Bỉ Lưu Manh Canh Lưu Manh (So Với Lưu Manh Càng Lưu Manh)
Chương 28
Lúc Đỗ Viễn mở cửa phòng tắm ra thì cũng vừa vặn mấy người ở bên ngoài đi vào gian phòng.
“Cậu đang ở đây? Tôi còn tưởng rằng cậu đã chạy." Nam nhân dẫn đầu không khách khí với Đỗ Viễn, cũng không cần mời liền kéo cái ghế ngồi xuống. Khóe mắt liếc đến phía giường lớn không có một bóng người, nam nhân lắc lắc đầu hỏi:"Đối tượng của cậu?"
Đỗ Viễn giống như đối với xưng hô thế này rất là thoả mãn, vẻ mặt tươi cười như ánh sáng mùa xuân, tâm tình khá tốt rót chén rượu đưa tới. Nam nhân cũng không khách khí, liền tiếp nhận rồi uống một hơi cạn sạch.
“Trương Vũ Đông?" Đỗ Viễn tựa vào tường hỏi.
“Chết. Thi thể cũng đã vớt lên."
“Ai ra tay?"
“Đỗ Hi chăng? Ai biết a ~ sau khi thuyền nổ ai cũng lo chạy thoát thân, ai thèm quan tâm Trương Vũ Đông sống hay chết?" Nam nhân nhún vai.
“Đỗ Hi — còn sống?" Đỗ Viễn một bên hỏi, một bên nhìn về phía phòng tắm.
“Còn sống." Nam nhân nhe răng cười, nhưng lại không che dấu được hung ác:"Hắn không phải muốn Văn Đông hội? Ngày mai tôi sẽ hắn về đó."
Đỗ Viễn biết rõ trong nội tâm Hạ Hiến đang suy tính cái gì, Trương Vũ Đông vừa chết, Văn Đông hội nội bộ chia năm xẻ bảy, một phản đồ như Đỗ Hi bị ném vào đó, tất trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, chờ Văn Đông hội đem chú ý đều tập trung vào trên người Đỗ Hi, là thời cơ tốt nhất cho bọn họ hành động.
Hai người lại an bài việc kế tiếp một chút, Hạ Hiến mấy lần hỏi Đỗ Viễn đều đáp không yên lòng được, sau mấy lần Hạ Hiến cũng tự biết mất mặt mà đi trước.
Chờ nam nhân vừa đi, Đỗ Viễn liền như con thỏ xông vào phòng tắm. Mở cửa ra, liền chứng kiến Trần Sâm thân thể trần truồng ngồi dựa vào bồn tắm, hai cái chân dài rắn chắc hình chữ người chuyển hướng, bộ lông cùng vật nam tính đặc thù ở trong đùi đều nhìn thấy rõ ràng không sót thứ gì. Trần Sâm vẫn cúi đầu trầm tư cái gì đó, ngay cả có người đứng ở cửa ra vào cũng không phát hiện.
Đỗ Viễn cũng dừng động tác, tựa ở cửa ra vào thưởng thức thân hình thon dài rắn chắc của nam nhân. Trần Sâm qua một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, vừa nhấc đầu liền bắt gặp Đỗ Viễn đang cười đắc ý, lập tức không hiểu ra sao.
“Nhìn cái gì?" Trần Sâm lại cúi đầu nhìn nhìn bản thân, không cảm thấy có chỗ nào không đúng. (anh thật ngây thơ =.=)
“Nhìn –" Đỗ Viễn vểnh khóe miệng chậm rãi lại gần, nhập vào thân tựa ở bên tai Trần Sâm thấp giọng nói:"Vật kia của anh thật xinh đẹp — rất ít dùng sao?"
Cảm giác được chỗ nào đó của bản thân bị một mảnh ấm áp bao trùm, ý thức được phiến ấm áp này đến từ tay nam nhân thì cái trán của Trần Sâm gân xanh đều hung hăng nhảy lên, lập tức thân thủ ngăn lại bàn tay đang càng ngày càng làm càn của ai kia, hung dữ nói:"Dùng ở trên người của ngươi thì thế nào?"
“Được a, cứ như lời của anh." Đỗ Viễn một chút cũng không có do dự đáp, ngược lại Trần Sâm nghe xong sửng sốt một chút.
“Ngươi không phản đối?" Trần Sâm đối với y không chút nào chống cự tỏ vẻ rất khinh bỉ.
“Phản đối không được." Người nói ra ngược lại một điểm ý tứ cũng không có, nhẹ nhàng cắn lên cằm của Trần Sâm một cái,"Trần Sâm, tôi yêu anh."
Trần Sâm bị động tác ngọt nị này làm cho toàn thân đều không được tự nhiên, bộ mặt sau khi bóp méo một hồi lâu mới thở dài:"Ngươi không thể chọn địa điểm khác phù hợp hơn để nói những lời này sao?"
“Lúc này phù hợp — anh thân thể trần truồng, ngồi dựa vào bồn tắm, rất phù hợp." Đỗ Viễn đôi mắt đều nhanh thả ra lục quang, làm Trần Sâm một hồi lạnh cả người.
“Người trẻ tuổi dùng tinh lực quá độ đối với thân thể không tốt." Trần Sâm sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn giáo dục.
Đỗ Viễn bật cười, cắn nhẹ một cái lên mặt Trần Sâm:"Đi, trở về phòng tôi cho anh biết có chuyện gì xảy ra."
Kỳ thật sự tình cũng rất đơn giản. Đỗ Viễn vờ hợp tác với Đỗ Hi, lại ngầm liên lạc giúp Xích Viêm ám toán Văn Đông hội. Trương Vũ Đông bố trí một con thuyền trống nghĩ thử Đỗ Hi, mà Xích Viêm lợi dụng lúc đổi hàng hóa trên thuyền đặt thuốc nổ, chờ thuyền vừa rời khỏi hải cảng thì nổ mạnh.
“Viên Lệ thế nào?" Nghe Đỗ Viễn nói đến lúc Viên Lệ bị bắt, Trần Sâm liền vội hỏi.
“Tạ Tề không làm khó cô nàng, tôi vừa lên xe thì để lại cô ấy."
“Về sau ngươi có liên lạc lại với cô ta không?"
“Không có — tôi xong việc rồi sao có thể nói cho tình địch tình huống của anh được?" Đỗ Viễn vẻ mặt thành thật.
“Tình địch?" Trần Sâm sửng sốt một hồi lâu mới kịp phản ứng là y đang nói Viên Lệ, ha ha bật cười,"Ha, ta như thế nào không biết ta đây đặc biệt như vậy?"
“Anh có nhiều việc không biết." Đỗ Viễn bĩu môi, dụi đầu vào cổ nam nhân, thì thào nói,"Anh cũng không biết anh mê người thế nào đâu."
Trần Sâm là một Đại lão gia, rõ ràng đối với cái không khí tình ý nồng đậm này rất không quen, hắn chưởng mạnh lên đầu Đỗ Viễn, nghiêm túc nói thẳng:"Nói chính sự! Nói chính sự!"
“Chuyện về sau thì anh cũng biết, thuyền nổ mạnh, người thì nhảy thuyền, người thì bị nổ chết. Thuyền cháy cả đêm, Văn Đông hội tổn thất hơn phân nửa, Trương Vũ Đông thi thể về sau cũng được vớt lên, Văn Đông hội không có đầu lĩnh một mảnh hỗn loạn, bây giờ nghe nói là phân đường nào bắt được phản đồ thì có thể lên làm hội trưởng."
Trần Sâm có chút cân nhắc, trầm mặc một chút hỏi:"Đỗ Hi còn sống? Cũng ở đây?"
Đỗ Viễn gật đầu, chờ Trần Sâm nói xong.
“Xích Viêm kế tiếp định làm như thế nào?"
“Đem phản đồ đưa trở về, lửa đổ thêm dầu. Tiếp tục đả kích một vài mặt khác, cuối cùng đem địa bàn Văn Đông hội hoàn toàn tiếp quản." Nói thì đơn giản, nhưng gian nan bên trong cũng có thể nghĩ ra. Bất quá những điều này đối với y cùng Trần Sâm không quan hệ,"Chuyện kế tiếp cùng chúng ta không liên quan, tôi chỉ cần tìm được luật sư của cha tôi, hợp pháp kế thừa Đỗ thị… Sau đó công bố quan hệ của chúng ta." Nói rồi Đỗ Viễn nhẹ nhàng ôm Trần Sâm, hôn lên bờ vai rắn chắc mà tinh tế của nam nhân.
Trần Sâm sau khi nghe xong cũng không có động tĩnh, con ngươi rũ xuống không biết đang suy nghĩ cái gì. Đỗ Viễn cũng không nói lời nào, y đang chờ.
“Đỗ Hi — bị bắt trở về nhất định phải chết a." Một lúc lâu sau, Trần Sâm nhìn sàn nhà chậm rãi nói.
Đỗ Viễn hai mắt nhắm nghiền, âm thanh trầm thấp “ừ"một tiếng.
Trần Sâm đột nhiên muốn cười — Xích Viêm không giữ được Đỗ Hi, Đỗ Viễn không giữ được Đỗ Hi, Văn Đông hội càng không giữ được gã. Tại sao lại có đứa trẻ xui xẻo như vậy, cha không đau mẹ không thương, thậm chí đã đến đường cùng còn có người muốn giết gã.
“Tiểu tử Đỗ Hi này thật đáng thương. Sống nhiều năm như vậy, không phải lợi dụng người khác thì là bị người lợi dụng, cuối cùng còn bị kẻ thù đưa đến thiên đao vạn quả." Trần Sâm cúi đầu miết miết miệng, cười nói. (tiểu Hi thật tội nghiệp a >_<)
“Hắn không phải người tốt." Đỗ Viễn nhắc nhở, y biết rõ Trần Sâm nghĩ cái gì.
“Đúng, không phải người tốt. Không phải là người tốt cũng không nhất định đáng chết a."
“Hắn muốn giết tôi." Đỗ Viễn dựa vào bả vai của nam nhân, nhìn không ra biểu tình.
“Nếu như hắn thật sự muốn ngươi chết thì cũng không đem ngươi ném ở khu dân cư mà là tìm một núi nhỏ đem ngươi chôn." Trần Sâm lắc đầu.
