Bên Ngoài Thế Giới Em Yêu Anh
Chương 12: Hiểu rồi nên sẽ trân trọng 1
Không cân nhắc gì sao? Trịnh Phàn nuốt khan trong họng, trong lòng bật lên câu hỏi ấy. Anh không thể ngờ Dương Duệ vốn điềm tĩnh là vậy lại nhận lời một cách dễ dàng thế này. Nếu như đổi cho mình đứng vào vị trí của cậu ta, liệu mình có thể không đắn đo suy nghĩ mà đưa ra quyết định ngay lập tức như vậy không? Đây không phải là trò chơi, càng không phải vở kịch mà là chuyện thay sống đổi chết đấy!
Đồng thời Tô Tiểu Lương ở trên cũng nghe được ba tiếng đồng ý của Dương Duệ, đồng tử cô mở to đến mức không thể to hơn được nữa, trong tình thế không thể nói được, cô chỉ biết lắc đầu điên cuồng. Những giọt nước mắt ấm nóng trào ra, đã lâu rồi cô ép mình không được tùy tiện khóc lóc, giờ đây cuống họng cô đang phát ra những tiếng ư ư rất đỗi nghẹn ngào. Nhìn bóng dáng dưới mưa của anh đang càng lúc càng tiến lại gần hơn, cô chợt nhớ lại cuộc gặp gỡ vô tình với Tống Thạch Nhất tại sân bay, anh ta có nói một câu: Nếu như có một ngày nào đó phải lấy mạng của cậu ấy để đổi lấy sinh mệnh của cô, tôi nghĩ cậu ấy sẽ làm tới cùng và không bao giờ hối tiếc.
Trái tim đau đớn rã rời như thể có vô số những mũi kim tiêm đang đâm loạn xạ trong lồng ngực cô, nước mắt đã phủ kín khuôn mặt.
Màn đêm tối đen như mực, mưa vẫn như trút nước, dường như cảm nhiễm nỗi đau buồn của ai đó mà trời đất bao la cũng đang xướng lên bản nhạc thảm thương.
Từ trong đống đồ ngổn ngang đằng sau Trịnh Phàn bỗng có hai người chạy ra sấn sổ xông tới, mỗi người một bên cùng hùng hổ giữ Dương Duệ lại.
Nhìn rõ người bên phải chính là Lý Đào, quá bất ngờ, Dương Duệ quát lên: “Các anh làm gì vậy?"
Chiếc áo phông màu xanh ướt nhoét dính sát vào cơ thể lực lưỡng, phó cục trưởng Lý Đào giận dữ quát lên:
“Anh đang làm gì đó thì đúng hơn? Đó là thuốc nổ, thứ thuốc nổ chỉ cần bất cẩn một chút là có thể phát nổ bất kỳ lúc nào!"
“Bởi vì biết đó là thuốc nổ nên tôi mới phải lên đó, các anh buông tôi ra!"
Sự xuất hiện của hai vị khách không mời mà tới làm Cừu Đại Hải kinh động, vội vàng kéo Tô Tiểu Lương lại gần phía mình hơn, nghe tiếng họ tranh cãi với nhau, ông ta khôn khéo không lên tiếng bởi ông tin tưởng rằng con mồi trong tay mình thừa sức để ép Dương Duệ liều mạng mà lên đây. Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay lão, Cừu Đại Hải đang mải cúi xuống dưới quan sát bất giác quay saáng nhìn Tô Tiểu Lương, bây giờ mới phát hiện ra người cô đã ướt đẫm nước mắt từ khi nào. Trái tim cứng nhắc như đá của lão đến đây mới he hé ra được một câu nói nhẹ nhàng đôi chút, lão cho tay lên xé băng dính ra, lúng búng nói:
“Chỉ cần cậu ta cứu được Cảnh Trình, nhất định tôi sẽ không làm tổn hại đến cậu ấy".
Hai làn môi vừa được tự do, miệng lưỡi còn chưa kịp hoàn hồn, Tô Tiểu Lương cũng không màng đến chuyện bên dưới vội mà dùng lời nhẹ nhàng khuyên nhủ Cừu Đại Hải ngay lập tức, chờ mong ông ta sẽ thấu được câu nói quay đầu lại là bờ.
Cừu Đại Hải lại bị kích động, quát tháo điên cuồng: “Quay đầu lại? Cách giải quyết tốt nhất đấy à? Thế ai lo cho công nhân thất nghiệp và nhà xưởng phải đóng cửa? Bọn tư nhân trung gian đều đã bỏ đi hết rồi, bỏ lại một đống hổ lốn không ai chỉnh đốn được. Cô tưởng tôi làm thế này là vì bản thân mình chắc? Không, tất cả những gì tôi làm là vì những người đã phải trả giá bằng xương máu vì Cảnh Trình này. Cô tưởng tôi chưa bao giờ nghĩ tới phương án giải quyết tốt hơn sao? Ngân hàng không đồng ý cho vay, nhà nước không có biện pháp cứu trợ, cả nhà máy to như thế này nói đổ là đổ ngay được, có ai quan tâm xem những công nhân kia sẽ sống bằng gì đây? Tôi đã chạy khắp tứ xứ cầu xin ông nọ bà kia nghĩ cách cứu giúp nhưng làm gì có ai thèm quan tâm đến tôi đâu?"
Tô Tiểu Lương cứng họng không nói được gì trước một loạt chất vấn của ông ta, cô chọn cách im lặng.
“Dương Duệ, anh nghe này, đây là một vụ bắt cóc, vì vậy phải để chúng tôi giải quyết! Cừu Đại Hải nói lời không giữ lời thì làm thế nào, anh lên đó chính là dấn thân vào chỗ chết đấy!"
Gọi điện tìm người thuyết phục Lý Đào cũng không kịp, Dương Duệ dừng lại không giằng co với cảnh sát nữa, trầm mặc suy nghĩ thật kỹ: “Anh nói cho tôi biết, bây giờ phải làm thế nào để cứu người?"
Thấy anh tỏ thái độ chịu hợp tác, Lý Đào cũng dịu giọng đi mấy phần: “Để chúng tôi nói chuyện với Cừu Đại Hải, anh yên tâm..."
Lợi dụng màn nước mưa trút xuống dày đặc, Dương Duệ vội vàng giơ chân đạp vào người cậu thanh niên bên tay trái mình, khi cậu ta ngã nhào xuống đất, cánh tay bên trái được giải thoát liền tung một cú đấm nhanh hơn sấm chớp vào má bên trái của Lý Đào. Bị đấm vào mặt bất ngờ, theo phản xạ Lý Đào lỏng tay hơn, mất đà lùi lại mấy bước về sau. Nắm bắt thời cơ chỉ trong nháy mắt, Dương Duệ chạy thẳng một mạch đến cầu thang. Đến khi Lý Đào lấy lại phản ứng vội chạy đuổi theo thì anh đã đứng bên đống thuốc nổ tại chỗ quẹo cầu thang rồi, mặt lạnh lùng nói: “Chỗ thuốc nổ này chắc chắn là không ổn định lắm đâu, vì thế để giảm thiểu thương vong thì Lý cục trưởng tốt nhất hãy đưa Trịnh Phàn và cấp dưới của mình tránh xa khu vực này một chút. Tôi hiểu là anh muốn tốt cho tôi. Nhưng cô gái ở trên kia là người tôi yêu nhất trọn cuộc đời này, kể cả mất mạng tôi cũng phải cứu được cô ấy, cô ấy còn quan trọng hơn mạng sống của tôi nhiều. Ngoài ra, lát nữa khi Cừu Đại Hải thả cô ấy ra, mong các anh đảm bảo an toàn cho cô ấy giúp tôi, cảm ơn!"
Mở to mắt nhìn Dương Duệ, người tuy ướt sũng từ đầu đến chân nhưng phong độ và vẻ lịch lãm vẫn không hề mất đi, cậu ta nhấc bọc thuốc nổ rồi bắt đầu cất bước lên trên, viên cảnh sát đã công tác nhiều năm trong nghề đứng đờ người, chỉ trong có mấy giây mà khuôn mặt to tròn ướt đẫm nước mưa của anh ta đã biến đổi qua không biết bao nhiêu trạng thái biểu cảm: kinh ngạc, lo lắng, khâm phục và xúc động. Giữ viên thuộc cấp đang chuẩn bị đuổi theo lại, Lý Đào kéo cậu ta cùng quay trở lại chỗ Trịnh Phàn đang đứng. Những người được anh ta triệu tập cấp tốc có mặt ở đây giờ lại nhận lệnh giải tán ngay. Lý Đào nhìn sang phía Trịnh Phàn đang nheo mắt ngẩng đầu lên trên quan sát rồi nghiêm giọng nói: “Anh ta chẳng giống một cậu Giám đốc thư sinh nho nhã gì cả, rất dũng cảm và cũng rất đàn ông".
“Tình yêu mang năng lượng đến cho con người". Lấy tay đẩy cặp kính, Trịnh Phàn giờ đã hiểu tại sao mình mãi mãi không bao giờ tiến gần được tới trái tim Tô Tiểu Lương.
Đến khi Dương Duệ xuất hiện trước cửa phòng cùng bịch thuốc nổ, trong chốc lát, hai khóe mắt Tô Tiểu Lương lại đầm đìa nước, lòng cô đầy hoảng loạn bất an, nghẹn ngào mãi chỉ nói được hai tiếng: “Dương Duệ..."
“Dương tiên sinh, cậu là một đấng nam nhi chân chính, tôi bái phục cậu! Bây giờ đặt bịch thuốc nổ xuống, cởi bỏ bộ đồ ướt trên người ra rồi quấn chúng lên người cho cẩn thận!"
Đáy mắt không giấu nổi sự đắc ý, Cừu Đại Hải giữ chặt Tô Tiểu Lương, khinh khỉnh đưa mắt liếc qua đám người đang chờ phía dưới.
Mái tóc đen ướt đẫm dính sát vào trán, Dương Duệ nhẹ nhàng và cẩn trọng đặt bịch thuốc nổ xuống, bình thản cởi khuy trên áo ra.
“Đừng, đừng mà Dương Duệ, anh đừng làm thế. Gây dựng lại Cảnh Trình không phải chuyện một sớm một chiều có thể làm được, chỉ sơ suất một li thôi là sẽ..."
“Nhóc, hãy tin anh." Dịu dàng cất tiếng nói, Dương Duệ bình thản nhìn Tô Tiểu Lương, hơi mỉm cười với cô, ánh mắt anh ấm áp và mềm mại tựa vầng thái dương: “Còn nhớ không, anh đã từng nói em chính là niềm tin vĩnh cửu của anh. Điều này chưa bao giờ thay đổi. Vì đức tin của mình, con người ta sẵn sàng đánh đổi tất cả. Cũng giống như Guevara - người mà anh vẫn luôn ngưỡng mộ, vì niềm tin tối cao nhất trong tim mình, ông đã nỗ lực cố gắng không mệt mỏi đến giây phút cuối cùng của cuộc đời. Đừng khóc, anh không thích nhìn thấy em khóc một chút nào đâu!"
Nghe những lời nói hiền dịu chất chứa đầy tình cảm đó, nước mắt Tô Tiểu Lương lại tuôn ra như mưa, cô quá hiểu con người Dương Duệ, vì thế cô biết mình có năn nỉ thế nào cũng vô ích mà thôi.
Thế nhưng, làm sao cô có thể đứng nhìn anh quàng thứ đồ chết tiệt có thể nổ tung bất cứ lúc nào kia lên người chứ, làm sao cô có thể yên lòng mà sống tiếp đây?
Cúi xuống hít thở mấy hơi thật dài, khi ngẩng đầu lên thì thần sắc cô đã chuyển sang trạng thái lạnh nhạt từ khi nào rồi, đến giọng nói cũng trở nên lạnh giá như băng tuyết:
“Anh làm thế này hòng chuộc lại sự phản bội sáu năm trước chứ gì? Anh muốn cầu xin sự tha thứ của tôi phải không? Dương Duệ, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không tha thứ, không bao giờ!"
Câu nói lạnh tanh vô tình vô nghĩa làm Cừu Đại Hải đang xị mặt bĩu môi không thèm quan tâm đến câu chuyện tình sướt mướt này phải tròn mắt lảo đảo, nhưng Dương Duệ lại chẳng hề có chút phản ứng nào, khuôn mặt khôi ngô sáng sủa đó vẫn điềm nhiên như thường. Thuận tay ném chiếc áo sang một bên, anh nhẹ nhàng chậm rãi nhấc bịch thuốc nổ đang đặt cạnh chân bàn lên, thận trọng buộc chúng lên trước khuôn ngực đang để trần, đến đây mới mỉm cười: “Anh chỉ đang làm chuyện mà bản thân anh nhận thấy xứng đáng để làm, bất kể em có tha thứ hay không cũng không quan trọng".
Tô Tiểu Lương không nói được gì nữa, núi băng cao vời vợi tích tụ trong người sáu năm nay dần tan ra từng mảng một.
Nếu một người đàn ông vì mình mà không quản sống chết của bản thân thì còn điều gì không thể tha thứ cho anh ta được?
Ngoảnh sang phía Cừu Đại Hải đang lặng yên nãy giờ, Dương Duệ kiên quyết: “Tôi đã làm theo những gì ông nói, để cô ấy đi đi."
Ánh mắt sắc lẹm không chút sợ hãi của Dương Duệ làm Cừu Đại Hải thất thần trong giây lát, ông ta bỗng có cảm giác quyết định của mình rất có thể sẽ là một sai lầm lớn: Dương Duệ bình tĩnh ngoài sức tưởng tượng, như lúc này đây, dù trên người cậu ta chất đầy thuốc nổ nhưng khuôn mặt khôi ngô kia lại chẳng có chút hoang mang sợ hãi nào, cứ như thể trong xương cốt của cậu ta có một tố chất đặc biệt để có thể bình thản tự tin không nao núng trong bất kỳ tình huống nguy cấp nào. Nếu như hỏi có điều gì có thể làm cậu ta hoảng loạn mất tự chủ thì xem ra chỉ có cô gái đang nằm trong tay mình thôi. Thả Tô Tiểu Lương liệu cậu ta có làm theo yêu cầu của mình không?
Dường như đọc được những băn khoăn trong lòng ông ta, Dương Duệ nhẹ nhàng nói:
“Ông không phải lo, tôi đã đến đây rồi thì không thể không nghe lời ông, mũi tên đã bắn ra không thể quay lại".
Thận trọng cúi xuống tháo thuốc nổ được cuốn trên người Tô Tiểu Lương ra, Cừu Đại Hải thao tác cực kỳ nhẹ nhàng. Tuy nhiên đầu óc Tô Tiểu Lương trống rỗng, trắng xóa như đất trời mênh mang phủ đầy tuyết trắng, điều duy nhất cô có thể làm là dính chặt ánh mắt vào Dương Duệ, như thể phải làm như vậy mới hấp thụ được hơi ấm của anh. Anh đã từng là vầng mặt trời sáng rực sáng, chói lóa nhất trong cuộc đời cô, không phải sao? Xưa nay chưa từng có giây phút nào khoảng cách giữa anh và mình lại xa cách hơn lúc này và trước nay cũng chưa từng có phút giây nào anh lại gần mình hơn lúc này.
Cuối cùng cũng gỡ hết chỗ thuốc nổ ra, Cừu Đại Hải bất giác thở phào một hơi, trong lòng còn hoài nghi nên ông ta chưa cởi hết dây trói buộc quanh hai cổ tay Tô Tiểu Lương.
Trái tim nằm trong tình thế như kiếm treo ngược cuối cùng quay trở về trạng thái ban đầu, Dương Duệ nhếch môi cười yên lòng.
Tô Tiểu Lương bị Cừu Đại Hải đẩy đi, mệt mỏi lảo đảo mấy bước khi lấy được thăng bằng cô liền ngoảnh mặt lại, sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy: “Dương Duệ, em không thể bỏ mặc anh như thế này được".
“Nhóc, giống như anh đã từng bỏ mặc em ấy, lần này em cũng bỏ mặc anh như vậy. Đi đi!"
Câu nói kiên quyết mà dịu dàng của anh trong chớp mắt lại làm hai mắt Tô Tiểu Lương tiếp tục đẫm lệ, một tay cô phải vịn vào thành chiếc bàn cũ kỹ bị bỏ không với một lớp bụi dày cộp để khỏi chao đảo và ngã quỵ xuống, tay còn lại đưa lên bụm chặt miệng, buộc mình không được phát ra những tiếng nức nở thảm thương vào lúc này. Từ rất lâu rồi cô tự cảm thấy mình là một cô gái được nuôi dưỡng bởi dòng máu kiên cường ngấm vào tận xương cốt, thực tế đã chứng minh, bao nhiêu năm nay cô vẫn nhất mực kiên cường, kiên cường đối mặt với nỗi buồn ly hợp. Nhưng đến bây giờ cô phát hiện ra mình không còn sức để kiên cường nữa, hai chân đã mềm nhũn và muốn ngã gục rồi.
Cô không sao tưởng tượng được và cũng không muốn tưởng tượng nếu người đàn ông cô đã quen thân từ năm mười lăm tuổi không còn trên cõi đời này...
Sáu năm trước anh nhẫn tâm dứt áo ra đi, nhưng ít nhất vẫn còn sống trên đời, cho dù là sống dưới một bầu trời khác, với một người phụ nữ khác.
Đứng trước sự sống và cái chết, tình yêu thù hận nổi lên như những chùm ánh sáng chiếu qua chiếu lại trong không gian hỗn độn làm người ta thương tiếc khôn cùng.
Đưa tay lên lau những giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má, Tô Tiểu Lương lắc đầu:
“Em không thể... Dương Duệ..."
“Từ xưa đến nay, trong cảm nhận của anh, em là một cô gái thông minh hơn người, vì vậy lần này cũng đừng làm anh thất vọng! Đi đi, nhanh lên!"
Thoáng thấy vẻ mặt Cừu Đại Hải hơi thay đổi, giọng điệu Dương Duệ không còn nồng ấm vỗ về nữa mà chuyển sang lạnh nhạt lạnh lùng.
Mệt mỏi lên đến cực điểm, Tô Tiểu Lương không còn sức để hít thở, cũng không còn khả năng để suy nghĩ thêm gì nữa, cô chỉ biết lắc đầu và lắc đầu, nước mắt cũng vì thế mà chao đảo theo.
“Được, em đi..."
Run cầm cập vì thiếu nước, môi đã trắng bệch vì cơ thể quá mệt mỏi, biết rằng Dương Duệ chỉ muốn bảo vệ mình mà thôi, Tô Tiểu Lương chậm chạp quay người bước đi.
Hai chân nặng trĩu hơn đeo gông trì, cô trầy trật lắm mới lê được một bước. Mỗi một bước chân, cơn hoảng loạn trong cô lại tăng thêm một phần. Gần đến cửa bỗng cô dừng lại, bóng hình gầy gò yếu ớt của cô bỗng dựng dậy thẳng tắp. Trong căn phòng vắng lặng được sưởi bằng thứ ánh sáng vàng vọt tờ mờ, chỉ nghe thấy tiếng cô dõng dạc từng từ: “Chẳng phải anh muốn cầu xin sự tha thứ của em sao? Vậy thì phải sống quay trở về gặp em. Nếu không em sẽ mãi mãi không tha thứ cho anh!".
Không chần chừ do dự nữa, Tô Tiểu Lương vịn vào lan can đi xuống dưới nhà, cơ thể cô đã mềm nhũn và tê liệt như đống bùn nhão từ lâu rồi.
Khi thấy bóng Tô Tiểu Lương xuất hiện dưới chân cầu thang, Trịnh Phàn và Lý Đào vội vàng chạy đến đỡ lấy cơ thể xiêu vẹo chỉ chực ngã của cô.
Đêm tối nặng nề, trong tầm mắt không thấy được gì khác ngoài một màu đen tối sẫm.
Đèn trong tòa nhà văn phòng bật sáng và là nguồn sáng duy nhất trong màn đêm tối đen này, và cũng là tâm điểm để tất cả mọi người có mặt tại hiện trường cùng hướng tới.
Tô Tiểu Lương mệt rã rời đứng bất động nhìn về khung cửa sổ nơi chỉ mấy phút trước chính cô là người đứng tại đó, răng cắn chặt vào môi, chỉ sợ bất cẩn một chút thì cảnh tượng hãi hùng sẽ xảy ra. Người cô đong đưa như đang liên tục nhắc nhở cô rằng mình đã chấp nhận sự thật rồi, nhưng ý chí trong cô vẫn kiên quyết muốn chống lại sự thật đó. Trịnh Phàn đưa mắt sang thấy thần thái kiên cường và cơ thể yếu ớt của cô đang đánh nhau dữ dội, anh bật ô che mưa cho cô, khẽ trầm giọng xuống nói:
“Cục trưởng Lý đã có biện pháp nào để cứu Dương Duệ ra chưa? Chỉ đứng đợi dưới này thôi e không phải cách tốt nhất!"
“Bây giờ thì chỉ có thể chờ đợi, xem Dương Duệ có thể... Nếu như đánh liều xông lên sợ là không giải quyết được vấn đề lại gây nguy hại đến sự an toàn của cậu ấy".
Lý Đào cùng lúc đó cũng liếc mắt nhìn sang Tô Tiểu Lương, mặt mày anh ta vô cùng nghiêm trọng nhưng vẫn chưa thể nghĩ được ra phương án nào khả thi.
Nếu như là vụ bắt cóc con tin thông thường thì anh ta có đủ khả năng để đưa người vào giải cứu, nhưng Cừu Đại Hải lại dùng thuốc nổ để uy hiếp con tin, hơn nữa lại buộc chúng trên người của Dương Duệ...
Vừa nói dứt câu, bên trong tòa nhà văn phòng bỗng vọng xuống tiếng va chạm nho nhỏ, vì khoảng cách quá xa nên bên dưới không nghe rõ được chuyện gì đang xảy ra. Mặt ba người trong hội Lý Đào chưa kịp biến sắc thì đột nhiên lại có thêm mấy tiếng loảng xoảng hỗn loạn phát ra từ bên trong, nghe như tiếng vật gì đó rơi mạnh xuống sàn, lại cũng nghe như tiếng vật lộn ẩu đả. Trong không gian yên ắng, nhưng âm thanh này nổi lên cực kỳ rõ ràng, trong chớp mắt đủ sức làm thần kinh mấy người trong nhóm Tô Tiểu Lương căng ra đến mức cứng đờ.
“Không phải đánh nhau đấy chứ? Trên người Tổng giám đốc Dương còn có..."
Kỳ thực trong đầu Tô Tiểu Lương cũng đang quẩn quanh suy nghĩ này, chỉ có điều hiện tại cô đang quá căng thẳng và cơ thể quá yếu ớt để có sức cất lên tiếng nói, chỉ biết hướng ánh mắt sang phía Lý Đào đứng bên cạnh đang nhăn nhó mặt mày không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Dù sao ông ta và người của ông ta ở đây cũng được coi là những người có nhiều kinh nghiệm nhất trong chuyện này. Hơi do dự một chút, trầm ngâm suy nghĩ một lúc, Lý Đào ngoảnh sang nhìn những người xung quanh, cố gắng ra hiệu cho họ không được động đậy, còn mình thì nhẹ nhàng dịch chuyển sang bên phải. Cùng với ba đồng sự nữa đang ẩn nấp phía bên phải, bốn người nhón chân nhẹ nhàng tiến về phía chân cầu thang. Tô Tiểu Lương và Trịnh Phàn đứng nhìn mà thần kinh căng thẳng đến độ thở không ra hơi.
Đùng!
Một tiếng nổ vang lên, toàn bộ ánh sáng trong khu nhà phụt tắt, trong khoảnh khắc bốn bề chìm vào bóng tối làm cơn hoảng loạn tột độ của những người đang ngóng chờ bên ngoài lại càng thêm nặng nề.
Lý Đào đang rón rén lên cầu thang, dừng lại nhìn về phía sau rồi quyết định tiếp tục bước tới, bốn con người dường như nằm phục xuống để bò lên cầu thang, gắng hết sức không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Những biến cố đột ngột này làm Tô Tiểu Lương không chịu được, cổ họng bất giác phát ra những âm thanh kinh sợ nho nhỏ, tim cô đập càng lúc càng nhanh:
“Anh nhất định phải bình an quay trở ra, nhất định phải thế!"
Sau một lát, đội của Lý Đào lên được trên lầu, tiếng binh binh bang bang trên lầu vẫn tiếp tục vọng xuống.
Một tiếng đùng đoàng long trời lở đất nổ tung trên đỉnh đầu và trong lồng ngực Tô Tiểu Lương, mặt mũi cô tối sầm lại, cô ngã nhào theo tiếng nổ lớn đó.
Trong cơn mơ màng, cô cảm thấy hồn phách mình đang bay đi rất xa, ngoài điều đó ra thì không nhận biết được bất cứ điều gì nữa...
Đưa tay lên không thấy bóng đen của năm ngón tay đâu, một màn sương mù dày đặc che phủ trước mặt, áo quần gần như ướt sũng, một đống rắc rối khó gỡ, vừa phức tạp lại vừa xa lạ.
Trong lúc hồn vía Tô Tiểu Lương vẫn đang đong đưa chao đảo, tiếng bước chân dồn dập, tiếng nổ kinh thiên động địa đó vẫn đang luẩn quẩn văng vẳng trong đầu cô.
Khi nỗi sợ hãi tột độ và cảm giác tuyệt vọng đang xâm chiếm cõi lòng, có tiếng thì thầm dịu dàng thật êm đềm lướt nhẹ bên tai giúp cô chầm chậm hồi tỉnh: “Nhóc ơi, anh đây, anh đây".
Hơi ấm từ lòng bàn tay dần dần lan tỏa đi khắp người, Tô Tiểu Lương đang nằm mê man bất tỉnh cuối cùng cũng đã mở mắt ra, ngoảnh đầu sang bên phải theo cảm giác của bản thân, ngay lập tức nước mắt cô tuôn trào vì quá đỗi vui mừng. Người đang ngồi bên cạnh nắm chặt tay cô không phải là Dương Duệ thì là ai? Chỉ có điều khuôn mặt đẹp trai của anh đang bị cuốn tầng tầng lớp lớp băng gạc trắng xóa, sắc mặt có vẻ hơi tiều tụy hốc hác đi một chút. Mặc kệ ống truyền dịch bên tay trái vẫn đang nhỏ giọt, cô sung sướng như phát điên liền bật dậy ôm chầm lấy anh: “Dương Duệ, anh sống rồi, vẫn còn sống, sao lại có thể thế được chứ?"
Dương Duệ cũng đáp lại cái ôm của cô bằng một nụ cười rồi vòng tay ôm cô thật chặt, ánh mắt rạng ngời của anh chất chứa đầy vẻ dịu dàng.
Cô gái thường ngày lạnh như băng bây giờ đang xúc động vừa khóc vừa cười trong lòng mình, trái tim Dương Duệ tràn ngập yêu thương và hương vị ngọt ngào: “Cô nhóc ngốc nghếch!"
“Anh có nghĩ rằng nếu mình buộc chỗ thuốc nổ đó lên người, chỉ cần lỡ tay sảy chân một chút thôi thì đến xương cốt cũng không còn không?"
“Có nghĩ đến rồi, nhưng mà anh còn sợ không được nhìn thấy xương cốt của em trên đời hơn của anh nhiều. Có biết không, anh không thể tưởng tượng và cũng không dám tưởng tượng người con gái anh quen biết từ thuở thiếu thời không còn tồn tại trên thế giới này nữa. Cảm giác sợ hãi này còn tuyệt vọng hơn cả cái chết nhiều. Mặc dù những năm vừa rồi không có em bên cạnh nhưng ít nhất anh còn biết em vẫn còn sống, sống yên ổn ở một phương trời khác, còn anh vẫn luôn luôn nương tựa, luôn hướng về phương trời đó
Giọng nói ấm áp êm đềm đầy kích thích đó gợi từng gợn sóng li ti trong cõi lòng trỗi dậy, trong chốc lát, Tô Tiểu Lương xúc động vô cùng.
Có lẽ người ta sinh ra thì số mệnh an bài sẽ phải gặp một người nào đó rồi, không sớm không muộn, chỉ cần một cái nhìn trong mênh mông biển người thôi, nhưng từ đó sẽ khó lòng quên được nhau.
Những lời anh nói lúc này sao lại giống với những gì mình đã từng nghĩ đến vậy?
Vì đã hiểu rồi nên sẽ bao dung hơn.
Vì đã hiểu rồi nên sẽ trân trọng hơn.
Dù không gian và thời gian có bao nhiêu biến chuyển, sự ăn ý đã ăn sâu vào tận tim gan và máu xương của cả hai. Trong biển người mênh mông, thế gian thị phi muôn điều, để tìm được một người đồng điệu tâm hồn với mình xem ra khó hơn lên trời, thế nhưng một khi đã gặp được thì đúng là trời long đất nổ, biển cạn đá mòn, thậm chí là khắc cốt ghi tâm vĩnh cửu ngay cả khi xương cốt hóa thành tro bụi. Bởi vì biết rõ những điều này nên bản thân có thể lựa chọn phủ băng cho quãng thời gian tình ái vừa đẹp, vừa đau thương đó, nhưng dù có gồng hết sức cố gắng thì cuối cùng cũng không ai có thể từ bỏ được một phần máu thịt trong cơ thể mình, thử hỏi trên thế gian này có ai nỡ lòng nào tự tay hủy hoại một phần sự sống của bản thân không?
Dựa vào lồng ngực mà cô đã nhớ mong từ rất lâu và cũng cách xa lâu lắm rồi, Tô Tiểu Lương nhẹ nhàng khép đôi mắt đang bị phủ một lớp sương mù dày đặc lại, khẽ lẩm bẩm:
“Em cũng không thể tưởng tượng và cũng không dám tưởng tượng rằng trên thế gian này không còn anh nữa.Vì thế hãy hứa với em, phải sống thật tốt".
“Anh thế này còn chưa tốt sao?" Đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô, thấy bình nước truyền dịch đã hết rồi, Dương Duệ dịu giọng nói: “Để anh đi gọi bác sĩ rút kim ra. Có muốn ăn gì không để anh bảo người mang lên. Bác sĩ nói sức khỏe của em quá yếu, trước mắt tốt nhất không nên ăn nhiều đồ quá. Ăn một ít cháo nhé, được không?"
Mím môi gật đầu, Tô Tiểu Lương ngoan ngoãn tựa xuống chiếc gối mà Dương Duệ vừa sắp trên đầu giường cho mình, cho dù đèn đuốc sáng trưng nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có gì đó rất mơ hồ.
Bao nhiêu năm nay, cô chưa từng ngất đi vì sợ hãi như vậy, chưa bao giờ!
Lặng lẽ nhìn theo bóng Dương Duệ đứng dậy rồi đi ra phía cửa, lòng thấp thỏm như thể hồn vía đang bay lơ lửng trong không trung chưa tìm được điểm dừng chân, cô thấy sợ, vội lên tiếng hỏi: “Dương Duệ, anh sẽ không rời khỏi đây, phải không?"
“Anh sẽ không rời khỏi em!"
Ngoảnh đầu lại, ấm áp cười với cô, Dương Duệ thanh nhã bước đi, bóng dáng đầy phong độ và “chất" của anh có tác dụng như một vị thuốc, trong khoảnh khắc làm Tô Tiểu Lương thấy an tâm hơn nhiều.
Nửa đêm, khách sạn lặng im như tờ.
Bác sĩ đã rút ống truyền dịch ra cho Tô Tiểu Lương rồi kiểm tra kỹ lưỡng một lượt nữa, xác định không còn gì đáng lo ngại nữa, ông dặn dò cô uống thuốc và nghỉ ngơi thêm một vài ngày nữa cho đến khi cô hoàn toàn cảm thấy thể lực đã hồi phục và tinh thần không còn bất kỳ cảm giác mệt mỏi nào nữa mới có thể tiếp tục đi làm. Vì thấy rằng cô nhất định cần được nghỉ ngơi để nguôi ngoai đi nỗi khiếp sợ vừa qua, Dương Duệ quyết định trước mắt không quay về vội, để cô ấy ở lại thành phố Z nghỉ ngơi mấy ngày. Tô Tiểu Lương tuy thấy sự sắp xếp đó không hợp lý cho lắm nhưng cuối cùng cũng không thắng được sự kiên quyết của Dương Duệ, cô chỉ có thể đồng ý làm theo.
Hơn hai giờ sáng, sau khi tiễn bác sĩ ra về, căn phòng sáng như ban ngày liền chìm vào màn đêm tối tăm.
Lặng nhìn Dương Duệ đang ngồi bên thành giường bóc hoa quả cho mình, Tô Tiểu Lương sửng sốt nhớ ra đã lâu lắm rồi hai người họ không được ở bên nhau gần như thế, trong không gian tĩnh lặng như thế này - khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh có vẻ yên ả và tĩnh lặng, đôi môi anh hơi nhếch lên, có lẽ đó là một nụ cười ấm áp đầy tình cảm. Tô Tiểu Lương nhớ rất rõ và rất đậm là đã từng hơn một lần nói rằng mình bị vẻ điềm nhiên mà chẳng hề xa cách, sâu sắc nhưng không hề lạnh lùng này của anh làm si mê. Khi đó Dương Duệ thường gí tay lên mũi cô, nửa đùa nửa yêu nói người con gái anh yêu là một bông “hoa háo sắc" không biết thế nào là e dè thẹn thùng như người ta. Khi đó, mang sẵn máu kiêu ngạo trong người, cô lại không cảm thấy hoa háo sắc có gì ghê gớm lắm mà lại nghĩ nó thơm tho vô cùng:
“Em yêu anh như bông hoa háo sắc đó, như thế không tốt sao? Anh phải biết rằng say đắm là một thứ nằm tận trong xương tủy, còn sâu đậm hơn yêu nhiều".
Nhớ tới kiểu ăn nói bướng bỉnh năm đó của mình, Tô Tiểu Lương hơi chúm chím đôi môi, lộ nét tươi cười.
Ngày đó còn trẻ, tự do tự tại, không hiểu được thế nào là chia ly, lại càng không hiểu thế nào là thời gian nháy mắt thoi đưa. Đáng tiếc là những thứ tốt đẹp đều trôi qua ta rất nhanh, như bây giờ này, hai người đang tận hưởng những giây phút bình yên và hạnh phúc khó khăn lắm mới có được, một khi phải rời khỏi thế giới này, quay trở về với cuộc sống bình thường, cuối cùng cô và anh cũng chỉ là hai người yêu nhau tương tư tương kiến nhưng không thể tương thân tương ái được. Cả hai cùng rất thân thuộc nhưng đồng thời lại cũng rất xa lạ - người xa lạ thân thuộc nhất, nói chung là như thế.
Một quả vải mọng nước được đưa tới sát miệng, cô ngơ ngác một lát, cúi xuống cắn lấy cho vào miệng, nghe thấy Dương Duệ đứng lên nói đi rửa tay, rồi anh lại cất tiếng hỏi: “Sao lại thở dài?"
“Không". Nuốt miếng vải ngọt lịm, Tô Tiểu Lương ngẩng đầu cười và không muốn để lộ ra tình cảm sướt mướt của mình.
“Nói dối, nhìn em anh biết rõ ràng em vừa nghĩ gì đó?"
Dương Duệ lại ngồi xuống, nắm chặt bàn tay trắng nõn của cô, đôi con ngươi đen sì của anh giống như hai viên ngọc gia bảo. Cảnh tượng lần đầu tiên gặp nhau khi mười lăm tuổi bỗng hiện lên trong đầu, Tô Tiểu Lương cố nén nỗi đau đớn chua xót trong lòng lại, đánh trống lảng bằng một câu chuyện khác: “Anh còn chưa nói cho em biết làm thế nào anh có thể bình an vô sự trở về thế này? Còn nữa, Cừu Đại Hải, ông ta có sao không? Thực ra..."
“Nhìn vào mắt anh". Dương Duệ kéo cô sát lại gần mình hơn, chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt chân thành và thân tình:
“Nhóc ơi, anh hiểu em mà vì vậy không cần né tránh vấn đề có được không? Vừa rồi có phải em nhớ tới chuyện cũ, chuyện cũ của hai chúng ta?"
Hương hoa cỏ mùa xuân thơm ngát vấn vương quanh hai người, Tô Tiểu Lương hơi ngẩng mặt lên, rồi đắm chìm trong ánh mắt mêng mông sâu rộng như đại dương của anh.
Cô gật đầu, kể từ ngày tương ngộ, đây là lần đầu tiên cô thừa nhận tâm sự thật của mình trước mặt Dương Duệ: “Đúng thế, em nhớ tới chuyện xưa, chuyện ngày xưa của chúng ta".
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua má cô, Dương Duệ gật đầu, đôi mắt lấp lánh như phát ra những chùm ánh sáng long lanh, dường như chiếu sáng cho cả một bầu trời đầy sao.
“Còn nhớ điều anh đã từng nói với em không, châu Âu rất đẹp, trời xanh nước biếc, trăm hoa đua nở. Rất nhiều người đến nơi đó rồi thì sung sướng tự đắc như thể đã đến được chốn bồng lai tiên cảnh, nơi cuối cùng trên thế giới không biết đến ô nhiễm là gì, nói theo cách của phương Tây thì đó được gọi là thiên đường. Thế nhưng, từ khi anh đến đó vào năm đầu tiên trong trường đại học, anh chỉ có cảm giác nơi đó là một hòn đảo biệt lập, hòn đảo giam hãm anh, bởi vì ở đó không có em. Những năm sau này, mỗi khi anh nhớ lại chuyện xưa, em biết điều anh nhớ nhiều nhất là gì không?"
Ánh mắt hoang tàn dần dần lấy lại vẻ dịu dàng, Tô Tiểu Lương say đắm chìm trong những lời lẽ ấm áp như mùa xuân của anh, tưởng như lại đang quay trở lại quá khứ.
Thời trẻ, cô cảm nhận thứ âm nhạc tuyệt vời huyền diệu nhất trên đời chính là giọng nói của người đàn ông này, mênh mông nhất chính là ánh mắt của người đàn ông này, dễ chịu nhất chính là vòng tay của người đàn ông này. Vì thế, chỉ cần được ở bên anh là cô cảm thấy lòng mình gần như đạt tới độ bình yên và tĩnh lặng của những người học thiền. Hai người họ là đồng điệu, không phải sao? Động vật thì dựa vào mùi hương của chúng để tìm thấy đồng loại, còn con người thì dựa vào sự tương thông của tâm hồn.
“Điều anh nghĩ nhiều nhất chính là, nếu như khi đó anh không sang châu Âu, như vậy có phải tất cả sẽ hoàn toàn khác không?"
“Không có nếu như, không có nếu..."
Trái tim hơi nhói đau, Tô Tiểu Lương đang dựa vào lòng Dương Duệ nghẹn ngào cố kìm nén để nói ra ba tiếng tiếp sau.
Nếu phải dùng đến chữ “nếu", điều đó chứng tỏ tất cả mọi việc đều đã xảy ra rồi và không thể thay đổi được, không phải sao?
Dương Duệ thở dài một hơi như thể tự giễu bản thân, cánh tay ôm cô càng lúc càng chặt hơn, như sợ rằng chỉ cần không để ý một chút thôi là người con gái trong lòng anh sẽ tan biến mất.
“Giả sử khi đó không đi thì bây giờ hai chúng ta chắc chắn đã cưới nhau rồi, đã có một gia đình ấm áp, chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đọc sách, cùng nhau nghe nhạc, nắm tay nhau đi du ngoạn khắp thế giới, cuộc sống trôi qua sẽ rất bình dị nhưng chân thật, có khi còn có cả một tiểu bảo bối đáng yêu nữa, nó sẽ bi bô học nói, nhìn chúng ta và cười - nụ cười trong trẻo nhất nhân gian..."
Trong khoảnh khắc tốt đẹp mơ về một cuộc sống có nhau mà sống đó, Tô Tiểu Lương nhẹ nhàng khép mắt lại, trong đầu cô cũng hiện lên những cảnh hoang tưởng mà cô đã mơ về chúng rất nhiều lần.
“Nhóc ơi, anh yêu em"
Sau một hồi tĩnh lặng, Dương Duệ cúi đầu xuống, chầm chậm đặt một nụ hôn lên đôi môi hơi run run của cô.
Xúc cảm mềm mại và êm ái như một liều thuốc độc ngọt ngào ngấm dần từ môi vào bên trong cơ thể, trong phút chốc chúng lan tỏa khắp cơ thể, Tô Tiểu Lương không nói được gì, toàn thân đã bị kích thích đến run rẩy.
Sự run rẩy đầy khao khát mà vô cùng thuần khiết, sự run rẩy yêu kiều mà đầy tuyệt vọng.
Dương Duệ lưu luyến không nỡ rời khỏi đôi môi của cô. Bốn cánh môi run rẩy dính chặt vào nhau, lửa đang cháy trong hai tâm hồn tràn ngập yêu thương này, cả hai cùng khao khát muốn tận hưởng thêm một chút, một chút hương vị của nhau. Đôi mắt dịu dàng của cô từ từ nhắm lại, cánh tay bất giác vòng lên cổ Dương Duệ, nụ hôn nồng nàn thân thuộc này làm Tô Tiểu Lương nghĩ tới sự quấn quýt của những nhánh cây leo dài xanh mượt quanh thân cây đại thụ vạm vỡ trong những ngày xuân ấm áp, chúng lồng vào nhau chặt làm sao, mải miết làm sao, thuần khiết làm sao. Nụ hôn ươn ướt mà nồng nàn này càng đi sâu vào bên trong càng làm Tô Tiểu Lương muốn ngạt thở thế nhưng chẳng ai muốn rời nhau ra, sợ rằng trong một giây nữa thôi lại không thấy người kia đâu nữa.
Đêm đã khuya.
Tình yêu giờ mới lên tiếng.
Cái ôm quá chặt làm Tô Tiểu Lương thở không ra hơi, điều duy nhất cô cảm nhận được là cánh tay Dương Duệ càng lúc càng siết mạnh hơn, như thể muốn kéo cô vào tận trong cơ thể anh, trở thành một phần trong cơ thể anh. Kinh Thánh chẳng nói thượng đế đã dùng một chiếc xương sườn của Adam để tạo ra Eva, vì thế Eva kỳ thực chính là một bộ phận trong cơ thể Adam. Và chẳng phải Dương Duệ cũng từng nói cô chính là chiếc xương sườn của anh bị thất lạc trong nhân gian sao?
Đến khi cảm thấy hơi thở người con gái trong lòng mình không được thoải mái lắm Dương Duệ mới buông tay, khuôn mặt của anh giờ đã nhuốm một mầu khao khát tuy mỏng manh nhưng rất rõ ràng:
“Xin lỗi, anh... em còn yếu quá nhóc, mau nghỉ ngơi đi. Phòng của anh ở ngay bên cạnh, có gì cứ gọi anh nhé".
“Dương Duệ..."
Áp lực do cảm giác nghẹt thở gây ra tự nhiên làm Tô Tiểu Lương phải hít thở sâu và mạnh hơn, nghe anh nói xin lỗi, cô chỉ biết gọi tên anh mà không nói được điều gì khác vào lúc này.
Thêm một cái ôm thật chặt đến không thể chặt hơn được nữa, rồi Dương Duệ đứng lên và đi ra cửa. Khao khát mãnh liệt sôi sục trong người anh đang gào thét dữ dội, anh sợ chỉ nán lại đây thêm một giây nữa thôi anh sẽ không còn sức để khống chế những khao khát bản năng mà bản thân đã phải kìm nén từ rất lâu rồi và cũng bị chia cắt từ rất lâu rồi. Anh không muốn sự miễn cưỡng của cô, trong bất kỳ thời điểm nào và bất kỳ hoàn cảnh nào. Không còn là cô thiếu nữ chưa từng trải chuyện đời, Tô Tiểu Lương dễ dàng nhận ra ánh mắt nóng hổi và ham muốn tột độ đang bị khắc chế hết sức của Dương Duệ. Đồng thời cô cũng nghe thấy rất rõ tiếng nói của tâm hồn cất lên từ nơi sâu thẳm nhất trong lòng mình rằng, trên tất cả, người đàn ông này chính là tình yêu trọn đời của cô.
