Beta Đã Cắn Câu
Chương 1
Kỳ Dịch bị bắt cóc.
Là cái loại bắt cóc mà đang đi trên đường đột nhiên bị ai đó chụp bao lên đầu, sau đó hai tay bị giữ lại đẩy vào trong xe.
Toàn bộ quá trình không vượt quá ba giây, sạch sẽ lưu loát, nhìn một phát là biết dân bắt cóc chuyên nghiệp.
Thật sự thô bạo không nói nên lời, Kỳ Dịch tức giận mắng trong lòng, sợ tới mức hai chân đều run rẩy.
Nghiêng nghiêng ngả ngả bị đưa tới một nơi xa lạ, bao trên đầu được kéo ra, một mảnh trống trải rơi vào mắt.
Một căn phòng trống, một hàng người vạm vỡ, mang kính râm, âu phục và giày da, tất cả đều chứng minh ta đây chính là xã hội đen.
Một nam nhân ngồi trên ghế gỗ hoa lê, hai chân bắt chéo, nét mặt cao ngạo.
Kỳ Dịch không đợi nam nhân mở miệng, đã quỳ xuống trước.
“Đại ca, em sai rồi, em sai rồi!"
Nam nhân có chút bất ngờ, nhướng mày nói: “Sai chỗ nào?"
“Thẻ ngân hàng của em từ tài khoản đến số dư đều không tới nổi bốn số 0, đại ca bắt cóc em cũng vô dụng!" Kỳ Dịch kêu rên, “Hơn nữa con người em trên không có mẹ già, dưới không có trẻ nhỏ, bảo đảm không có ai chịu chuộc đâu huhu!"
Nam nhân: “……"
Kỳ Dịch: “Hơn nữa với gương mặt này của em, dù có đi bán mình thì cũng không bằng một phần ghế dựa của ngài!"
Nam nhân ngắt lời: “Tôi không thiếu tiền."
Kỳ Dịch nhìn cái ghế gỗ xịn xịn kia mà chảy nước miếng: “… Đã hiểu."
Nam nhân ghét bỏ nhìn cái người đang chảy nước miếng kia.
“Tôi không thiếu tiền, chỉ thiếu vợ."
Kỳ Dịch: “……"
Đại ca, ý ngài là gì?
Là cái loại bắt cóc mà đang đi trên đường đột nhiên bị ai đó chụp bao lên đầu, sau đó hai tay bị giữ lại đẩy vào trong xe.
Toàn bộ quá trình không vượt quá ba giây, sạch sẽ lưu loát, nhìn một phát là biết dân bắt cóc chuyên nghiệp.
Thật sự thô bạo không nói nên lời, Kỳ Dịch tức giận mắng trong lòng, sợ tới mức hai chân đều run rẩy.
Nghiêng nghiêng ngả ngả bị đưa tới một nơi xa lạ, bao trên đầu được kéo ra, một mảnh trống trải rơi vào mắt.
Một căn phòng trống, một hàng người vạm vỡ, mang kính râm, âu phục và giày da, tất cả đều chứng minh ta đây chính là xã hội đen.
Một nam nhân ngồi trên ghế gỗ hoa lê, hai chân bắt chéo, nét mặt cao ngạo.
Kỳ Dịch không đợi nam nhân mở miệng, đã quỳ xuống trước.
“Đại ca, em sai rồi, em sai rồi!"
Nam nhân có chút bất ngờ, nhướng mày nói: “Sai chỗ nào?"
“Thẻ ngân hàng của em từ tài khoản đến số dư đều không tới nổi bốn số 0, đại ca bắt cóc em cũng vô dụng!" Kỳ Dịch kêu rên, “Hơn nữa con người em trên không có mẹ già, dưới không có trẻ nhỏ, bảo đảm không có ai chịu chuộc đâu huhu!"
Nam nhân: “……"
Kỳ Dịch: “Hơn nữa với gương mặt này của em, dù có đi bán mình thì cũng không bằng một phần ghế dựa của ngài!"
Nam nhân ngắt lời: “Tôi không thiếu tiền."
Kỳ Dịch nhìn cái ghế gỗ xịn xịn kia mà chảy nước miếng: “… Đã hiểu."
Nam nhân ghét bỏ nhìn cái người đang chảy nước miếng kia.
“Tôi không thiếu tiền, chỉ thiếu vợ."
Kỳ Dịch: “……"
Đại ca, ý ngài là gì?
Tác giả :
Tiễu Tiễu Đôn Nhục