Đỗ Viễn ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt nam nhân:"Anh không muốn hắn chết."
“Ừ." Trần Sâm vô ý thức đem những gì nghĩ trong đầu nói ra, sau khi nói xong lại nhìn Đỗ Viễn. Y chớp mắt cũng không chớp, biểu tình được gọi là ai oán ủy khuất. Cả người da gà nổi lên hết, Trần Sâm bối rối giải thích,"Không phải, ngươi đừng làm cái biểu tình này a. Ta cùng Đỗ Hi không có quan hệ! Ta chính là muốn đem hắn đưa đến phía tây a phía nam a, có thể đưa đi rất xa… Dù sao không gây trở ngại cho các ngươi là được. Ngươi nghĩ đi, giữ lại hắn tốt xấu gì cũng có thể giúp quốc gia gia tăng chút GDP, giết thì thành phân hóa học — a, mặt đất ở đây đều là xi măng, hắn ngay cả phân hóa học cũng không đảm đương nổi. Quá đáng tiếc phải không?"
Đỗ Viễn lắc đầu:"Không có khả năng. Xích Viêm muốn hắn làm lợi thế lôi kéo người của Văn Đông hội, Hạ Hiến sẽ không tha cho hắn."
Trần Sâm trừng mắt nhìn Đỗ Viễn, đột nhiên duỗi tay ra đem Đỗ Viễn kéo tới, lại xoay người một cái đem y đặt ở trên giường, động tác quá mạnh làm ngay cả khăn tắm ở bên hông cũng rơi xuống.
Đỗ Viễn ánh mắt lạnh lẽo dùng sức ôm lấy Trần Sâm, đưa tay nắm lấy một cái chăn cuốn tới phủ lên người nam nhân. Lông vũ ở chăn bay tràn ngập không khí, sau chậm rãi rơi xuống, cuối cùng cả hai người đều bị bao trùm trong một mảnh màu trắng.
Đỗ Viễn chống thân thể bao phủ ở phía trên Trần Sâm, khuôn mặt của hai người cơ hồ muốn dán ở cùng một chỗ, trong bóng tối chỉ có đôi mắt của cả hai phản xạ ra ánh sáng yếu ớt.
“Cameras?" Trần Sâm hạ giọng hỏi, nhiệt khí thổi ở trên mặt Đỗ Viễn, làm cho nhiệt huyết của tiểu thanh niên lại một hồi phân tâm.
“Ừ, đầu giường còn có máy nghe trộm. Anh kêu vài tiếng…" Nói rồi lấy việc công làm việc tư hôn lên cằm của nam nhân, làm ra tiếng tắm tắc vang dội một hồi.
Trần Sâm trừng lớn mắt, vội vàng đưa tay ngăn động tác tiếp theo của y:"Ta thao! Không thể đổi chiêu khác? Truyền đi ta còn làm người được không?"
Đỗ Viễn ngẩng đầu, dứt khoát đáp ứng:"Đi, đổi lại anh liếm tôi, tôi kêu là được."
“…" Người càng ti tiện thì càng vô địch a! Trần Sâm tự nhiên sinh ra kính nể, dùng sức gật đầu một cái:"Nghĩa sĩ, ngươi tiếp tục!"
Đáng thương cho nhân viên ngồi ở phòng bảo vệ mang tai nghe nhìn truyền hình cáp, mà trong màn hình chăn mền không ngừng nhộn nhạo theo quy luật, cùng tiếng rên rỉ áp lực ở bên tai — mấy thứ này đều kích thích cực độ đến thần kinh yếu ớt của bọn họ. Nếu như bây giờ có người tiến vào sẽ bắt gặp hình ảnh quỷ dị: một loạt nhân viên bảo vệ trên mặt đều lơ lửng một áng mây đỏ rất khả nghi.
Mà diễn viên chính trong màn hình, tuy ở dưới chăn nhưng lại đang tiến hành vận động vô cùng tinh khiết.
“Ân… Điểm nhẹ…" Trần Sâm nắm chặt ga giường, ẩn nhẫn cắn răng. Ở bên hông hắn là mười ngón tay đang qua lại.
“Mát xa dùng lực mới có tác dụng." Đỗ Viễn thổi khí vào bên tai Trần Sâm, lực đạo đặt ở bên hông nam nhân đột nhiên tăng thêm.
“A a –" Đột nhiên xuất hiện cảm nhận sâu sắc làm cho Trần Sâm lớn tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu rơi vào tai nhân viên bảo vệ càng chấn tinh vạn phần, miên man không rõ hình ảnh dưới chăn kính thích đến cỡ nào a!
Thật vất vả mới trì hoãn được, Trần Sâm phát hiện phần eo thật đúng là hết đau nhức, không thể tưởng tượng nổi quay đầu nhìn Đỗ Viễn vài cái.
Đỗ Viễn mặt mày cong cong cắn lên môi Trần Sâm, nói là thù lao. Trên môi truyền đến trận tê dại sâu sắc làm cho Trần Sâm đỏ mặt, nghĩ thầm tiếp tục giả bộ thì tiểu tử này đi chưa tới hỏa hắn cũng phải cướp cò, vì vậy vội vã hô ngừng.
“Một chút… Ngươi có chủ ý gì?"
“Chủ ý?"
“Cứu Đỗ Hi a!"
“Tôi có nói phải cứu hắn?"
“A ta đây nói, chủ ý của ta, trước như vậy như vậy sau như vậy như vậy– ngươi nói xem hành động như thế nào?" Trần Sâm tự động loại bỏ phản đối của Đỗ Viễn, răng rắc nói xong.
Đỗ Viễn nhìn chằm chằm vào Trần Sâm, chờ hắn nói xong mới nói:"Hạ Hiến sẽ không để cho Đỗ Hi đến sân bay, hắn thà đem thi thể giao cho Văn Đông hội cũng tốt hơn thả hắn đi."
Trần Sâm không có trả lời, khuôn mặt trong bóng tối có vẻ phá lệ chăm chú.
“‘Nếu có người đuổi theo, ta sẽ dụ những kẻ đó rời đi, còn ngươi cùng Đỗ Hi tìm biện pháp chạy thoát.'" Đỗ Viễn ở bên tai Trần Sâm thấp giọng nói,"Anh đang nghĩ thế này phải không?"
Trần Sâm xấu hổ cười cười:"Ha.. Đây không phải không có biện pháp sao…"
Như là trừng phạt, Đỗ Viễn hung hăng cắn lên vành tai của nam nhân, nam nhân bị đau đến thẳng hấp khí,vội vàng kéo tóc Đỗ Viễn, y vẫn không nhúc nhích, cắn thẳng đến khi dấu răng trên vành tai của hắn cơ hồ nhìn thấy máu mới nới lỏng miệng.
“Anh lại muốn bỏ rơi tôi." Đỗ Viễn nhìn chằm chằm vào Trần Sâm, lành lạnh nói.
Trần Sâm chưa từng thấy qua vẻ mặt này của y, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Hai người đối mặt thật lâu, cuối cùng là Đỗ Viễn dời ánh mắt đi trước.
“Không cần trốn. Hạ Hiến bên kia tôi sẽ giải quyết." Đỗ Viễn rũ mí mắt xuống, làm cho người ta nhìn không rõ biểu tình của y.
“A?" Ý nghĩ của Trần Sâm thoáng cái trượt theo lộ tuyến tà ác,"Không.. Không phải là… Hạ Hiến muốn ngươi…"
Trả lời hắn chính là Đỗ Viễn càng dùng sức gặm cắn, Trần Sâm vội vã cầu xin tha thứ.
“Ta hay nói giỡn — hay nói giỡn –" Trần Sâm vội kéo Đỗ Viễn ra, sờ sờ cổ, khá lắm, một loạt dấu răng chỉnh tề!"Ngươi như thế nào giống như đàn bà một chút là cắn người?"
“Đàn bà?" Đỗ Viễn biểu tình tuyệt đối không thể cho là tốt, y u ám cười:"Là cảm thấy tôi làm chuyện như đàn ông quá ít?"Nói rồi ngón tay dọc theo phằn eo rắn chắc hữu lực của nam nhân trượt đến đằng sau, đầu ngón tay lạnh buốt làm cho Trần Sâm thẳng nổi da gà.
Vì vậy trong chăn lại là một hồi lăn lộn đến long trời lỡ đất.
“Hô… Hô…." Kết quả đương nhiên vẫn là lão Trần thể lực không bằng người bị áp đảo, một khắc cuối cùng khi cánh cửa ở phía sau bị thất thủ, hắn vội vàng hô ngừng.
“Ta nói một câu đã." Trần Sâm mồ hôi chảy đầy mặt.
Đỗ Viễn nheo mắt nhìn hắn.
" Gì… Kỳ thật vừa rồi ta nghĩ là… Nếu có người đuổi theo, chúng ta cùng nhau dẫn dắt những người kia rời đi thì…" Trần Sâm vùi đầu chôn ở trong giường, ấp a ấp úng nói.
Người ở phía trên không có động tĩnh.
“Đỗ Hi không chừng có thể bắt ngươi đỡ đạn, không bằng để ta đi còn an toàn chút ít." Cuối cùng một hơi nói xong, sau đó Trần Sâm như tráng sĩ cắt cổ tay, cắn chặt răng hung hăng nói:"Nói xong, ngươi lên đi!"
Đợi thật lâu, vật lửa nóng ở đằng sau mông mình vẫn chậm chạp không đâm vào. Trần Sâm vừa định quay đầu lại xem việc đã xảy ra gì, tầm mắt rồi lại là một hồi lật thiên địa.
Đỗ Viễn nằm nghiêng, xem hắn như một cái gối ôm chặt lấy, mặt đối mặt đầu dựa vào đầu, nhắm mắt lại, một bộ dạng sẵn sàng ngủ.
“Ngươi… Không làm gì?"Trần Sâm cẩn cẩn dực dực hỏi.
“Ân."
“Ngươi không tức giận?"
“Ngủ."
Trần Sâm tránh được một kiếp, nội tâm mừng rỡ, vội vàng nhắm mắt đi gặp chu công, không trông thấy ở gần trong gang tấc, nam nhâm không ức chế nổi khóe miệng nhếch lên.
“Cậu đang ở đây? Tôi còn tưởng rằng cậu đã chạy." Nam nhân dẫn đầu không khách khí với Đỗ Viễn, cũng không cần mời liền kéo cái ghế ngồi xuống. Khóe mắt liếc đến phía giường lớn không có một bóng người, nam nhân lắc lắc đầu hỏi:"Đối tượng của cậu?"
Đỗ Viễn giống như đối với xưng hô thế này rất là thoả mãn, vẻ mặt tươi cười như ánh sáng mùa xuân, tâm tình khá tốt rót chén rượu đưa tới. Nam nhân cũng không khách khí, liền tiếp nhận rồi uống một hơi cạn sạch.
“Trương Vũ Đông?" Đỗ Viễn tựa vào tường hỏi.
“Chết. Thi thể cũng đã vớt lên."
“Ai ra tay?"
“Đỗ Hi chăng? Ai biết a ~ sau khi thuyền nổ ai cũng lo chạy thoát thân, ai thèm quan tâm Trương Vũ Đông sống hay chết?" Nam nhân nhún vai.
“Đỗ Hi — còn sống?" Đỗ Viễn một bên hỏi, một bên nhìn về phía phòng tắm.
“Còn sống." Nam nhân nhe răng cười, nhưng lại không che dấu được hung ác:"Hắn không phải muốn Văn Đông hội? Ngày mai tôi sẽ hắn về đó."
Đỗ Viễn biết rõ trong nội tâm Hạ Hiến đang suy tính cái gì, Trương Vũ Đông vừa chết, Văn Đông hội nội bộ chia năm xẻ bảy, một phản đồ như Đỗ Hi bị ném vào đó, tất trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích, chờ Văn Đông hội đem chú ý đều tập trung vào trên người Đỗ Hi, là thời cơ tốt nhất cho bọn họ hành động.
Hai người lại an bài việc kế tiếp một chút, Hạ Hiến mấy lần hỏi Đỗ Viễn đều đáp không yên lòng được, sau mấy lần Hạ Hiến cũng tự biết mất mặt mà đi trước.
Chờ nam nhân vừa đi, Đỗ Viễn liền như con thỏ xông vào phòng tắm. Mở cửa ra, liền chứng kiến Trần Sâm thân thể trần truồng ngồi dựa vào bồn tắm, hai cái chân dài rắn chắc hình chữ người chuyển hướng, bộ lông cùng vật nam tính đặc thù ở trong đùi đều nhìn thấy rõ ràng không sót thứ gì. Trần Sâm vẫn cúi đầu trầm tư cái gì đó, ngay cả có người đứng ở cửa ra vào cũng không phát hiện.
Đỗ Viễn cũng dừng động tác, tựa ở cửa ra vào thưởng thức thân hình thon dài rắn chắc của nam nhân. Trần Sâm qua một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, vừa nhấc đầu liền bắt gặp Đỗ Viễn đang cười đắc ý, lập tức không hiểu ra sao.
“Nhìn cái gì?" Trần Sâm lại cúi đầu nhìn nhìn bản thân, không cảm thấy có chỗ nào không đúng. (anh thật ngây thơ =.=)
“Nhìn –" Đỗ Viễn vểnh khóe miệng chậm rãi lại gần, nhập vào thân tựa ở bên tai Trần Sâm thấp giọng nói:"Vật kia của anh thật xinh đẹp — rất ít dùng sao?"
Cảm giác được chỗ nào đó của bản thân bị một mảnh ấm áp bao trùm, ý thức được phiến ấm áp này đến từ tay nam nhân thì cái trán của Trần Sâm gân xanh đều hung hăng nhảy lên, lập tức thân thủ ngăn lại bàn tay đang càng ngày càng làm càn của ai kia, hung dữ nói:"Dùng ở trên người của ngươi thì thế nào?"
“Được a, cứ như lời của anh." Đỗ Viễn một chút cũng không có do dự đáp, ngược lại Trần Sâm nghe xong sửng sốt một chút.
“Ngươi không phản đối?" Trần Sâm đối với y không chút nào chống cự tỏ vẻ rất khinh bỉ.
“Phản đối không được." Người nói ra ngược lại một điểm ý tứ cũng không có, nhẹ nhàng cắn lên cằm của Trần Sâm một cái,"Trần Sâm, tôi yêu anh."
Trần Sâm bị động tác ngọt nị này làm cho toàn thân đều không được tự nhiên, bộ mặt sau khi bóp méo một hồi lâu mới thở dài:"Ngươi không thể chọn địa điểm khác phù hợp hơn để nói những lời này sao?"
“Lúc này phù hợp — anh thân thể trần truồng, ngồi dựa vào bồn tắm, rất phù hợp." Đỗ Viễn đôi mắt đều nhanh thả ra lục quang, làm Trần Sâm một hồi lạnh cả người.
“Người trẻ tuổi dùng tinh lực quá độ đối với thân thể không tốt." Trần Sâm sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn giáo dục.
Đỗ Viễn bật cười, cắn nhẹ một cái lên mặt Trần Sâm:"Đi, trở về phòng tôi cho anh biết có chuyện gì xảy ra."
Kỳ thật sự tình cũng rất đơn giản. Đỗ Viễn vờ hợp tác với Đỗ Hi, lại ngầm liên lạc giúp Xích Viêm ám toán Văn Đông hội. Trương Vũ Đông bố trí một con thuyền trống nghĩ thử Đỗ Hi, mà Xích Viêm lợi dụng lúc đổi hàng hóa trên thuyền đặt thuốc nổ, chờ thuyền vừa rời khỏi hải cảng thì nổ mạnh.
“Viên Lệ thế nào?" Nghe Đỗ Viễn nói đến lúc Viên Lệ bị bắt, Trần Sâm liền vội hỏi.
“Tạ Tề không làm khó cô nàng, tôi vừa lên xe thì để lại cô ấy."
“Về sau ngươi có liên lạc lại với cô ta không?"
“Không có — tôi xong việc rồi sao có thể nói cho tình địch tình huống của anh được?" Đỗ Viễn vẻ mặt thành thật.
“Tình địch?" Trần Sâm sửng sốt một hồi lâu mới kịp phản ứng là y đang nói Viên Lệ, ha ha bật cười,"Ha, ta như thế nào không biết ta đây đặc biệt như vậy?"
“Anh có nhiều việc không biết." Đỗ Viễn bĩu môi, dụi đầu vào cổ nam nhân, thì thào nói,"Anh cũng không biết anh mê người thế nào đâu."
Trần Sâm là một Đại lão gia, rõ ràng đối với cái không khí tình ý nồng đậm này rất không quen, hắn chưởng mạnh lên đầu Đỗ Viễn, nghiêm túc nói thẳng:"Nói chính sự! Nói chính sự!"
“Chuyện về sau thì anh cũng biết, thuyền nổ mạnh, người thì nhảy thuyền, người thì bị nổ chết. Thuyền cháy cả đêm, Văn Đông hội tổn thất hơn phân nửa, Trương Vũ Đông thi thể về sau cũng được vớt lên, Văn Đông hội không có đầu lĩnh một mảnh hỗn loạn, bây giờ nghe nói là phân đường nào bắt được phản đồ thì có thể lên làm hội trưởng."
Trần Sâm có chút cân nhắc, trầm mặc một chút hỏi:"Đỗ Hi còn sống? Cũng ở đây?"
Đỗ Viễn gật đầu, chờ Trần Sâm nói xong.
“Xích Viêm kế tiếp định làm như thế nào?"
“Đem phản đồ đưa trở về, lửa đổ thêm dầu. Tiếp tục đả kích một vài mặt khác, cuối cùng đem địa bàn Văn Đông hội hoàn toàn tiếp quản." Nói thì đơn giản, nhưng gian nan bên trong cũng có thể nghĩ ra. Bất quá những điều này đối với y cùng Trần Sâm không quan hệ,"Chuyện kế tiếp cùng chúng ta không liên quan, tôi chỉ cần tìm được luật sư của cha tôi, hợp pháp kế thừa Đỗ thị… Sau đó công bố quan hệ của chúng ta." Nói rồi Đỗ Viễn nhẹ nhàng ôm Trần Sâm, hôn lên bờ vai rắn chắc mà tinh tế của nam nhân.
Trần Sâm sau khi nghe xong cũng không có động tĩnh, con ngươi rũ xuống không biết đang suy nghĩ cái gì. Đỗ Viễn cũng không nói lời nào, y đang chờ.
“Đỗ Hi — bị bắt trở về nhất định phải chết a." Một lúc lâu sau, Trần Sâm nhìn sàn nhà chậm rãi nói.
Đỗ Viễn hai mắt nhắm nghiền, âm thanh trầm thấp “ừ"một tiếng.
Trần Sâm đột nhiên muốn cười — Xích Viêm không giữ được Đỗ Hi, Đỗ Viễn không giữ được Đỗ Hi, Văn Đông hội càng không giữ được gã. Tại sao lại có đứa trẻ xui xẻo như vậy, cha không đau mẹ không thương, thậm chí đã đến đường cùng còn có người muốn giết gã.
“Tiểu tử Đỗ Hi này thật đáng thương. Sống nhiều năm như vậy, không phải lợi dụng người khác thì là bị người lợi dụng, cuối cùng còn bị kẻ thù đưa đến thiên đao vạn quả." Trần Sâm cúi đầu miết miết miệng, cười nói. (tiểu Hi thật tội nghiệp a >_<)
“Hắn không phải người tốt." Đỗ Viễn nhắc nhở, y biết rõ Trần Sâm nghĩ cái gì.
“Đúng, không phải người tốt. Không phải là người tốt cũng không nhất định đáng chết a."
“Hắn muốn giết tôi." Đỗ Viễn dựa vào bả vai của nam nhân, nhìn không ra biểu tình.
“Nếu như hắn thật sự muốn ngươi chết thì cũng không đem ngươi ném ở khu dân cư mà là tìm một núi nhỏ đem ngươi chôn." Trần Sâm lắc đầu.
Đỗ Viễn ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt nam nhân:"Anh không muốn hắn chết."
“Ừ." Trần Sâm vô ý thức đem những gì nghĩ trong đầu nói ra, sau khi nói xong lại nhìn Đỗ Viễn. Y chớp mắt cũng không chớp, biểu tình được gọi là ai oán ủy khuất. Cả người da gà nổi lên hết, Trần Sâm bối rối giải thích,"Không phải, ngươi đừng làm cái biểu tình này a. Ta cùng Đỗ Hi không có quan hệ! Ta chính là muốn đem hắn đưa đến phía tây a phía nam a, có thể đưa đi rất xa… Dù sao không gây trở ngại cho các ngươi là được. Ngươi nghĩ đi, giữ lại hắn tốt xấu gì cũng có thể giúp quốc gia gia tăng chút GDP, giết thì thành phân hóa học — a, mặt đất ở đây đều là xi măng, hắn ngay cả phân hóa học cũng không đảm đương nổi. Quá đáng tiếc phải không?"
Đỗ Viễn lắc đầu:"Không có khả năng. Xích Viêm muốn hắn làm lợi thế lôi kéo người của Văn Đông hội, Hạ Hiến sẽ không tha cho hắn."
Trần Sâm trừng mắt nhìn Đỗ Viễn, đột nhiên duỗi tay ra đem Đỗ Viễn kéo tới, lại xoay người một cái đem y đặt ở trên giường, động tác quá mạnh làm ngay cả khăn tắm ở bên hông cũng rơi xuống.
Đỗ Viễn ánh mắt lạnh lẽo dùng sức ôm lấy Trần Sâm, đưa tay nắm lấy một cái chăn cuốn tới phủ lên người nam nhân. Lông vũ ở chăn bay tràn ngập không khí, sau chậm rãi rơi xuống, cuối cùng cả hai người đều bị bao trùm trong một mảnh màu trắng.
Đỗ Viễn chống thân thể bao phủ ở phía trên Trần Sâm, khuôn mặt của hai người cơ hồ muốn dán ở cùng một chỗ, trong bóng tối chỉ có đôi mắt của cả hai phản xạ ra ánh sáng yếu ớt.
“Cameras?" Trần Sâm hạ giọng hỏi, nhiệt khí thổi ở trên mặt Đỗ Viễn, làm cho nhiệt huyết của tiểu thanh niên lại một hồi phân tâm.
“Ừ, đầu giường còn có máy nghe trộm. Anh kêu vài tiếng…" Nói rồi lấy việc công làm việc tư hôn lên cằm của nam nhân, làm ra tiếng tắm tắc vang dội một hồi.
Trần Sâm trừng lớn mắt, vội vàng đưa tay ngăn động tác tiếp theo của y:"Ta thao! Không thể đổi chiêu khác? Truyền đi ta còn làm người được không?"
Đỗ Viễn ngẩng đầu, dứt khoát đáp ứng:"Đi, đổi lại anh liếm tôi, tôi kêu là được."
“…" Người càng ti tiện thì càng vô địch a! Trần Sâm tự nhiên sinh ra kính nể, dùng sức gật đầu một cái:"Nghĩa sĩ, ngươi tiếp tục!"
Đáng thương cho nhân viên ngồi ở phòng bảo vệ mang tai nghe nhìn truyền hình cáp, mà trong màn hình chăn mền không ngừng nhộn nhạo theo quy luật, cùng tiếng rên rỉ áp lực ở bên tai — mấy thứ này đều kích thích cực độ đến thần kinh yếu ớt của bọn họ. Nếu như bây giờ có người tiến vào sẽ bắt gặp hình ảnh quỷ dị: một loạt nhân viên bảo vệ trên mặt đều lơ lửng một áng mây đỏ rất khả nghi.
Mà diễn viên chính trong màn hình, tuy ở dưới chăn nhưng lại đang tiến hành vận động vô cùng tinh khiết.
“Ân… Điểm nhẹ…" Trần Sâm nắm chặt ga giường, ẩn nhẫn cắn răng. Ở bên hông hắn là mười ngón tay đang qua lại.
“Mát xa dùng lực mới có tác dụng." Đỗ Viễn thổi khí vào bên tai Trần Sâm, lực đạo đặt ở bên hông nam nhân đột nhiên tăng thêm.
“A a –" Đột nhiên xuất hiện cảm nhận sâu sắc làm cho Trần Sâm lớn tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu rơi vào tai nhân viên bảo vệ càng chấn tinh vạn phần, miên man không rõ hình ảnh dưới chăn kính thích đến cỡ nào a!
Thật vất vả mới trì hoãn được, Trần Sâm phát hiện phần eo thật đúng là hết đau nhức, không thể tưởng tượng nổi quay đầu nhìn Đỗ Viễn vài cái.
Đỗ Viễn mặt mày cong cong cắn lên môi Trần Sâm, nói là thù lao. Trên môi truyền đến trận tê dại sâu sắc làm cho Trần Sâm đỏ mặt, nghĩ thầm tiếp tục giả bộ thì tiểu tử này đi chưa tới hỏa hắn cũng phải cướp cò, vì vậy vội vã hô ngừng.
“Một chút… Ngươi có chủ ý gì?"
“Chủ ý?"
“Cứu Đỗ Hi a!"
“Tôi có nói phải cứu hắn?"
“A ta đây nói, chủ ý của ta, trước như vậy như vậy sau như vậy như vậy– ngươi nói xem hành động như thế nào?" Trần Sâm tự động loại bỏ phản đối của Đỗ Viễn, răng rắc nói xong.
Đỗ Viễn nhìn chằm chằm vào Trần Sâm, chờ hắn nói xong mới nói:"Hạ Hiến sẽ không để cho Đỗ Hi đến sân bay, hắn thà đem thi thể giao cho Văn Đông hội cũng tốt hơn thả hắn đi."
Trần Sâm không có trả lời, khuôn mặt trong bóng tối có vẻ phá lệ chăm chú.
“‘Nếu có người đuổi theo, ta sẽ dụ những kẻ đó rời đi, còn ngươi cùng Đỗ Hi tìm biện pháp chạy thoát.'" Đỗ Viễn ở bên tai Trần Sâm thấp giọng nói,"Anh đang nghĩ thế này phải không?"
Trần Sâm xấu hổ cười cười:"Ha.. Đây không phải không có biện pháp sao…"
Như là trừng phạt, Đỗ Viễn hung hăng cắn lên vành tai của nam nhân, nam nhân bị đau đến thẳng hấp khí,vội vàng kéo tóc Đỗ Viễn, y vẫn không nhúc nhích, cắn thẳng đến khi dấu răng trên vành tai của hắn cơ hồ nhìn thấy máu mới nới lỏng miệng.
“Anh lại muốn bỏ rơi tôi." Đỗ Viễn nhìn chằm chằm vào Trần Sâm, lành lạnh nói.
Trần Sâm chưa từng thấy qua vẻ mặt này của y, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Hai người đối mặt thật lâu, cuối cùng là Đỗ Viễn dời ánh mắt đi trước.
“Không cần trốn. Hạ Hiến bên kia tôi sẽ giải quyết." Đỗ Viễn rũ mí mắt xuống, làm cho người ta nhìn không rõ biểu tình của y.
“A?" Ý nghĩ của Trần Sâm thoáng cái trượt theo lộ tuyến tà ác,"Không.. Không phải là… Hạ Hiến muốn ngươi…"
Trả lời hắn chính là Đỗ Viễn càng dùng sức gặm cắn, Trần Sâm vội vã cầu xin tha thứ.
“Ta hay nói giỡn — hay nói giỡn –" Trần Sâm vội kéo Đỗ Viễn ra, sờ sờ cổ, khá lắm, một loạt dấu răng chỉnh tề!"Ngươi như thế nào giống như đàn bà một chút là cắn người?"
“Đàn bà?" Đỗ Viễn biểu tình tuyệt đối không thể cho là tốt, y u ám cười:"Là cảm thấy tôi làm chuyện như đàn ông quá ít?"Nói rồi ngón tay dọc theo phằn eo rắn chắc hữu lực của nam nhân trượt đến đằng sau, đầu ngón tay lạnh buốt làm cho Trần Sâm thẳng nổi da gà.
Vì vậy trong chăn lại là một hồi lăn lộn đến long trời lỡ đất.
“Hô… Hô…." Kết quả đương nhiên vẫn là lão Trần thể lực không bằng người bị áp đảo, một khắc cuối cùng khi cánh cửa ở phía sau bị thất thủ, hắn vội vàng hô ngừng.
“Ta nói một câu đã." Trần Sâm mồ hôi chảy đầy mặt.
Đỗ Viễn nheo mắt nhìn hắn.
" Gì… Kỳ thật vừa rồi ta nghĩ là… Nếu có người đuổi theo, chúng ta cùng nhau dẫn dắt những người kia rời đi thì…" Trần Sâm vùi đầu chôn ở trong giường, ấp a ấp úng nói.
Người ở phía trên không có động tĩnh.
“Đỗ Hi không chừng có thể bắt ngươi đỡ đạn, không bằng để ta đi còn an toàn chút ít." Cuối cùng một hơi nói xong, sau đó Trần Sâm như tráng sĩ cắt cổ tay, cắn chặt răng hung hăng nói:"Nói xong, ngươi lên đi!"
Đợi thật lâu, vật lửa nóng ở đằng sau mông mình vẫn chậm chạp không đâm vào. Trần Sâm vừa định quay đầu lại xem việc đã xảy ra gì, tầm mắt rồi lại là một hồi lật thiên địa.
Đỗ Viễn nằm nghiêng, xem hắn như một cái gối ôm chặt lấy, mặt đối mặt đầu dựa vào đầu, nhắm mắt lại, một bộ dạng sẵn sàng ngủ.
“Ngươi… Không làm gì?"Trần Sâm cẩn cẩn dực dực hỏi.
“Ân."
“Ngươi không tức giận?"
“Ngủ."
Trần Sâm tránh được một kiếp, nội tâm mừng rỡ, vội vàng nhắm mắt đi gặp chu công, không trông thấy ở gần trong gang tấc, nam nhâm không ức chế nổi khóe miệng nhếch lên.
Tác giả :
Cửu Cửu Cửu Cửu