Bị Boss Theo Đuổi Sẽ Có Cảm Giác Gì
Chương 24: Ba mươi sáu kế theo đuổi vợ của Hồ Boss
Làm bạn gay tốt Trung Quốc, Phương tiểu trợ lí hiền lành tri kỉ hôm sau liền mang bánh trôi đã làm sẵn tới cô nhi viện, còn ở lâu hơn một chút chờ đồng chí Tiểu Mã.
Ai ngờ đến đúng giờ cơm, Lục tham ăn lại thần kì chưa xuất hiện, Phương Tiểu Khởi ngạc nhiên, hôm nay mặt trời mọc phía Tây à?
Tận tới tối muộn, Lục tham ăn vẫn không thấy xuất hiện, cứ như đã biến mất trên cõi đời này, ngay cả Bobby cũng bắt đầu buồn bực, chắc chắn tiểu đệ của mình là bị người ngoài hành tinh lừa bắt mất rồi, cư nhiên lại không đến ân cần thăm hỏi đại ca này, xem ra xưng hô tiểu đệ tốt Trung Quốc này không thể thưởng cho hắn rồi, lão đại Bobby âm thầm quyết định!
Không sai, Lục tham ăn thành công quỳ xuống dưới chân đồ ăn vặt của Bobby, cam tâm làm tiểu đệ chân chó của Bobby, vì tham ăn, cũng rất hợp ý Tiểu Mã!
Phương Tiểu Khởi không yên tâm, liền hỏi viện trưởng nãi nãi, ai ngờ viện trưởng nãi nãi vô cùng bình tĩnh đáp, “À, hóa ra nó một ngày nay không xuất hiện à, ta bảo thảo nào hôm nay phá lệ lại yên tĩnh như vậy, thiếu hài tử xui xẻo thế giới quả nhiên là tốt đẹp hơn rất nhiều!" Hoàn toàn không có dấu hiệu nào gọi là lo lắng cho cháu trai nhà mình, quả đúng là không phải ruột thịt, đồng chí Tiểu Mã thật là ưu thương!
Phương Tiểu Khởi quả nhiên 囧囧, tình bà cháu nồng đậm đâu rồi?!
Viện trưởng nãi nãi thấy Phương Khởi thật sự lo lắng, liền khuyên, “Yên tâm đi, nó lớn thế rồi chẳng lẽ lại không thể tự chăm sóc cho bản thân?! Tám phần mười hẳn là chạy đi ăn một mình rồi, ai thèm đi lừa bắt nó, coi như là lừa cũng phải thả ra, thích ăn thích ngủ như vậy, việc gì cũng không thèm làm, ai nuôi nổi nó?!" Viện trưởng nãi nãi quả nhiên hiểu rõ cháu trai nhà mình, một câu nói trúng, tiện thể trước sau như một mà ghét bỏ!
Có đạo lý, Phương Tiểu Khởi cùng Bobby nhìn nhau gật đầu, người bình thường xác thực không nuôi nổi Lục tham ăn!
Phương Tiểu Khởi cuối cùng vẫn gọi điện cho Lục Diêu, nói cho hắn biết mình để bánh trôi trong tủ lạnh, muốn ăn lúc nào cũng có thể luộc lên.
Lục tham ăn đầu bên kia điện thoại đói bụng đến hoa mắt suýt thì không chịu nổi, rất muốn đi dép vào phi đến cô nhi viện, ngã vào thiên đường bánh trôi, cùng đám bánh trôi béo trắng mềm mềm hòa làm một thể, nhưng hắn vẫn kiên cường nhịn được! Bởi vì ngày mai muốn đi ăn chùa, nhất định phải đem bụng rỗng mà đến, ăn chùa của Hồ cặn bã, quả là rất có chí hướng, vô cùng không dễ dàng!
Lục tham ăn suy yếu đáp qua loa, “Tiểu Khởi, mày thật hiền lành, đến cho gia hôn một cái!" Sau đó là một chuỗi moa moa dài.
Bobby rụt cái tai nhỏ đang nghe trộm lại, cả người nổi da gà, tiểu đệ của mình quả nhiên là rất kém thông minh, đáng ghét. Cướp điện thoại, dùng khẩu khí ra lệnh, “Dám tùy tiện thân thân với baba cháu, cẩn thận cha cháu trừng trị chú, hừ hừ."
Lục Tiểu Mã phi thường chân chó, lập tức ngoan ngoãn nhận sai.
Hai người đấu võ mồm một lúc mới cúp điện thoại, Phương Tiểu Khởi bên cạnh bất đắc dĩ cười.
Lục tham ăn lần đầu cảm giác gọi điện thoại mệt lại như làm việc tay chân như thế, Emma, mắt hoa quá, đầu đau quá, bụng đói quá đi, ùng ục ùng ục ~~
Lục tham ăn thật sự không nhịn được, nấu bát chè đậu đỏ ngọt ăn, máu trong cơ thể nhất thời lưu thông được một nửa, đùa sao, sắp chết đói rồi, ngay cả mạng sống cũng không còn làm sao đi ăn chùa được?! Vô cùng là có tầm nhìn xa trông rộng!
Lục tham ăn nghiêm túc cầm bát lên liếm sạch sành sanh.
Cả cái bát phát ra ánh sáng trắng, ăn một bát, khó có lúc lại sạch sẽ như vậy, thật là cảm động tới rơi lệ!
Lục Tiểu Mã có khí lực mở tủ quần áo ra, móc tây trang màu xám nhạt một năm khó có một lần mặc ra, cẩn thận vỗ vỗ, nhìn còn rất mới!
Là gia sản mà Lục Tiểu Mã quý nhất, đương nhiên là phải bảo quản cho tốt rồi phải không?! Cũng không phải là muốn bị bại gia!
Nếu muốn đi gặp Hồ cặn bã kia, đương nhiên là cũng không thể lạc hậu, ít nhất hình tượng cũng phải khốc soái dương quang!
Mặc tây trang vào, Lục Tiểu Mã tạo dáng bừa bãi trước gương, thấy mình thật sự là dương quang thanh xuân đến không ai sánh bằng, rất đáng để tiến quân vào CBD!
Lục Tiểu Mã tuy là tham ăn, trên người có rất nhiều chỗ thịt mềm, thế nhưng khung xương hắn nhỏ, cho nên cả người nhìn cũng không đến nỗi béo, mặc tây trang vào ôm gọn eo hắn làm cho vóc người cũng không tệ, quả nhiên là người đẹp vì lụa, đổi trang phục, Lục Tiểu Mã cũng trở thành một hãn huyết BMW, đẳng cấp tăng lên không ít!
Có điều, lăn lộn nhiều năm như vậy, đồng chí Tiểu Mã vẫn thiếu khí tràng đàn ông thành thục, cả người giống như một sinh viên mới gây dựng sự nghiệp, mặt bánh bao trắng trắng mềm mềm, mười phần làm cho người ta muốn thò tay xoa xoa nắn nắn, tay dám khẳng định là xúc cảm mềm mại! Có điều thật hợp khẩu vị của Hồ boss, rất đáng sờ soạng đùa giỡn một phen!
Sửa soạn xong Lục Tiểu Mã thò tay vào trong túi áo, trong đầu tính toán thử xem có nên cho hành tây với tỏi vào túi không, trừng trị Hồ cặn bã, mũi mẫn cảm gì đó, có thể để cho mình bắt thóp rồi, ha ha ha, thật sự là sảng khoái tới cực điểm!
Cuối cùng do dự nhiều lần, Lục Tiểu Mã vẫn nhịn xuống xúc động đùa dai, quả là chí công vô tư nhân cách cao thượng! Dù sao người ta có lòng tốt mời mình ăn cơm nói chuyện làm ăn, hơn nữa lại là tới nơi sang trọng như vậy, vì hình tượng của bản thân thì vẫn nên bình thường chút!
Lục Tiểu Mã chuẩn bị xong xuôi, vươn mình lăn lên giường, tiết kiệm thể lực. Ba giây sau, tiếng ngáy khò khè hài hòa vang lên, ôm chăn kéo lên tận miệng, gặp gỡ mỹ thực trong mơ, thế giới này quả nhiên là tốt đẹp!
Buổi tối Tết nguyên tiêu, sau khi Lục Tiểu Mã xác định là hình tượng bản thân phi thường khốc soái, liền leo lên chiếc xe ô tô đại chúng của mình mà phi tới thiên đường mỹ thực. Bãi đỗ xe đã sớm chật kín, Tiểu Mã có chút sốt ruột, Tết nguyên tiêu lại có nhiều người tới ăn tối như vậy, người bây giờ quả nhiên là xa xỉ, ngày lễ tết gì cũng có lí do tùy tiện làm một bữa no nê!
May là Hồ boss đủ khí phách, đã sớm chuẩn bị hai chỗ đỗ xe, nhân viên phục vụ đúng lúc cứu vớt Lục Tiểu Mã đang sốt ruột, chỉ cho hắn đỗ xe bên cạnh BMW của Hồ boss!
Tuy rằng nơi này là khách sạn năm sao, nhưng cũng kiêm cả nơi bàn bạc làm ăn bình thường, cho nên hãng xe phổ thông cũng đều có, Tiểu Mã không chút tự ti, nhưng giờ thì tốt rồi, đứng bên cạnh BMW cao cấp của Hồ boss, càng lộ ra level thấp của Tiểu Mã, Tiểu Mã lặng lẽ coi thường, huyễn phú gì gì đó, quả là không biết xấu hổ, hừ!
Hồ Trạch Thành đã tới đây từ sớm, đây cũng có thể coi là lần đầu tiên hẹn hò với vợ nhỏ, tuy rằng lí do không chính thức, nhưng chẳng lẽ lại không căng thẳng một phen sao?!
Dặn bằng hữu để cho mình một phòng nhỏ xa hoa, món ăn phải là món ngon nhất mới nhất, nhiều thịt hơn, biết rất rõ khẩu vị của vợ nhỏ!
Bùi Chinh, đại boss của khách sạn kiêm bạn tốt của Phong – Hồ hai người ngạc nhiên nhíu mày, người này bình thường hay hung hăng càn quấy, sao bây giờ lại sửa lại thành thuộc tính thê nô thế này? Quả là tận thế sắp đến à?!
Thấy sắp tới giờ hẹn, Hồ boss phất tay đuổi người, đừng quấy rầy huynh đệ nói chuyện luyến ái, đến nhà bếp xem thế nào đi, trọng sắc khinh bạn gì gì đó, Bùi boss bị thương rất nặng!
Hồ boss cũng không dễ dàng gì, tự nhận là chu đáo chuẩn bị chỗ đỗ xe cho vợ nhỏ, lại bị vợ nhỏ oán hận, quả là tiền đồ vô cùng nhấp nhô, vô cùng đáng chảy nước mắt chua xót đầy mặt!
Dưới sự chỉ dẫn của người phục vụ được đặc biệt an bài, Lục Tiểu Mã lo lắng đến tái mặt mà xuất hiện. Cung điện của kẻ tham ăn quả là vô cùng xa hoa, Lục Tiểu Mã như người nhà quê lên thành phố, đánh giá xung quanh, liền cảm thấy mình có vẻ quá nhếch nhác, nhất định phải biểu hiện sự bạo ngược của một ông chủ lớn, vì vậy ưỡn ngực lên, mắt không nhịn được mà liếc loạn.
Hồ boss chờ sẵn ở cửa, tràn đầy thành ý, cũng chỉ lo vợ nhỏ trong lúc nhất thời hối hận lại mà không tới, có chút lo lắng, quả thực chính là một tảng đá vọng thê. Thật vất vả thấy thân ảnh của vợ nhỏ xuất hiện ở chỗ rẽ, hơi thở ra một hơi, tâm tình dường như lần đầu sơn xe (?), chợt cao chợt thấp, cảm giác chân thật thế này không nghĩ là lại có thể trở lại lần thứ hai.
Nở nụ cười ôn hòa mê người, Hồ boss còn kém mỗi dang hai tay ra hoan nghênh vợ nhỏ, nữ phục vụ bên cạnh vội vàng đỏ mặt, e thẹn cúi đầu, Emma, boss thật soái!
Thấy Hồ boss đứng ở cửa chờ mình, Lục Tiểu Mã thụ sủng nhược kinh, oán giận vừa rồi cũng tan biến! Lại nhìn thấy nhân viên phục vụ e thẹn cúi đầu, bất mãn nhìn chằm chằm, tối rồi còn dám tùy tiện câu dẫn nữ đồng bào, nhất định phải cho về nhà quỳ ván giặt.
Loại phản ứng theo bản năng này, thực ra Tiểu Mã cũng không tự nhận ra, ngược lại Hồ boss kiến thức rộng lại cảm nhận được, ghen sao, xem ra khả năng hy vọng của mình có thể thực hiện được là rất lớn! Nghĩ đến sự thực này, Hồ boss càng tự tin, cũng càng mê người, mê người tới nỗi Lục Tiểu Mã cũng có cảm giác chính bản thân chịu không nổi.
Hai người ngồi vào lô ghế riêng, ánh sáng từ đèn thủy tinh nhu hòa rọi xuống, bàn ăn kề với cửa sổ kính, có thể thấy vạn ngọn đuốc từ phía xa xa. Bộ đồ ăn được mạ bằng vàng, hoa văn tinh xảo hoa lệ, tựa như một tác phẩm nghệ thuật. Bản nhạc nhẹ chậm rãi cất lên, làm cho khung cảnh càng thêm nhu hòa, cả người đều từ từ mà thả lỏng lại.
“Đây là nước cà rốt táo, còn có chút điểm tâm, ăn trước lót dạ, món ăn chính chút nữa sẽ mang lên." Giọng nói của Hồ boss trầm thấp ôn nhu, ánh mắt nhìn vợ nhỏ tràn ngập thâm tình.
Lục Tiểu Mã đói bụng đã lâu như vậy nuốt nước miếng, cố nén dục vọng muốn ăn xuống, lấy cái nĩa cắm xuống thức ăn điểm tâm, lại uống mấy ngụm nước trái cây, Emma, ăn quá ngon, nhân sinh nhất thời thật hoàn mỹ!
Mới bắt đầu Tiểu Mã còn ăn rất tao nhã, Tiểu Mã ăn khổ sở, Hồ boss nhìn cũng thấy khổ sở, vợ nhỏ không dám ăn tự nhiên, phàm ăn như vậy, câu nệ như thế làm gì?
“Không cần gò bó, chúng ta thật ra có thể coi như là… bạn. Cho nên, cứ tự nhiên thì tốt hơn." Hồ boss bỏ qua chữ “trai" trong “bạn trai", cảm giác thật là khổ!
Bởi vì lái xe không thể uống rượu, Hồ boss cũng uống nước trái cây, tuy rằng rất muốn làm một vụ say rượu loạn tính gì đó, nhưng cảnh tượng này chắc chắn sẽ không thể để xảy ra trên người vợ nhỏ được, điểm tự biết mình ấy Hồ boss vẫn phải có!
“Tiểu Diêu, tôi có thể gọi cậu như vậy không?" Hồ boss thâm tình chân thành thấy sang bắt quàng làm họ.
Ngoại trừ người nhà, không có người ngoài nào gọi mình như vậy, tiếng này Hồ boss gọi không khỏi khiến cho trong lòng Tiểu Mã đều nhũn xuống, lần đầu tiên trong đời lại cảm thấy tên mình dễ nghe như vậy! Cho nên, theo bản năng mà gật đầu một cái! Sau khi tỉnh táo lại liền bắt đầu hối hận, ngọa tào, Hồ cặn bã đó dựa vào cái gì mà gọi mình như vậy, làm thân với ông chủ đây làm gì, hừ, trẫm thế nhưng rất công chính nghiêm minh đấy, tuyệt đối sẽ không thương lượng cho anh đi cửa sau! (không đi mà chỉ thông cửa sau thôi =))) ô là la)
Hồ boss được đồng ý tâm tình rất tốt, nâng ly cụng một cái vào ly của Tiểu Mã, “Ừm… Tiểu Diêu, Tết nguyên tiêu khoái hoạt, hợp tác vui vẻ!"
Tiểu Mã lúc này mới để ý hôm nay Hồ boss mặc âu phục màu xám đậm, nhìn qua có chút thật đẹp trai, mới không thèm ghen tị đâu!
Hồ boss cũng đã sớm để ý vợ nhỏ hôm nay mặc âu phục nhỏ, a… quả nhiên là không sai, nhất định là trăm phần trăm thỏa mãn.
Tiểu Mã lần thứ hai thất thần, đây gọi là trang phục tình nhân sao, có hơi xấu hổ, cuối cùng lí trí đúng lúc xuất hiện, có ăn liền ngay cả mình tên là gì cũng không nhớ, trang phục tình nhân cái em gái ngươi ấy, ngay cả tình nhân cũng không phải có được không?
Hồ boss coi như cũng có cảm giác trong lòng, quả nhiên là ông trời có mắt, quần áo màu sắc giống nhau y hệt, quả là duyên phận tới thì không ai ngăn cản được, lần thứ hai boss thỏa mãn gật đầu!
Lục tham ăn nâng ly nước trái cây lên giấu đi nội tâm đang tranh đấu, còn kém mỗi vùi cả mũi vào ly uống!
Hồ Trạch Thành nhìn đồ ngọt là bánh trôi có vẻ cũng không tệ, liền cầm lấy thìa xúc một cái. Có điều, bánh trôi-kun rất dính, vững vàng dính trong đĩa không dịch chuyển, Hồ boss hơi khó chịu, trẫm ăn ngươi là phúc phần của ngươi, sao có thể không ngoan ngoãn mà tới đây! Vì vậy cởi áo vét ra, xắn tay áo sơ mi lên, thò hai tay ra, cùng đánh nhau với bánh trôi.
Lục tham ăn hồi thần có chút kinh sợ, ngọa tào, không phải chỉ là ăn bánh trôi thôi sao, anh cũng có thể làm ra bộ dạng đáng sợ này?!
Mắt thấy bánh trôi sắp ra khỏi đĩa, nhưng lại có dấu hiệu sắp vỡ ra, Lục tham ăn cuống lên, ngọa tào, nhân sắp rơi ra rồi, rơi ra rồi thì còn ăn cái gì nữa?! Vì vậy vội lấy thìa của mình ra giúp boss!
Phu phu đồng tâm, lấy bánh trôi nguyên vẹn ra. Lục tham ăn thành công xúc được bánh trôi ra, sau đó vội vàng chìa cái thìa của mình ra, cau mày giục Hồ boss nhanh chóng ăn đi, để nhân rơi ra rồi làm sao ăn còn ngon!
Đối với lương tâm của kẻ tham ăn, nhất định phải đối xử chân thành với mỗi một món ăn, không thể làm lãng phí tinh hoa, quả là vô cùng chuyên nghiệp, hoàn toàn không làm những kẻ tham ăn khác phải mất mặt!
Ngọa tào, vợ tự đút cho mình ăn, Hồ boss hơi thụ sủng nhược kinh, vội há miệng nuốt lấy. Vị ngọt ngào mềm mại trong miệng như muốn nổ tung, mềm mềm trơn trơn, quả là không tệ!
Hồ boss gật đầu, tinh tế mà thưởng thức. Hồ boss từ trước tới nay không thích ăn đồ ngọt đột nhiên cảm thấy đồ ngọt cũng không tệ lắm, thỏa mãn gật đầu, lúc về nhất định phải cho đầu bếp tiền boa, tay nghề không tệ, trẫm có thưởng!
Trước sau như một mà ra tay hào phóng, tà mị cuồng luyến!
Bánh trôi của vợ nhỏ, ăn thật là ngon!
Nhìn đại boss ngồi đối diện mình đã cởi áo khoác vương giả ra, lại chỉ vì tranh đấu với bánh trôi mà trên mũi lấm tấm chút mồ hôi, Lục Tiểu Mã tự nhiên muốn phì cười. Hóa ra, đại tổng tài trong tạp chí không thể trèo cao, làm việc hô mưa gọi gió cũng chỉ là một người bình thường hơn 30 tuổi, cũng phải ăn cơm, cũng sẽ không gắp được thức ăn, càng vội vã mà thưởng thức đồ ăn, chỉ đơn giản như vậy, trong phút chốc, nội tâm của Lục Tiểu Mã đều trở nên mềm mại, cười càng lúc càng lớn!
Đại boss cũng vậy, quả là như khám phá ra đại lục mới, thật tốt!
Bị vợ nhỏ nhìn chằm chằm như thế, Hồ boss da mặt dày cũng có chút không tiện, có chút xấu hổ!
Trong phòng ấm áp. Lục Tiểu Mã cũng cảm thấy hơi nóng, cũng không gò bó nữa, cũng học Hồ boss cởi áo khoác ra, xắn tay áo sơ mi lên, cầm lấy cái thìa, bình chân như vại nói, “Đối phó với thức ăn dính như vậy, không thể gấp, càng không thể cứng rắn. Thuận theo một hướng mà múc nó lên, như thế này…"
Lục tiền bối tham ăn tự mình chủ động làm mẫu, thành công múc một cái bánh trôi nhét vào miệng, a… ăn ngon đến không nói nên lời! Rất đáng viết một quyển bảo điển kẻ tham ăn, giải quyết các vấn đề tấn công thức ăn!
Thấy vợ nhỏ rốt cục cũng buông lỏng, Hồ boss thở phào nhẹ nhõm, không câu nệ các thứ thì mới có thể tiến hành thành công bước kế tiếp được! Hơn nữa, cũng chỉ có trước mặt người trong nhà, Hồ boss mới có thể không để ý hình tượng, vợ nhỏ cũng không phải là người ngoài, vậy thì lại càng không cần khoác lớp vỏ bá đạo tổng tài hoàn mỹ!
Hồ boss phối hợp lộ ra vẻ mặt kính nể cùng thụ giáo, Lục Tiểu Mã rất được lời.
“Tôi hiểu rồi, đây gọi là lấy nhu thắng cương!" Hồ boss rất giỏi tổng kết vấn đề, ba mươi sáu kế quả nhiên là không bị thất truyền!
Lục Tiểu Mã hài lòng gật đầu, trẻ nhỏ dễ dạy, tổng kết vô cùng chuẩn xác, rất đúng ý mình!
Ai ngờ đến đúng giờ cơm, Lục tham ăn lại thần kì chưa xuất hiện, Phương Tiểu Khởi ngạc nhiên, hôm nay mặt trời mọc phía Tây à?
Tận tới tối muộn, Lục tham ăn vẫn không thấy xuất hiện, cứ như đã biến mất trên cõi đời này, ngay cả Bobby cũng bắt đầu buồn bực, chắc chắn tiểu đệ của mình là bị người ngoài hành tinh lừa bắt mất rồi, cư nhiên lại không đến ân cần thăm hỏi đại ca này, xem ra xưng hô tiểu đệ tốt Trung Quốc này không thể thưởng cho hắn rồi, lão đại Bobby âm thầm quyết định!
Không sai, Lục tham ăn thành công quỳ xuống dưới chân đồ ăn vặt của Bobby, cam tâm làm tiểu đệ chân chó của Bobby, vì tham ăn, cũng rất hợp ý Tiểu Mã!
Phương Tiểu Khởi không yên tâm, liền hỏi viện trưởng nãi nãi, ai ngờ viện trưởng nãi nãi vô cùng bình tĩnh đáp, “À, hóa ra nó một ngày nay không xuất hiện à, ta bảo thảo nào hôm nay phá lệ lại yên tĩnh như vậy, thiếu hài tử xui xẻo thế giới quả nhiên là tốt đẹp hơn rất nhiều!" Hoàn toàn không có dấu hiệu nào gọi là lo lắng cho cháu trai nhà mình, quả đúng là không phải ruột thịt, đồng chí Tiểu Mã thật là ưu thương!
Phương Tiểu Khởi quả nhiên 囧囧, tình bà cháu nồng đậm đâu rồi?!
Viện trưởng nãi nãi thấy Phương Khởi thật sự lo lắng, liền khuyên, “Yên tâm đi, nó lớn thế rồi chẳng lẽ lại không thể tự chăm sóc cho bản thân?! Tám phần mười hẳn là chạy đi ăn một mình rồi, ai thèm đi lừa bắt nó, coi như là lừa cũng phải thả ra, thích ăn thích ngủ như vậy, việc gì cũng không thèm làm, ai nuôi nổi nó?!" Viện trưởng nãi nãi quả nhiên hiểu rõ cháu trai nhà mình, một câu nói trúng, tiện thể trước sau như một mà ghét bỏ!
Có đạo lý, Phương Tiểu Khởi cùng Bobby nhìn nhau gật đầu, người bình thường xác thực không nuôi nổi Lục tham ăn!
Phương Tiểu Khởi cuối cùng vẫn gọi điện cho Lục Diêu, nói cho hắn biết mình để bánh trôi trong tủ lạnh, muốn ăn lúc nào cũng có thể luộc lên.
Lục tham ăn đầu bên kia điện thoại đói bụng đến hoa mắt suýt thì không chịu nổi, rất muốn đi dép vào phi đến cô nhi viện, ngã vào thiên đường bánh trôi, cùng đám bánh trôi béo trắng mềm mềm hòa làm một thể, nhưng hắn vẫn kiên cường nhịn được! Bởi vì ngày mai muốn đi ăn chùa, nhất định phải đem bụng rỗng mà đến, ăn chùa của Hồ cặn bã, quả là rất có chí hướng, vô cùng không dễ dàng!
Lục tham ăn suy yếu đáp qua loa, “Tiểu Khởi, mày thật hiền lành, đến cho gia hôn một cái!" Sau đó là một chuỗi moa moa dài.
Bobby rụt cái tai nhỏ đang nghe trộm lại, cả người nổi da gà, tiểu đệ của mình quả nhiên là rất kém thông minh, đáng ghét. Cướp điện thoại, dùng khẩu khí ra lệnh, “Dám tùy tiện thân thân với baba cháu, cẩn thận cha cháu trừng trị chú, hừ hừ."
Lục Tiểu Mã phi thường chân chó, lập tức ngoan ngoãn nhận sai.
Hai người đấu võ mồm một lúc mới cúp điện thoại, Phương Tiểu Khởi bên cạnh bất đắc dĩ cười.
Lục tham ăn lần đầu cảm giác gọi điện thoại mệt lại như làm việc tay chân như thế, Emma, mắt hoa quá, đầu đau quá, bụng đói quá đi, ùng ục ùng ục ~~
Lục tham ăn thật sự không nhịn được, nấu bát chè đậu đỏ ngọt ăn, máu trong cơ thể nhất thời lưu thông được một nửa, đùa sao, sắp chết đói rồi, ngay cả mạng sống cũng không còn làm sao đi ăn chùa được?! Vô cùng là có tầm nhìn xa trông rộng!
Lục tham ăn nghiêm túc cầm bát lên liếm sạch sành sanh.
Cả cái bát phát ra ánh sáng trắng, ăn một bát, khó có lúc lại sạch sẽ như vậy, thật là cảm động tới rơi lệ!
Lục Tiểu Mã có khí lực mở tủ quần áo ra, móc tây trang màu xám nhạt một năm khó có một lần mặc ra, cẩn thận vỗ vỗ, nhìn còn rất mới!
Là gia sản mà Lục Tiểu Mã quý nhất, đương nhiên là phải bảo quản cho tốt rồi phải không?! Cũng không phải là muốn bị bại gia!
Nếu muốn đi gặp Hồ cặn bã kia, đương nhiên là cũng không thể lạc hậu, ít nhất hình tượng cũng phải khốc soái dương quang!
Mặc tây trang vào, Lục Tiểu Mã tạo dáng bừa bãi trước gương, thấy mình thật sự là dương quang thanh xuân đến không ai sánh bằng, rất đáng để tiến quân vào CBD!
Lục Tiểu Mã tuy là tham ăn, trên người có rất nhiều chỗ thịt mềm, thế nhưng khung xương hắn nhỏ, cho nên cả người nhìn cũng không đến nỗi béo, mặc tây trang vào ôm gọn eo hắn làm cho vóc người cũng không tệ, quả nhiên là người đẹp vì lụa, đổi trang phục, Lục Tiểu Mã cũng trở thành một hãn huyết BMW, đẳng cấp tăng lên không ít!
Có điều, lăn lộn nhiều năm như vậy, đồng chí Tiểu Mã vẫn thiếu khí tràng đàn ông thành thục, cả người giống như một sinh viên mới gây dựng sự nghiệp, mặt bánh bao trắng trắng mềm mềm, mười phần làm cho người ta muốn thò tay xoa xoa nắn nắn, tay dám khẳng định là xúc cảm mềm mại! Có điều thật hợp khẩu vị của Hồ boss, rất đáng sờ soạng đùa giỡn một phen!
Sửa soạn xong Lục Tiểu Mã thò tay vào trong túi áo, trong đầu tính toán thử xem có nên cho hành tây với tỏi vào túi không, trừng trị Hồ cặn bã, mũi mẫn cảm gì đó, có thể để cho mình bắt thóp rồi, ha ha ha, thật sự là sảng khoái tới cực điểm!
Cuối cùng do dự nhiều lần, Lục Tiểu Mã vẫn nhịn xuống xúc động đùa dai, quả là chí công vô tư nhân cách cao thượng! Dù sao người ta có lòng tốt mời mình ăn cơm nói chuyện làm ăn, hơn nữa lại là tới nơi sang trọng như vậy, vì hình tượng của bản thân thì vẫn nên bình thường chút!
Lục Tiểu Mã chuẩn bị xong xuôi, vươn mình lăn lên giường, tiết kiệm thể lực. Ba giây sau, tiếng ngáy khò khè hài hòa vang lên, ôm chăn kéo lên tận miệng, gặp gỡ mỹ thực trong mơ, thế giới này quả nhiên là tốt đẹp!
Buổi tối Tết nguyên tiêu, sau khi Lục Tiểu Mã xác định là hình tượng bản thân phi thường khốc soái, liền leo lên chiếc xe ô tô đại chúng của mình mà phi tới thiên đường mỹ thực. Bãi đỗ xe đã sớm chật kín, Tiểu Mã có chút sốt ruột, Tết nguyên tiêu lại có nhiều người tới ăn tối như vậy, người bây giờ quả nhiên là xa xỉ, ngày lễ tết gì cũng có lí do tùy tiện làm một bữa no nê!
May là Hồ boss đủ khí phách, đã sớm chuẩn bị hai chỗ đỗ xe, nhân viên phục vụ đúng lúc cứu vớt Lục Tiểu Mã đang sốt ruột, chỉ cho hắn đỗ xe bên cạnh BMW của Hồ boss!
Tuy rằng nơi này là khách sạn năm sao, nhưng cũng kiêm cả nơi bàn bạc làm ăn bình thường, cho nên hãng xe phổ thông cũng đều có, Tiểu Mã không chút tự ti, nhưng giờ thì tốt rồi, đứng bên cạnh BMW cao cấp của Hồ boss, càng lộ ra level thấp của Tiểu Mã, Tiểu Mã lặng lẽ coi thường, huyễn phú gì gì đó, quả là không biết xấu hổ, hừ!
Hồ Trạch Thành đã tới đây từ sớm, đây cũng có thể coi là lần đầu tiên hẹn hò với vợ nhỏ, tuy rằng lí do không chính thức, nhưng chẳng lẽ lại không căng thẳng một phen sao?!
Dặn bằng hữu để cho mình một phòng nhỏ xa hoa, món ăn phải là món ngon nhất mới nhất, nhiều thịt hơn, biết rất rõ khẩu vị của vợ nhỏ!
Bùi Chinh, đại boss của khách sạn kiêm bạn tốt của Phong – Hồ hai người ngạc nhiên nhíu mày, người này bình thường hay hung hăng càn quấy, sao bây giờ lại sửa lại thành thuộc tính thê nô thế này? Quả là tận thế sắp đến à?!
Thấy sắp tới giờ hẹn, Hồ boss phất tay đuổi người, đừng quấy rầy huynh đệ nói chuyện luyến ái, đến nhà bếp xem thế nào đi, trọng sắc khinh bạn gì gì đó, Bùi boss bị thương rất nặng!
Hồ boss cũng không dễ dàng gì, tự nhận là chu đáo chuẩn bị chỗ đỗ xe cho vợ nhỏ, lại bị vợ nhỏ oán hận, quả là tiền đồ vô cùng nhấp nhô, vô cùng đáng chảy nước mắt chua xót đầy mặt!
Dưới sự chỉ dẫn của người phục vụ được đặc biệt an bài, Lục Tiểu Mã lo lắng đến tái mặt mà xuất hiện. Cung điện của kẻ tham ăn quả là vô cùng xa hoa, Lục Tiểu Mã như người nhà quê lên thành phố, đánh giá xung quanh, liền cảm thấy mình có vẻ quá nhếch nhác, nhất định phải biểu hiện sự bạo ngược của một ông chủ lớn, vì vậy ưỡn ngực lên, mắt không nhịn được mà liếc loạn.
Hồ boss chờ sẵn ở cửa, tràn đầy thành ý, cũng chỉ lo vợ nhỏ trong lúc nhất thời hối hận lại mà không tới, có chút lo lắng, quả thực chính là một tảng đá vọng thê. Thật vất vả thấy thân ảnh của vợ nhỏ xuất hiện ở chỗ rẽ, hơi thở ra một hơi, tâm tình dường như lần đầu sơn xe (?), chợt cao chợt thấp, cảm giác chân thật thế này không nghĩ là lại có thể trở lại lần thứ hai.
Nở nụ cười ôn hòa mê người, Hồ boss còn kém mỗi dang hai tay ra hoan nghênh vợ nhỏ, nữ phục vụ bên cạnh vội vàng đỏ mặt, e thẹn cúi đầu, Emma, boss thật soái!
Thấy Hồ boss đứng ở cửa chờ mình, Lục Tiểu Mã thụ sủng nhược kinh, oán giận vừa rồi cũng tan biến! Lại nhìn thấy nhân viên phục vụ e thẹn cúi đầu, bất mãn nhìn chằm chằm, tối rồi còn dám tùy tiện câu dẫn nữ đồng bào, nhất định phải cho về nhà quỳ ván giặt.
Loại phản ứng theo bản năng này, thực ra Tiểu Mã cũng không tự nhận ra, ngược lại Hồ boss kiến thức rộng lại cảm nhận được, ghen sao, xem ra khả năng hy vọng của mình có thể thực hiện được là rất lớn! Nghĩ đến sự thực này, Hồ boss càng tự tin, cũng càng mê người, mê người tới nỗi Lục Tiểu Mã cũng có cảm giác chính bản thân chịu không nổi.
Hai người ngồi vào lô ghế riêng, ánh sáng từ đèn thủy tinh nhu hòa rọi xuống, bàn ăn kề với cửa sổ kính, có thể thấy vạn ngọn đuốc từ phía xa xa. Bộ đồ ăn được mạ bằng vàng, hoa văn tinh xảo hoa lệ, tựa như một tác phẩm nghệ thuật. Bản nhạc nhẹ chậm rãi cất lên, làm cho khung cảnh càng thêm nhu hòa, cả người đều từ từ mà thả lỏng lại.
“Đây là nước cà rốt táo, còn có chút điểm tâm, ăn trước lót dạ, món ăn chính chút nữa sẽ mang lên." Giọng nói của Hồ boss trầm thấp ôn nhu, ánh mắt nhìn vợ nhỏ tràn ngập thâm tình.
Lục Tiểu Mã đói bụng đã lâu như vậy nuốt nước miếng, cố nén dục vọng muốn ăn xuống, lấy cái nĩa cắm xuống thức ăn điểm tâm, lại uống mấy ngụm nước trái cây, Emma, ăn quá ngon, nhân sinh nhất thời thật hoàn mỹ!
Mới bắt đầu Tiểu Mã còn ăn rất tao nhã, Tiểu Mã ăn khổ sở, Hồ boss nhìn cũng thấy khổ sở, vợ nhỏ không dám ăn tự nhiên, phàm ăn như vậy, câu nệ như thế làm gì?
“Không cần gò bó, chúng ta thật ra có thể coi như là… bạn. Cho nên, cứ tự nhiên thì tốt hơn." Hồ boss bỏ qua chữ “trai" trong “bạn trai", cảm giác thật là khổ!
Bởi vì lái xe không thể uống rượu, Hồ boss cũng uống nước trái cây, tuy rằng rất muốn làm một vụ say rượu loạn tính gì đó, nhưng cảnh tượng này chắc chắn sẽ không thể để xảy ra trên người vợ nhỏ được, điểm tự biết mình ấy Hồ boss vẫn phải có!
“Tiểu Diêu, tôi có thể gọi cậu như vậy không?" Hồ boss thâm tình chân thành thấy sang bắt quàng làm họ.
Ngoại trừ người nhà, không có người ngoài nào gọi mình như vậy, tiếng này Hồ boss gọi không khỏi khiến cho trong lòng Tiểu Mã đều nhũn xuống, lần đầu tiên trong đời lại cảm thấy tên mình dễ nghe như vậy! Cho nên, theo bản năng mà gật đầu một cái! Sau khi tỉnh táo lại liền bắt đầu hối hận, ngọa tào, Hồ cặn bã đó dựa vào cái gì mà gọi mình như vậy, làm thân với ông chủ đây làm gì, hừ, trẫm thế nhưng rất công chính nghiêm minh đấy, tuyệt đối sẽ không thương lượng cho anh đi cửa sau! (không đi mà chỉ thông cửa sau thôi =))) ô là la)
Hồ boss được đồng ý tâm tình rất tốt, nâng ly cụng một cái vào ly của Tiểu Mã, “Ừm… Tiểu Diêu, Tết nguyên tiêu khoái hoạt, hợp tác vui vẻ!"
Tiểu Mã lúc này mới để ý hôm nay Hồ boss mặc âu phục màu xám đậm, nhìn qua có chút thật đẹp trai, mới không thèm ghen tị đâu!
Hồ boss cũng đã sớm để ý vợ nhỏ hôm nay mặc âu phục nhỏ, a… quả nhiên là không sai, nhất định là trăm phần trăm thỏa mãn.
Tiểu Mã lần thứ hai thất thần, đây gọi là trang phục tình nhân sao, có hơi xấu hổ, cuối cùng lí trí đúng lúc xuất hiện, có ăn liền ngay cả mình tên là gì cũng không nhớ, trang phục tình nhân cái em gái ngươi ấy, ngay cả tình nhân cũng không phải có được không?
Hồ boss coi như cũng có cảm giác trong lòng, quả nhiên là ông trời có mắt, quần áo màu sắc giống nhau y hệt, quả là duyên phận tới thì không ai ngăn cản được, lần thứ hai boss thỏa mãn gật đầu!
Lục tham ăn nâng ly nước trái cây lên giấu đi nội tâm đang tranh đấu, còn kém mỗi vùi cả mũi vào ly uống!
Hồ Trạch Thành nhìn đồ ngọt là bánh trôi có vẻ cũng không tệ, liền cầm lấy thìa xúc một cái. Có điều, bánh trôi-kun rất dính, vững vàng dính trong đĩa không dịch chuyển, Hồ boss hơi khó chịu, trẫm ăn ngươi là phúc phần của ngươi, sao có thể không ngoan ngoãn mà tới đây! Vì vậy cởi áo vét ra, xắn tay áo sơ mi lên, thò hai tay ra, cùng đánh nhau với bánh trôi.
Lục tham ăn hồi thần có chút kinh sợ, ngọa tào, không phải chỉ là ăn bánh trôi thôi sao, anh cũng có thể làm ra bộ dạng đáng sợ này?!
Mắt thấy bánh trôi sắp ra khỏi đĩa, nhưng lại có dấu hiệu sắp vỡ ra, Lục tham ăn cuống lên, ngọa tào, nhân sắp rơi ra rồi, rơi ra rồi thì còn ăn cái gì nữa?! Vì vậy vội lấy thìa của mình ra giúp boss!
Phu phu đồng tâm, lấy bánh trôi nguyên vẹn ra. Lục tham ăn thành công xúc được bánh trôi ra, sau đó vội vàng chìa cái thìa của mình ra, cau mày giục Hồ boss nhanh chóng ăn đi, để nhân rơi ra rồi làm sao ăn còn ngon!
Đối với lương tâm của kẻ tham ăn, nhất định phải đối xử chân thành với mỗi một món ăn, không thể làm lãng phí tinh hoa, quả là vô cùng chuyên nghiệp, hoàn toàn không làm những kẻ tham ăn khác phải mất mặt!
Ngọa tào, vợ tự đút cho mình ăn, Hồ boss hơi thụ sủng nhược kinh, vội há miệng nuốt lấy. Vị ngọt ngào mềm mại trong miệng như muốn nổ tung, mềm mềm trơn trơn, quả là không tệ!
Hồ boss gật đầu, tinh tế mà thưởng thức. Hồ boss từ trước tới nay không thích ăn đồ ngọt đột nhiên cảm thấy đồ ngọt cũng không tệ lắm, thỏa mãn gật đầu, lúc về nhất định phải cho đầu bếp tiền boa, tay nghề không tệ, trẫm có thưởng!
Trước sau như một mà ra tay hào phóng, tà mị cuồng luyến!
Bánh trôi của vợ nhỏ, ăn thật là ngon!
Nhìn đại boss ngồi đối diện mình đã cởi áo khoác vương giả ra, lại chỉ vì tranh đấu với bánh trôi mà trên mũi lấm tấm chút mồ hôi, Lục Tiểu Mã tự nhiên muốn phì cười. Hóa ra, đại tổng tài trong tạp chí không thể trèo cao, làm việc hô mưa gọi gió cũng chỉ là một người bình thường hơn 30 tuổi, cũng phải ăn cơm, cũng sẽ không gắp được thức ăn, càng vội vã mà thưởng thức đồ ăn, chỉ đơn giản như vậy, trong phút chốc, nội tâm của Lục Tiểu Mã đều trở nên mềm mại, cười càng lúc càng lớn!
Đại boss cũng vậy, quả là như khám phá ra đại lục mới, thật tốt!
Bị vợ nhỏ nhìn chằm chằm như thế, Hồ boss da mặt dày cũng có chút không tiện, có chút xấu hổ!
Trong phòng ấm áp. Lục Tiểu Mã cũng cảm thấy hơi nóng, cũng không gò bó nữa, cũng học Hồ boss cởi áo khoác ra, xắn tay áo sơ mi lên, cầm lấy cái thìa, bình chân như vại nói, “Đối phó với thức ăn dính như vậy, không thể gấp, càng không thể cứng rắn. Thuận theo một hướng mà múc nó lên, như thế này…"
Lục tiền bối tham ăn tự mình chủ động làm mẫu, thành công múc một cái bánh trôi nhét vào miệng, a… ăn ngon đến không nói nên lời! Rất đáng viết một quyển bảo điển kẻ tham ăn, giải quyết các vấn đề tấn công thức ăn!
Thấy vợ nhỏ rốt cục cũng buông lỏng, Hồ boss thở phào nhẹ nhõm, không câu nệ các thứ thì mới có thể tiến hành thành công bước kế tiếp được! Hơn nữa, cũng chỉ có trước mặt người trong nhà, Hồ boss mới có thể không để ý hình tượng, vợ nhỏ cũng không phải là người ngoài, vậy thì lại càng không cần khoác lớp vỏ bá đạo tổng tài hoàn mỹ!
Hồ boss phối hợp lộ ra vẻ mặt kính nể cùng thụ giáo, Lục Tiểu Mã rất được lời.
“Tôi hiểu rồi, đây gọi là lấy nhu thắng cương!" Hồ boss rất giỏi tổng kết vấn đề, ba mươi sáu kế quả nhiên là không bị thất truyền!
Lục Tiểu Mã hài lòng gật đầu, trẻ nhỏ dễ dạy, tổng kết vô cùng chuẩn xác, rất đúng ý mình!
Tác giả :
Đại Hà Hà