Bị Cầm Cố Đích Ba Ba
Chương 42
“Lý Lập, là ngươi ám toán ta sao? Ta vẫn biết ngươi luôn nuôi ý định trừ khử ta mà leo lên cái ghế lão đại này mà." Ân Kiện Nam cố sức đứng dậy, mỗi câu nói của hắn điều kèm theo một dòng máu tươi trào ra từ miệng, không chỉ có quần áo của hắn, cả người của Trung Dật lúc này cũng đỏ thắm toàn là máu.
Lý Lập chẳng bận tâm gì đến lời nói mê sảng của Ân Kiện Nam, hắn chỉ nóng lòng muốn bắn hạ Trung Dật, Thiệu Diệp nếu sẵn sàng liều mạng thì Lý Lập cũng kiên quyết tới cùng, ánh mắt đằng đằng sát khí của hai người tựa như chỉ chờ cơ hội xé xác đối phương thành trăm mảnh, thủ hạ của hai bên cũng nhất loạt hình thành trận thế đối đầu.
“Phụt… Dừng tay… xe này ta gọi đến cho Trung Dật… không được tiếp tục gây khó dễ hắn nữa…mau đưa Trung Dật đi đi…" Ân Kiện Nam giận đến mức khuôn mặt trắng bệch, máu tươi tuôn không ngừng. Lý Lập không dám cãi lời hắn, vội vàng cởi áo, giúp hắn cầm máu trên ngực lại: “Lão đại, ngài nhất định phải cố chịu đựng."
Ân Kiện Nam chỉ cười, vừa cười vừa hộc máu, hắn nhìn Thiệu Diệp đang sốt sắng giúp đỡ nhân viên y tế nâng băng ca lên xe cứu thương, không hiểu sao hắn lại khóc, chợt nhớ khoảng thời gian trước đây, thật lâu trước đây, khi đó mọi chuyện thật tốt đẹp làm sao…
“Nếu ngươi không yêu ta, từ nay ta sẽ không cưỡng ép ngươi nữa, ai bảo ta trước đây quá tàn nhẫn khiến ngươi thương tâm nhiều như vậy… chỉ là ta sẽ tặng cho ngươi một lễ vật đầu tiên, đó là Thiệu Diệp."
“Ngươi sao có thể làm vậy? Tại sao lại làm như vậy? Kiện Nam, buông tha Thiệu Diệp, ta cầu xin ngươi… buông tha cho Thiệu Diệp đi…"
“Như thế nào? Ta hỏi lại, ngươi có đồng ý hay không?"
Có đồng ý hay không? Đồng ý thì sẽ thế nào? Không đồng ý thì sẽ ra sao? Đầu hắn đau như búa bổ, trí nhớ hỗn độn, trên ngực thì toàn máu tanh đỏ chót… Nhưng hóa ra nước mắt so với máu đổ còn đau hơn, ngươi có biết không? Ngươi có biết hay không?
Thế giới sau này… sẽ là một thế giới không có ta…
Ân Kiện Nam tựa vào người Lý Lập, thân thể bỗng chốc lạnh băng.
“Lão đại, để tôi kêu xe đưa ngài đi bệnh viện."
“Chờ một chút…"
Thiệu Diệp đưa Trung Dật lên xe cấp cứu xong, hắn không quên ôm cả Nhạc Nhạc vốn bị thương không nhẹ cùng lên xe, nhưng vừa bước vào, hắn đã bị nhân viên y tế cản lại, xe quá chật.
Cũng không sao… cuối cùng Trung Dật cũng tỉnh lại rồi…
Thủ hạ hai bên, nghe lệnh tức tốc chạy đến bến tàu, nhóm người chỉ nghe được tiếng thét chói tai, rồi một cảnh máu huyết đầy trời, và giờ, tất cả còn lại chỉ là một mảnh thê lương trong lòng mỗi người.
Thiệu Diệp xoay người lại, hắn định gọi taxi đi theo xe cấp cứu.
“…Nếu như ta chết…. ngươi phải chăm sóc Trung Dật thật tốt… hắn đã từng cầu xin ta đừng tổn thương ngươi, cam tâm tình nguyện để ta cưỡng bức… ha ha… Ặc… Phụt… để ngươi có thể toàn mạng sống đến bây giờ… hộc… ngươi là kẻ quá đơn thuần… ha… phụt…" Thanh âm của Ân Kiện Nam càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng nhẹ, máu vẫn không ngừng tuôn ra…. từng chữ từng chữ đâm vào tai Thiệu Diệp như sét đánh giữa trời quang.
“Lão đại, chúng ta lên xe đi! Ngài đừng…" Lý Lập không cách nào nói hết lời…
Linh hồn của Thiệu Diệp như bị kéo ra giữa không trung, hắn không dám hồi tưởng, không dám nghĩ đến mấy năm nay hắn đã làm những gì đối với y? Hắn đã nói những gì với y? Thì ra…. thì ra từ đầu đến cuối, y đều chỉ vì bảo toàn cái tính mệnh nhỏ này của hắn… Lại càng không dám nghĩ đến, đêm hôm đó hắn và Ân Kiện Nam đã cưỡng bức y thê thảm như thế nào trước mặt Nhạc Nhạc… chính hắn luôn trách y là kẻ không có trái tim, hóa ra chính hắn mới là kẻ có mắt như mù….
Nếu tên khốn Ân Kiện Nam chịu nói ra chuyện này sớm một chút thì hay biết mấy, nếu hắn biết sớm một chút, hắn sẽ đánh Ân Kiện Nam thành một cái đầu heo, ha ha…. Ha …. Ha ha ha ha…. Nhưng sao lúc này hắn lại không nhẫn tâm hạ thủ…. Kỳ quái…. Thật là kỳ quái?…… Sao lúc này hắn lại cảm thấy so với Ân Kiện Nam, hắn còn bi ai hơn… ha ha ha ha… hắn lại phải cần người khác nói mới có thể hiểu được tâm ý của y… Hai mắt hắn điều có thể thấy được… tai cũng nghe được… tâm hắn vẫn còn có thể cảm nhận được mà… Vậy tại sao, tại sao đến lúc này phải nhờ Ân Kiện Nam nói ra, hắn mới có thể hiểu được tình cảm của Trung Dật dành cho hắn….. nếu vậy, đôi mắt, đôi tai, con tim này của hắn tồn tại để làm gì?
Không làm được! Cái gì hắn cũng không làm được, thế nên Thiệu Diệp hắn mới biến thành một kẻ phế nhân bất tri bất giác.
Cuối cùng đã nói cho Thiệu Diệp mọi chuyện…., cho dù chuyện này lấy hết toàn bộ thời gian ít ỏi còn lại của hắn, đến cuối cùng, hắn vẫn không nhẫn tâm để Tiểu Dật của hắn thương tâm đến chết, hắn kể hết cho Thiệu Diệp, có lẽ tên ngốc ấy sẽ đối xử với y tốt hơn một chút…. Ha ha! Hắn sao lại có thể thiện lương đến vậy được nhỉ?….. cái này có nên gọi là làm người tốt thì không thể sống đúng không? Ân Kiện Nam hắn lần đầu tiên chủ động làm một người tốt, và còn tặng luôn cho họ cái sinh mạng này của hắn, lần đầu làm việc tốt….. vậy mà….. vậy mà…. Có lẽ vẫn sẽ bị tiểu Dật lãng quên mà thôi….. sau này tên ngốc Thiệu Diệp đối với y thật tốt….. còn hắn….. mãi mãi chỉ là kẻ xấu hàng thật giá thật….. (Polly: kinh nghiệm trong chuyện này chính là, đã là người xấu thì nên an phận đóng vai ác, chuyển sang làm người tốt việc tốt làm gì cho uổng mạng!^^)
Cái giá phải trả của người xấu muốn làm người tốt, là người hắn yêu mến sẽ vĩnh viễn quên hắn…
Ngay lúc chỉ còn lại hai người quạnh hiu ngồi trên bến tàu, một đoàn xe cứu thương khác ùn ùn chạy đến, không gian tĩnh lặng phút chốc bị phá vỡ….. một lần nữa tiếng còi cấp cứu xao động không gian….. Lúc này, đồng tử Ân Kiện Nam đã nở lớn.
Xe cứu thương vừa tới, Lý Lập cố nén bi thương trong lòng, dùng tốc độ nhanh nhất, ôm Ân Kiện Nam lên băng ca, nhân viên y tế thuần thục, khẩn trương giúp Ân Kiện Nam xử lý vết thương, hết thảy mọi việc đều thuận lợi và nhanh chóng, Thiệu Diệp lạnh lùng liếc họ một cái, không cho bất cứ ý kiến nào, hắn xoay người bỏ đi, chợt nghe thấy tài xế xe cứu thương nhảy xuống nói với Lý Lập: “Lý thư ký, lúc nãy tôi nghe nói một đoàn xe cứu thương đang chạy trên đường thì bị người khác cướp mất, tôi đã phải điều động đoàn xe khác cấp tốc đến đây đấy, hẳn là còn kịp chứ ạ?"
Tên đó đang nói gì vậy?
HOÀN
(YY : Do raw chỉ có đến đây nên chẹp, cứ coi như hoàn đi, T^T)
Tác giả :
Hải Ốc Nam Nhân