Bệnh Viện Sản Khoa
Chương 70
Edit + Beta: Vịt
Ngày thứ ba sau khi Triệu Nguyệt rời đi, đường xuống núi rốt cục lại sửa thông. Mặc dù Trịnh Chí Khanh đợi thêm vài ngày cũng được, nhưng anh kiên quyết không chịu để Hà Quyền ở lâu cho dù một tiếng. Chỗ này thiếu bác sĩ thiếu thuốc không nói, còn không có đồ cho Hà Quyền nuốt trôi. Gà cũng bị dọa không chịu đẻ trứng nữa, Trịnh Chí Khanh chạy mấy thôn mới tìm được 6 quả, trời chưa sáng đã dậy luộc chín cho Hà Quyền mang theo ăn trên đường.
Lái xe đưa Hà Quyền đến điểm rút lui, Trịnh Chí Khanh dặn đi dặn lại đối phương đến nội thành lập tức gọi điện thoại báo bình an. Anh vốn định tự mình đưa Hà Quyền xuống núi, nhưng con đường cũng không thông, khắp nơi đều là đường tạm thời, đến 1 lần phải mười mấy tiếng. Hà Quyền lo anh mệt mỏi lái xe sẽ xảy ra sự cố, kiên quyết không cho đưa.
Nhân viên rút lui đều là Trung Quốc - Pakistan, một xe dựa theo tiêu chuẩn chỉ có thể ngồi 21 người, nhưng xe ít người nhiều, ở Trung Quốc - Pakistan chen gần 40 người, còn có người ngồi trên mui xe. Xe quá tải vốn nguy hiểm, lại đi đường núi, còn là sau khi chấn động tạm thời sửa ra được. Trịnh Chí Khanh thấy thế nào cũng không yên lòng, bèn đi tìm tài xế thương lượng có thể giảm quân số hay không.
"Đều muốn đi, đều sốt ruột, hơn nữa, mạng của tôi không phải mạng sao, sao có thể không có chuyện gì lái vào khe núi?" Tài xế là lính giải ngũ, năm xưa lái sông trốn đường, ngày nào cũng đi đường nguy hiểm, đường núi thế này, ở trong mắt hắn không khác gì lái đường phẳng, "Được rồi người anh em, nhét tim vào trong bụng, nhất định đưa vợ cậu bình an xuống núi."
Trịnh Chí Khanh từ ban đầu đã không nói người ngồi trên xe là gì của mình, để đối phương nói vậy, anh ngược lại hơi xấu hổ. Nhìn đối phương bật lửa châm thuốc lá, anh sờ sờ mũi nói: "Phiền ngài lái vững chút, vợ vừa mang thai, sợ xóc nảy."
"Ồ, chuyện vui phải phát kẹo đó." Tài xế cười phun ra khói thuốc.
"Ở đây đi đâu mua kẹo." Trịnh Chí Khanh cười mỉa, "Tôi nói với anh tôi một tiếng, đợi lúc anh ấy đón người mang theo thuốc ngon cho ngài."
"Được, có lời này của cậu, hôm nay xe này tôi lái chậm chút."
Tài xế vỗ vỗ vai Trịnh Chí Khanh, xoay tay kêu người trên xe nhanh chóng, sắp xuất phát rồi.
Đường núi bình thường đều phải đi 4 tiếng, lắc lư lái gần 7 tiếng, lúc Hà Quyền xuống xe xương sống thắt lưng giống như sắp gãy. Trịnh Chí Kiệt đến đón người, vừa thấy cậu xuống xe, vội vàng đi lên nhận lấy túi cậu đeo, cũng dựa theo dặn dò của em trai để lại cho tài xế điếu Trung Hoa.
Hà Quyền gần như là được Trịnh Chí Kiệt đỡ lên xe, vừa lên xe đã nằm ghế sau. Trịnh Chí Kiệt vốn lái Lamborghini, từ sau khi sinh Quan Quan liền đổ sang SUV của Mercedes-Benz, không gian chỗ ngồi phía sau lớn, vừa vặn có thể để Hà Quyền nằm ngửa duỗi chân.
Trịnh Chí Kiệt từ gương chiếu hậu nhìn Hà Quyền một cái, hỏi: "Đi đâu?"
"Đại Chính." Hà Quyền hữu khí vô lực trả lời hắn.
"Đã vậy còn đi làm?"
"Lái xe của anh đi, Bì Đản."
Nghe thấy Hà Quyền gọi nhũ danh 30 năm không ai gọi của mình, Trịnh Chí Kiệt quay người lại, dùng sức vận khí: "Hà Quyền, tôi đích thân lái xe đón cậu, ngay cả tiếng cảm ơn cũng không có thì thôi, miệng cũng đừng độc địa như vậy được không?"
"Ít nói nhảm, anh còn nợ tôi xe Ferrari đấy." Hà Quyền ngay cả mí mắt cũng lười nhấc.
"Tự cậu nói không cần."
Trịnh Chí Kiệt nói thầm một câu, khởi động xe, chưa lái bao xa đột nhiên hỏi cậu: "À đúng rồi, đồng hồ lúc trước cậu tặng Hòa Vũ, tại sao vậy?"
"Đồng hồ nào?" Hà Quyền mở mắt ra, đột nhiên phản ứng.
Nhớ lại là cái đồng hồ Âu Dương tặng bị cậu mượn hoa hiến Phật, "À đúng rồi, ầy, bạn tặng, tôi cả ngày phẫu thuật cũng không đeo được, vừa lúc tặng anh ấy."
Trịnh Chí Khanh cười nhạo nói: "Bạn cậu hào phóng thật đấy, đồng hồ hơn 600 nghìn, có thể mua nửa chiếc xe này rồi."
"Hơn 600 nghìn?" Hà Quyền xoạt cái ngồi dậy.
Hồi đó Âu Dương nói ném là ném, cậu còn tưởng 200 nghìn là căng.
"Hàng limited, cửa hàng độc quyền của mình tổng cộng chỉ có 2 cái, cậu đoán thế nào, tôi mua một cái, một cái khác bị Âu Dương mua, chữ ký trên hóa đơn thẻ tín dụng giống y đúc lúc hắn ở chỗ tôi làm." Trịnh Chí Kiệt từ kính chiếu hậu quét nhìn vẻ mặt Hà Quyền, "Hà Quyền, hắn tặng cậu đồng hồ đắt vậy, ý gì?"
"Chuyện không liên quan đến anh."
Ngồi thẳng người, Hà Quyền nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ. Cậu coi như biết tại sao Trịnh Chí Kiệt không phái tài xế đến đón cậu mà đích thân đến, khẳng định là muốn thẩm vấn phạm nhân. Nhớ tới lúc trước Trịnh Chí Kiệt thuê thám tử tư theo dõi Hòa Vũ, cậu thật sự không giật mình đối phương sẽ điều tra chân tướng một chiếc đồng hồ tỉ mỉ như vậy.
"Trước đây không liên quan đến tôi, nhưng bây giờ liên quan rồi, nói khó nghe, em trai tôi đầy cơ bắp, cậu đừng giỡn nó."
"Trịnh Chí Kiệt, anh có thể nói tiếng người không?" Hà Quyền nhấc chân đạp lưng ghế lái, "Dừng xe! Tôi muốn xuống xe!"
Trịnh Chí Kiệt hơi cau mày, nhưng ngữ khí vẫn nhẹ nhàng: "Đừng giận, Hà Quyền, tôi không phải chĩa vào cậu, chủ yếu tôi hiểu rất rõ Âu Dương, người đó, không đạt được mục đích thề không bỏ qua."
"Anh hiểu cái cứt ấy!" Nếu không phải vô lăng ở trong tay Trịnh Chí Kiệt, Hà Quyền phải đè hắn lên kính chắn gió, "Trịnh Chí Kiệt, nợ 10 năm trước tôi vẫn chưa tính đâu! Sư bố anh đừng ở trước mặt tôi giả bộ anh cả, ông đây không thèm!"
"Ú, đã nhiều năm như vậy, còn chưa ai dám nói chuyện với tôi như vậy. Hà Quyền, tôi biết cậu không thích tôi, nhưng cậu sẽ phải vào cửa Trịnh gia, chưa cho anh cả chút mặt mũi?"
"Ai nói muốn vào cửa Trịnh gia các anh?" Hà Quyền tức cười, "Tôi cho anh biết Trịnh Chí Kiệt, em trai anh muốn vào cửa Hà gia tôi, con cũng theo họ Hà tôi, không chút liên quan đến Trịnh gia các anh!"
Con?
Trịnh Chí Kiệt một cước phanh xe dừng xe lại, xoay người trên dưới đánh giá Hà Quyền đang tức giận, hỏi: "Cậu mang thai?"
Trên mặt Hà Quyền căng lên, giơ tay kéo mở cửa xuống xe, duỗi tay gọi xe.
"Chờ —"
Trịnh Chí Kiệt nhanh chóng đuổi theo xuống xe, nhưng xe taxi đã hòa vào dòng xe. Hắn dùng sức đập cửa sổ xe, ngồi trở lại trong xe lái về phía Đại Chính. Không đưa người đến nơi thứ nhất không cách nào bàn giao với em trai, thứ hai túi của Hà Quyền vẫn ở trong cốp sau đấy!
Còn có, nhìn Hà Quyền phản ứng kịch liệt như vậy, hẳn sẽ không có thật chứ? Vậy mấy lời hắn vừa nói thật sự quá không đúng lúc rồi.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Hà Quyền xuống xe mới nhớ tới túi rơi trên xe Trịnh Chí Kiệt, cũng may có thể dùng điện thoại trả tiền xe. Quay về khu bệnh, cậu hỏi khu hộ sĩ xin dụng cụ rút máu, rút cho mình một ống máu đưa đến khoa xét nghiệm.
"Chủ nhiệm Hà, cái này không có thông tin người bệnh." Đồng nghiệp khoa xét nghiệm thấy trên bình không dán nhãn, vội vàng gọi Hà Quyền lại.
"Không sao đâu, báo cáo ra thì trực tiếp gửi tôi là được, gấp lắm."
Hà Quyền nói xong xoay người đi ra, ở đại sảnh đụng phải Trịnh Chí Kiệt đến đưa túi. Một cái từ trong tay Trịnh Chí Kiệt kéo túi qua, Hà Quyền cũng không phản ứng đến hắn, chạy thẳng tới thang máy.
"Hà Quyền, Hà Quyền!" Trịnh Chí Kiệt đuổi theo cậu vào thang máy, thử thăm dò hỏi: "Có thật à?"
Hà Quyền xoay mặt đi, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
"Xin lỗi xin lỗi, tôi lúc nãy nói cậu coi như không nghe thấy, nhất định phải giữ tâm trạng tốt." Trịnh Chí Kiệt tự coi đáp án là khẳng định, lập tức hiếm thấy bày ra tư thái hạ thấp, "Cũng đừng nói với em tôi, nếu không nó nôn nóng giống tôi."
"Trịnh Chí Kiệt, tôi nếu ở trước mặt em anh nói xấu anh một câu, chữ Hà của tôi viết ngược!" Đẩy người chắn trước chân ra, Hà Quyền bước nhanh đi ra thang máy.
Trịnh Chí Kiệt sững sờ nhìn cửa thang máy đóng lại, tâm nói hồi đó ở ngoài phòng làm việc chuyên vụ cùng em tôi mắng tôi là đồ khốn chính là cậu phải không?
Bất quá Hà Quyền cũng không nói sai, Trịnh Chí Kiệt ở trong thang máy xoa cằm hơi tự mình tỉnh táo chút — Mình có lúc là đồ rất khốn, Hòa Vũ cũng nói như vậy.
Về phòng làm việc, Hà Quyền vừa nhìn điện thoại có 5 cuộc gọi nhỡ của Trịnh Chí Khanh, lập tức kịp phản ứng quên gọi điện báo bình an với đối phương. Cậu gọi lại, vừa nhận liền đã nghe thấy tiếng lo lắng bên kia truyền đến.
"A Quyền! Em về đến nhà chưa?"
"Em ở bệnh viện." Hà Quyền nghiêng đầu kẹp điện thoại, mở máy tính ra đăng nhập hệ thống nội bộ, "Trước tiên đến làm kiểm tra."
"Kết quả?"
"Vẫn chưa có, vừa nãy đưa máu đi." Hà Quyền mở loa ngoài điện thoại, nhấc cổ tay nhìn đồng hồ, "Anh nửa tiếng nữa gọi lại."
"Anh sắp phải vào núi, không nhất định có tín hiệu, em có kết quả gửi tin nhắn qua cho anh?"
"OK, chú ý an toàn."
"Nhất định, em cũng vậy, nhanh ăn chút gì về nhà nghỉ ngơi." Âm thanh Trịnh Chí Khanh dừng một chút, "A Quyền, nhất định chăm sóc tốt bản thân, anh mấy hôm nữa về."
Hà Quyền cười xoa lông mày, lé mắt nhìn về phía màn hình điện thoại, "Biết rồi, anh mau làm việc của anh đi, đừng lề mề."
"Phải nhớ, anh yêu em."
"Ừ ừ, yêu anh, cúp đây."
Hà Quyền giơ tay ấn tắt cuộc gọi, sau đó dựa vào ghế nhìn chằm chằm máy tính, yên lặng chờ kết quả của khoa xét nghiệm upload. Cậu luôn chạy đua với thời gian, luôn cảm thấy thời gian không đủ dùng, nhưng trước mắt cậu lại cảm thấy thời gian chậm như vậy, mỗi phút đều dài như 1 thế kỷ.
Rốt cục, hệ thống nhắc nhở có báo cáo của chủ nhiệm Hà sản 3.
Hà Quyền do dự một chút, tay cầm chuột chậm rãi ấn xuống nút trái. Cậu xem qua vô số báo cáo kiểm tra mang thai, chưa từng có cảm giác như vậy — kết quả hiển thị của cái này, khiến trong mắt cậu từ từ ngưng lại ánh sáng.
Cậu dùng điện thoại chụp màn hình gửi qua cho Trịnh Chí Khanh, suy nghĩ một chút lại thêm một tin nhắn voice —
【Chúc mừng, Trịnh Đại Bạch, anh làm cha rồi.】
Buổi sáng đi làm, Kiều Xảo vừa vào phòng làm việc đã thấy Hà Quyền lách mình chui vào.
"Má ôi, sao cậu gầy thế?" Kiều Xảo nhìn cả người Hà Quyền nhỏ đi một vòng, đau lòng vạn phần, mau chóng nhét cái bánh bao vừa mua cho cậu, "Ăn nhiều chút...... Ế? Cậu cạo râu rồi?"
Hà Quyền suýt nữa bị mùi bánh bao sặc phun ra, nhanh chóng đẩy trở lại: "Em ăn sáng rồi, chị, trước đi kiểm tra phòng khám VIP với em."
Bị Hà Quyền kéo tay đi ra ngoài, Kiều Xảo khó hiểu: "Sao thế? Chị vẫn chưa kiểm tra phòng đâu."
"Lát về lại đi kiểm tra."
"Không phải, sao lại......" Kiều Xảo bị Hà Quyền kéo vào thang máy, cau mày nghiên cứu mặt đối phương, đột nhiên há to miệng, "A Quyền, cậu không phải...... không phải......"
Hà Quyền mím môi gật gật đầu.
"Không phải chôn ống sao?"
"Đừng nhắc nữa, em tối qua gọi điện thoại mắng Tần Phong nửa đêm." Hà Quyền thở dài nặng nề, "Thằng bạn chế ra thuốc tránh thai tan chậm kia cho em sản phẩm dùng thử, dược hiệu bảo vệ đã hết 2 năm, sớm mất đi hiệu lực."
"Hả? Không phải nói 3 năm sao?" Kiều Xảo ngạc nhiên.
"Giá quá cao, liều dùng thử giảm một nửa, nói ngoài vỏ đã ghi rõ, nhưng sư bố nó ai biết liều thuốc tiêu chuẩn của bọn họ là bao nhiêu chứ!"
"Xong rồi xong rồi, người khoa mình qua khoảng thời gian này phải giảm một nửa." Kiều Xảo không biết nên khóc hay nên cười, "Tất cả đều tưởng là 3 năm đấy."
"Em vừa gửi mail cho toàn bộ nhân viên rồi, bảo bọn họ chú ý chút." Cửa thang máy vừa mở ra, Hà Quyền đẩy Kiều Xảo đi ra ngoài, "Mau soi giúp em, xem lớn thế nào rồi."
Kiều Xảo khiêu mi: "Tự trong lòng cậu không tính toán?"
"Em đâu biết, Trịnh Đại Bạch tiên sư bố y như lớn lên ở nhà em vậy." Hà Quyền trợn mắt.
"Sau này không được chửi tục, chú ý dưỡng thai."
"Chị, lúc ngâm trong bể bơi, trên bờ có người nói chuyện chị có thể nghe rõ? Đều là lừa tiền, chị làm khoa sản không hiểu cái này?"
"Thà tin là có." Kiều Xảo trở tay xoa xoa bụng Hà Quyền, "Ú, bụng nhỏ thế, lần trước nhìn còn giống 5 tháng cơ."
Hà Quyền kinh sợ trợn mắt: "Em mập như vậy khi nào?"
"Lần đó ở tiệc rượu từ thiện thấy cậu thay quần áo, thành thật mà nói, cậu hồi đó thật sự mập hơn hiện tại không ít." Kiều Xảo nói, dùng thẻ đeo quẹt mở cửa lớn khu chờ bên ngoài khám VIP.
Lúc chạy dụng cụ, cô hỏi Hà Quyền: "Nghẹn tiểu không?"
Thời gian đầu kiểm tra dọc bụng khó có thể tra ra, cần bàng quang căng đầy, sau 16 tuần tử cung lớn lên thì không cần phiền như vậy.
"Đương nhiên, nếu không em lo lắm đây." Hà Quyền nói, nằm trên giường khám bệnh, vén áo lên để Kiều Xảo bóp chất tiếp âm vào, "Ài, lạnh quá."
"Người bệnh đều làm như vậy, cậu vừa lúc cũng bắt đầu trải nghiệm." Kiều Xảo cười nói, đồng thời dưới tay chậm rãi di động thăm dò, "Nhìn không rõ lắm......"
"Không soi được sao?"
"Ừm...... chờ chút......" Kiều Xảo ấn tạm dừng, nhìn nhìn, lắc lắc đầu, "Không được, khả năng quá sớm, không soi được."
"Không phải chứ? Vẫn chưa đến 6 tuần? Em buổi sáng đều sắp ói chết ở toilet." Hà Quyền dùng sức lau mặt, "Nghĩ thế nào cũng phải 8 tuần."
"Cậu còn không phải bác sĩ khoa sản sao? 4 tuần đã bắt đầu ói cũng không phải chưa từng gặp." Kiều Xảo ném túi khăn giấy cho cậu lau chất tiếp âm, "Khỏi lo lắng, tuần sau lại soi cho cậu."
Lau được một nửa, Hà Quyền đột nhiên dừng tay lại: "Chị, soi lên trên, hay là thai ngoài tử cung?"
"Cậu đủ rồi đấy, có cần list ra cho mình một loạt tất cả các bệnh không? Bác sĩ không tự y, từ hôm nay cậu chính là người bệnh của chị, sau này dựa theo ngày kiểm tra sinh sản, nhớ đăng ký số của chủ nhiệm Kiều." Kiều Xảo dùng sức tuốt tóc cậu một cái, "Mở cửa sau cho cậu, tùy thời đến tùy thời có số."
"Phí đăng ký có thể giảm không?" Hà Quyền cười khẽ.
"300, không ít hơn 1 phân, cậu tiết kiệm tiền cho Trịnh Đại Bạch gì chứ?"
"Của anh ấy không phải của em......" Hà Quyền vừa đi giày vừa nhỏ giọng lầm bầm.
Kiều Xảo cởi bao tay được một nửa, chợt nhớ tới cái gì: "Nè, hai cậu lúc nào kết hôn đây?"
Đúng nhỉ, Hà Quyền chớp chớp mắt, sao lại quên sạch vụ này!
Ngày thứ ba sau khi Triệu Nguyệt rời đi, đường xuống núi rốt cục lại sửa thông. Mặc dù Trịnh Chí Khanh đợi thêm vài ngày cũng được, nhưng anh kiên quyết không chịu để Hà Quyền ở lâu cho dù một tiếng. Chỗ này thiếu bác sĩ thiếu thuốc không nói, còn không có đồ cho Hà Quyền nuốt trôi. Gà cũng bị dọa không chịu đẻ trứng nữa, Trịnh Chí Khanh chạy mấy thôn mới tìm được 6 quả, trời chưa sáng đã dậy luộc chín cho Hà Quyền mang theo ăn trên đường.
Lái xe đưa Hà Quyền đến điểm rút lui, Trịnh Chí Khanh dặn đi dặn lại đối phương đến nội thành lập tức gọi điện thoại báo bình an. Anh vốn định tự mình đưa Hà Quyền xuống núi, nhưng con đường cũng không thông, khắp nơi đều là đường tạm thời, đến 1 lần phải mười mấy tiếng. Hà Quyền lo anh mệt mỏi lái xe sẽ xảy ra sự cố, kiên quyết không cho đưa.
Nhân viên rút lui đều là Trung Quốc - Pakistan, một xe dựa theo tiêu chuẩn chỉ có thể ngồi 21 người, nhưng xe ít người nhiều, ở Trung Quốc - Pakistan chen gần 40 người, còn có người ngồi trên mui xe. Xe quá tải vốn nguy hiểm, lại đi đường núi, còn là sau khi chấn động tạm thời sửa ra được. Trịnh Chí Khanh thấy thế nào cũng không yên lòng, bèn đi tìm tài xế thương lượng có thể giảm quân số hay không.
"Đều muốn đi, đều sốt ruột, hơn nữa, mạng của tôi không phải mạng sao, sao có thể không có chuyện gì lái vào khe núi?" Tài xế là lính giải ngũ, năm xưa lái sông trốn đường, ngày nào cũng đi đường nguy hiểm, đường núi thế này, ở trong mắt hắn không khác gì lái đường phẳng, "Được rồi người anh em, nhét tim vào trong bụng, nhất định đưa vợ cậu bình an xuống núi."
Trịnh Chí Khanh từ ban đầu đã không nói người ngồi trên xe là gì của mình, để đối phương nói vậy, anh ngược lại hơi xấu hổ. Nhìn đối phương bật lửa châm thuốc lá, anh sờ sờ mũi nói: "Phiền ngài lái vững chút, vợ vừa mang thai, sợ xóc nảy."
"Ồ, chuyện vui phải phát kẹo đó." Tài xế cười phun ra khói thuốc.
"Ở đây đi đâu mua kẹo." Trịnh Chí Khanh cười mỉa, "Tôi nói với anh tôi một tiếng, đợi lúc anh ấy đón người mang theo thuốc ngon cho ngài."
"Được, có lời này của cậu, hôm nay xe này tôi lái chậm chút."
Tài xế vỗ vỗ vai Trịnh Chí Khanh, xoay tay kêu người trên xe nhanh chóng, sắp xuất phát rồi.
Đường núi bình thường đều phải đi 4 tiếng, lắc lư lái gần 7 tiếng, lúc Hà Quyền xuống xe xương sống thắt lưng giống như sắp gãy. Trịnh Chí Kiệt đến đón người, vừa thấy cậu xuống xe, vội vàng đi lên nhận lấy túi cậu đeo, cũng dựa theo dặn dò của em trai để lại cho tài xế điếu Trung Hoa.
Hà Quyền gần như là được Trịnh Chí Kiệt đỡ lên xe, vừa lên xe đã nằm ghế sau. Trịnh Chí Kiệt vốn lái Lamborghini, từ sau khi sinh Quan Quan liền đổ sang SUV của Mercedes-Benz, không gian chỗ ngồi phía sau lớn, vừa vặn có thể để Hà Quyền nằm ngửa duỗi chân.
Trịnh Chí Kiệt từ gương chiếu hậu nhìn Hà Quyền một cái, hỏi: "Đi đâu?"
"Đại Chính." Hà Quyền hữu khí vô lực trả lời hắn.
"Đã vậy còn đi làm?"
"Lái xe của anh đi, Bì Đản."
Nghe thấy Hà Quyền gọi nhũ danh 30 năm không ai gọi của mình, Trịnh Chí Kiệt quay người lại, dùng sức vận khí: "Hà Quyền, tôi đích thân lái xe đón cậu, ngay cả tiếng cảm ơn cũng không có thì thôi, miệng cũng đừng độc địa như vậy được không?"
"Ít nói nhảm, anh còn nợ tôi xe Ferrari đấy." Hà Quyền ngay cả mí mắt cũng lười nhấc.
"Tự cậu nói không cần."
Trịnh Chí Kiệt nói thầm một câu, khởi động xe, chưa lái bao xa đột nhiên hỏi cậu: "À đúng rồi, đồng hồ lúc trước cậu tặng Hòa Vũ, tại sao vậy?"
"Đồng hồ nào?" Hà Quyền mở mắt ra, đột nhiên phản ứng.
Nhớ lại là cái đồng hồ Âu Dương tặng bị cậu mượn hoa hiến Phật, "À đúng rồi, ầy, bạn tặng, tôi cả ngày phẫu thuật cũng không đeo được, vừa lúc tặng anh ấy."
Trịnh Chí Khanh cười nhạo nói: "Bạn cậu hào phóng thật đấy, đồng hồ hơn 600 nghìn, có thể mua nửa chiếc xe này rồi."
"Hơn 600 nghìn?" Hà Quyền xoạt cái ngồi dậy.
Hồi đó Âu Dương nói ném là ném, cậu còn tưởng 200 nghìn là căng.
"Hàng limited, cửa hàng độc quyền của mình tổng cộng chỉ có 2 cái, cậu đoán thế nào, tôi mua một cái, một cái khác bị Âu Dương mua, chữ ký trên hóa đơn thẻ tín dụng giống y đúc lúc hắn ở chỗ tôi làm." Trịnh Chí Kiệt từ kính chiếu hậu quét nhìn vẻ mặt Hà Quyền, "Hà Quyền, hắn tặng cậu đồng hồ đắt vậy, ý gì?"
"Chuyện không liên quan đến anh."
Ngồi thẳng người, Hà Quyền nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ. Cậu coi như biết tại sao Trịnh Chí Kiệt không phái tài xế đến đón cậu mà đích thân đến, khẳng định là muốn thẩm vấn phạm nhân. Nhớ tới lúc trước Trịnh Chí Kiệt thuê thám tử tư theo dõi Hòa Vũ, cậu thật sự không giật mình đối phương sẽ điều tra chân tướng một chiếc đồng hồ tỉ mỉ như vậy.
"Trước đây không liên quan đến tôi, nhưng bây giờ liên quan rồi, nói khó nghe, em trai tôi đầy cơ bắp, cậu đừng giỡn nó."
"Trịnh Chí Kiệt, anh có thể nói tiếng người không?" Hà Quyền nhấc chân đạp lưng ghế lái, "Dừng xe! Tôi muốn xuống xe!"
Trịnh Chí Kiệt hơi cau mày, nhưng ngữ khí vẫn nhẹ nhàng: "Đừng giận, Hà Quyền, tôi không phải chĩa vào cậu, chủ yếu tôi hiểu rất rõ Âu Dương, người đó, không đạt được mục đích thề không bỏ qua."
"Anh hiểu cái cứt ấy!" Nếu không phải vô lăng ở trong tay Trịnh Chí Kiệt, Hà Quyền phải đè hắn lên kính chắn gió, "Trịnh Chí Kiệt, nợ 10 năm trước tôi vẫn chưa tính đâu! Sư bố anh đừng ở trước mặt tôi giả bộ anh cả, ông đây không thèm!"
"Ú, đã nhiều năm như vậy, còn chưa ai dám nói chuyện với tôi như vậy. Hà Quyền, tôi biết cậu không thích tôi, nhưng cậu sẽ phải vào cửa Trịnh gia, chưa cho anh cả chút mặt mũi?"
"Ai nói muốn vào cửa Trịnh gia các anh?" Hà Quyền tức cười, "Tôi cho anh biết Trịnh Chí Kiệt, em trai anh muốn vào cửa Hà gia tôi, con cũng theo họ Hà tôi, không chút liên quan đến Trịnh gia các anh!"
Con?
Trịnh Chí Kiệt một cước phanh xe dừng xe lại, xoay người trên dưới đánh giá Hà Quyền đang tức giận, hỏi: "Cậu mang thai?"
Trên mặt Hà Quyền căng lên, giơ tay kéo mở cửa xuống xe, duỗi tay gọi xe.
"Chờ —"
Trịnh Chí Kiệt nhanh chóng đuổi theo xuống xe, nhưng xe taxi đã hòa vào dòng xe. Hắn dùng sức đập cửa sổ xe, ngồi trở lại trong xe lái về phía Đại Chính. Không đưa người đến nơi thứ nhất không cách nào bàn giao với em trai, thứ hai túi của Hà Quyền vẫn ở trong cốp sau đấy!
Còn có, nhìn Hà Quyền phản ứng kịch liệt như vậy, hẳn sẽ không có thật chứ? Vậy mấy lời hắn vừa nói thật sự quá không đúng lúc rồi.
(Truyện chỉ được đăng tại Wattpad humat3 và Sweek humat170893)
Hà Quyền xuống xe mới nhớ tới túi rơi trên xe Trịnh Chí Kiệt, cũng may có thể dùng điện thoại trả tiền xe. Quay về khu bệnh, cậu hỏi khu hộ sĩ xin dụng cụ rút máu, rút cho mình một ống máu đưa đến khoa xét nghiệm.
"Chủ nhiệm Hà, cái này không có thông tin người bệnh." Đồng nghiệp khoa xét nghiệm thấy trên bình không dán nhãn, vội vàng gọi Hà Quyền lại.
"Không sao đâu, báo cáo ra thì trực tiếp gửi tôi là được, gấp lắm."
Hà Quyền nói xong xoay người đi ra, ở đại sảnh đụng phải Trịnh Chí Kiệt đến đưa túi. Một cái từ trong tay Trịnh Chí Kiệt kéo túi qua, Hà Quyền cũng không phản ứng đến hắn, chạy thẳng tới thang máy.
"Hà Quyền, Hà Quyền!" Trịnh Chí Kiệt đuổi theo cậu vào thang máy, thử thăm dò hỏi: "Có thật à?"
Hà Quyền xoay mặt đi, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
"Xin lỗi xin lỗi, tôi lúc nãy nói cậu coi như không nghe thấy, nhất định phải giữ tâm trạng tốt." Trịnh Chí Kiệt tự coi đáp án là khẳng định, lập tức hiếm thấy bày ra tư thái hạ thấp, "Cũng đừng nói với em tôi, nếu không nó nôn nóng giống tôi."
"Trịnh Chí Kiệt, tôi nếu ở trước mặt em anh nói xấu anh một câu, chữ Hà của tôi viết ngược!" Đẩy người chắn trước chân ra, Hà Quyền bước nhanh đi ra thang máy.
Trịnh Chí Kiệt sững sờ nhìn cửa thang máy đóng lại, tâm nói hồi đó ở ngoài phòng làm việc chuyên vụ cùng em tôi mắng tôi là đồ khốn chính là cậu phải không?
Bất quá Hà Quyền cũng không nói sai, Trịnh Chí Kiệt ở trong thang máy xoa cằm hơi tự mình tỉnh táo chút — Mình có lúc là đồ rất khốn, Hòa Vũ cũng nói như vậy.
Về phòng làm việc, Hà Quyền vừa nhìn điện thoại có 5 cuộc gọi nhỡ của Trịnh Chí Khanh, lập tức kịp phản ứng quên gọi điện báo bình an với đối phương. Cậu gọi lại, vừa nhận liền đã nghe thấy tiếng lo lắng bên kia truyền đến.
"A Quyền! Em về đến nhà chưa?"
"Em ở bệnh viện." Hà Quyền nghiêng đầu kẹp điện thoại, mở máy tính ra đăng nhập hệ thống nội bộ, "Trước tiên đến làm kiểm tra."
"Kết quả?"
"Vẫn chưa có, vừa nãy đưa máu đi." Hà Quyền mở loa ngoài điện thoại, nhấc cổ tay nhìn đồng hồ, "Anh nửa tiếng nữa gọi lại."
"Anh sắp phải vào núi, không nhất định có tín hiệu, em có kết quả gửi tin nhắn qua cho anh?"
"OK, chú ý an toàn."
"Nhất định, em cũng vậy, nhanh ăn chút gì về nhà nghỉ ngơi." Âm thanh Trịnh Chí Khanh dừng một chút, "A Quyền, nhất định chăm sóc tốt bản thân, anh mấy hôm nữa về."
Hà Quyền cười xoa lông mày, lé mắt nhìn về phía màn hình điện thoại, "Biết rồi, anh mau làm việc của anh đi, đừng lề mề."
"Phải nhớ, anh yêu em."
"Ừ ừ, yêu anh, cúp đây."
Hà Quyền giơ tay ấn tắt cuộc gọi, sau đó dựa vào ghế nhìn chằm chằm máy tính, yên lặng chờ kết quả của khoa xét nghiệm upload. Cậu luôn chạy đua với thời gian, luôn cảm thấy thời gian không đủ dùng, nhưng trước mắt cậu lại cảm thấy thời gian chậm như vậy, mỗi phút đều dài như 1 thế kỷ.
Rốt cục, hệ thống nhắc nhở có báo cáo của chủ nhiệm Hà sản 3.
Hà Quyền do dự một chút, tay cầm chuột chậm rãi ấn xuống nút trái. Cậu xem qua vô số báo cáo kiểm tra mang thai, chưa từng có cảm giác như vậy — kết quả hiển thị của cái này, khiến trong mắt cậu từ từ ngưng lại ánh sáng.
Cậu dùng điện thoại chụp màn hình gửi qua cho Trịnh Chí Khanh, suy nghĩ một chút lại thêm một tin nhắn voice —
【Chúc mừng, Trịnh Đại Bạch, anh làm cha rồi.】
Buổi sáng đi làm, Kiều Xảo vừa vào phòng làm việc đã thấy Hà Quyền lách mình chui vào.
"Má ôi, sao cậu gầy thế?" Kiều Xảo nhìn cả người Hà Quyền nhỏ đi một vòng, đau lòng vạn phần, mau chóng nhét cái bánh bao vừa mua cho cậu, "Ăn nhiều chút...... Ế? Cậu cạo râu rồi?"
Hà Quyền suýt nữa bị mùi bánh bao sặc phun ra, nhanh chóng đẩy trở lại: "Em ăn sáng rồi, chị, trước đi kiểm tra phòng khám VIP với em."
Bị Hà Quyền kéo tay đi ra ngoài, Kiều Xảo khó hiểu: "Sao thế? Chị vẫn chưa kiểm tra phòng đâu."
"Lát về lại đi kiểm tra."
"Không phải, sao lại......" Kiều Xảo bị Hà Quyền kéo vào thang máy, cau mày nghiên cứu mặt đối phương, đột nhiên há to miệng, "A Quyền, cậu không phải...... không phải......"
Hà Quyền mím môi gật gật đầu.
"Không phải chôn ống sao?"
"Đừng nhắc nữa, em tối qua gọi điện thoại mắng Tần Phong nửa đêm." Hà Quyền thở dài nặng nề, "Thằng bạn chế ra thuốc tránh thai tan chậm kia cho em sản phẩm dùng thử, dược hiệu bảo vệ đã hết 2 năm, sớm mất đi hiệu lực."
"Hả? Không phải nói 3 năm sao?" Kiều Xảo ngạc nhiên.
"Giá quá cao, liều dùng thử giảm một nửa, nói ngoài vỏ đã ghi rõ, nhưng sư bố nó ai biết liều thuốc tiêu chuẩn của bọn họ là bao nhiêu chứ!"
"Xong rồi xong rồi, người khoa mình qua khoảng thời gian này phải giảm một nửa." Kiều Xảo không biết nên khóc hay nên cười, "Tất cả đều tưởng là 3 năm đấy."
"Em vừa gửi mail cho toàn bộ nhân viên rồi, bảo bọn họ chú ý chút." Cửa thang máy vừa mở ra, Hà Quyền đẩy Kiều Xảo đi ra ngoài, "Mau soi giúp em, xem lớn thế nào rồi."
Kiều Xảo khiêu mi: "Tự trong lòng cậu không tính toán?"
"Em đâu biết, Trịnh Đại Bạch tiên sư bố y như lớn lên ở nhà em vậy." Hà Quyền trợn mắt.
"Sau này không được chửi tục, chú ý dưỡng thai."
"Chị, lúc ngâm trong bể bơi, trên bờ có người nói chuyện chị có thể nghe rõ? Đều là lừa tiền, chị làm khoa sản không hiểu cái này?"
"Thà tin là có." Kiều Xảo trở tay xoa xoa bụng Hà Quyền, "Ú, bụng nhỏ thế, lần trước nhìn còn giống 5 tháng cơ."
Hà Quyền kinh sợ trợn mắt: "Em mập như vậy khi nào?"
"Lần đó ở tiệc rượu từ thiện thấy cậu thay quần áo, thành thật mà nói, cậu hồi đó thật sự mập hơn hiện tại không ít." Kiều Xảo nói, dùng thẻ đeo quẹt mở cửa lớn khu chờ bên ngoài khám VIP.
Lúc chạy dụng cụ, cô hỏi Hà Quyền: "Nghẹn tiểu không?"
Thời gian đầu kiểm tra dọc bụng khó có thể tra ra, cần bàng quang căng đầy, sau 16 tuần tử cung lớn lên thì không cần phiền như vậy.
"Đương nhiên, nếu không em lo lắm đây." Hà Quyền nói, nằm trên giường khám bệnh, vén áo lên để Kiều Xảo bóp chất tiếp âm vào, "Ài, lạnh quá."
"Người bệnh đều làm như vậy, cậu vừa lúc cũng bắt đầu trải nghiệm." Kiều Xảo cười nói, đồng thời dưới tay chậm rãi di động thăm dò, "Nhìn không rõ lắm......"
"Không soi được sao?"
"Ừm...... chờ chút......" Kiều Xảo ấn tạm dừng, nhìn nhìn, lắc lắc đầu, "Không được, khả năng quá sớm, không soi được."
"Không phải chứ? Vẫn chưa đến 6 tuần? Em buổi sáng đều sắp ói chết ở toilet." Hà Quyền dùng sức lau mặt, "Nghĩ thế nào cũng phải 8 tuần."
"Cậu còn không phải bác sĩ khoa sản sao? 4 tuần đã bắt đầu ói cũng không phải chưa từng gặp." Kiều Xảo ném túi khăn giấy cho cậu lau chất tiếp âm, "Khỏi lo lắng, tuần sau lại soi cho cậu."
Lau được một nửa, Hà Quyền đột nhiên dừng tay lại: "Chị, soi lên trên, hay là thai ngoài tử cung?"
"Cậu đủ rồi đấy, có cần list ra cho mình một loạt tất cả các bệnh không? Bác sĩ không tự y, từ hôm nay cậu chính là người bệnh của chị, sau này dựa theo ngày kiểm tra sinh sản, nhớ đăng ký số của chủ nhiệm Kiều." Kiều Xảo dùng sức tuốt tóc cậu một cái, "Mở cửa sau cho cậu, tùy thời đến tùy thời có số."
"Phí đăng ký có thể giảm không?" Hà Quyền cười khẽ.
"300, không ít hơn 1 phân, cậu tiết kiệm tiền cho Trịnh Đại Bạch gì chứ?"
"Của anh ấy không phải của em......" Hà Quyền vừa đi giày vừa nhỏ giọng lầm bầm.
Kiều Xảo cởi bao tay được một nửa, chợt nhớ tới cái gì: "Nè, hai cậu lúc nào kết hôn đây?"
Đúng nhỉ, Hà Quyền chớp chớp mắt, sao lại quên sạch vụ này!
Tác giả :
Vân Khởi Nam Sơn