Nên thuận theo cảm xúc mà đi tiếp hay để lý trí bóp chết với nỗi day dứt rằng không nên tồn tại suy nghĩ như vậy?
Đồng thời Tô Tiểu Lương ở trên cũng nghe được ba tiếng đồng ý của Dương Duệ, đồng tử cô mở to đến mức không thể to hơn được nữa, trong tình thế không thể nói được, cô chỉ biết lắc đầu điên cuồng. Những giọt nước mắt ấm nóng trào ra, đã lâu rồi cô ép mình không được tùy tiện khóc lóc, giờ đây cuống họng cô đang phát ra những tiếng ư ư rất đỗi nghẹn ngào. Nhìn bóng dáng dưới mưa của anh đang càng lúc càng tiến lại gần hơn, cô chợt nhớ lại cuộc gặp gỡ vô tình với Tống Thạch Nhất tại sân bay, anh ta có nói một câu: Nếu như có một ngày nào đó phải lấy mạng của cậu ấy để đổi lấy sinh mệnh của cô, tôi nghĩ cậu ấy sẽ làm tới cùng và không bao giờ hối tiếc.
Trái tim đau đớn rã rời như thể có vô số những mũi kim tiêm đang đâm loạn xạ trong lồng ngực cô, nước mắt đã phủ kín khuôn mặt.
Màn đêm tối đen như mực, mưa vẫn như trút nước, dường như cảm nhiễm nỗi đau buồn của ai đó mà trời đất bao la cũng đang xướng lên bản nhạc thảm thương.
Từ trong đống đồ ngổn ngang đằng sau Trịnh Phàn bỗng có hai người chạy ra sấn sổ xông tới, mỗi người một bên cùng hùng hổ giữ Dương Duệ lại.
Nhìn rõ người bên phải chính là Lý Đào, quá bất ngờ, Dương Duệ quát lên: “Các anh làm gì vậy?"
Chiếc áo phông màu xanh ướt nhoét dính sát vào cơ thể lực lưỡng, phó cục trưởng Lý Đào giận dữ quát lên:
“Anh đang làm gì đó thì đúng hơn? Đó là thuốc nổ, thứ thuốc nổ chỉ cần bất cẩn một chút là có thể phát nổ bất kỳ lúc nào!"
“Bởi vì biết đó là thuốc nổ nên tôi mới phải lên đó, các anh buông tôi ra!"
Sự xuất hiện của hai vị khách không mời mà tới làm Cừu Đại Hải kinh động, vội vàng kéo Tô Tiểu Lương lại gần phía mình hơn, nghe tiếng họ tranh cãi với nhau, ông ta khôn khéo không lên tiếng bởi ông tin tưởng rằng con mồi trong tay mình thừa sức để ép Dương Duệ liều mạng mà lên đây. Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay lão, Cừu Đại Hải đang mải cúi xuống dưới quan sát bất giác quay saáng nhìn Tô Tiểu Lương, bây giờ mới phát hiện ra người cô đã ướt đẫm nước mắt từ khi nào. Trái tim cứng nhắc như đá của lão đến đây mới he hé ra được một câu nói nhẹ nhàng đôi chút, lão cho tay lên xé băng dính ra, lúng búng nói:
“Chỉ cần cậu ta cứu được Cảnh Trình, nhất định tôi sẽ không làm tổn hại đến cậu ấy".
Hai làn môi vừa được tự do, miệng lưỡi còn chưa kịp hoàn hồn, Tô Tiểu Lương cũng không màng đến chuyện bên dưới vội mà dùng lời nhẹ nhàng khuyên nhủ Cừu Đại Hải ngay lập tức, chờ mong ông ta sẽ thấu được câu nói quay đầu lại là bờ.
Cừu Đại Hải lại bị kích động, quát tháo điên cuồng: “Quay đầu lại? Cách giải quyết tốt nhất đấy à? Thế ai lo cho công nhân thất nghiệp và nhà xưởng phải đóng cửa? Bọn tư nhân trung gian đều đã bỏ đi hết rồi, bỏ lại một đống hổ lốn không ai chỉnh đốn được. Cô tưởng tôi làm thế này là vì bản thân mình chắc? Không, tất cả những gì tôi làm là vì những người đã phải trả giá bằng xương máu vì Cảnh Trình này. Cô tưởng tôi chưa bao giờ nghĩ tới phương án giải quyết tốt hơn sao? Ngân hàng không đồng ý cho vay, nhà nước không có biện pháp cứu trợ, cả nhà máy to như thế này nói đổ là đổ ngay được, có ai quan tâm xem những công nhân kia sẽ sống bằng gì đây? Tôi đã chạy khắp tứ xứ cầu xin ông nọ bà kia nghĩ cách cứu giúp nhưng làm gì có ai thèm quan tâm đến tôi đâu?"
Tô Tiểu Lương cứng họng không nói được gì trước một loạt chất vấn của ông ta, cô chọn cách im lặng.
“Dương Duệ, anh nghe này, đây là một vụ bắt cóc, vì vậy phải để chúng tôi giải quyết! Cừu Đại Hải nói lời không giữ lời thì làm thế nào, anh lên đó chính là dấn thân vào chỗ chết đấy!"
Gọi điện tìm người thuyết phục Lý Đào cũng không kịp, Dương Duệ dừng lại không giằng co với cảnh sát nữa, trầm mặc suy nghĩ thật kỹ: “Anh nói cho tôi biết, bây giờ phải làm thế nào để cứu người?"
Thấy anh tỏ thái độ chịu hợp tác, Lý Đào cũng dịu giọng đi mấy phần: “Để chúng tôi nói chuyện với Cừu Đại Hải, anh yên tâm..."
Lợi dụng màn nước mưa trút xuống dày đặc, Dương Duệ vội vàng giơ chân đạp vào người cậu thanh niên bên tay trái mình, khi cậu ta ngã nhào xuống đất, cánh tay bên trái được giải thoát liền tung một cú đấm nhanh hơn sấm chớp vào má bên trái của Lý Đào. Bị đấm vào mặt bất ngờ, theo phản xạ Lý Đào lỏng tay hơn, mất đà lùi lại mấy bước về sau. Nắm bắt thời cơ chỉ trong nháy mắt, Dương Duệ chạy thẳng một mạch đến cầu thang. Đến khi Lý Đào lấy lại phản ứng vội chạy đuổi theo thì anh đã đứng bên đống thuốc nổ tại chỗ quẹo cầu thang rồi, mặt lạnh lùng nói: “Chỗ thuốc nổ này chắc chắn là không ổn định lắm đâu, vì thế để giảm thiểu thương vong thì Lý cục trưởng tốt nhất hãy đưa Trịnh Phàn và cấp dưới của mình tránh xa khu vực này một chút. Tôi hiểu là anh muốn tốt cho tôi. Nhưng cô gái ở trên kia là người tôi yêu nhất trọn cuộc đời này, kể cả mất mạng tôi cũng phải cứu được cô ấy, cô ấy còn quan trọng hơn mạng sống của tôi nhiều. Ngoài ra, lát nữa khi Cừu Đại Hải thả cô ấy ra, mong các anh đảm bảo an toàn cho cô ấy giúp tôi, cảm ơn!"
Mở to mắt nhìn Dương Duệ, người tuy ướt sũng từ đầu đến chân nhưng phong độ và vẻ lịch lãm vẫn không hề mất đi, cậu ta nhấc bọc thuốc nổ rồi bắt đầu cất bước lên trên, viên cảnh sát đã công tác nhiều năm trong nghề đứng đờ người, chỉ trong có mấy giây mà khuôn mặt to tròn ướt đẫm nước mưa của anh ta đã biến đổi qua không biết bao nhiêu trạng thái biểu cảm: kinh ngạc, lo lắng, khâm phục và xúc động. Giữ viên thuộc cấp đang chuẩn bị đuổi theo lại, Lý Đào kéo cậu ta cùng quay trở lại chỗ Trịnh Phàn đang đứng. Những người được anh ta triệu tập cấp tốc có mặt ở đây giờ lại nhận lệnh giải tán ngay. Lý Đào nhìn sang phía Trịnh Phàn đang nheo mắt ngẩng đầu lên trên quan sát rồi nghiêm giọng nói: “Anh ta chẳng giống một cậu Giám đốc thư sinh nho nhã gì cả, rất dũng cảm và cũng rất đàn ông".
“Tình yêu mang năng lượng đến cho con người". Lấy tay đẩy cặp kính, Trịnh Phàn giờ đã hiểu tại sao mình mãi mãi không bao giờ tiến gần được tới trái tim Tô Tiểu Lương.
Đến khi Dương Duệ xuất hiện trước cửa phòng cùng bịch thuốc nổ, trong chốc lát, hai khóe mắt Tô Tiểu Lương lại đầm đìa nước, lòng cô đầy hoảng loạn bất an, nghẹn ngào mãi chỉ nói được hai tiếng: “Dương Duệ..."
“Dương tiên sinh, cậu là một đấng nam nhi chân chính, tôi bái phục cậu! Bây giờ đặt bịch thuốc nổ xuống, cởi bỏ bộ đồ ướt trên người ra rồi quấn chúng lên người cho cẩn thận!"
Đáy mắt không giấu nổi sự đắc ý, Cừu Đại Hải giữ chặt Tô Tiểu Lương, khinh khỉnh đưa mắt liếc qua đám người đang chờ phía dưới.
Mái tóc đen ướt đẫm dính sát vào trán, Dương Duệ nhẹ nhàng và cẩn trọng đặt bịch thuốc nổ xuống, bình thản cởi khuy trên áo ra.
“Đừng, đừng mà Dương Duệ, anh đừng làm thế. Gây dựng lại Cảnh Trình không phải chuyện một sớm một chiều có thể làm được, chỉ sơ suất một li thôi là sẽ..."
“Nhóc, hãy tin anh." Dịu dàng cất tiếng nói, Dương Duệ bình thản nhìn Tô Tiểu Lương, hơi mỉm cười với cô, ánh mắt anh ấm áp và mềm mại tựa vầng thái dương: “Còn nhớ không, anh đã từng nói em chính là niềm tin vĩnh cửu của anh. Điều này chưa bao giờ thay đổi. Vì đức tin của mình, con người ta sẵn sàng đánh đổi tất cả. Cũng giống như Guevara - người mà anh vẫn luôn ngưỡng mộ, vì niềm tin tối cao nhất trong tim mình, ông đã nỗ lực cố gắng không mệt mỏi đến giây phút cuối cùng của cuộc đời. Đừng khóc, anh không thích nhìn thấy em khóc một chút nào đâu!"
Nghe những lời nói hiền dịu chất chứa đầy tình cảm đó, nước mắt Tô Tiểu Lương lại tuôn ra như mưa, cô quá hiểu con người Dương Duệ, vì thế cô biết mình có năn nỉ thế nào cũng vô ích mà thôi.
Thế nhưng, làm sao cô có thể đứng nhìn anh quàng thứ đồ chết tiệt có thể nổ tung bất cứ lúc nào kia lên người chứ, làm sao cô có thể yên lòng mà sống tiếp đây?
Cúi xuống hít thở mấy hơi thật dài, khi ngẩng đầu lên thì thần sắc cô đã chuyển sang trạng thái lạnh nhạt từ khi nào rồi, đến giọng nói cũng trở nên lạnh giá như băng tuyết:
“Anh làm thế này hòng chuộc lại sự phản bội sáu năm trước chứ gì? Anh muốn cầu xin sự tha thứ của tôi phải không? Dương Duệ, tôi nói cho anh biết, tôi sẽ không tha thứ, không bao giờ!"
Câu nói lạnh tanh vô tình vô nghĩa làm Cừu Đại Hải đang xị mặt bĩu môi không thèm quan tâm đến câu chuyện tình sướt mướt này phải tròn mắt lảo đảo, nhưng Dương Duệ lại chẳng hề có chút phản ứng nào, khuôn mặt khôi ngô sáng sủa đó vẫn điềm nhiên như thường. Thuận tay ném chiếc áo sang một bên, anh nhẹ nhàng chậm rãi nhấc bịch thuốc nổ đang đặt cạnh chân bàn lên, thận trọng buộc chúng lên trước khuôn ngực đang để trần, đến đây mới mỉm cười: “Anh chỉ đang làm chuyện mà bản thân anh nhận thấy xứng đáng để làm, bất kể em có tha thứ hay không cũng không quan trọng".
Tô Tiểu Lương không nói được gì nữa, núi băng cao vời vợi tích tụ trong người sáu năm nay dần tan ra từng mảng một.
Nếu một người đàn ông vì mình mà không quản sống chết của bản thân thì còn điều gì không thể tha thứ cho anh ta được?
Ngoảnh sang phía Cừu Đại Hải đang lặng yên nãy giờ, Dương Duệ kiên quyết: “Tôi đã làm theo những gì ông nói, để cô ấy đi đi."
Ánh mắt sắc lẹm không chút sợ hãi của Dương Duệ làm Cừu Đại Hải thất thần trong giây lát, ông ta bỗng có cảm giác quyết định của mình rất có thể sẽ là một sai lầm lớn: Dương Duệ bình tĩnh ngoài sức tưởng tượng, như lúc này đây, dù trên người cậu ta chất đầy thuốc nổ nhưng khuôn mặt khôi ngô kia lại chẳng có chút hoang mang sợ hãi nào, cứ như thể trong xương cốt của cậu ta có một tố chất đặc biệt để có thể bình thản tự tin không nao núng trong bất kỳ tình huống nguy cấp nào. Nếu như hỏi có điều gì có thể làm cậu ta hoảng loạn mất tự chủ thì xem ra chỉ có cô gái đang nằm trong tay mình thôi. Thả Tô Tiểu Lương liệu cậu ta có làm theo yêu cầu của mình không?
Dường như đọc được những băn khoăn trong lòng ông ta, Dương Duệ nhẹ nhàng nói:
“Ông không phải lo, tôi đã đến đây rồi thì không thể không nghe lời ông, mũi tên đã bắn ra không thể quay lại".
Thận trọng cúi xuống tháo thuốc nổ được cuốn trên người Tô Tiểu Lương ra, Cừu Đại Hải thao tác cực kỳ nhẹ nhàng. Tuy nhiên đầu óc Tô Tiểu Lương trống rỗng, trắng xóa như đất trời mênh mang phủ đầy tuyết trắng, điều duy nhất cô có thể làm là dính chặt ánh mắt vào Dương Duệ, như thể phải làm như vậy mới hấp thụ được hơi ấm của anh. Anh đã từng là vầng mặt trời sáng rực sáng, chói lóa nhất trong cuộc đời cô, không phải sao? Xưa nay chưa từng có giây phút nào khoảng cách giữa anh và mình lại xa cách hơn lúc này và trước nay cũng chưa từng có phút giây nào anh lại gần mình hơn lúc này.
Cuối cùng cũng gỡ hết chỗ thuốc nổ ra, Cừu Đại Hải bất giác thở phào một hơi, trong lòng còn hoài nghi nên ông ta chưa cởi hết dây trói buộc quanh hai cổ tay Tô Tiểu Lương.
Trái tim nằm trong tình thế như kiếm treo ngược cuối cùng quay trở về trạng thái ban đầu, Dương Duệ nhếch môi cười yên lòng.
Tô Tiểu Lương bị Cừu Đại Hải đẩy đi, mệt mỏi lảo đảo mấy bước khi lấy được thăng bằng cô liền ngoảnh mặt lại, sắc mặt đã trắng bệch như tờ giấy: “Dương Duệ, em không thể bỏ mặc anh như thế này được".
“Nhóc, giống như anh đã từng bỏ mặc em ấy, lần này em cũng bỏ mặc anh như vậy. Đi đi!"
Câu nói kiên quyết mà dịu dàng của anh trong chớp mắt lại làm hai mắt Tô Tiểu Lương tiếp tục đẫm lệ, một tay cô phải vịn vào thành chiếc bàn cũ kỹ bị bỏ không với một lớp bụi dày cộp để khỏi chao đảo và ngã quỵ xuống, tay còn lại đưa lên bụm chặt miệng, buộc mình không được phát ra những tiếng nức nở thảm thương vào lúc này. Từ rất lâu rồi cô tự cảm thấy mình là một cô gái được nuôi dưỡng bởi dòng máu kiên cường ngấm vào tận xương cốt, thực tế đã chứng minh, bao nhiêu năm nay cô vẫn nhất mực kiên cường, kiên cường đối mặt với nỗi buồn ly hợp. Nhưng đến bây giờ cô phát hiện ra mình không còn sức để kiên cường nữa, hai chân đã mềm nhũn và muốn ngã gục rồi.
Cô không sao tưởng tượng được và cũng không muốn tưởng tượng nếu người đàn ông cô đã quen thân từ năm mười lăm tuổi không còn trên cõi đời này...
Sáu năm trước anh nhẫn tâm dứt áo ra đi, nhưng ít nhất vẫn còn sống trên đời, cho dù là sống dưới một bầu trời khác, với một người phụ nữ khác.
Đứng trước sự sống và cái chết, tình yêu thù hận nổi lên như những chùm ánh sáng chiếu qua chiếu lại trong không gian hỗn độn làm người ta thương tiếc khôn cùng.
Đưa tay lên lau những giọt nước mắt nóng hổi lăn trên má, Tô Tiểu Lương lắc đầu:
“Em không thể... Dương Duệ..."
“Từ xưa đến nay, trong cảm nhận của anh, em là một cô gái thông minh hơn người, vì vậy lần này cũng đừng làm anh thất vọng! Đi đi, nhanh lên!"
Thoáng thấy vẻ mặt Cừu Đại Hải hơi thay đổi, giọng điệu Dương Duệ không còn nồng ấm vỗ về nữa mà chuyển sang lạnh nhạt lạnh lùng.
Mệt mỏi lên đến cực điểm, Tô Tiểu Lương không còn sức để hít thở, cũng không còn khả năng để suy nghĩ thêm gì nữa, cô chỉ biết lắc đầu và lắc đầu, nước mắt cũng vì thế mà chao đảo theo.
“Được, em đi..."
Run cầm cập vì thiếu nước, môi đã trắng bệch vì cơ thể quá mệt mỏi, biết rằng Dương Duệ chỉ muốn bảo vệ mình mà thôi, Tô Tiểu Lương chậm chạp quay người bước đi.
Hai chân nặng trĩu hơn đeo gông trì, cô trầy trật lắm mới lê được một bước. Mỗi một bước chân, cơn hoảng loạn trong cô lại tăng thêm một phần. Gần đến cửa bỗng cô dừng lại, bóng hình gầy gò yếu ớt của cô bỗng dựng dậy thẳng tắp. Trong căn phòng vắng lặng được sưởi bằng thứ ánh sáng vàng vọt tờ mờ, chỉ nghe thấy tiếng cô dõng dạc từng từ: “Chẳng phải anh muốn cầu xin sự tha thứ của em sao? Vậy thì phải sống quay trở về gặp em. Nếu không em sẽ mãi mãi không tha thứ cho anh!".
Không chần chừ do dự nữa, Tô Tiểu Lương vịn vào lan can đi xuống dưới nhà, cơ thể cô đã mềm nhũn và tê liệt như đống bùn nhão từ lâu rồi.
Khi thấy bóng Tô Tiểu Lương xuất hiện dưới chân cầu thang, Trịnh Phàn và Lý Đào vội vàng chạy đến đỡ lấy cơ thể xiêu vẹo chỉ chực ngã của cô.
Đêm tối nặng nề, trong tầm mắt không thấy được gì khác ngoài một màu đen tối sẫm.
Đèn trong tòa nhà văn phòng bật sáng và là nguồn sáng duy nhất trong màn đêm tối đen này, và cũng là tâm điểm để tất cả mọi người có mặt tại hiện trường cùng hướng tới.
Tô Tiểu Lương mệt rã rời đứng bất động nhìn về khung cửa sổ nơi chỉ mấy phút trước chính cô là người đứng tại đó, răng cắn chặt vào môi, chỉ sợ bất cẩn một chút thì cảnh tượng hãi hùng sẽ xảy ra. Người cô đong đưa như đang liên tục nhắc nhở cô rằng mình đã chấp nhận sự thật rồi, nhưng ý chí trong cô vẫn kiên quyết muốn chống lại sự thật đó. Trịnh Phàn đưa mắt sang thấy thần thái kiên cường và cơ thể yếu ớt của cô đang đánh nhau dữ dội, anh bật ô che mưa cho cô, khẽ trầm giọng xuống nói:
“Cục trưởng Lý đã có biện pháp nào để cứu Dương Duệ ra chưa? Chỉ đứng đợi dưới này thôi e không phải cách tốt nhất!"
“Bây giờ thì chỉ có thể chờ đợi, xem Dương Duệ có thể... Nếu như đánh liều xông lên sợ là không giải quyết được vấn đề lại gây nguy hại đến sự an toàn của cậu ấy".
Lý Đào cùng lúc đó cũng liếc mắt nhìn sang Tô Tiểu Lương, mặt mày anh ta vô cùng nghiêm trọng nhưng vẫn chưa thể nghĩ được ra phương án nào khả thi.
Nếu như là vụ bắt cóc con tin thông thường thì anh ta có đủ khả năng để đưa người vào giải cứu, nhưng Cừu Đại Hải lại dùng thuốc nổ để uy hiếp con tin, hơn nữa lại buộc chúng trên người của Dương Duệ...
Vừa nói dứt câu, bên trong tòa nhà văn phòng bỗng vọng xuống tiếng va chạm nho nhỏ, vì khoảng cách quá xa nên bên dưới không nghe rõ được chuyện gì đang xảy ra. Mặt ba người trong hội Lý Đào chưa kịp biến sắc thì đột nhiên lại có thêm mấy tiếng loảng xoảng hỗn loạn phát ra từ bên trong, nghe như tiếng vật gì đó rơi mạnh xuống sàn, lại cũng nghe như tiếng vật lộn ẩu đả. Trong không gian yên ắng, nhưng âm thanh này nổi lên cực kỳ rõ ràng, trong chớp mắt đủ sức làm thần kinh mấy người trong nhóm Tô Tiểu Lương căng ra đến mức cứng đờ.
“Không phải đánh nhau đấy chứ? Trên người Tổng giám đốc Dương còn có..."
Kỳ thực trong đầu Tô Tiểu Lương cũng đang quẩn quanh suy nghĩ này, chỉ có điều hiện tại cô đang quá căng thẳng và cơ thể quá yếu ớt để có sức cất lên tiếng nói, chỉ biết hướng ánh mắt sang phía Lý Đào đứng bên cạnh đang nhăn nhó mặt mày không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Dù sao ông ta và người của ông ta ở đây cũng được coi là những người có nhiều kinh nghiệm nhất trong chuyện này. Hơi do dự một chút, trầm ngâm suy nghĩ một lúc, Lý Đào ngoảnh sang nhìn những người xung quanh, cố gắng ra hiệu cho họ không được động đậy, còn mình thì nhẹ nhàng dịch chuyển sang bên phải. Cùng với ba đồng sự nữa đang ẩn nấp phía bên phải, bốn người nhón chân nhẹ nhàng tiến về phía chân cầu thang. Tô Tiểu Lương và Trịnh Phàn đứng nhìn mà thần kinh căng thẳng đến độ thở không ra hơi.
Đùng!
Một tiếng nổ vang lên, toàn bộ ánh sáng trong khu nhà phụt tắt, trong khoảnh khắc bốn bề chìm vào bóng tối làm cơn hoảng loạn tột độ của những người đang ngóng chờ bên ngoài lại càng thêm nặng nề.
Lý Đào đang rón rén lên cầu thang, dừng lại nhìn về phía sau rồi quyết định tiếp tục bước tới, bốn con người dường như nằm phục xuống để bò lên cầu thang, gắng hết sức không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
Những biến cố đột ngột này làm Tô Tiểu Lương không chịu được, cổ họng bất giác phát ra những âm thanh kinh sợ nho nhỏ, tim cô đập càng lúc càng nhanh:
“Anh nhất định phải bình an quay trở ra, nhất định phải thế!"
Sau một lát, đội của Lý Đào lên được trên lầu, tiếng binh binh bang bang trên lầu vẫn tiếp tục vọng xuống.
Một tiếng đùng đoàng long trời lở đất nổ tung trên đỉnh đầu và trong lồng ngực Tô Tiểu Lương, mặt mũi cô tối sầm lại, cô ngã nhào theo tiếng nổ lớn đó.
Trong cơn mơ màng, cô cảm thấy hồn phách mình đang bay đi rất xa, ngoài điều đó ra thì không nhận biết được bất cứ điều gì nữa...
Đưa tay lên không thấy bóng đen của năm ngón tay đâu, một màn sương mù dày đặc che phủ trước mặt, áo quần gần như ướt sũng, một đống rắc rối khó gỡ, vừa phức tạp lại vừa xa lạ.
Trong lúc hồn vía Tô Tiểu Lương vẫn đang đong đưa chao đảo, tiếng bước chân dồn dập, tiếng nổ kinh thiên động địa đó vẫn đang luẩn quẩn văng vẳng trong đầu cô.
Khi nỗi sợ hãi tột độ và cảm giác tuyệt vọng đang xâm chiếm cõi lòng, có tiếng thì thầm dịu dàng thật êm đềm lướt nhẹ bên tai giúp cô chầm chậm hồi tỉnh: “Nhóc ơi, anh đây, anh đây".
Hơi ấm từ lòng bàn tay dần dần lan tỏa đi khắp người, Tô Tiểu Lương đang nằm mê man bất tỉnh cuối cùng cũng đã mở mắt ra, ngoảnh đầu sang bên phải theo cảm giác của bản thân, ngay lập tức nước mắt cô tuôn trào vì quá đỗi vui mừng. Người đang ngồi bên cạnh nắm chặt tay cô không phải là Dương Duệ thì là ai? Chỉ có điều khuôn mặt đẹp trai của anh đang bị cuốn tầng tầng lớp lớp băng gạc trắng xóa, sắc mặt có vẻ hơi tiều tụy hốc hác đi một chút. Mặc kệ ống truyền dịch bên tay trái vẫn đang nhỏ giọt, cô sung sướng như phát điên liền bật dậy ôm chầm lấy anh: “Dương Duệ, anh sống rồi, vẫn còn sống, sao lại có thể thế được chứ?"
Dương Duệ cũng đáp lại cái ôm của cô bằng một nụ cười rồi vòng tay ôm cô thật chặt, ánh mắt rạng ngời của anh chất chứa đầy vẻ dịu dàng.
Cô gái thường ngày lạnh như băng bây giờ đang xúc động vừa khóc vừa cười trong lòng mình, trái tim Dương Duệ tràn ngập yêu thương và hương vị ngọt ngào: “Cô nhóc ngốc nghếch!"
“Anh có nghĩ rằng nếu mình buộc chỗ thuốc nổ đó lên người, chỉ cần lỡ tay sảy chân một chút thôi thì đến xương cốt cũng không còn không?"
“Có nghĩ đến rồi, nhưng mà anh còn sợ không được nhìn thấy xương cốt của em trên đời hơn của anh nhiều. Có biết không, anh không thể tưởng tượng và cũng không dám tưởng tượng người con gái anh quen biết từ thuở thiếu thời không còn tồn tại trên thế giới này nữa. Cảm giác sợ hãi này còn tuyệt vọng hơn cả cái chết nhiều. Mặc dù những năm vừa rồi không có em bên cạnh nhưng ít nhất anh còn biết em vẫn còn sống, sống yên ổn ở một phương trời khác, còn anh vẫn luôn luôn nương tựa, luôn hướng về phương trời đó
Giọng nói ấm áp êm đềm đầy kích thích đó gợi từng gợn sóng li ti trong cõi lòng trỗi dậy, trong chốc lát, Tô Tiểu Lương xúc động vô cùng.
Có lẽ người ta sinh ra thì số mệnh an bài sẽ phải gặp một người nào đó rồi, không sớm không muộn, chỉ cần một cái nhìn trong mênh mông biển người thôi, nhưng từ đó sẽ khó lòng quên được nhau.
Những lời anh nói lúc này sao lại giống với những gì mình đã từng nghĩ đến vậy?
Vì đã hiểu rồi nên sẽ bao dung hơn.
Vì đã hiểu rồi nên sẽ trân trọng hơn.
Dù không gian và thời gian có bao nhiêu biến chuyển, sự ăn ý đã ăn sâu vào tận tim gan và máu xương của cả hai. Trong biển người mênh mông, thế gian thị phi muôn điều, để tìm được một người đồng điệu tâm hồn với mình xem ra khó hơn lên trời, thế nhưng một khi đã gặp được thì đúng là trời long đất nổ, biển cạn đá mòn, thậm chí là khắc cốt ghi tâm vĩnh cửu ngay cả khi xương cốt hóa thành tro bụi. Bởi vì biết rõ những điều này nên bản thân có thể lựa chọn phủ băng cho quãng thời gian tình ái vừa đẹp, vừa đau thương đó, nhưng dù có gồng hết sức cố gắng thì cuối cùng cũng không ai có thể từ bỏ được một phần máu thịt trong cơ thể mình, thử hỏi trên thế gian này có ai nỡ lòng nào tự tay hủy hoại một phần sự sống của bản thân không?
Dựa vào lồng ngực mà cô đã nhớ mong từ rất lâu và cũng cách xa lâu lắm rồi, Tô Tiểu Lương nhẹ nhàng khép đôi mắt đang bị phủ một lớp sương mù dày đặc lại, khẽ lẩm bẩm:
“Em cũng không thể tưởng tượng và cũng không dám tưởng tượng rằng trên thế gian này không còn anh nữa.Vì thế hãy hứa với em, phải sống thật tốt".
“Anh thế này còn chưa tốt sao?" Đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cô, thấy bình nước truyền dịch đã hết rồi, Dương Duệ dịu giọng nói: “Để anh đi gọi bác sĩ rút kim ra. Có muốn ăn gì không để anh bảo người mang lên. Bác sĩ nói sức khỏe của em quá yếu, trước mắt tốt nhất không nên ăn nhiều đồ quá. Ăn một ít cháo nhé, được không?"
Mím môi gật đầu, Tô Tiểu Lương ngoan ngoãn tựa xuống chiếc gối mà Dương Duệ vừa sắp trên đầu giường cho mình, cho dù đèn đuốc sáng trưng nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có gì đó rất mơ hồ.
Bao nhiêu năm nay, cô chưa từng ngất đi vì sợ hãi như vậy, chưa bao giờ!
Lặng lẽ nhìn theo bóng Dương Duệ đứng dậy rồi đi ra phía cửa, lòng thấp thỏm như thể hồn vía đang bay lơ lửng trong không trung chưa tìm được điểm dừng chân, cô thấy sợ, vội lên tiếng hỏi: “Dương Duệ, anh sẽ không rời khỏi đây, phải không?"
“Anh sẽ không rời khỏi em!"
Ngoảnh đầu lại, ấm áp cười với cô, Dương Duệ thanh nhã bước đi, bóng dáng đầy phong độ và “chất" của anh có tác dụng như một vị thuốc, trong khoảnh khắc làm Tô Tiểu Lương thấy an tâm hơn nhiều.
Nửa đêm, khách sạn lặng im như tờ.
Bác sĩ đã rút ống truyền dịch ra cho Tô Tiểu Lương rồi kiểm tra kỹ lưỡng một lượt nữa, xác định không còn gì đáng lo ngại nữa, ông dặn dò cô uống thuốc và nghỉ ngơi thêm một vài ngày nữa cho đến khi cô hoàn toàn cảm thấy thể lực đã hồi phục và tinh thần không còn bất kỳ cảm giác mệt mỏi nào nữa mới có thể tiếp tục đi làm. Vì thấy rằng cô nhất định cần được nghỉ ngơi để nguôi ngoai đi nỗi khiếp sợ vừa qua, Dương Duệ quyết định trước mắt không quay về vội, để cô ấy ở lại thành phố Z nghỉ ngơi mấy ngày. Tô Tiểu Lương tuy thấy sự sắp xếp đó không hợp lý cho lắm nhưng cuối cùng cũng không thắng được sự kiên quyết của Dương Duệ, cô chỉ có thể đồng ý làm theo.
Hơn hai giờ sáng, sau khi tiễn bác sĩ ra về, căn phòng sáng như ban ngày liền chìm vào màn đêm tối tăm.
Lặng nhìn Dương Duệ đang ngồi bên thành giường bóc hoa quả cho mình, Tô Tiểu Lương sửng sốt nhớ ra đã lâu lắm rồi hai người họ không được ở bên nhau gần như thế, trong không gian tĩnh lặng như thế này - khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh có vẻ yên ả và tĩnh lặng, đôi môi anh hơi nhếch lên, có lẽ đó là một nụ cười ấm áp đầy tình cảm. Tô Tiểu Lương nhớ rất rõ và rất đậm là đã từng hơn một lần nói rằng mình bị vẻ điềm nhiên mà chẳng hề xa cách, sâu sắc nhưng không hề lạnh lùng này của anh làm si mê. Khi đó Dương Duệ thường gí tay lên mũi cô, nửa đùa nửa yêu nói người con gái anh yêu là một bông “hoa háo sắc" không biết thế nào là e dè thẹn thùng như người ta. Khi đó, mang sẵn máu kiêu ngạo trong người, cô lại không cảm thấy hoa háo sắc có gì ghê gớm lắm mà lại nghĩ nó thơm tho vô cùng:
“Em yêu anh như bông hoa háo sắc đó, như thế không tốt sao? Anh phải biết rằng say đắm là một thứ nằm tận trong xương tủy, còn sâu đậm hơn yêu nhiều".
Nhớ tới kiểu ăn nói bướng bỉnh năm đó của mình, Tô Tiểu Lương hơi chúm chím đôi môi, lộ nét tươi cười.
Ngày đó còn trẻ, tự do tự tại, không hiểu được thế nào là chia ly, lại càng không hiểu thế nào là thời gian nháy mắt thoi đưa. Đáng tiếc là những thứ tốt đẹp đều trôi qua ta rất nhanh, như bây giờ này, hai người đang tận hưởng những giây phút bình yên và hạnh phúc khó khăn lắm mới có được, một khi phải rời khỏi thế giới này, quay trở về với cuộc sống bình thường, cuối cùng cô và anh cũng chỉ là hai người yêu nhau tương tư tương kiến nhưng không thể tương thân tương ái được. Cả hai cùng rất thân thuộc nhưng đồng thời lại cũng rất xa lạ - người xa lạ thân thuộc nhất, nói chung là như thế.
Một quả vải mọng nước được đưa tới sát miệng, cô ngơ ngác một lát, cúi xuống cắn lấy cho vào miệng, nghe thấy Dương Duệ đứng lên nói đi rửa tay, rồi anh lại cất tiếng hỏi: “Sao lại thở dài?"
“Không". Nuốt miếng vải ngọt lịm, Tô Tiểu Lương ngẩng đầu cười và không muốn để lộ ra tình cảm sướt mướt của mình.
“Nói dối, nhìn em anh biết rõ ràng em vừa nghĩ gì đó?"
Dương Duệ lại ngồi xuống, nắm chặt bàn tay trắng nõn của cô, đôi con ngươi đen sì của anh giống như hai viên ngọc gia bảo. Cảnh tượng lần đầu tiên gặp nhau khi mười lăm tuổi bỗng hiện lên trong đầu, Tô Tiểu Lương cố nén nỗi đau đớn chua xót trong lòng lại, đánh trống lảng bằng một câu chuyện khác: “Anh còn chưa nói cho em biết làm thế nào anh có thể bình an vô sự trở về thế này? Còn nữa, Cừu Đại Hải, ông ta có sao không? Thực ra..."
“Nhìn vào mắt anh". Dương Duệ kéo cô sát lại gần mình hơn, chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt chân thành và thân tình:
“Nhóc ơi, anh hiểu em mà vì vậy không cần né tránh vấn đề có được không? Vừa rồi có phải em nhớ tới chuyện cũ, chuyện cũ của hai chúng ta?"
Hương hoa cỏ mùa xuân thơm ngát vấn vương quanh hai người, Tô Tiểu Lương hơi ngẩng mặt lên, rồi đắm chìm trong ánh mắt mêng mông sâu rộng như đại dương của anh.
Cô gật đầu, kể từ ngày tương ngộ, đây là lần đầu tiên cô thừa nhận tâm sự thật của mình trước mặt Dương Duệ: “Đúng thế, em nhớ tới chuyện xưa, chuyện ngày xưa của chúng ta".
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua má cô, Dương Duệ gật đầu, đôi mắt lấp lánh như phát ra những chùm ánh sáng long lanh, dường như chiếu sáng cho cả một bầu trời đầy sao.
“Còn nhớ điều anh đã từng nói với em không, châu Âu rất đẹp, trời xanh nước biếc, trăm hoa đua nở. Rất nhiều người đến nơi đó rồi thì sung sướng tự đắc như thể đã đến được chốn bồng lai tiên cảnh, nơi cuối cùng trên thế giới không biết đến ô nhiễm là gì, nói theo cách của phương Tây thì đó được gọi là thiên đường. Thế nhưng, từ khi anh đến đó vào năm đầu tiên trong trường đại học, anh chỉ có cảm giác nơi đó là một hòn đảo biệt lập, hòn đảo giam hãm anh, bởi vì ở đó không có em. Những năm sau này, mỗi khi anh nhớ lại chuyện xưa, em biết điều anh nhớ nhiều nhất là gì không?"
Ánh mắt hoang tàn dần dần lấy lại vẻ dịu dàng, Tô Tiểu Lương say đắm chìm trong những lời lẽ ấm áp như mùa xuân của anh, tưởng như lại đang quay trở lại quá khứ.
Thời trẻ, cô cảm nhận thứ âm nhạc tuyệt vời huyền diệu nhất trên đời chính là giọng nói của người đàn ông này, mênh mông nhất chính là ánh mắt của người đàn ông này, dễ chịu nhất chính là vòng tay của người đàn ông này. Vì thế, chỉ cần được ở bên anh là cô cảm thấy lòng mình gần như đạt tới độ bình yên và tĩnh lặng của những người học thiền. Hai người họ là đồng điệu, không phải sao? Động vật thì dựa vào mùi hương của chúng để tìm thấy đồng loại, còn con người thì dựa vào sự tương thông của tâm hồn.
“Điều anh nghĩ nhiều nhất chính là, nếu như khi đó anh không sang châu Âu, như vậy có phải tất cả sẽ hoàn toàn khác không?"
“Không có nếu như, không có nếu..."
Trái tim hơi nhói đau, Tô Tiểu Lương đang dựa vào lòng Dương Duệ nghẹn ngào cố kìm nén để nói ra ba tiếng tiếp sau.
Nếu phải dùng đến chữ “nếu", điều đó chứng tỏ tất cả mọi việc đều đã xảy ra rồi và không thể thay đổi được, không phải sao?
Dương Duệ thở dài một hơi như thể tự giễu bản thân, cánh tay ôm cô càng lúc càng chặt hơn, như sợ rằng chỉ cần không để ý một chút thôi là người con gái trong lòng anh sẽ tan biến mất.
“Giả sử khi đó không đi thì bây giờ hai chúng ta chắc chắn đã cưới nhau rồi, đã có một gia đình ấm áp, chúng ta sẽ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đọc sách, cùng nhau nghe nhạc, nắm tay nhau đi du ngoạn khắp thế giới, cuộc sống trôi qua sẽ rất bình dị nhưng chân thật, có khi còn có cả một tiểu bảo bối đáng yêu nữa, nó sẽ bi bô học nói, nhìn chúng ta và cười - nụ cười trong trẻo nhất nhân gian..."
Trong khoảnh khắc tốt đẹp mơ về một cuộc sống có nhau mà sống đó, Tô Tiểu Lương nhẹ nhàng khép mắt lại, trong đầu cô cũng hiện lên những cảnh hoang tưởng mà cô đã mơ về chúng rất nhiều lần.
“Nhóc ơi, anh yêu em"
Sau một hồi tĩnh lặng, Dương Duệ cúi đầu xuống, chầm chậm đặt một nụ hôn lên đôi môi hơi run run của cô.
Xúc cảm mềm mại và êm ái như một liều thuốc độc ngọt ngào ngấm dần từ môi vào bên trong cơ thể, trong phút chốc chúng lan tỏa khắp cơ thể, Tô Tiểu Lương không nói được gì, toàn thân đã bị kích thích đến run rẩy.
Sự run rẩy đầy khao khát mà vô cùng thuần khiết, sự run rẩy yêu kiều mà đầy tuyệt vọng.
Dương Duệ lưu luyến không nỡ rời khỏi đôi môi của cô. Bốn cánh môi run rẩy dính chặt vào nhau, lửa đang cháy trong hai tâm hồn tràn ngập yêu thương này, cả hai cùng khao khát muốn tận hưởng thêm một chút, một chút hương vị của nhau. Đôi mắt dịu dàng của cô từ từ nhắm lại, cánh tay bất giác vòng lên cổ Dương Duệ, nụ hôn nồng nàn thân thuộc này làm Tô Tiểu Lương nghĩ tới sự quấn quýt của những nhánh cây leo dài xanh mượt quanh thân cây đại thụ vạm vỡ trong những ngày xuân ấm áp, chúng lồng vào nhau chặt làm sao, mải miết làm sao, thuần khiết làm sao. Nụ hôn ươn ướt mà nồng nàn này càng đi sâu vào bên trong càng làm Tô Tiểu Lương muốn ngạt thở thế nhưng chẳng ai muốn rời nhau ra, sợ rằng trong một giây nữa thôi lại không thấy người kia đâu nữa.
Đêm đã khuya.
Tình yêu giờ mới lên tiếng.
Cái ôm quá chặt làm Tô Tiểu Lương thở không ra hơi, điều duy nhất cô cảm nhận được là cánh tay Dương Duệ càng lúc càng siết mạnh hơn, như thể muốn kéo cô vào tận trong cơ thể anh, trở thành một phần trong cơ thể anh. Kinh Thánh chẳng nói thượng đế đã dùng một chiếc xương sườn của Adam để tạo ra Eva, vì thế Eva kỳ thực chính là một bộ phận trong cơ thể Adam. Và chẳng phải Dương Duệ cũng từng nói cô chính là chiếc xương sườn của anh bị thất lạc trong nhân gian sao?
Đến khi cảm thấy hơi thở người con gái trong lòng mình không được thoải mái lắm Dương Duệ mới buông tay, khuôn mặt của anh giờ đã nhuốm một mầu khao khát tuy mỏng manh nhưng rất rõ ràng:
“Xin lỗi, anh... em còn yếu quá nhóc, mau nghỉ ngơi đi. Phòng của anh ở ngay bên cạnh, có gì cứ gọi anh nhé".
“Dương Duệ..."
Áp lực do cảm giác nghẹt thở gây ra tự nhiên làm Tô Tiểu Lương phải hít thở sâu và mạnh hơn, nghe anh nói xin lỗi, cô chỉ biết gọi tên anh mà không nói được điều gì khác vào lúc này.
Thêm một cái ôm thật chặt đến không thể chặt hơn được nữa, rồi Dương Duệ đứng lên và đi ra cửa. Khao khát mãnh liệt sôi sục trong người anh đang gào thét dữ dội, anh sợ chỉ nán lại đây thêm một giây nữa thôi anh sẽ không còn sức để khống chế những khao khát bản năng mà bản thân đã phải kìm nén từ rất lâu rồi và cũng bị chia cắt từ rất lâu rồi. Anh không muốn sự miễn cưỡng của cô, trong bất kỳ thời điểm nào và bất kỳ hoàn cảnh nào. Không còn là cô thiếu nữ chưa từng trải chuyện đời, Tô Tiểu Lương dễ dàng nhận ra ánh mắt nóng hổi và ham muốn tột độ đang bị khắc chế hết sức của Dương Duệ. Đồng thời cô cũng nghe thấy rất rõ tiếng nói của tâm hồn cất lên từ nơi sâu thẳm nhất trong lòng mình rằng, trên tất cả, người đàn ông này chính là tình yêu trọn đời của cô.
Nên thuận theo cảm xúc mà đi tiếp hay để lý trí bóp chết với nỗi day dứt rằng không nên tồn tại suy nghĩ như vậy?
Tác giả :
Lương Liễu Lưu Ly