡ nào a, nhưng ở trước mặt ba đàn em vẫn là nhịn xuống xúc động chửi ầm lên, lưu lại một bên mặt lạnh lùng, bước nhanh đến xe.

Trần Sâm cảm thán một câu nhân gian đều có chân tình, sau đó mặt mũi tràn đầy cảm động đi theo.

Một cỗ xe Honda nhỏ chở năm đại nam nhân quả thực không dễ. Chờ xe xóc nảy xóc nảy trở lại Xích Viêm, đã là đèn khô dầu cạn. Ba tên thanh niên bị xếp ngồi sau đều là vịn cửa run rẩy xuống xe — thuần túy co lại quá lâu, chân đã tê rần. Nhưng cảnh tượng này trong mắt anh em trong bang sẽ không như vậy — mã tử [?] của ông chủ Đỗ vừa đỡ bốn, xử lý ba người, còn bức lão đại Hoàng Mao đưa trở về! Đây là hạng khí phách a!

Vì vậy một đám đàn em mắt lộ ra sùng bái mặt mũi tràn đầy sợ hãi, một tên cũng không dám bước về phía trước.

Trần Sâm tự nhiên không biết xảy ra chuyện gì, vừa xuống xe liền nhìn quanh bốn phía tìm người. Vừa vặn Hạ Hiến cùng Đỗ Viễn ở trong quán rượu đi tới, hai người vừa nhìn thấy hắn, một người kinh còn một người hỉ.

Đỗ Viễn trực tiếp nhảy tới, đem Trần Sâm ôm thật chặt.

“Khá tốt," Nam nhân đầu chôn sâu ở cổ Trần Sâm thở một hơi,"Khá tốt không bị Đỗ Hi bắt cóc –"

Trần Sâm da mặt mỏng vô cùng, nhận thấy chung quanh hơn mười ánh mắt nhìn mình, vừa định đưa tay ngăn Đỗ Viễn, lại bị y đi trước một bước, bắt được tay hắn gập ở sau lưng.

Trần Sâm sụp mặt xuống, được, ngay cả chiêu này cũng bị người phá, từ a!

“Thành?" Trần Sâm rũ mắt xuống nhìn Đỗ Viễn.

“Thành." Đỗ Viễn nghiêng đầu, ở mảnh hồ tra màu xanh trên cằm của nam nhân gặm một chút.

“Bây giờ đi đâu?" Trần Sâm bị gặm thành quen, lại không nghĩ tránh ra.

“Đi cục cảnh sát, yêu sách."

“Việc này trả lại ngươi đi?" Trần Sâm nhìn về phía Hạ Hiến.

“Hạ Hiến sợ đám lão đầu cảnh sát kia trở mặt, chết cũng phải tìm đệm lưng."

“… Ta cũng đi."

“Không được."

Hai người trừng mắt, ai cũng không nhượng bộ.

Hạ Hiến ở phía trước không kiên nhẫn, mắng to:"Hai người mẹ nó không thể may mắn chút? Lão tử đây là đi bạo người không phải đi tự bạo, đừng làm như sắp sinh ly tử biệt được không!"

Cuối cùng vẫn là Đỗ Viễn nói trước:"Lần trước anh để cho tôi chờ anh, chúng ta…lần này nên đổi lại, là anh chờ tôi."

Trần Sâm không phản đối. Đỗ Viễn không để cho hắn có cơ hội do dự, liền buông tay ra xoay người rời đi.

“Đỗ Viễn." Trần Sâm giữ chặt nam nhân, cười khổ,"Tôi hiện tại mới biết được các người mẹ nó có nhiều khó chịu… Ngay lần này, huề nhau — từ nay về sau đừng để cho ai phải đợi ai."

Đỗ Viễn đau lòng, xoay người mạnh mẽ ôm lấy Trần Sâm, liều mạng dùng sức:"Anh đừng như vậy, tôi không nỡ — không phải chỉ đi cục cảnh sát thôi sao, tôi nhất định trở về."

Trần Sâm miệng giật nhẹ, cười không nổi.

Theo Đỗ Viễn lên xe, đến khi xe đi rời khỏi, Trần Sâm vẫn đứng nguyên ở vị trí đó, chớp mắt cũng không chớp — bộ dáng kia như hòn vọng phu hiện đại. Hoàng Mao bên cạnh nhìn không được, đẩy đẩy Trần Sâm khuyên bảo:" Trên xe còn có lão đại của ta, ngươi đừng mang bộ mặt như đang đưa ma a! Vui vẻ chút được không?"

Trần Sâm không nhúc nhích.

Ngược lại một tên đàn em ở bên cạnh nói:"Đừng nói, buổi sáng hôm nay em mí mắt một mực nhảy –"

“Nháy mắt thì thế nào a? Đừng nói lung tung!" Hoàng Mao trừng nó.

“Mắt phải — mắt phải nhảy tài hay là nhảy tai nhỉ?"

Phanh ———— bang bang ————

Vài tiếng va chạm cự đại từ con phố phía trước truyền đến, tên đàn em cùng Hoàng Mao đang nói chuyện đều ngây ngẩn cả người. Hoàng Mao xem xét phương hướng, đúng là xe của lão đại nhà mình đi con phố kia, “thao" một tiếng nhanh chân chạy đi, chạy hai bước nhớ tới Trần Sâm, vừa quay đầu lại, người đã sớm không thấy.

Trần Sâm không biết mình chạy thật là nhanh, bên tai chỉ còn lại tiếng gió lạnh o o thổi qua. Người qua đường, xe, đèn đỏ,tất cả đều nhìn không thấy, trong đầu hắn chỉ còn lại duy nhất vẻ mặt tươi cười của nam nhân.

Đỗ Viễn, con mẹ nó cậu không được xảy ra chuyện gì –!!

Tai nạn xe cộ tại phát sinh ở ngã trái của giao lộ, đoàn xe đằng sau xếp thành một hàng thật dài. Người vây xem hối hả, Trần Sâm chen chúc cũng không qua được.

“Hình như là xe có rèm che cùng xe vận tải đụng nhau –"

“Kỳ quái con đường này bình thường xe lưu thông rất tốt a –"

“Tài xế xe vận tải uống rượu, thẳng tắp hướng xe có rèm che đụng vào, cũng không thấy giảm tốc độ lại–"

“Thực thảm… Xe có rèm che cũng thành hai nửa –"

Bên tai truyền đến tiếng bàn luận làm cho Trần Sâm tim đập trong ngực nhanh đến mức muốn từ trong cổ họng nhảy ra, hắn kéo cổ áo của người vừa nói chuyện, vội hỏi:" Xe có rèm che màu gì?"

Người qua đường bị thân hình cao lớn cùng đôi mắt tơ máu của Trần Sâm hù sợ, ấp a ấp úng trả lời:"Honda màu đen sẫm…"

Trần Sâm cảm giác tim đập trong ngực đột nhiên dừng lại, hàm răng không thể ức chế run rẩy lên, khuôn vặn vẹo phảng phất như muốn đem người trước mắt nuốt vào, người đi đường kia sợ tới mức một hồi sói khóc quỷ gào thét. Đột nhiên đám người đằng sau chen chúc tuôn tới, khiến hắn lảo đảo lui vào bước.

“Chạy a –!!!!! Sắp nổ rồi!!!!"

Một tiếng thét lên, làm cho đoàn người điên cuồng đứng dậy chạy về phía sau. Trần Sâm buông tay ra, người đi đường kia vừa rơi xuống đất liền như con thỏ chạy theo đám người.

“Đỗ Viễn…" Trần Sâm thì thào nhớ kỹ tên họ của nam nhân,"Đỗ Viễn — Đỗ Viễn —-!!!" Tiếng la càng lúc càng lớn, hắn giống như điên lên, ngược dòng người chen chúc đến chỗ xảy ra tai nạn, mỗi bước bước tới trước lại bị đám người chen chúc kia đẩy lui về sau hai bước, Trần Sâm hét lớn một tiếng đẩy người bên cạnh ra, như con sư tử phát cuồng chạy như điên.

‘Oanh — ầm ầm —-‘ Ngọn lửa màu đỏ bốc lên tựa như đóa cà độc dược diêm dúa lẳng lơ nở rộ, oanh một tiếng ở phía xa bay lên.

“Đỗ Viễn ———-!!!!!!!!" Tiếng gào cùng tiếng khóc tê tâm liệt phế tiến vào giữa chốn hỗn loạn ầm ĩ, tuyệt nhiên không ai nghe thấy.

Nước mắt tràn đầy, Trần Sâm đã không thể thấy rõ người trước mặt cùng ngọn lửa cao ngất. Một lần một lần lại một lần gọi tên của nam nhân, tâm như bị người ta cắt rời từng khối, hung hăng co rút đau đớn.

“Lần trước anh để cho tôi chờ anh, chúng ta…"

Lời nói của y tựa hồ còn đang ở bên tai.

“Lần này nên đổi lại là anh đợi tôi."

Đỗ Viễn — Đỗ Viễn —-

Cậu nói cậu nhất định trở về —

Cậu sao có thể nuốt lời.

—-end——–
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại