Bệnh Sủng

Chương 5: Bộc lộ bản tính

Một nữ khách hàng tuổi còn trẻ bước vào cửa, ánh mắt của cô ta rất tốt, vừa liếc mắt một cái đã có thể thấy được Giản Chính Dương đẹp trai, sáng sủa ngồi ở góc quán. Thấy anh ngũ quan đẹp đẽ, nhất thời trong mắt toát ra tia kinh diễm.

Bạch Tiểu Thỏ nhìn theo ánh mắt của nữ khách hàng, không hiểu sao trong lòng trở nên căng thẳng. Nữ khách hàng cầm một hộp mì ăn liền, sau đó đưa cho Bạch Tiểu Thỏ giúp nàng pha mì, rồi trực tiếp đi đến chỗ Giản Chính Dương.

Bạch Tiểu Thỏ vội vàng giúp nữ khách hàng pha chế mì ăn liền, trong lòng cô thật sự rất mâu thuẫn. Vừa muốn thoát khỏi cuộc gặp gỡ kì lạ này, vừa không muốn người nữ khách hàng háo sắc này cứ như vậy tiếp cận Giản Chính Dương.

"Hi, tôi có thể ngồi ở đây không?" Người phụ nữ trẻ tuổi phong tình thong thả đi đến bên cạnh Giản Chính Dương, vừa nói vừa chỉ chỉ vào cái ghế khác hỏi anh.

Giản Chính Dương cầm lấy kẹo sữa của mình đứng dậy nói: “Cô ngồi đi!" khuôn mặt cứng đờ người phụ nữ trẻ tuổi háo sắc, không ngờ Giản Chính Dương lại không nể mặt như vậy. Nhưng khó khăn lắm mới gặp được cực phẩm như thế này, cô ta không muốn buông tha dễ dàng thế, liền lập tức đứng lên, “Tôi tên là Grazy, muốn làm bạn với anh, anh sẽ không ngại chứ, anh tên gì?"

"Tôi không muốn làm bạn với cô." Giản Chính Dương thản nhiên nói, sau đó trực tiếp đi đến hướng quầy thu ngân.

"Vì sao?" Grazy không nghĩ sẽ buông tha cho anh dễ dàng như vậy, thấy anh đi đến quầy thu ngân, lại thấy Bạch Tiểu Thỏ, cả người liền toát ra địch ý: “Đây là bạn gái anh?"

"Không phải, hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi gặp vị tiên sinh này." Bạch Tiểu Thỏ giành trả lời trước, "Người đẹp, đây là mì của cô."

Bởi vì Bạch Tiểu Thỏ không phải là bạn gái anh, cho nên sắc mặt Grazy như tiết trời ấm trở lại, “Cảm ơn, cô giúp tôi để ở bàn bên kia được rồi."

"Được."

Bạch Tiểu Thỏ thầm nghĩ thật là may mắn, cô không để cho Giản Chính Dương nói chuyện, nếu không xảy ra chuyện gì cô cũng không thể lường trước được.

"Anh đẹp trai, anh không cần..." Grazy muốn tới gần Giản Chính Dương, nhưng tay còn chưa đụng tới quần áo anh, liền bị anh bắt lấy, lộ ra khuôn mặt tuấn tú đen như đáy nồi, khi tức giận trông anh thật dọa người, lời nói như rít qua từng kẽ răng, “Tôi không thích người khác chạm vào tôi."

"A~" Grazy bị đau, nhất thời liền kêu lên. Bạch Tiểu Thỏ há hốc mồm, không thích người khác chạm vào anh, vừa rồi anh ta sống chết ôm lấy cô là xảy ra chuyện gì a?

Nghe thấy Grazy kêu thảm thiết, sợ xảy ra chuyện không hay, Bạch Tiểu Thỏ vội vàng xông lên, “Mau buông tay, đối với phụ nữ còn ra tay thì còn gì là đàn ông a, buông tay, buông tay..."

Thấy Bạch Tiểu Thỏ đi lại đây, Giản Chính Dương thật nghe lời buông tay, nhưng là trước khi buông còn lấy ánh mắt lạnh lùng trừng Grazy.

Chưa từng có người đàn ông nào đối xử với cô hung hăng như vậy, Grazy cũng tức giận, “Không thích thì không thích, động thủ cái gì a, anh tưởng anh có bộ dạng hơn người thì rất giỏi sao? Tính tình anh xấu như vậy, cẩn thận sau này không lấy được vợ."

Nói xong thấy Giản Chính Dương mặt càng đen, như thể lúc nào cũng có thể động thủ, sợ tới mức vội vàng chạy đi, ngay cả đồ của mình cũng không cầm.

Bạch Tiểu Thỏ vội vàng kêu cô ta, “Người đẹp, đồ của cô~"

"Mặc kệ cô ta."

"Ách..." Khách hàng của cô bị dọa đi mất rồi, sắc mặt Bạch Tiểu Thỏ không tốt lắm, quay đầu trừng Giản Chính Dương, “ Vì sao anh lại đánh nhau?"

"Tôi chán ghét ai chạm vào tôi."

Bạch Tiểu Thỏ nghe xong, nhìn tay mình đang lôi kéo Giản Chính Dương, khóe miệng có chút run rẩy, “Bây giờ tôi đang chạm vào anh, sao anh lại không có phản ứng?"

Giản Chính Dương nói, “ Em không giống với người khác."

"Vì sao tôi lại không giống?" Bạch Tiểu Thỏ cảm thấy anh chỉ là giả vờ, “Vì sao mà tôi không giống với người khác, nếu anh bảo anh chán ghét phụ nữ,tôi không phải phụ nữ sao? Còn nếu anh bảo anh chán ghét người khác, tôi không phải người khác sao?"

Giản Chính Dương nhìn Bạch Tiểu Thỏ, vẻ mặt có chút không rõ, “ Em hi vọng người phụ nữ khác chạm vào tôi sao?"

"Tôi......" Lời của Bạch Tiểu Thỏ cứ tắc lại trong miệng, “Tôi với anh không có quan hệ gì, tôi cũng không hi vọng sẽ liên quan đến chuyện của anh."

"Tôi đã nói rồi, tôi muốn em làm vợ của tôi."

Sắc mặt Giản Chính Dương giống như hơi đen lại một chút, “Tôi nói được làm được, lần này tôi bỏ qua, nếu lần sau em lại nói với người khác chúng ta không có quan hệ gì thì em đừng trách tôi."

. “Anh định đánh tôi sao?"

"Tôi sẽ không đánh em."

"Tôi đây không sợ anh." Bạch Tiểu Thỏ đắc ý cười, dù sao cũng chỉ cần anh ta không đánh cô là được rồi.

Giản Chính Dương hừ lạnh một tiếng, tuy tôi không đánh em nhưng tôi cũng có rất nhiều cách để cho em khuất phục, đến lúc đó em nhất định sẽ phải thừa nhận a.

Bởi vì Grazy đã trả tiền mì ăn liền nên Giản Chính Dương thật ghét bỏ nó, dùng ánh mắt nhìn rác nhìn mì ăn liền, rồi lại nhình Bạch Tiểu Thỏ nói, “ Đem bát mì này bỏ đi."

"Vì sao phải bỏ?" Bạch Tiểu Thỏ bất mãn, “Cũng chưa có ai ăn qua, Lạc Ca, ở đây có một tô mì ăn liền, anh có muốn ăn không?"

"Ăn a, vừa lúc bụng đã có chút đói." Lạc Ca vội vàng chạy tới, cầm tô mì lên ăn.

Thấy thế, Giản Chính Dương không hề đến gần Lạc Ca, giống như anh ta và rác cũng không có gì khác nhau.

Nhìn ánh mắt của anh với Lạc Ca như vậy, Bạch Tiểu Thỏ thật mất hứng, “Nếu anh cảm thấy nhìn không quen,anh có thể đi ra ngoài, không cần đứng ở đây."

Giản Chính Dương cũng không thích sinh sự, một khi lại có khách hàng đến, mà lại còn giống với người phụ nữ kia, anh thật sự sẽ tức chết. Dù sao anh cũng biết khi nào Bạch Tiểu Thỏ tan tầm, “Được, chờ em tan tầm, tôi lại đến tìm em."

Bạch Tiểu Thỏ nhíu nhíu mày, giải quyết một lần cho xong liền nhanh chóng gật gật đầu, “Được."

Trước khi rời khỏi, Giản Chính Dương còn không quên ăn chút đậu hủ của Bạch Tiểu Thỏ. Tuy anh không biết sỗ sàng nghĩa là gì, nhưng anh đã thật sự đem những hành vi sỗ sàng của mình chấp hành hoàn toàn.

Bạch Tiểu Thỏ bị anh ôm một cái liền đứng chết lặng, dù sao có muốn phản kháng cũng không được, không bằng thuận theo anh ta, anh hôn xong rồi cũng sẽ đi.

Dù sao hôn cũng hôn rồi, có hôn thêm một lần nữa cũng chẳng sao. Bạch Tiểu Thỏ còn nhớ rõ trước kia cô có xem qua một câu: Cuộc sống tựa như cưỡng gian, nếu đã không thể phản kháng thì phải biết hưởng thụ.

Cô sửa lại một chút, vô lễ chính là cưỡng gian, nếu đã không thể phản kháng thì phải biết hưởng thụ a. Bạch Tiểu Thỏ mềm mại đối với Giản Chính Dương mà nói thì như một liều thuốc độc vậy. Vì thế, sau khi anh hôn cô thỏa mãn anh mới chịu rời đi. Trước khi đi anh còn không quên trả tiền túi kẹo sữa cho Bạch Tiểu Thỏ.

Vừa về nhà không lâu, bà Giản liền đưa cho anh túi kẹo sữa, thấy anh đang ngồi trên sopha ăn kẹo sữa, bà hơi sửng sốt một chút, “Tiểu Dương, không phải con nói không có kẹo sữa sao?"

"Đúng vậy, con vừa ra ngoài mua." Giản Chính Dương nói.

"Con ra ngoài mua?"Bà Giản nhìn con có chút không tin.

" Con mua ở đâu a?"

"Đối diện."Giản chính Dương chỉ vào siêu thị.

Giản Chính Dương thật sự rất kích động nhìn con,con bà một mình ra ngoài không quá một lần, bất kể thời điểm nào, bà đều sẽ đồng ý. Vì quá kích động nên bà chỉ có thể gật đầu liên tục. “Được, được, được,..."

Giản Chính Dương nhìn mẹ, đột nhiên nói: “Mẹ, con muốn nuôi thỏ con."

"Nuôi thỏ con." Giản phu nhân đã có thói quen chấp nhận mọi chuyện con nói nên gật đầu ngay. “Được, thẩm mĩ viện của mẹ có một vị khách là chủ cửa hàng sủng vật. Nơi đó chắc là có thỏ, ngày mai con đi đến đó chọn cùng mẹ được không?"

"Không cần, mẹ giúp con mua về đi, con muốn màu trắng, một con thỏ trắng thuần a." Ban ngày ra ngoài đối với anh thật là một chuyện xa xôi.

Bà Giản cũng không hổ là người mẹ hiểu con: “ Nếu không thì buổi tối ngày mai chúng ta đi cũng được, muộn một chút cũng không sao. Con đã muốn nuôi thỏ con thì phải chính mình đi chọn mới thích nha."

Chỉ cần con có thể đi ra ngoài, mặc kệ là vào thời điểm nào cũng đều có thể. Có thể giúp con chuyện gì thì giúp, nói không chừng một ngày nào đó con bà có thể tốt hơn, bà cũng không cần phải đau lòng suy nghĩ nữa.

Nhưng đáng tiếc Giản Chính Dương cũng mặc kệ mẹ đau lòng nói: “Không cần, mẹ cứ mua về đây giúp con là được rồi."

Bà Giản muốn khuyên con thêm chút nữa nhưng Giản Chính Dương đã bắt đầu phát giận, “Con đã nói không muốn ra ngoài mà, mẹ không nghe sao? Cũng không thấy phiền hay sao vậy?"

Bà Giản tớimức liên tục gật đầu, “Được,được, không ra ngoài thì không ra ngoài, mẹ ngày mai sẽ mua cho con."

Đáng thươngcholòng cha mẹ trong thiên hạ, bà Giản là người phụ nữ mạnh mẽ, ở trước mặt con,chút cứng rắn cũng không có.

"Không còn chuyện gì nữa thì mẹ đi đi."Cảm thấy bà Giản không còn chuyện gì nữa, Giản Chính Dương bắt đầu đuổi người.

Bà Giản cũng đã sớm quen với tính tình của con mình,không nói nhiều liền đứng dậy, “Mẹ đi trước, nếu có chuyện gì gấp nhớ phải gọi điện cho mẹ biết không?"

"Được."
Tác giả : Trúc Mộng Hề
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại