Bị Boss Theo Đuổi Sẽ Có Cảm Giác Gì
Chương 63: Tình địch trong truyền thuyết

Bị Boss Theo Đuổi Sẽ Có Cảm Giác Gì

Chương 63: Tình địch trong truyền thuyết

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Số lần nhiều như vậy, đến kẻ ngu cũng đều biết Triệu Viêm đang đùa người, Nhâm cặn bã đâu từng chịu phải loại uất khí thế này, trước tiên để có thể xử lý xong Phong Thắng, lão tử nhịn vậy, về sau nhất định lại xử lý mày, xem mày có thể hung hăng bao lâu!

Ai, Nhâm cặn bã mãi mãi tự phụ như vậy, động một chút là nghĩ đến việc xử lý người ta, cũng không ngẫm lại người ta là cây phát tài sẵn đó cho hắn rung hay sao? Người ta chính là chủ sào huyệt bên Mỹ đó nha!

Thật là ngu ngốc!

Chơi đùa đã kha khá, Triệu đại boss rốt cục tâm tình sung sướng mà mở cửa gặp người. Tạo hình hiphop trước sau như một, trong phòng cũng thích đội mũ, hai tai trái phải mỗi bên một cái khuyên tai, hết sức… Tao bao!

Loại cảm giác tùy tiện không có chút khí chất nào thực ra lại khiến cho người ta sợ hãi nhất, bởi vì hắn có thể khiến bạn mất cảnh giác, sau đó thưởng cho bạn một đòn trí mạng! Có thể luyện tới trình độ này, bề ngoài tùy tiện thật ra lại ẩn giấu một mặt tàn nhẫn quả quyết!

Nhưng mà, Nhâm cặn bã thật ra là cả nghĩ quá rồi! Triệu Viêm bề ngoài tùy tiện, bên trong tuy rằng đúng là không như bề ngoài, nhưng gọi là thận trọng là được rồi, tàn nhẫn quả quyết lại càng không thể, chỉ là tài ăn nói tốt một chút, hiểu cách nói sống thành chết, đen nói thành trắng, chỉ thế mà thôi!

Lúc mấu chốt, Triệu Viêm tỏ ra khôn khéo cũng không làm cho Nhâm cặn bã thất vọng, không chút nào chịu thiệt, quả thật cũng phù hợp với tính cách Triệu Viêm!

Không chờ Nhâm Tòng Phi mở miệng biểu thị ý đồ đến một cách uyển chuyển, Triệu Viêm liền đi thẳng vào vấn đề cướp lời mở miệng trước, “Chúng ta cùng nhau hợp tác xử lý Phong Thắng, tôi nhìn hắn thấy khó chịu đã rất nhiều năm."

Trực tiếp như vậy trái lại làm cho Nhâm cặn bã chết máy ba giây, thế này cũng quá trực tiếp rồi, thật là có chút thật không quen! Theo thói quen dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu quét tới Triệu Viêm đối diện hai chân tréo nguẩy khuấy đều cà phê, mũ và với tóc mái hơi dài che đi ánh mắt, chỉ có thể nhìn thấy khóe miệng nhếch lên nụ cười không rõ ý, có vẻ rất đẹp.

Nhâm Tòng Phi đôi mắt lóe lóe, đơn thuần xét về bộ dáng, Triệu Viêm chính là loại hình mình thích. Có điều, nụ cười đẹp này ẩn ý gì đằng sau, Nhâm cặn bã ngược lại không bị dao động, nghiêm túc tự hỏi độ đáng tin cậy.

Triệu Viêm phối hợp an tĩnh một phút, sau một phút, “Nói như vậy, Nhâm tổng không phải đến hợp tác sao! Vậy thứ cho không phụng bồi, tôi còn có chuyện, gặp lại sau!" Nói xong chính là đứng dậy muốn đi.

Nhâm Tòng Phi vội vàng đứng dậy theo, ngăn cản, “Triệu tổng chờ một chút, anh và Phong Thắng quan hệ tốt như vậy, sao lại nghĩ đến chuyện cản trở hắn, sẽ không phải là đùa tôi chứ."

“Ồ? Tôi và hắn quan hệ tốt sao, ai nói với anh, anh nói cho tôi biết, để tôi hẹn người đó đi uống trà, tiện thể đánh cho một trận. A, đương nhiên, tôi sẽ không khai anh ra, trái lại còn phải cảm ơn anh nữa!"

Nhâm cặn bã có chút 囧, thói quen khi nói chuyện cùng các boss khác, lời nói đều mang thâm ý, giấu diếm huyền cơ, cách nói chuyện của Triệu Viêm trong lúc nhất thời thật đúng là không thể nào tiếp thu được!

“Một câu thôi, tôi và Phong Thắng không đội trời chung, có tin hay không, tôi đi trước, Nhâm tổng cứ ở chỗ này nghỉ ngơi đi."

“Chờ chút, không biết cùng Triệu tổng hợp tác có cần điều kiện gì không?" Thời gian suy nghĩ quá ngắn, Nhâm cặn bã cũng không quản được quá nhiều, liều mạng trực tiếp quyết định.

“Muốn hợp tác?" Triệu Viêm vẫn cười mang theo hàm nghĩa không rõ, xác nhận mà hỏi.

Nhâm cặn bã gật đầu.

Triệu Viêm lại ngồi xuống, bưng cà phê lên uống một ngụm.

Nhâm cặn bã cũng không khách khí, ngồi xuống theo.

“Yêu cầu của tôi rất đơn giản, chính là muốn xem xem tập đoàn Nhâm thị các anh có đáng cho tôi phí tinh lực hợp tác hay không." Ý là, chứng minh thực lực công ty các người cho tôi xem một chút, mà ngắn nhất, hữu hiệu nhất chính là đưa dữ liệu cơ mật năm nay ra, hơn nữa phải là tài liệu thật.

Cơ mật của công ty không thể lấy ra, huống chi năm nay lợi nhuận Nhâm thị giảm xuống trên diện rộng, không có cách nào nhìn người khác, tập đoàn Phong Thanh chết tiệt!

Hiện thực chính là tàn khốc như thế, lúc đối mặt với người mạnh hơn, cường giả hơn bạn, bạn không có tư cách bàn điều kiện, hoặc là đồng ý, hoặc là… cút đi!

Lần này Triệu Viêm tương đối tri kỷ, an tĩnh 3 phút để Nhâm cặn bã cân nhắc. Sau ba phút, Nhâm cặn bã cắn răng, “Dữ liệu mới nhất không thể công bố ra bên ngoài, hi vọng Triệu tổng thông cảm, không bằng hai năm trước có được không?"

Triệu Viêm nhếch môi, giả vờ trầm tư, “A… có thể, tôi hiểu." Ngoài miệng miễn cưỡng nói như thế, nhưng ánh mắt khuất sau tóc mái lại lộ ra tia vui sướng, thực sự là quá ngu, chưa làm gì đã nộp lên thứ lão tử muốn nhất. Ai hiếm lạ dữ liệu mới nhất của mày, muốn chính là của hai năm trước, hừ!

“Có điều, phải là dữ liệu chân thực đó, nếu không…"

“Triệu tổng yên tâm, tôi đã tính toán cả rồi!"

“Vậy thì tốt, Nhâm tổng quả nhiên sảng khoái, tương lai tất thành đại sự, Phong Thắng cũng chỉ là cái vai hề, không cần để trong lòng, tôi tự có biện pháp đối phó hắn." Nói xấu Phong Thắng, Triệu Viêm cả người đều hết sức sảng khoái!

“Đương nhiên đương nhiên."

“Có điều, tôi còn có một yêu cầu nho nhỏ, hi vọng có thể đáp ứng." Ngừng một chút lại mở miệng, “Vì bảo đảm việc tôi thay anh giải quyết chướng ngại sau có thể có bất trắc, Nhâm tổng anh thế nào cũng phải có tiền đặt cọc trước, không thì tôi cũng không thể tùy tiện ra tay, phải biết đối phó Phong Thắng rất tốn nguyên khí!"

Yêu cầu này cũng không quá phận, Nhâm cặn bã cũng không phản đối, “Yêu cầu gì, Triệu tổng cứ nói, đừng ngại."

“Tạm thời đưa chức vị cổ đông lớn nhất của công ty các anh cho tôi." Nhìn thấy vẻ mặt Nhâm cặn bã muốn cự tuyệt, Triệu Viêm cười, phát huy tài ăn nói cao siêu của mình, “Tôi phân tích cho anh, anh căn bản sẽ không chịu thiệt. Lại không nói tôi là dùng tiền mua lại thân phận đại cổ đông của anh, thứ yếu, đợi đến khi sáp nhập tập đoàn Phong Thanh, anh phát hành cổ phiếu mới, lúc đó quyền nắm cổ phần của tôi bị giảm bớt, khi đó anh vẫn là cổ đông lớn nhất, buôn bán chỉ có lời không lỗ, Nhâm tổng có thể suy nghĩ thật kỹ. Tạm thời để tôi làm đại cổ đông cho đã nghiện cũng không hẳn là không thể chứ, huống chi tôi cũng không nhất thiết phải dùng tiền cổ đông đó làm gì, hôm trước Tề tổng bên nhiên liệu cũng vừa mới tới gặp tôi."

Ý là, lão tử mới không hiếm lạ công ty của mày, đừng có cho thể diện mà không cần!

