Bệnh Sủng
Chương 39: Tiểu Thỏ thông minh
Editor: Linh Ngọc
Trong khoảng thời gian ngắn mà bầu không khí của ba người có chút cứng lại, bầu không khí đầy lúng túng, Tiểu Thỏ chỉ có thể giả bộ yên lặng, nhưng cũng không thể nào bình tĩnh được, đối với mẹ của người yêu, nếu nhịn được thì sẽ nhịn, tuyệt đối không dễ dàng xảy ra xích mích với đối phương, nếu như đối phương làm mình khó chịu, để thể hiện sự chống đối cô chỉ có thể yên lặng, giống như bây giờ vậy, không lên tiếng.
Nhanh chóng ăn xong phần cơm trong bát mình, Tiểu Thỏ lau miệng, để chén cơm lên bàn, thấy Giản Chính Dương vẫn đang ăn, cô dịu dàng nói, “Chính Dương, em đi vứt rác, anh cứ từ từ ăn, ăn xong thì để chỗ này, em sẽ tự rửa, tay anh không thể đụng nước, biết không?"
Giản Chính Dương đứng dậy, “Anh đi cùng với em."
Anh không muốn Tiểu Thỏ đi một mình, anh muốn mọi lúc đều có thể ở cùng Tiểu Thỏ.
“Ngoan nào, em chỉ đi ra ngoài vứt rác một chút thôi, rất nhanh sẽ về, tự anh ăn đi." Tiểu Thỏ cười, “Mẹ anh còn ở đây, anh cần phải nói chuyện với bà, nhé?"
Tuy rằng giọng Tiểu Thỏ dịu dàng, nhưng không cho phép phản bác, Giản Chính Dương không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống, “Được rồi."
Tiểu Thỏ cười cười, cúi đầu đi qua bà Giản, cầm đống rác đã được bỏ vào bọc kỹ càng đi ra ngoài, trực tiếp xem bà Giản trở thành không khí.
Bà Giản bị thái độ Tiểu Thỏ khích thích, vừa đóng cửa, bà lập tức nhìn Giản Chính Dương nói, “Thái độ của nó là có ý gì?"
Giản Chính Dương chăm chú nghiêm túc nhìn bà Giản, “Cô ấy là người phụ nữ của con, mẹ không nên quá đáng với cô ấy."
“..." Bà Giản bị tức đến nghẹn lại, một lúc sau mới khó tin trả lời, “Mẹ là mẹ con, sao mẹ không thể nói con dâu mình một chút chứ?"
“Đúng là vậy, nhưng mẹ mắng cô ấy trước."
“Nó làm cho con bị thương, mẹ không nên mắng nó sao?"
“Nhưng là tự con làm mình bị thương."
Bà Giản sửng sốt, “Con tự làm mình bị thương, tại sao lại làm bản thân bị thương chứ?"
Nói xong những lời này, bà bắt đầu nhìn xung quanh nhà, thấy thiếu rất nhiều đồ, “Con vẫn còn phá đồ à?"
Cái bọc lớn đựng đầy rác của Tiểu Thỏ, không phải là tự nhiên có.
“Đúng vậy."
“Vì sao? Con lại mắc bệnh, tại sao lại phát bệnh nữa rồi? Nguyên nhân là gì?" Liên quan đến sức khỏe của con trai mình, bà Giản tương đối khẩn trương.
Sắc mặt Giản Chính Dương không nhịn được, “Mắc mớ gì tới mẹ chứ, có Tiểu Thỏ ở cùng con sẽ không có việc gì, lần sau nếu như mẹ lại bắt nạt cô ấy, mẹ không cần đến đây gặp con nữa."
Giản Tình bị Giản Chính Dương chọc tức đến ngực phập phồng, chỉ vào anh, một lúc lâu mới nói ra được, “Giản Chính Dương, con chính là điển hình của người có vợ quên mẹ, con, con, sớm biết rằng con sẽ như thế này, không bằng mẹ trực tiếp nuôi một con chó, nuôi chó còn có thể giữ nhà nữa."
Giản Chính Dương ngẩng đầu, “Nếu mẹ thích nuôi chó, ngày mai con mua cho mẹ."
“Con..." Giản Tình hít sâu, thiếu chút nữa bị Giản Chính Dương làm tức chết, “Được rồi, mẹ quan tâm con nhiều năm như vậy, bây giờ có con vợ rồi, không cần mẹ, thấy mẹ thì thấy phiền mắt đúng không, mẹ đi, mẹ đi, mẹ cũng không muốn thấy con, không có mẹ, con có thể sống tốt vậy à, cũng đúng, con không có mẹ cũng sống rất khá, vậy say này mỗi tháng tiền tiêu vặt mẹ không cần cho con nữa."
Giản Chính Dương nghiêng đầu, “Con vốn không có dùng của mẹ."
“..."
Thật là làm cho người ta lạnh lòng, mỗi ngày bà bận rộn vất vả cũng phải đến nhìn nó một chút, bây giờ nó la mình, cũng vì một người phụ nữ quen biết không bao lâu, vì nó mà đối nghịch với mình.
Sau này nếu để nó và người phụ nữ đó kết hôn, không phải là leo lên đầu bà ngồi sao, một ngày nào đó cô ta nói một tiếng không vui, chẳng phải con trai mình sẽ đuổi mình ra khỏi nhà sao?
Lúc này Giản Tình đã quên, ngay cả bản thân mình lúc đầu rất thích Tiểu Thỏ, chỉ vì đối nghịch với con trai, đã đem tất cả lỗi lầm thuộc về Tiểu Thỏ, cho rằng nó ở chính giữa gây xích mích, trước đây con trai mình tuy không để ý đến người mẹ này, nhưng cũng không căm thù mình như thế, Giản Tình kiên định cho rằng tất cả đều là lỗi của Tiểu Thỏ.
Thấy con trai không thèm để ý mình nữa, Giản Tình tức giận rời khỏi.
Giận dỗi bước xuống cầu thang, ở dưới lầu đụng phải Tiểu Thỏ đi vứt rác trở về, nhìn thấy nó hình như không có ý chuẩn bị chào hỏi mình, ánh mắt bà càng lạnh hơn, “Bạch Tiểu Thỏ ~"
Tiểu Thỏ nhìn khí thế mạnh mẽ của Giản Tình, do dự một chút, “Bác gái Giản."
“Vì sao Giản Chính Dương lại bị thương?"
“Việc này..." Tiểu Thỏ nghiêng đầu, “Con cho rằng bác gái phải rõ hơn con chứ."
“Có ý gì?" Giản tình nhíu mày nhìn Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ cười nhìn Giản Tình, “Chính Dương có vấn đề gì, bác gái không biết sao? Hạnh phúc của con trai bác quả thực rất quan trọng, nhưng lúc bác cho con trai mình chọn vợ, có nghĩ tới sẽ nói vấn đề của con trai mình với người con gái đó không? Chấp nhận hay không chấp nhận, người con gái đó có quyền được chọn rời đi hay ở lại chứ, con nói đúng không, bác gái?"
Giản Tình sửng sốt, vốn có khí thế mạnh mẽ, nhưng sau khi Tiểu Thỏ nói thế, bà cũng hiểu được mình có chút có lỗi với Bạch Tiểu Thỏ, con trai mình quả thật có chút vấn đề, khi biết con trai mình thích Bạch tiểu Thỏ, bà một lòng muốn con mình hạnh phúc, quả thực không nghĩ đến sẽ nói tình huống của con trai mình cho Tiểu Thỏ, từ điểm này mà nói, bà làm vậy thật sự không đúng, “Con ghét bỏ nó?"
“Không...Nhưng mà, con tự biết và nói cho con biết, là hai việc khác nhau, một trường hợp, con có cảm giác bị lừa gạt, còn trường hợp kia, con sẽ cảm thấy mình được tôn trọng." Tiểu Thỏ nở nụ cười dịu dàng, “Đương nhiên, con không trách Chính Dương, bởi vì con yêu anh ấy, vì thế nguyện ý chấp nhận mọi vấn đề của anh ấy, nhưng mà, cái này không có nghĩa là việc gì con cũng đồng ý với bác, nhất là khi bác không làm rõ sự việc mà đã chất vấn con, thành thật mà nói, con không cho rằng bác có tư cách gì để chất vấn con cả."
Giản Tình hơi sửng sờ, “Bác không nhìn ra, con là người khéo miệng như vậy đó."
“Đúng vậy, ai cũng có vài phần tính cách như thế." Tiểu Thỏ cười, “Đối với một nữ sinh mười lăm tuổi đã ra ngoài kiếm sống đến giờ đã hai mươi hai tuổi mà nói, tự nhiên sẽ trưởng thành hơn một số người cùng lứa tuổi, cũng hiểu nhiều chuyện hơn."
Từ nhỏ tính cách Giản Tình đã mạnh mẽ, điều kiện kinh tế của gia đình cũng không tệ, mãi đến khi tốt nghiệp trung học ra nước ngoài mới bắt đầu tự mình kiếm sống, lúc mới đầu ở một nơi không quen thuộc đã chịu khổ không ít, nghe được Tiểu Thỏ nói mười lăm tuổi đã bắt đầu tự mình độc lập, không khỏi có chút đồng cảm, hơn nữa cũng có chút hổ thẹn, cảm thấy mình hơi hà khắc với cô bé này.
Nhưng mà, bà rất ít xin lỗi người khác, vì thế dừng một lát, bà cũng chỉ nói, “Chính Dương, nó là một đứa trẻ rất bốc đồng, nhưng mà tính cách vô cùng tốt, nếu nó đã nhận định con rồi, cả đời này cũng sẽ không thay đổi, thân làm mẹ, bác nhờ con chắm sóc nó thật tốt."
Đây cũng là một phương án nhận lỗi, đáng tiếc Tiểu Thỏ không phải con giun trong bụng bà, nên cảm thấy giọng điệu của bà nghe rất giống mệnh lệnh, rất khó chịu.
Bởi vậy cô chỉ lạnh nhạt trả lời, “Anh ấy là người yêu của con, con tất nhiên sẽ chăm sóc anh ấy, nhưng mà, con không phải bảo mẫu của anh ấy, con chăm sóc anh ấy, anh ấy chăm sóc lại con, chúng con sẽ chăm sóc lẫn nhau."
“Lần trước danh thiếp bác cho con, con còn giữ lại không?" Giản Tình không hề đấu võ mồm với Tiểu Thỏ nữa, trực tiếp hỏi.
“Còn."
“Nếu có chuyện gì, thì gọi điện cho bác, đúng rồi, ngày mai là ngày kỷ niệm tiệm thẩm mỹ thành lập hai mươi năm, tối mai sẽ mở bữa tiệc ở khách sạn, sáu giờ khai tiệc, con và Chính Dương cùng đi đi, ông bà ngoại của Chính Dương cũng sẽ đi, bọn họ đã lâu không gặp nó, rất nhớ nó, cũng muốn nó có thể tham dự hoạt động ngày mai, nhưng lần trước bác hỏi, nó không đồng ý." Giản Tình thở dài một hơi, nếu nói cả đời này của bà có người nào phải chịu thua thì chỉ có hai người đàn ông, một là cha của Giản Chính Dương, hai chính là Giản Chính Dương, “Ông bà cụ mong muốn cháu ngoại có thể tiếp xúc người nhiều hơn, nhưng mà với tính tình của Giản Chính Dương, nói không đi sẽ không đi, bác mong con có thể giúp bác khuyên nó một chút, chỉ cần xuất hiện một chút là bác đã vui rồi, thẩm mỹ việc bác thành lập đã hai mươi năm, nhưng số lần nó đến tiệm bác còn chưa đến hai mươi lần nữa."
“Con có thể thử xem sao."
“Nhờ con." Thấy thái độ của Giản Chính Dương với Tiểu Thỏ, Giản Tình mong Tiểu Thỏ có thể chữa được tính tình của Giản Chính Dương, dù sao, Tiểu Thỏ cũng không ngại bệnh của con trai mình, từ điểm này mà nói, nó vẫn là một con gái tốt, chỉ cần nó có chút kiên trì, lại có chút thông minh, chắc thực sự sẽ có kỳ tích.
Chuyện không nắm chắc, Tiểu Thỏ cũng không tùy tiện đồng ý, chỉ gật đầu, “Vậy con đi lên trước đây."
“Ừ."
Giản Tình và Tiểu Thỏ đưa lưng về nhau mà đi, Giản Tình lái xe từ bãi đỗ xe ra khỏi tiểu khu, cũng không lập tức đi, mà đứng bên lề đường ngẩng đầu nhìn bóng dáng con trai mình in qua tấm màn.
Bây giờ, con trai cần Tiểu Thỏ hơn là mình, đây cũng là mong muốn từ trước tới giờ của bà, nhưng khi thật sự có người có thể thay thế được vị trí của bản thân, trong lòng bà lại có chút cô đơn.
Ở trong xe ngồi một hồi, thấy cửa hàng tiện lợi đối diện vẫn chưa đóng cửa, Giản Tình xuống xe đi đến đó, đột nhiên bà muốn uống rượu rồi...
Trong khoảng thời gian ngắn mà bầu không khí của ba người có chút cứng lại, bầu không khí đầy lúng túng, Tiểu Thỏ chỉ có thể giả bộ yên lặng, nhưng cũng không thể nào bình tĩnh được, đối với mẹ của người yêu, nếu nhịn được thì sẽ nhịn, tuyệt đối không dễ dàng xảy ra xích mích với đối phương, nếu như đối phương làm mình khó chịu, để thể hiện sự chống đối cô chỉ có thể yên lặng, giống như bây giờ vậy, không lên tiếng.
Nhanh chóng ăn xong phần cơm trong bát mình, Tiểu Thỏ lau miệng, để chén cơm lên bàn, thấy Giản Chính Dương vẫn đang ăn, cô dịu dàng nói, “Chính Dương, em đi vứt rác, anh cứ từ từ ăn, ăn xong thì để chỗ này, em sẽ tự rửa, tay anh không thể đụng nước, biết không?"
Giản Chính Dương đứng dậy, “Anh đi cùng với em."
Anh không muốn Tiểu Thỏ đi một mình, anh muốn mọi lúc đều có thể ở cùng Tiểu Thỏ.
“Ngoan nào, em chỉ đi ra ngoài vứt rác một chút thôi, rất nhanh sẽ về, tự anh ăn đi." Tiểu Thỏ cười, “Mẹ anh còn ở đây, anh cần phải nói chuyện với bà, nhé?"
Tuy rằng giọng Tiểu Thỏ dịu dàng, nhưng không cho phép phản bác, Giản Chính Dương không thể làm gì khác hơn là ngồi xuống, “Được rồi."
Tiểu Thỏ cười cười, cúi đầu đi qua bà Giản, cầm đống rác đã được bỏ vào bọc kỹ càng đi ra ngoài, trực tiếp xem bà Giản trở thành không khí.
Bà Giản bị thái độ Tiểu Thỏ khích thích, vừa đóng cửa, bà lập tức nhìn Giản Chính Dương nói, “Thái độ của nó là có ý gì?"
Giản Chính Dương chăm chú nghiêm túc nhìn bà Giản, “Cô ấy là người phụ nữ của con, mẹ không nên quá đáng với cô ấy."
“..." Bà Giản bị tức đến nghẹn lại, một lúc sau mới khó tin trả lời, “Mẹ là mẹ con, sao mẹ không thể nói con dâu mình một chút chứ?"
“Đúng là vậy, nhưng mẹ mắng cô ấy trước."
“Nó làm cho con bị thương, mẹ không nên mắng nó sao?"
“Nhưng là tự con làm mình bị thương."
Bà Giản sửng sốt, “Con tự làm mình bị thương, tại sao lại làm bản thân bị thương chứ?"
Nói xong những lời này, bà bắt đầu nhìn xung quanh nhà, thấy thiếu rất nhiều đồ, “Con vẫn còn phá đồ à?"
Cái bọc lớn đựng đầy rác của Tiểu Thỏ, không phải là tự nhiên có.
“Đúng vậy."
“Vì sao? Con lại mắc bệnh, tại sao lại phát bệnh nữa rồi? Nguyên nhân là gì?" Liên quan đến sức khỏe của con trai mình, bà Giản tương đối khẩn trương.
Sắc mặt Giản Chính Dương không nhịn được, “Mắc mớ gì tới mẹ chứ, có Tiểu Thỏ ở cùng con sẽ không có việc gì, lần sau nếu như mẹ lại bắt nạt cô ấy, mẹ không cần đến đây gặp con nữa."
Giản Tình bị Giản Chính Dương chọc tức đến ngực phập phồng, chỉ vào anh, một lúc lâu mới nói ra được, “Giản Chính Dương, con chính là điển hình của người có vợ quên mẹ, con, con, sớm biết rằng con sẽ như thế này, không bằng mẹ trực tiếp nuôi một con chó, nuôi chó còn có thể giữ nhà nữa."
Giản Chính Dương ngẩng đầu, “Nếu mẹ thích nuôi chó, ngày mai con mua cho mẹ."
“Con..." Giản Tình hít sâu, thiếu chút nữa bị Giản Chính Dương làm tức chết, “Được rồi, mẹ quan tâm con nhiều năm như vậy, bây giờ có con vợ rồi, không cần mẹ, thấy mẹ thì thấy phiền mắt đúng không, mẹ đi, mẹ đi, mẹ cũng không muốn thấy con, không có mẹ, con có thể sống tốt vậy à, cũng đúng, con không có mẹ cũng sống rất khá, vậy say này mỗi tháng tiền tiêu vặt mẹ không cần cho con nữa."
Giản Chính Dương nghiêng đầu, “Con vốn không có dùng của mẹ."
“..."
Thật là làm cho người ta lạnh lòng, mỗi ngày bà bận rộn vất vả cũng phải đến nhìn nó một chút, bây giờ nó la mình, cũng vì một người phụ nữ quen biết không bao lâu, vì nó mà đối nghịch với mình.
Sau này nếu để nó và người phụ nữ đó kết hôn, không phải là leo lên đầu bà ngồi sao, một ngày nào đó cô ta nói một tiếng không vui, chẳng phải con trai mình sẽ đuổi mình ra khỏi nhà sao?
Lúc này Giản Tình đã quên, ngay cả bản thân mình lúc đầu rất thích Tiểu Thỏ, chỉ vì đối nghịch với con trai, đã đem tất cả lỗi lầm thuộc về Tiểu Thỏ, cho rằng nó ở chính giữa gây xích mích, trước đây con trai mình tuy không để ý đến người mẹ này, nhưng cũng không căm thù mình như thế, Giản Tình kiên định cho rằng tất cả đều là lỗi của Tiểu Thỏ.
Thấy con trai không thèm để ý mình nữa, Giản Tình tức giận rời khỏi.
Giận dỗi bước xuống cầu thang, ở dưới lầu đụng phải Tiểu Thỏ đi vứt rác trở về, nhìn thấy nó hình như không có ý chuẩn bị chào hỏi mình, ánh mắt bà càng lạnh hơn, “Bạch Tiểu Thỏ ~"
Tiểu Thỏ nhìn khí thế mạnh mẽ của Giản Tình, do dự một chút, “Bác gái Giản."
“Vì sao Giản Chính Dương lại bị thương?"
“Việc này..." Tiểu Thỏ nghiêng đầu, “Con cho rằng bác gái phải rõ hơn con chứ."
“Có ý gì?" Giản tình nhíu mày nhìn Tiểu Thỏ.
Tiểu Thỏ cười nhìn Giản Tình, “Chính Dương có vấn đề gì, bác gái không biết sao? Hạnh phúc của con trai bác quả thực rất quan trọng, nhưng lúc bác cho con trai mình chọn vợ, có nghĩ tới sẽ nói vấn đề của con trai mình với người con gái đó không? Chấp nhận hay không chấp nhận, người con gái đó có quyền được chọn rời đi hay ở lại chứ, con nói đúng không, bác gái?"
Giản Tình sửng sốt, vốn có khí thế mạnh mẽ, nhưng sau khi Tiểu Thỏ nói thế, bà cũng hiểu được mình có chút có lỗi với Bạch Tiểu Thỏ, con trai mình quả thật có chút vấn đề, khi biết con trai mình thích Bạch tiểu Thỏ, bà một lòng muốn con mình hạnh phúc, quả thực không nghĩ đến sẽ nói tình huống của con trai mình cho Tiểu Thỏ, từ điểm này mà nói, bà làm vậy thật sự không đúng, “Con ghét bỏ nó?"
“Không...Nhưng mà, con tự biết và nói cho con biết, là hai việc khác nhau, một trường hợp, con có cảm giác bị lừa gạt, còn trường hợp kia, con sẽ cảm thấy mình được tôn trọng." Tiểu Thỏ nở nụ cười dịu dàng, “Đương nhiên, con không trách Chính Dương, bởi vì con yêu anh ấy, vì thế nguyện ý chấp nhận mọi vấn đề của anh ấy, nhưng mà, cái này không có nghĩa là việc gì con cũng đồng ý với bác, nhất là khi bác không làm rõ sự việc mà đã chất vấn con, thành thật mà nói, con không cho rằng bác có tư cách gì để chất vấn con cả."
Giản Tình hơi sửng sờ, “Bác không nhìn ra, con là người khéo miệng như vậy đó."
“Đúng vậy, ai cũng có vài phần tính cách như thế." Tiểu Thỏ cười, “Đối với một nữ sinh mười lăm tuổi đã ra ngoài kiếm sống đến giờ đã hai mươi hai tuổi mà nói, tự nhiên sẽ trưởng thành hơn một số người cùng lứa tuổi, cũng hiểu nhiều chuyện hơn."
Từ nhỏ tính cách Giản Tình đã mạnh mẽ, điều kiện kinh tế của gia đình cũng không tệ, mãi đến khi tốt nghiệp trung học ra nước ngoài mới bắt đầu tự mình kiếm sống, lúc mới đầu ở một nơi không quen thuộc đã chịu khổ không ít, nghe được Tiểu Thỏ nói mười lăm tuổi đã bắt đầu tự mình độc lập, không khỏi có chút đồng cảm, hơn nữa cũng có chút hổ thẹn, cảm thấy mình hơi hà khắc với cô bé này.
Nhưng mà, bà rất ít xin lỗi người khác, vì thế dừng một lát, bà cũng chỉ nói, “Chính Dương, nó là một đứa trẻ rất bốc đồng, nhưng mà tính cách vô cùng tốt, nếu nó đã nhận định con rồi, cả đời này cũng sẽ không thay đổi, thân làm mẹ, bác nhờ con chắm sóc nó thật tốt."
Đây cũng là một phương án nhận lỗi, đáng tiếc Tiểu Thỏ không phải con giun trong bụng bà, nên cảm thấy giọng điệu của bà nghe rất giống mệnh lệnh, rất khó chịu.
Bởi vậy cô chỉ lạnh nhạt trả lời, “Anh ấy là người yêu của con, con tất nhiên sẽ chăm sóc anh ấy, nhưng mà, con không phải bảo mẫu của anh ấy, con chăm sóc anh ấy, anh ấy chăm sóc lại con, chúng con sẽ chăm sóc lẫn nhau."
“Lần trước danh thiếp bác cho con, con còn giữ lại không?" Giản Tình không hề đấu võ mồm với Tiểu Thỏ nữa, trực tiếp hỏi.
“Còn."
“Nếu có chuyện gì, thì gọi điện cho bác, đúng rồi, ngày mai là ngày kỷ niệm tiệm thẩm mỹ thành lập hai mươi năm, tối mai sẽ mở bữa tiệc ở khách sạn, sáu giờ khai tiệc, con và Chính Dương cùng đi đi, ông bà ngoại của Chính Dương cũng sẽ đi, bọn họ đã lâu không gặp nó, rất nhớ nó, cũng muốn nó có thể tham dự hoạt động ngày mai, nhưng lần trước bác hỏi, nó không đồng ý." Giản Tình thở dài một hơi, nếu nói cả đời này của bà có người nào phải chịu thua thì chỉ có hai người đàn ông, một là cha của Giản Chính Dương, hai chính là Giản Chính Dương, “Ông bà cụ mong muốn cháu ngoại có thể tiếp xúc người nhiều hơn, nhưng mà với tính tình của Giản Chính Dương, nói không đi sẽ không đi, bác mong con có thể giúp bác khuyên nó một chút, chỉ cần xuất hiện một chút là bác đã vui rồi, thẩm mỹ việc bác thành lập đã hai mươi năm, nhưng số lần nó đến tiệm bác còn chưa đến hai mươi lần nữa."
“Con có thể thử xem sao."
“Nhờ con." Thấy thái độ của Giản Chính Dương với Tiểu Thỏ, Giản Tình mong Tiểu Thỏ có thể chữa được tính tình của Giản Chính Dương, dù sao, Tiểu Thỏ cũng không ngại bệnh của con trai mình, từ điểm này mà nói, nó vẫn là một con gái tốt, chỉ cần nó có chút kiên trì, lại có chút thông minh, chắc thực sự sẽ có kỳ tích.
Chuyện không nắm chắc, Tiểu Thỏ cũng không tùy tiện đồng ý, chỉ gật đầu, “Vậy con đi lên trước đây."
“Ừ."
Giản Tình và Tiểu Thỏ đưa lưng về nhau mà đi, Giản Tình lái xe từ bãi đỗ xe ra khỏi tiểu khu, cũng không lập tức đi, mà đứng bên lề đường ngẩng đầu nhìn bóng dáng con trai mình in qua tấm màn.
Bây giờ, con trai cần Tiểu Thỏ hơn là mình, đây cũng là mong muốn từ trước tới giờ của bà, nhưng khi thật sự có người có thể thay thế được vị trí của bản thân, trong lòng bà lại có chút cô đơn.
Ở trong xe ngồi một hồi, thấy cửa hàng tiện lợi đối diện vẫn chưa đóng cửa, Giản Tình xuống xe đi đến đó, đột nhiên bà muốn uống rượu rồi...
Tác giả :
Trúc Mộng Hề