Bên Em Tháng Đổi Năm Dời
Chương 6 Chương 6
Tác giả: Thời Tinh Thảo
Editor: Lemon
Tạp chí《 tưởng》thành lập gần trăm năm, từ lúc sáng lập tới nay nghệ sĩ được quay chụp nhiều đếm không xuể.
Nghệ sĩ có thể chụp bìa cho tạp chí này hoặc nhiều hoặc ít đều là nghệ sĩ tuyến 1.
Nói cách khác —— chỉ cần có thể được tạp chí này mời liền chứng minh người này có nhân khí cùng thực lực.
Mà lần này, là lần thứ sáu Du Tùy được mời quay chụp.
Xuất đạo 6 năm, mỗi năm có được một lần lên mặt bìa đủ để chứng minh địa vị của anh trong giới.
Thẩm Mộ Xuy lúc trước ở nước ngoài cũng có nghe nói qua.
Cô tưởng tượng sắp được xem ảnh chụp mới của anh liền có chút kích động.
“Đúng rồi." Thẩm Mộ Xuy nhìn về phía Du Tùy: “Em đi theo có làm ảnh hưởng tới anh không?"
Du Tùy bật cười, nhìn bộ dáng chờ mong của cô: “Sẽ không."
Anh lời ít ý nhiều giải thích: “Lần này địa điểm quay chụp tương đối hẻo lánh, sẽ không bị nhìn thấy."
“Vậy nhân viên công tác……"
“Đừng lo."
Chuông cửa nhà Du Tùy vang lên, anh đứng dậy đi mở cửa, nói với cô: “Bọn họ có tu dưỡng nghề nghiệp."
Một lát sau Du Tùy từ bên ngoài đi vào, theo sau còn có một người.
Nhìn thấy trong nhà có con gái, Tiền Bằng trợn tròn mắt.
Này này này…… trong nhà anh cậu ta khi nào kim ốc tàng kiều!!!
Thẩm Mộ Xuy nhìn về phía người tới, hơi mỉm cười: “Xin chào, tôi là Thẩm Mộ Xuy."
Tiền Bằng: “……Xin chào, tôi là trợ lý Tùy ca, Tiền Bằng."
Thẩm Mộ Xuy cười nhạt nói: “Tôi biết."
“……"
Du Tùy nhìn hai người: “Về thay quần áo trước, đợi lát nữa xuất phát."
“Vâng."
Sau khi Thẩm Mộ Xuy đi ra ngoài, Tiền Bằng hít hà một hơi, kinh ngạc nhìn về phía Du Tùy: “Anh…… Tùy ca, người vừa nãy là ai vậy?"
Cậu ta đè lại nội tâm đang kích động của mình, nhanh chóng nói: “Vừa rồi ý anh là—— muốn mang cô ấy đi cùng sao?"
Du Tùy không trả lời câu hỏi đầu tiên, nhàn nhạt nói: “Cô ấy muốn đi xem."
Tiền Bằng: “???"
Cho nên cô ấy muốn đi xem, anh liền mang cô ấy đi???!!
Vậy—— Thẩm Mộ Xuy là gì của anh??
Cậu ta cẩn thận nhìn sắc mặt Du Tùy, nhìn thấy trong mắt anh là sự mềm mại khó có được liền không đành lòng hỏi.
Thay quần áo xong ba người xuất phát.
Tiền Bằng là trợ lý kiêm tài xế, lúc lái xe cậu ta nhịn không được nhìn về phía sau mấy lần.
Cô gái xinh đẹp như vậy sao trước giờ cậu ta chưa từng thấy qua.
“Lái xe cẩn thận." thanh âm lãnh đạm truyền đến.
Cơ thể Tiền Bằng cứng đờ, cười gượng một tiếng: “Vâng, Tùy ca."
Thẩm Mộ Xuy nhìn người bên cạnh đang ngồi nghiêm chỉnh, bật cười: “Anh nghiêm túc như vậy làm gì?"
Du Tùy ngẩng đầu nhìn cô: “Anh nghiêm túc?"
“Đúng vậy."
Thẩm Mộ Xuy nói thẳng: “Vô cùng nghiêm túc."
Du Tùy: “……"
Thẩm Mộ Xuy ngước mắt, khóe mắt cong cong mà nhìn người nào đó đang im lặng: “Giận rồi sao?"
“Không có." Du Tùy duỗi tay xoa huyệt thái dương, suy nghĩ một lúc lâu nói: “Anh đang tự hỏi ——"
“Hỏi gì?"
“Thế nào mới có thể để em cảm thấy không nghiêm túc."
“—— khụ khụ khụ." Tiền Bằng đột nhiên ho mãnh liệt.
Cậu ta mang vẻ mặt xin lỗi nhìn hai người: “Xin lỗi xin lỗi, vừa rồi bị sặc nước miếng.".
Truyện Quan Trường
Hai người: “……"
Du Tùy nhíu mày, nhẹ liếc mắt nhìn cậu ta, Tiền Bằng cảm nhận được hơi thở nguy hiểm nên cũng đàng hoàng lại.
Nhưng mà ——cậu ta thật không cố ý mà.
Thật là ——anh nhà cậu ta khi nào biến thành như vậy?! Tiền Bằng thậm chí còn nghi ngờ đây có phải là Tùy ca mà cậu ta quen biết không.
Bởi vì Tiền Bằng ngắt lời, đề tài Thẩm Mộ Xuy cùng Du Tùy cũng bị cắt ngang.
Câu nói vừa rồi hơi mang ái muội nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều.
Địa điểm quay chụp là một khu phế tích lâu đời ở vùng ngoại thành,.
Thẩm Mộ Xuy nhìn từng tòa nhà cũ nát trước mặt, còn có nóc nhà đang lung lay sắp đổ, cùng đường đi dưới chân gập ghềnh liền nghĩ tới nhân vật trong phim điện ảnh Du Tùy mới đóng.
Điện ảnh là năm trước quay xong, lúc đó cô còn ở nước ngoài, nhưng cũng thấy được không ít tin tức.
Du Tùy đóng vai chính là một cảnh sát phản nghịch nhưng lại có thiên phú, các phương diện khác cùng năng lực đều không thể chê, khuyết điểm duy nhất là không nghe lời.
Ở cảnh đội, quan trọng nhất là phục tùng mệnh lệnh.
Nhưng nhân vật này chính là thích làm ngược lại.
Đương nhiên, đến cuối cùng hắn vẫn thay đổi.
Nhân vật trước sau tương phản.
Hơn nữa kịch bản viết rất kích thích, còn có rất nhiều cảnh đấu trí đánh nhau, làm người xem muốn ngừng mà không được.
Càng quan trọng là, bộ điện ảnh này còn là đạo diễn nỗi danh Minh Kính phụ trách.
Lần này càng làm fans mong chờ.
Ban đầu trên mạng truyền tin chọn nhân vật chính, fans các nhà nhiệt tình đề cử nghệ sĩ nhà mình, đến cuối cùng chọn Du Tùy, toàn võng vô cùng náo nhiệt.
Lúc ấy, Du Tùy bởi vì nhân vật này mà nằm trên hot search suốt hai ngày.
Tất cả mọi người cảm thấy, Du Tùy diễn cảnh sát không thành vấn đề, nhưng nhân vật Cổ Bĩ Kính lúc đầu kia là loại trẻ con phản nghịch, anh không thích hợp.
Đương nhiên fan trung thành cùng Thẩm Mộ Xuy không nghĩ như vậy, các cô cảm thấy Du Tùy diễn vai nào cũng thích hợp, chỉ cần anh muốn.
Nghĩ vậy Thẩm Mộ Xuy càng chờ mong ảnh chụp tạp chí hôm nay.
Sau khi gặp mặt, người trong đoàn tạp chí đối với Du Tùy mang theo nhiều hơn một người lại đây hoàn toàn không quá kinh ngạc.
Ai nên làm cái gì thì làm cái đó.
Bọn họ thuê một chiếc xe bảo mẫu để Du Tùy hoá trang thay quần áo, Thẩm Mộ Xuy an tĩnh đứng một bên nhìn.
“Này, cô kia……"
Đột nhiên có người gọi lớn.
Thẩm Mộ Xuy quay sang nhìn người nọ, trở tay chỉ chỉ chính mình: “Là kêu tôi sao?"
Cô gái tóc ngắn gật đầu: “Kêu cô đó, cô theo Du Tùy tới phải không?"
“Đúng vậy." Thẩm Mộ Xuy mắt sáng rực lên, trực tiếp tìm cho mình thân phận hợp lý: “Tôi là trợ lý mới của Du Tùy."
Cô gái tóc ngắn sửng sốt, kinh ngạc đánh giá cô: “……Cô là trợ lý mới của Tùy ca? Tôi còn tưởng rằng là em gái chứ." Cô ấy cười cười nói: “Giá trị nhan sắc cũng quá cao đi, làm trợ lý có cảm thấy quá mệt hay không?"
“Không mệt." Thẩm Mộ Xuy khóe môi cong cong, nghĩ có thể ra ra vào vào đưa quần áo cho Du Tùy, cô nghiêm túc nói: “Tôi rất thích công việc trợ lý này."
Cô gái: “……"
“Là trợ lý Tùy ca càng tốt, cô đem cái này đi đưa cho Tùy ca đi, anh ấy ở trong xe thay quần áo, bộ vừa rồi không quá hợp, cái này càng hợp hơn."
“!!!"
Thẩm Mộ Xuy cúi đầu, nhìn áo sơmi đưa qua trước mặt sợ ngây người.
Cô run run tay, vội vàng nói: “Được."
Thẩm Mộ Xuy chạy tới chỗ xe đậu, Du Tùy đang ở trong xe thay quần áo.
Lúc cô đến Tiền Bằng không ở bên ngoài canh, Thẩm Mộ Xuy nghi hoặc nhíu mày, không chút suy nghĩ trực tiếp kéo cửa xe ra, nhẹ giọng nói: “Du Tùy, nhân viên công tác nói bộ quần áo trước không ——"
Nhìn cảnh đẹp trước mặt, Thẩm Mộ Xuy nghẹn họng.
Người đàn ông trước mặt đang cúi đầu, quần áo không chỉnh tề, đại khái là vừa mặc lên, nút áo còn chưa cài.
Đập vào mắt Thẩm Mộ Xuy là lồng ngực lỏa lồ, cơ bụng hoàn mỹ cùng vòng eo săn chắc, ánh mặt trời ngoài cửa sổ xe chiếu váo người đàn ông trước mặt, rực rỡ lấp lánh vô cùng mê người.
Hai người nhìn nhau.
Thẩm Mộ Xuy chớp chớp mắt, nhanh chóng duỗi tay che mắt, vội vàng giải thích: “……Em không biết anh lâu như vậy còn chưa mặc xong!"
“Em không cố ý nhìn anh đâu."
Du Tùy cúi đầu cài nút ao, thanh âm nhẹ nhàng: “Bên kia thúc giục sao?"
“Không phải."
Thẩm Mộ Xuy thật cẩn thận lộ ra một con mắt, đưa áo qua: “Nhân viên công tác nói bộ trên người anh không quá hợp, đổi bộ khác."
Du Tùy nhìn áo sơ mi kiểu dáng có chút khác nhau “Ừ" một tiếng.
Thẳng đến sau khi cửa xe đóng lại lần nữa, Thẩm Mộ Xuy mới thở ra một hơi.
Cô vỗ vỗ gương mặt đang nóng lên của mình, muốn làm cho bản thân thanh tỉnh một chút.
Nhưng thật khó a! Cô căn bản là không muốn từ trong ‘ cảnh đẹp ’ vừa rồi tỉnh lại.
Đối với một nhan khống cùng dáng người khống mà nói thật sự quá khó khăn!!
Dáng người Du Tùy—— cũng thật sự quá tốt đi.
Vài phút sau, Du Tùy một lần nữa thay quần áo đi ra.
Thần sắc anh tự nhiên, nhìn cô: “Qua đó đi."
“À, được."
Thẩm Mộ Xuy phục hồi tinh thần lại đi theo anh ra phía trước, cô lơ đãng ngẩng đầu, bỗng nhiên chớp chớp mắt.
——Vành tai Du Tùy, hình như có chút đỏ?!
Quay chụp tiến hành thuận lợi, kỹ thuật diễn của Du Tùy vô cùng tốt, có thể biểu đạt được hiệu quả nhiếp ảnh gia mong muốn.
Thẩm Mộ Xuy đứng bên ngoài nhìn, rất muốn chụp lại mấy tấm.
Đứng bên cạnh cô là chị gái vừa rồi, cô ấy cùng Thẩm Mộ Xuy giao lưu: “Tùy Thần không hổ là Tùy Thần, kỹ thuật diễn quá tốt."
Thẩm Mộ Xuy gật đầu.
Người đàn ông mặc quần áo được cắt may riêng, quả thực soái vô cùng.
Anh đứng ở đâu, nơi đó chính là phong cảnh độc nhất vô nhị, một cái cúi đầu, một nụ cười nhẹ đều đủ để cho muôn vàn fans động tâm.
Nhiêu đây còn chưa đủ.
Đột nhiên nhiếp ảnh gia hô “Tùy ca, lát nữa chụp mấy tấm táo bạo chút".
Du Tùy phối hợp đồng ý “Được"
Nhiếp ảnh gia: “Tùy ca, cởi nút áo sơmi, dùng miệng ngậm góc áo ——nhìn vào máy ảnh, đúng, chính là biểu tình bất cần đời ……"
Từ lúc Du Tùy bắt đầu cởi nút áo sơ mi, mấy cô gái chung quanh liền không bình tĩnh được nữa đứng dậy đi tới.
Nhưng cũng may bọn họ có tu dưỡng nghề nghiệp, chụp lén là không thể được, nhưng người nào đó —— nhịn không được.
Sau khi nhiếp ảnh gia chụp xong tư thế này, Thẩm Mộ Xuy nhìn Du Tùy cách đó không xa, không thể nhịn được nữa móc di động ra trộm chụp Du Tùy.
Thanh âm “tách tách", khiến cho mọi người chú ý.
—— quên tắt âm camera.
Mọi người đều nhìn Thẩm Mộ Xuy, nhiếp ảnh gia cùng Du Tùy cũng nhìn sang.
Mặt cô đỏ lên, ậm ừ mà nhìn về phía người đàn ông cách đó không xa: “…… Em ——"
Lời còn chưa nói xong, nhiếp ảnh gia liền cười đánh vỡ xấu hổ: “Tùy ca, đây là trợ lý nhỏ của anh sao, chụp mấy tấm cũng không có việc gì, nhưng mà không thể lộ đi ra ngoài trước, sau khi tạp chí phát hành có thể làm phúc lợi cho fans."
Du Tùy nhìn người nào đó mặt đỏ đến mang tai, nhẹ giọng cười: “Ừm, đợi lát nữa chụp động tác khác cho cô ấy chụp trước mấy tấm."
Nhiếp ảnh gia vô cùng dễ nói chuyện: “Được."
Cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống.
Thẩm Mộ Xuy trước ánh mắt chế nhạo của anh cũng bất chấp tất cả chụp mười mấy tấm mới thu tay lại.
Nhiếp ảnh gia cười: “Chụp xong rồi sao? Lát nữa còn một tấm táo bạo hơn nữa."
Thẩm Mộ Xuy: “!!!"
“Tùy ca, cởi quần áo đến chỗ giữa nằm nghiêng…………"
Buổi chụp hình sắp kết thúc, Thẩm Mộ Xuy đã bị cảnh trước mắt làm cho thần hồn điên đảo.
Thẩm Mộ Xuy đang thất thần, người nào đó chụp xong một bộ ảnh liền đi sang chỗ cô.
Cô nhìn người sắp đi đến trước mặt mình, đột nhiên lên tiếng: “Anh đừng tới đây."
Du Tùy bước chân dừng lại, rũ mắt hỏi: “Sao vậy?"
Thẩm Mộ Xuy đỏ mặt, hoảng không lựa lời mà nói: “Em sợ em thấy sắc mụ mị đầu óc không nhịn được làm gì anh."
Du Tùy: “???".