Bệnh Khí Mười Năm
Chương 5
Ngày hôm sau, Trạch nhi bị Sở Dịch Vân ôm bước ra cửa..
" tiểu công tử, ngươi không phải đi giải thích sao? Lão sư không tha thứ ngươi sao?" Tô Thần thấy Trạch nhi khóc, vội đi lên hỏi.
" ô ô ··· lão sư người ta đã tha thứ Trạch nhi, chính là phụ thân nói" Giáp mặt dạy con, sau lưng giáo thê" làm cho ta nơi đó trước mặt lão sư cỡi quần bị đánh." Trạch nhi lúc này hoàn toàn ôm Tô Thần khóc lóc kể lể: " đánh ·· đánh ta một chút, thấy tối hôm qua đánh còn bị thương lợi hại, lão sư liền ngăn cản, nhưng phụ thân nói phải đánh ta một chút mới tính.".
Trạch nhi tròng lời nói dầy ủy khuất, Sở Dịch Vân lắc đầu đi qua vỗ vào mông hắn một cái mông nói: " câm miệng của ngươi lại, không thấy mất mặt sao? muốn hay không phụ thân ngay tại đây đem ngươi ra bên ngoài đánh một lần ngươi mới có thể nhớ kỹ quy củ?".
Tô Thần thấy công tử một chút ý tứ đau lòng đều không có, biết nhất định là tiểu tử này ở đang giả khóc, làm cho hắn đau lòng. Vậy đại khái là Trạch nhi trong lời nói chống đối lão sư, bị công tử tức giận muốn đánh, lão sư vừa thấy Trạch nhi trên người đã muốn mang thương nên mới tha hắn.
Xem công tử tựa hồ có chút hơi mệt, vì thế chạy nhanh dìu hắn ngồi ở trên xe ngựa, đoàn người cùng về nhà..
Buổi tối, khi Sở Dịch Vân bôi thuốc cho Trạch nhi, Trạch nhi chui vào lòng ngục phụ thân, cọ cọ bân người phụ thân giải thích.
" ô ô ··· nếu không phải Trạch nhi tiểu mưu kế, đêm nay nhất định sẽ phải ăn thước của phụ thân sẽ, phụ thân đừng giận Trạch nhi mà".
Kia Tô Thần cũng đoán ra được ít nhiều, chẳng qua lần này cũng là Trạch nhi chính mình chủ động thỉnh phạt, lão sư nhìn Trạch nhi ngươi còn tuổi nhỏ coi như biết gánh vác trách nhiệm, lúc này mới miễn phạt đòn hắn..
" còn tuổi nhỏ, cư nhiên nhiều ý đồ xấu như vậy, còn dám có lần sau, phụ thân nhất định sẽ không tha của ngươi. có nghe hay không?" Sở Dịch Vân nhìn thẳng vào mặt đứa con nghiêm khắc răn dạy. Sau khi bôi thuốc xong, tiểu hài tử nắm chặt lấy bàn tay của phụ thân mình, tựa vào lòng ngực phụ thân, lặng lẽ ngẩng đầu muốn nhìn xem một chút phụ thân nhà mình phụ thân có hay không tức giận..
Vừa mới trộm liếc mắt một cái, liền nhìn thấy ánh mắt phụ thân trừng nhìn lại mình, tiểu hài tử bị dọa đến co rụt lại chui vào lòng ngực phụ thân. Sở Dịch Vân cười lên tiếng, tiểu hài tử thấy nguy hiểm đã được giải trừ vừa định cùng phụ thân làm nũng, dồn dập tiếng ho khan liền truyền tới..
" phụ thân, phụ thân khá hơn chút nào chưa?" Trạch nhi từ nhỏ liền thường xuyên thấy phụ thân ho khan, uống thuốc, nằm ở trên giường dưỡng thân mình. Mỗi một lần, tiểu Trạch nhi đều ôm phụ thân khóc, ai tới khuyên đều không có tác dụng, trừ phi Sở Dịch Vân có thể ngừng ho khan.
Mắt thấy phụ thân ho ngày càng nhiều hơn, tiểu hài tử cũng không để ý đến mình vẫn chưa có mặc quần, liền nhảy xuống đất lấy cho phụ thân chén nước uống.
" phụ thân, uống nước đi!" đôi chân mềm mại dẫm trên mặt đất, Sở Dật Vân tiện tay nhấc đứa con đặt ở trên giường, chỉ một động tác như vậy, dẫn tới Sở Dịch Vân ho càng thêm lợi hại. tiểu Trạch mà cơ hồ muốn khóc lên, đứng lên giúp đỡ vuốt vuốt sau lưng Sở Dịch Vân.
" phụ thân, phụ thân ··· ô ô ··· phụ thân." Trạch nhi ở trên giường kêu khóc: " Thần thúc thúc, Thần thúc thúc mau tới! phụ thân ··· phụ thân ho nhiều lắm.".
Trạch nhi ở trên giường một bên khóc một bên kêu rốt cục cũng gọi được Tô Thần đến đây. Nhìn công tử hai tay nắm chặt, chắc là ở đè ép thân thể mình đẩy ra độc tố..
" công tử, công tử mau đem dược độc hiệp cho ngài ăn đi!" nói xong từ trong lòng lấy ra một cái bình sứ màu lam, một viên đan dược màu đỏ đưa đến bên miệng Sở Dịch Vân..
" phụ thân, phụ thân người thế nào?" Trạch nhi đưa chén nước trong tay của mình cho phụ thân, yếu ớt hỏi một chút." phụ thân, ngài cảm giác khá hơn chút nào không?".
“··· không có việc gì Trạch nhi." Sở Dịch Vân ăn viên dược Tô Thần đưa tới, ngũ tạng đã không còn đau đớn như vừa rồi, một cỗ khì ôn nhuận chạy khắp chính toàn thân, làm cho hắn cảm thấy bớt thống khổ..
Trạch nhi vừa nghe phụ thân không có việc gì, trong tay bưng bát trà ngồi chồm hỗm ở bên người Sở Dịch Vân khóc lên, tiểu bộ dáng vừa đáng thương lại vừa ủy khuất, Sở Dịch Vân biết đứa con đây là đau lòng chính mình, cũng vì hắn tinh khiết hiếu thuận mà cảm động..
" phụ thân, phụ thân người dạy Trạch nhi y dược cùng độc dược đi! không không không! còn phải dạy Trạch nhi võ công nữa! để cho Trạch nhi tìm được người xấu hại phụ thân, vì phụ thân báo thù." tiểu Trạch nhi ngẩng đầu, hé ra khuôn mặt như ngọc, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, tiểu lông mi cũng gắt gao nhíu lại cùng nhau. Sở Dịch Vân ôm đứa con nhẹ nhàng vuốt bộ vị bị thương phía sau của Trạch nhi..
" còn đau không?".
" ân ··· còn có chút đau.".
" học vài thứ kia đều phải mất rất nhiều tâm huyết, đến lúc đó ngươi phải chịu nhiều đánh chịu nhiều khổ mới có thể học giỏi được?"
Vốn tưởng rằng Trạch nhi làm nũng cầu xin tha thứ không cho hắn đánh, ai ngờ đứa nhỏ này cư nhiên lấy tay quẹt đi nước mắt, vẻ mặt kiên định nhìn hắn.
Tô Thần nhìn biết được, trong lòng công tử là sợ đứa con chịu khổ, nhưng là, tâm tư muốn cho hắn lớn dần không phải chuyện tình một ngày hai ngày. Nghĩ đến phu nhân chết sớm, hắn đối đứa bé này lại càng thêm yêu thương. Tuy rằng trong ngày thường cũng sẽ đánh chửi quản giáo, nhưng tuyệt đối không tùy tiện đánh đứa nhỏ mà không có lý do. Này công tử trong lòng vẫn đối với cái chết của phu nhân nhớ mãi không quên, chính là đứa con còn nhỏ hắn không thể tùy tiện đi điều tra rõ ràng, vạn nhất hắn thật sự chết thì đứa con phải làm sao bây giờ?.
Nhiều năm như vậy, công tử tuy nói thời cơ chưa tới, chính là hắn rõ ràng, công tử là cỡ nào ngóng trông đứa con có thể sớm một chút lớn lên, hắn sẽ đi điều tra rõ năm đó rốt cuộc là ai hạ độc, là ai hại chết phu nhân mình..
Tô Thần cũng có thể cảm giác được, theo Trạch nhi một ngày ngày một lớn lên, công tử là càng thêm không thể dứt bỏ đứa bé này. Đây là con hắn, là người nữ nhân hắn yêu nhất hy sinh tánh mạng vì hắn sinh ra đứa nhỏ, hắn có thể nào không thích? có thể nào nhẫn tâm nhìn con mình cô đơn sinh sống trên thế giới này..
" công tử, mặc dù có ngàn vạn cái không được. tiểu công tử vẫn phải trưởng thành, cùng với làm cho hắn sau khi lớn lên tầm thường vô vi, không bằng hảo hảo bồi dưỡng tiểu công tử, làm cho hắn thành tài a!" Tô Thần nói đúng, Sở Dịch Vân sớm đã có tính toán như vậy, nếu Trạch nhi thật sự muốn học, vậy truyền thụ cho hắn cũng không phải chuyện xấu..
" Trạch nhi, đáp ứng phụ thân, không được bỏ dở."
" tiểu công tử, ngươi không phải đi giải thích sao? Lão sư không tha thứ ngươi sao?" Tô Thần thấy Trạch nhi khóc, vội đi lên hỏi.
" ô ô ··· lão sư người ta đã tha thứ Trạch nhi, chính là phụ thân nói" Giáp mặt dạy con, sau lưng giáo thê" làm cho ta nơi đó trước mặt lão sư cỡi quần bị đánh." Trạch nhi lúc này hoàn toàn ôm Tô Thần khóc lóc kể lể: " đánh ·· đánh ta một chút, thấy tối hôm qua đánh còn bị thương lợi hại, lão sư liền ngăn cản, nhưng phụ thân nói phải đánh ta một chút mới tính.".
Trạch nhi tròng lời nói dầy ủy khuất, Sở Dịch Vân lắc đầu đi qua vỗ vào mông hắn một cái mông nói: " câm miệng của ngươi lại, không thấy mất mặt sao? muốn hay không phụ thân ngay tại đây đem ngươi ra bên ngoài đánh một lần ngươi mới có thể nhớ kỹ quy củ?".
Tô Thần thấy công tử một chút ý tứ đau lòng đều không có, biết nhất định là tiểu tử này ở đang giả khóc, làm cho hắn đau lòng. Vậy đại khái là Trạch nhi trong lời nói chống đối lão sư, bị công tử tức giận muốn đánh, lão sư vừa thấy Trạch nhi trên người đã muốn mang thương nên mới tha hắn.
Xem công tử tựa hồ có chút hơi mệt, vì thế chạy nhanh dìu hắn ngồi ở trên xe ngựa, đoàn người cùng về nhà..
Buổi tối, khi Sở Dịch Vân bôi thuốc cho Trạch nhi, Trạch nhi chui vào lòng ngục phụ thân, cọ cọ bân người phụ thân giải thích.
" ô ô ··· nếu không phải Trạch nhi tiểu mưu kế, đêm nay nhất định sẽ phải ăn thước của phụ thân sẽ, phụ thân đừng giận Trạch nhi mà".
Kia Tô Thần cũng đoán ra được ít nhiều, chẳng qua lần này cũng là Trạch nhi chính mình chủ động thỉnh phạt, lão sư nhìn Trạch nhi ngươi còn tuổi nhỏ coi như biết gánh vác trách nhiệm, lúc này mới miễn phạt đòn hắn..
" còn tuổi nhỏ, cư nhiên nhiều ý đồ xấu như vậy, còn dám có lần sau, phụ thân nhất định sẽ không tha của ngươi. có nghe hay không?" Sở Dịch Vân nhìn thẳng vào mặt đứa con nghiêm khắc răn dạy. Sau khi bôi thuốc xong, tiểu hài tử nắm chặt lấy bàn tay của phụ thân mình, tựa vào lòng ngực phụ thân, lặng lẽ ngẩng đầu muốn nhìn xem một chút phụ thân nhà mình phụ thân có hay không tức giận..
Vừa mới trộm liếc mắt một cái, liền nhìn thấy ánh mắt phụ thân trừng nhìn lại mình, tiểu hài tử bị dọa đến co rụt lại chui vào lòng ngực phụ thân. Sở Dịch Vân cười lên tiếng, tiểu hài tử thấy nguy hiểm đã được giải trừ vừa định cùng phụ thân làm nũng, dồn dập tiếng ho khan liền truyền tới..
" phụ thân, phụ thân khá hơn chút nào chưa?" Trạch nhi từ nhỏ liền thường xuyên thấy phụ thân ho khan, uống thuốc, nằm ở trên giường dưỡng thân mình. Mỗi một lần, tiểu Trạch nhi đều ôm phụ thân khóc, ai tới khuyên đều không có tác dụng, trừ phi Sở Dịch Vân có thể ngừng ho khan.
Mắt thấy phụ thân ho ngày càng nhiều hơn, tiểu hài tử cũng không để ý đến mình vẫn chưa có mặc quần, liền nhảy xuống đất lấy cho phụ thân chén nước uống.
" phụ thân, uống nước đi!" đôi chân mềm mại dẫm trên mặt đất, Sở Dật Vân tiện tay nhấc đứa con đặt ở trên giường, chỉ một động tác như vậy, dẫn tới Sở Dịch Vân ho càng thêm lợi hại. tiểu Trạch mà cơ hồ muốn khóc lên, đứng lên giúp đỡ vuốt vuốt sau lưng Sở Dịch Vân.
" phụ thân, phụ thân ··· ô ô ··· phụ thân." Trạch nhi ở trên giường kêu khóc: " Thần thúc thúc, Thần thúc thúc mau tới! phụ thân ··· phụ thân ho nhiều lắm.".
Trạch nhi ở trên giường một bên khóc một bên kêu rốt cục cũng gọi được Tô Thần đến đây. Nhìn công tử hai tay nắm chặt, chắc là ở đè ép thân thể mình đẩy ra độc tố..
" công tử, công tử mau đem dược độc hiệp cho ngài ăn đi!" nói xong từ trong lòng lấy ra một cái bình sứ màu lam, một viên đan dược màu đỏ đưa đến bên miệng Sở Dịch Vân..
" phụ thân, phụ thân người thế nào?" Trạch nhi đưa chén nước trong tay của mình cho phụ thân, yếu ớt hỏi một chút." phụ thân, ngài cảm giác khá hơn chút nào không?".
“··· không có việc gì Trạch nhi." Sở Dịch Vân ăn viên dược Tô Thần đưa tới, ngũ tạng đã không còn đau đớn như vừa rồi, một cỗ khì ôn nhuận chạy khắp chính toàn thân, làm cho hắn cảm thấy bớt thống khổ..
Trạch nhi vừa nghe phụ thân không có việc gì, trong tay bưng bát trà ngồi chồm hỗm ở bên người Sở Dịch Vân khóc lên, tiểu bộ dáng vừa đáng thương lại vừa ủy khuất, Sở Dịch Vân biết đứa con đây là đau lòng chính mình, cũng vì hắn tinh khiết hiếu thuận mà cảm động..
" phụ thân, phụ thân người dạy Trạch nhi y dược cùng độc dược đi! không không không! còn phải dạy Trạch nhi võ công nữa! để cho Trạch nhi tìm được người xấu hại phụ thân, vì phụ thân báo thù." tiểu Trạch nhi ngẩng đầu, hé ra khuôn mặt như ngọc, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, tiểu lông mi cũng gắt gao nhíu lại cùng nhau. Sở Dịch Vân ôm đứa con nhẹ nhàng vuốt bộ vị bị thương phía sau của Trạch nhi..
" còn đau không?".
" ân ··· còn có chút đau.".
" học vài thứ kia đều phải mất rất nhiều tâm huyết, đến lúc đó ngươi phải chịu nhiều đánh chịu nhiều khổ mới có thể học giỏi được?"
Vốn tưởng rằng Trạch nhi làm nũng cầu xin tha thứ không cho hắn đánh, ai ngờ đứa nhỏ này cư nhiên lấy tay quẹt đi nước mắt, vẻ mặt kiên định nhìn hắn.
Tô Thần nhìn biết được, trong lòng công tử là sợ đứa con chịu khổ, nhưng là, tâm tư muốn cho hắn lớn dần không phải chuyện tình một ngày hai ngày. Nghĩ đến phu nhân chết sớm, hắn đối đứa bé này lại càng thêm yêu thương. Tuy rằng trong ngày thường cũng sẽ đánh chửi quản giáo, nhưng tuyệt đối không tùy tiện đánh đứa nhỏ mà không có lý do. Này công tử trong lòng vẫn đối với cái chết của phu nhân nhớ mãi không quên, chính là đứa con còn nhỏ hắn không thể tùy tiện đi điều tra rõ ràng, vạn nhất hắn thật sự chết thì đứa con phải làm sao bây giờ?.
Nhiều năm như vậy, công tử tuy nói thời cơ chưa tới, chính là hắn rõ ràng, công tử là cỡ nào ngóng trông đứa con có thể sớm một chút lớn lên, hắn sẽ đi điều tra rõ năm đó rốt cuộc là ai hạ độc, là ai hại chết phu nhân mình..
Tô Thần cũng có thể cảm giác được, theo Trạch nhi một ngày ngày một lớn lên, công tử là càng thêm không thể dứt bỏ đứa bé này. Đây là con hắn, là người nữ nhân hắn yêu nhất hy sinh tánh mạng vì hắn sinh ra đứa nhỏ, hắn có thể nào không thích? có thể nào nhẫn tâm nhìn con mình cô đơn sinh sống trên thế giới này..
" công tử, mặc dù có ngàn vạn cái không được. tiểu công tử vẫn phải trưởng thành, cùng với làm cho hắn sau khi lớn lên tầm thường vô vi, không bằng hảo hảo bồi dưỡng tiểu công tử, làm cho hắn thành tài a!" Tô Thần nói đúng, Sở Dịch Vân sớm đã có tính toán như vậy, nếu Trạch nhi thật sự muốn học, vậy truyền thụ cho hắn cũng không phải chuyện xấu..
" Trạch nhi, đáp ứng phụ thân, không được bỏ dở."
Tác giả :
Hiểu thái gia