Bệnh Sủng
Chương 48: Gọi cô ấy là bà Giản
Theo Giản Chính Dương đến một khu cũ kĩ, nhìn bộ dáng thuần thục của anh, Tiểu Thỏ nghi hoặc, “Chính Dương, anh rất quen thuộc nơi này sao?"
“Không, lần đầu tiên anh tới." Giản Chính Dương nói, sau đó lập tức sửa lại, “Từ giờ trở đi, em phải gọi anh là ông xã, bất kể là trước mặt người ta hay không có, biết không, bà xã?"
Tiểu Thỏ thẹn cả mặt, không có người khác thì cũng không có gì, nhưng còn trước mặt người khác, có chút buồn nôn quá.
Hình như nhìn thấu do dự của Tiểu Thỏ, Giản Chính Dương ghé vào bên tai Tiểu Thỏ uy hiếp, “Em không gọi anh là ông xã, buổi tối anh sẽ muốn em nhiều lần."
Tiểu Thỏ nhìn bộ dáng nho nhã của anh, nhưng lúc nào cũng có thể nói những lời sắc tình kia, hết lần này tới lần khác đều dùng ngữ điệu nghiêm túc, àm cho người ta muốn phản bác, rồi lại không tìm được lời để nói, không biết người này ăn cái gì để lớn lên nữa, theo lý mà nói trạch nam suốt ngày ở trong nhà, thân thể không thể nào tốt như thế được, nhưng thể lực người này quả là không cùng đẳng cấp với cô.
Vì thế Tiểu Thỏ không thể không thừa nhận mình đã bị uy hiếp rồi, không thể làm gì khác hơn là xấu hổ lườm anh một cái, sau đó nhỏ nhẹ gọi anh một tiếng “Ông xã"
Kết quả của bộ dáng yêu kiều này đã dẫn đến thú tính của Giản Chính Dương, anh mặc kệ người khác đi đến, trực tiếp ép cô vào tường, nhanh chóng hôn lên.
“Ô ~" Tiểu Thỏ không có kinh nghiệm như vậy, cảm giác được người khác đang nhìn, nhất thời quýnh lên, vội vã muốn thoát khỏi Giản Chính Dương, “Ông xã, đây là đường lớn, có người..."
“Anh biết." Chính Dương có chút không cam lòng nói, trong mắt hiện lên, “Nếu không đang ở đường lớn, anh thật sự sẽ muốn em mất."
“Háo sắc." Đối với tên Giản Chính Dương lúc nào cũng có thể động tình như thế này, Tiểu Thỏ không nể mặt phán anh hai chữ, nhưng mà, trong lòng cô cũng rất vui, dù sao có tính phúc cũng là một chuyện rất hạnh phúc.
Giản Chính Dương không thèm để ý lời mắng chửi của Tiểu Thỏ, chỉ đưa tay kéo cô lại, nhẹ giọng nói bên tai cô, “Anh chỉ háo sắc với em thôi."
Thành công làm cho Tiểu Thỏ xấu hổ liên tục, nắm đấm nhỏ không ngừng đấm vào anh, nhưng mà lực của cô chỉ đủ để gãi ngứa anh thôi, Giản Chính Dương biết đây là do Tiểu Thỏ không phải thực sự đánh mình, nụ cười nhất thời càng thêm đắc ý.
Người bên ngoài nhìn thấy bộ dáng đẹp trai của Giản Chính Dương, nên hiếu kỳ muốn biết người con gái mà anh đè bên đường có bộ dáng gì, theo mọi người suy nghĩ cô gái này không phải là quốc sắc thiên hương cũng phải là một đại mỹ nhân, đáng tiếc, khi nhìn thấy gương mặt của Tiểu Thỏ, mọi người đều thấy vọng phát hiện cô gái này chỉ là một cô gái bình thường thôi, cùng lắm là có thể hình dung bằng hai từ thanh tú.
Mọi cô gái hay chàng trai đều đố kị, chàng trai vừa đố kị vừa vui vẻ, đố kị là vì Giản Chính Dương lại có thể đẹp trai như thế, lại vui vẻ vì cô gái này chẳng phải là người đẹp gì, nên trong lòng cân bằng lại, còn các cô gái đố kị là do sao Tiểu Thỏ có thể tìm được người đàn ông đẹp như vậy chứ?
Nỗi lòng của người xung quanh Giản Chính Dương cũng không có lòng muốn tìm hiểu, anh kéo Tiểu Thỏ đi tiếp, dừng lại trước một căn nhà rất cũ kỹ.
Tiểu Thỏ thấy Giản Chính Dương cẩn thận quan sát biển số nhà, không khỏi lên tiếng hỏi, “Ông xa, chúng ta đến đây à?"
“Ừ." Giản Chính Dương gật đầu, lập tức gõ cửa.
“Anh và người ở nơi này có quan hệ gì sao?" Tiểu Thỏ hỏi.
“Cũng coi là có quen biết." Giản Chính Dương gãi gãi đầu.
Tiểu Thỏ không hài lòng với câu trả lời của Giản Chính Dương, nhìn anh nói, “Không phải anh nói lần đầu tiên tới đây sao, nhưng em thấy anh hình như rất quen thuộc nơi này."
Giản Chính Dương cười, “Trước khi tới anh có xem bản đồ, vì thế tất nhiên sẽ quen thuộc thôi."
“Lợi hại như vậy?" Tiểu Thỏ ngẩng mặt cảm thán, phải biết rằng nếu như là cô, tự tay mình cảm bảng đồ lên, sợ cũng phải hỏi rất nhiều người thật kỹ mới có thể đến được nơi này.
Vì đây là một nơi trong hẻm nhỏ, thật đúng là khó tìm, cho dù đi một lần rồi muốn tìm đường cũng sẽ có chút khó khăn, bởi vì những ngỏ ngách nhìn không khác biệt nhau lắm.
“Đó là đương nhiên, “ Giản Chính Dương tiếp nhận ánh mắt sùng bái của Tiểu Thỏ, nhất thời có cảm giác vui vè, “Ông xã em là người đàn ông lợi hại nhất thế giới này."
“À..." Tiểu Thỏ quả quyết yên lặng.
Giản Chính Dương đang muốn nói cái gì nữa thì cửa lớn trước mặt mở ra, một cậu bé khoảng mười bảy mười tám tuổi thò đầu ra, nhìn Giản Chính Dương và Tiểu Thỏ, “Có việc gì thế?"
“Tôi đến lấy đồ." Giản Chính Dương thản nhiên nói.
Nghe vậy, đôi mắt đứa bé trai kia hiện lên một chút điên cuồng, “Ẩn sĩ phải không?"
Khóe miệng Giản Chính Dương co quắp, gật đầu, “Quả Tử Lý?"
“Ha ha, không sai, mời vào mời vào." Cậu bé lập tức nhiệt tình mở cửa ra, “Thần tượng, thật không nghĩ đến anh không chỉ trẻ mà còn đẹp trai như vậy, thật là ghen tị, ghen tị mà."
Giản Chính Dương cũng không nói gì, chỉ kéo Tiểu Thỏ hơi đi phía trước, “Người này là vợ của tôi."
Kết hôn rồi?" Quả Tử Lý kinh ngạc nhìn Giản Chính Dương, thấy anh gật đầu, nhất thời có chút hứng thú nhìn Tiểu Thỏ, “Xưng hô như thế nào?"
“Tôi họ Bạch..." Tiểu Thỏ vừa định nói tên của mình, chợt nghe Giản Chính Dương nói, “Gọi cô ấy là bà Giản là được."
“A, bà Giản, chào cô, tôi tên thật là Lý Quả Tử, Quả Tử Lý là tên tôi sự dụng trên mạng." Lý Quả Tử rất hứng thú với biểu hiện độc chiếm của Giản Chính Dương, thần tượng của anh là một người lạnh lùng, bình thường đều khó trao đổi, lần này chủ động tìm mình giúp đỡ, nói thật, anh rất vui, bởi vì mình có thể gặp mặt thần tượng, nhưng anh không ngờ thần tượng lại đẹp trai đến vậy, càng không nghĩ đến vợ của thần tượng lại rất bình thường, “Bà Giản, cô và thần tượng quen nhau thế nào, sinh hoạt thường ngày của thần tượng có phải rất tàn bạo không, cô làm sao để anh ấy thích cô, thật không dễ dàng, nếu như những cô gái trong liên minh biết thần tượng đẹp trai như vậy đã thế còn kết hôn rồi, nhất sẽ khóc chết, ha ha, hiện tại chỉ có mình tôi biết thần tượng có hình dạng như thế nào, tôi có thể khoe khoang với mọi người rồi."
Tiểu Thỏ còn chưa kịp trả lời vấn đề của Lý Quả Tử, Giản Chính Dương ngay bên tai cô nhẹ giọng giải thích, thì ra ẩn sĩ chính là tên hacker mà Giản Chính Dương dùng, hacker bọn họ có một liên minh, Giản Chính Dương đứng thứ ba trong danh sách về kỹ thuật, bởi vì anh ít giao lưu cùng mọi người, vì thế trở thành đại thần hacker thần bí, có một nhóm fan nhỏ, mà cậu bé ấu trĩ tên là Lý Quả Tử này, chính là một thành viên trung thành nhất trong đó, bình thường không có việc gì sẽ gửi thư cho anh, đương nhiên Giản Chính Dương không bao giờ trả lời, nhưng tin của Lý Quả Tử anh cũng đã đọc qua, vì thế mặc dù không có gặp mặt, Lý Quả Tử cũng đã để lại tin tức cho Giản Chính Dương, hơn nữa trước khi tìm đến và hợp tác với Lý Quả Tử, Giản Chính Dương đã sớm điều tra trong máy của cậu ta, thấy không có gì mới gửi tin tức.
Thành thật mà nói lần đầu tiên được ẩn sĩ gửi tin, Lý Quả Tử ngẩn ra nửa giờ mới phản ứng được, xác định lại thân phận của đối phương, trời mới biết anh vui vẻ như thế nào.
Từ những việc mà Giản Chính Dương kể ra, Tiểu Thỏ biết đó là thế giới đặc sắc thuộc về anh, mà bản thân cô chưa từng tham dự qua, không khỏi có chút buồn bã, “Fan của anh, chắc hẳn có nữ hả?"
“Không biết." Giản Chính Dương bình tĩnh lắc đầu, “Fan hâm mộ là do Lý Quả Tử tự tổ chức, anh chưa bao giờ lộ diện, cũng không cùng người khác giao lưu, lần này nếu như không phải tìm Lý Quả Tử làm việc, anh cũng sẽ không liên hệ với cậu ta."
Thấy Giản Chính Dương nói như vậy, Tiểu Thỏ khôi phục bình tĩnh, “Anh tìm Lý Quả Tử có chuyện gì sao?"
“Một hồi em sẽ biết." Giản Chính Dương cười thần bí.
“Không, lần đầu tiên anh tới." Giản Chính Dương nói, sau đó lập tức sửa lại, “Từ giờ trở đi, em phải gọi anh là ông xã, bất kể là trước mặt người ta hay không có, biết không, bà xã?"
Tiểu Thỏ thẹn cả mặt, không có người khác thì cũng không có gì, nhưng còn trước mặt người khác, có chút buồn nôn quá.
Hình như nhìn thấu do dự của Tiểu Thỏ, Giản Chính Dương ghé vào bên tai Tiểu Thỏ uy hiếp, “Em không gọi anh là ông xã, buổi tối anh sẽ muốn em nhiều lần."
Tiểu Thỏ nhìn bộ dáng nho nhã của anh, nhưng lúc nào cũng có thể nói những lời sắc tình kia, hết lần này tới lần khác đều dùng ngữ điệu nghiêm túc, àm cho người ta muốn phản bác, rồi lại không tìm được lời để nói, không biết người này ăn cái gì để lớn lên nữa, theo lý mà nói trạch nam suốt ngày ở trong nhà, thân thể không thể nào tốt như thế được, nhưng thể lực người này quả là không cùng đẳng cấp với cô.
Vì thế Tiểu Thỏ không thể không thừa nhận mình đã bị uy hiếp rồi, không thể làm gì khác hơn là xấu hổ lườm anh một cái, sau đó nhỏ nhẹ gọi anh một tiếng “Ông xã"
Kết quả của bộ dáng yêu kiều này đã dẫn đến thú tính của Giản Chính Dương, anh mặc kệ người khác đi đến, trực tiếp ép cô vào tường, nhanh chóng hôn lên.
“Ô ~" Tiểu Thỏ không có kinh nghiệm như vậy, cảm giác được người khác đang nhìn, nhất thời quýnh lên, vội vã muốn thoát khỏi Giản Chính Dương, “Ông xã, đây là đường lớn, có người..."
“Anh biết." Chính Dương có chút không cam lòng nói, trong mắt hiện lên, “Nếu không đang ở đường lớn, anh thật sự sẽ muốn em mất."
“Háo sắc." Đối với tên Giản Chính Dương lúc nào cũng có thể động tình như thế này, Tiểu Thỏ không nể mặt phán anh hai chữ, nhưng mà, trong lòng cô cũng rất vui, dù sao có tính phúc cũng là một chuyện rất hạnh phúc.
Giản Chính Dương không thèm để ý lời mắng chửi của Tiểu Thỏ, chỉ đưa tay kéo cô lại, nhẹ giọng nói bên tai cô, “Anh chỉ háo sắc với em thôi."
Thành công làm cho Tiểu Thỏ xấu hổ liên tục, nắm đấm nhỏ không ngừng đấm vào anh, nhưng mà lực của cô chỉ đủ để gãi ngứa anh thôi, Giản Chính Dương biết đây là do Tiểu Thỏ không phải thực sự đánh mình, nụ cười nhất thời càng thêm đắc ý.
Người bên ngoài nhìn thấy bộ dáng đẹp trai của Giản Chính Dương, nên hiếu kỳ muốn biết người con gái mà anh đè bên đường có bộ dáng gì, theo mọi người suy nghĩ cô gái này không phải là quốc sắc thiên hương cũng phải là một đại mỹ nhân, đáng tiếc, khi nhìn thấy gương mặt của Tiểu Thỏ, mọi người đều thấy vọng phát hiện cô gái này chỉ là một cô gái bình thường thôi, cùng lắm là có thể hình dung bằng hai từ thanh tú.
Mọi cô gái hay chàng trai đều đố kị, chàng trai vừa đố kị vừa vui vẻ, đố kị là vì Giản Chính Dương lại có thể đẹp trai như thế, lại vui vẻ vì cô gái này chẳng phải là người đẹp gì, nên trong lòng cân bằng lại, còn các cô gái đố kị là do sao Tiểu Thỏ có thể tìm được người đàn ông đẹp như vậy chứ?
Nỗi lòng của người xung quanh Giản Chính Dương cũng không có lòng muốn tìm hiểu, anh kéo Tiểu Thỏ đi tiếp, dừng lại trước một căn nhà rất cũ kỹ.
Tiểu Thỏ thấy Giản Chính Dương cẩn thận quan sát biển số nhà, không khỏi lên tiếng hỏi, “Ông xa, chúng ta đến đây à?"
“Ừ." Giản Chính Dương gật đầu, lập tức gõ cửa.
“Anh và người ở nơi này có quan hệ gì sao?" Tiểu Thỏ hỏi.
“Cũng coi là có quen biết." Giản Chính Dương gãi gãi đầu.
Tiểu Thỏ không hài lòng với câu trả lời của Giản Chính Dương, nhìn anh nói, “Không phải anh nói lần đầu tiên tới đây sao, nhưng em thấy anh hình như rất quen thuộc nơi này."
Giản Chính Dương cười, “Trước khi tới anh có xem bản đồ, vì thế tất nhiên sẽ quen thuộc thôi."
“Lợi hại như vậy?" Tiểu Thỏ ngẩng mặt cảm thán, phải biết rằng nếu như là cô, tự tay mình cảm bảng đồ lên, sợ cũng phải hỏi rất nhiều người thật kỹ mới có thể đến được nơi này.
Vì đây là một nơi trong hẻm nhỏ, thật đúng là khó tìm, cho dù đi một lần rồi muốn tìm đường cũng sẽ có chút khó khăn, bởi vì những ngỏ ngách nhìn không khác biệt nhau lắm.
“Đó là đương nhiên, “ Giản Chính Dương tiếp nhận ánh mắt sùng bái của Tiểu Thỏ, nhất thời có cảm giác vui vè, “Ông xã em là người đàn ông lợi hại nhất thế giới này."
“À..." Tiểu Thỏ quả quyết yên lặng.
Giản Chính Dương đang muốn nói cái gì nữa thì cửa lớn trước mặt mở ra, một cậu bé khoảng mười bảy mười tám tuổi thò đầu ra, nhìn Giản Chính Dương và Tiểu Thỏ, “Có việc gì thế?"
“Tôi đến lấy đồ." Giản Chính Dương thản nhiên nói.
Nghe vậy, đôi mắt đứa bé trai kia hiện lên một chút điên cuồng, “Ẩn sĩ phải không?"
Khóe miệng Giản Chính Dương co quắp, gật đầu, “Quả Tử Lý?"
“Ha ha, không sai, mời vào mời vào." Cậu bé lập tức nhiệt tình mở cửa ra, “Thần tượng, thật không nghĩ đến anh không chỉ trẻ mà còn đẹp trai như vậy, thật là ghen tị, ghen tị mà."
Giản Chính Dương cũng không nói gì, chỉ kéo Tiểu Thỏ hơi đi phía trước, “Người này là vợ của tôi."
Kết hôn rồi?" Quả Tử Lý kinh ngạc nhìn Giản Chính Dương, thấy anh gật đầu, nhất thời có chút hứng thú nhìn Tiểu Thỏ, “Xưng hô như thế nào?"
“Tôi họ Bạch..." Tiểu Thỏ vừa định nói tên của mình, chợt nghe Giản Chính Dương nói, “Gọi cô ấy là bà Giản là được."
“A, bà Giản, chào cô, tôi tên thật là Lý Quả Tử, Quả Tử Lý là tên tôi sự dụng trên mạng." Lý Quả Tử rất hứng thú với biểu hiện độc chiếm của Giản Chính Dương, thần tượng của anh là một người lạnh lùng, bình thường đều khó trao đổi, lần này chủ động tìm mình giúp đỡ, nói thật, anh rất vui, bởi vì mình có thể gặp mặt thần tượng, nhưng anh không ngờ thần tượng lại đẹp trai đến vậy, càng không nghĩ đến vợ của thần tượng lại rất bình thường, “Bà Giản, cô và thần tượng quen nhau thế nào, sinh hoạt thường ngày của thần tượng có phải rất tàn bạo không, cô làm sao để anh ấy thích cô, thật không dễ dàng, nếu như những cô gái trong liên minh biết thần tượng đẹp trai như vậy đã thế còn kết hôn rồi, nhất sẽ khóc chết, ha ha, hiện tại chỉ có mình tôi biết thần tượng có hình dạng như thế nào, tôi có thể khoe khoang với mọi người rồi."
Tiểu Thỏ còn chưa kịp trả lời vấn đề của Lý Quả Tử, Giản Chính Dương ngay bên tai cô nhẹ giọng giải thích, thì ra ẩn sĩ chính là tên hacker mà Giản Chính Dương dùng, hacker bọn họ có một liên minh, Giản Chính Dương đứng thứ ba trong danh sách về kỹ thuật, bởi vì anh ít giao lưu cùng mọi người, vì thế trở thành đại thần hacker thần bí, có một nhóm fan nhỏ, mà cậu bé ấu trĩ tên là Lý Quả Tử này, chính là một thành viên trung thành nhất trong đó, bình thường không có việc gì sẽ gửi thư cho anh, đương nhiên Giản Chính Dương không bao giờ trả lời, nhưng tin của Lý Quả Tử anh cũng đã đọc qua, vì thế mặc dù không có gặp mặt, Lý Quả Tử cũng đã để lại tin tức cho Giản Chính Dương, hơn nữa trước khi tìm đến và hợp tác với Lý Quả Tử, Giản Chính Dương đã sớm điều tra trong máy của cậu ta, thấy không có gì mới gửi tin tức.
Thành thật mà nói lần đầu tiên được ẩn sĩ gửi tin, Lý Quả Tử ngẩn ra nửa giờ mới phản ứng được, xác định lại thân phận của đối phương, trời mới biết anh vui vẻ như thế nào.
Từ những việc mà Giản Chính Dương kể ra, Tiểu Thỏ biết đó là thế giới đặc sắc thuộc về anh, mà bản thân cô chưa từng tham dự qua, không khỏi có chút buồn bã, “Fan của anh, chắc hẳn có nữ hả?"
“Không biết." Giản Chính Dương bình tĩnh lắc đầu, “Fan hâm mộ là do Lý Quả Tử tự tổ chức, anh chưa bao giờ lộ diện, cũng không cùng người khác giao lưu, lần này nếu như không phải tìm Lý Quả Tử làm việc, anh cũng sẽ không liên hệ với cậu ta."
Thấy Giản Chính Dương nói như vậy, Tiểu Thỏ khôi phục bình tĩnh, “Anh tìm Lý Quả Tử có chuyện gì sao?"
“Một hồi em sẽ biết." Giản Chính Dương cười thần bí.
Tác giả :
Trúc Mộng Hề