Bệnh Án Khám Chữa FA Di Căn
Chương 28
Có lẽ những người có phong cách sẽ không bao giờ bàn công chuyện trong một phòng khách sạn rẻ tiền, vì thế Viên Mãn phải đi theo đến một quán cà phê rất có phong cách.
Cùng với mùi mộc hương thấm vào ruột gan, Hướng Mông đã chọn xong đồ uống, đưa menu cho Viên Mãn. Viên Mãn đang định gọi đồ uống thì lại bị Trịnh Diễn Tự ngồi đối diện tịch thu mất menu.
“Cho cô ấy một cốc nước lọc".
Trịnh Diễn Tự vừa nói vừa trả lại menu cho nhân viên phục vụ đứng bên cạnh.
Viên Mãn nhìn cốc nước lọc trước mặt mình, lại nhìn li cà phê tinh tế của Hướng Mông đặt trước mặt... Cái này gọi là chênh lệch.
Điểm duy nhất có thể chê ở cô bé này có lẽ là tiếng phổ thông không được chuẩn cho lắm. Nhưng mà! Tiếng phổ thông của người ta không chuẩn là bởi vì lơ lớ giọng Tây, rõ ràng là phải cộng điểm! Bao nhiêu người còn đang cố gắng bắt chước khẩu âm này đấy!
“Đừng nghe Diễn Tự khoa trương, trước tôi vẫn làm quan hệ xã hội cho các thương hiệu, vừa mới về nước gia nhập một công ty quan hệ xã hội, còn đang trong giai đoạn làm quen với công việc".
Hướng Mông đưa cho Viên Mãn một tấm danh thiếp. Viên Mãn chỉ thoáng nhìn qua rồi đặt xuống bên cạnh. Danh thiếp làm sao đáng nhìn bằng người đẹp. Đương nhiên, đáng nhìn hơn nữa có lẽ là Trịnh Diễn Tự ngồi bên cạnh người đẹp.
Ngoài lúc gọi cho cô một cốc nước lọc, Trịnh Diễn Tự hoàn toàn không nói câu nào, mặt không biểu cảm, chỉ cúi đầu gạt điện thoại di động, có lẽ lại dùng điện thoại xử lí công việc. Viên Mãn đột nhiên tò mò, hôm nay là lần đầu tiên Trịnh Diễn Tự nghỉ việc, chẳng lẽ là vì...
Viên Mãn lại không khỏi lia ánh mắt về phía Hướng Mông. Hướng Mông đâu biết cô đang nghĩ gì, chỉ nhấp một ngụm cà phê rồi bắt đầu phân tích: “Ngọn nguồn của cả sự kiện này chính là bài đăng đó. Tôi đã xem xét sơ qua, bài viết đó không chỉ nhằm vào một mình cô mà còn nhằm vào một số người nổi tiếng trên mạng khác. Nhưng điều này hoàn toàn không có nghĩa những người đó có thể san sẻ mức độ bị chú ý với cô, ngược lại, để tự bảo vệ mình, họ sẽ cố gắng hướng sự chú ý của dư luận về phía cô. Cho nên tình cảnh của cô hiện nay tương đối nguy hiểm, không chỉ có dân mạng chỉ trích cô mà những nạn nhân khác cũng sẽ tát nước theo mưa".
Dường như không muốn làm cô lo lắng, sau khi trịnh trọng nói xong, Hướng Mông không quên mỉm cười với cô, hai lúm đồng tiền như chứa mật. Trước đây Viên Mãn vẫn cảm thấy lúm đồng tiền của mình rất xấu, hóa ra... chỉ vì nó mọc trên gương mặt cô.
Thật tình là... tự ti ngập tràn.
May mà lúc này điện thoại của Viên Mãn vang lên. Thấy là Cao Đăng gọi đến, Viên Mãn vội tránh ra chỗ yên tĩnh nghe máy.
Vừa nghe máy, Cao Đăng bên kia gần như có thể ăn tươi nuốt sống cô: “Ơn chúa, cuối cùng chị cũng chịu bật máy".
Sau mấy tiếng ăn năn hối hận, Viên Mãn cũng đã lấy lại được tinh thần, có điều giọng cô dù sao cũng không thể vui vẻ được: “Chị đang thảo luận phương án với người của công ty quan hệ xã hội".
“Công ty nào?"
Không đợi Viên Mãn trả lời, Cao Đăng đã vội vã nói tiếp: “Trong thời gian chị biến mất, em cũng đã liên lạc với mấy công ty am hiểu việc tẩy trắng trên mạng, em đã gửi thông tin về các công này cho chị qua tin nhắn, chị xem trước đi. Em còn chưa nói với chị, không biết thằng nào đã tìm cách đưa bài viết này vào danh sách đề tài chú ý, em phải liên lạc với SINA (công ty chủ quản của weibo) xem muốn bỏ chú ý thì phải làm thế nào".
Cao Đăng nói xong liền dừng điện thoại.
Viên Mãn vừa đọc tin nhắn của Cao Đăng vừa đi về. Trong mấy công ty này có một công ty tên là “Tín Đạt truyền bá", hồ sơ cực kì hoành tráng. Bây giờ đọc tin Viên Mãn mới biết rất nhiều vụ việc đình đám trên mạng mấy năm gần đây đều là do công ty này xử lí.
Lúc này Viên Mãn đã về đến bàn, cất điện thoại, còn đang cảm thán thế giới mạng quá phức tạp, nước quá sâu, không biết lần này mình có bị chết đuối hay không, đột nhiên lại nhìn thấy tấm danh thiếp của Hướng Mông đặt bên cạnh cốc nước lọc của mình.
Tín Đạt truyền bá?
Bốn chữ Tín Đạt truyền bá trên đỉnh tấm danh thiếp, Viên Mãn nhìn đủ năm giây, sau khi khẳng định mình không nhìn lầm, ánh mắt phức tạp liền tự động chuyển đến chỗ Hướng Mông đang cúi đầu thì thầm với Trịnh Diễn Tự...
Thì ra đây đúng là Chúa cứu thế của cô?
***
“Thực ra trên mạng hoàn toàn không có hai chữ chân tướng. Nguyên tắc xử lí khủng hoảng của quan hệ xã hội luôn luôn là: Nếu có thể không nhận, phải phủ nhận sạch trơn. Nếu không thể phủ nhận, cần tìm lí do hợp lí nhất. Nếu đối phương đã có bằng chứng xác thực, chỉ còn cách thừa nhận, thành khẩn xin lỗi. Bình thường có thể thông qua các hoạt động công ích, hoạt động từ thiện để vãn hồi danh dự".
Viên Mãn cố gắng phân tích theo lời Hướng Mông chỉ dẫn. Lên án ứng dụng của cô có thể là ăn cắp ý tưởng, điều này hoàn toàn là bịa đặt. Còn tìm lí do hợp lí à? Cứ nói lúc cô nộp nản thảo sách thì vẫn chưa chia tay?
Còn bằng chứng xác thực... Có lẽ chỉ còn một điểm, đó là cô béo.
Cuộc thương lượng ngắn gọn nhưng có hiệu quả rõ ràng cuối cùng đã kết thúc. Bây giờ chuyện duy nhất cô cần làm chính là chờ công ty Tín Đạt truyền bá vạn năng chuẩn bị lời thanh minh cho mình.
Mọi vấn đề có thể giải quyết bằng tiền đều không phải là vấn đề.
“Chúng ta cần giữ liên lạc để liên hệ bất cứ lúc nào". Ba người cùng rời quán cà phê, ngay cả khi chào tạm biệt, Hướng Mông vẫn mỉm cười thoải mái: “Tôi vẫn chưa hết di chứng lệch múi giờ, bây giờ buồn ngủ lắm rồi".
Đầu óc Trịnh Diễn Tự hình như hoàn toàn không đặt ở đây, vẫn đứng ở đó không nói câu nào, đến tận lúc Hướng Mông nói với anh ta: “Anh đưa cô ấy về nhà nhé".
Trịnh Diễn Tự gật đầu, không có ý kiến gì khác, quay đầu đi thẳng đến chỗ đỗ xe cách đó không xa.
Viên Mãn đứng ở chỗ cũ nhìn Hướng Mông và Trịnh Diễn Tự mỗi người đi một ngả. Xe của Hướng Mông đỗ ở phía khác, ngược hướng với xe của Trịnh Diễn Tự. Viên Mãn chần chừ rất lâu, đến lúc thấy Trịnh Diễn Tự đứng lại bên cạnh xe, quay lại nhìn cô một cái không mặn không nhạt, cô mới cất bước đuổi theo Trịnh Diễn Tự.
Tài xế yên lặng lái xe, Trịnh Diễn Tự yên lặng làm việc trên điện thoại, Viên Mãn có muốn mở miệng nói chuyện cũng không tiện. Cô thử viết một lời thanh minh, xóa rồi sửa, sửa rồi xóa, cuối cùng vẫn không hài lòng, dứt khoát cất điện thoại di động vào túi, đưa mắt nhìn Trịnh Diễn Tự trong gương chiếu hậu.
Anh ta rõ ràng không phải một người nghiện điện thoại, tại sao đêm nay lúc nào cũng thấy vuốt vuốt gạt gạt màn hình mãi?
Yên lặng đến nửa đường, Viên Mãn không nhịn được nữa, lên tiếng phá vỡ sự yên lặng: “À này... Cô ấy là gì của anh?"
Trịnh Diễn Tự nghe vậy mới rời mắt khỏi màn hình điện thoại, chỉ nhìn cô một cái, không nói một câu, lại tiếp tục cúi đầu gạt điện thoại.
Viên Mãn bực bội nhếch miệng: “Anh đang xem cái gì vậy? Hay ho lắm à?"
Gần như đã đến mức quên ăn quên ngủ.
Trịnh Diễn Tự hờ hững nhìn cô một cái rồi vừa xem điện thoại vừa nói: “Tôi có một người bạn, chưa đến 30, công việc rất tốt, đi du học về, ba vòng đúng chuẩn 34, 24, 34... Tất cả mọi điều kiện đều rất hoàn mỹ đúng không?"
Viên Mãn sửng sốt. Câu này sao nghe cứ quen quen?
Trịnh Diễn Tự lạnh nhạt quan sát phản ứng của cô rồi mới đọc tiếp bằng giọng điệu hờ hững như xưa nay vẫn thế: “Lại vẫn không chịu yêu ai, hơn nữa luôn luôn giữ ý trong lời ăn tiếng nói, thể hiện mình là người theo chủ nghĩa độc thân. Nhưng thực ra cô ấy đã yêu đơn phương sếp mình đủ 3 năm. Phụ nữ yêu đơn phương thông thường đều phạm một sai lầm giống nhau, đó là trong lòng tự động mỹ hóa đối phương. Càng không dám mở miệng càng cảm thấy đối phương tốt, càng cảm thấy đối phương tốt lại càng không dám mở miệng. Cứ thế luẩn quẩn, tuần hoàn ác tính, tự hạ thấp chính mình xuống tận bùn đen thì ai có thể giúp mình được nữa? Cô bạn này của tôi cũng không phải ngoại lệ, thực ra sếp của cô ấy cũng có rất nhiều khuyết điểm..."
Đọc đến đây, Trịnh Diễn Tự dừng lại lần nữa.
Còn cô giáo Viên của chúng ta lúc này...
Thì đang muốn nhảy xuống xe.
Đáng tiếc là xe vẫn chạy đều đều về phía trước, âm thanh của Trịnh Diễn Tự cũng đều đều vang lên: “Nhưng cô ấy không dám tiếp cận sếp mình, không những không phát hiện được những khuyết điểm của anh ta mà ngược lại còn mỹ hóa mọi mặt của anh ta. Cho nên vẫn nói, phương pháp duy nhất để giải quyết vấn đề yêu đơn phương chính là tỏ tình. Chỉ rối không gỡ được, một nhát dao là xong, phương pháp này tuyệt đối hữu hiệu. Như trường hợp của cô bạn tôi, tôi thay cô ấy ngửa bài với sếp, mặc dù cô ấy tức giận nhưng cũng chỉ tức giận nhất thời, dù sao cũng tốt hơn ở dưới bùn đen cả đời. Còn sau khi dao sắc cắt chỉ rối, đối phương sẽ từ chối bạn, hay nhận lời bạn, hay tìm kế hoãn binh, lửng lơ con cá vàng để bạn cam tâm tình nguyện trở thành lựa chọn dự phòng của anh ta... Đây chính là vấn đề cô giáo Viên sẽ giảng cho các bạn trong giờ học tiếp theo. Tạm biệt..."
Trịnh Diễn Tự đọc xong, cuối cùng cũng chịu cất điện thoại đi.
Viên Mãn nhìn anh ta trong gương chiếu hậu, vẻ mặt chỉ toàn là kinh ngạc: “Anh anh anh... anh đọc weibo của tôi làm gì?"
Trịnh Diễn Tự nhướng mày: “Tôi có bao nhiêu khuyết điểm?"
“..."
“..."
Viên Mãn chẳng muốn vùng vẫy trong tuyệt vọng nữa, nhắm mắt lại gầm lên: “Anh rõ ràng có cả rổ khuyết điểm! Tôi chỉ nói ra sự thật, anh muốn làm gì tôi thì làm".
Trịnh Diễn Tự lại không tiếp tục truy cứu, chỉ từ từ hạ lông mày xuống: “Tôi đã đọc ngược đến weibo cô viết năm 2012".
“Anh yêu tôi đến mức đọc lại một lượt toàn bộ weibo của tôi cơ à?" Viên Mãn mỉa mai.
Bàn tay tài xế run lên một cái. Có người dám nói chuyện với Trịnh Diễn Tự như vậy sao? Có! Hiển nhiên cô giáo Viên này là người duy nhất.
Trịnh Diễn Tự lại không trả lời, đột nhiên nghĩ đến những thông tin anh ta điều tra về Viên Mãn khi gặp mặt lần đầu tiên, lập tức bàng hoàng tỉnh ngộ: “Thì ra cái gọi là công ty tư vấn của cô nói thẳng ra chính là giúp phụ nữ tán đàn ông?"
Viên Mãn rướn cổ lên, thoạt nhìn rất đắc ý: “Cũng giúp đàn ông tán phụ nữ. Sao? Anh cũng cần hỗ trợ à?"
Câu cuối cùng rõ ràng là cố ý chọc tức Trịnh Diễn Tự, nhưng cô vừa nói xong lại thấy Trịnh Diễn Tự sáng mắt lên.
Cái gì thế?
“Không phải anh định..." Ý nghĩ này quá đáng sợ, Viên Mãn chỉ hỏi được một nửa rồi lập tức ngậm miệng lại vì quá kinh hãi.
Cùng với mùi mộc hương thấm vào ruột gan, Hướng Mông đã chọn xong đồ uống, đưa menu cho Viên Mãn. Viên Mãn đang định gọi đồ uống thì lại bị Trịnh Diễn Tự ngồi đối diện tịch thu mất menu.
“Cho cô ấy một cốc nước lọc".
Trịnh Diễn Tự vừa nói vừa trả lại menu cho nhân viên phục vụ đứng bên cạnh.
Viên Mãn nhìn cốc nước lọc trước mặt mình, lại nhìn li cà phê tinh tế của Hướng Mông đặt trước mặt... Cái này gọi là chênh lệch.
Điểm duy nhất có thể chê ở cô bé này có lẽ là tiếng phổ thông không được chuẩn cho lắm. Nhưng mà! Tiếng phổ thông của người ta không chuẩn là bởi vì lơ lớ giọng Tây, rõ ràng là phải cộng điểm! Bao nhiêu người còn đang cố gắng bắt chước khẩu âm này đấy!
“Đừng nghe Diễn Tự khoa trương, trước tôi vẫn làm quan hệ xã hội cho các thương hiệu, vừa mới về nước gia nhập một công ty quan hệ xã hội, còn đang trong giai đoạn làm quen với công việc".
Hướng Mông đưa cho Viên Mãn một tấm danh thiếp. Viên Mãn chỉ thoáng nhìn qua rồi đặt xuống bên cạnh. Danh thiếp làm sao đáng nhìn bằng người đẹp. Đương nhiên, đáng nhìn hơn nữa có lẽ là Trịnh Diễn Tự ngồi bên cạnh người đẹp.
Ngoài lúc gọi cho cô một cốc nước lọc, Trịnh Diễn Tự hoàn toàn không nói câu nào, mặt không biểu cảm, chỉ cúi đầu gạt điện thoại di động, có lẽ lại dùng điện thoại xử lí công việc. Viên Mãn đột nhiên tò mò, hôm nay là lần đầu tiên Trịnh Diễn Tự nghỉ việc, chẳng lẽ là vì...
Viên Mãn lại không khỏi lia ánh mắt về phía Hướng Mông. Hướng Mông đâu biết cô đang nghĩ gì, chỉ nhấp một ngụm cà phê rồi bắt đầu phân tích: “Ngọn nguồn của cả sự kiện này chính là bài đăng đó. Tôi đã xem xét sơ qua, bài viết đó không chỉ nhằm vào một mình cô mà còn nhằm vào một số người nổi tiếng trên mạng khác. Nhưng điều này hoàn toàn không có nghĩa những người đó có thể san sẻ mức độ bị chú ý với cô, ngược lại, để tự bảo vệ mình, họ sẽ cố gắng hướng sự chú ý của dư luận về phía cô. Cho nên tình cảnh của cô hiện nay tương đối nguy hiểm, không chỉ có dân mạng chỉ trích cô mà những nạn nhân khác cũng sẽ tát nước theo mưa".
Dường như không muốn làm cô lo lắng, sau khi trịnh trọng nói xong, Hướng Mông không quên mỉm cười với cô, hai lúm đồng tiền như chứa mật. Trước đây Viên Mãn vẫn cảm thấy lúm đồng tiền của mình rất xấu, hóa ra... chỉ vì nó mọc trên gương mặt cô.
Thật tình là... tự ti ngập tràn.
May mà lúc này điện thoại của Viên Mãn vang lên. Thấy là Cao Đăng gọi đến, Viên Mãn vội tránh ra chỗ yên tĩnh nghe máy.
Vừa nghe máy, Cao Đăng bên kia gần như có thể ăn tươi nuốt sống cô: “Ơn chúa, cuối cùng chị cũng chịu bật máy".
Sau mấy tiếng ăn năn hối hận, Viên Mãn cũng đã lấy lại được tinh thần, có điều giọng cô dù sao cũng không thể vui vẻ được: “Chị đang thảo luận phương án với người của công ty quan hệ xã hội".
“Công ty nào?"
Không đợi Viên Mãn trả lời, Cao Đăng đã vội vã nói tiếp: “Trong thời gian chị biến mất, em cũng đã liên lạc với mấy công ty am hiểu việc tẩy trắng trên mạng, em đã gửi thông tin về các công này cho chị qua tin nhắn, chị xem trước đi. Em còn chưa nói với chị, không biết thằng nào đã tìm cách đưa bài viết này vào danh sách đề tài chú ý, em phải liên lạc với SINA (công ty chủ quản của weibo) xem muốn bỏ chú ý thì phải làm thế nào".
Cao Đăng nói xong liền dừng điện thoại.
Viên Mãn vừa đọc tin nhắn của Cao Đăng vừa đi về. Trong mấy công ty này có một công ty tên là “Tín Đạt truyền bá", hồ sơ cực kì hoành tráng. Bây giờ đọc tin Viên Mãn mới biết rất nhiều vụ việc đình đám trên mạng mấy năm gần đây đều là do công ty này xử lí.
Lúc này Viên Mãn đã về đến bàn, cất điện thoại, còn đang cảm thán thế giới mạng quá phức tạp, nước quá sâu, không biết lần này mình có bị chết đuối hay không, đột nhiên lại nhìn thấy tấm danh thiếp của Hướng Mông đặt bên cạnh cốc nước lọc của mình.
Tín Đạt truyền bá?
Bốn chữ Tín Đạt truyền bá trên đỉnh tấm danh thiếp, Viên Mãn nhìn đủ năm giây, sau khi khẳng định mình không nhìn lầm, ánh mắt phức tạp liền tự động chuyển đến chỗ Hướng Mông đang cúi đầu thì thầm với Trịnh Diễn Tự...
Thì ra đây đúng là Chúa cứu thế của cô?
***
“Thực ra trên mạng hoàn toàn không có hai chữ chân tướng. Nguyên tắc xử lí khủng hoảng của quan hệ xã hội luôn luôn là: Nếu có thể không nhận, phải phủ nhận sạch trơn. Nếu không thể phủ nhận, cần tìm lí do hợp lí nhất. Nếu đối phương đã có bằng chứng xác thực, chỉ còn cách thừa nhận, thành khẩn xin lỗi. Bình thường có thể thông qua các hoạt động công ích, hoạt động từ thiện để vãn hồi danh dự".
Viên Mãn cố gắng phân tích theo lời Hướng Mông chỉ dẫn. Lên án ứng dụng của cô có thể là ăn cắp ý tưởng, điều này hoàn toàn là bịa đặt. Còn tìm lí do hợp lí à? Cứ nói lúc cô nộp nản thảo sách thì vẫn chưa chia tay?
Còn bằng chứng xác thực... Có lẽ chỉ còn một điểm, đó là cô béo.
Cuộc thương lượng ngắn gọn nhưng có hiệu quả rõ ràng cuối cùng đã kết thúc. Bây giờ chuyện duy nhất cô cần làm chính là chờ công ty Tín Đạt truyền bá vạn năng chuẩn bị lời thanh minh cho mình.
Mọi vấn đề có thể giải quyết bằng tiền đều không phải là vấn đề.
“Chúng ta cần giữ liên lạc để liên hệ bất cứ lúc nào". Ba người cùng rời quán cà phê, ngay cả khi chào tạm biệt, Hướng Mông vẫn mỉm cười thoải mái: “Tôi vẫn chưa hết di chứng lệch múi giờ, bây giờ buồn ngủ lắm rồi".
Đầu óc Trịnh Diễn Tự hình như hoàn toàn không đặt ở đây, vẫn đứng ở đó không nói câu nào, đến tận lúc Hướng Mông nói với anh ta: “Anh đưa cô ấy về nhà nhé".
Trịnh Diễn Tự gật đầu, không có ý kiến gì khác, quay đầu đi thẳng đến chỗ đỗ xe cách đó không xa.
Viên Mãn đứng ở chỗ cũ nhìn Hướng Mông và Trịnh Diễn Tự mỗi người đi một ngả. Xe của Hướng Mông đỗ ở phía khác, ngược hướng với xe của Trịnh Diễn Tự. Viên Mãn chần chừ rất lâu, đến lúc thấy Trịnh Diễn Tự đứng lại bên cạnh xe, quay lại nhìn cô một cái không mặn không nhạt, cô mới cất bước đuổi theo Trịnh Diễn Tự.
Tài xế yên lặng lái xe, Trịnh Diễn Tự yên lặng làm việc trên điện thoại, Viên Mãn có muốn mở miệng nói chuyện cũng không tiện. Cô thử viết một lời thanh minh, xóa rồi sửa, sửa rồi xóa, cuối cùng vẫn không hài lòng, dứt khoát cất điện thoại di động vào túi, đưa mắt nhìn Trịnh Diễn Tự trong gương chiếu hậu.
Anh ta rõ ràng không phải một người nghiện điện thoại, tại sao đêm nay lúc nào cũng thấy vuốt vuốt gạt gạt màn hình mãi?
Yên lặng đến nửa đường, Viên Mãn không nhịn được nữa, lên tiếng phá vỡ sự yên lặng: “À này... Cô ấy là gì của anh?"
Trịnh Diễn Tự nghe vậy mới rời mắt khỏi màn hình điện thoại, chỉ nhìn cô một cái, không nói một câu, lại tiếp tục cúi đầu gạt điện thoại.
Viên Mãn bực bội nhếch miệng: “Anh đang xem cái gì vậy? Hay ho lắm à?"
Gần như đã đến mức quên ăn quên ngủ.
Trịnh Diễn Tự hờ hững nhìn cô một cái rồi vừa xem điện thoại vừa nói: “Tôi có một người bạn, chưa đến 30, công việc rất tốt, đi du học về, ba vòng đúng chuẩn 34, 24, 34... Tất cả mọi điều kiện đều rất hoàn mỹ đúng không?"
Viên Mãn sửng sốt. Câu này sao nghe cứ quen quen?
Trịnh Diễn Tự lạnh nhạt quan sát phản ứng của cô rồi mới đọc tiếp bằng giọng điệu hờ hững như xưa nay vẫn thế: “Lại vẫn không chịu yêu ai, hơn nữa luôn luôn giữ ý trong lời ăn tiếng nói, thể hiện mình là người theo chủ nghĩa độc thân. Nhưng thực ra cô ấy đã yêu đơn phương sếp mình đủ 3 năm. Phụ nữ yêu đơn phương thông thường đều phạm một sai lầm giống nhau, đó là trong lòng tự động mỹ hóa đối phương. Càng không dám mở miệng càng cảm thấy đối phương tốt, càng cảm thấy đối phương tốt lại càng không dám mở miệng. Cứ thế luẩn quẩn, tuần hoàn ác tính, tự hạ thấp chính mình xuống tận bùn đen thì ai có thể giúp mình được nữa? Cô bạn này của tôi cũng không phải ngoại lệ, thực ra sếp của cô ấy cũng có rất nhiều khuyết điểm..."
Đọc đến đây, Trịnh Diễn Tự dừng lại lần nữa.
Còn cô giáo Viên của chúng ta lúc này...
Thì đang muốn nhảy xuống xe.
Đáng tiếc là xe vẫn chạy đều đều về phía trước, âm thanh của Trịnh Diễn Tự cũng đều đều vang lên: “Nhưng cô ấy không dám tiếp cận sếp mình, không những không phát hiện được những khuyết điểm của anh ta mà ngược lại còn mỹ hóa mọi mặt của anh ta. Cho nên vẫn nói, phương pháp duy nhất để giải quyết vấn đề yêu đơn phương chính là tỏ tình. Chỉ rối không gỡ được, một nhát dao là xong, phương pháp này tuyệt đối hữu hiệu. Như trường hợp của cô bạn tôi, tôi thay cô ấy ngửa bài với sếp, mặc dù cô ấy tức giận nhưng cũng chỉ tức giận nhất thời, dù sao cũng tốt hơn ở dưới bùn đen cả đời. Còn sau khi dao sắc cắt chỉ rối, đối phương sẽ từ chối bạn, hay nhận lời bạn, hay tìm kế hoãn binh, lửng lơ con cá vàng để bạn cam tâm tình nguyện trở thành lựa chọn dự phòng của anh ta... Đây chính là vấn đề cô giáo Viên sẽ giảng cho các bạn trong giờ học tiếp theo. Tạm biệt..."
Trịnh Diễn Tự đọc xong, cuối cùng cũng chịu cất điện thoại đi.
Viên Mãn nhìn anh ta trong gương chiếu hậu, vẻ mặt chỉ toàn là kinh ngạc: “Anh anh anh... anh đọc weibo của tôi làm gì?"
Trịnh Diễn Tự nhướng mày: “Tôi có bao nhiêu khuyết điểm?"
“..."
“..."
Viên Mãn chẳng muốn vùng vẫy trong tuyệt vọng nữa, nhắm mắt lại gầm lên: “Anh rõ ràng có cả rổ khuyết điểm! Tôi chỉ nói ra sự thật, anh muốn làm gì tôi thì làm".
Trịnh Diễn Tự lại không tiếp tục truy cứu, chỉ từ từ hạ lông mày xuống: “Tôi đã đọc ngược đến weibo cô viết năm 2012".
“Anh yêu tôi đến mức đọc lại một lượt toàn bộ weibo của tôi cơ à?" Viên Mãn mỉa mai.
Bàn tay tài xế run lên một cái. Có người dám nói chuyện với Trịnh Diễn Tự như vậy sao? Có! Hiển nhiên cô giáo Viên này là người duy nhất.
Trịnh Diễn Tự lại không trả lời, đột nhiên nghĩ đến những thông tin anh ta điều tra về Viên Mãn khi gặp mặt lần đầu tiên, lập tức bàng hoàng tỉnh ngộ: “Thì ra cái gọi là công ty tư vấn của cô nói thẳng ra chính là giúp phụ nữ tán đàn ông?"
Viên Mãn rướn cổ lên, thoạt nhìn rất đắc ý: “Cũng giúp đàn ông tán phụ nữ. Sao? Anh cũng cần hỗ trợ à?"
Câu cuối cùng rõ ràng là cố ý chọc tức Trịnh Diễn Tự, nhưng cô vừa nói xong lại thấy Trịnh Diễn Tự sáng mắt lên.
Cái gì thế?
“Không phải anh định..." Ý nghĩ này quá đáng sợ, Viên Mãn chỉ hỏi được một nửa rồi lập tức ngậm miệng lại vì quá kinh hãi.
Tác giả :
Lam Bạch Sắc