Bệnh Khí Mười Năm

Chương 28

Trạch nhi xông tới, nhìn đến đầu đầy tóc bạc của Sở Vô Trần sợ tới mức không biết nói như thế nào, trong lòng vừa vội, ngoài miệng lại không biết nói như thế nào.

Sở Vô Trần nhìn thấy Trạch nhi xông tới, sa sút tinh thần ngồi ở trên ghế.

Hắn che lại hai mắt, thân thể giống gió thu lướt qua lạnh đến phát run. tâm lại giống trời đông giá rét cảm thấy rét lạnh. Sở Vô Trần khóc, hắn hối hận, vô cùng hối hận, hắn thực xin lỗi thê tử đã qua đời của hắn, hắn thực xin lỗi Vân nhi, thực xin lỗi Vân nhi. Hắn hiện tại cái gì cũng không muốn, chỉ cần có thể làm cho Vân nhi sống lại..

" lão gia, lão gia —— vừa rồi đột nhiên từ mái hiên phi xuống dưới một người, rồi liền vọt tới phòng đại thiếu gia!"

" cái gì?" Sở Vô Trần đứng lên liền vội vàng rời đi, Trạch nhi biết nhất định xảy ra chuyện gì, cũng đi theo vội vàng chạy theo sau.

Người tới đúng là Nam Cung Lạc

Tà ác liếc mắt nhìn một cái Sở Vô Trần, Nam Cung Lạc dùng cái mũi hừ một tiếng nói: " cứu không sống Vân nhi, Trạch nhi làm sao bây giờ? Vân nhi thật sự là không có phúc, như thế nào lại có một người cha như ngươi chứ?"

Trạch nhi chạy đến bên người Sở Dịch Vân, một đôi mắt to vừa kích động lại vừa hưng phấn nhìn Sở Dịch Vân. Hai tay nhỏ bé chà xát đến tỏa nhiệt muốn đi sờ Sở Dịch Vân lại không biết có nên hay không sờ..

" yên tâm đi, cha ngươi không có việc gì." Nam Cung Lạc những lời này là nói với Trạch nhi. Hắn căn bản xem Sở Vô Trần chỉ giống như không khí.

Trạch nhi nghe được thái sư phụ cam đoan liền nhào vào trên người Sở Dịch Vân, gào khóc. Sở Vô Trần cúi đầu nở nụ cười, hắn cùng Nam Cung Lạc đấu lâu như vậy, lần này hắn là từ trong tâm thật lòng cảm tạ hắn, cứu Vân nhi của hắn..

Trạch nhi chỉ cảm thấy trong cổ họng có rất nhiều rất nhiều điều muốn nói, nhưng hắn chỉ có thể khóc. Ôm Sở Dịch Vân, phụ tử thân tình sẽ không đứt, Trạch nhi cũng không – ly khai Sở Dịch Vân..

Trạch nhi khóc rồi lại cười, vừa nở nụ cười vừa khóc. Chính là Nam Cung Lạc cùng Sở Vô Trần khuyên như thế nào đều không có tác dụng. Trạch nhi chỉ một mực muốn bên cạnh Sở Dịch Vân, ghé vào thành giường của hắn canh chừng cả một đêm..

Một đêm chưa ngủ, Trạch nhi nắm chặt tay Sở Dịch Vân đích thủ gục đầu ngủ ở bên giường. Sở Vô Trần nhưng thật ra muốn ôm tôn tử làm cho hắn đi ngủ trên giường, nhưng chỉ cần thoáng động hắn, Trạch nhi sẽ theo trong mộng khóc lên, từng giây từng phút cũng không muốn cùng Sở Dịch Vân tách ra..

Cho nên, thời điểm Sở Dịch Vân mở mắt ra, cả phòng đều là không tiếng động….

" Trạch nhi ···" vừa mới thức tỉnh Sở Dịch Vân không có khí lực ôm lấy Trạch nhi. Chính là không ngừng đích vuốt đầu của Trạch nhi, hắn tựa hồ vẫn đang chìm đắm vào một không gian màu đen. Này không gian không có ánh mặt trời không có người, chính là hắn có thể nghe được thanh âm. Đó là thanh âm của Trạch nhi, hắn nghe được Trạch nhi khóc, nghe được Trạch nhi nói chuyện với  hắn, nghe được Trạch nhi đọc sách cho hắn nghe..

Hắn nghĩ muốn phá đen bóng đêm hắc ám, chính là rất thống khổ. Chính là, mỗi lần muốn chạy thoát khỏi nó sẽ cảm thấy có bàn tay nhỏ bé lôi kéo hắn, khóc cầu hắn trở về.

Hắn luyến tiếc đứa bé này, vì thế hắn cố gắng chịu đựng trong bóng đêm tra tấn, sau đó đột nhiên có một sợi dây ánh sáng lướt ngang qua hắn ra sức đích nắm chặt lấy nó để nó kéo thoát ra khỏi bóng đêm..

" sư phụ, thực xin lỗi. đệ tử đã ăn viên thuốc kia." Sở Dịch Vân biết Nam Cung Lạc vì cứu hắn nhất định mất rất nhiều công phu, hắn cảm thấy vô cùng áy náy, vì vậy viên thuốc đó Nam Cung Lạc nhiều lần dặn dò không được dùng..

Nam Cung Lạc tựa hồ đã sớm dự đoán được chuyện nhất định sẽ như thế này, đắc ý nhìn nhìn Sở Vô Trần, phát hiện mặt của đối phương tái nhợt. Đối với việc ganh ghét tranh đấu hắn đã sớm không cần, hắn hiện chỉ cần chính là Vân nhi còn sống..

Đó là điều trọng yếu hơn bất cứ cái gì..

" ta biết ngươi sớm muộn gì đều sẽ uống viên thuốc đó, cho nên qua nhiều năm ta cũng không nhàn rỗi như vậy, đã sớm nghiên cứu ra giải dược, chẳng qua để ở một nơi khá xa nên có chút chậm trễ.".

" kia sư phụ đặt ở đâu?".

" thuốc này đặt trong một tảng băng ở Tuyết Phong động, được Băng Tuyết tiên tử coi chừng dùm, trừ sư mẫu ngươi ra bất luận kẻ nào cũng không thể lấy đi."

" vì sao chỉ có sư mẫu?".

" bởi vì, Băng Tuyết tiên tử là thân muội muội sư mẫu ngươi a! sư mẫu của ngươi kêu Trục Nguyệt, Băng Tuyết tiên tử kêu Trục Tinh, lần này vì lấy được cho ngươi mà sư mẫu ngươi bị giữ lại ở trên núi, thế nào cũng bắt ở đó nửa năm mới để cho trở về." Nam Cung Lạc khoát tay nói: " ngươi không biết Trục Tinh, chuyện nàng ấy muốn làm ai cũng không biện pháp thay đổi, nếu không sư mẫu của ngươi cũng đã sớm ở đây!".

Nói một hồi sau, Sở Dịch Vân không biết như thế nào mở miệng cùng Sở Vô Trần nói chuyện. Nói cái gì? nói chuyện tình năm đó? hay là nói hắn nghĩ muốn rời đi?.

" Vân nhi, về sau ở lại nhà đi!"

Sở Dịch Vân nghe được lúc sau nhìn qua người phụ thân nay đầu tóc đã bạc, đột nhiên trong lòng thực chua xót..

Phụ mẫu tại, bất viễn du. Hắn từ biệt mười năm, chưa một ngày ở bên cạnh phụ thân tẫn hiếu. Hiện giờ nghe một câu này, hắn chỉ cảm thấy rất đau xót. Phụ thân khi nào lại dùng ngữ khí như vậy cùng hắn nói chuyện, một người nam nhân lôi lợi phong đình đã muốn già đi, rất cần đứa con bên cạnh chăm sóc.

Sở Dịch Vân do dự, hắn không biết làm sao bây giờ. Lý trí nói cho hắn biết, hắn nên lưu lại cùng phụ thân, chính là nội tâm lại không muốn một lần nữa trở lại cái nơi đã từng phải chịu nhiều thống khổ. Sở Vô Trần nhìn ra hắn do dự, cái gì đều không có nói liền rời khỏi..

Khi Trạch nhi vừa tỉnh ngủ, Sở Dịch Vân đã ngồi dậy tựa vào giường..

" phụ thân ——" Trạch nhi nhìn Sở Dịch Vân, có chút mộng ảo, có chút chân thật. Hắn dụi dụi hai mắt, vẫn có chút không thể tin." Phụ thân, phụ thân mau hài nhi một cái!".

" ta mới vừa tỉnh lại, ngươi lại tìm đánh sao?" Sở Dịch Vân đùa với Trạch nhi, tiểu tử này trong ngày thường bướng bỉnh thời điểm này không phải nên bát nháo lên sao? như thế nào hiện tại lại ngây ngốc như vậy? có phải nằm mơ hay không hắn cũng không biết.

" mau mau! Hài nhi không phải đang nằm mơ đi!" Trạch nhi kích động đứng lên, chính là đêm qua hắn vẫn vẫn duy trì tư thế quỳ nằm úp sấp, chân đã sớm không cảm giác. Vì vậy một hành động đột ngột, hai chân lập tức mềm nhũn ra, vừa đúng lúc ghé vào trên đùi Sở Dịch Vân, mông vừa lúc vểnh lên.

Sở Dịch Vân thuận tay liền vỗ hai cái, Trạch nhi cảm thấy cái đau ấy vô cùng chân thật, mông bị đánh hai cái không nặng nhưng là cho hắn biết chính mình không có nằm mơ, gian nan chuyển cái thân mình ôm chặt lấy thắt lưng Sở Dịch Vân không buông tay..

" bao nhiêu tuổi rồi? còn làm nũng giống trước đây sao?" ôm một hồi, Sở Dịch Vân làm cho Trạch nhi đứng lên, “nam hài tử không thể giống một cô nương động một chút liền làm nũng." Sao thấy mất mặt sao?"

" không mất mặt! ở trước mặt phụ thân không sợ mất mặt."

" ai —— ta như thế nào lại sinh ra một hài tử tính nết xấu vậy chứ?".

" Trạch nhi xấu! Trạch nhi xấu! nhưng phụ thân không được phép xảy ra chuyện, không được sinh bệnh, không được không cần Trạch nhi, không được ——"

Hết thảy cũng có thể bắt đầu lại từ đầu sao?.

" hảo, phụ thân đáp ứng Trạch nhi. không bao giờ … nữa rời đi Trạch nhi."

*Phụ mẫu tại, bất viễn du: Cha mẹ còn sống, không được đi xa

*Tẫn hiếu: báo hiếu
Tác giả : Hiểu thái gia
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại