Bị Độc Thân
Chương 5-3: Đã từng yêu, nhưng đó đã là chuyện từ rất lâu rồi
5.3 Đã từng yêu, nhưng đó đã là chuyện từ rất lâu rồi
“Tình cảm là thứ không thể dựa dẫm. được, bởi bất cứ lúc nào cũng có thể tan thành mây khói.
Cô không phải là thiên sứ không biết gì về nhân gian, cô yêu tất cả những thứ tốt đẹp trên thế giới, bao gồm cả những chiếc túi cao cấp và tình yêu. Nếu như có thể cùng lúc có được cả hai thứ thì tuyệt biết bao!"
Cuối tuần, Trác Nhiên lôi Hiểu Khê đi hộp đêm nhảy nhót.
“Tôi chỉ muốn ngủ thôi." Hiểu Khê thoái thác.
“Biết ngay là cô lại muốn ngủ mà. Cô cứ tiếp tục thế này, nhất định muốn thành bà cô suốt ngày chỉ ru rú trong nhà hết nằm ngủ rồi ăn mì, muốn ế chồng luôn hả?" Trác Nhiên dựng Hiểu Khê dậy, lôi cô ra khỏi giường.
“Ây da, chúng ta đều lớn rồi, ai lại còn đi nhảy nhót nữa, thực tình tôi không có chút hứng thú nào cả." Hiểu Khê nhắm nghiền đôi mắt mê man, bây giờ đã là mười giờ đêm rồi.
“Cho tôi xin đi, cô đã đến ba mươi tuổi đâu, vừa trẻ trung lại vừa xinh đẹp, điều quan trọng chính là tâm trạng. Thay váy ngắn rồi đi chơi cùng tôi đi! Cô cứ nghĩ xem, nhảy và lắc theo nhịp điệu, sẽ quên đi hết những vận rủi của mình, cảm giác này vô cùng tuyệt vời đấy..." Trác Nhiên liên tục kích thích ham muốn tiềm ẩn trong Hiểu Khê. Hiểu Khê nhìn thấy dáng vẻ nhiệt tình của cô bạn, đành phải ngoan ngoãn thay chiếc váy ngắn ra ngoài tìm kiếm niềm vui.
Cuối tuần, người đến các hộp đêm rất đông, nam thanh nữ tú đâu đâu cũng có, thì ra cái đẹp cũng có đội ngũ cả. Trước kia, đi trên đường phố chẳng nhận ra Bắc Kinh lại có nhiều khuôn mặt đẹp tựa minh tinh thế này. Mấy cô gái bên cạnh, cô nào cô nấy thân hình nóng bỏng, vô cùng gợi cảm, quyến rũ.
Hiểu Khê nhanh chóng chìm đắm trong không khí tưng bừng nơi đây, bây giờ, cô mới nhận ra mình đã rời khỏi thế giới tuổi trẻ tràn đầy năng lượng, nhựa sống này quá lâu rồi. Trên sân khấu, anh chàng DJ đẹp trai với chiếc mũ đội lệch đang hăng say phù phép cho âm nhạc của mình.
“Còn đứng ngây ra đấy làm gì?" Trác Nhiên kéo tay Hiểu Khê đi vào sàn nhảy, lúc này, cô đứng giữa dòng người đang lắc lư, uốn éo, Hiểu Khê không khỏi cũng dần hòa nhập theo âm nhạc và không gian xung quanh. Trong lòng thầm cảm thán, quả vậy, đã quá lâu rồi cô không ra ngoài giải trí như thế này, xương cốt cũng không còn linh hoạt như xưa nữa.
“Cô xem đi, nếu mà không đi thì cơ thể đến mọc mầm mất thôi." Trác Nhiên uốn mình, nhảy một cách điêu nghệ, xung quanh chốc chốc lại có mấy anh chàng muốn chen vào cùng nhảy với Trác Nhiên. Có điều Trác Nhiên không thèm để ý, nhưng cô ấy càng không quan tâm lại càng giống như một bông hồng kiêu sa, lạnh lùng phát ra mùi hương quyến rũ chết người.
Mới nhảy được hai điệu nhạc, Hiểu Khê đã cảm thấy phần eo hơi đau, mệt mỏi vô cùng. Cô liền lui vào quầy bar, gọi một chai rượu Budweiser, còn Trác Nhiên ở giữa sàn nhảy ngoài kia đang có một đám đàn ông vây quanh. “Bởi vì cô ấy chăm nhảy nên cơ thế mới tràn đầy sinh lực và cảm xúc như thế, nêu mình là đàn ông, mình cũng sẽ nhảy quanh cô ấy mà thôi", Hiểu Khê thầm nghĩ.
Vừa ngồi uống rượu vừa nhìn về phía sàn nhảy, bỗng bên tai Hiểu Khê vang lên giọng của một người đàn ông. “Tiểu thư, hình như đây là lần đầu tiên cô tới đây?" Lời bắt chuyện quá tầm thường!
“Ở chỗ này có vô số các cô gái tới đây lần đầu, chẳng lẽ anh lại đi hỏi từng người một như vậy ư?" Hiểu Khê quay đầu nhìn sang người đang định tán tỉnh mình. Anh chàng tuổi tầm ngoài ba mươi, trông cũng khá đẹp trai, trên đầu đội chiếc mũ, trông phong cách ăn mặc cũng khá dân chơi, đang mỉm cười đầy duyên dáng.
“Em không cần phải sợ, anh chỉ muốn tìm người để nói chuyện cùng thôi." Anh chàng uống một ngụm Jack Daniels rồi nói.
“E rằng không chỉ đơn giản là nói chuyện đâu." Hiểu Khê chớp chớp mắt, cười đáp.
“Trong em chứa đầy tế bào cảnh giác, cho nên anh sẽ không ra tay với em đâu. Hơn nữa em còn có người đi theo bảo vệ cơ mà, yên tâm đi!" Anh chàng cười rồi nói.
Quả nhiên là một cao thủ cua gái, điển hình của những người đàn ông ban ngày ở công ty luôn tỏ vẻ nghiêm túc, đạo mạo, nhưng buổi tối, khi đến những nơi hộp đêm vũ trường mới lộ ra bản chất thực sự.
“Được thôi, nói chuyện thì nói chuyện, vậy anh nói cho tôi biết, anh đã cua được bao nhiêu cô gái ở vũ trường này rồi?"
“Về điều này thì cũng phải tới hai con số." Anh chàng cười đắc ý vẻ khoe khoang nói.
“Có thú vị không?" Hiểu Khê nói rồi tiếp tục cầm chai rượu Budweiser uống.
“Xin đừng nói mấy điều lí lẽ với anh! Đến những nơi vũ trường, quán bar thế này anh không muốn nghe mấy lời khuyên răn của Phật tổ hay Chúa trời gì hết." Anh ta xua xua tay, đáp.
“Tôi cũng không có hứng thú nói với anh những điều này, bởi vì tôi biết rõ mình không phải nhà truyền đạo giỏi giang, chỉ là cảm thấy hiếu kì mà thôi."
“Về điều này, nên nói thế nào nhỉ? Cảm giác trên giường thiết thực, vui vẻ và điên cuồng hơn tình yêu nhiều lần. Xin em đừng coi thường anh, mỗi người mỗi chí hướng, anh chính là loại người như vậy. Anh không xem trọng tình cảm, tình cảm là thứ không thể dựa dẫm được, bất cứ lúc nào cũng có thể tan thành mây khói. Phụ nữ ở cùng anh trong vòng năm ngày nhất định phải lên giường với anh, sau khi lên giường mới biết được thì ra trên thế gian cũng có những lúc khoái lạc, vui vẻ đến thế. Đây chính là niềm vui chân thực và cũng là quan điểm về tình yêu của anh." Anh ta thao thao bất tuyệt. Tiếng nhạc rất ồn nên Hiểu Khê phải cố gắng lắm mới lắng nghe được. Cô cảm thấy hứng thú trước quan điểm tình yêu và thái độ sống của anh chàng này.
“Đây không phải là quan điểm tình yêu của anh mà là quan điểm về tình dục của anh mới đúng." Hiểu Khê chỉnh.
“Đàn ông theo đuổi người phụ nữ mình thích không phải để lên giường cùng họ sao? Tại sao cứ nhất thiết phải đội lên nó một từ cao sang, lịch lãm là “yêu" chứ? Tình yêu cũng đâu phải là vĩnh hằng. Đàn ông chỉ cần lên giường cùng người phụ nữ mình thích là đủ rồi, như thế liệu đó có phải là tình yêu không? Lẽ nào, mọi người đều không muốn chấp nhận sự thực? Cứ nhất định phải theo đuổi một tình yêu lí tưởng? Cảm giác yêu ai đó chỉ là do một loại tín hiệu áp chế lên vùng đại não, thiết lập DNA về giống loài để đáp ứng nhu cầu sinh tồn, chọn lọc và tiến hóa của loài người, duy trì sứ mệnh lịch sử bảo tồn nòi giống. Cũng chính nhờ việc thiết lập DNA mà số lượng con người mới không ngừng tăng nhanh, không bị tuyệt chủng. Tín hiệu áp chế đại não này không giống nhau ở kết quả, nó thể hiện sự cảm nhận của riêng mỗi người, chúng ta gọi cảm nhận đó là tình yêu. Tình yêu gánh vác sứ mệnh lịch sử rất đáng quý, nhưng không nhất định phải đeo đuổi bằng được, lúc không có tình yêu vẫn có thể tận hưởng được niềm vui giới tính. Vì vậy cần gì phải yêu đến mức độ thái quá như vậy?" Anh chàng lại tiếp tục nói, xem ra đã uống vào bụng cả một chai rượu mạnh, men say có vẻ bắt đầu có tác dụng.
“Tôi nghe nói, những người không tin vào tình yêu, thông thường đều là những người đã từng phải chịu rất nhiều đau khổ vì tình yêu." Hiểu Khê nhấp một ngụm rượu rồi nói. Nói thực lòng, đến lúc này, cô nhận thấy mình cũng bắt đầu nghi ngờ tình yêu, bởi vì lần này cô thực sự chịu đã quá nhiều đau khổ.
“Trên thế giới này thứ không đáng tin cậy nhất, mẹ kiếp, chính là tình cảm, dù có hi sinh bao nhiêu thì cũng chỉ như muối bỏ bể, vật chất vẫn nên được xếp lên hàng đầu. Có một vĩ nhân đã từng dạy: Chỉ có tiểu nhân và đàn bà là khó nuôi. Sự thực chính là như vậy, việc dành tình cảm cho phụ nữ đúng là ngốc nghếch, tình dục mới là phương thức tốt nhất để đối đãi với họ. Đôi bên đều có nhu cầu thì hà cớ gì mà không làm chứ?"
“Vậy anh đã từng thật lòng yêu một ai đó chưa?" Hiểu Khê ngẩng đầu lên, đèn trong vũ trường nhập nhòe, tiếng nhạc thì quá ầm ĩ, nhưng Hiểu Khê vẫn hi vọng có được một đáp án mà mình mong muốn.
“Đã từng yêu, nhưng đó đã là chuyện từ rất lâu rồi. Tình yêu anh dành cho người bạn gái thời đại học hoàn toàn vô tư, trong sáng, tình cảm của bọn anh sâu đậm tới mức có thể ví như hai con người chung một cơ thể, một linh hồn. Không có bất cứ người đàn ông hay phụ nữ nào có thể làm được điều đó. Cô ấy có thể vì anh mà chết, anh cũng vậy, anh cũng có thể vì cô ấy mà hi sinh mọi thứ, cô ấy là tri âm của anh và anh cũng là tri âm của cô ấy. Tình cảm của hai người bọn anh chỉ đứng sau tình cảm dành cho bố mẹ mà thôi, em hiểu không?" Anh ta có vẻ bắt đầu bị kích động, nói ra những lời tình cảm chất chứa tận sâu thẳm đáy lòng.
“Nếu hai người đã yêu nhau sâu đậm đến vậy thì tại sao sau cùng lại chia tay?" Khi nói ra câu này, trong lòng Hiểu Khê chợt dâng lên nỗi cảm thương, xót xa. Những người yêu nhau sâu đậm cuối cùng lại chẳng thể đến được với nhau. Đây có lẽ chính là việc đáng tiếc nhất trên thế gian này!
Nghe thấy câu hỏi này, anh chàng không nói thêm gì nữa, chỉ uống rượu, giây lát, bắt đầu sụt sùi và cố gắng hết sức để che giấu tiếng sụt sùi đó. Hiểu Khê cũng không dám tiếp tục nói chuyện với anh nữa, uống hết chai rượu trên tay, cảm thấy sức nóng lan tỏa toàn thân, cô loạng choạng chen vào giữa đám người đang nhảy nhót giữa vũ trường.
Tối nay, hãy để âm nhạc và các điệu nhảy giải phóng hết năng lượng! Hiểu Khê sau đó còn uống hết một chai Corano rồi tiếp tục nhập vào đám người đang uốn lượn theo điệu nhạc.
Sáng hôm sau, Hiểu Khê thức dậy rất muộn, vừa hay lúc đó có một nhân viên chuyển phát nhanh đưa tới một bưu kiện lớn: “Gần đây tôi có mua sắm gì trên mạng đâu?" Hiểu Khê vừa mới bật dậy khỏi giường, đầu tóc vẫn còn rôi bù, mơ mơ màng màng hỏi.
“Thưa cô, đây là chiếc túi một người muốn gửi tặng cô, mời cô kí đã nhận!"
Hiểu Khê kí tên mình rồi nhanh chóng mở vỏ bọc bên ngoài ra xem, logo hãng Gucci nhanh chóng lộ ra, tiếp tục mở, trời ơi là chiếc Indy Bag! Hơn nữa còn là da cá sấu màu trắng mà cô thích nhất nữa!
“Em đã nhận được quà của anh rồi chứ?" Phó Vân gọi điện hỏi.
“Anh đoán như thần vậy, làm sao mà anh lại biết được?"
“Ha ha, thật không uổng công anh lăn lộn giang hồ bao năm nay."
Hiểu Khê thầm nghĩ, phải chăng phụ nữ thường không thể từ chối được người đàn ông như thế này. Một người đàn ông vì mình mà dám bỏ ra một khoản tiền lớn, đã phải tốn bao công sức nghĩ cách để lấy lòng. Người đàn ông như vậy, có ai là không thích? Hiểu Khê cũng là người trần mắt thịt, cô không phải là thiên sứ không biết gì về nhân gian, cô yêu tất cả những thứ tốt đẹp trên thế giới, bao gồm cả chiếc túi cao cấp và tình yêu. Nếu như có thể cùng lúc có được cả hai thứ thì tuyệt biết bao!
“Tình cảm là thứ không thể dựa dẫm. được, bởi bất cứ lúc nào cũng có thể tan thành mây khói.
Cô không phải là thiên sứ không biết gì về nhân gian, cô yêu tất cả những thứ tốt đẹp trên thế giới, bao gồm cả những chiếc túi cao cấp và tình yêu. Nếu như có thể cùng lúc có được cả hai thứ thì tuyệt biết bao!"
Cuối tuần, Trác Nhiên lôi Hiểu Khê đi hộp đêm nhảy nhót.
“Tôi chỉ muốn ngủ thôi." Hiểu Khê thoái thác.
“Biết ngay là cô lại muốn ngủ mà. Cô cứ tiếp tục thế này, nhất định muốn thành bà cô suốt ngày chỉ ru rú trong nhà hết nằm ngủ rồi ăn mì, muốn ế chồng luôn hả?" Trác Nhiên dựng Hiểu Khê dậy, lôi cô ra khỏi giường.
“Ây da, chúng ta đều lớn rồi, ai lại còn đi nhảy nhót nữa, thực tình tôi không có chút hứng thú nào cả." Hiểu Khê nhắm nghiền đôi mắt mê man, bây giờ đã là mười giờ đêm rồi.
“Cho tôi xin đi, cô đã đến ba mươi tuổi đâu, vừa trẻ trung lại vừa xinh đẹp, điều quan trọng chính là tâm trạng. Thay váy ngắn rồi đi chơi cùng tôi đi! Cô cứ nghĩ xem, nhảy và lắc theo nhịp điệu, sẽ quên đi hết những vận rủi của mình, cảm giác này vô cùng tuyệt vời đấy..." Trác Nhiên liên tục kích thích ham muốn tiềm ẩn trong Hiểu Khê. Hiểu Khê nhìn thấy dáng vẻ nhiệt tình của cô bạn, đành phải ngoan ngoãn thay chiếc váy ngắn ra ngoài tìm kiếm niềm vui.
Cuối tuần, người đến các hộp đêm rất đông, nam thanh nữ tú đâu đâu cũng có, thì ra cái đẹp cũng có đội ngũ cả. Trước kia, đi trên đường phố chẳng nhận ra Bắc Kinh lại có nhiều khuôn mặt đẹp tựa minh tinh thế này. Mấy cô gái bên cạnh, cô nào cô nấy thân hình nóng bỏng, vô cùng gợi cảm, quyến rũ.
Hiểu Khê nhanh chóng chìm đắm trong không khí tưng bừng nơi đây, bây giờ, cô mới nhận ra mình đã rời khỏi thế giới tuổi trẻ tràn đầy năng lượng, nhựa sống này quá lâu rồi. Trên sân khấu, anh chàng DJ đẹp trai với chiếc mũ đội lệch đang hăng say phù phép cho âm nhạc của mình.
“Còn đứng ngây ra đấy làm gì?" Trác Nhiên kéo tay Hiểu Khê đi vào sàn nhảy, lúc này, cô đứng giữa dòng người đang lắc lư, uốn éo, Hiểu Khê không khỏi cũng dần hòa nhập theo âm nhạc và không gian xung quanh. Trong lòng thầm cảm thán, quả vậy, đã quá lâu rồi cô không ra ngoài giải trí như thế này, xương cốt cũng không còn linh hoạt như xưa nữa.
“Cô xem đi, nếu mà không đi thì cơ thể đến mọc mầm mất thôi." Trác Nhiên uốn mình, nhảy một cách điêu nghệ, xung quanh chốc chốc lại có mấy anh chàng muốn chen vào cùng nhảy với Trác Nhiên. Có điều Trác Nhiên không thèm để ý, nhưng cô ấy càng không quan tâm lại càng giống như một bông hồng kiêu sa, lạnh lùng phát ra mùi hương quyến rũ chết người.
Mới nhảy được hai điệu nhạc, Hiểu Khê đã cảm thấy phần eo hơi đau, mệt mỏi vô cùng. Cô liền lui vào quầy bar, gọi một chai rượu Budweiser, còn Trác Nhiên ở giữa sàn nhảy ngoài kia đang có một đám đàn ông vây quanh. “Bởi vì cô ấy chăm nhảy nên cơ thế mới tràn đầy sinh lực và cảm xúc như thế, nêu mình là đàn ông, mình cũng sẽ nhảy quanh cô ấy mà thôi", Hiểu Khê thầm nghĩ.
Vừa ngồi uống rượu vừa nhìn về phía sàn nhảy, bỗng bên tai Hiểu Khê vang lên giọng của một người đàn ông. “Tiểu thư, hình như đây là lần đầu tiên cô tới đây?" Lời bắt chuyện quá tầm thường!
“Ở chỗ này có vô số các cô gái tới đây lần đầu, chẳng lẽ anh lại đi hỏi từng người một như vậy ư?" Hiểu Khê quay đầu nhìn sang người đang định tán tỉnh mình. Anh chàng tuổi tầm ngoài ba mươi, trông cũng khá đẹp trai, trên đầu đội chiếc mũ, trông phong cách ăn mặc cũng khá dân chơi, đang mỉm cười đầy duyên dáng.
“Em không cần phải sợ, anh chỉ muốn tìm người để nói chuyện cùng thôi." Anh chàng uống một ngụm Jack Daniels rồi nói.
“E rằng không chỉ đơn giản là nói chuyện đâu." Hiểu Khê chớp chớp mắt, cười đáp.
“Trong em chứa đầy tế bào cảnh giác, cho nên anh sẽ không ra tay với em đâu. Hơn nữa em còn có người đi theo bảo vệ cơ mà, yên tâm đi!" Anh chàng cười rồi nói.
Quả nhiên là một cao thủ cua gái, điển hình của những người đàn ông ban ngày ở công ty luôn tỏ vẻ nghiêm túc, đạo mạo, nhưng buổi tối, khi đến những nơi hộp đêm vũ trường mới lộ ra bản chất thực sự.
“Được thôi, nói chuyện thì nói chuyện, vậy anh nói cho tôi biết, anh đã cua được bao nhiêu cô gái ở vũ trường này rồi?"
“Về điều này thì cũng phải tới hai con số." Anh chàng cười đắc ý vẻ khoe khoang nói.
“Có thú vị không?" Hiểu Khê nói rồi tiếp tục cầm chai rượu Budweiser uống.
“Xin đừng nói mấy điều lí lẽ với anh! Đến những nơi vũ trường, quán bar thế này anh không muốn nghe mấy lời khuyên răn của Phật tổ hay Chúa trời gì hết." Anh ta xua xua tay, đáp.
“Tôi cũng không có hứng thú nói với anh những điều này, bởi vì tôi biết rõ mình không phải nhà truyền đạo giỏi giang, chỉ là cảm thấy hiếu kì mà thôi."
“Về điều này, nên nói thế nào nhỉ? Cảm giác trên giường thiết thực, vui vẻ và điên cuồng hơn tình yêu nhiều lần. Xin em đừng coi thường anh, mỗi người mỗi chí hướng, anh chính là loại người như vậy. Anh không xem trọng tình cảm, tình cảm là thứ không thể dựa dẫm được, bất cứ lúc nào cũng có thể tan thành mây khói. Phụ nữ ở cùng anh trong vòng năm ngày nhất định phải lên giường với anh, sau khi lên giường mới biết được thì ra trên thế gian cũng có những lúc khoái lạc, vui vẻ đến thế. Đây chính là niềm vui chân thực và cũng là quan điểm về tình yêu của anh." Anh ta thao thao bất tuyệt. Tiếng nhạc rất ồn nên Hiểu Khê phải cố gắng lắm mới lắng nghe được. Cô cảm thấy hứng thú trước quan điểm tình yêu và thái độ sống của anh chàng này.
“Đây không phải là quan điểm tình yêu của anh mà là quan điểm về tình dục của anh mới đúng." Hiểu Khê chỉnh.
“Đàn ông theo đuổi người phụ nữ mình thích không phải để lên giường cùng họ sao? Tại sao cứ nhất thiết phải đội lên nó một từ cao sang, lịch lãm là “yêu" chứ? Tình yêu cũng đâu phải là vĩnh hằng. Đàn ông chỉ cần lên giường cùng người phụ nữ mình thích là đủ rồi, như thế liệu đó có phải là tình yêu không? Lẽ nào, mọi người đều không muốn chấp nhận sự thực? Cứ nhất định phải theo đuổi một tình yêu lí tưởng? Cảm giác yêu ai đó chỉ là do một loại tín hiệu áp chế lên vùng đại não, thiết lập DNA về giống loài để đáp ứng nhu cầu sinh tồn, chọn lọc và tiến hóa của loài người, duy trì sứ mệnh lịch sử bảo tồn nòi giống. Cũng chính nhờ việc thiết lập DNA mà số lượng con người mới không ngừng tăng nhanh, không bị tuyệt chủng. Tín hiệu áp chế đại não này không giống nhau ở kết quả, nó thể hiện sự cảm nhận của riêng mỗi người, chúng ta gọi cảm nhận đó là tình yêu. Tình yêu gánh vác sứ mệnh lịch sử rất đáng quý, nhưng không nhất định phải đeo đuổi bằng được, lúc không có tình yêu vẫn có thể tận hưởng được niềm vui giới tính. Vì vậy cần gì phải yêu đến mức độ thái quá như vậy?" Anh chàng lại tiếp tục nói, xem ra đã uống vào bụng cả một chai rượu mạnh, men say có vẻ bắt đầu có tác dụng.
“Tôi nghe nói, những người không tin vào tình yêu, thông thường đều là những người đã từng phải chịu rất nhiều đau khổ vì tình yêu." Hiểu Khê nhấp một ngụm rượu rồi nói. Nói thực lòng, đến lúc này, cô nhận thấy mình cũng bắt đầu nghi ngờ tình yêu, bởi vì lần này cô thực sự chịu đã quá nhiều đau khổ.
“Trên thế giới này thứ không đáng tin cậy nhất, mẹ kiếp, chính là tình cảm, dù có hi sinh bao nhiêu thì cũng chỉ như muối bỏ bể, vật chất vẫn nên được xếp lên hàng đầu. Có một vĩ nhân đã từng dạy: Chỉ có tiểu nhân và đàn bà là khó nuôi. Sự thực chính là như vậy, việc dành tình cảm cho phụ nữ đúng là ngốc nghếch, tình dục mới là phương thức tốt nhất để đối đãi với họ. Đôi bên đều có nhu cầu thì hà cớ gì mà không làm chứ?"
“Vậy anh đã từng thật lòng yêu một ai đó chưa?" Hiểu Khê ngẩng đầu lên, đèn trong vũ trường nhập nhòe, tiếng nhạc thì quá ầm ĩ, nhưng Hiểu Khê vẫn hi vọng có được một đáp án mà mình mong muốn.
“Đã từng yêu, nhưng đó đã là chuyện từ rất lâu rồi. Tình yêu anh dành cho người bạn gái thời đại học hoàn toàn vô tư, trong sáng, tình cảm của bọn anh sâu đậm tới mức có thể ví như hai con người chung một cơ thể, một linh hồn. Không có bất cứ người đàn ông hay phụ nữ nào có thể làm được điều đó. Cô ấy có thể vì anh mà chết, anh cũng vậy, anh cũng có thể vì cô ấy mà hi sinh mọi thứ, cô ấy là tri âm của anh và anh cũng là tri âm của cô ấy. Tình cảm của hai người bọn anh chỉ đứng sau tình cảm dành cho bố mẹ mà thôi, em hiểu không?" Anh ta có vẻ bắt đầu bị kích động, nói ra những lời tình cảm chất chứa tận sâu thẳm đáy lòng.
“Nếu hai người đã yêu nhau sâu đậm đến vậy thì tại sao sau cùng lại chia tay?" Khi nói ra câu này, trong lòng Hiểu Khê chợt dâng lên nỗi cảm thương, xót xa. Những người yêu nhau sâu đậm cuối cùng lại chẳng thể đến được với nhau. Đây có lẽ chính là việc đáng tiếc nhất trên thế gian này!
Nghe thấy câu hỏi này, anh chàng không nói thêm gì nữa, chỉ uống rượu, giây lát, bắt đầu sụt sùi và cố gắng hết sức để che giấu tiếng sụt sùi đó. Hiểu Khê cũng không dám tiếp tục nói chuyện với anh nữa, uống hết chai rượu trên tay, cảm thấy sức nóng lan tỏa toàn thân, cô loạng choạng chen vào giữa đám người đang nhảy nhót giữa vũ trường.
Tối nay, hãy để âm nhạc và các điệu nhảy giải phóng hết năng lượng! Hiểu Khê sau đó còn uống hết một chai Corano rồi tiếp tục nhập vào đám người đang uốn lượn theo điệu nhạc.
Sáng hôm sau, Hiểu Khê thức dậy rất muộn, vừa hay lúc đó có một nhân viên chuyển phát nhanh đưa tới một bưu kiện lớn: “Gần đây tôi có mua sắm gì trên mạng đâu?" Hiểu Khê vừa mới bật dậy khỏi giường, đầu tóc vẫn còn rôi bù, mơ mơ màng màng hỏi.
“Thưa cô, đây là chiếc túi một người muốn gửi tặng cô, mời cô kí đã nhận!"
Hiểu Khê kí tên mình rồi nhanh chóng mở vỏ bọc bên ngoài ra xem, logo hãng Gucci nhanh chóng lộ ra, tiếp tục mở, trời ơi là chiếc Indy Bag! Hơn nữa còn là da cá sấu màu trắng mà cô thích nhất nữa!
“Em đã nhận được quà của anh rồi chứ?" Phó Vân gọi điện hỏi.
“Anh đoán như thần vậy, làm sao mà anh lại biết được?"
“Ha ha, thật không uổng công anh lăn lộn giang hồ bao năm nay."
Hiểu Khê thầm nghĩ, phải chăng phụ nữ thường không thể từ chối được người đàn ông như thế này. Một người đàn ông vì mình mà dám bỏ ra một khoản tiền lớn, đã phải tốn bao công sức nghĩ cách để lấy lòng. Người đàn ông như vậy, có ai là không thích? Hiểu Khê cũng là người trần mắt thịt, cô không phải là thiên sứ không biết gì về nhân gian, cô yêu tất cả những thứ tốt đẹp trên thế giới, bao gồm cả chiếc túi cao cấp và tình yêu. Nếu như có thể cùng lúc có được cả hai thứ thì tuyệt biết bao!
Tác giả :
Triệu Cách Vũ