Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Chương 120: Nhân sinh giống như lần đầu gặp gỡ
Nhạc Sở Nhân không phải bác sĩ ngoại khoa, cũng như chưa từng thực hiện một cuộc giải phẫu cẩn thận, tỉ mỉ đến như vậy. Tuy nhiên lần này bắt buộc nàng phải nghiêm túc vá lại từng gân mạch, bắp thịt chằng chịt đã đứt rời. Trong chiếc áo khoác trắng là một thân dính đầy máu tươi, mồ hôi lạnh theo ót chảy xuống, hiến máucủa mình cho Diêm Cận xong nàng cảm thấy hơi váng đầu nhưng vẫn cố gắng giữ tỉnh táo.
Sắc trời đã chuyển tối, bên trong trướng bày biện đến hàng chục đèn cầy, soi sáng rõ ràng Nhạc Sở Nhân và Diêm Cận. Người trên giường vẫn đang hôn mê, sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, Nhạc Sở Nhân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chuyên chú không nói một câu.
Cách đó không xa, Phong Duyên Tinh cùng mấy lão quân y vẫn luôn lẳng lặng đứng nhìn. Cuộc giải phẫu như vậy bọn họ chưa từng thấy qua, đối với họ mà nói, thương thế của Diêm Cận cơ hồ không có đường sống. Nhưng Nhạc Sở Nhân một lòng muốn cứu, hơn nữa lại dùng phương pháp kỳ lạ đến vậy khiến bọn họ không khỏi dấy lên hy vọng, có lẽ, nàng thực sự có thể cứu được Diêm Cận. (MTLTH.dđlqđ)
Màn trường được đẩy ra, Phong Duyên Thương một thân áo lông cáo màu trắng từ từ bước vào, hắn đi vào mang theo ánh trăng và cả mùi máu tươi nồng nặc.
“Vương gia." Mấy lão quân y chắp tay hành lễ, Phong Duyên Tinh lại gần, liếc mắt nhìn Nhạc Sở Nhân vẫn đang chuyên chú cứu Diêm Cận bên kia: “Một lát nữa là xong rồi, Thất ca, huynh bị thương sao?"
Khuôn mặt tuấn mỹ không có bất kỳ một biểu cảm nào, mắt phượng thâm thúy vẫn luôn nhìn Nhạc Sở Nhân, không có cảm xúc dao động.
Hắn không trả lời khiến Phong Duyên Tinh thấy lo lắng: “Thất ca, Thất tẩu chắc chắn sẽ chữa khỏi cho Diêm Tướng quân."
“Bổn vương biết." Thanh âm của hắn vẫn cứ không phập phồng, nghe rất lạnh nhạt. Phong Duyên Tinh chép miệng, nuốt mấy lời định nói xuống, bằng sự hiểu biết của hắn đối với Phong Duyên Thương, chắc tâm trạng của hắn bây giờ không tốt.
Vết thương lớn như vậy Nhạc Sở Nhân vẫn nhẫn nại, nhanh chóng vá kín. Nàng ngổi thẳng lưng, có chút chóng mặt, thân thể hơi lung lay, cố gắng đứng vững mới nhìn người bên kia.
“Chàng đã trở lại! Chàng có sao không?" Nhìn thấy hắn vẫn hoàn hảo vô khuyết đứng trước mặt, cuối cùng nàng cảm thấy ngày hôm nay cũng không đến nỗi tệ hại, ít nhất hắn vẫn khỏe mạnh đứng trước mặt nàng.
“Không có việc gì. Hắn thế nào rồi?" Phong Duyên Thương bước lại gần nàng, khoác áo lông cáo của mình lên người nàng khiến nàng cảm giác rất ấm áp và an toàn.
“Theo ý trời thôi." Nàng nhìn Diêm Cận, vô ý thở dài, sức khỏe của Diêm Cận vẫn luôn tốt, nàng chỉ trợ giúp chút ít ngoại lực, còn lại tất cả đều phải nhờ ý chí của hắn.
“Nàng khổ cực rồi." Đôi mắt phượng hẹp dài xinh đẹp của hắn nhìn thẳng nàng, giọng nói ôn thanh trầm ấm khiến nàng cảm thấy rất thoải mái.
Nàng ngước mắt nhìn hắn, trong đôi mắt xinh đẹp của hắn tất cả đều là khích lệ cùng tự hào, trái tim nàng cảm thấy an định đi rất nhiều. (MTLTH.dđlqđ)
Từ giường bên kia đi lại, nàng vừa cởi áo khoác trắng dính đầy máu vừa phân phó: “Thập bát, khiêng hắn trở về, thay quần áo, lau sạch máu trên người hắn, nhớ là phải cẩn thận, hết sức cẩn thận."
“Vâng." Phong Duyên tinh vội vàng đồng ý, sau đó đi ra khỏi trướng tìm binh lính Diêm Tự quân đến giúp đỡ, sức của bọn họ rất lớn.
Cởi áo khoác màu trắng xuống, bên trong dính đầy máu, hơn nữa cũng đã khô.
Phong Duyên Thương nhíu mày nhìn nàng: “Trở về rửa mặt thay quần áo rồi ăn chút gì đó, sắc mặt nàng nhìn không tốt chút nào."
Nhạc Sở Nhân gật đầu, thở phảo một hơi: “ Ta không sao, truyền cho Diêm cận chút máu cho nên sắc mặt không được tốt cho lắm, ăn nhiều đồ bổ máu rồi sẽ ổn thôi."
“Truyền máu?" Phong Duyên Thương nhướng mày, ánh mắt thâm thúy, không nhìn ra cảm xúc.
“Hắn mất quá nhiều máu, tất nhiên phải truyền máu, nếu không không cứu được." Nàng gật đầu, dùng ánh mắt của mình nói cho hắn biết, ở thế giới của nàng, chuyện như vậy quá bình thường.
“Người khác cũng có thể hiến máu. Nàng còn phải giúp đỡ trị liệu, mất quá nhiều máu đối với thân thể nàng cũng không tốt." Thanh âm trầm thấp vừa dứt, trong lòng hắn liền suy nghĩ, cùng dùng chung một dòng máu, đây là việc so với phu thê còn thân mật hơn.
“Chàng không hiểu, máu của ta là vạn năng, người khác không nhất định cho được. Máu bất đồng, truyền cho hắn đồng nghĩa với việc lấy mạng hắn." Nàng giải thích, nhìn dáng vẻ của hắn, nàng biết trong lòng hắn không thoái mái.
Hơi gật đầu, Phong Duyên Thương bày tỏ rằng mình đã hiểu.
Khẽ mím môi, Nhạc Sở Nhân đưa tay nắm lấy tay hắn dưới lớp áo choàng: “Đi về thôi, ăn xong bữa tối, ta đi sắc thuốc."
Hắn cầm lại tay nàng, bên ngoài trướng gió phương Bắc thổi lạnh cóng. Trong sướng giá còn có chút ẩm ướt, Phong Duyên Thương có chút cảm thấy không khỏe.
“Chàng không thoải mái sao? Thời tiết ngày một lạnh hơn, một lát ta cũng đi sắc cho chàng một thang thuốc." Bị gió lạnh thổi khiến tinh thần nàng thanh tỉnh hơn không ít. Khắp ơi đều là máu, ngập tring chop mũi nàng cũng thoang thoảng có mùi tanh của máu.
“Ừ, đúng là có chút không thoải mái." Phong Duyên Thương đáp lại, cũng không biết thực sự cảm thấy không thoải mái hay chỉ nói miệng.
“Tiếp theo chàng khó có cơ hội được thanh nhàn rồi. Quân đội của Hứa Xú có thương vong nhiều không?" Hắn còn nhiều quân như vậy thật khiến nàng cảm thấy lo lắng.
“Nhiều, một phần đào ngũ, bọn họ không thể quay về Lương Thành, quân lính tan rã, có thể giải quyết nhanh chóng." Mười ngón tay đan xen,thanh âm Phong Duyên Thương càng ngày càng ôn hòa.
“Không còn Lương Kinh, sau khi kết thúc chiến tranh, công việc lớn nhỏ đều cần chàng xử lý, ta rất khó có thể biết, chúng ta phải mất bao lâu mới có thể xóa sổ ranh giới hàng trăm năm, biến Nam Cương thành Đại Yến." Chiến tranh không dễ dàng nhưng biến một dân tộc này trở thành một dân tộc khác là chuyện còn khó hơn nữa. (MTLTH.dđlqđ)
“Không cần lo lắng, không lâu nữa sẽ có người đến tiếp quản." Phong Duyên Thương nhẹ giọng, đồng thời nắm lấy đôi vai nàng, kéo nàng vào trong ngực, bao lấy nàng trong áo khoác lông cáo ấm áp.
Nhạc Sở Nhân dựa vào lồng ngực hắn, hoàn toàn không sợ bị ngã, bất cứ lúc nào, chỉ cần có hắn bên cạnh, lòng nàng cảm thấy an toàn và bình yên.
Trở lại quân trướng thay quần áo, khắp người Nhạc Sở Nhân toàn máu, Phong Duyên Thương cởi xuống áo khoác cũng dính máu xuống. Liếc nhau một cái, cả hai đều bật cười, cảnh này giống như phu thê mặc đồ đôi.
Sau khi rửa mặt qua loa, bữa tối đã được đưa tới, Nhạc Sở Nhân nhanh chóng ăn uống, sau đó đứng dậy đi sắc thuốc.
Sắc trời đã chuyển tối, bên trong trướng bày biện đến hàng chục đèn cầy, soi sáng rõ ràng Nhạc Sở Nhân và Diêm Cận. Người trên giường vẫn đang hôn mê, sắc mặt hắn tái nhợt như tờ giấy, Nhạc Sở Nhân mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, chuyên chú không nói một câu.
Cách đó không xa, Phong Duyên Tinh cùng mấy lão quân y vẫn luôn lẳng lặng đứng nhìn. Cuộc giải phẫu như vậy bọn họ chưa từng thấy qua, đối với họ mà nói, thương thế của Diêm Cận cơ hồ không có đường sống. Nhưng Nhạc Sở Nhân một lòng muốn cứu, hơn nữa lại dùng phương pháp kỳ lạ đến vậy khiến bọn họ không khỏi dấy lên hy vọng, có lẽ, nàng thực sự có thể cứu được Diêm Cận. (MTLTH.dđlqđ)
Màn trường được đẩy ra, Phong Duyên Thương một thân áo lông cáo màu trắng từ từ bước vào, hắn đi vào mang theo ánh trăng và cả mùi máu tươi nồng nặc.
“Vương gia." Mấy lão quân y chắp tay hành lễ, Phong Duyên Tinh lại gần, liếc mắt nhìn Nhạc Sở Nhân vẫn đang chuyên chú cứu Diêm Cận bên kia: “Một lát nữa là xong rồi, Thất ca, huynh bị thương sao?"
Khuôn mặt tuấn mỹ không có bất kỳ một biểu cảm nào, mắt phượng thâm thúy vẫn luôn nhìn Nhạc Sở Nhân, không có cảm xúc dao động.
Hắn không trả lời khiến Phong Duyên Tinh thấy lo lắng: “Thất ca, Thất tẩu chắc chắn sẽ chữa khỏi cho Diêm Tướng quân."
“Bổn vương biết." Thanh âm của hắn vẫn cứ không phập phồng, nghe rất lạnh nhạt. Phong Duyên Tinh chép miệng, nuốt mấy lời định nói xuống, bằng sự hiểu biết của hắn đối với Phong Duyên Thương, chắc tâm trạng của hắn bây giờ không tốt.
Vết thương lớn như vậy Nhạc Sở Nhân vẫn nhẫn nại, nhanh chóng vá kín. Nàng ngổi thẳng lưng, có chút chóng mặt, thân thể hơi lung lay, cố gắng đứng vững mới nhìn người bên kia.
“Chàng đã trở lại! Chàng có sao không?" Nhìn thấy hắn vẫn hoàn hảo vô khuyết đứng trước mặt, cuối cùng nàng cảm thấy ngày hôm nay cũng không đến nỗi tệ hại, ít nhất hắn vẫn khỏe mạnh đứng trước mặt nàng.
“Không có việc gì. Hắn thế nào rồi?" Phong Duyên Thương bước lại gần nàng, khoác áo lông cáo của mình lên người nàng khiến nàng cảm giác rất ấm áp và an toàn.
“Theo ý trời thôi." Nàng nhìn Diêm Cận, vô ý thở dài, sức khỏe của Diêm Cận vẫn luôn tốt, nàng chỉ trợ giúp chút ít ngoại lực, còn lại tất cả đều phải nhờ ý chí của hắn.
“Nàng khổ cực rồi." Đôi mắt phượng hẹp dài xinh đẹp của hắn nhìn thẳng nàng, giọng nói ôn thanh trầm ấm khiến nàng cảm thấy rất thoải mái.
Nàng ngước mắt nhìn hắn, trong đôi mắt xinh đẹp của hắn tất cả đều là khích lệ cùng tự hào, trái tim nàng cảm thấy an định đi rất nhiều. (MTLTH.dđlqđ)
Từ giường bên kia đi lại, nàng vừa cởi áo khoác trắng dính đầy máu vừa phân phó: “Thập bát, khiêng hắn trở về, thay quần áo, lau sạch máu trên người hắn, nhớ là phải cẩn thận, hết sức cẩn thận."
“Vâng." Phong Duyên tinh vội vàng đồng ý, sau đó đi ra khỏi trướng tìm binh lính Diêm Tự quân đến giúp đỡ, sức của bọn họ rất lớn.
Cởi áo khoác màu trắng xuống, bên trong dính đầy máu, hơn nữa cũng đã khô.
Phong Duyên Thương nhíu mày nhìn nàng: “Trở về rửa mặt thay quần áo rồi ăn chút gì đó, sắc mặt nàng nhìn không tốt chút nào."
Nhạc Sở Nhân gật đầu, thở phảo một hơi: “ Ta không sao, truyền cho Diêm cận chút máu cho nên sắc mặt không được tốt cho lắm, ăn nhiều đồ bổ máu rồi sẽ ổn thôi."
“Truyền máu?" Phong Duyên Thương nhướng mày, ánh mắt thâm thúy, không nhìn ra cảm xúc.
“Hắn mất quá nhiều máu, tất nhiên phải truyền máu, nếu không không cứu được." Nàng gật đầu, dùng ánh mắt của mình nói cho hắn biết, ở thế giới của nàng, chuyện như vậy quá bình thường.
“Người khác cũng có thể hiến máu. Nàng còn phải giúp đỡ trị liệu, mất quá nhiều máu đối với thân thể nàng cũng không tốt." Thanh âm trầm thấp vừa dứt, trong lòng hắn liền suy nghĩ, cùng dùng chung một dòng máu, đây là việc so với phu thê còn thân mật hơn.
“Chàng không hiểu, máu của ta là vạn năng, người khác không nhất định cho được. Máu bất đồng, truyền cho hắn đồng nghĩa với việc lấy mạng hắn." Nàng giải thích, nhìn dáng vẻ của hắn, nàng biết trong lòng hắn không thoái mái.
Hơi gật đầu, Phong Duyên Thương bày tỏ rằng mình đã hiểu.
Khẽ mím môi, Nhạc Sở Nhân đưa tay nắm lấy tay hắn dưới lớp áo choàng: “Đi về thôi, ăn xong bữa tối, ta đi sắc thuốc."
Hắn cầm lại tay nàng, bên ngoài trướng gió phương Bắc thổi lạnh cóng. Trong sướng giá còn có chút ẩm ướt, Phong Duyên Thương có chút cảm thấy không khỏe.
“Chàng không thoải mái sao? Thời tiết ngày một lạnh hơn, một lát ta cũng đi sắc cho chàng một thang thuốc." Bị gió lạnh thổi khiến tinh thần nàng thanh tỉnh hơn không ít. Khắp ơi đều là máu, ngập tring chop mũi nàng cũng thoang thoảng có mùi tanh của máu.
“Ừ, đúng là có chút không thoải mái." Phong Duyên Thương đáp lại, cũng không biết thực sự cảm thấy không thoải mái hay chỉ nói miệng.
“Tiếp theo chàng khó có cơ hội được thanh nhàn rồi. Quân đội của Hứa Xú có thương vong nhiều không?" Hắn còn nhiều quân như vậy thật khiến nàng cảm thấy lo lắng.
“Nhiều, một phần đào ngũ, bọn họ không thể quay về Lương Thành, quân lính tan rã, có thể giải quyết nhanh chóng." Mười ngón tay đan xen,thanh âm Phong Duyên Thương càng ngày càng ôn hòa.
“Không còn Lương Kinh, sau khi kết thúc chiến tranh, công việc lớn nhỏ đều cần chàng xử lý, ta rất khó có thể biết, chúng ta phải mất bao lâu mới có thể xóa sổ ranh giới hàng trăm năm, biến Nam Cương thành Đại Yến." Chiến tranh không dễ dàng nhưng biến một dân tộc này trở thành một dân tộc khác là chuyện còn khó hơn nữa. (MTLTH.dđlqđ)
“Không cần lo lắng, không lâu nữa sẽ có người đến tiếp quản." Phong Duyên Thương nhẹ giọng, đồng thời nắm lấy đôi vai nàng, kéo nàng vào trong ngực, bao lấy nàng trong áo khoác lông cáo ấm áp.
Nhạc Sở Nhân dựa vào lồng ngực hắn, hoàn toàn không sợ bị ngã, bất cứ lúc nào, chỉ cần có hắn bên cạnh, lòng nàng cảm thấy an toàn và bình yên.
Trở lại quân trướng thay quần áo, khắp người Nhạc Sở Nhân toàn máu, Phong Duyên Thương cởi xuống áo khoác cũng dính máu xuống. Liếc nhau một cái, cả hai đều bật cười, cảnh này giống như phu thê mặc đồ đôi.
Sau khi rửa mặt qua loa, bữa tối đã được đưa tới, Nhạc Sở Nhân nhanh chóng ăn uống, sau đó đứng dậy đi sắc thuốc.
Tác giả :
Trắc Nhĩ Thính Phong