Bị Bắt Về, Sau Này Sinh Con Cho Hắn
Chương 50 50 Sẽ Không Để Cậu Yên
Cậu nhớ rõ lúc trước ở tiệm thuốc chủ tiệm đã nói qua, thuốc tránh thai sẽ hữu hiệu trong khoảng thời gian là 72 giờ.
Vừa gửi tin nhắn xong, Sầm Lễ nhanh chóng xóa lịch sửa tin.
Chẳng qua bao lâu, cửa phòng đã bị đẩy ra, thấy Ninh Tu Viễn hướng cậu đi tới, Sầm Lễ trong lòng tràn ngập sợ hãi.
Sự kiện tối hôm qua, cậu không dám nghĩ lại, Ninh Tu Viễn bị điên rồi, như là một con dã thú lên cơn khát tình, không ngừng ở trên người cậu đoạt lấy, không màng đến lời khẩn cầu của cậu, đem cậu làm đến thỏa mãn.
Hai chân mềm nhũn đến lợi hại, mới lùi lại một bước, chân liền chống đỡ không nổi trọng lượng thân thể, thiếu chút nữa té ngã trên mặt đất.
Cậu vịn tay ở mép giường, miễn cưỡng đem đứng thẳng.
Ninh Tu Viễn bưng tới một chén canh ngao hầm nhân sâm, ngữ khí không chút nhiệt tình, "Lại đây ăn một chút đi."
"..."Sầm Lễ không trả lời, cứ thế tối hôm qua cậu chưa được ăn cơm, đã bị hắn lôi kéo đến trong phòng làm loại chuyện này, nhưng cậu hiện tại nửa điểm thèm ăn cũng không có.
Bụng nhỏ có chút khó chịu, dạ dày cậu vốn không tốt cho lắm, có lẽ tại thời điểm còn học cao trung đã bị, lúc ấy bởi vì muốn ôn tập để thi thật tốt, cậu thường xuyên quên ăn bữa sáng.
Nhưng lúc ấy, cậu vẫn còn cái gọi là hi vọng.
Sầm Lễ tay che bụng, Ninh Tu Viễn thấy, cười nói, "Như thế nào, nhanh như vậy đã có thai?"
Ninh Tu Viễn đem chén canh nhân sâm đặt ở ngăn tủ đầu giường, đi đến trước mặt Sầm Lễ, tay nâng cằm cậu, thấy trên mặt cậu đều là vẻ thống khổ, trầm giọng nói," đừng tưởng rằng ở trước mặt tôi tỏ vẻ đáng thương, tôi sẽ buông tha cho cậu, nghĩ cũng đừng nghĩ!"
"..."Sầm Lễ khóe miệng hiện lên tia cười nhạt, cậu tự có ý nghĩ của bản thân, chẳng lẽ không thể quyết định sẽ làm gì với cơ thể của mình?
Ninh Tu Viễn trước sau không lấy ra thứ đồ trong cơ thể cậu, cảm giác dị vật phía sau làm Sầm Lễ cực độ không khoẻ, càng đừng nói tới thứ của hắn vẫn còn bên trong.
Cậu ngồi cũng không dám ngồi, Ninh Tu Viễn bưng lên chén canh kia, muốn đút cho cậu.
Sầm Lễ giọng nói khàn khàn, dường như là nhét cát sỏi chèn sát cổ họng vậy, cậu mở miệng nói, "Để tôi tự ăn."
Ninh Tu Viễn làm như không nghe thấy lời cậu nói, dùng chiếc thìa sứ trắng, đưa tới bên môi cậu, nói,"còn có loại canh khác nữa, tôi đã dặn dì Lý nấu đậu đen, đợi lát nữa cậu ăn nhiều một chút."
Sầm Lễ ở trong giờ học biết qua một chút, bị dựng* thì có thể ăn nhiều món được chế biến từ đậu (Bị dựng là bị gì vậy mọi người), đậu đen có thể bổ sung kích thích tố, nếu là cậu bị sỏi, ăn cái này cũng hữu hiệu.
Thân thể cậu cứng đờ.
Ninh Tu Viễn không kiên nhẫn nói, "Há mồm."
Sầm Lễ thành thật mở miệng.
Lại nghe thấy hắn nói," tôi đã nhờ bác sĩ kê thuốc cho cậu, đoạn thời gian này cậu cần bổ sung nhiều chất dinh dưỡng, nói không chừng có thể mang thai sớm.
Thân thể giống như bị hàn khí bào mòn, Ninh Tu Viễn đút cho cậu hết chén canh này, Sầm Lễ ngập ngừng, thanh âm khàn khàn nói, "Ninh Tu Viễn chúng ta có thể nghiêm túc nói chuyện không?"
"Cậu muốn nói chuyện gì?" Ninh Tu Viễn buông xuống chén canh trong tay, nhìn cậu nói," Cậu một bộ dạng suy yếu như vậy, không bổ sung chất dinh dưỡng thật tốt, làm sao có thể sinh con cho tôi được?"
Ninh Tu Viễn vẫn luôn cảm thấy Sầm Lễ thật sự rất gầy, lúc trước ở trường học ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy, thân hình cậu ở giáo vụ có vẻ có chút trống trải.
Có một tiết thể dục, toàn ban chia làm bốn đội, mỗi đội có hai nam hai nữ, Sầm Lễ ở trong một đội đối diện hắn, lẫn vào một đám nam sinh thô bỉ đặc biệt thấy được, làn da trắng nõn sạch sẽ, thời điểm vươn tay lên, lộ ra một đoạn eo trắng, lúc ấy hắn cảm thấy, eo của người này khả năng hắn chỉ cần vươn một cánh tay là có thể ôm.
Có lẽ lúc ấy hắn đã có tâm tư xấu xa với cậu, chỉ là chưa bao giờ nghĩ tới phương diện kia.
Làm đại ca trường, hắn trước nay bên người đề không thiếu người, có rất nhiều nữ sinh muốn tiến vào lồng ngực hắn, hắn hẹn hò đa số đều là người khác giới, bất quá ngẫu nhiên có một lần, hằn được bạn tốt cho xem một thứ thú vị mới mẻ.
Trong video, là thân ảnh hai người đàn ông giao triền quấn lấy nhau, phải thừa nhận rằng một trong hai nhân vật kia có một thiếu niên dáng vẻ rất đẹp, bất quá lại nói, bộ dáng so với Sầm Lễ kém hơn một chút, hơn nữa da cũng không trắng bằng Sầm Lễ.
Hắn trước nay đều sẽ không ủy khuất chính mình, vừa lúc đoạn thời gian kia, Sầm Lễ mẹ sinh bệnh, cha cậu ta rất thích người ưu tú lương thiện, trợ giúp tiền thuốc men cho mẹ Sầm Lễ, cũng là lúc ấy, hắn mới chân chính cùng Tiểu Lễ có quan hệ.
Sau khi tiếp xúc hắn phát hiện, Sầm Lễ là người rất nhàm chán, đứng đắn quá mức, luôn đem mấy câu dặn dò của cha hắn treo trên miệng, càng buồn cười chính là thời điểm hắn muốn trốn học, cậu còn muốn khuyên bảo hắn.
Nhàm chán, thì tìm điểm thú vị khác.
Hắn gọi Sầm Lễ tới một quán bar, ngày thường hắn cảm thấy người này rất thành thật, cư nhiên còn dám động thủ với hắn, hắn liền hạ tay tát một cái, đánh người tới ngốc luôn, sau đó hắn xé rách đồng phục của Sầm Lễ, hung hăng ấn cậu dưới thân mình.
Sầm Lễ vẫn luôn giãy giụa không ngừng, chỉ là tại thời điểm hắn tiến vào, thân thể cậu bị banh thật rộng, vẫn là lần đầu tiên hắn thấy Sầm Lễ khóc, ở trường học thanh thanh lãnh lãnh, nằm dưới thân hắn thì khóc đến tê tâm phế liệt.
Lần đầu tiên nếm thử loại sung sướng cực điểm này, hắn cũng không áp chế lực đạo của mình, Sầm Lễ bị hắn đùa bỡn đến toàn thân chật vật bất kham, trên người tràn đầy dấu vết đỏ ửng, hắn trực tiếp đưa Sầm Lễ về nơi ở của hắn, sau đó xin trường học cho Sầm Lễ nghỉ vài ngày.
Giaddifnh Sầm Lễ là gia đình đơn thân, người thân cũng chỉ có mẹ cậu, còn sinh bệnh nằm viện, cậu tự dưng mất tích mấy ngày, đến nỗi trong trường học, rất nhiều người kinh ngạc vì sao cậu lại nghỉ nhiều ngày như vậy.
Ban đầu Ninh Tu Viễn cũng chỉ coi là một món đồ chơi có chút mới mẻ, nhưng đã qua mấy năm, hắn cảm thấy Sầm Lễ vẫn sẽ luôn ở bên hắn, không có gì bất ngờ, dù sao thời buổi này cũng sẽ không có thằng đàn ông nào lại đi treo cổ trên cây, đến lúc đó hắn có thể ở bên ngoài tìm một chỗ ở, đem Sầm Lễ nuôi nhốt bên trong.
Qua hồi lâu, Sầm Lễ mới mở miệng, "Anh nếu muốn có con, có thể đi tìm phụ nữ, sẽ có rất nhiều người nguyện ý, đến lúc đó các anh cũng danh chính ngôn thuận."
Ninh Tu Viễn chân mày cau lại," Cậu nghe thấy tôi nói chuyện với dì Lý?"
"Ừ." Sầm Lễ lên tiếng.
"Làm sao, cậu còn muốn có danh phận?" Ninh Tu Viễn trong giọng nói lộ ra một tia trào phúng.
"..."Sầm Lễ đôi mắt dừng một chút, cậu căn bản không nghĩ tới, muốn lấy thứ gì của Ninh Tu Viễn.
"Đến lúc đó tôi sẽ mua một ngôi nhà, để cậu đứng tên ngôi nhà đó, mỗi tháng sẽ cấp tiền sinh hoạt cho cậu, nếu tôi muốn tới tìm cậu, cũng sẽ báo trước một tiếng." Ninh Tu Viễn lại nói.
Sầm Lễ đôi mắt khô khốc, sau một lúc lâu vẫn không có động tĩnh..