Nhâm cặn bã suy tư hai phút, cắn răng đáp ứng, vì cản trở Phong Thắng, hắn quả thật cũng muốn mất tất cả rồi!

Triệu Viêm mừng thầm, tiện thể chậc chậc cảm thán, thù hận thật lớn, vì cản trở Phong Thắng còn dám bước bước này, chậc chậc… xem ra mình cũng rất có thực lực mà, chí ít người ta vẫn còn tin được thực lực của mình, đồng chí Triệu Viêm vô cùng sảng khoái, thực lực được công nhận cảm giác rất tốt, cũng chỉ có tiểu tử Phong Thắng này suốt ngày trào phúng mình như trào phúng Nhâm cặn bã, hừ!

“Nhâm tổng thực sự là sảng khoái, hợp tác vui vẻ. Tiểu Dương, tiễn khách!" Nhiệm vụ hoàn thành, Triệu Viêm gọi trợ lý đến, hôm qua game chơi còn chưa đã, không vui! Làm người có chứng cưỡng bách, nhất định không có cách nào nhẫn nhịn!

Nghi thức chào hỏi tiễn khách gì cũng đều không có, Triệu Viêm rất tự nhiên mà chơi game của mình.

Nhâm cặn bã híp mắt, tạm thời nhịn xuống vậy!

Đây cũng chính là nguyên nhân vì sao Nhâm cặn bã nhìn thấy Phương Tiểu Khởi ở trạm xe buýt lại phách lối như vậy, có người hỗ trợ, hơn nữa với thực lực của mình, đối phó với Phong Thanh quả thực chính là dễ như trở bàn tay!

Quần chúng vây xem sứt mẻ hai chân, nội tâm hết sức kích động, đại chiến giới kinh doanh trong truyền thuyết sắp nổ ra, kinh tâm động phách, căn bản không dừng được, tất cả mọi người đều trông chờ! Thời khắc mở rộng tầm mắt đến rồi!

Lễ lao động mùa hè được nghỉ bảy ngày, Phong Thắng từ sáng sớm đã đến sắp xếp cho lũ trẻ ở cô nhi viện đi du lịch. Có quan hệ đáng tin, Phong Thắng sắp xếp cho lũ trẻ về vùng nông thôn chơi. Tuy rằng địa phương hẻo lánh, thế nhưng hoàn cảnh tốt, người đi cũng nhiều, nếu không phải Phong Thắng và Hồ Trạch Thành thể diện quá lớn, tuyệt đối sẽ không thể đặt được nhiều phòng trống như vậy!

Viện trưởng nãi nãi lần thứ hai cảm khái, hai cháu trai đều gả được cho người tốt, thật là phi thường có mặt mũi, mình càng rảnh rỗi, thật tốt quá!

Phong Thắng và Hồ Trạch Thành làm đại boss thời gian đi du lịch đương nhiên không thể dài như vậy, vì vậy để vợ mình tới nơi trước, mang theo Nhị mao Tiểu Bạch, hai boss xong việc sẽ tới sau, tiện thể đưa vợ về nhà!

Phong Thắng sở dĩ đặt địa điểm là nông thôn điền viên, thứ nhất là bởi vì hoàn cảnh, phong cảnh tốt, thứ hai, cũng là nguyên nhân quan trọng nhất, ở đó tín hiệu tương đối kém, có thể khiến tin tức bị phong bế một thời gian.

Không sai, dây đã thả khá dài, đã tới lúc bắt được cá, đành phải tạm thời ngưng âu yếm với vợ, dành thời gian cho thù mới hận cũ cùng nhau đứt đoạn!

Phong boss vừa ra tay là đã biết, ác mộng lớn nhất đời Nhâm Tòng Phi bắt đầu kéo màn!

Tuy rằng chỉ có mấy ngày không thể nhìn thấy vợ, thế nhưng hai đại boss đều vô cùng không sảng khoái, nhìn vợ mình vui vẻ thu thập hành lý, trong miệng lẩm bẩm lộ trình, vợ còn chưa đi sao, hai đại boss đã bắt đầu thấy nhớ nhung.

Dĩ nhiên, trước khi xuất phát, dựa vào lí do"Mấy ngày không gặp không thể XXOO đêm nay nhất định phải làm làm một hồi", hai đại boss tự nhiên ôm vợ mình mà kịch liệt lăn một hồi, nhất định phải tận lực bù đắp lại~

Nếu không có nhiệm vụ gian khổ này, chuyện của công ty thì có gì quan trọng, vợ mình mới là quan trọng, nhất định phải ném hết công việc ở đó mang theo vợ cao chạy xa bay! Quả nhiên là ngu ngốc hết cỡ, làm cho quần chúng vây xem hết sức thổn thức!

Thuận lý thành chương, hai đôi phu phu bởi vì tối hôm trước quá mãnh liệt, đều đến muộn! Viện trưởng nãi nãi ý tứ sâu xa liếc nhìn, người trẻ tuổi mà, bà nội hiểu, muộn chút nữa cũng không sao ~~ thật là vô cùng tri kỷ! Hết sức hiểu ý!

Hồ Trạch Thành và Phong Thắng tự mình lái xe đưa vợ đến cô nhi viện, dặn dò cả đống chuyện, coi vợ mình như các bạn nhỏ tiểu học không thể tự lo cho bản thân!

Bọn nhỏ líu ra líu ríu rất vui vẻ, Tiểu Bạch mang theo nhị mao thành công hòa vào cùng đám trẻ cô nhi, viện trưởng nãi nãi nhìn thấy hai đứa cháu trai cùng một lúc, trong mắt vui mừng, không nhịn được liền muốn khóc to một trận, đều gả ra ngoài hết rồi, cũng đã 30 tuổi rồi, thực sự là không dễ dàng, quả thực làm người ta đau lòng!

Đối thoại của Phong Thắng và Phương Tiểu Khởi như sau:

“Tức phụ nhi, đến nơi cứ chơi đùa thoải mái đi, đừng quan tâm tới mấy chuyện khác, tin tức gì đó cũng đừng đọc, hẳn là ở đó may mắn mới có thể lên mạng được, chỉ cần mỗi ngày đến nơi có sóng gọi điện thoại cho anh là được rồi, có được không?"

“Biết rồi, anh cũng chú ý nghỉ ngơi, nhanh chóng tới chơi với bọn em, không cho thức đêm, ăn cơm thật ngon, em đến giờ sẽ gọi điện kiểm tra anh đấy, nghe không?" Phương tiểu trợ lý vô cùng tận trách, còn kém mỗi xách eo vặn mình nhéo lỗ tai nam nhân nhà mình mà ra lệnh!

“Tuân mệnh tức phụ nhi!" Phong Thắng cả người đều ấm áp, “Ngoan ngoãn chờ anh đến đón em, chú ý an toàn biết chưa?"

“Vâng, biết rồi!" Cười híp mắt, moa moa ~

Hồ Trạch Thành và Lục Tiểu Mã nói chuyện với nhau lại như vầy.

“Không cho đi một mình, đi đâu cũng phải đi cùng Tiểu Khởi, đồ ăn cũng đừng ăn bậy, Tiểu Khởi đưa em cái gì thì hãy ăn, không thì đau bụng không thể đi chơi được, biết chưa?" Đối với vợ nhỏ sinh hoạt hàng ngày còn khó có thể tự lo được, Hồ Trạch Thành rất bất đắc dĩ, hận không thể bất cứ lúc nào cũng có thể chui vào vali đi theo bên cạnh.

“Biết rồi biết rồi ~" Tiểu Mã ngoài miệng ngạo kiều thiếu kiên nhẫn, ngón tay lại vô thức nghịch nghịch khuy áo nam nhân nhà mình, có chút không nỡ, thật không biết 30 năm trước đây, làm sao mình có thể ở một mình được, quả nhiên là sau khi sống sung sướng rồi liền không thể trở về như trước được, được nam thần bao dưỡng mới mấy ngày, liền cảm giác ở một mình không được.

Sờ sờ ngón tay nghịch ngợm của vợ nhỏ, Hồ Trạch Thành lần thứ hai không yên lòng dặn dò, “Đừng nói chuyện với người lạ, người quen cũng không được, ngoại trừ người bên mình, những người khác một mực không giao tiếp, em biết chưa?" Chính là bá đạo độc chiếm như thế!

“Ừm!" Lục Tiểu Mã đáp một tiếng, không còn ngạo kiều nữa mà bắt đầu làm nũng, “Nam thần em sẽ nhớ anh, nhớ gọi điện thoại cho em, mỗi ngày ít nhất ba lần, không cho nói chuyện với người khác, nam nữ già trẻ cũng không được, tốt nhất là kéo khóa miệng lại. Nếu gọi thiếu một lần, hừ hừ…" Cứ chờ em trở về ly hôn đi, tuy rằng cũng không kết hôn, thế nhưng lão tử tình nguyện ly hôn, không phục đến cắn ta đi, quả thực chính là tiểu yêu tinh mê người không nói lý!

“Tuân mệnh, vợ nhỏ ~ moa~~" tuy rằng không thể hôn thật, thế nhưng hôn gió vẫn là có thể!

Viện trưởng nãi nãi ở bên cạnh nhìn đến líu lưỡi, mắt cũng không thèm chớp, chậc chậc, đây chính là phim trường phim thần tượng Đài Loan sao, thật sự không thể ngừng diễn được à?!

Xe du lịch tới, mọi người dọn dẹp dọn dẹp, nháo ầm ầm mà lên xe. Hai đại boss đặc biệt đàn ông mà chuyển hành lý lên xe, chậc chậc, cơ bắp luyện đúng là không phải vô ích!

Quần chúng vây xem mắt long lanh, tiện thể một đống trái tim hồng bay lên, Emma, vóc người thật tốt!

Viện trưởng nãi nãi lên xe cuối cùng, là một bà nội tốt đã biết hết chân tướng, vô cùng có lòng tin với hai cháu rể, thế nhưng là người thế hệ trước, vẫn phải dông dài một chút, “Vạn sự cẩn thận, Nhâm thị cũng coi là một công ty có gốc rễ, có thể tha cho họ một con đường sống thì hãy tha, đừng giết đến tận gốc. Tiểu Khởi và Tiểu Mã hai đứa yên tâm, bà nội nhất định sẽ quan tâm đến vợ hai đứa, cứ yên tâm làm việc cần làm đi!"

Cảm giác có thể khuyên răn hai đại boss này vô cùng sảng khoái, viện trưởng nãi nãi cảm thấy thật có thành tựu!

“Cháu biết rồi, bà nội, khổ cho bà rồi!" Đây là câu trả lời của Hồ Trạch Thành, dù sao đối phó với Nhâm thị chủ yếu là bạn mình ra tay, mình chẳng qua chỉ là người giúp đỡ, dù sao với tính cách của bạn mình, nhất định phải tự mình động thủ giải quyết tên cặn bã mới cảm thấy đã nghiền!

“Cháu sẽ cố gắng ra tay nhẹ hết mức có thể, có điều cháu không dám hứa chắc!" Đây là câu trả lời của Phong Thắng, làm tổn thương vợ mình như vậy, còn muốn sống tiếp tục điều hành công ty, nằm mơ đi! Chạm tới giới hạn của đại boss, Phong Thắng sẽ trở nên ác độc như vậy, chắc chắn sẽ không lưu tình!

Quần chúng vây xem yên lặng thắp 100 cây nến cầu nguyện cho Nhâm thị!

Nhìn xe buýt biến mất ở chỗ rẽ, hai boss mới lên xe ô tô bắt đầu làm việc!

Bọn trẻ cô nhi viện là lần đầu tiên đi du lịch, những năm qua đều là ở trong thành phố. Quả nhiên hai anh trai rất đáng tin cậy, bọn em rất hài lòng! Trên xe đương nhiên là líu ra líu ríu, rất hưng phấn. Nhị mao rúc trong đám trẻ con, mở to mõm, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng nhận lấy đồ ăn vặt lũ trẻ đút cho, ăn vô cùng sảng khoái!

Lục Tiểu Mã chơi điện thoại di động, có chút mất tập trung, thật nhớ nam thần của mình, chơi không vui gì cả, hừ!

Phương Tiểu Khởi nhìn lộ trình, các điểm tham quan, vô cùng hiền lành cơ trí, có cả công năng của hướng dẫn viên du lịch.

Ba tiếng sau, xe rời khỏi nội thành, ra đến ngoại ô, phong cảnh dọc đường từ đường nhựa chuyển sang đường đất, hai bên đường quang cảnh là đồng lúa cùng nhà mái ngói.

Bọn trẻ ở trong thành phố quá lâu liền kêu lên than phục, dù sao cảnh tượng mới chỉ thấy trong ti vi lại trở thành hiện thực, đương nhiên là phải ngạc nhiên rồi. Bọn nhỏ liên tục dán sát mặt vào cửa kính nhìn ra ngoài, nhìn đồng ruộng trải thật dài cùng với những ruộng hoa cải vàng óng, dê nhỏ đang thơ thẩn ăn cỏ, con bỏ chúi đầu xuống đất, đuôi ve vẩy, nói chung là cảnh tượng thuần đồng quê!

Nhị mao cũng phối hợp mà toét miệng, tỏ vẻ bản cẩu bị ngạc nhiên quá độ rồi, cảnh sắc thật là đẹp mắt, ngay cả đồ ăn vặt cũng quên không ăn rồi?!



“Baba, bông hoa vàng vàng giống màu hoa cúc kia là gì vậy, có thể ăn không?" Tiểu Bạch nháy đôi mắt to, tò mò hỏi. Là một thổ hào nhỏ Hoa kiều, đương nhiên chưa từng thấy thứ kì lạ như hoa cải.

Phương Tiểu Khởi nở nụ cười, rất nghiêm túc mà trả lời, có thể so sánh với định nghĩa trên Baidu vạn năng, đúng là tri thức uyên thâm!

Mất một tiếng trên con đường đất lầy lội, cuối cùng cũng tới làng du lịch. Mọi người vội vã đến mông cũng sắp nở hoa, nhìn thấy điểm tới đều có chút kích động.

Khách hàng VIP tới, ông chủ sớm đã nghe tin báo từ chính boss ở cửa đón sẵn mọi người, chỉ có VIP mới có đãi ngộ như vậy, mấy người khách du lịch bình thường đâm ra ghen tị muốn chết, chúng tôi cũng muốn, ông chủ thế mà lại mở cửa sau cho người ta, ông chủ tiết tháo của ông đâu rồi, chúng tôi thật ra cũng rất có quyền đó biết không?

Lục Tiểu Mã vẫn cho là sách giáo khoa tiểu học đều là lừa người, sẽ xuất hiện mấy câu văn ngớ ngẩn: “Ở nơi nông thôn thanh tân, ngay cả trong không khí cũng toát ra vị ngọt không rõ" vô cùng văn mỹ trừu tượng, hồi cấp hai làm cho Tiểu Mã cầm sách mà khịt mũi khinh thường, lừa đảo ai vậy, ngay cả trong không khí cũng có mùi thơm, nghĩ mình là ai?!

Có điều trong chớp mắt xuống xe, mùi thơm nức mũi kia, thật sự đúng là thiên nhiên thuần túy, không trộn bất kỳ tạp chất gì. Bị mỹ cảnh hấp dẫn, Lục Tiểu Mã thành công bị dời đi lực chú ý, nỗi nhớ nam thần giảm đi không ít!

Một loạt công tác chuẩn bị, làm xong chính là bữa tiệc ông chủ khu du lịch chiêu đãi! Vừa nhìn thấy đồ ăn ngon, cảnh sắc nông thôn liền bị thiêu đốt, bản năng của kẻ tham ăn thức tỉnh, Tiểu Mã chỉ còn dư lại công phu trợn mắt nuốt nước miếng!

Bà nội lần thứ hai cảm thán, cháu trai mình đúng là tốt số, gả cho người đáng tin. Nhìn phân lượng đồ ăn này, không đi cửa sau sao có thể có nhiều thức ăn ngon như vậy. Thật tốt quá rồi!

Tiểu Mã ngóng trông đứng bên cạnh bếp nướng, không nỡ rời xa, vậy mới có thể thời thời khắc khắc ở bên đồ ăn ngon. Thức ăn mới ra lò nóng hổi bốc ra mùi thơm ngào ngạt, rất xứng đáng được nhận lời khen!

Giữa lúc Tiểu Mã vừa cầm chân thỏ nướng lên, không để ý hình tượng gặm một cái, một âm thanh còn phân vân vang lên ở đằng sau:

“Xin chào, xin hỏi em có phải là… Lục Diêu không?"

Tiểu Mã gặm quá chăm chú, đương nhiên là không nghe thấy, đây là do rèn luyện hàng ngày mà tạo thành, lúc ăn phải say mê ăn, không thể phân tâm, đây là sự tôn trọng thiết yếu đối với thức ăn, Amen!

Thế nhưng Phương Tiểu Khởi hiền lành ngoan ngoãn đứng bên cạnh nướng thịt đương nhiên nghe thấy. Nhẹ nhàng đẩy bạn tốt một cái nhẹ, Phương Tiểu Khởi nở nụ cười hảo hữu, “Tiên sinh xin chào, cậu biết Lục Diêu nhà chúng tôi sao?"

Tiểu Mã bất mãn hoàn hồn, xoay người nhìn người đến, trong miệng vẫn gặm, miệng và ngón tay đều bóng mỡ, có chút thật đáng yêu!

“Thật là em sao, Tiểu Diêu, còn nhận ra anh không?" Người đến trở nên kinh hỉ, mắt sáng lên.

Chỉ trong giây lát, Phương Tiểu Khởi và viện trưởng nãi nãi là những người trưởng thành thông minh, vội vàng cảm giác không ổn, tình địch của Hồ boss xuất hiện rồi, nhất định phải reo chuông cảnh báo cấp độ cao nhất, chuẩn bị đề phòng, Tiểu Mã nhà mình trì độn phản xạ hình cung dài, chúng ta nhất định phải chú ý kĩ, không thì không biết phải ăn nói thế nào với Hồ boss, đúng là đau lòng!

Lục Tiểu Mã thả cái xương chân thỏ đã được gặm sạch sẽ, lấy giấy lau vội tay mình, nhìn người đến trước mặt, trong đầu thần tốc vận chuyển, đây là ai vậy, đúng là nhìn quen mắt thật!

Người đến một thân đồ thể dục màu xám, mang theo kính gọng đen tri thức, cả người quả thật cũng hào hoa phong nhã, tựa như đang làm chuyện quan trọng. Chính bởi như vậy, mới càng đáng làm cho Phương Tiểu Khởi bảo trì cảnh giác cao độ! Giá trị uy hiếp đã đạt tới mức cao nhất rồi, nhất định phải thời thời khắc hắc phòng bị thật cẩn thận, sau này không thể để Tiểu Mã một mình ra ngoài nữa, nắm chặt tay!

Lúc này Phương Tiểu Khởi có thể so với vú em của Tiểu Mã, chỉ lo thiếu gia nhà mình bị người quẹo đi, sau khi trở lại không biết phải ăn nói với đại lão gia thế nào, quả thực là khổ sở, rất đáng được thưởng phí tinh thần!

Tiểu Mã cau mày suy nghĩ 3 phút, người đến cũng là một bộ dương quang, khóe môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, kiên nhẫn chờ đợi, vừa nhìn chính là biết rõ tính cách mơ hồ của Tiểu Mã, căn bản cũng không tức giận, trái lại còn rất hưởng thụ vẻ mặt xoắn xuýt này của Tiểu Mã!

Bóng đèn trí tuệ trên trán Lục Tiểu Mã nổ tung, Lục tham ăn rốt cục nhớ tới đây là ai, trong nháy mắt vui vẻ nói, “Anh là… học trưởng Hoàng Ninh Viễn?!"

“Chính là tại hạ, Lục tổng cuối cùng cũng nhớ ra anh rồi!" Nói chuyện dí dỏm hài hước, mức nguy hiểm cao lên thêm một bậc.

Phương Tiểu Khởi cảnh giác nhìn chằm chằm, tên tình địch này quả nhiên mạnh, đương nhiên, so với Hồ boss, chỉ một chút cũng có thể bị khí thế đại boss miểu sát, thế nhưng vấn đề là Hồ boss không có ở đây oa oa oa ~

Viện trưởng nãi nãi đề phòng lần thứ hai cảm khái, chậc chậc, cháu trai mình ngốc như vậy, lại còn có thể thu hút người khác, lại toàn những người tài mạo song toàn, thật sự đúng là tổ tiên phù hộ, thật đáng mừng! Có điều, người ngoài không thể tốt hơn nhà Hồ Hồ nhà chúng ta được. Hồ Hồ mới là cháu rể đích tôn nhà chúng ta, đúng vậy!

Vậy mới nói, Lục Tiểu Mã độc thân 30 năm, tuy rằng chưa từng hẹn hò bạn gái, thế nhưng cũng không thể nói số hắn không đào hoa, bởi vì hoa đào của hắn đều rơi hết lên người những tên đàn ông xung quanh, còn toàn là đàn ông ưu tú, trời cao xem như là đối đãi không tệ với Tiểu Mã!

Loại đãi ngộ này không biết là có thể đem lại cừu hận thế nào đây, quần chúng vây xem liên tục cắn khăn tay, hừ, một người trừ ăn ra cũng không có gì tốt, vì sao đàn ông tốt đều coi trọng hắn chứ, thật không công bằng, hừ hừ!

Viện trưởng nãi nãi đúng lúc xuất hiện, không dấu vết tách cháu trai ngốc nhà mình và vị học trưởng kia ra, hiền lành hỏi, “Đây là học trưởng của A Diêu sao, chào cháu chào cháu!" Đến gần nhìn, ừm, quả nhiên là một tiểu tử không tệ, trở lại phải giới thiệu cho cháu gái của bạn tốt mình, nước phù sa không thể chảy ruộng người ngoài! Viện trưởng nãi nãi liên tục suy tính!

“Bà nội khỏe, cháu là Hoàng Ninh Viễn, là học trưởng trực hệ của Tiểu Mã, nhiều hơn Tiểu Mã một tuổi. Danh tiếng của Tiểu Diêu phi thường vang dội, phi thường khiến cho các giáo viên yêu mến!"

Miệng thật ngọt, viện trưởng nãi nãi rất hài lòng mà cười cười, có điều so với Hồ Hồ nhà chúng ta, vẫn thiếu một chút. Không sai, viện trưởng nãi nãi chính là có chủ kiến như vậy, vừa nhìn chính là người từng trải, có can đảm đối mặt với cám dỗ ngay trước mặt.

Hiếm khi lại được người ngoài khen nhiều như vậy, Lục tham ăn đỏ bừng mặt. Bên miệng còn dính lại mẩu giấy ăn màu trắng, trông thật… ngu!

“Vị này chính là?" Thấy Phương Tiểu Khởi bên cạnh, Hoàng Ninh Viễn lễ phép dò hỏi.

“Hoàng tiên sinh xin chào, tôi là Phương Khởi, từ nhỏ đã ở cô nhi viện." Phương tiểu trợ lý tự nhiên hào phóng, tự giới thiệu bản thân mình!

Chính là Phương Tiểu Khởi xuất hiện trên trang bìa của tạp chí tài chính và kinh tế tận hai năm liền, người có tâm đều có chút ấn tượng với cậu. Dù sao bây giờ Phương Tiểu Khởi còn có nhiều thêm một danh phận, phu nhân boss tập đoàn Phong Thanh, giống như một cái đùi thật lớn làm cho người khác muốn ôm!

“Phương trợ lý xin chào, ngưỡng mộ đại danh đã lâu!"

“Học trưởng anh cũng tới đây du lịch à, có muốn đi cùng với bọn em không?" Lục tham ăn phi thường nhiệt tình mời mọc.

Viện trưởng nãi nãi và Phương Tiểu Khởi vô lực đỡ trán, mắt nhìn người có thể tốt hơn một chút có được không, ánh mắt người này nhìn hắn long lanh như vậy, vừa nhìn là đã biết muốn lừa gạt vào tay rồi, đã gả ra ngoài rồi, EQ sao vẫn thấp như vậy chứ, thật không làm cho người khác bớt lo.

“Có thể chứ?" Hoàng Ninh Viễn có chút vui mừng, dò hỏi viện trưởng nãi nãi và Phương Tiểu Khởi.

Chúng tôi có thể nói không thể không, đương nhiên là không rồi.

Chỉ thấy Lục tham ăn rất nhanh đã trả lời, “Có thể có thể, đương nhiên là có thể! Gọi bạn gái và người nhà của anh cùng đi là được rồi!"

Hoàng Ninh Viễn cười đến bất đắc dĩ, “Tiểu Diêu, anh vẫn còn chưa có bạn gái! Lần này là công ty muốn ra ngoài đi du lịch một chút, anh nghe nói nơi này không tệ, liền mang theo nhân viên nghỉ ngơi một chút!" Ngừng một chút lại tiếp tục, “Vậy anh liền không khách khí nữa, bữa trưa hôm nay anh mời, bạn cũ đã lâu không gặp!"

“Không cần không cần!" Lục tham ăn đặc biệt hào phóng vỗ ngực, đùa sao, nam nhân nhà mình sĩ diện như vậy, sao có thể để cho người khác trả tiền, bèn nói, “Nam thần nhà em và Phong boss đã sớm trả tiền rồi, anh tới ăn là được, tiện thể gọi nhân viên của anh tới cùng ăn luôn!"

Hoàng Ninh Viễn là người thông minh thế nào chứ, nghe thấy lời nói tràn ngập tim hồng của học đệ nhà mình về Hồ boss tràn đầy ám muội, nhất thời có chút có chút buồn bã, có điều rất nhanh liền khôi phục trở lại.

“Không cần gọi bọn họ đâu, bọn họ ăn lẩu, không thích ăn đồ nướng."

“Vậy thì tới đây, em nói với anh này, chân thỏ nướng ở đây rất tuyệt, em vừa mới gặm một cái, tin em, không tệ đâu, mau thử xem!" Nhắc đến ăn, Lục Tiểu Mã vô cùng kích động!

“Anh đương nhiên là tin tưởng em rồi, trước đây cùng đi ăn, nhà hàng nào tốt đều là do em chọn, đúng thật là không hề tệ!"

Nói đến năm đó học đại học cùng đi ăn, Lục Tiểu Mã cả người đều kích động, hiếm khi lại nói nhiều thêm.

Viện trưởng nãi nãi và Phương Tiểu Khởi nhìn nhau một chút, từ trong mắt đối phương thấy được phán đoán giống nhau. Có nhân viên, vậy chắc chắn là cấp trên; không có bạn gái tám phần mười cũng không có bạn trai, rõ ràng vẫn còn độc thân. Chậc chậc, dựa vào cái này, quả nhiên là đàn ông độc thân hoàng kim. Quả nhiên đây mới là cháu trai ruột, hiểu ngầm được ý nhau rất dễ dàng!

Nhìn sự ăn ý của Lục Tiểu Mã khi vừa ăn vừa nói chuyện với Hoàng Ninh Viễn, có thể đoán giao tình thời đại học của hai người còn chưa cạn, phỏng chừng hẳn là do hồi đó Lục Tiểu Mã vẫn còn thấy mình thẳng tắp như cây cột, không thì đã bị lừa chạy mất từ lâu rồi.

Viện trưởng nãi nãi và Phương Tiểu Khởi chống cằm, kính cận cùng kính lão đồng thời lóe sáng, chuẩn bị biến thành chuyên gia phòng chống tình địch, rất nên cùng nhau liên thủ mở phòng môi giới hôn nhân, chắc chắn là có thể thịnh vượng phát tài!
Tác giả : Đại Hà Hà
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại