Bỉ Lưu Manh Canh Lưu Manh (So Với Lưu Manh Càng Lưu Manh)
Chương 20

Bỉ Lưu Manh Canh Lưu Manh (So Với Lưu Manh Càng Lưu Manh)

Chương 20

Tiểu Bạch đêm qua mơ một giấc mộng đẹp, trong mộng y nằm ở trên người Trần Sâm, nâng lên hai đùi khỏe mạnh của hắn, mà dục vọng chính mình ở nơi kia hung ác chạy nước rút, Trần Sâm toàn thân đều là một màu đỏ tình dục mê người.

“Đỗ Viễn…" Y nghe được nam nhân gọi mình, Tiểu Bạch vong tình dùng sức hôn cắn điểm đỏ trước ngực nam nhân đáp lại.

“Đỗ Viễn… Ngươi…" Nam nhân thanh âm càng ngày càng chìm xuống.

“Ngươi lừa ta." Lời nói lạnh lẽo đến đáy lòng.

Tiểu Bạch mạnh mẽ mở mắt ra, trừng lớn mắt trần nhà hồi lâu mới thanh tỉnh lại.

Là mộng…?

Tiểu Bạch đưa tay che mắt, mới phát hiện trên trán mình rậm rạp chằng chịt mồ hôi lạnh.

Thật là một giấc mộng mang điềm xấu… Trong nội tâm chửi bới một câu, Tiểu Bạch đột nhiên nhớ tới cái gì, bề bộn ngồi dậy nhìn quanh bốn phía.

Bên cạnh trống rỗng, Trần Sâm đã sớm rời giường.

Trong lòng có chút thất lạc, rồi lại có chút may mắn — nếu như Trần Sâm tỉnh dậy chứng kiến bộ dạng y mộng xuân, khẳng định phải một phen giải thích cho tốt.

Loáng thoáng ngửi thấy được mùi thơm của cháo thịt băm trứng muối, Tiểu Bạch rời giường bới bới tóc ra, sau đó xoa mắt giả vờ như vừa tỉnh. Ra khỏi phòng, liếc nhìn tới Trần Sâm ngồi ở trước bàn thấp hút thuốc, trên mặt bàn là chén cháo còn đang bốc hơi nóng.

“Sâm ~~~" Tiểu Bạch dường như làm nũng đi qua, Trần Sâm lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vừa ngẩng đầu đã bị Tiểu Bạch từ phía sau vuốt ve kết kết thật thật.

“…" Trần Sâm không giống lúc trước đẩy y ra, sau đó hung hăng gõ đầu y, lần này chỉ là trầm mặc đem tàn thuốc dùng sức dập tắt trong cái gạt. Lúc này Tiểu Bạch mới phát hiện trong đấy đã tràn đầy tàn thuốc.

Tiểu Bạch bản thân không hút thuốc, càng chán ghét người khác hút thuốc. Nhưng không hiểu sao mùi thuốc trên người Trần Sâm lại làm cho y yêu mến, mỗi lần nhìn bộ dạng Trần Sâm cắn thuốc, y đều có xúc động muốn đoạt lấy điếu thuốc sau đó hung hăng chà đạp đôi môi dày khêu gợi kia.

Bất quá… Rất ít khi gặp Trần Sâm thoáng cái lại có thể hút nhiều thuốc như vậy… Tiểu Bạch trong lòng ẩn ẩn một tia bất an.

Thấy Trần Sâm lại đi lấy hộp thuốc lá, Tiểu Bạch vội vàng kéo tay của hắn:"Hút thuốc không tốt…"

Trần Sâm môi giật giật, cuối cùng cái gì cũng không nói, hắn chỉa chỉa cháo:"Đừng làm rộn, húp cháo."

Thế này cùng với bình thường có gì đó không giống… Tiểu Bạch không dám hướng chỗ hỏng đó nghĩ, liền mình thôi miên là bản thân mình nhạy cảm, nghe lời đi qua đối diện húp cháo.

Giữa hai người lại khôi phục trầm mặc, nhất thời chỉ có âm thanh Tiểu Bạch húp cháo. Tiểu Bạch húp hai cái, dừng lại, ngẩng đầu hỏi:"Sâm không ăn?"

“Nếm qua." Trần Sâm đầu cũng không ngước lên trả lời.

Vì vậy hai người tiếp tục trầm mặc. Tiểu Bạch trong nội tâm bất ổn, y cảm thấy Trần Sâm là đã biết, nhưng thấy Trần Sâm cái gì cũng chưa nói lại nghi hoặc. Trong đầu nhanh chóng tìm ra một lý do sau đó lại lập tức đả đảo, Tiểu Bạch chỉ cảm thấy trong đầu chất đầy các loại suy đoán nghi kị, cháo đưa đến trên mũi đều không có phản ứng.

Đột nhiên một cảm giác ôn hòa bao bọc ở cái tay đang cằm thìa của Tiểu Bạch, tiếp theo một cỗ lực đạo kéo tay của y xuống, nhờ đó y tránh được thảm kịch mũi hấp cháo thịt băm.

“Phát cái gì ngốc a?" Trần Sâm nhíu mày nhìn y.

“A…" Tiểu Bạch chỉ cảm thấy ôn hòa ở trên tay theo Trần Sâm thu tay lại mà mất đi, y vô ý thức liền ném cái thìa, bắt lấy tay nam nhân.

Trên tay truyền đến một hồi xúc cảm thô ráp cũng mang một ít gập ghềnh, Tiểu Bạch trong nội tâm có chút run lên một chút, sau đó càng dùng sức cầm lấy.

“Sâm tay thật nhiều vết thương…" Tiểu Bạch nhìn chằm chằm vào bàn tay che kín vết sẹo, đau lòng muốn chết.

“Vết thương này là thật lâu trước kia rồi, sớm tốt lắm." Trần Sâm nghĩ rút về tay, lại không nghĩ rằng Tiểu Bạch khí lực vẫn còn lớn, lại một chút cũng không thể rút ra.

“Từ nay về sau Tiểu Bạch sẽ bảo vệ Sâm." Tiểu Bạch ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời hữu thần chằm chằm nhìn vào Trần Sâm, trong mắt tuyên thệ kiên định.

“…" Trần Sâm nhìn thẳng y vài giây, dường như nhớ tới cái gì đó, khóe miệng giật ra, nở nụ cười.

“Sâm không tin Tiểu Bạch?" Tiểu Bạch bĩu môi, bất mãn quơ quơ tay Trần Sâm.

“Ha ha ha –" Trần Sâm cười càng thêm lợi hại, hắn bỏ tay Tiểu Bạch ra, ngẩng đầu cười ha hả.

Tiểu Bạch dọa sợ, y không biết mình nói sai rồi cái gì, bối rối vượt qua bàn thấp đi lại kéo Trần Sâm, Trần Sâm cũng không để ý đến y, tiếng cười càng ngày càng lớn, thậm chí bắt đầu dùng sức đập cái bàn. Tiếng vang nghe bang bang làm Tiểu Bạch kinh hãi.

“Sâm — Sâm — không cần phải như vậy — không cần phải –" Tiểu Bạch sợ, y giang hai tay vây quanh Trần Sâm, y không nghĩ chứng kiến Trần Sâm — cười châm chọc như vậy.

Trần Sâm nở nụ cười một hồi lâu mới dừng lại, hắn quay đầu nhìn Tiểu Bạch, trong mắt che kín tơ máu đỏ tươi, nhìn hết sức hung ác cùng khủng bố.

“Sâm?…" Tiểu Bạch sợ hãi kêu một tiếng.

“Đời này có ba người nói sẽ bảo vệ ta," Trần Sâm đôi mắt sung huyết chằm chằm nhìn thẳng vào Tiểu Bạch, chậm rãi nói:"Hiện tại bọn họ toàn bộ đều chết, cả thi thể cũng không lưu lại — bọn họ là phục vụ quên mình để thực hiện lời hứa, phục vụ quên mình hiểu không? Con mẹ nó ngươi có tư cách gì nói những lời này!?"

Tiểu Bạch bị hắn mắng một trận ngây ngẩn cả người. Y ngây ngốc nhìn Trần Sâm, cái gì cũng nói không được.

Trần Sâm biết mình nói nặng, nhưng hắn chính là không ngừng dừng lại phẫn nộ, mặt lạnh gỡ tay của Tiểu Bạch đang ôm hắn. Nhưng mặc hắn dùng lực như thế nào, vòng tay của y cũng vẫn không nhúc nhích. Trần Sâm trừng Tiểu Bạch,lại thấy nam nhân kia mang bộ mặt muốn khóc. Hắn cảm thấy một hồi phiền muộn, đơn giản cho y ôm, nghiêng đầu qua một bên không nhìn nữa, thích bày ra bộ mặt gì thì bày ra đi.

Lúc này cánh cửa đang đóng răng rắc một tiếng, cửa sắt được tôn sùng mở ra, một đôi giày cao gót màu đen tiến đến.

“Sớm a ~~" Người tới ngáp thật dài chào hỏi, phối hợp bỏ áo khoác đi vào phòng bếp, lúc trở ra trên tay đã cầm nhiều hơn một lọ sữa chua.

“Ân?" Thật lâu không có ai đáp lại, Viên Lệ hướng về phía hai người xem xét, Tiểu Bạch cùng gấu Koala như nhau dán trên người Trần Sâm. Trần Sâm vẫn không nhúc nhích, tuy không thấy mặt, Viên Lệ cũng có thể đoán được trên mặt hắn chắc chắn không phải là biểu tình cái gì vui sướng gì.

Chẳng lẽ tên Đỗ Viễn kia rốt cục ra tay? Viên Lệ cắn ống hút đi tới:"Làm cái gì vậy? Như thế nào cũng không đáp lại tôi một tiếng?"

Trần Sâm ngẩng đầu nhìn cô, Viên Lệ nhìn thấy đôi mắt đỏ bừng của hắn lại càng hoảng sợ, nhìn nhìn lại Đỗ Viễn đang ở bên cạnh… A, cũng là một con thỏ con.

“Trần Sâm! Anh sáng sớm gọi điện thoại bảo tôi tới, chính là để cho tôi xem hai con thỏ thế này?" Viên Lệ ngồi xếp bằng đối diện bọn họ.

Tiểu Bạch nghe được Trần Sâm gọi Viên Lệ đến, trong nội tâm kêu to không tốt, ánh mắt nhìn về phía Trần Sâm lo lắng cùng giải thích tăng hơn vài phần. Đáng tiếc Trần Sâm nhìn cũng không nhìn y, hắn chỉ là kéo tay của Tiểu Bạch đang ôm mình ra, sau đó đi vào phòng.

Tiểu Bạch thất hồn lạc phách bảo trì tư thế ngồi yên ở trên mặt đất, nhìn chằm chằm vào vị trí của Trần Sâm vừa rồi, không biết đang suy nghĩ gì. Viên Lệ cũng không nói lời nào, không tim không phổi hấp sữa chua, cho là đang xem kịch truyền hình tám giờ.

“Anh ta đã biết." Tiểu Bạch thanh âm không lớn, lại vừa vặn bị Viên Lệ nghe được.

“A." Viên Lệ sớm đoán được, cũng không kinh ngạc. Cô dừng lại một chút rồi cười lạnh nói:"Đừng mang bộ dạng muốn chết muốn sống đấy, tôi không tin anh ta hôm nay mới biết được việc này."

“…" Tiểu Bạch vẫn là thất thần chằm chằm nhìn vào mặt đất — y đương nhiên nghĩ tới. Nhưng y hết thảy cho rằng, Trần Sâm cho dù biết cũng sẽ tha thứ y, tựa như tha thứ y đùa dai với hắn.

“Đối với cậu, tôi ngược lại hiếu kỳ. Trần Sâm như thế nào đột nhiên lại bạo phát?" Viên Lệ dựa vào quá khứ, hỏi,"Sẽ không phải là cậu đối với anh ta làm gì đi…"

Thấy Tiểu Bạch thần sắc cứng đờ, Viên Lệ biết mình đã đoán đúng, cô lật ra cái xem thường:"Tự làm bậy không thể sống."

“Không có…" Tiểu Bạch dừng một chút, dường như giải thích nói,"Không có làm xong… Anh ấy uống rượu … Tôi cho rằng…"

“Tôi không biết…" Tiểu Bạch tựa ở trên ghế sa lon, lấy tay che mắt.

“…" Viên Lệ nhìn bộ dạng y kinh sợ, cũng không còn tâm tư đánh rắn giập đầu, cô nói thẳng:"Trần Sâm gọi điện thoại cho của tôi rất bình tĩnh, tôi đoán anh ta cũng không phải bởi vì biết chuyện cậu giả ngốc mà nổi giận…"

Vừa nói xong Trần Sâm liền từ trong phòng đi ra, trên tay còn có một túi hành lý.

Trần Sâm đem hành lý ném tới trên ghế sa lon, nhìn Viên Lệ nói:"Cậu ta đến chỗ cô ở."

“Ai?" Vừa hỏi xong Viên Lệ liền kịp phản ứng là nói Tiểu Bạch, lập tức lớn tiếng kháng nghị:" Cô nam quả nữ, lão nương rất không an toàn!"

“Tùy tiện tìm một chỗ — tóm lại không cần phải ở chỗ tôi." Trần Sâm cố ý xem nhẹ ánh mắt tuyệt vọng của Tiểu Bạch, nghiêm mặt cứng ngắc nói.

“Cái này…" Viên Lệ không nghĩ tới sự tình sẽ thoáng cái trở nên hỏng bét như vậy, nhất thời cũng không biết làm thế nào.

“Những vật này là của Tiểu Bạch, muốn lưu liền lưu, không cần thì ném." Trần Sâm nói xong cũng cũng không quay đầu lại đi vào phòng, thuận tay dùng sức đóng mạnh cửa.

Một tiếng “bùm" vang lên, chấn động làm Viên Lệ trong lòng cũng nhảy dựng. Cô nhìn túi hành lý hơi cũ, sắc mặt cũng lạnh xuống:"A, cậu lợi hại a, có thể đem anh ta chọc giận thành như vậy."

Tiểu Bạch khó được có lúc không phản bác cô, y yên lặng đứng dậy, nhấc hành lý lên liền đi ra ngoài.

“…" Viên Lệ hướng phòng Trần Sâm nhìn một hồi lâu, chậm rãi thở dài.

Đỗ Viễn tâm tình không tốt, Viên Lệ tâm tình cũng không tốt, hai người đều tự chủ bản thân đến chết,giúp nhau an ủi gì đó đương nhiên là không có khả năng. Vì vậy trên xe cả hai một câu cũng không nói, hào khí áp lực có thể làm cho trong bán kính mười dặm cỗ xe nào cũng không dám tới gần.

“Tôi ở vùng ngoại thành có một phòng không có người ở, phụ cận cũng ít người, có thể không bị phát hiện." Sau khi ra khỏi nội thành Viên Lệ mới mở miệng.

Đỗ Viễn gật đầu một chút, con ngươi tiếp tục rủ xuống suy nghĩ thất thần.

“Trương Vũ Đông bên kia tôi sẽ đi tìm người… Dựa vào… Chủ ý của cậu thật là tốt…" Viên Lệ thì thào nén giận, dường như phát tiết giẫm xuống chân ga, trên đường lớn ở vùng ngoại thành trên đường lớn chạy như bay.

Lúc đi ngang qua một khu dân cư, ven đường đột nhiên thoát ra một bóng đen nho nhỏ, Viên Lệ sợ tới mức vội vàng phanh xe, nhưng tốc độ xe quá nhanh vẫn không thể nào kịp thời dừng lại. Hai người chỉ có thể trừng lớn mắt thấy xe chạy qua trên người bóng đen.

Xe tiếp tục trượt bốn năm mét mới dừng lại. Xe vừa dừng, Viên Lệ liền vội vàng mở cửa xuống xe, Đỗ Viễn theo sát phía sau.

Giữa đường một con mèo ngồi chồm hổm, như là bị kinh hãi, co lại thành một đoàn không nhúc nhích. Chờ Viên Lệ cùng Đỗ Viễn đến gần rồi mới kêu chói tai chạy đi.

“… Nguyên lai là con mèo…" Viên Lệ thở ra, khá tốt không đụng vào. Bằng không giữa trưa đâm chết con mèo cũng là điềm rất xấu.

Đỗ Viễn lại như là thấy quỷ đồng dạng, gắt gao chằm chằm nhìn vào bóng lưng con mèo chạy đi, biểu lộ còn rất khác người, Viên Lệ không khách khí mắng lại:"Quỷ nhập vào người? Đừng dọa tôi a!"

“Con mèo…" Đỗ Viễn thì thào một tiếng, sau đó khẩn trương quay đầu hỏi Viên Lệ:"Buổi sáng cô đến Đại Bạch có thấy không?" (Đại Bạch là tên bé mèo lần trước anh Sâm nhặt ấy  ~)

“A?" Viên Lệ không biết như thế nào đột nhiên nhắc tới con mèo,"Như thế nào đột nhiên nói cái này?"

“Cô tới có thấy không?? Hoặc là nghe được mèo kêu?" Đỗ Viễn sốt ruột bắt lấy Viên Lệ hỏi.

Viên Lệ bị đau, bỏ tay của y ra:"Nổi điên làm gì!"

“Cô ngẫm thật kĩ lại!" Đỗ Viễn rống lên, dọa Viên Lệ nhảy dựng. Nhìn y mang bộ dạng gấp rút, Viên Lệ nhịn xuống hồi tưởng một chút, buổi sáng thật đúng là không thấy.

“Giống như… Không có…" Viên lệ cũng bắt đầu cảm thấy kỳ quái, bình thường con mèo dính lấy Trần Sâm,như thế nào lúc sáng không thấy nó?

“… Lúc ăn cơm nó cũng không còn đến đoạt…" Đỗ Viễn lầm bầm lầu bầu. Viên Lệ ở một bên cũng lo lắng, vội hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Đại Bạch không ở trong nhà… …

Đỗ Viễn bảo Viên Lệ gọi điện thoại cho Trương Nam, Viên Lệ tuy thấy kỳ quái nhưng vẫn làm theo.

Trương Nam cùng Viên Lệ cũng đã gặp mặt hai lần ở nhà Trần Sâm, lúc ấy chỉ là khách khí lưu lại điện thoại lẫn nhau, không nghĩ tới là có lúc dùng đến.

“Hỏi hắn Đại Bạch có phải ở chỗ hắn không?" Đỗ Viễn bảo.

Viên Lệ nghe theo hỏi, kết quả thật đúng như Đỗ Viễn đoán.

“Hắn nói Trần Sâm buổi sáng đem Đại Bạch đưa qua, nhờ hắn chiếu cố một thời gian ngắn…"Cúp điện thoại, Viên Lệ nói.

“Đáng chết –" Đỗ Viễn cắn răng mắng một tiếng, nhanh chân liền chạy lên xe. Viên Lệ tuy không hiểu ý nhưng vẫn đi theo.

Đỗ Viễn trực tiếp ngồi lên ghế lái, không đợi Viên Lệ đóng cửa thật kỹ liền khởi động ô tô, rẽ gấp vào một con lộ ít người vãng lai lao đi.

“Làm sao vậy??"Viên Lệ thiếu chút nữa văng ra, giận dữ kêu to.

“Gọi điện thoại cho Sâm! Nhanh!" Đỗ Viễn không đáp lại cô, mãnh liệt nhấn ga. Xe lập tức như viên đạn xông ra ngoài.

“Thao — con mẹ nó ngươi bình tĩnh!! Lão nương còn muốn sống thêm vài năm!!" Viên Lệ bị tốc độ xe dọa ra mồ hôi lạnh, một tiếng mắng to lên.

“Mau gọi!" Đỗ viễn một bộ dạng “cô còn không gọi cho tôi", Viên Lệ sợ tới mức vội bấm số của Trần Sâm — nói giỡn, xe phóng nhanh thế này còn gọi điện thoại, không phải muốn chết sao!

“Số điện thoại quý khách vừa gọi đã tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau –" Giọng nữ nhân viên tổng đài từ điện thoại di động vang lên trong xe.

“Chuyện gì xảy ra??" Viên Lệ trong nội tâm bất an, nhưng lại không rõ là vì cái gì, vội vàng truy vấn.

“Sâm đem Đại Bạch cho Trương Nam, đem tôi ném cho cô –" Đỗ Viễn cắn răng nói,"Anh ta nhất định là muốn làm việc gì đó nhưng lại cố kỵ chúng ta –"

“Anh ta muốn làm cái gì??"Viên Lệ bất an trong lòng dần dần mở rộng.

“Tôi không biết…" Đỗ Viễn hung hăng chằm chằm nhìn về phía trước, “Nhưng khẳng định cùng tôi có liên quan."

“…" Viên Lệ không tự giác cắn ngón tay, lúc cô lo nghĩ sẽ vô ý thức làm như vậy,"Anh ta có thể làm gì, không phải chạy tới cùng Đỗ Hi liều mạng a??"

Trả lời cô là tốc độ xe càng thêm cấp bách.

Sau khi siêu tốc vượt qua hai cái đèn đỏ, Đỗ Viễn đơn giản chỉ cần dùng một giờ chạy xong lộ trình bình thường mất hai giờ. Y vừa đến cửa ngõ liền vội vàng xuống xe, động cơ xe cũng không tắt, Viên Lệ bị chọc giận chỉ có thể một bên sốt ruột một bên rất nhanh ngừng xe đuổi theo.

Viên Lệ lên tới trên lầu, cửa sắt nhà Trần Sâm đã mở rộng ra. Cô đi vào, phòng khách không có người, cô liền kêu một tiếng, rồi đi vào phòng của Trần Sâm, lại chỉ thấy trong phòng một mảnh mất trật tự, cửa tủ quần áo bị mở ra, bên trong trống rỗng chỉ chừa một cái chăn đơn cùng vài quần áo cũ.

Đỗ Viễn ở tủ đầu giường tìm kiếm cái gì đó, biểu tình dữ tợn làm cho Viên Lệ không dám tới gần. Rốt cục Đỗ Viễn động tác dừng lại, đột nhiên thoát khỏi lực bình thường đặt mông ngồi ở trên giường, như mất hồn nhìn xuống mặt đất.

Viên Lệ cẩn cẩn dực dực kêu một tiếng ‘Đỗ Viễn’, nam nhân không có chút phản ứng nào. Viên Lệ vừa hỏi Trần Sâm đi đâu rồi, y lại đột nhiên mở miệng.

“Giấy căn cước, chi phiếu — cũng không có ở đây. Chỉ có cái này lưu lại –" Đỗ Viễn giơ tay lên, Viên Lệ lúc này mới thấy rõ đó là điện thoại của Trần Sâm.

Viên Lệ há to mồm, rốt cục ý thức được cái này đại biểu cho điều gì.

“Trần Sâm đi." Đỗ Viễn ngẩng đầu, trên mặt ẩm ướt một mảnh.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại