Bẻ Em Không Thương Lượng

Chương 22

Trần Việt nhếc khóe miệng một cái, để bút xuống, gật gật đầu cũng anh tuấn cười với nữ hoa khôi cảnh sát lấy lời khai cho các cô, mới xoay người nhìn về phía Cảnh Nhiên, “Đánh nhau đúng thực là tôi, Tiểu Mân, có thể đi."

Cảnh Nhiên một hơi bị ngăn ở cổ họng, không phát ra được lại nuốt không trôi, chắn được thật sự là hoảng hốt, bất quá nghe được cô nói có thể đi, hắn ngược lại rất phối hợp ôm em gái đi ra ngoài.

“Trần Việt cô nói rõ cho tôi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Cảnh Mân mỗi lần gặp được cô đều không có chuyện tốt!" Hắn oán khí mười phần nói, lời này giọng điệu nói nặng chút ít, nhiều ít dẫn theo chút ít tâm tình của mình ở bên trong, một tuần lễ không gặp mặt, cô nhìn thấy hắn chính là vẻ mặt hời hợt lạnh lùng, thật giống như bọn họ chỉ là quen thuộc hơn người xa lạ một chút mà thôi, nhưng trời biết, hai người bọn họ rõ ràng có qua tiếp xúc thân mật nhất a! Cho nên điều này làm cho hắn rất không vui.

Trần Việt tựa tại trên cột đá ở cửa lớn, từ trong túi quần lục lọi ra thuốc lá, lấy một điếu ra đốt, xuyên thấu qua sương mù thở ra nhìn về phía anh em còn đang ôm nhau, tươi cười mãnh liệt hơn.

“Nếu như không phải Cảnh Mân khóc tìm anh, tôi cũng sẽ không gọi anh tới, vốn là không có việc gì."

“Đều gây chuyện đến cục cảnh sát còn nói không có việc gì!" Anh trai Cảnh tiếp tục chán nản, hắn phát hiện chỉ cần đối mặt Trần Việt, trong lòng của hắn sẽ nhóm lên một đám lửa vô danh, không phải hướng về phía người khác, mà là đang liều mạng đốt chính mình, đem mình đốt đầy bụi đất.

“Anh, không liên quan chuyện Trần Việt." Cảnh Mân lôi kéo anh trai của mình, mỗi lần gặp được cô có việc, anh trai đều không lý trí hơn cô.

“Không liên quan chuyện của cô ta tại sao cô ta lại ở chỗ này?" Lửa trong nội tâm Cảnh Nhiên còn đang đốt chính mình.

Chỉ thấy Trần Việt đứng thẳng dậy, diệt điếu thuốc vừa hút vài hơi, tiện tay tinh chuẩn ném tới thùng rác bên cạnh, “Đã trễ thế này, tôi tiễn hai người trở về, những người khác tôi đã gọi người tới đón."

Cảnh Nhiên vô ý thức muốn cự tuyệt, nhưng nhìn xem đường cái tối tăm yên tĩnh, vẫn gật đầu, vịn vai Cảnh Mân đi theo cô ra xe.

Lên xe, cảm xúc của Cảnh Mân mới buông lỏng một ít, “Anh, anh thật sự trách oan Trần Việt rồi, chúng em ở quán bar chơi, đột nhiên một đám người tóc đủ mọi màu sắc tới chơi đùa cùng với chúng em, sau đó liền lấy ra một ít thuốc muốn chúng em uống, chúng em không đồng ý, bọn họ bắt đầu ác thanh ác khí (mắng chửi) lên. Về sau Trần Việt vừa mới xuất hiện, giải vây giúp chúng em, nhưng đám người kia lại càng dữ tợn, cho nên mới đánh nhau, sau đó cảnh sát đến đây bắt cả đám đến cục cảnh sát."

Cảnh Mân một hơi giải thích tất cả chuyện trải qua, Cảnh Nhiên nghe được thẳng phát 囧 (phát ngốc), nguyên lai hắn nhất thời khó thở ngược lại oan uổng Trần Việt.

Xúc động quả nhiên là ma quỷ. . . . . .

“Trần Việt, thực xin lỗi, hiểu lầm cô." Đại trượng phu co được dãn được, biết sai liền sửa, hiền lành vô cùng! Cho nên hắn tranh thủ thời gi¬an rất chân chó nhận sai với người lái xe.

Trần Việt từ kính chiếu hậu liếc hắn, lạnh nhạt cong khóe miệng, ngược lại nói với Cảnh Mân: “Cái chỗ kia không an toàn, Tiểu Mân em từ nay về sau ít đi."

“Ừ, em sẽ không đi nữa, là bạn bè ồn ào em mới miễn cưỡng đáp ứng." Cảnh Mân nắm góc áo của mình, bộ dạng hối tiếc làm cho người ta nhìn sẽ không nhẫn tâm trách cứ cô.

“bánh kem trong nhà còn chưa có động, trở về sẽ vui vẻ mừng sinh mật cho em." Anh trai Cảnh mềm lòng dụ dỗ cô, đối với chuyên Cảnh Mân thả hắn bồ câu hại tâm tình hắn xuống, cũng đã quên sạch trơn.

“Hôm nay là sinh nhật Tiểu Mân a." Trần Việt đánh trúng tay lái, ngừng xe dưới lầu bọn họ, xoay người hỏi một câu.

“Ừ." Cảnh Mân nhu thuận gật gật đầu.

Cảnh Nhiên một bên ngược lại mở miệng mời nói: “Trần Việt, cô cũng cùng tiến lên ăn bánh kem a."

Mặc dù quan hệ của ba người có chút xấu hổ, chính là khó được nhìn thấy Trần Việt, hắn vẫn nhịn không được muốn giữ cô lại, đặc biệt hắn mới vừa rồi còn oan uổng cô, sợ là lưu lại ấn tượng xấu cho cô.

Trần Việt nghe xong lời của hắn, ánh mắt hơi sáng ngời, nhưng sau đó như là nhớ tới cái gì, rất nhanh ảm đạm xuống, “Không được, đã muộn như vậy."

Cuối cùng vẫn là Cảnh Mân đánh nhịp định án, “Trần Việt anh cũng lên đi, coi như em mời anh ăn khuya, cảm tạ anh thấy việc nghĩa hăng hái làm."

Trần Việt cười khổ trong nội tâm, Cảnh Mân em thật đúng là cho anh gặp ai cũng chịu thấy việc nghĩa hăng hái làm a! Người khác chết sống căn bản cũng không liên quan chuyện của anh.

Nghĩ thì nghĩ, gi¬ai nhân mời, cô vẫn nhịn không được đáp ứng rồi.

Vì vậy, tất cả các sự việc kì quái chính thức bắt đầu.

Đồ Cảnh Nhiên gian gian khổ khổ chuẩn bị một ngày xem như không có bị lãng phí, tuy đồ ăn với ba người mà nói, có chút nhiều hơn, nhưng vẫn tốt hơn so với không có người ăn.

Thọ tinh đi tắm rửa thay quần áo, Cảnh Nhiên và Trần Việt vây quanh ở trước bàn ăn mở hộp bánh kem.

Liếc cái gói to vừa rồi Trần Việt xuống xe thuận tay lấy xuống, Cảnh Nhiên thấp giọng nói ra: “Gói to kia chẳng lẽ là lễ vật?"

Trần Việt giương mắt nhìn hắn, lai tiếp tục cúi đầu cắm nến, “Trước đã chuẩn bị rồi, một mực ném ở trong xe, vốn tưởng rằng không đưa ra được, không nghĩ tới. . . ."

“Cô ngược lại rất có tâm." Cảnh Nhiên cười nhạt một tiếng, đáy mắt lại lóe khổ sáp, giờ này khắc này trong lòng của hắn có cỗ xúc động, rất muốn xông lên nắm cổ áo Trần Việt dùng sức dao động vài cái, làm cho cô nhìn rõ ràng, người ăn khớp với nàng là hắn mới đúng! Nhưng nếu như hắn thật sự xông lên nói…, phỏng chừng chắc chắn sẽ bị cô một quyền đánh ngã.

Trần Việt nghe được lời nói khách khí của hắn, khinh thường hừ lạnh một tiếng: “Tôi vẫn luôn cố tình, anh cho rằng buổi tối tôi thật là trùng hợp ở quán bar gặp được Tiểu Mân ?"

Cảnh Nhiên nghe xong lời này, khó có thể tin trừng to mắt xem cô: “Chẳng lẽ cô đi theo các cô ấy đi tới đó?"

“Ngu ngốc, dưới đời này nào có nhiều chuyện trùng hợp như vậy." Chen vào ngọn nến, cô lấy cái bật lửa ra thắp từng cây, ánh nến chiếu sáng mặt của cô, cũng chiếu sáng một vòng nhu tình thoáng qua tức thì trong mắt cô.

“Cô còn chưa hết hi vọng đối vớiMân Mân ah." Cảnh Nhiên thở dài, cảm thấy quan hệ tam giác trước mắt như vậy đã phức tạp lại quỷ dị, làm cho hắn buồn bực đến độ sắp không thở nổi.

Trần Việt cầm dĩa ăn khuấy động ánh nến, không có trả lời nữa, vấn đề này, chính cô ta nói không rõ ràng, trước chia tay với những bạn gái kia, cô kết thúc cực kỳ sảng khoái, người khác tiếp xúc không thích cô, cô thì không giữ được, giống như vương vấn không dứt được với một người, thật sự chính là lần đầu, chẳng lẽ Cảnh Mân thật là đặc biệt?

Cảnh Mân tắm rửa xong một thân nhẹ nhàng khoan khoái đi tới, liền nhìn đến tình cảnh hai người bọn họ ngẩn người với bánh kem, cười đi qua, ngồi vào giữa hai người, nhìn nhìn bánh kem, “Bánh kem thật xinh đẹp, khó trách hai người đã nhìn đến ngây người."

Cảnh Nhiên sủng nịch vuốt vuốt tóc chưa khô của cô, đứng dậy tắt đi ngọn đèn, “Tuy qua thời gi¬an, vẫn muốn ước nguyện."

“Ừ, vậy hai người trước hát sinh nhật cho em a, mỗi người hát một lần." Cảnh Mân nghịch ngợm trừng mắt nhìn, nói với Trần Việt: “Nói cho anh biết, anh trai em hát rất hay, nhưng anh ấy bình thường cũng không chịu hát, cơ hội khó được, anh nên lắng tai nghe nha."

Nguyên bản hát vài câu sinh nhật căn bản không phải vấn đề gì, nhưng bị Cảnh Mân kheo như vậy, hắn ngược lại có chút ngượng ngùng, nửa ngày cổ họng vẫn hát không được.

“Anh hát nhanh đi, ba người chúng ta mà thôi, không cần xấu hổ, anh hát xong còn đến Trần Việt hát nữa."

Dưới sự thúc giục của em gái, Cảnh Nhiên mới mặt dày mày dạn hát vài câu, thanh âm trầm thấp có từ tính, giọng hát mượt mà, khiến cho người nghe cũng hiểu được rất thoải mái.

Thật đúng là hát rất dễ nghe.

Trần Việt thầm giật mình trong nội tâm, xem ra Cảnh Nhiên này còn là một cao nhân dấu diếm!

Đang lúc cô còn đang vì thế cảm khái thì lại bị Cảnh Mân điểm danh muốn cô hát, hại cô thiếu chút nữa bị nước miếng của mình sặc chết.

“Anh không cần a." Cô cầm lấy nước uống một ngụm, có chút khó khăn cự tuyệt.

Cảnh Mân trừng mắt hạnh, quát nói: “Trần Việt anh không phải là bạn bè của em, hôm nay là sinh nhật của em, sao anh có thể cự tuyệt em."

Mồ hôi lạnh từ lưng Trần Việt tích tách chảy ra, trong nội tâm khổ liên tục, không phải cô không đủ tình cảm, thật sự là giọng cô không thể lấy ra cho người khác nghe, đặc biệt sau khi nghe Cảnh Nhiên hát, cô càng ngại mở miệng ca hát.

Nào biết Cảnh Mân còn đang một bên ồn ào, nói cái gì cô không hát hôm nay sẽ không ăn bánh kem!

Cảnh Mân như vậy làm cho cô cảm thấy kỳ lạ, nguyên lai tại trước mặt anh trai, cô lại có thể biểu hiện tính trẻ con được như vậy, khó trách vừa rồi vừa có chuyện sẽ khóc muốn tìm anh trai.

Cuối cùng Trần Việt thật đúng là bất cứ giá nào rồi, há miệng liền hát, kết quả hát chưa đến hai câu, miệng đồng thời bị anh em bọn họ che kín không kẽ hở.

Lông mày Cảnh Nhiên nhíu chặt, Cảnh Mân càng khóc tang thương hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn nói ra: “Trần Việt em sai rồi, em không nên bức anh hát, em không biết giọng của anh lại kém xa năng lực của anh như vậy, con người quả nhiên vẫn không có biện pháp thập toàn thập mỹ a!"

Buổi nói chuyện này nói đến hai người khác đều đầu đầy hắc tuyến.

Cảnh Mân khách quan nói thẳng, Cảnh Nhiên ngược lại không có tỏ vẻ gì, chỉ là trong lòng vụng trộm nhẹ nhàng thở ra, nếu như Trần Việt hát nữa, hàng xóm nhất định sẽ cho là khuya khoắt nhà bọn họ đang giết heo!

Trải qua sự việc nhỏ như vậy xen giữa, hào khí ở giữa ba người, lại càng thêm dung hoà, chính là tiệc vui chóng tàn, sau khi Cảnh Mân cắt bánh kem xong mở quà ra thì hào khí bỗng nhiên trở nên hết sức khó xử.

Nhìn một bên một cái Lap¬top, Cảnh Mân cao hứng rất nhiều, cũng có chút khổ não, trước cô duỗi dài cổ trái trông mong phải trông mong, sửng sốt trông mong không đến lúc anh trai mua cho cô Lap¬top, nhưng quà ngày sinh nhật hôm nay, vừa thu lại chính là hai cái, đối với cô mà nói, thật sự là quá kích thích!

Nhưng khó xử nhất chính là, Trần Việt tặng chính là Laptop loại mới nhất, phối trí sang quý tốt nhất, mà Cảnh Nhiên tặng chỉ là một cái bình thường nhất, hai cái đối lập, xem như cách biệt một trời.

Cảnh Mân nhìn nhìn anh trai khóe miệng có chút co quắp, tranh thủ thời gi¬an cười nói: “A, hai cái em đều yêu thích, thật tốt a, trong nhà để một cái trường học để một cái."

Cảnh Nhiên lập tức khuôn mặt trở lên lạnh lẽo, cướp về cái máy tính mình tặng: “Em nghĩ thật là rất tốt, đã Trần Việt tặng em một cái, cái này ngày mai anh sẽ lấy tiền về!"

Một người dùng hai cái Lap¬top, vậy cũng quá xa xỉ a!

Trần Việt nhìn anh em họ có qua có lại, cảm giác có chút không được tự nhiên, tinh cảnh vui vẻ khổng lồ tựa như một cái kết giới dùng ma pháp cấu trúc ra tới, kết giới này bao vây bọn họ, nhưng lại đem cô cách tại bên ngoài.

Kế tiếp ăn khuya, hào khí quỷ dị càng thăng cấp đến chung cực. . . . .

Cảnh Nhiên thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Trần Việt, Trần Việt lại thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Cảnh Mân, sau khi Cảnh Mân ăn xong mấy ngụm đồ ăn, rốt cục nhịn không được bạo phát, “Anh vì cái gì chỉ gắp thức ăn cho một mình Trần Việt?"
Tác giả : Tuyết Mặc
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại