Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi
Chương 12: Cổ trùng
Vòng qua hành lang gấp khúc, trước mắt xuất hiện một mảnh cây cối xanh tốt. Xuyên qua tầng tầng cây là một dãy phòng ở. Vì cây cối rậm rạp nếu nhìn không kĩ căn bản không thể nhjnf thấy đống nhà ở ẩn giấu bên trong.
"Là ở chỗ này."
Phong Duyên Thiệu thả chậm cước bộ, trường bào màu lam khiến cho hắn thoạt nhìn tao nhã cao quý, mặt mày lại ôn nhuận khiêm tốn tỏa ra khí độ bất phàm.
Nhạc Sở Nhân nhìn quanh một vòng, theo Phong Duyên Thiệu đi vào giữa sân.
Bốn phía đều là cây cối rậm rạp, che khuất ánh mặt trời, khiến tiểu viện đơn giản này lại thập phần mát mẻ.
Trong viện có bốn người mặc trang phục hộ vệ, nhìn thấy Phong Duyên Thiệu vội khom mình hành lễ, bọn họ là những người phụ trách chiếu cố Thích Kiến .
"Hai ngày nay tình huống như thế nào?"
Phong Duyên Thiệu vừa hướng tới cửa phòng đi đến vừa hỏi.
"Bẩm vương gia, vẫn như trước ạ. Có điiều đối với việc ăn cơm có vẻ khó khăn không thích ăn liền nhổ ra."
Một hộ vệ trả lời, Nhạc Sở Nhân cũng đều nghe thấy.
Thính Phong theo ở phía sau vẻ mặt lo lắng, cùng mọi người đi vào phòng, hắn rốt cục nhịn không được vòng qua mọi người đến thẳng giường lớn.
Nhạc Sở Nhân cũng liếc mắt một cái thấy được người bị xích sắt khóa chặt trên giường. Trung y đơn giản, màu da xám lại, đầu tóc hỗn loạn thoạt nhìn không có chút sức sống nào.
Phong Duyên Thiệu đi đến bên giường nhìn thoáng qua đôi mắt vô thần của Thích Kiến cùng với miệng không ngừng lẩm bẩm mà thở dài. Đây từng là đệ nhất hộ vệ bên cạnh hắn mà giờ lại thành bộ dáng này.
"Ca!"
Thích Phong chỉ nói ra một chữ như vậy rồi nghẹn lại không nói lên lời. Đường đường một đại nam tử hán, hô hấp đều nghẹn ngào .
Nhạc Sở Nhân đi lên trước, Phong Duyên Thiệu tránh ra một bên nhường đường nhìn về phía nàng, gương mặt tuấn mỹ có chút ảm đạm :
"Ban ngày hắn đều như thế này, không ngừng nói nhảm cái gì, không người nào có thể nghe hiểu."
Nhạc Sở Nhân gật gật đầu, hơi khom người khóa sắt ở cổ tay Thích Kiến đẩy lên trên một chút , hai ngón tay để lên mạch tựa của hắn.
Trong lúc nhất thời, trong phòng ngoại trừ thanh âm Thích Kiến không ngừng lẩm bẩm thì không thanh âm nào khác, tầm mắt mọi người đều ngưng tụ ở một chỗ, nhưng sắc mặt Nhạc Sở Nhân lại vô cùng bình tĩnh khiến người ta không đoán được cái gì.
Sau một lúc lâu, Nhạc Sở Nhân buông tay:
"Đinh đương, đem ngân châm đến đây."
Đinh Đương vẫn đi theo sau mọi người từ cửa đi tới, thuần thục mở ra cuộn ngâm châm đưa đến trước mặt Nhạc Sở Nhân.
Lấy một cây kim châm cứu, Nhạc Sở Nhân xoay người ngồi ở bên giường. Một tay nàng thoát trung y của Thích Kiến tay kia đem kim châm cứu chuẩn xác ấn hạ xuống một huyệt đạo trên ngực.
Trong nháy mắt, Thích Kiến vẫn không ngừng lẩm bẩm đột nhiên im bặt, thân thể căng cứng, xích sắt không ngừng rầm vang.
Nhạc Sở Nhân ngồi ở bên giường nhanh chóng bị kéo lui về phía sau hai bước, quay đầu, người túm đi nàng là Phong Duyên Thương.
"Đây là cái gì?"
Thích Phong thét lên kinh hãi, mọi người phía sau cùng đi lên, nhìn đến dưới da Thích Kiến có vật thể màu đên giống như sâu đang không ngừng ngọ nguậy.
Không chỉ là một cái sâu, mà là hàng ngàn hàng vạn con, rậm rạp ở dưới da không ngừng giãy dụa khiến người xem da đầu run lên.
Phong Duyên Thiệu nhíu mày, trên mặt phủ một tầng âm trầm:
"Thủ đoạn như vậy quá mức tàn nhẫn."
Nhạc Sở Nhân rút tay khỏi tay Phong Duyên Thương ,tiến lên từng bước đem kim châm đang cắm ở trước ngực Thích Kiến nhổ ra, ngay sau đó những trùng vật màu đen cũng biến mất. Thân thể Thích Kiến đang buộc chặt cũng dần buông lỏng, sau đó lại bắt đầu ong ong lẩm bẩm.
"Vương phi, ngài có thể cứu huynh ấy sao?"
Thích Phong kinh hoảng xong liền xoay người quỳ gối trước mặt Nhạc Sở Nhân, đôi mắt phiếm hồng. Nghĩ đến huynh trưởng đường một đại hán tử lại thành bộ dáng này khiến hắn đau lòng không thôi .
Những người khác tầm mắt cũng đầu chăm chú lại đây, trên nét mặt không khỏi mang theo nét kì vọng.
Thở dài, Nhạc Sở Nhân chậm rãi gật đầu:
"Có thể. Tuy nhiên, chỉ sợ hắn về sau làm không được đệ nhất hộ vệ của ngũ ca."
Phong Duyên Thiệu con ngươi vừa động, thần sắc thoải mái không ít:
"Không sao, chỉ cần bảo toàn tính mạng hắn bổn vương liền thỏa mãn ."
Lời này tình chân ý thiết, chỉ cần nhìn vào mắt hắn là thấy được hắn thực chân thành .
Nhạc Sở Nhân cười cười, tuy nói vừa rồi hảo cảm đối với hắn đã không còn nhưng hiện tại lại đổi mới một chút. Có lẽ Phong Duyên Thiệu không phải nam nhân tốt, nhưng tuyệt đối là lãnh đạo tốt, người này nếu là làm hoàng đế khẳng định vô cùng thích hợp. Hơn nữa một thân khí thế kia, thoạt nhìn bình dị gần gũi, kì thực lại làm cho người không thể tiếp cận.
"Đem hắn mang về, giải cổ trên người hắn cần phí chút thời gian."
Quay đầu nhìn về phía Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân nói với hắn .
"Hảo."
Phong Duyên Thương gật gật đầu, mâu quang ôn hòa.
"Này không phải tà thuật?"
Phong Duyên Thiệu chú ý tới Nhạc Sở Nhân nói tới cổ.
"Tà thuật, chỉ là một loại cổ mà thôi."
Nhạc Sở Nhân khẽ quát, nàng thật ra muốn kiến thức vị 'Đồng đạo' kia, không chỉ có chế cổ, còn có thể tróc quỷ nữa a!
" Theo lời đệ muội nói, ngươi đối với cái này rất hiểu biết sao?"
Phong Duyên Thiệu tuyệt đối là người 'Không ngại học hỏi kẻ dưới', bộ dáng khiêm tồn khiến người ta không nỡ từ chối.
Nhạc Sở Nhân liếc mắt nhìn hắn một cái, miệng hừ lạnh:
"Ta có thể làm cho người ta toàn thân mọc nấm, nội tạng biến thành tảng đá, đầu óc sinh trùng theo mắt và lỗ tai chui ra bên ngoài."
Mấy câu nàng vừa nói ra khiến người xung quanh kinh hồn táng đảm. Phong Duyên Thương cũng có chút nhíu mày nhìn Nhạc Sở Nhân bộ dáng nhẹ nhàng bâng quơ, biết nàng nói là sự thật.
Đạo hạnh của nàng nếu so với thủ hạ của thái tử còn muốn cao hơn a, ngày sau sẽ khgông sợ nhân ám toán. Tuy nhiên… Phong Duyên Thương cùng Phong Duyên Thiệu lại sinh nghi, xuất thân của nàng lại giống như mây mù, làm cho người ta sờ không được.
Ra khỏi phòng, Phong Duyên Thương cùng Nhạc Sở Nhân sóng vai mà đi:
"Bổn vương vẫn có nghi hoặc, nhưng sợ làm cho vương phi tức giận cho nên cũng không hỏi a. Nhưng hôm nay, bổn vương thật sự muốn biết đáp án, không biết vương phi có thể giúp ta giải đáp nghi hoặc?"
Mấu chốt là căn bản tra không ra. Hắn cùng với Phong Duyên Thiệu phái vô số người điều tra qua Nhạc Sở Nhân, nhưng là không có một chút ít điểm đáng ngờ.
Nhạc Sở Nhân nhíu mày nhìn về phía hắn, mím môi cười:
"Ngươi là muốn hỏi ta này đó là từ chỗ nào học được ?"
Phong Duyên Thương gật đầu: "Đúng vậy."
Nhạc Sở Nhân cười khẽ, con ngươi lý lóe ra một tia đắc ý, cho dù các ngươi có bản lĩnh thông thiên, chỉ sợ cũng đoán không được a!
"Nói cho ngươi cũng không có gì không thể , nhưng là, chờ ngươi dẫn ta tiến cung xem qua kiệu hoa rồi nói sau."
Không chắc nàng ngồi vào kiệu hoa liền đi trở về hay không, chuyện này vĩnh viễn không giải thích được.
Phong Duyên Thương mâu quang lóe ra, nhìn ánh mắt nàng trong nháy mắt hiện lên xa xôi, hắn mâu quang xẹt qua một tia lợi hại:
"Hảo, hy vọng đến lúc đó vương phi tuân thủ lời hứa của mình."
"Sở Nhân một lời tứ mã nan truy."
Hào khí vạn trượng vẫy vẫy tay, trong lòng lại cười thầm, đến lúc đó liền saygoodbye !
Không có ở ngũ Vương phủ dừng lại quá lâu, buổi trưa qua đi hai người liền quay trở về Thất vương phủ. Phong Duyên Thiệu chuyên môn phái vài cái hộ vệ dùng xe ngựa ngũ Vương phủ đem Thích Kiến đưa qua, Thích Phong vẫn canh giữ ở bên người Thích Kiến, huynh đệ tình thâm, phần tình nghĩa này không phải giả vờ.
"Nghiêm Thanh đại hộ vệ."
Tọa ở trong xe ngựa, Nhạc Sở Nhân tính toàn những vật dụng cần thiết để giải cổ trên người Thích Kiến, trong phủ thật ra đều có, nhưng còn kém đôi chút.
Bị điểm đến tên, Nghiêm Thanh cưỡi ngựa đến bên cạnh xe ngựa cung kính trả lời: "Vương phi."
Từng ăn qua mệt, hiện tại Nghiêm Thanh căn bản không cùng Nhạc Sở Nhân đối diện.
Nhạc Sở Nhân cũng không làm khó hắn:
"Ngươi đi mua cho ta cay sáo làm từ trúc tía, nhất định phải là trúc tía mới được nga."
"Dạ, vương phi"
Nhạc Sở Nhân quay đầu đi, hắn cũng rất nhanh phóng ngựa rời đi.
" cây sáo bằng trúc tía? Có tác dụng gì sao?"
Phong Duyên Thương tựa hồ cảm thấy thực hứng thú, đảo mắt nhìn Nhạc Sở Nhân dáng nhẹ giọng hỏi.
Nhạc Sở Nhân tà nghễ nhìn hắn, khóe môi cong lên:
"Đến lúc đó ngươi sẽ biết, cho ngươi nhìn một cái cái gì mới là chính tông thao cổ khống cổ."
Thủ hạ của Thái tử kia,,, chậc chậc, thật đúng là đừng nói Nhạc Sở Nhân nàng tự đại, về tiểu kỹ xảo này thật sự không đáng nhắc đến nha!
"Là ở chỗ này."
Phong Duyên Thiệu thả chậm cước bộ, trường bào màu lam khiến cho hắn thoạt nhìn tao nhã cao quý, mặt mày lại ôn nhuận khiêm tốn tỏa ra khí độ bất phàm.
Nhạc Sở Nhân nhìn quanh một vòng, theo Phong Duyên Thiệu đi vào giữa sân.
Bốn phía đều là cây cối rậm rạp, che khuất ánh mặt trời, khiến tiểu viện đơn giản này lại thập phần mát mẻ.
Trong viện có bốn người mặc trang phục hộ vệ, nhìn thấy Phong Duyên Thiệu vội khom mình hành lễ, bọn họ là những người phụ trách chiếu cố Thích Kiến .
"Hai ngày nay tình huống như thế nào?"
Phong Duyên Thiệu vừa hướng tới cửa phòng đi đến vừa hỏi.
"Bẩm vương gia, vẫn như trước ạ. Có điiều đối với việc ăn cơm có vẻ khó khăn không thích ăn liền nhổ ra."
Một hộ vệ trả lời, Nhạc Sở Nhân cũng đều nghe thấy.
Thính Phong theo ở phía sau vẻ mặt lo lắng, cùng mọi người đi vào phòng, hắn rốt cục nhịn không được vòng qua mọi người đến thẳng giường lớn.
Nhạc Sở Nhân cũng liếc mắt một cái thấy được người bị xích sắt khóa chặt trên giường. Trung y đơn giản, màu da xám lại, đầu tóc hỗn loạn thoạt nhìn không có chút sức sống nào.
Phong Duyên Thiệu đi đến bên giường nhìn thoáng qua đôi mắt vô thần của Thích Kiến cùng với miệng không ngừng lẩm bẩm mà thở dài. Đây từng là đệ nhất hộ vệ bên cạnh hắn mà giờ lại thành bộ dáng này.
"Ca!"
Thích Phong chỉ nói ra một chữ như vậy rồi nghẹn lại không nói lên lời. Đường đường một đại nam tử hán, hô hấp đều nghẹn ngào .
Nhạc Sở Nhân đi lên trước, Phong Duyên Thiệu tránh ra một bên nhường đường nhìn về phía nàng, gương mặt tuấn mỹ có chút ảm đạm :
"Ban ngày hắn đều như thế này, không ngừng nói nhảm cái gì, không người nào có thể nghe hiểu."
Nhạc Sở Nhân gật gật đầu, hơi khom người khóa sắt ở cổ tay Thích Kiến đẩy lên trên một chút , hai ngón tay để lên mạch tựa của hắn.
Trong lúc nhất thời, trong phòng ngoại trừ thanh âm Thích Kiến không ngừng lẩm bẩm thì không thanh âm nào khác, tầm mắt mọi người đều ngưng tụ ở một chỗ, nhưng sắc mặt Nhạc Sở Nhân lại vô cùng bình tĩnh khiến người ta không đoán được cái gì.
Sau một lúc lâu, Nhạc Sở Nhân buông tay:
"Đinh đương, đem ngân châm đến đây."
Đinh Đương vẫn đi theo sau mọi người từ cửa đi tới, thuần thục mở ra cuộn ngâm châm đưa đến trước mặt Nhạc Sở Nhân.
Lấy một cây kim châm cứu, Nhạc Sở Nhân xoay người ngồi ở bên giường. Một tay nàng thoát trung y của Thích Kiến tay kia đem kim châm cứu chuẩn xác ấn hạ xuống một huyệt đạo trên ngực.
Trong nháy mắt, Thích Kiến vẫn không ngừng lẩm bẩm đột nhiên im bặt, thân thể căng cứng, xích sắt không ngừng rầm vang.
Nhạc Sở Nhân ngồi ở bên giường nhanh chóng bị kéo lui về phía sau hai bước, quay đầu, người túm đi nàng là Phong Duyên Thương.
"Đây là cái gì?"
Thích Phong thét lên kinh hãi, mọi người phía sau cùng đi lên, nhìn đến dưới da Thích Kiến có vật thể màu đên giống như sâu đang không ngừng ngọ nguậy.
Không chỉ là một cái sâu, mà là hàng ngàn hàng vạn con, rậm rạp ở dưới da không ngừng giãy dụa khiến người xem da đầu run lên.
Phong Duyên Thiệu nhíu mày, trên mặt phủ một tầng âm trầm:
"Thủ đoạn như vậy quá mức tàn nhẫn."
Nhạc Sở Nhân rút tay khỏi tay Phong Duyên Thương ,tiến lên từng bước đem kim châm đang cắm ở trước ngực Thích Kiến nhổ ra, ngay sau đó những trùng vật màu đen cũng biến mất. Thân thể Thích Kiến đang buộc chặt cũng dần buông lỏng, sau đó lại bắt đầu ong ong lẩm bẩm.
"Vương phi, ngài có thể cứu huynh ấy sao?"
Thích Phong kinh hoảng xong liền xoay người quỳ gối trước mặt Nhạc Sở Nhân, đôi mắt phiếm hồng. Nghĩ đến huynh trưởng đường một đại hán tử lại thành bộ dáng này khiến hắn đau lòng không thôi .
Những người khác tầm mắt cũng đầu chăm chú lại đây, trên nét mặt không khỏi mang theo nét kì vọng.
Thở dài, Nhạc Sở Nhân chậm rãi gật đầu:
"Có thể. Tuy nhiên, chỉ sợ hắn về sau làm không được đệ nhất hộ vệ của ngũ ca."
Phong Duyên Thiệu con ngươi vừa động, thần sắc thoải mái không ít:
"Không sao, chỉ cần bảo toàn tính mạng hắn bổn vương liền thỏa mãn ."
Lời này tình chân ý thiết, chỉ cần nhìn vào mắt hắn là thấy được hắn thực chân thành .
Nhạc Sở Nhân cười cười, tuy nói vừa rồi hảo cảm đối với hắn đã không còn nhưng hiện tại lại đổi mới một chút. Có lẽ Phong Duyên Thiệu không phải nam nhân tốt, nhưng tuyệt đối là lãnh đạo tốt, người này nếu là làm hoàng đế khẳng định vô cùng thích hợp. Hơn nữa một thân khí thế kia, thoạt nhìn bình dị gần gũi, kì thực lại làm cho người không thể tiếp cận.
"Đem hắn mang về, giải cổ trên người hắn cần phí chút thời gian."
Quay đầu nhìn về phía Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân nói với hắn .
"Hảo."
Phong Duyên Thương gật gật đầu, mâu quang ôn hòa.
"Này không phải tà thuật?"
Phong Duyên Thiệu chú ý tới Nhạc Sở Nhân nói tới cổ.
"Tà thuật, chỉ là một loại cổ mà thôi."
Nhạc Sở Nhân khẽ quát, nàng thật ra muốn kiến thức vị 'Đồng đạo' kia, không chỉ có chế cổ, còn có thể tróc quỷ nữa a!
" Theo lời đệ muội nói, ngươi đối với cái này rất hiểu biết sao?"
Phong Duyên Thiệu tuyệt đối là người 'Không ngại học hỏi kẻ dưới', bộ dáng khiêm tồn khiến người ta không nỡ từ chối.
Nhạc Sở Nhân liếc mắt nhìn hắn một cái, miệng hừ lạnh:
"Ta có thể làm cho người ta toàn thân mọc nấm, nội tạng biến thành tảng đá, đầu óc sinh trùng theo mắt và lỗ tai chui ra bên ngoài."
Mấy câu nàng vừa nói ra khiến người xung quanh kinh hồn táng đảm. Phong Duyên Thương cũng có chút nhíu mày nhìn Nhạc Sở Nhân bộ dáng nhẹ nhàng bâng quơ, biết nàng nói là sự thật.
Đạo hạnh của nàng nếu so với thủ hạ của thái tử còn muốn cao hơn a, ngày sau sẽ khgông sợ nhân ám toán. Tuy nhiên… Phong Duyên Thương cùng Phong Duyên Thiệu lại sinh nghi, xuất thân của nàng lại giống như mây mù, làm cho người ta sờ không được.
Ra khỏi phòng, Phong Duyên Thương cùng Nhạc Sở Nhân sóng vai mà đi:
"Bổn vương vẫn có nghi hoặc, nhưng sợ làm cho vương phi tức giận cho nên cũng không hỏi a. Nhưng hôm nay, bổn vương thật sự muốn biết đáp án, không biết vương phi có thể giúp ta giải đáp nghi hoặc?"
Mấu chốt là căn bản tra không ra. Hắn cùng với Phong Duyên Thiệu phái vô số người điều tra qua Nhạc Sở Nhân, nhưng là không có một chút ít điểm đáng ngờ.
Nhạc Sở Nhân nhíu mày nhìn về phía hắn, mím môi cười:
"Ngươi là muốn hỏi ta này đó là từ chỗ nào học được ?"
Phong Duyên Thương gật đầu: "Đúng vậy."
Nhạc Sở Nhân cười khẽ, con ngươi lý lóe ra một tia đắc ý, cho dù các ngươi có bản lĩnh thông thiên, chỉ sợ cũng đoán không được a!
"Nói cho ngươi cũng không có gì không thể , nhưng là, chờ ngươi dẫn ta tiến cung xem qua kiệu hoa rồi nói sau."
Không chắc nàng ngồi vào kiệu hoa liền đi trở về hay không, chuyện này vĩnh viễn không giải thích được.
Phong Duyên Thương mâu quang lóe ra, nhìn ánh mắt nàng trong nháy mắt hiện lên xa xôi, hắn mâu quang xẹt qua một tia lợi hại:
"Hảo, hy vọng đến lúc đó vương phi tuân thủ lời hứa của mình."
"Sở Nhân một lời tứ mã nan truy."
Hào khí vạn trượng vẫy vẫy tay, trong lòng lại cười thầm, đến lúc đó liền saygoodbye !
Không có ở ngũ Vương phủ dừng lại quá lâu, buổi trưa qua đi hai người liền quay trở về Thất vương phủ. Phong Duyên Thiệu chuyên môn phái vài cái hộ vệ dùng xe ngựa ngũ Vương phủ đem Thích Kiến đưa qua, Thích Phong vẫn canh giữ ở bên người Thích Kiến, huynh đệ tình thâm, phần tình nghĩa này không phải giả vờ.
"Nghiêm Thanh đại hộ vệ."
Tọa ở trong xe ngựa, Nhạc Sở Nhân tính toàn những vật dụng cần thiết để giải cổ trên người Thích Kiến, trong phủ thật ra đều có, nhưng còn kém đôi chút.
Bị điểm đến tên, Nghiêm Thanh cưỡi ngựa đến bên cạnh xe ngựa cung kính trả lời: "Vương phi."
Từng ăn qua mệt, hiện tại Nghiêm Thanh căn bản không cùng Nhạc Sở Nhân đối diện.
Nhạc Sở Nhân cũng không làm khó hắn:
"Ngươi đi mua cho ta cay sáo làm từ trúc tía, nhất định phải là trúc tía mới được nga."
"Dạ, vương phi"
Nhạc Sở Nhân quay đầu đi, hắn cũng rất nhanh phóng ngựa rời đi.
" cây sáo bằng trúc tía? Có tác dụng gì sao?"
Phong Duyên Thương tựa hồ cảm thấy thực hứng thú, đảo mắt nhìn Nhạc Sở Nhân dáng nhẹ giọng hỏi.
Nhạc Sở Nhân tà nghễ nhìn hắn, khóe môi cong lên:
"Đến lúc đó ngươi sẽ biết, cho ngươi nhìn một cái cái gì mới là chính tông thao cổ khống cổ."
Thủ hạ của Thái tử kia,,, chậc chậc, thật đúng là đừng nói Nhạc Sở Nhân nàng tự đại, về tiểu kỹ xảo này thật sự không đáng nhắc đến nha!
Tác giả :
Trắc Nhĩ Thính Phong